Ác Hán

Chương 336: Đại chiến nổ ra (4)

Canh Tân

29/01/2015

Một thanh niên đứng trên ngọn Loan Điều , lặng lẽ nhìn phương xa, một đội ngũ như con rồng dài rầm rộ kéo tới, khóe miệng trên gò má gầy gò hơi nhếch lên, theo thói quen mân mê ít râu lưa thưa ở cằm, không quay đầu lại nói:

- Bên Hoàng lão tướng quân đã chuẩn bị ổn thỏa chưa?

Sau lưng thanh niên có hai mươi Kỹ kích sĩ đang đứng, người cầm đầu cung kính trả lời:

- Mục công tử yên tâm, mọi chuyện đã được chuẩn bị thỏa đáng. Hoàng lão tướng quân nói chỉ cần công tử đốt lang yên, sẽ lập tức triển khai hành động, tuyệt đối không cho Mã tặc chạy thoát.

- Tốt lắm.

Thanh niên đó nói không nhiều, khuôn mặt có chút âm khí, làm người ta rờn rợn, đường nét khuôn mặt giống hệt một người.

Đúng thế, bất kể là tướng mạo hay khí chất, thanh niên này đều là một phiên bản sống động của Giả Hủ, có điều thiếu chút trầm ổn của Giả Hủ, mỗi cử động mang theo khí chất nho sinh khó diễn tả.

Thanh niên đó tên Giả Mục, tự Công Lư, chính là trưởng tử của Giả Hủ, 26 tuổi, chỉ chênh với Đồng Phi vài ngày, được xem là đồng bối. Chẳng những gia học sâu xa, còn cầu học Lư Thực, tuy nói Lư Thực không thu hắn làm học sinh, nhưng không đại biểu tư chất hắn không tốt, ngược lại Giả Mục cực kỳ thông minh.

Lư Thực không thích Giả Hủ, thấy ông ta quá âm trầm, mà khí chất Giả Mục lại giống Giả Hủ, cho nên Lư Thực cũng rất không ưa.

Giả Mục được chân truyền của Giả Hủ, chút tuổi đầu đã thấu hiểu đạo âm thầm che dấu, từ năm năm trước đã theo bên người Giả Hủ làm việc, lặng lẽ làm công tác mạc liêu, gần như là không ai biết.

Song không có nghĩa là Đổng Phi không biết hắn, dùng lời Lý Nho mà bình thì :" Công Lư trí mưu cao xa, cơ biến vô song, có phong thái của cha, chỉ hơi chút lỗ mãng, cần mài rũa thêm."

Phải biết rằng từ khi Lý Nho nắm ám bộ, rất ít khi bình luận về một ai đó. Giả Mục được Lý Nho đánh giá như thế đã là hiếm có lắm rồi, còn về lỗ mãng, không phải là hắn thô lỗ khinh xuất, mà là nó Giả Mục thiếu kinh nghiệm, không thể bàn mưu tính kế lặng lẽ âm thầm như Giả Hủ.

Có điều dù là thế, với Đổng Phi đang rất thiếu nhân thủ mà nói là tốt lắm rồi.

Giả Mục thần sắc bình tĩnh nhìn đại quân Mã Đằng tiến vào hẻm núi xong, trên mặt mới có nụ cười, vì bố cục hôm nay, Giả Mục đã trù mưu lâu đã lâu.

Người chủ trì đại cục lần này nhìn bề ngoài là Từ Thứ, nhưng thực tế Từ Thứ chỉ phụ trách Trương Mãnh của Hưu Đồ.

Từ sau khi Đổng Phi tiến vào Tây Vực, đóng của Thước Âm, Giả Mục được phụ thân chỉ điểm, bắt đầu sắp đặt âm mưu, đặc biệt là với hào môn thế tộc bốn quận Hà Tây, nhất cử nhất động đều lọt vào mắt Ám bộ. Từ khi Trương Mãnh liên lạc với Bắc Hung Nô cho tới khi móc nối với Mã Đằng, có thể nói toàn bộ nằm trong lòng bàn tay của Lý Nho.

Khi Đổng Phi từ chức Tây Châu mục, tất cả mọi người đều ý thức được ngày Đổng Phi rời Tây Vực không còn xa nữa.

Còn về trong lòng Đổng Phi rốt cuộc nghĩ gì thì không ai biết, dù sao một loạt mưu tính tạo ra tấm lưới lớn âm thầm bao phủ toàn bộ Quan Trung.

- Trương Mãnh không biết đại thể, câu kết ngoại tộc, tự chuốc lấy diệt vong. Mã Đằng hậu duệ Phục Ba, chỉ biết mưu lợi cá nhân, bất chấp đại nghĩa, loại người này có sống cũng chỉ làm mất mặt Phục Ba tướng quân, không xứng đứng chân trên đời.

Một câu phán định của Đổng Phi, toàn bộ Tây Vực lặng lẽ chuyển động.

- Mục công tử, Mã tặc tiến vào hẻm nói, nhân mã tiên phong đã ở giữa núi rồi, có đốt lang yên không?

Giả Mục lắc đầu:

- Không, đợi toàn bộ vào núi đã.

- Nhưng như thế lại bỏ qua nhân mã tiên phong.

- Tiên phong của Mã tặc tự có Đạp Bạch quân của Trần Đáo tướng quân giải quyết, dứt khoát không bỏ qua cho đám tặc tử này. Hiện chúng ta cần làm là kiên nhẫn chờ đợi, dứt khoát không thể vì cái nhỏ mất cái lớn, để Mã tặc thoát thân.

Kỹ kích sĩ nghe thế không nói nữa.

- Các ngươi không cần khẩn trương, ha ha ha, vì lần xuất kích này chủ công đã mưu tính ba năm, hao phí nhân lực vật lực vô số, nhất quyết không có khả năng thất bại.

Giả Mục thấy mọi người vẻ mặt khẩn trương, cười trấn an, nhưng hắn không khẩn trương chắc?

Vì hành động lấy tên là " đâm ngựa" hôm nay, hắn và phụ thân cùng đám Lý Nho, Pháp Chính, mưu tính tròn ba năm. Ba năm hao tốn tế bào, hao tốn bao nhiêu tiền lương, vất vả trong đó chỉ người trong cuộc mới rõ, cho nên Giả Mục mặt làm bộ chẳng hề để ý, nhưng trong lòng cực kỳ khẩn trương.

*** Đâm ngựa, thứ Mã, Mã là ngựa cũng là chỉ Mã Đằng.

" Công Lư, lần đâm ngựa này có thành công không, liên quan tới đại nghiệp của chủ công, càng liên quan tới tương lai của Giả gia chúng ta. Chủ công cực kỳ xem trong ta, nhưng tương lai tổ tông có rạng danh hay không, phải xem thành tự của các con. Nếu chuyến đâm ngựa này thành, anh em các con sẽ có chỗ đứng trong lòng chủ công!" Giả Mục nhớ tới những lời Giả Hủ dặn trước khi đi.

Mặc dù không nói thất bại thì sẽ ra sao, nhưng Giả Mục hiểu rất rõ, hao phí bao nhiều thời gian và tiền lương như thế, nếu thất bại, địa vị Giả gia ở Tây Vực sẽ tuột dốc thê thảm.

- Mục công tử, toàn quân Mã tặc đã vào hẻm núi.

Giả Mục mắt ánh lên, khẽ nói:

- Đốt lang yên.

Mã Đằng vì tương lai của Giả gia, mượn cái đầu của ngươi làm nên huy hoàng của Giả gia ta.

*******************

Hẻm núi Loan Điểu rất dài, rời hẻm núi ba mươi dặm này là thấy được tường thành Cô Tang.

Mã Đằng lấy con út Mã Hưu làm tiên phong suất lĩnh 5000 binh mã đi trước.

Mã Hưu đã nhược quan, cũng kế thừa huyết thống tốt đẹp của Mã gia, trông vô cùng tuấn tú, cũng là người vô cùng hào sảng, dùng một cây ngân thương, thương mã thuần thục.



Từ sau khi Mã Siêu chết, Mã Đằng có thể nói yêu thương hai đứa con trai còn lại cực độ.

Có điều ông ta cũng biết cái đạo lý hoa nuôi trong lồng kính, cho nên dù yêu thương, nhưng không chiều chuộng, Mã Thiết và Mã Hữu mấy năm qua kinh nghiệm trận mạc, vừa tiễu trừ mã tặc ở Lương châu, vừa kháng cự Lý Quách tiến công.

Sau khi nhân mã tiên phong của Mã Hưu tới giữa hẻm núi, Mã Đằng đốc thúc nhân mã tiến lên.

Hiện là cuối hè, ngoài núi thì nắng chói chang, trong hẻm núi thì mát lịm người. Mã Đằng nhìn đoàn nhân mã hành quân trong hèm núi, lòng sinh khoái ý khó diễn tả bằng lời.

Chỉ cần đoạt lại Cô Tang, Võ Uy bằng với lọt vào tay mình rồi, Trương Mãnh có danh tiếng thì sao nào? Chẳng lẽ muốn kháng cự với mười vạn đại quân trong tay ta sao?

- Thúc phụ nên chú ý vách núi hai bên.

Mã Thôi tới bên Mã Đằng nói:

- Nơi này hiểm trở phải đề phòng Đổng tặc mai phục.

Mã Đằng lớn tiếng cười:

- Tòng Nghĩa quá cẩn thận rồi, Từ Thứ chẳng qua là hạng vô năng, không biết Đổng tặc tìm đâu ra, bản lĩnh của hắn trước đó ngươi cũng thấy rồi. Hà hà, đây đúng là trời giúp ta thành đại sự, hơn nữa hai bên vách núi không có cỏ cây, làm sao mai phục chúng ta. Từ Thứ không tới thì thôi, tới ta sẽ lấy mạng hắn.

Tòng Nghĩa là tự của Mã Thôi.

Nghe Mã Đằng nói thế, hắn không tán đồng, Đổng tặc bản lĩnh gì không có chú nhìn người không kém, chỉ nhìn thủ hạ của y xem, đều không phải là hạng tầm thường.

Có điều hắn không thể thuyết phục được Mã Đằng.

Dù sao trước đó Từ Thứ bại lui liên hồi đúng là không đáng nói.

Nếu bảo đó là kế dụ địch thì không khỏi quá nguy hiểm, đem nhường quá nửa Võ Uy ra, ít nhất Mã Thôi không dám làm thế, sơ xẩy một chút thôi mà mất trắng, gan phải rất lớn.

- Thúc phụ, hay là cháu dẫn quân áp trận ở hậu phương? Nếu không sao thì tốt, nếu có thì có thể chiếu có cho nhau.

Lòng Mã Đằng không vui, thế này chẳng phải hoài nghi phán đoán của ta sao? Có điều ông ta không để biểu hiện ra ngoài, gật đầu đồng ý:

- Nếu vậy cứ theo lời Tòng Nghĩa mà làm.

Mã Đằng cấp cho Mã Thôi 3000 quân làm hậu quân, áp tải lương thảo, ông ta suất lĩnh đại quân vào hẻm núi, không ngừng thúc giục nhân mã tăng tốc, dù những lời lúc nãy có khó nghe, nhưng vẫn có đạo lý. Mã Đằng miệng không nói, trong lòng vẫn cẩn thận thêm.

Trung quân đi tới giữa hẻm núi, Mã Đằng khẽ thở phào.

Quay đầu lại định nói chuyện với tướng lĩnh bên cạnh, đột nhiên nghe thấy tiếng chiêng la vang lên hai bên vách núi, tiếp ngay đó là tiếng động rầm rầm, đá lớn rơi xuống như mưa, đập xuống đoàn người, hèm núi bị phong tỏa phân nửa. Rơi xuống cùng đá lớn còn có cả từng đống cỏ khô cháy rừng rực.

Mã Đằng còn chưa kịp phản ứng thì nghe thấy tiếng huýt sao, hẻm núi đột nhiên lửa cháy bùng lên.

Trong hèm núi Loan Điểu này đúng là không hề có thứ bắt lửa, nhưng Tây Vực có thứ đặc sản tên tiêu thạch (KNO3), trộn với lưu huỳnh, nghiền thành phấn bột có thể hỗ trợ lửa cháy. Khói tím mùi mịt từ trong hèm núi bay lên, còn nhức mũi vô cùng, hai bên sườn núi càng có nhiều đống cỏ khô lăn xuống, rơi vào trong đám lửa, càng cháy điên cuồng.

Tây Vực không thiếu tiêu thạch và lưu huỳnh.

Hơn nữa hiệu quả sử dụng hai thứ này, cổ nhân đã có chút nhận thức rồi, Đổng Phi không biết chế tạo thuốc nổ, nhưng căn cứ vào kinh nghiệm của người Tây Vực, y trộn tiêu thạch và lưu huỳnh vào nhau nghiền thành phấn, sau đó thêm vào một thứ gọi là tạo giác tử, có thể làm lửa bén rất nhanh.

Có lẽ đây chính là thuốc nổ thủa sơ khai.

Trước hành động này, Giả Mục cho rải rất nhiều bột trong hẻm núi, nên chỉ cần có đốm lửa, chớp mắt toàn bộ hẻm núi đã bị khói mù và lửa bao vây.

Mã Đằng ra sức khống chế chiến mã phía dưới, quát to:

- Đừng hoảng, mọi người đừng hoảng.

Nhưng dưới tình cảnh này, làm sao làm quân sĩ trấn tĩnh được, may là Mã Thôi ở hậu quân chiếm được một lối ra, hắn hét lớn:

- Thúc phụ, mau rút lui, mau rút lui.

Mã Đằng bất chấp cả thể diện, xoay đầu ngựa dẫn bộ tướng chạy ra ngoài hèm núi.

Hai bên cửa núi lại vang lên tiếng chiêng la, tiếp ngay đó là mưa tên ào ào, bắn về phía quân Mã Đằng đang la hét ỏm tỏi, một đội nhân mã đánh ra, đại tướng đi đầu giáp vàng mũ vàng, tay cẩm Cổ Nguyệt đao, hét:

- Mã tặc chớ chạy, Hoàng Hán Thăng đợi ngươi lâu rồi.

- Á!

Mã Đằng hai mắt đỏ hồng, ngẩng đầu lên nhìn, không kèm được kêu lên một tiếng, thầm kêu khổ. Mã Đằng nhận ra Hoàng Trung, nhớ năm xưa thiếu chút nữa bị Hoàng Trung giết chết, làm sao không sợ.

Nhìn bên cạnh mình, nhân mã dưới quyền đa phần táng thân trong biển lửa hẻm núi, chỉ có một hai nghìn binh sĩ, thêm vào mưới mấy viên tướng. Còn bên phía Hoàng Trung có mấy nghìn tinh binh, ai hơn ai kém, nhìn cái thấy ngay.

Mã Thôi cầm ngang đao phóng tới:

- Thúc phụ mau rút, hội hợp với Quách thúc thúc, để cháu chặn tướng giặc.

- Tòng Nghĩa cẩn thận.



Mã Đằng dặn một câu rồi dẫn người chạy:

Mã Thôi cắn răng, vung đao hướng về phía Hoàng Trung, hai người cách nhau mấy chục bước, Hoàng Trung cười nhạt, kéo đao nghênh chiến. Ngựa Ô Tôn Tây Vực chọn ra trong vạn con của Hoàng Trung nhanh như ánh chớp. Thấy hai ngựa chạm trán nhau, Hoàng Trung chớt rống lớn, Cổ Nguyệt đao vẽ lên đường vòng quỷ dị, mang theo gió rít chém Mã Thôi.

Mã Thôi nhìn ra đao của Hoàng Trung cùng đao của hắn xuất phát từ một dòng, tất nhiên cũng nhìn ra đao pháp đó có hơi giống đao pháp Mã gia, lòng thầm giật mình, tựa hồ nghĩ ra điều gì. Nhưng trước hai quân, nói chuyện giao tình có ích gì? Vung đao nghênh đón.

Nói thực bản lĩnh Mã Thôi không tệ. Nhưng đối thủ của hắn nghiền ngẫm đao pháp này mấy chục năm, nhận thức về Mã gia đao pháp, Mã Thôi há có thể so được?

Chỉ nghe "cheng" một tiếng. Chiêu này của Hoàng Trung có tên là Đoạn Thủy Đao, bắt nguồn từ lần nghe Đổng Phi nói câu : Rút đao chém nước nước càng chảy. Khi tiễu phỉ ở Chấn Trạch, đao pháp đã thành.

Đoạn Thủy Đao chú trọng bảy phần công, ba phần bảo toàn, đao pháp rất đơn giản, chỉ có một phát chém, nhưng ẩn chứa rất nhiều biến hóa tinh diệu bên trong, như ánh cầu vồng giăng qua trời.

Mã Thôi đỡ đao này, hai tay tê dại, hổ khẩu rách toác, Hoàng Trung dựa vào lực bật lại của đao, thuận thế đâm về phía trước.

Hai ngựa giao nhau, Mã Thôi né không kịp, chỉ nghe phụt một cái, bị Hoàng Trung rạch từ vai tới đùi, giáp ngực rách toạc, máu tươi cùng ruột từ vết thương trào ra, gục xuống, lảo đảo mấy cái rồi lăn xuống ngựa.

Hoàng Trung ghìm cương, nâng đao chỉ tới:

- Đừng để Mã Đằng chạy thoát.

Mã Đằng hiện giờ rất thảm hại, từ trong trùng vây đánh ra, bên cạnh chỉ còn lại gần trăm sĩ tốt, bổ khúc còn lại, đa số không thoát nổi.

Chẳng để ý được đến cái khác, Mã Đằng thúc ngựa chạy như điên, lòng vừa lo cho nhân mã của mình, đống thời lại lo cho Mã Hưu.

Có điều khi đại nhân tiến vào hẻm núi, hình như Mã Hưu đã ra ngoài, chỉ hi vọng hắn có thể thoát thân.

Đang nghĩ thì chiến mã phía dưới đột nhiên hí vang, vó trước bốc lên, thiếu chút nưa hất Mã Đằng xuống. Giữ chặt giây cương, Mã Đằng nhìn lại, thấy trên ngọn đồi phía trước có một đạo nhân mã chắn đường đi của mình.

Cờ soái viết một chữ "Văn" rất lớn.

Đại tướng đi đầu mặt có vết xẹo từ tai tới miệng, trông rất dữ tợn:

- Mã Đằng lão tặc, Văn Sinh đợi ngươi lâu rồi, quân sư của ta muốn cho ngươi biết, Quách Hiến nay đã bị đại gia ta phục kích, chỉ e khó thoát. Nếu thông minh thì mau mau xuống ngựa đầu hàng, nếu không đừng trách ta độc ác.

Văn Sính?

Lại là một tên vô danh tiểu tốt.

Mã Đằng nằm mơ cũng không ngờ vì đối phó với ông ta, phủ đại đô đốc Tây Vực đã phái ra ba đội quân tinh nhuệ nhất Tây Vực.

Từ sau khi thiết lập ba quận Tây Vực, Hán An quân có biến hóa lớn, Hoa Hùng làm thái thú, Nguyên Nhung quân của hắn giao lại cho cho Đổng Phi. Mà Hạ Tề trong một loạt trận đánh đã thể hiện thủ đoạn và mưu lược đủ để đảm đương một mặt, nên Đổng Phi điều Điển Vi ra, lấy Hạ Tề làm chủ soái, một đứa con khác của Giả Hủ là Giả Phóng làm quân sư, Điển Phất, Điển Hữu làm phó tướng, nắm Khất Hoạt quân.

Còn Điển Vi làm chủ soái Nguyên Nhung quân, Điển Mãn, Ngưu Cương làm phó tướng.

Vì tiễu trừ Mã Đằng, lần này xuất động ba quân Đạp Bạch, Du Dịch và Nguyên Nhung, tổng cộng có năm vạn quân.

Mã Đằng không biết đại gia mà Văn Sính nói là ai, có điều nếu Quách Hiến đã bị ngăn chặn, chỉ e không dựa vào hắn được nữa, đành dựa vào bản thân mở đường máu thôi.

Mắt trợn trừng, Mã Đằng thúc ngựa lên đồi đất.

Văn Sính nhìn thấy Mã Đằng xông lên thì cười nhạt, đại đao gạt trên không trung, nhân mã xung quanh tản ra, từng cỗ thiết hoạt xa được đẩy tới.

Mã Đằng mới lên được nửa đồi thì nghe Văn Sính rống lên:

- Thả xe.

Một cố thiết hoạt xa thuận theo triền dốc lao về phía Mã Đằng, chiếc thiết hoạt xa nặng mấy trăm cân rầm rầm đánh tới, Mã Đằng né không kịp, dồn khí đan điền hét lên, thương trong tay mang theo tiếng gió rít đâm vào thiết hoạt xa, chiến mã phía dưới không chịu nổi lực xung kích, liên tục lùi mấy bước, có điều thiết hoạt xa dừng lại, dính vào thương của Mã Đằng.

Dồn lực vào hai tay, Mã Đằng chuẩn bị hất chiếc xe đi, nhưng không đợi ông ta kịp hành động, chiếc thiết hoạt xa thứ hai đã ầm ầm lăn xuống.

Rầm, hai tay Mã Đằng tê đi, đầu váng vất, chiến mã không chịu nổi va chạm lớn như thế, hí lên, chân khuỵu xuống.

Chiến mã vừa khuỵu xuống, Mã Đằng không chống nổi sức nặng của thiết hoạt xa rồi.

Cùng lúc đó chiếc thiết hoạt xa thứ ba tới nơi, đâm mạnh vào xe phía trước, mũi sắt trên xe đâm xuyên qua người Mã Đằng, ông ta kêu thảm, lăn xuống sườn đồi.

Trên đường đi, để lại một đống thịt nát bấy.

Văn Sính quát:

- Mã tặc đã chết, các ngươi không đầu hàng còn đợi tới khi nào?

Đằng sau nhân mã do Hoàng Trung suất lĩnh đã truy kích tới, múa đao lao về phía quân địch.

- Tướng quân tha mạng, chúng tôi nguyện đầu hàng.

Trong tiếng kêu thảm thiết quân Mã Đằng xuống ngựa quỳ xuống.

Hoàng Trung dừng ngựa, cùng Văn Sính trên đồi nhìn nhau cười, nhưng tâm tư Hoàng Trung lúc này không ở trong núi Loan Điểu nữa, Mã Đằng chết, Lương Châu rơi hết vào trong tay chủ công rồi, không biết phía chủ công thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ác Hán

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook