Chương 233: Hàn dữ mã (11)
Canh Tân
30/08/2014
Hồ Xích Nhi chỉ huy nhân mã ý đồ đoạt lại cửa thành, bản thân cũng vội vã lên ngựa, cầm đao lao
xuống. Đối diện đụng phải viên tướng lĩnh sử chùy kia. Hai người cũng
không nói nhiều, chiến mã xoay quanh, chỉ hai ba hiệp, Hồ Xích Nhi bị
một chùy quét xuống ngựa.
Cùng lúc đó, có âm thanh vang lên, xa xa truyền đến tiếng vó ngựa rầm rập.
Kim Thành nhất thời đại loạn, Diêm Hành tay vũ song chùy, nhất mã đương tiên. Những nơi đi qua máu thịt tung toé, rất uy mãnh.
Hồ Chẩn cũng nghe được tin tức, mơ màng ngồi lên ngựa, cầm thương chạy tới.
Trên đường cái vừa lúc đụng phải Diêm Hành, hai người đối mặt. Diêm Hành hét lớn một tiếng, vòng chùy đập tới. Hồ Chẩn còn chưa biết rõ đối thủ rốt cuộc có lai lịch gì, vội vàng giơ thương ngênh đón. Chỉ nghe keng một tiếng, đại thương bị đập thành hình chữ U. Hồ Chẩn tê dại cả cánh tay, đầu mờ mịt cũng thoáng cái tỉnh táo lại, ý thức được không ổn, thúc ngựa bỏ chạy.
Diêm Hành sao cho hắn thoát, phi ngựa đuổi theo. Đại chuỳ đột nhiên tuột tay bay ra, nện thẳng lên lưng Hồ Chẩn.
Bị đại chuỳ nặng sáu bảy chục cân đập vào, Hồ Chẩn hộc máu, lao đầu xuống ngựa. Diêm Hành cũng phi ngựa lướt qua, tay nắm lên đại chùy.
- Tướng quân đã chết, tướng quân đã chết. . .
Binh mã Kim Thành rơi vào hoảng loạn.
Lúc này Hàn Toại cũng dẫn dắt nhân mã đánh vào bên trong. Sau một hồi chém giết, đánh cho binh Kim Thành người ngã ngựa đổ, chạy trối chết.
Đợi sương mù tan đi, Kim Thành đã rơi vào tay Hàn Toại.
Nhìn Kim Thành đã lâu không gặp lại trở về trong tay mình, Hàn Toại vô cùng cảm khái.
- Nhạc phụ, kế tiếp chúng ta làm thế nào?
Hàn Toại đứng trên đầu thành, trầm tư một lát mới nhỏ nhẹ nói:
- Kim Thành không thể thủ. . . Chúng ta không thể ở đây lâu.
- Sao?
- Mệnh lệnh các huynh đệ thu thập lương thảo, chuẩn bị xuất phát bất cứ lúc nào. Còn nữa, có bắt được tù binh không?
Diêm Hành tỏ ra rất tiếc nuối:
- Nhân mã chủ lực của Đổng Trác đều theo hắn kịch chiến tại Hà Cốc, Kim Thành cũng không để lại nhân vật lợi hại gì. Tướng thủ Hồ Chẩn bị tiểu tế giết chết, có điều tiểu tế bắt được một tù binh là một phó tướng đô úy, giờ sẽ áp giải hắn qua đây.
Chốc lát sau, Hồ Xích Nhi chật vật không chịu nổi bị một đám quân sĩ hổ lang áp giải lên đầu thành.
Hàn Toại cười tủm tỉm mà hỏi:
- Vị tướng quân này, có thể báo tên ra được không, cũng tiện bề cho tại hạ xưng hô?
Hồ Xích Nhi run rẩy trả lời:
- Tiểu tướng Hồ Xích Nhi, là đô úy dưới trướng tướng quân Ngưu Phụ, thái thú Lũng Tây, bái kiến tướng quân.
- Ngưu Phụ?
Trong mắt lóe lên hàn quang:
- Hình như là con rể của Đổng Trác, có đúng không?
- Đúng vậy!
Diêm Hành đảo tròng mắt, nhỏ nhẹ nói:
- Nhạc phụ, sao chúng ta không mượn tay người này đánh phá quận thành Lũng Tây, chiếm lĩnh Lũng Tây?
Trong lòng Hàn Toại không khỏi khẽ động, có phần tán thưởng đối với đề nghị này của Diêm Hành. Con rể này cũng không phải là người hữu dũng vô mưu, chỉ cần rèn luyện thêm, nhất định có thể giúp ta giành được đại sự. Đánh chiếm Lũng Tây, nghe qua cũng rất hấp dẫn.
Nhưng vừa nghĩ, Hàn Toại lại có ý nghĩ bỏ qua.
- Không được. . .
- Vì sao?
- Ngưu Phụ khác với Hồ Chẩn, người này hành sự cẩn thận, là một người không cầu công lao. Chúng ta có thể lừa mở Kim Thành, nhưng chưa hẳn có thể lừa mở Lũng Tây. Hơn nữa quận thành Lũng Tây đó khác với nơi này. Lũng Tây là căn cơ của Đổng Trác, nhất định thủ vệ sâm nghiêm. . . Hơn nữa Lâm Thao cùng mục trường Đổng gia có người nói còn có mười vạn thú binh, chúng ta không chiếm được tiện nghi đâu.
Diêm Hành vừa nghe, cũng khẽ gật đầu, thầm nghĩ: vẫn là nhạc phụ nghĩ chu đáo.
Sai người dẫn Hồ Xích Nhi đi, Hàn Toại trầm ngâm một lát, sau đó đột nhiên nắm chặt tay đấm lên lỗ châu mai.
- Hầu Tuyển, Trương Hoành!
- Có mạt tướng!
- Lập tức điểm binh mã. Sau một canh giờ, rút lui khỏi Kim Thành, chỉ mang theo lương thảo và ngựa. Những thứ khác không được mang theo. Đừng tiếc vàng bạc trang sức gì hết, ngày khác Hàn Toại ta bảo đảm, chắc chắn mang đến cho mọi người càng nhiều tài phú hơn hôm nay.
- Mạt tướng minh bạch!
Diêm Hành tỏ ra khó hiểu:
- Nhạc phụ, chúng ta muốn đi đâu?
- Hướng An Định, chúng ta hội hợp với Lý Văn Hầu và Biên Chương.
- Vì sao phải đi chung với họ, Hơn nữa hướng An Định, nhất định phải thông qua Lũng Tây, nhạc phụ không phải nói không đi Lũng Tây sao?
- Chúng ta đích thực không đi Lũng Tây, mà qua sông Thước Âm, từ Tĩnh Viễn vào An Định.
- Đi Tĩnh Viễn?
Hàn Toại mỉm cười, khẽ nói:
- Ta có quen với tướng thủ Tĩnh Viễn là Mã Đằng, người này là hậu duệ của Phục Ba tướng quân Mã Viện, nhưng rất có dã tâm. Hắn không phải dòng chính của Đổng Trác, nhất định không được trọng dụng. Mà lại bởi vì là người Lương Châu, nhân mã ở Ti Lệ cũng sẽ bài xích hắn. Chúng ta đi Tĩnh Viễn, có thể đem tao ngộ của ta báo cho hắn biết, sau đó thuyết phục hắn. Chỉ cần có thể đặt chân tại Tĩnh Viễn, đám người Biên Chương đắc thế, chúng ta có thể nhân cơ hội xuất binh tương trợ, nếu như thất thế, thì có thể liên thủ với Mã Đằng, mưu đồ Vũ Uy.
Nghe xong những lời này, Diêm Hành rơi vào trầm tư.
- Ý của nhạc phụ là... Chiếm Vũ Uy, chúng ta dựa lưng Tây Vực, nếu như thời cuộc bất lợi thì đến Tây Vực; nếu như thời cuộc có lợi, nhân cơ hội đoạt lại Kim Thành?
Hàn Toại tán thưởng gật đầu:
- Ngạn Minh nói không sai, nhưng ta tính toán cũng không phải chỉ ở Kim Thành, mà là toàn bộ Lương Châu. Ngươi cứ xem đi, coi như là Biên Chương, Lý Văn Hầu thất bại, người của triều đình cũng sẽ không để cho một mình Đổng Trác kiêu ngạo, nhất định sẽ phái người đến đây phân quyền với hắn. Đến lúc đó chúng ta có thể từ trong đó thu lợi. Có điều phải thuyết phục Mã Đằng, chúng ta còn phải mời một người mới có thể. . . Ngạn Minh, ngươi dẫn người đi trước, ta cùng Trình Ngân, Lương Hưng đi mời người này, sau đó đuổi theo.
Diêm Hành ngạc nhiên:
- Nhạc phụ muốn mời ai?
- Quách Sủng!
- Quách Sủng người Cao Lan?
- Chính là người này. Quách Sủng có giao hảo với Mã Đằng, hơn nữa tổ tiên của Quách Sủng từng có ân với cha của Mã Đằng, có hắn đứng ra, thuyết phục Mã Đằng liền dễ như trở bàn tay.
Diêm Hành cười nói:
- Nhạc phụ quả nhiên là đa mưu túc trí. Tiểu tế bội phục.
******
Không nói đến Hàn Toại làm sao thuyết phục Mã Đằng.
Khi Kim Thành bị Hàn Toại công hãm, Đổng Trác tại Hà Cốc đại phá Hoàng Trung Phá Khương.
Năm vạn thiết kỵ, tấn công điên đảo. Hơn mười vạn Khương kỵ bụng đói meo căn bản không thể làm ra chống trả hữu hiệu, sau mấy ngày kịch chiến, Bắc Cung Bá Ngọc hốt hoảng bại lui.
Trên chiến trường, thi thể ngang dọc.
Đổng Trác một thân quân trang, cưỡi một con đại bạch mã, cực kỳ đắc ý.
Ở bên cạnh hắn có Lý Giác, Quách Tỷ và Lý Nho, chúng tướng còn lại chia làm ba đường tập kích, thế phải bắt Bắc Cung Bá Ngọc.
Lý Nho nhìn sắc trời, cười nói:
- Chắc hẳn Hàn Toại kia đã chiếm lĩnh Kim Thành rồi.
Lý Giác Quách Tỷ có vẻ sợ hãi đối với con người gầy ốm này.
Đây chính là kẻ ngay cả người một nhà cũng dám tính toán.
Cùng lúc đó, có âm thanh vang lên, xa xa truyền đến tiếng vó ngựa rầm rập.
Kim Thành nhất thời đại loạn, Diêm Hành tay vũ song chùy, nhất mã đương tiên. Những nơi đi qua máu thịt tung toé, rất uy mãnh.
Hồ Chẩn cũng nghe được tin tức, mơ màng ngồi lên ngựa, cầm thương chạy tới.
Trên đường cái vừa lúc đụng phải Diêm Hành, hai người đối mặt. Diêm Hành hét lớn một tiếng, vòng chùy đập tới. Hồ Chẩn còn chưa biết rõ đối thủ rốt cuộc có lai lịch gì, vội vàng giơ thương ngênh đón. Chỉ nghe keng một tiếng, đại thương bị đập thành hình chữ U. Hồ Chẩn tê dại cả cánh tay, đầu mờ mịt cũng thoáng cái tỉnh táo lại, ý thức được không ổn, thúc ngựa bỏ chạy.
Diêm Hành sao cho hắn thoát, phi ngựa đuổi theo. Đại chuỳ đột nhiên tuột tay bay ra, nện thẳng lên lưng Hồ Chẩn.
Bị đại chuỳ nặng sáu bảy chục cân đập vào, Hồ Chẩn hộc máu, lao đầu xuống ngựa. Diêm Hành cũng phi ngựa lướt qua, tay nắm lên đại chùy.
- Tướng quân đã chết, tướng quân đã chết. . .
Binh mã Kim Thành rơi vào hoảng loạn.
Lúc này Hàn Toại cũng dẫn dắt nhân mã đánh vào bên trong. Sau một hồi chém giết, đánh cho binh Kim Thành người ngã ngựa đổ, chạy trối chết.
Đợi sương mù tan đi, Kim Thành đã rơi vào tay Hàn Toại.
Nhìn Kim Thành đã lâu không gặp lại trở về trong tay mình, Hàn Toại vô cùng cảm khái.
- Nhạc phụ, kế tiếp chúng ta làm thế nào?
Hàn Toại đứng trên đầu thành, trầm tư một lát mới nhỏ nhẹ nói:
- Kim Thành không thể thủ. . . Chúng ta không thể ở đây lâu.
- Sao?
- Mệnh lệnh các huynh đệ thu thập lương thảo, chuẩn bị xuất phát bất cứ lúc nào. Còn nữa, có bắt được tù binh không?
Diêm Hành tỏ ra rất tiếc nuối:
- Nhân mã chủ lực của Đổng Trác đều theo hắn kịch chiến tại Hà Cốc, Kim Thành cũng không để lại nhân vật lợi hại gì. Tướng thủ Hồ Chẩn bị tiểu tế giết chết, có điều tiểu tế bắt được một tù binh là một phó tướng đô úy, giờ sẽ áp giải hắn qua đây.
Chốc lát sau, Hồ Xích Nhi chật vật không chịu nổi bị một đám quân sĩ hổ lang áp giải lên đầu thành.
Hàn Toại cười tủm tỉm mà hỏi:
- Vị tướng quân này, có thể báo tên ra được không, cũng tiện bề cho tại hạ xưng hô?
Hồ Xích Nhi run rẩy trả lời:
- Tiểu tướng Hồ Xích Nhi, là đô úy dưới trướng tướng quân Ngưu Phụ, thái thú Lũng Tây, bái kiến tướng quân.
- Ngưu Phụ?
Trong mắt lóe lên hàn quang:
- Hình như là con rể của Đổng Trác, có đúng không?
- Đúng vậy!
Diêm Hành đảo tròng mắt, nhỏ nhẹ nói:
- Nhạc phụ, sao chúng ta không mượn tay người này đánh phá quận thành Lũng Tây, chiếm lĩnh Lũng Tây?
Trong lòng Hàn Toại không khỏi khẽ động, có phần tán thưởng đối với đề nghị này của Diêm Hành. Con rể này cũng không phải là người hữu dũng vô mưu, chỉ cần rèn luyện thêm, nhất định có thể giúp ta giành được đại sự. Đánh chiếm Lũng Tây, nghe qua cũng rất hấp dẫn.
Nhưng vừa nghĩ, Hàn Toại lại có ý nghĩ bỏ qua.
- Không được. . .
- Vì sao?
- Ngưu Phụ khác với Hồ Chẩn, người này hành sự cẩn thận, là một người không cầu công lao. Chúng ta có thể lừa mở Kim Thành, nhưng chưa hẳn có thể lừa mở Lũng Tây. Hơn nữa quận thành Lũng Tây đó khác với nơi này. Lũng Tây là căn cơ của Đổng Trác, nhất định thủ vệ sâm nghiêm. . . Hơn nữa Lâm Thao cùng mục trường Đổng gia có người nói còn có mười vạn thú binh, chúng ta không chiếm được tiện nghi đâu.
Diêm Hành vừa nghe, cũng khẽ gật đầu, thầm nghĩ: vẫn là nhạc phụ nghĩ chu đáo.
Sai người dẫn Hồ Xích Nhi đi, Hàn Toại trầm ngâm một lát, sau đó đột nhiên nắm chặt tay đấm lên lỗ châu mai.
- Hầu Tuyển, Trương Hoành!
- Có mạt tướng!
- Lập tức điểm binh mã. Sau một canh giờ, rút lui khỏi Kim Thành, chỉ mang theo lương thảo và ngựa. Những thứ khác không được mang theo. Đừng tiếc vàng bạc trang sức gì hết, ngày khác Hàn Toại ta bảo đảm, chắc chắn mang đến cho mọi người càng nhiều tài phú hơn hôm nay.
- Mạt tướng minh bạch!
Diêm Hành tỏ ra khó hiểu:
- Nhạc phụ, chúng ta muốn đi đâu?
- Hướng An Định, chúng ta hội hợp với Lý Văn Hầu và Biên Chương.
- Vì sao phải đi chung với họ, Hơn nữa hướng An Định, nhất định phải thông qua Lũng Tây, nhạc phụ không phải nói không đi Lũng Tây sao?
- Chúng ta đích thực không đi Lũng Tây, mà qua sông Thước Âm, từ Tĩnh Viễn vào An Định.
- Đi Tĩnh Viễn?
Hàn Toại mỉm cười, khẽ nói:
- Ta có quen với tướng thủ Tĩnh Viễn là Mã Đằng, người này là hậu duệ của Phục Ba tướng quân Mã Viện, nhưng rất có dã tâm. Hắn không phải dòng chính của Đổng Trác, nhất định không được trọng dụng. Mà lại bởi vì là người Lương Châu, nhân mã ở Ti Lệ cũng sẽ bài xích hắn. Chúng ta đi Tĩnh Viễn, có thể đem tao ngộ của ta báo cho hắn biết, sau đó thuyết phục hắn. Chỉ cần có thể đặt chân tại Tĩnh Viễn, đám người Biên Chương đắc thế, chúng ta có thể nhân cơ hội xuất binh tương trợ, nếu như thất thế, thì có thể liên thủ với Mã Đằng, mưu đồ Vũ Uy.
Nghe xong những lời này, Diêm Hành rơi vào trầm tư.
- Ý của nhạc phụ là... Chiếm Vũ Uy, chúng ta dựa lưng Tây Vực, nếu như thời cuộc bất lợi thì đến Tây Vực; nếu như thời cuộc có lợi, nhân cơ hội đoạt lại Kim Thành?
Hàn Toại tán thưởng gật đầu:
- Ngạn Minh nói không sai, nhưng ta tính toán cũng không phải chỉ ở Kim Thành, mà là toàn bộ Lương Châu. Ngươi cứ xem đi, coi như là Biên Chương, Lý Văn Hầu thất bại, người của triều đình cũng sẽ không để cho một mình Đổng Trác kiêu ngạo, nhất định sẽ phái người đến đây phân quyền với hắn. Đến lúc đó chúng ta có thể từ trong đó thu lợi. Có điều phải thuyết phục Mã Đằng, chúng ta còn phải mời một người mới có thể. . . Ngạn Minh, ngươi dẫn người đi trước, ta cùng Trình Ngân, Lương Hưng đi mời người này, sau đó đuổi theo.
Diêm Hành ngạc nhiên:
- Nhạc phụ muốn mời ai?
- Quách Sủng!
- Quách Sủng người Cao Lan?
- Chính là người này. Quách Sủng có giao hảo với Mã Đằng, hơn nữa tổ tiên của Quách Sủng từng có ân với cha của Mã Đằng, có hắn đứng ra, thuyết phục Mã Đằng liền dễ như trở bàn tay.
Diêm Hành cười nói:
- Nhạc phụ quả nhiên là đa mưu túc trí. Tiểu tế bội phục.
******
Không nói đến Hàn Toại làm sao thuyết phục Mã Đằng.
Khi Kim Thành bị Hàn Toại công hãm, Đổng Trác tại Hà Cốc đại phá Hoàng Trung Phá Khương.
Năm vạn thiết kỵ, tấn công điên đảo. Hơn mười vạn Khương kỵ bụng đói meo căn bản không thể làm ra chống trả hữu hiệu, sau mấy ngày kịch chiến, Bắc Cung Bá Ngọc hốt hoảng bại lui.
Trên chiến trường, thi thể ngang dọc.
Đổng Trác một thân quân trang, cưỡi một con đại bạch mã, cực kỳ đắc ý.
Ở bên cạnh hắn có Lý Giác, Quách Tỷ và Lý Nho, chúng tướng còn lại chia làm ba đường tập kích, thế phải bắt Bắc Cung Bá Ngọc.
Lý Nho nhìn sắc trời, cười nói:
- Chắc hẳn Hàn Toại kia đã chiếm lĩnh Kim Thành rồi.
Lý Giác Quách Tỷ có vẻ sợ hãi đối với con người gầy ốm này.
Đây chính là kẻ ngay cả người một nhà cũng dám tính toán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.