Ác Hán

Chương 30: Cầu Quan (1)

Canh Tân

09/04/2013



Đổng Phi còn chưa có tỉnh ngủ, nhưng đầu óc rất nhanh thanh tỉnh. Cùng với Đổng Ngọc sánh ngựa từ từ mà đi, nhưng trong lòng vẫn suy nghĩ về chuyện đêm qua đã xảy ra.

Thật đáng giận, lúc học trung học không cố gắng học tập, cho nên bây giờ không nhớ loạn khăn vàng bắt đầu bạo phát từ năm nào. Kỳ thật cho dù Đổng Phi có năng lực nhớ kỹ thì thế nào? Tư liệu trong sách giáo khoa đều là lấy lịch của công nguyên tính toán, còn ở thời đại này đều lấy niên hiệu tính toán. Thời kỳ Linh Đế niên kỷ cũng biến hoá phi thường thậm chí dân chúng cũng không rõ.

Hiện giờ là Quang Hoà năm thứ ba, khoảng cách với loạn khăn vàng còn bao nhiêu năm? Khoé mắt đảo lên Đại tỷ Đổng Ngọc, Đổng Phi linh quang chợt loé, ra vẻ ngốc nghếch hỏi: “ Đại tỷ, tỷ có cách nhìn như thế nào với Thái bình đạo? Còn có tên Trương Giác kia nữa, người cảm thấy hắn là hạng người như thế nào? Có tính tình như thế nào?”

Đổng Thiết cùng với Đổng Ngạc phi thường cơ trí giảm lại tốc độ, để lưu ra không gian cho tỷ đệ hai người nói chuyện với nhau.

Lúc Trọng xuân*( Thời gian khoảng tháng hai mùa xuân) trải qua một đêm chém giết Thành Lâm Thao phá lệ im lặng, nhiều tiểu thương ở trên đường cũng không có tung tích, rất nhiều cửa hàng đóng chặt cửa không buôn bán .

Đổng Ngọc tựa hồ cũng có tâm sự, nghe đươc vấn đề của Đổng Phi, khẽ mỉm cười nói : “ A Sửu, ngươi đang kiểm tra tỷ tỷ?”

“ A Sửu không dám !”

“ Gã Trương Giác kia quả thật là hạng người có dã tâm, bất quá từ xưa tranh giành trung nguyên còn chưa có ai dùng thủ đoạn như hắn. Hắn cho người bố thí, bán phù chú thu nạp dân tâm….Làm cho ta nhớ tới câu nói : Hư Kỳ Tâm, Thực này Phúc, Yếu Ý chí , Cường này cốt . Nếu cho ta đánh giá người này thì sẽ là đương thời Kiêu hùng, nếu không kịp trừ bỏ thì chỉ sợ rằng giang sơn Đại hán sẽ bị huỷ bởi trong tay của hắn.”

Đổng Phi trong lòng đối với vị đại tỷ mới quen biết hơn hai mươi ngày càng thêm ngạc nhiên. Không thể không nói, đại tỷ nói rất đúng. Giang sơn hán thất mặt ngoài là bị huỷ trong tay đám người Đổng Trác, Tào Tháo, nhưng trên thực tế từ khi phát sinh loạn khăn vàng, căn cơ của Giang sơn đại hán đã trở nên cực kỳ yếu ớt, đám người Đổng Trác bất quá chỉ thuận thế mà làm thôi, cho nên muốn nói đầu sỏ gây nên Hán thất bị diệt thì thứ nhất là Triều Đình, thứ hai là Trương Giác.

Đột nhiên hắn sinh ra một tia nghi vấn , chẳng lẽ không có ai nhìn ra tai hoạ ngầm trong đó? Ánh mắt liếc nhìn Đổng Ngọc, Đổng Phi chần chờ một lát rồi hỏi : “ Đại tỷ, tỷ nói nếu như Trương Giác chết thì sẽ thế nào?”

Trong lòng Đổng Phi lúc nào cũng muốn tránh đi hồi phản loạn kia. Theo ý nghĩ của hắn thì không có Trương giác thì sẽ không có loạn khăn vàng. Không có loạn khăn vàng, căn cơ đại hán sẽ không bị giao động, như vậy Đổng Trác sẽ không nhập kinh. Đổng Trác không nhập kinh thì Đổng gia không phải sẽ an toàn sao? Đây là một loại ý tưởng rất khờ dại của Đổng Phi, hắn mặc dù là có trí nhớ của kiếp trước, nhưng hắn vẫn như cũ muốn có một giấc mộng như vậy.

Đổng Ngọc nở nụ cười, “ A Sửu, có đôi khi ta cảm thấy ngươi rất thành thục, giống một đại nhân, nhưng có đôi khi ngươi thật sự là một hài tử….Cho dù giết Trương Giác thì sao? Chưa biết chừng tương lai sẽ xuất hiện Vương giác, Lý Giác…. Triều đình nếu không trọng chấn lại, và nếu không có ai phát hiện dã tâm của Trương Giác. Đến lúc đó thiên hạ sẽ đại loạn…Bất quá những lời này chỉ giới hạn trong cuộc nói chuyện của tỷ đệ chúng ta thôi.”



Đổng Phi thở dài, trong lòng biết Đổng Ngọc nói đúng .

Lúc này đoàn người đã đi tới lối rẽ. Một đường là tới Kim Thành, một hướng là tới Mục trường.

