Chương 42: A Sửu Tương Tuy (2)
Canh Tân
09/04/2013
Bàn tay lão phu nhân run rẩy vuốt ve khuôn mặt Đổng Phi, đột nhiên thu tay về, bà nói: “ Lục nhi, đi theo công tử của ngươi, cố gắng chiếu cố hắn, nếu hắn không nghe lời thì hãy dùng cây quải trượng này thay ta giáo huấn hắn, nghe rõ chưa?”
“ Vâng !”
Đổng Lục tiếp nhận quải trượng từ trong tay của lão phu nhân, vụng trộm liếc nhìn Đổng Phi một cái, quả nhiên trên mặt Đổng Phi hiện lên vẻ khổ sáp. Đổng Lục hướng hắn cười cười, ý nói là: thiếu gia, ngài yên tâm. Lục nhi sẽ không áp dụng quải trượng với ngài.
“ Đại muội !”
Đổng Ngọc lập tức bước về phía trước, “ Nãi nãi, ngài có gì phân phó.”
“Ta giao A Sửu cho ngươi, hãy trông hắn cho cẩn thận, tuổi đã lớn rồi mà không biết kiềm chế hành vi của mình, đi theo tứ nha đầu làm loạn…..Ngươi hiểu chưa.” Lão phu nhân cười mắng:“ Tứ nha đầu, đem vật kia cầm lại đây.”
Đổng Viện vâng một tiếng rồi xoay người rời đi. Chỉ chốc lát nàng quay lại, trên tay cầm một thanh đại đao, đao dài hơn một trượng, chuôi đao ước chừng dài gấp đôi chuôi kiếm bình thường, thân đao rất nặng, sống đao cũng mài nhọn, có thể chém giết hai mặt.
Cây đại đao này rất bất đồng với những cây đại đao mà Đổng Phi đã nhìn thấy, nhìn bộ dạng thì không nhẹ, Đổng Viện đang cố hết sức dùng hai tay để cầm.
Lão phu nhân nói: “Chuôi đao này chính là lễ vật của Khương nhân tặng cho cha ngươi khi cưới nương của ngươi, nghe nói đây chính là truyền quốc bảo vật của Tây Vực, nặng bốn mươi chín cân, nàng bởi vì phải toạ trấn mục trường cho nên không thể tận tay đem cho ngươi, cho nên liền nhờ ta đem thanh đao này tặng cho ngươi, hy vọng ngươi có thể thích…… Cửu công của ngươi già rồi sẽ không cùng đi với ngươi, chuỳ lưu lại ở chỗ ta, chờ đến khi ngươi có thể sử dụng thì đem cho ngươi, ông ta nói phải về nhà dưỡng lão…. Còn những thứ khác đều cho Lục y bảo quản, tốt lắm, cái gì nói đã nói, Tứ nha đầu, chúng ta trở về…. Đại muội, các ngươi cũng nên khởi hành đi thôi.”
Đổng Viện liền đem đao cho Đổng Phi, rồi giúp lão Phu nhân đẩy xe, đoàn người chậm rãi rời đi.
Ánh mắt Đổng Phi ửng đỏ. Hắn chỉ biết rằng, nãi nãi không phải là người bình thường, nhưng lại không có nghĩ tới sẽ có một ngày sẽ rời xa nãi nãi.
Lão phu nhân không đơn giản, nói đi là đi, không ướt át bẩn thỉu. Đoàn người dần dần rời xa, Đổng Phi đột nhiên nhớ ra một sự kiện, liền lên ngựa hướng về phía đoàn người đuổi tới,“Tứ tỷ!”
Đổng Viện dừng lại, quệt miệng nói “Việc gì?”
“Tỷ hãy trông chừng cho ta nhóm công tượng, hãy chiếu cố tốt bọn họ, mỗi tháng hãy cho bọn hắn một số tiền lương cố định, việc này rất trọng yếu, còn nữa, phải chú ý giám sát bọn họ, trong thư phòng của ta còn có một số bản vẽ cùng với một ít đồ vật, tuyệt đối không thể lưu truyền đi ra ngoài, nếu là có tên công tượng nào không thành thật thì ngàn vạn lần đừng khách khí. Tứ tỷ, nhớ kỹ lời của ta, tỷ tuyệt đối không thể quên a!”
Đổng Viện tuy không hiểu Đổng Phi có ý gì nhưng vẫn ghi tạc trong lòng.
Nhưng A Sửu phải đi, về sau không có người cùng chơi với nàng, trong lòng có chút không thoải mái, lập tức mở miệng nói: “Có gì tốt?"
Đổng Phi cười, nhẹ giọng nói: “Khi ta trở lại, sẽ mang cho tỷ một đầu Ngao tốt.”
“Thành giao!”
Đổng Phi lúc này mới hướng về phía Lão phu nhân quỳ xuống, dập đầu ba cái: “nãi nãi, A Sửu đi rồi, ngài phải bảo trọng thân thể.”
Nói xong, hắn nhảy lên ngựa, lập tức chạy đi.
Lão phu nhân ngồi trên xe bất động, Đổng Viện nhìn lại, hiện lên vẻ kinh hãi, chỉ thấy trên khuôn mặt Lão phu nhân lộ ra hai dòng trọc lệ.
*******************************
Trời đã sáng, Đổng Phi cũng đã đuổi kịp đại đội nhân mã. Tâm tình của hắn rất không tốt, điều này mọi người có thể nhìn trên mặt hắn mà suy ra, cho nên đều lẩn tránh ra xa.
Có thể nói chuyện với Đổng Phi cũng chỉ có Đổng Ngọc và Đổng Lục nhị nữ, bất quá các nàng cũng hiểu tâm tình của Đổng Phi cho nên cũng không quấy rầy hắn, vừa đi vừa chú ý hắn.
Khoảng cách mục trường càng ngày càng xa, trong lòng Đổng Phi rất là trống rỗng.
Nguyên lai tư vị rời đi gia đình là khó chịu như vậy. Đời trước không có nhà hắn có thể không cần vướng bận. Nhưng hiện tại hắn có nhà, có nãi nãi cùng với tỷ tỷ luôn thương yêu hắn, trong lòng hắn không khỏi có chút vướng bận.
Tư vị có nhà rất hạnh phúc, nhưng thống khổ của sự rời nhà cũng rất khó chịu.
Đổng Phi vuốt vuốt ngực, đột nhiên hướng lên bầu trời kêu to một tiếng. Tất cả mọi người đều nhìn hắn, không biết vị công tử này đang phát điên chuyện gì. Đang cảm giác giống như đang quên một thứ gì đó, Đổng Phi hô xong rồi gãi gãi đầu, đang chuẩn bị chạy lại phía Đổng Lục thì phía xa truyền đến một tiếng ngựa hí, ngựa của đội ngũ toàn bộ lập tức rối loạn, theo sau là tiếng vó ngựa vang lên như sấm.
Một tuấn mã màu đen từ phía xa xuất hiện, lướt nhanh như gió chạy tới. Bờm ngựa màu kim sắc dưới ánh sáng của mặt trời loé ra sáng bóng. Đổng Phi đột nhiên nhảy xuống chiến mã, hô to: “ A Sửu, ta ở đây!”
Đúng vậy, Sư tông thú!
Đổng Phi thầm nghĩ: Ta tại sao lại quên nó? Cùng giao tiếp với Sư tông thú cũng đã hơn nửa năm, tuy mỗi ngày đều tỷ thí nhưng Đổng Phi cũng không chân chính thắng nó, nhưng về phương diện cảm tình thì không thể dùng được ngôn ngữ để miêu tả.
Trong chớp mắt, Sư tông thú đã vọt tới trước mặt Đổng Phi. Nó dừng lại, bàn chân trượt dài, sau đó dừng trước mặt Đổng Phi, đầu Ngựa hướng về phía Đổng Phi, Đổng Phi bất ngờ không kịp đề phòng liền bị Sư tông thú đấy ngã xuống đất. Bắc Cung Bá kêu lên một tiếng, tay lấy ra cung tiễn muốn bắn về phía Sư tông thú, Đổng Ngọc vội vàng ngăn cản lại, lắc đầu cười nói: “ Đừng lo lắng, không có việc gì….. Bọn họ là đang thân thiết. Hì hì, không ngờ lần này A Sửu ra đi lại làm cho A Sửu (Sư tông thú) cũng vĩnh viễn đi theo.”
Bắc Cung Bá không rõ việc gì, nhưng lão bà nói không có việc gì vậy khẳng định là không có việc gì.
Cái đầu của Sư tông thú đặt tại lồng ngực của Đổng Phi, miệng khò khè giống như đang oán hận việc gì đó.
Đổng Phi ngẩng mặt lên trời, ôm đầu của Sư tông thú đột nhiên nở nụ cười.
“A Sửu, ta phải đi…. Ngươi có đi cùng với ta không?’
Sư tông thú ngẩng đầu lên, đi quanh người Đổng Phi một vòng rồi thân ngựa đột nhiên hạ xuống phủ phục bên người Đổng Phi. Đổng Phi ngẩn ra, cũng không hiểu chuyện gì xảy ra.
Đổng Thiết đứng phía xa lớn tiếng nói: “Chủ nhân, nó muốn cho người cưỡi nó!”
Cưỡi nó? Đổng Phi ngạc nhiên nhìn Sư tông thú, có điểm không kịp phản ứng, phải biết rằng hắn cũng không có chiến thắng Sư tông thú.
“Đệ đệ ngốc, thần thú có linh tính, ngươi đối đãi với nó tốt, nó sớm đã nhận ngươi làm chủ rồi, nếu nó không nhận ngươi thì cho dù ngươi có thể thắng nó thì nó cũng không khuất phục, chúc mừng đệ, chúc mừng đệ đệ ngốc của ta, ngươi đã chiếm được sự tán thành của nó.”
Ta chiếm được sự tán thành của nó? Trong lòng Đổng Phi có một loại hạnh phúc không thể hình dung. Suốt nửa năm hắn rốt cục chiếm được sự tán thành của Sư tông thú, nhìn khuôn mặt xấu của Sư tông thú, hắn cất bước cười to ôm lấy cổ của Sư tông thú.
“A Sửu, ngươi rốt cục cũng đã tán thành? Ha ha ha, ta rất cao hứng, ta rất cao hứng, A Sửu đã tán thành ta!”
Nhìn tình cảnh của một người một ngựa, Đổng Ngọc nhịn không được ánh mắt đỏ lên. Quay đầu nhìn Đổng Lục thì cũng thấy chảy thành một hàng lệ, loại cảm tình này làm cho người ta rất khó lý giải, nhưng lại phá lệ cảm động.
“Bắc Cung, chàng xem A Sửu, hắn quả thực là kẻ ngốc.” Đổng Ngọc nói xong thì nước mắt cũng theo đó chảy xuống.
Là ngốc sao? Có lẽ như thế, nhưng nếu ta cũng có thể được Sư tông thú tán thành, ta thà rằng cả đời làm kẻ ngốc.
Vào giờ khắc này, tất cả ý niệm trong đầu Khương nhân đều suy nghĩ như vậy, vô cùng hâm mộ nhìn Đổng Phi còn có cả sư tông thú.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.