Chương 426: Đương Dương (2)
Canh Tân
28/04/2015
Bước tiến của đại quân Ngũ Khê Man trên đại địa Nam Quận giống như một dòng nước lũ với thế không thể ngăn cản phá tan tầng tầng trở ngại.
Vượt Tự Thủy, bước qua sông Nam Chương, tại trấn Lam Khẩu phi ngựa trảm tướng thủ Trần Ứng.
Danh tiếng của Sa Ma Kha mặc dù không so được với Đổng Phi tại Lạc Dương xa xôi, nhưng tại 9 quận 81 huyện Kinh Tương lại không người có thể địch nổi. Đại quân Ngũ Khê Man sau khi trải qua 22 ngày đánh chớp nhoáng rốt cuộc đến bờ sông Di Thủy, chỉ cần qua Di Thủy chiếm Nghi Thành, coi như là hoàn thành ý đồ chiến lược của lần xuất binh này. Trong lòng Sa Ma Kha mừng như điên, mệnh tam quân dựng doanh trại tại bờ sông Di Thủy, ngày sau sẽ vượt Di Thủy, công hãm Nghi Thành.
Ánh trăng sáng tỏ, Sa Ma Kha cầm cương tiên đứng ở bờ sông Di Thủy, dõi mắt nhìn sang bờ bên kia sông.
Trên bờ bên kia sông có đại doanh của quân Kinh Châu đứng sừng sững trong bóng đêm, thỉnh thoảng có tiếng xoong truyền đến, cũng rõ ràng có thể nghe được.
Hô Lôi Bác nhàn nhã đi theo phía sau Sa Ma Kha, thỉnh thoảng gặm cỏ xanh bên bờ. 50 Kỹ kích sĩ cách Sa Ma Kha khoảng chừng trăm bước, cảnh giác quan sát động tĩnh bốn phía. Những Kỹ kích sĩ này tất cả đều theo Sa Ma Kha từ Tây Vực đi tới Võ Lăng.
Trên khuôn mặt béo tròn của Chu Triêu lại không thấy một nụ cười.
Hắn đứng ở bên cạnh Sa Ma Kha mà trong lòng thấp thỏm bất an.
Chiến sự quá thuận lợi!
Thuận lợi khiến người khác không thể tin, có đôi khi Chu Triêu có một loại cảm giác, tất cả điều này chỉ là một giấc mộng. Tỉnh mộng, cái gì cũng không còn nữa...
Hắn có ý muốn nhắc nhở Sa Ma Kha, nhưng nhìn khuôn mặt hung ác như mãnh hổ đó Chu Triêu lại cảm thấy sợ hãi.
Ngược lại Sa Ma Kha cảm thấy được tâm tình bất an của Chu Triêu, hắn thản nhiên cười:
- Lệnh Tiên, có cái gì muốn nói thì nói ra đi.
- Đại vương, mạt tướng chỉ cảm thấy, tất cả tiến hành quá thuận lợi, hình như không bình thường.
- Thuận lợi không tốt sao?
Chu Triêu không nghe ra hỉ nộ trong lời của Sa Ma Kha, hắn đánh bạo hồi đáp:
- Cũng không phải nói không tốt, chỉ là. . . Ta nhớ đại đô đốc từng có lời: sự xuất phản thường tất hữu yêu. Quân Kinh Châu không kém, hơn nữa dưới trướng Lưu Biểu người giỏi cũng không ít. Theo đạo lý, một đường đánh qua đây tuyệt đối không thể thuận lợi như vậy. . . Mạt tướng cảm thấy vậy, nói không chừng sẽ có chuyện. Dù sao Lý Nghiêm không phải tầm thường.
Lúc này mặc dù Sa Ma Kha bị thắng lợi làm cho hồ đồ, nhưng không phải không có đầu óc.
Lý Nghiêm. . .
Người này đối với Sa Ma Kha rất quen thuộc. Lúc trước tại Uyển Thành ác chiến hơm trăm ngày, Sa Ma Kha và Lý Nghiêm kề vai chiến đấu, từng lĩnh giáo qua thủ đoạn tàn nhẫn của Lý Nghiêm. Cho nên, Sa Ma Kha vẫn cực kỳ cố kỵ đối với Lý Nghiêm, ít nhiều có chút đề phòng.
Mệnh Mai Thành bảo vệ Di Đạo, thật ra cũng xuất phát từ suy nghĩ này.
Chỉ cần Di Đạo nơi tay, đại quân Ngũ Khê Man của Sa Ma Kha sẽ có đường lui, thất bại cũng có thể đủ an toàn từ Di Đạo lui vào Ủy Sơn, trở về Võ Lăng.
Trầm ngâm chốc lát, Sa Ma Kha nói:
- Lệnh Tiên cho rằng nên thế nào?
Chu Triêu suy nghĩ một chút:
- Đại vương đi tới một bước này, Triêu cũng không nói mấy lời lui binh gì hết. Ngày mai qua sông, đại vương cần cẩn thận quân Kinh Châu từ Kinh Sơn đánh bất ngờ. Bên cánh nhất định phải có đại tướng thủ hộ. Triêu cho rằng. . . Có thể mệnh Quách Thạch lĩnh quân, trấn giữ yếu đạo Kinh Sơn.
Sa Ma Kha gật đầu:
- Lệnh Tiên nói rất đúng. . . Còn gì nữa?
- Nếu như ta là Lý Nghiêm, nhất định sẽ vào lúc thế tiến công của quân ta mãnh liệt đột nhiên từ bên sườn tập kích. Vì vậy Lam Khẩu tụ cũng không thể không làm phòng vệ.
Tương đồng với "tân" trên Hoàng Hà, "tụ" ở Kinh Châu cũng có ý chỉ bến đò.
Hoàng Hà có các bến đò Ngũ Xã tân, Mạnh Tân. Mà Kinh Châu càng nhiều hơn, chỉ ở Nam Quận đã thiết lập hai bến đò lớn Lam Khẩu tụ và Đan Dương tụ.
Ngoài ra các bến đò lớn nhỏ khác vô số kể, phần lớn là lấy "tụ" mà mệnh danh.
Tỷ như trên sông Nam Chương và bờ Tự Thủy có các địa danh như Lâm Tự tụ, Nam Chương tụ, có điều so sánh thì cũng không phải quá quan trọng.
Chu Triêu nói rất đúng, nếu như Lý Nghiêm tập kích từ mặt bên, nhất định sẽ đến Lam Khẩu tụ.
Sa Ma Kha lo nghĩ:
- Lệnh Tiên suy nghĩ rất chu đáo. Không bằng như vậy, ngươi dẫn 5000 nhân mã suốt đêm đến Lam Khẩu tụ đóng quân. Thế nào?
Chu Triêu chắp tay nói:
- Đại vương yên tâm, Chu Triêu nhất định không nhục mệnh của đại vương!
Cứ như vậy, Chu Triêu Quách Thạch suốt đêm lĩnh binh lên đường, phân biệt đến Kinh Sơn yếu đạo cùng Lam Khẩu tụ đóng quân.
Sau khi Sa Ma Kha an bài thỏa đáng cũng thở phào một hơi. Nói thật thì một đường đánh qua đây hắn cũng dè dặt phòng bị.
Mặc dù ngoài miệng nói quân Kinh Châu trong mắt hắn chỉ là chuyện nhỏ, nhưng theo Đổng Phi nhiều năm, Sa Ma Kha cũng rõ ràng một việc: đôi khi, cho dù có vũ dũng lực bạt sơn hà cũng chẳng bằng một độc kế nhỏ của đám văn nhân mưu sĩ. Kinh Châu, cũng là nơi tàng long ngọa hổ.
Sau khi trở lại đại trướng, Sa Ma Kha đang chuẩn bị phái người dò xét doanh trại thì đột nhiên có tiểu giáo báo lại, nói rằng Nghi Thành phái người tới hạ chiến thư.
Sa Ma Kha cảm thấy rất thú vị.
Tướng thủ Nghi Thành tên là Hướng Nguyệt, là dân bản xứ, tính tình đôn hậu, là một quân tử thành thực.
Người này tinh về nội chính, rất được Lưu Biểu coi trọng. Chỉ là tính tình có hơi nhu nhược, nói không hay chính là người này rất nhát gan. Trước đây có mấy trăm đạo tặc tập kích Nghi Thành, Hướng Nguyệt sợ đến mức tứ môn phong bế, không dám ra khỏi thành. Phải biết rằng, trong tay hắn có 2000 quận binh, mặc dù không coi là quan quân chính thức, nhưng đánh mấy trăm đạo tặc nghĩ đến cũng không có vấn đề gì.
Cũng chính vì sự kiện này mà Hướng Nguyệt có một biệt hiệu, đó là quy lệnh Nghi Thành.
Ý là Hướng Nguyệt này nhát gan như rùa, gặp phải chuyện nguy hiểm sẽ thụt cổ vào trong xác rùa, không dám thò đầu ra.
Người này sao lại có gan hạ chiến thư?
- Cho hắn vào!
Sau một lát, thấy một thanh niên tuổi chừng 20 đi cùng với một hộ vệ mặt đen bước vào quân trướng.
Thanh niên đó tướng mạo tuấn lãng, rất ra dáng.
Hắn chắp tay với Sa Ma Kha:
- Gia Cát Lượng phụng mệnh đến đây đưa thư, bái kiến Ngũ Khê Man Vương.
Gia Cát Lượng?
Sa Ma Kha cảm thấy tên này rất quen tai, nghi hoặc nhìn Gia Cát Lượng hai lần, đột nhiên hỏi:
- Gia Cát Tử Du tiên sinh là ai?
- Đó là huynh trưởng của Lượng?
A, nghĩ ra rồi. . . Nhị ca từng nói qua, Gia Cát Cẩn có một đệ đệ tên là Gia Cát Lượng, cũng là một nhân vật khó lường.
Nhưng nhìn thế nào cũng chỉ là một bạch diện thư sinh mà thôi. Ngược lại hán tử mặt đen phía sau hắn nhìn qua càng uy vũ hơn, là một nhân vật.
- Ngươi là ai?
Hán tử mặt đen tiến lên chắp tay, cung kính nói:
- Tiểu nhân Gia Cát Thương, chỉ là vô danh tiểu tốt.
Đích thật là vô danh tiểu tốt, chưa hề nghe nói qua. Nếu như đổi là Điển Vi Đổng Phi ở chỗ này, khẳng định sẽ biết Gia Cát Thương này.
Năm đó hai huynh đệ tung hoành Quan Đông, từng phục kích Hoàng Cân lực sĩ của Thái Bình Đạo, còn bắt một người làm tù binh, chính là Chu Thương.
Có điều Chu Thương là một người đã chết, không muốn đầu hàng Đổng Phi. Ngược lại sau đó gặp Gia Cát Khuê, sau một phen khuyên bảo đã quy thuận Gia Cát gia, lại cải danh Gia Cát Thương, vẫn đi theo một nhà Gia Cát. Từ sau Thái Bình Đạo bị tiêu diệt thì chưa thấy lên sân khấu.
Sa Ma Kha hỏi:
- Gia Cát Lượng, ca ca ngươi hiện giờ hiệu lực dưới trướng của nhị ca ta, đã làm thái thú Phù Phong. Vì sao ngươi. . .
Không đợi Sa Ma Kha nói hết, Gia Cát Lượng đã bình tĩnh cắt lời của hắn:
- Đại vương, mỗi người có một chí, hôm nay Lượng đến đây là hạ chiến thư.
Thoạt nhìn, hắn hình như không muốn nhắc đến huynh trưởng của mình.
Sa Ma Kha không rõ, nhưng cũng không truy hỏi. Chỉ nghĩ, chờ ngày mai bắt được hắn rồi, ta phái người đưa hắn tới chỗ nhị ca.
- Gia Cát Lượng, ngươi đến đây hạ chiến thư gì?
- Đại nhân nhà ta nghe nói Ngũ Khê Man Vương vũ dũng hơn người, là hảo hán thiên hạ nhất đẳng, vì vậy rất ngưỡng mộ. Vốn định hiến thành đầu hàng, nhưng dưới trướng đại nhân có nhị tướng, tên Ngô Cự Bảo Long, đều là thượng tướng, dũng mãnh hơn người. Hai người này không phục đại vương, muốn tỷ thí một phen với đại vương. . . Đại nhân nói, nếu như đại vương nguyện ý, chỉ cần đánh bại được hai người đó, hắn nhất định dâng lên Nghi Thành.
Sa Ma Kha vừa nghe thế liền bật cười.
Đánh nhau sao?
Trên đời này ngoại trừ đại ca nhị ca của ta, còn có Hoàng đại ca, coi như là Lữ Bố ta cũng không sợ, còn sợ Ngô Cự Bảo Long cái quái gì chứ?
Có thể binh bất nhận huyết lấy được Nghi Thành, đương nhiên là tốt nhất!
Sa Ma Kha nói:
- Chuyện nào có đáng gì, ta đáp ứng là được.
Gia Cát Lượng chần chờ một chút:
- Nhưng hai quân ta cách Di Thủy, làm sao tỷ thí? Nếu như đại vương nguyện ý, quân ta nguyện lui 30 dặm, cho phép đại vương qua sông mà chiến, không biết đại vương nghĩ thế nào?
Sa Ma Kha híp mắt, con ngươi đột nhiên co rút lại.
Qua sông mà chiến? Nhị ca nói qua, qua sông cần cẩn thận, binh pháp có nói: qua nửa sông sẽ đánh. Vạn nhất chúng giở quẻ, chẳng phải là nguy hiểm?
- Ta qua sông mà chiến, chẳng phải là khi dễ các ngươi? Hừ, ta cũng không chiếm tiện nghi của các ngươi, cứ để ta lui binh 30 dặm, các ngươi qua đây đi.
- Việc này. . .
Gia Cát Lượng ra vẻ khó xử, có chút do dự.
Nhưng hắn vừa do dự Sa Ma Kha càng xác định phán đoán của mình, lập tức nói:
- Việc này cứ quyết định như thế, có đồng ý hay không thì các ngươi quyết định. Giờ Thìn ngày mai, nếu như không trả lời thì ta sẽ vượt sông Di Thủy đánh Nghi Thành. Đến lúc đó thì đừng trách ta thủ đoạn độc ác.
- Việc này, cho phép Lượng trở lại bẩm báo với đại nhân.
Gia Cát Lượng có vẻ rất không cam lòng, chắp tay cáo từ Sa Ma Kha.
Trước khi đi, Sa Ma Kha đột nhiên nói:
- Gia Cát Thương kia có dáng người rất tốt, ngày mai sao không cùng đại vương nhà ngươi đánh một trận?
Gia Cát Thương mặt trầm như nước, quay đầu nhìn thoáng qua Sa Ma Kha, trầm giọng nói:
- Nếu đại vương lên tiếng, Gia Cát Thương sao dám không tòng mệnh?
******
Đêm đó vô sự.
Ngày hôm sau, sáng sớm Sa Ma Kha đã điểm binh mã, chuẩn bị phát động công kích.
Trong mắt hắn, Hướng Nguyệt đó nhất định là không dám đáp ứng yêu cầu của hắn, giữa hai quân khẳng định sẽ tới một trường ác đấu.
Thấy giờ Thìn sắp đến, Sa Ma Kha đã làm tốt chuẩn bị để tấn công. Nhưng lúc này bờ bên kia sông đột nhiên có người đến nói:
- Mời đại vương lui 30 dặm, cho phép chúng tôi qua sông, cùng đại vương đánh một trận.
Ôi, dám ứng chiến thật ta!
Trong lòng Sa Ma Kha không khỏi nghi hoặc, nhưng tối hôm qua đã đem lời nói ra khỏi miệng, hắn tự nhiên cũng không muốn đổi ý như thế. Liền hạ lệnh cho đại quân lui về phía sau 30 dặm. Đại quân Ngũ Khê Man đã chuẩn bị thỏa đáng, thấy sắp xuất kích lại đột nhiên lui về phía sau 30 dặm, tự nhiên có phần khó hiểu. Vừa lui, trận hình ban đầu cũng tán loạn theo, rất nhiều người thậm chí không rõ đang xảy ra chuyện gì.
Quân Kinh Châu đã bắt đầu qua sông, đại quân Ngũ Khê Man chậm rãi lui về phía sau.
Khi đợt quân Kinh Châu đầu tiên leo lên bờ, đột nhiên nghe một tiếng rống to:
- Man tử binh đã bại, binh sĩ Kinh Châu theo ta xuất kích!
Trong sát na, tiếng kèn vang lên tại không trung.
Quân Kinh Châu cũng không rõ lắm đang xảy ra chuyện gì. Dù sao thấy đại quân Ngũ Khê Man lui ra phía sau, đầu tiên là nghi hoặc, sau đó nghe có người gào lên, lập tức tin ngay. Ngược lại, đại quân Ngũ Khê Man cũng không rõ tình huống, đại quân nhà mình đích thật là lui về phía sau, bị quân Kinh Châu xông lên, lập tức trở nên hỗn loạn.
Tiền quân loạn, trung quân loạn theo.
Nếu như nhánh nhân mã này là quân chủ lực dưới trướng Đổng Phi, cho dù đội ngũ cùng loại với Khất Hoạt quân thì cũng không nhanh tan tác như vậy. Nhưng người Ngũ Khê Man thiên tính không tập trung, khi đánh thuận lợi thì người nào cũng mãnh như cọp. Một khi thất bại, căn bản không thể đánh trả.
Sa Ma Kha tại trung quân thoáng cái ngẩn người!
Chuyện gì xảy ra, không phải nói muốn tỷ thí một chút sao?
Hắn có ý muốn chỉnh đốn binh mã, nhưng quân Kinh Châu làm sao cho hắn cơ hội này. Liền nghe trống trận đùng đùng gõ vang, kèn lệnh vang lên tu tu. Quân Kinh Châu thế như mãnh hổ đánh tới đại quân Ngũ Khê Man. Đại tướng dẫn đầu đầu đội Tấn thiết khôi, thân khoác Tấn thiết giáp, trong tay cầm một thanh Tấn thiết đại đao, cưỡi Ô Truy Mã, thanh như cự lôi lớn tiếng quát:
- Đừng vội đi Sa Ma Kha kia. . . Sa Ma Kha, để mạng lại!
Thình lình chính là Chu Thương.
Hào y của quân Kinh Châu đều lấy màu đỏ là chủ. Giờ giống như một một ngọn lửa kéo tới, trong sát na làm đại quân Ngũ Khê Man thất linh bát lạc.
Chu Thương tay vũ đại đao, trong loạn quân chém trái bổ phải, đao đao kiến huyết, thế như mãnh hổ. Quân Kinh Châu đao thương giơ cao, xông vào trong trận, chỉ thấy hàn quang lập loè, máu phun tung toé; tiếng khóc, tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng chiến mã hí dài, quanh quẩn trên bầu trời bờ sông Di Thủy.
Cùng lúc đó, một đạo nhân mã cũng lao ra từ hậu phương đại quân Ngũ Khê Man.
Trên đại kỳ viết: biên thành giáo úy. Một viên đại tướng tay cầm Tuyên hoa phủ, nặng trịch, hàn khí bức nhân. Phủ vung ra, giống như bánh xe, giết cho đại quân Ngũ Khê Man hoa rơi nước chảy, chật vật chạy trốn. Sa Ma Kha trong loạn quân lớn tiếng kêu gào, nhưng cũng đã không có tác dụng. Trên Lang Nha Bổng nặng 130 cân dính máu, hỗn hợp với óc trắng vàng, dinh dính.
Hắn đã không nhớ rõ đã giết bao nhiêu người, nhưng đại quân đã loạn, sao có thể thu thập.
50 Kỹ kích sĩ bên người trung thành bảo vệ. . . Nhưng lại có ích gì? Chính gọi là đại thế đã mất, thần tiên cũng khó vãn hồi.
Bờ bên kia Y Thủy, Gia Cát Lượng và Hướng Nguyệt sóng vai mà đứng.
- Khổng Minh, sao ngươi biết Sa Ma Kha kia nhất định sẽ đáp ứng thỉnh cầu của ngươi?
Gia Cát Lượng cười ha ha trả lời:
- Lượng từng tỉ mỉ nghiên cứu qua nhân vật trong quân Đổng Phi. Ngoại trừ Đổng Phi, người còn lại có thể nói đều có lý giải. Sa Ma Kha là người võ nghệ cao cường, nhưng lại hữu dũng vô mưu. Việc làm trong Võ Lăng sơn đều có dấu vết của Đổng Phi. Nói cách khác, người này cũng không trí tuệ, tất cả việc đã làm đều là làm theo. Nên đạo cơ biến còn xa mới đủ.
- Khổng Minh quả thật là mưu tính sâu xa!
- Đại nhân quá khen. . . Thật ra Sa Ma Kha vừa ra khỏi Ủy Sơn, ta đã biết hắn nhất định thất bại. Trong Xuân Thu từng có nói: Nhất nhi thịnh, tái nhi suy, tam nhi kiệt. Hắn mượn được mũi tiên phong của đại quân, nhưng không lập tức qua sông, đã rơi xuống tiểu thừa. Đáp ứng yêu cầu luận võ của ta, ta cố ý kéo dài tới giờ Thìn mới trả lời, sĩ khí của hắn đã suy. Quân ta qua sông, đại quân hắn lui về phía sau. . . Đâu có lý không bại cho được?
Hướng Nguyệt gật đầu nói:
- Khổng Minh nói rất phải!
Lúc này bờ tây Di Thủy đã hỗn loạn vô cùng.
Đại quân Ngũ Khê Man bị đám người Chu Thương Ngô Cự tiền hậu giáp kích, đã quân lính tan rã.
Tuy nhiên hộ quân xung quanh Sa Ma Kha lại không thấy tán loạn. Thấy Sa Ma Kha dục ngựa quay bổng, trong loạn quân tả xung hữu đột.
50 Kỹ kích sĩ cùng Trung hộ quân do 1000 Đan Dương hãn tốt cấu thành dưới sự chỉ huy của Sa Ma Kha vẫn tiến thối như thường.
Đại tướng Kinh Châu là Bảo Long thấy Sa Ma Kha ở trong loạn quân xông ngang xông dọc, liền hét lớn một tiếng, thúc ngựa vũ thương xông tới.
Lúc này Sa Ma Kha đã giết đến đỏ mắt, một tay vung Lang Nha Bổng, đập keng hất đi đại thương của Bảo Long, tay trái rút ra Trúc Tiết Cương Tiên, khi hai ngựa đan xen một roi nện lên đầu Bảo Long. Chỉ một chiêu đập cho Bảo Long óc vỡ toang, ngã xuống ngựa.
Hướng Nguyệt qua sông quan chiến cất lời khen:
- Hảo một viên mãnh tướng!
Gia Cát Lượng cũng gật đầu:
- Mai viên tam hổ quả nhiên là danh bất hư truyền. Có bạo hổ, phong hổ Tây Vực, Sa Ma Kha này quả nhiên là một con man hổ. Tuy nhiên cho dù hắn là một con cọp, hôm nay cũng phải cho hắn nằm úp sấp ở chỗ này. Hướng đại nhân, chuẩn bị đợt tiến công thứ hai.
Hướng Nguyệt ứng tiếng, làm một thủ thế.
Chỉ thấy lệnh kỳ phấp phới biến hóa, giữa bầu trời lần thứ hai vang lên tiếng trống trận ù ù.
Một đạo nhân mã từ trong khe núi mặt bên đánh ra, hai viên đại tướng dẫn đầu một người là Thái Trung, một người là Thái Hòa, lĩnh quân đánh qua.
Thái Trung đó tại Đan Dương tụ không chiến mà bại, sau khi về Tương Dương bị tộc tỷ Thái phu nhân thoá mạ cho một trận.
Nàng chỉ nói cho hắn:
- Lưu Ba Gia Cát Lượng đã có chuẩn bị, lần này nếu không thể lập công lao, coi như là Thiên Vương lão tử cũng không thể nào cứu được ngươi.
Cho nên Thái Trung Thái Hòa huynh đệ cũng bức rức một cơn, muốn đòi lại thể diện.
Sa Ma Kha tại trong loạn quân đánh một hồi, nhưng quân địch lại càng ngày càng nhiều. . .
- Tam gia, không thể đánh nữa, chúng ta nhanh rút đi.
Có đầu lĩnh Kỹ kích sĩ tiến lên khuyên bảo, trong lòng Sa Ma Kha mặc dù không tình nguyện, nhưng cũng biết lợi hại. Trận chiến này hắn thực sự đã thua!
- Rút, theo ta đánh ra ngoài!
Sa Ma Kha nhất mã đương tiên, hữu bổng tả tiên, không người có thể kháng cự.
Trước mặt gặp phải Ngô Cự chặn đường, nhị mã giao phong vài hiệp, Sa Ma Kha một tiên đập bay mũ giáp của Ngô Cự, Ngô Cự sợ quá thúc ngựa bỏ chạy.
Dựa vào sự dũng mãnh của Sa Ma Kha, đại quân Ngũ Khê Man chạy trốn mọi nơi dần dần bắt đầu tiến gần đến hắn, lấy hăng hái đánh ra ngoài. Nhưng năm vạn đại quân lao ra cũng chỉ ba bốn nghìn người mà thôi. Mọi người theo Sa Ma Kha chật vật chạy trốn, chạy thẳng đến Lam Khẩu tụ.
Nơi đó còn có nhân mã của Chu Triêu, chí ít có thể ổn định quân tâm một chút.
Đã qua giữa trưa, đám người Sa Ma Kha sức cùng lực kiệt ghìm lại chiến mã, tiến hành nghĩ ngơi sơ qua tại chỗ.
Nhưng không đợi mọi người thở dốc một hơi, chỉ nghe tiếng trống trận đùng đùng vang lên. Một viên đại tướng lập mã ở phía trước, trong tay cầm một thanh chiến phủ to như bánh xe đặt ngang tại trước người, lớn tiếng quát lên:
- Sa Ma Kha, Man phu. . . Hình Đạo Vinh chờ ngươi đã lâu!
Sa Ma Kha quá sợ hãi. . .
Vượt Tự Thủy, bước qua sông Nam Chương, tại trấn Lam Khẩu phi ngựa trảm tướng thủ Trần Ứng.
Danh tiếng của Sa Ma Kha mặc dù không so được với Đổng Phi tại Lạc Dương xa xôi, nhưng tại 9 quận 81 huyện Kinh Tương lại không người có thể địch nổi. Đại quân Ngũ Khê Man sau khi trải qua 22 ngày đánh chớp nhoáng rốt cuộc đến bờ sông Di Thủy, chỉ cần qua Di Thủy chiếm Nghi Thành, coi như là hoàn thành ý đồ chiến lược của lần xuất binh này. Trong lòng Sa Ma Kha mừng như điên, mệnh tam quân dựng doanh trại tại bờ sông Di Thủy, ngày sau sẽ vượt Di Thủy, công hãm Nghi Thành.
Ánh trăng sáng tỏ, Sa Ma Kha cầm cương tiên đứng ở bờ sông Di Thủy, dõi mắt nhìn sang bờ bên kia sông.
Trên bờ bên kia sông có đại doanh của quân Kinh Châu đứng sừng sững trong bóng đêm, thỉnh thoảng có tiếng xoong truyền đến, cũng rõ ràng có thể nghe được.
Hô Lôi Bác nhàn nhã đi theo phía sau Sa Ma Kha, thỉnh thoảng gặm cỏ xanh bên bờ. 50 Kỹ kích sĩ cách Sa Ma Kha khoảng chừng trăm bước, cảnh giác quan sát động tĩnh bốn phía. Những Kỹ kích sĩ này tất cả đều theo Sa Ma Kha từ Tây Vực đi tới Võ Lăng.
Trên khuôn mặt béo tròn của Chu Triêu lại không thấy một nụ cười.
Hắn đứng ở bên cạnh Sa Ma Kha mà trong lòng thấp thỏm bất an.
Chiến sự quá thuận lợi!
Thuận lợi khiến người khác không thể tin, có đôi khi Chu Triêu có một loại cảm giác, tất cả điều này chỉ là một giấc mộng. Tỉnh mộng, cái gì cũng không còn nữa...
Hắn có ý muốn nhắc nhở Sa Ma Kha, nhưng nhìn khuôn mặt hung ác như mãnh hổ đó Chu Triêu lại cảm thấy sợ hãi.
Ngược lại Sa Ma Kha cảm thấy được tâm tình bất an của Chu Triêu, hắn thản nhiên cười:
- Lệnh Tiên, có cái gì muốn nói thì nói ra đi.
- Đại vương, mạt tướng chỉ cảm thấy, tất cả tiến hành quá thuận lợi, hình như không bình thường.
- Thuận lợi không tốt sao?
Chu Triêu không nghe ra hỉ nộ trong lời của Sa Ma Kha, hắn đánh bạo hồi đáp:
- Cũng không phải nói không tốt, chỉ là. . . Ta nhớ đại đô đốc từng có lời: sự xuất phản thường tất hữu yêu. Quân Kinh Châu không kém, hơn nữa dưới trướng Lưu Biểu người giỏi cũng không ít. Theo đạo lý, một đường đánh qua đây tuyệt đối không thể thuận lợi như vậy. . . Mạt tướng cảm thấy vậy, nói không chừng sẽ có chuyện. Dù sao Lý Nghiêm không phải tầm thường.
Lúc này mặc dù Sa Ma Kha bị thắng lợi làm cho hồ đồ, nhưng không phải không có đầu óc.
Lý Nghiêm. . .
Người này đối với Sa Ma Kha rất quen thuộc. Lúc trước tại Uyển Thành ác chiến hơm trăm ngày, Sa Ma Kha và Lý Nghiêm kề vai chiến đấu, từng lĩnh giáo qua thủ đoạn tàn nhẫn của Lý Nghiêm. Cho nên, Sa Ma Kha vẫn cực kỳ cố kỵ đối với Lý Nghiêm, ít nhiều có chút đề phòng.
Mệnh Mai Thành bảo vệ Di Đạo, thật ra cũng xuất phát từ suy nghĩ này.
Chỉ cần Di Đạo nơi tay, đại quân Ngũ Khê Man của Sa Ma Kha sẽ có đường lui, thất bại cũng có thể đủ an toàn từ Di Đạo lui vào Ủy Sơn, trở về Võ Lăng.
Trầm ngâm chốc lát, Sa Ma Kha nói:
- Lệnh Tiên cho rằng nên thế nào?
Chu Triêu suy nghĩ một chút:
- Đại vương đi tới một bước này, Triêu cũng không nói mấy lời lui binh gì hết. Ngày mai qua sông, đại vương cần cẩn thận quân Kinh Châu từ Kinh Sơn đánh bất ngờ. Bên cánh nhất định phải có đại tướng thủ hộ. Triêu cho rằng. . . Có thể mệnh Quách Thạch lĩnh quân, trấn giữ yếu đạo Kinh Sơn.
Sa Ma Kha gật đầu:
- Lệnh Tiên nói rất đúng. . . Còn gì nữa?
- Nếu như ta là Lý Nghiêm, nhất định sẽ vào lúc thế tiến công của quân ta mãnh liệt đột nhiên từ bên sườn tập kích. Vì vậy Lam Khẩu tụ cũng không thể không làm phòng vệ.
Tương đồng với "tân" trên Hoàng Hà, "tụ" ở Kinh Châu cũng có ý chỉ bến đò.
Hoàng Hà có các bến đò Ngũ Xã tân, Mạnh Tân. Mà Kinh Châu càng nhiều hơn, chỉ ở Nam Quận đã thiết lập hai bến đò lớn Lam Khẩu tụ và Đan Dương tụ.
Ngoài ra các bến đò lớn nhỏ khác vô số kể, phần lớn là lấy "tụ" mà mệnh danh.
Tỷ như trên sông Nam Chương và bờ Tự Thủy có các địa danh như Lâm Tự tụ, Nam Chương tụ, có điều so sánh thì cũng không phải quá quan trọng.
Chu Triêu nói rất đúng, nếu như Lý Nghiêm tập kích từ mặt bên, nhất định sẽ đến Lam Khẩu tụ.
Sa Ma Kha lo nghĩ:
- Lệnh Tiên suy nghĩ rất chu đáo. Không bằng như vậy, ngươi dẫn 5000 nhân mã suốt đêm đến Lam Khẩu tụ đóng quân. Thế nào?
Chu Triêu chắp tay nói:
- Đại vương yên tâm, Chu Triêu nhất định không nhục mệnh của đại vương!
Cứ như vậy, Chu Triêu Quách Thạch suốt đêm lĩnh binh lên đường, phân biệt đến Kinh Sơn yếu đạo cùng Lam Khẩu tụ đóng quân.
Sau khi Sa Ma Kha an bài thỏa đáng cũng thở phào một hơi. Nói thật thì một đường đánh qua đây hắn cũng dè dặt phòng bị.
Mặc dù ngoài miệng nói quân Kinh Châu trong mắt hắn chỉ là chuyện nhỏ, nhưng theo Đổng Phi nhiều năm, Sa Ma Kha cũng rõ ràng một việc: đôi khi, cho dù có vũ dũng lực bạt sơn hà cũng chẳng bằng một độc kế nhỏ của đám văn nhân mưu sĩ. Kinh Châu, cũng là nơi tàng long ngọa hổ.
Sau khi trở lại đại trướng, Sa Ma Kha đang chuẩn bị phái người dò xét doanh trại thì đột nhiên có tiểu giáo báo lại, nói rằng Nghi Thành phái người tới hạ chiến thư.
Sa Ma Kha cảm thấy rất thú vị.
Tướng thủ Nghi Thành tên là Hướng Nguyệt, là dân bản xứ, tính tình đôn hậu, là một quân tử thành thực.
Người này tinh về nội chính, rất được Lưu Biểu coi trọng. Chỉ là tính tình có hơi nhu nhược, nói không hay chính là người này rất nhát gan. Trước đây có mấy trăm đạo tặc tập kích Nghi Thành, Hướng Nguyệt sợ đến mức tứ môn phong bế, không dám ra khỏi thành. Phải biết rằng, trong tay hắn có 2000 quận binh, mặc dù không coi là quan quân chính thức, nhưng đánh mấy trăm đạo tặc nghĩ đến cũng không có vấn đề gì.
Cũng chính vì sự kiện này mà Hướng Nguyệt có một biệt hiệu, đó là quy lệnh Nghi Thành.
Ý là Hướng Nguyệt này nhát gan như rùa, gặp phải chuyện nguy hiểm sẽ thụt cổ vào trong xác rùa, không dám thò đầu ra.
Người này sao lại có gan hạ chiến thư?
- Cho hắn vào!
Sau một lát, thấy một thanh niên tuổi chừng 20 đi cùng với một hộ vệ mặt đen bước vào quân trướng.
Thanh niên đó tướng mạo tuấn lãng, rất ra dáng.
Hắn chắp tay với Sa Ma Kha:
- Gia Cát Lượng phụng mệnh đến đây đưa thư, bái kiến Ngũ Khê Man Vương.
Gia Cát Lượng?
Sa Ma Kha cảm thấy tên này rất quen tai, nghi hoặc nhìn Gia Cát Lượng hai lần, đột nhiên hỏi:
- Gia Cát Tử Du tiên sinh là ai?
- Đó là huynh trưởng của Lượng?
A, nghĩ ra rồi. . . Nhị ca từng nói qua, Gia Cát Cẩn có một đệ đệ tên là Gia Cát Lượng, cũng là một nhân vật khó lường.
Nhưng nhìn thế nào cũng chỉ là một bạch diện thư sinh mà thôi. Ngược lại hán tử mặt đen phía sau hắn nhìn qua càng uy vũ hơn, là một nhân vật.
- Ngươi là ai?
Hán tử mặt đen tiến lên chắp tay, cung kính nói:
- Tiểu nhân Gia Cát Thương, chỉ là vô danh tiểu tốt.
Đích thật là vô danh tiểu tốt, chưa hề nghe nói qua. Nếu như đổi là Điển Vi Đổng Phi ở chỗ này, khẳng định sẽ biết Gia Cát Thương này.
Năm đó hai huynh đệ tung hoành Quan Đông, từng phục kích Hoàng Cân lực sĩ của Thái Bình Đạo, còn bắt một người làm tù binh, chính là Chu Thương.
Có điều Chu Thương là một người đã chết, không muốn đầu hàng Đổng Phi. Ngược lại sau đó gặp Gia Cát Khuê, sau một phen khuyên bảo đã quy thuận Gia Cát gia, lại cải danh Gia Cát Thương, vẫn đi theo một nhà Gia Cát. Từ sau Thái Bình Đạo bị tiêu diệt thì chưa thấy lên sân khấu.
Sa Ma Kha hỏi:
- Gia Cát Lượng, ca ca ngươi hiện giờ hiệu lực dưới trướng của nhị ca ta, đã làm thái thú Phù Phong. Vì sao ngươi. . .
Không đợi Sa Ma Kha nói hết, Gia Cát Lượng đã bình tĩnh cắt lời của hắn:
- Đại vương, mỗi người có một chí, hôm nay Lượng đến đây là hạ chiến thư.
Thoạt nhìn, hắn hình như không muốn nhắc đến huynh trưởng của mình.
Sa Ma Kha không rõ, nhưng cũng không truy hỏi. Chỉ nghĩ, chờ ngày mai bắt được hắn rồi, ta phái người đưa hắn tới chỗ nhị ca.
- Gia Cát Lượng, ngươi đến đây hạ chiến thư gì?
- Đại nhân nhà ta nghe nói Ngũ Khê Man Vương vũ dũng hơn người, là hảo hán thiên hạ nhất đẳng, vì vậy rất ngưỡng mộ. Vốn định hiến thành đầu hàng, nhưng dưới trướng đại nhân có nhị tướng, tên Ngô Cự Bảo Long, đều là thượng tướng, dũng mãnh hơn người. Hai người này không phục đại vương, muốn tỷ thí một phen với đại vương. . . Đại nhân nói, nếu như đại vương nguyện ý, chỉ cần đánh bại được hai người đó, hắn nhất định dâng lên Nghi Thành.
Sa Ma Kha vừa nghe thế liền bật cười.
Đánh nhau sao?
Trên đời này ngoại trừ đại ca nhị ca của ta, còn có Hoàng đại ca, coi như là Lữ Bố ta cũng không sợ, còn sợ Ngô Cự Bảo Long cái quái gì chứ?
Có thể binh bất nhận huyết lấy được Nghi Thành, đương nhiên là tốt nhất!
Sa Ma Kha nói:
- Chuyện nào có đáng gì, ta đáp ứng là được.
Gia Cát Lượng chần chờ một chút:
- Nhưng hai quân ta cách Di Thủy, làm sao tỷ thí? Nếu như đại vương nguyện ý, quân ta nguyện lui 30 dặm, cho phép đại vương qua sông mà chiến, không biết đại vương nghĩ thế nào?
Sa Ma Kha híp mắt, con ngươi đột nhiên co rút lại.
Qua sông mà chiến? Nhị ca nói qua, qua sông cần cẩn thận, binh pháp có nói: qua nửa sông sẽ đánh. Vạn nhất chúng giở quẻ, chẳng phải là nguy hiểm?
- Ta qua sông mà chiến, chẳng phải là khi dễ các ngươi? Hừ, ta cũng không chiếm tiện nghi của các ngươi, cứ để ta lui binh 30 dặm, các ngươi qua đây đi.
- Việc này. . .
Gia Cát Lượng ra vẻ khó xử, có chút do dự.
Nhưng hắn vừa do dự Sa Ma Kha càng xác định phán đoán của mình, lập tức nói:
- Việc này cứ quyết định như thế, có đồng ý hay không thì các ngươi quyết định. Giờ Thìn ngày mai, nếu như không trả lời thì ta sẽ vượt sông Di Thủy đánh Nghi Thành. Đến lúc đó thì đừng trách ta thủ đoạn độc ác.
- Việc này, cho phép Lượng trở lại bẩm báo với đại nhân.
Gia Cát Lượng có vẻ rất không cam lòng, chắp tay cáo từ Sa Ma Kha.
Trước khi đi, Sa Ma Kha đột nhiên nói:
- Gia Cát Thương kia có dáng người rất tốt, ngày mai sao không cùng đại vương nhà ngươi đánh một trận?
Gia Cát Thương mặt trầm như nước, quay đầu nhìn thoáng qua Sa Ma Kha, trầm giọng nói:
- Nếu đại vương lên tiếng, Gia Cát Thương sao dám không tòng mệnh?
******
Đêm đó vô sự.
Ngày hôm sau, sáng sớm Sa Ma Kha đã điểm binh mã, chuẩn bị phát động công kích.
Trong mắt hắn, Hướng Nguyệt đó nhất định là không dám đáp ứng yêu cầu của hắn, giữa hai quân khẳng định sẽ tới một trường ác đấu.
Thấy giờ Thìn sắp đến, Sa Ma Kha đã làm tốt chuẩn bị để tấn công. Nhưng lúc này bờ bên kia sông đột nhiên có người đến nói:
- Mời đại vương lui 30 dặm, cho phép chúng tôi qua sông, cùng đại vương đánh một trận.
Ôi, dám ứng chiến thật ta!
Trong lòng Sa Ma Kha không khỏi nghi hoặc, nhưng tối hôm qua đã đem lời nói ra khỏi miệng, hắn tự nhiên cũng không muốn đổi ý như thế. Liền hạ lệnh cho đại quân lui về phía sau 30 dặm. Đại quân Ngũ Khê Man đã chuẩn bị thỏa đáng, thấy sắp xuất kích lại đột nhiên lui về phía sau 30 dặm, tự nhiên có phần khó hiểu. Vừa lui, trận hình ban đầu cũng tán loạn theo, rất nhiều người thậm chí không rõ đang xảy ra chuyện gì.
Quân Kinh Châu đã bắt đầu qua sông, đại quân Ngũ Khê Man chậm rãi lui về phía sau.
Khi đợt quân Kinh Châu đầu tiên leo lên bờ, đột nhiên nghe một tiếng rống to:
- Man tử binh đã bại, binh sĩ Kinh Châu theo ta xuất kích!
Trong sát na, tiếng kèn vang lên tại không trung.
Quân Kinh Châu cũng không rõ lắm đang xảy ra chuyện gì. Dù sao thấy đại quân Ngũ Khê Man lui ra phía sau, đầu tiên là nghi hoặc, sau đó nghe có người gào lên, lập tức tin ngay. Ngược lại, đại quân Ngũ Khê Man cũng không rõ tình huống, đại quân nhà mình đích thật là lui về phía sau, bị quân Kinh Châu xông lên, lập tức trở nên hỗn loạn.
Tiền quân loạn, trung quân loạn theo.
Nếu như nhánh nhân mã này là quân chủ lực dưới trướng Đổng Phi, cho dù đội ngũ cùng loại với Khất Hoạt quân thì cũng không nhanh tan tác như vậy. Nhưng người Ngũ Khê Man thiên tính không tập trung, khi đánh thuận lợi thì người nào cũng mãnh như cọp. Một khi thất bại, căn bản không thể đánh trả.
Sa Ma Kha tại trung quân thoáng cái ngẩn người!
Chuyện gì xảy ra, không phải nói muốn tỷ thí một chút sao?
Hắn có ý muốn chỉnh đốn binh mã, nhưng quân Kinh Châu làm sao cho hắn cơ hội này. Liền nghe trống trận đùng đùng gõ vang, kèn lệnh vang lên tu tu. Quân Kinh Châu thế như mãnh hổ đánh tới đại quân Ngũ Khê Man. Đại tướng dẫn đầu đầu đội Tấn thiết khôi, thân khoác Tấn thiết giáp, trong tay cầm một thanh Tấn thiết đại đao, cưỡi Ô Truy Mã, thanh như cự lôi lớn tiếng quát:
- Đừng vội đi Sa Ma Kha kia. . . Sa Ma Kha, để mạng lại!
Thình lình chính là Chu Thương.
Hào y của quân Kinh Châu đều lấy màu đỏ là chủ. Giờ giống như một một ngọn lửa kéo tới, trong sát na làm đại quân Ngũ Khê Man thất linh bát lạc.
Chu Thương tay vũ đại đao, trong loạn quân chém trái bổ phải, đao đao kiến huyết, thế như mãnh hổ. Quân Kinh Châu đao thương giơ cao, xông vào trong trận, chỉ thấy hàn quang lập loè, máu phun tung toé; tiếng khóc, tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng chiến mã hí dài, quanh quẩn trên bầu trời bờ sông Di Thủy.
Cùng lúc đó, một đạo nhân mã cũng lao ra từ hậu phương đại quân Ngũ Khê Man.
Trên đại kỳ viết: biên thành giáo úy. Một viên đại tướng tay cầm Tuyên hoa phủ, nặng trịch, hàn khí bức nhân. Phủ vung ra, giống như bánh xe, giết cho đại quân Ngũ Khê Man hoa rơi nước chảy, chật vật chạy trốn. Sa Ma Kha trong loạn quân lớn tiếng kêu gào, nhưng cũng đã không có tác dụng. Trên Lang Nha Bổng nặng 130 cân dính máu, hỗn hợp với óc trắng vàng, dinh dính.
Hắn đã không nhớ rõ đã giết bao nhiêu người, nhưng đại quân đã loạn, sao có thể thu thập.
50 Kỹ kích sĩ bên người trung thành bảo vệ. . . Nhưng lại có ích gì? Chính gọi là đại thế đã mất, thần tiên cũng khó vãn hồi.
Bờ bên kia Y Thủy, Gia Cát Lượng và Hướng Nguyệt sóng vai mà đứng.
- Khổng Minh, sao ngươi biết Sa Ma Kha kia nhất định sẽ đáp ứng thỉnh cầu của ngươi?
Gia Cát Lượng cười ha ha trả lời:
- Lượng từng tỉ mỉ nghiên cứu qua nhân vật trong quân Đổng Phi. Ngoại trừ Đổng Phi, người còn lại có thể nói đều có lý giải. Sa Ma Kha là người võ nghệ cao cường, nhưng lại hữu dũng vô mưu. Việc làm trong Võ Lăng sơn đều có dấu vết của Đổng Phi. Nói cách khác, người này cũng không trí tuệ, tất cả việc đã làm đều là làm theo. Nên đạo cơ biến còn xa mới đủ.
- Khổng Minh quả thật là mưu tính sâu xa!
- Đại nhân quá khen. . . Thật ra Sa Ma Kha vừa ra khỏi Ủy Sơn, ta đã biết hắn nhất định thất bại. Trong Xuân Thu từng có nói: Nhất nhi thịnh, tái nhi suy, tam nhi kiệt. Hắn mượn được mũi tiên phong của đại quân, nhưng không lập tức qua sông, đã rơi xuống tiểu thừa. Đáp ứng yêu cầu luận võ của ta, ta cố ý kéo dài tới giờ Thìn mới trả lời, sĩ khí của hắn đã suy. Quân ta qua sông, đại quân hắn lui về phía sau. . . Đâu có lý không bại cho được?
Hướng Nguyệt gật đầu nói:
- Khổng Minh nói rất phải!
Lúc này bờ tây Di Thủy đã hỗn loạn vô cùng.
Đại quân Ngũ Khê Man bị đám người Chu Thương Ngô Cự tiền hậu giáp kích, đã quân lính tan rã.
Tuy nhiên hộ quân xung quanh Sa Ma Kha lại không thấy tán loạn. Thấy Sa Ma Kha dục ngựa quay bổng, trong loạn quân tả xung hữu đột.
50 Kỹ kích sĩ cùng Trung hộ quân do 1000 Đan Dương hãn tốt cấu thành dưới sự chỉ huy của Sa Ma Kha vẫn tiến thối như thường.
Đại tướng Kinh Châu là Bảo Long thấy Sa Ma Kha ở trong loạn quân xông ngang xông dọc, liền hét lớn một tiếng, thúc ngựa vũ thương xông tới.
Lúc này Sa Ma Kha đã giết đến đỏ mắt, một tay vung Lang Nha Bổng, đập keng hất đi đại thương của Bảo Long, tay trái rút ra Trúc Tiết Cương Tiên, khi hai ngựa đan xen một roi nện lên đầu Bảo Long. Chỉ một chiêu đập cho Bảo Long óc vỡ toang, ngã xuống ngựa.
Hướng Nguyệt qua sông quan chiến cất lời khen:
- Hảo một viên mãnh tướng!
Gia Cát Lượng cũng gật đầu:
- Mai viên tam hổ quả nhiên là danh bất hư truyền. Có bạo hổ, phong hổ Tây Vực, Sa Ma Kha này quả nhiên là một con man hổ. Tuy nhiên cho dù hắn là một con cọp, hôm nay cũng phải cho hắn nằm úp sấp ở chỗ này. Hướng đại nhân, chuẩn bị đợt tiến công thứ hai.
Hướng Nguyệt ứng tiếng, làm một thủ thế.
Chỉ thấy lệnh kỳ phấp phới biến hóa, giữa bầu trời lần thứ hai vang lên tiếng trống trận ù ù.
Một đạo nhân mã từ trong khe núi mặt bên đánh ra, hai viên đại tướng dẫn đầu một người là Thái Trung, một người là Thái Hòa, lĩnh quân đánh qua.
Thái Trung đó tại Đan Dương tụ không chiến mà bại, sau khi về Tương Dương bị tộc tỷ Thái phu nhân thoá mạ cho một trận.
Nàng chỉ nói cho hắn:
- Lưu Ba Gia Cát Lượng đã có chuẩn bị, lần này nếu không thể lập công lao, coi như là Thiên Vương lão tử cũng không thể nào cứu được ngươi.
Cho nên Thái Trung Thái Hòa huynh đệ cũng bức rức một cơn, muốn đòi lại thể diện.
Sa Ma Kha tại trong loạn quân đánh một hồi, nhưng quân địch lại càng ngày càng nhiều. . .
- Tam gia, không thể đánh nữa, chúng ta nhanh rút đi.
Có đầu lĩnh Kỹ kích sĩ tiến lên khuyên bảo, trong lòng Sa Ma Kha mặc dù không tình nguyện, nhưng cũng biết lợi hại. Trận chiến này hắn thực sự đã thua!
- Rút, theo ta đánh ra ngoài!
Sa Ma Kha nhất mã đương tiên, hữu bổng tả tiên, không người có thể kháng cự.
Trước mặt gặp phải Ngô Cự chặn đường, nhị mã giao phong vài hiệp, Sa Ma Kha một tiên đập bay mũ giáp của Ngô Cự, Ngô Cự sợ quá thúc ngựa bỏ chạy.
Dựa vào sự dũng mãnh của Sa Ma Kha, đại quân Ngũ Khê Man chạy trốn mọi nơi dần dần bắt đầu tiến gần đến hắn, lấy hăng hái đánh ra ngoài. Nhưng năm vạn đại quân lao ra cũng chỉ ba bốn nghìn người mà thôi. Mọi người theo Sa Ma Kha chật vật chạy trốn, chạy thẳng đến Lam Khẩu tụ.
Nơi đó còn có nhân mã của Chu Triêu, chí ít có thể ổn định quân tâm một chút.
Đã qua giữa trưa, đám người Sa Ma Kha sức cùng lực kiệt ghìm lại chiến mã, tiến hành nghĩ ngơi sơ qua tại chỗ.
Nhưng không đợi mọi người thở dốc một hơi, chỉ nghe tiếng trống trận đùng đùng vang lên. Một viên đại tướng lập mã ở phía trước, trong tay cầm một thanh chiến phủ to như bánh xe đặt ngang tại trước người, lớn tiếng quát lên:
- Sa Ma Kha, Man phu. . . Hình Đạo Vinh chờ ngươi đã lâu!
Sa Ma Kha quá sợ hãi. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.