Đổng Ngọc đột nhiên dừng ngựa nhìn về hướng Kim Thành, trong mắt lại toát ra sự mê ly, một hồi lâu không nói lời nào.

“ Đại tỷ!”

“ A Sửu, ngươi nói nếu trên đời không có Khương Hán chi tranh, mọi người không cần vì thực vật, tiền tài mà tranh đấu, cùng sống với nhau trên những mảnh đất thiên đường này thì tốt biết bao?”

Không rõ vì sao Đại tỷ lại phát ra những lời cảm thán như vậy, bất quá Đổng Phi cũng hiểu được, trong lòng của tỷ tỷ cũng có nỗi khổ khó nói.

Nếu ngẫm kỹ lại, đã gả chồng ra ngoài hơn mười năm chưa từng về nhà, đột nhiên về nhà thì cảm giác tất nhiên có chút kỳ lạ.

Đổng Phi cảm thấy được, tỷ tỷ lần này về nhà cũng không phải đơn giản là vấn an cha mẹ mà là có chuyện trọng yếu khác.

“ Đại tỷ, tỷ lần này về nhà….”

Đổng Ngọc khoát tay đánh gãy câu hỏi của Đổng Phi, “ Khi ta còn bé phụ thân rất thương ta, khi đó người còn chưa có làm quan, lúc đó ở phương viên trăm dặm của Lâm Thao nổi danh là hào hiệp. Ta cùng người cưỡi ngựa đi khắp nơi, gặp được chuyện tình bất bình thì sẽ nhúng tay vào, thậm chí có đôi khi bị người ta đuổi giết , phụ thân ôm ta chạy trốn cả một ngày.” Có thể nhìn ra được, Đổng Ngọc khi còn nhỏ rất được Đổng Trác thương yêu. Nhưng Đổng Phi không rõ, Đại tỷ vì sao lại nói đến việc này?

“ Khi ta gả cho Bắc Cung Bá thì mới biết được chuyện tình trên đời này cực kỳ phức tạp, tỷ phu ngươi là người tốt, rất chân thật….đệ đệ của hắn suốt ngày dòm ngó địa vị của hắn nhưng hắn lại không biết, khương nhân mấy năm nay mơ hồ có xu thế không ổn định, vị trí thủ lĩnh của tỷ phu ngươi cũng sợ bị người ta dòm ngó.”

“ Vậy thì giết hắn!”



“ A Sửu, trên đời này có nhiều việc không thể chém chém , giết giết mới giải quyết được. Ta lần này cùng với tỷ phu của ngươi trở về, nói trắng ra là muốn cầu cho hắn một cái xuất thân, hắn là khương nhân, cho nên cũng muốn được Hán nhân tiếp thu, hơn nữa hắn tính tình ôn hoà, khương nhân dưới trướng của hắn bắt đầu rục rịch. Ta muốn thông qua phụ thân cầu cho tỷ phu của ngươi một chức quan, không cần nhiều bổng lộc, ít nhất có thể uy hiếp đối với đám Khương nhân này, thuận tiện có thể làm cho ý niệm của người ta bị giết chết trong đầu, cũng chính là cầu một chút yên ổn.”

Tỷ tỷ tuy nói không rõ ràng, nhưng Đổng Phi có thể cảm nhận được trong lòng tỷ tỷ kỳ thật rất mệt mỏi.

Hắn hỏi : “ Vậy phụ thân có đáp ứng không?”

“ Chắc là đáp ứng…..Tỷ phu ngươi hiện tại ở Hà Đông, tin tưởng cũng đã nói rõ tình huống cho phụ thân, lấy thủ đoạn của phụ thân thì mua cho tỷ phu của ngươi một chức quan cũng không có gì khó. Bất qua ta còn có chút lo lắng. Nương nói cho ta biết, quan chức của phụ thân hai năm này lên quá nhanh, lại một lòng muốn cho thế tộc thừa nhận, nếu như giúp tỷ phu của ngươi…..”

Đổng Ngọc chua sót nở nụ cười, mang theo sự bất đắc dĩ.

“ Không ! Ông ta sẽ đồng ý.”

Đổng Phi không biết như thế nào để an ủi tỷ tỷ, đành phải nhẹ giọng an ủi một câu.

Những lời an ủi của hắn nói ra, nhưng hắn biết cũng biết những lời an ủi của hắn sẽ không giúp được bao nhiêu.

Nhưng Đổng Ngọc lại nở nụ cười , khuôn mặt tú lệ hiện lên sự sáng lạng, “ A Sửu, không phải an ủi tỷ tỷ, cho dù tỷ phu của ngươi không cầu được quan thì còn có tỷ tỷ giúp hắn, hơn nữa nếu như tỷ tỷ không giúp được, không phải còn có A Sửu sao?”

Đổng Phi dùng sức gật đầu,“ Đệ nhất định sẽ giúp tỷ tỷ!”

“ Tỷ cũng biết !”

Nụ cười trên khuôn mặt của Đổng Ngọc càng thêm sáng lạng.

Trên đời này ai sẽ làm cho mình tin tưởng , không hề nghi ngờ chính là người một nhà, Đó cũng chính nãi nãi vẫn luôn giáo dục Đổng Phi: Gia tộc chính là gốc của chúng ta, nếu không có gia tộc thì chúng ta sẽ giống như một cụm bèo trôi nổi không có đích đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ác Hán

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook