Ác Hán

Chương 113: Giảo nhục kỵ (2)

Canh Tân

09/04/2013



Đổng Phi cảnh giác nhìn Hoàng Trung, muốn từ trơng mắt hắn nhìn ra thứ gì đấy, nhưng hai tròng mắt của Hoàng Trung phá lệ u sầu, không thể biết đựơc ý tưởng của hắn, Đổng Phi rất giật mình, từ khi hắn đi du lịch tới nay, đây là lần đầu tiên có người hỏi hắn quan hệ như thế nào với Phục Ba tướng quân. Nói thật sao? Đổng Phi còn chưa biết ý đồ của Hoàng Trung, nhưng Hoàng Trung lại là người mà hắn ở kiếp trước có chút sùng bái, cho nên không muốn dối gạt đối phương.

Hoàng Trung đột nhiên cười nói: “ Nếu Phi công tử khó trả lời, vậy quên đi!” Hắn dứt lời, xoay người hướng về khố(kho) phủ, Đổng Phi vội vàng đi theo phía sau Hoàng Trung, hắn quyết định vẫn tiếp tục dấu diếm.

Khoát tiên sinh tên là Lương, tự Tử Nhu, là người Nam quận Kinh Châu, bộ dạng đường đường, dáng vẻ bất phảm.

Thời điểm Đổng Phi chứng kiến Khoái Lương, đột nhiên nghĩ tới một việc.

Khoái Lương hình như đã xuất hiện trong bình thư, sau này chính là thủ hạ của Lưu Biểu, hắn có ca ca, hay đệ đệ đang hiệu lực cho Lưu Biểu, đáng tiếc là sự tình hắn làm đã không nhớ rõ, chỉ biết hai huynh đệ này cũng rất khá.

Kinh Châu Lưu Biểu…..

Đổng Phi sau khi rời khỏi phòng làm việc của Khoái Lương, đột nhiên vỗ tay quát to một tiếng: “ Ta nhớ ra rồi!”

Trong gian phòng đó người không ít, chiến sự hậu phương đang có nhiều người cần xử lý việc quân nhu, Uyển Huyện lớn nhỏ quan viên đều ở đây.

Đổng Phi hô to như vật, làm cho đám người Khoái Lương giật nảy mình.

Hoàng Trung vội vàng đẩy tay Đổng Phi, “ Phi công tử, mời chú ý dáng vẻ, thời điểm Khoái tiên sinh làm việc không thích ồn ào.”

Đổng Phi quay đầu lại nhìn, Khoái Lương quả nhiên có khuôn mặt âm trầm. Hắn vội vàng hướng Khoái Lương giải thích : “ Tiên sinh thứ tội, Phi chỉ là nghĩ tới một việc, nhất thời có chút thất thô, thỉnh thứ tội.”

Có câu là, Duỗi tay không đánh khuôn mặt cười.

Khoái Lương cũng là người có tính tình cao ngạo, từng đi học ở Thuỷ Kính sơn trang, ở Kinh châu cúng có chút danh tiếng. Hắn xem thường nhất là loại người có bộ mặt xấu xí như Đổng Phi, nếu không phải hắn đi với Hoàng Trung thì Khoái Lương chắc không để ý tới Đổng Phi, chỉ sợ thân thích của Đại tướng quân tiến vào hắn cũng khinh thường. Nhưng nếu người ta đã giải thích, Khoái Lương cũng không nói nữa.

Khuôn mặt âm trầm nói: “ Sự tình đã giải quyết, nhanh chóng đi ra ngoài, không nên ở chỗ này trở ngại công việc của ta.”

“ Khoái tiên sinh chớ trách, chớ trách!”

Hoàng Trung vội vàng lôi kéo Đổng Phi rời khỏi khố phủ, sau đó thở ra một hơi: “ Phi công tử, cùng với kẻ sĩ giao tiếp nhất định phải cẩn thận, kẻ sĩ nhiều quy củ, không gống đám người chúng ta, về sau cần phải chú ý.”

Đổng Phi vội vàng gật đầu, chắp tay nói: “ Ghi nhớ lời dạy bảo của Hoàng đại ca.”

Ở trong loạn thế, có đôi khi phải học sự khéo léo một chút, Tuy rằng Đổng Phi không thích làm người như thế, nhưng việc này không thể không nhập gia tuỳ tục.

Hoàng Trung có chút quái lạ, rõ ràng từ Hoàng tướng quân biến thành Hoàng đại ca, mà Hoàng Trung cũng chỉ cười, cũng không cự tuyệt cách xưng hô của Đổng Phi.

Hai người hướng về phía Huyện nha đi đến, sau khi đi qua một toà nhà to, Hoàng Trung đột nhiên dừng ngựa.

“ Phi công tử, Uyển huyện tuy rằng không so được với Dương, nhưng lại phức tạp hơn Hà Đông rất nhiều, ngươi phải cẩn thận, chủ nhân của ngôi nhà này tuyệt đối không thể đắc tội, nếu không cho dù là phụ thân ngươi cũng không bảo vệ được ngươi.”

Đổng Phi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn về phía đại môn sơn son thiếp vàng, trên phía đại môn còn viết hai chữ Hà Phủ. Nhất thời hiểu ra.

“ Là nhà của Đại tướng quân?”

Hoàng Trung tiếp tục giục ngựa đi, hạ giọng nói: “ Người nhà Đại tướng quân phần lớn đã đi Dương, nhưng vẫn giữ lại tổ nghiệp ở bản địa, hơn nữa phụ thân đại tướng quân, Hà lão thái công không thích ở Dương, cho nên…Đại tướng quân là một hiếu tử, ở Uyển huyện mọi người đều biết, ngươi phải cẩn thận, Hà Lão thái công có tính tình rất cổ quái.”

Đổng Phi nói: “ Phi nhớ kỹ.”

Đi được một lúc, Đổng Phi đột nhiên hỏi: “ Hoàng đại ca đã thành gia chưa?”

“ Đã sớm lập gia đình.” Hoàng Trung khi nhắc tới nhà mình, tựa hồ phi thường vui vẻ, “ Vốn mấy ngày nữa là tròn năm của khuyển tử, nguyên bản muốn làm tiệc….bất quá hiện tại nhìn qua thì không thể, nga, nhà của ta ở con phố phía trước. Phi công tử nếu có rãnh rỗi thì có thể đến tìm ta.”

Hai người nói chuyện, bất tri bất giác đi ra cửa huyện nha.

Hoàng Trung chắp tay nói: “ Phi công tử, Trung còn phải dẫn người đi tuần tra, ngươi hôm nay đánh trận chắc cũng đã mệt mỏi, chiến sự tiếp theo chắc rất gian khổ, mong Phi công tử trợ giúp.”

Hoàng Trung đánh ngựa rời đi, Đổng Phi ở bậc thang huyện nha nhìn theo Hoàng trung rời đi, lúc này mới xoay người đi vào huyện nha.

Diện tích huyện nha rất lớn, có một diễn võ trường sau hậu viện. Tần không thích luyện võ nhưng không có nghĩa người nhà của hắn không luyện võ, theo người nhà thì được biết, diễn võ trường này là làm cho đệ đệ của Tần, hiện giờ thiên hạ đại loạn, phỏng chừng đệ đệ của Tần cũng không thường xuyên đến, cho nên nơi này chính là chỗ ở mới của ngũ khê man nhân.



Đổng Phi đầu tiên là đi xem Điển Vi cùng với Sa Ma Kha một chút, kết quả là hai người uống say, đang ngã vào giường ngủ, lại nhìn qua Bàng Đức Công, sau đó đắp cho Bàng Thống chăn, lúc này mới trở về phòng.

Mệt chết đi!

Đổng Phi chưa bao giờ mệt như hôm nay. Hắn ý thức được một việc, tuy rằng hắn có khí lực của người trưởng thành, nhưng chuẩn xác mà nói, hắn bây giờ mời mười bốn tuổi.

Thể chất của hắn chưa thích hợp với loại chém giết quy mô này, mỗi lần vận dụng bộ vận khí thuật của Mã Viện lưu lại, tuy rằng có thể tạm thời qua đi những mệt mỏi, hơn nữa từ trận đại tuyết năm trước, hắn mang người giết từ Dự Châu giết đến Thanh Châu, từ Thanh Châu giết đến Từ Châu, liên tục chiến đấu ở các chiến trường ngàn dặm, hắn quả thực quá mệt mỏi.

Nguyên tưởng rằng có thể ở Uyển thành nghi ngơi và phục hồi một thời gian, nhưng hiện tại sẽ thành một ảo tưởng.

Đại chiến sắp bắt đầu, giống như lời của Hoàng Trung nói, về sau càng thêm gian khổ, càng thêm hung hiểm.

Điều bất đồng duy nhất chính mình không hề phải tác chiến một mình, bất tri bat giác, trợ thủ của hắn cũng đã khá nhiều.

Nhớ ngày đó, Trong Tam quốc diễn nghĩa, khi Lưu Bị lập nghiệp cũng chỉ dựa vào hai người, nhưng mình nếu so mới Lưu Bị thì mạnh hơn rất nhiều, ngoại trừ Điển Vi, Sa Ma Kha thì còn có Hoàng Thiệu, Mã Chân..

Trời đã tối….Đổng Phi cởi khôi giáp xuống, sáu đó tựa và giường nặng nề ngủ.

Lâm Thao, hắn mơ thấy Lâm Thao, mơ thấy bải cỏ Đổng Gia, mơ thấy bà nội, Lục nhi, còn có đám người Bùi Nguyên Thiệu.

Cự Ma Sĩ đã huấn luyện xong, chính mình mang theo Cự ma sĩ tung hoành tây bắc, bắt được Hàn Toại, chặt bỏ đầu của hắn. Đây, quả thực là một giấc mộng tuyệt vời.

********

Cùng lúc đó, khoảng cách Uyển thành ngoài trăm dặm, Thị trấn chân núi Tây Ngạc ánh lửa tận trời, tiếng kêu gào thảm thiết.

Trương Mạn Thành tay cầm dây cương, nhìn quan quân chạy trốn, trong lòng cười lạnh không thôi, ở phía sau hắn có mười mấy cừ suất đang đứng thẳng, cầm đầu là một thanh niên, rõ ràng là người đã phụng mệnh xuôi nam Trử Yến, khuôn mặt hắn bình tĩnh nhìn về phía trước.

Hai mươi lăm ngày trước, Trương Mạn Thành đã ra lệnh lớn nhỏ Cự Suất ở phía nam tập kết tại Nhữ nam, rồi sau đó một đường giết đến Nam Dương, có thể nói là thế như chẻ tre. Có khi trong một ngày hạ ba thành trì, quan quân thấy đại kỳ của Hoàng cân liền bỏ chạy, căn bản không có sức chống cự.

Hướng về phía trước chính là Uyển huyện!

Trương Mạn Thành cười nói: “ Phi Yến, lần này nếu có thể đánh hạ Uyển huyện là có thể đánh tới Dự Châu, sau đó tới Dương, Toánh Xuyên cũng đã nằm trong vận mệnh, đến lúc đó Thiên Tướng quân mang binh đến Dự Châu, chúng ta hai cánh cùng đánh, cẩu hoàng đế Đại hán chắc chắn phải chết.”

Trử Yến không phải rất vui vẻ, trước khi tạo phản thì binh mã cùng với lương thảo chưa chuẩn bị thoả đáng. Mặc dù là quan quân liên tiếp bại lui, nhưng Trử Yến rất rõ ràng, bọn họ chưa chân chính đánh với lính tinh nhuệ của Đại hán.

Quận binh các nơi không chịu nổi một kích tựa hồ làm cho Trương Mạn Thành nổi lòng khinh thị.

Trử Yến tuy lo lắng, nhưng lại không thể khuyên can, trước kia ở Cửu Giang gian khổ đợi Đổng Phi mười ngày, nhưng lại không phát hiện tung tích.

Sau khi nhận được tin tức của Trương Manh Thành, Trử Yến muốn làm cho dân chúng của Kinh, Dương hai châu loạn biến, nhưng thế tộc ở hai châu này lá gan đột nhiên lớn lên, các đệ tử thế tộc trước kia từng gia nhập Thái bình đạo, hiện giờ ngay cả cái bóng cũng không thấy, ở Giang Đông thế tộc các nơi lớn hơn phương Bắc, nếu không thể lôi kéo bọ họ thì Kinh, Dương không thể làm cho sóng lớn.

Trử Yến rất mẫn tuệ phát hiện, tình huống của hai châu này đã mất đi sự khống chế, cho nên quyết đoán đem thuộc hạ rời khỏi Kinh Châu. Nhưng Cứ như vậy, hai nhiệm vụ mà Thiên tướng quân giao cho hắn, hắn đều không hoàn thành. Cho nên địa vị của hắn trong Thái bình đạo đã giảm bớt, nếu không phải Trướng Giác nghĩ hắn là nghĩa tử của Trương Ngưu Giác nói không chừng đã cắt chức cự suất của Trử Yến, cho nên Trương Mạn Thành làm sao nghe hắn?

Uyển huyện nếu không thể công hãm….

Trử Yến do dự một lát, sau đó nhịn không được tiến lên nói: “ Đại soái, Uyển huyện là trọng địa của Nam Dương, Thành cao hào sâu, chúng ta hiện tại đối với Uyển Huyện dùng binh, vạn nhất không thể công thành, mà tân binh quan quan sắp đánh tới Toánh Xuyên, điều này rất có thể làm cho chúng ta hai mặt thọ địch….Đại soái, việc này không thể không đề phòng.”

Trương Mạn Thành nghe được ngẩn ra, theo bản năng gật đầu nói: “ Phi Yến nói có đạo lý.”

Sau đó chợt cười: “ Bất quá Phi Yến an tâm, Ta đã mệnh lệnh cho Lý Đại Mục cùng với hoàng cân lực sĩ đối với quan quân Toánh Xuyên tập kích và quấy rối, ít nhất có thể bám trụ quan quân hai tháng thời gian, đồng thời ta sai Bàng Thoát, Hàn Trung từ các nới hướng Toánh Xuyên xuất phát, năm sáu vạn nhân mã có thể tranh thủ cho ta nửa năm thời gian, nếu trong nửa năm không thể phá Uyển huyện, chúng ta ở đây chờ chết đi.”

Ngụ ý là nửa năm tuyệt đối có thể công phá Uyển Huyện.

Đám Triệu Hoằng, Tôn Hạ cùng với mấy gã cự suất lập tức chụp mã thí đối với Trương Mạn Thành, Trử Yến đứng bên cạnh, trong lòng càng thêm sầu lo, Trương thúc thúc đã thay đổi, càng ngày càng không giống trước kia, đúng lúc này có một gã thám báo chạy ngựa vọt nhanh đến.

“ Đại soái, không tốt, đại sự không tốt!”

Trương Mạn Thành chau mày, “ Chuyện gì không tốt? Nhanh nhanh bẩm báo!”

“ Lúc trời chạng vạng, phía ngoài thị Trấn Uyển huyện đã xảy ra một trận chiến kịch liệt, quan quân Uyển huyện cùng với một chi nhân mã của chúng ta huyết chiến một canh giờ, quân ta toàn bộ bị diệt…..Tiểu nhân âm thầm tìm hiểu, phát hiện chi nhân mã, chi nhân mã kia dĩ nhiên là….”

Thám mã ấp a ấp úng làm ho Trương Mạn Thành giận tím mặt.



“ Là chi nhân mã của ai? Nói!”

“ Hình như là của Lý Đại Mục đại nhân!”

“ Cái gì?”

Trương Mạn Thành nghe được tin tức này, nhất thời hoảng sợ, dựa theo kế hoạch thì Lý Đại Mục là dẫn người từ Dương châu lao thẳng đến Toánh Xuyên, nhưng như thế nào lại…. Nhưng rất nhanh hắn kịp phản ứng, thay thế vào chính là sầu lo.

Quan quân Uuyển huyện có sức chiến đấu mãnh mẽ như thế sao? Thủ hạ Lý Đại Mục chính Hoàng Cân lực sĩ a, bất luận trang bị hay dũng mãnh đều là nổi tiếng. Hơn nữa đây chính là quân tinh nhuệ của Thiên tướng quân phân phối cho, nhưng không ngờ lần đầu tiên giao thủ lại bị toàn quân bị diệt?

Đám cừ suất phía sau Trương Mạn Thành đều ngậm miệng lại, đã không có sự lạc quan lúc trước.

Trử Yến nhịn không được mở miệng hỏi: “ Uyển huyện xuất động bao nhiêu binh mã? Là bộ binh hay là Kỵ Binh? Mau mau báo cáo.”

“ Khởi bẩm cừ suất, Uyển huyện lúc đầu xuất động không đủ một ngàn bộ binh, ước chừng ác chiến hơn nửa canh giờ, tiểu nhân nhìn bộ dạng của đám người đó, tựa hồ phần lớn là người Nam man…Sau này lại có một gã tướng lĩnh dẫn dắt một ngàn quan quân xuất chiến, kỵ binh có mấy trăm người, đại bộ phận là quan quân, nhưng sức chiến đấu không thể so sánh với man nhân.”

Trử Yến giật mình hỏi: “ Man nhân? Ngươi không nhìn lầm?”

Tuy rằng bọn họ ăn mặc đồ quan quân, nhưng tiểu nhân có thể nhìn ra được, đây tuyệt đối là Man nhân, Man nhân vùng Võ Lăng sơn.”

Trương Mạn Thành đột nhiên hỏi: “ Ngũ khê man nhân sao? Bọn họ như thế nào lại ở Uyển huyện, hơn nữa lại cùng quan quân ở cùng một chỗ?”

“ Đại soái, nói đến chuyện này, mạt tướng có một điều muốn bẩm báo.”

“ Bặc Minh cứ nói!”

Gã Cừ suất kia tiến lên trước vài bước nói: “ Hôm nay ta vừa gặp một số giáo chúng ở Văn gia trấn, nói rằng đêm qua bọn họ tại An Cư trấn tập kích thì gặp phải quan quân phản kích, trong đó có một người nhắc tới đám người này tựa hồ không giống với quan quân, dặc biệt trong đó có một người cưỡi ngưu, còn lại đầu lĩnh quả đám quan quân này đều có khuôn mặt xấu xí dữ tợn, nhưng vì mạt tướng nóng lòng cùng hội hợp với đại soái cho nên không quá để ý….Hiện giờ ngẫm lại, có thể là bọn chúng.”

“ Vì cái gì không nói sớm!”

Trương Mạn Thành đang muốn tức giận, đột nhiên chứng kiến khoé miệng Trử Yến hơi nhếch lên tựa hồ đang cười. Trong lòng Trương Mạn Thành rất căm tức: Trử Yến à Trử Yến, ngươi từ Kinh Châu xám xịt chạy lại, là ta thu lưu ngươi, lúc này ngươi cứ nhiên chê cười ta?

“ Phi Yến, ngươi đang suy nghĩ gì?”

“ A…Đại soái, ta đột nhiên nhớ tới một sự kiện, hai gã có khuôn mặt xấu xí có hay không là người mà chúng ta muốn tìm? Ta từ ở các nơi ở Kinh Tương nhưng không tìm được manh mối của bọn họ, hiện giờ nghĩ đến, nếu bọn họ đi Võ Lăng sơn thì chúng ta tìm kiếm tự nhiên mất tác dụng, nơi đó là điạ bàn của ngũ khê man nhân, không có người của chúng ta.”

Trương Mạn Thành cau mày nói: “ Phi Yến, hiện giờ Thiên tướng quân đã khởi sự, một hai gã mao tặc không đáng nhắc đến. Chính là….Lý Đại Mục vừa chết, chúng ta ở Toánh Xuyên mất đi lực lượng kiềm chế quan quân. Phi Yến, ngươi xưa này nhiều mưu, võ nghệ cũng không sai, ta muốn ngươi lĩnh một chi nhân mã đi trước Toánh Xuyên kiềm chế quan quân, ngươi có bằng lòng hay không?”

Trử Yến ngẩn ra, Phát hiện sắc mặt của Trương Mạn Thành không tốt lắm. Trong lòng đột nhiên tỉnh ngộ, chỉ sợ là Trương thúc thúc đối với ta có sự hiểu lầm.

Cũng được, ở nơi này ta khó có cơ hội thi triển quyền cước, Trương thúc thúc càng ngày tự cho là đúng, hơn nữa chung quanh lại là một lũ tiểu nhân, cùng ở một chỗ như vậy, không bằng ta ở bên ngoài tiêu diêu tự tại. Hơn nữa lại không làm cho Trương thúc thúc hiểu lầm, thứ hai là cũng giúp hắn, dù sao Trương thúc thúc nói không sai, nếu không phá được uyển huyện mọi người chắc chắn chết ở chỗ này.

Trử Yến nghĩ đến đây, lập tức khom người nói: “ Phi Yến theo lệnh của đại soái làm việc.”

“ Nếu như vậy, ta lệnh cho ngươi mang theo một vạn nhân mã, ngươi là chủ tướng…Ba Tài!”

Trương Mạn Thành hét lớn một tiếng, một gã cừ suất nhánh chóng đứng ra, “ Đại soái có gì phân phó?”

“ Ba Tài, lệnh ngươi làm phó tướng, dẫn theo nhân mã hiệp trợ Phi Yến đi trước Toánh Xuyên, chờ cho Bành Thoát, Hàn Trung đến, bốn người các ngươi sau khi hợp binh phải ngăn cản quan quân tiến về phía Nam Dương, ta không quản các ngươi dùng thủ đoạn gì, sử dụng biện pháp gì, khi Uyển huyện chưa được công phá thì các ngươi không thể để cho quan quân tiến đến đây, nghe rõ chưa?”

Trử Yến cùng Ba Tài đồng thời nhận mệnh.Nhưng trong lòng Trử Yến lại cười khổ không ngừng, Trương thúc quả thực là chơi hắn, cho hắn làm chủ soái, lại cho hắn chỉ huy Ba Tài, nhưng lại làm cho Ba Tài làm phó tướng? Ta đây làm sao có thể huy động binh lính a! Đánh thắng là công lao của Ba Tài; Đánh thua trách nhiệm lại thuộc về ta. Không được, phải nghĩ cách hồi Dự Châu, làm thủ hạ của nghĩa phụ tuyệt không có cảm giác ăn nhờ ở đậu này.

Trong lòng Trử Yến quyết định chủ ý, cho nên cũng không nói cái gì nữa.

Ba Tài là tướng lãnh dưới tay của Trương Mạn Thành, hơn nữa dùng binh không tầm thường, tính tình thì lại chân chất. Có chút thời điểm a, người chính là như vậy, mốn nghĩ nhiều lắm…..

Trử Yến thì đem sự tình nghĩ cho phức tạp, còn Trương Mạn Thành thì nghĩ quá mức đơn giản, để cho Trử Yến đi Toánh Xuyên, trước mắt chính là lựa chọn tốt nhất, Ba Tài chắc chắn sẽ phối hợp với Trử Yến, đây không là cái gì, đây chính là tính cách của Ba Tài, hắn tuyệt đối sẽ không ngáng chấn Trử Yến.

Nhưng vì Trử Yến nói ít một câu, mà Trương Mạn Thành lại nói thiếu một câu. Hiểu lầm một khi sinh ra thì sẽ không dễ dàng hoá giải, Trương Mạn Thành sau khi nhìn theo hai người rời đi, trầm tư một lát nói: “ Truyền mệnh lệnh của ta, quét tước chiến trường, thời gian chính ngọ ngày mai xuất phát, trước khi trời tối, ta muốn nhìn thấy uyển huyện.”

“ Vâng!”

Lớn nhỏ Cừ suất đều khom người tuân mệnh, Trương Mạn Thành cười lạnh một tiếng: “ Uyển huyện sao? Bản thân ta muốn xem ngươi khó đối phó bao nhiêu.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ác Hán

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook