Ác Hán

Chương 228: Hàn dữ mã (6)

Canh Tân

26/08/2014

Chỉ nghe hai tiếng keng keng.

Sử A trong chớp nhoáng biến chiêu, giơ kiếm đâm liên tục, đẩy ra Chiết Thiết đao của Đổng Thiết.

Đổng Thiết tại không trung lộn người lên, lại phiêu nhiên rơi xuống đất, lập tức bật người nhảy lên, song đao múa thành một đoàn hào quang chém tới Sử A.

Võ nghệ của Đổng Thiết có nguồn gốc từ đao pháp của người Khương.

Sau khi học tập vượn hí trong Ngũ Cầm Hí, lại kết hợp một số kinh nghiệm bộ chiến, đã hình thành một hệ thống đặc biệt.

Đao đao tàn nhẫn, nhưng thân pháp nhẹ nhàng.

Vây quanh Sử A càng không ngừng chuyển động, giống như dã lang bôn tập, mỗi lần ra chiêu nhất định tàn nhẫn đến cực điểm, hoàn toàn không để ý đến an toàn bản thân.

Có một loại khí thế huyết chiến thảm liệt.

Mà kiếm thuật của Sử A lại được chân truyền từ Vương Việt, trước kia hắn cũng đã làm du hiệp, vì vậy kiếm pháp luôn lộ ra một loại khí thế đoan chính. Mặc cho Đổng Thiết chuyển động, Sử A lại thủy chung đứng tại chỗ, kiến chiêu sách chiêu, bố cục không hỗn loạn chút nào.

Hai người này đánh nhau, Đổng Phi liếc mắt có thể nhìn ra Đổng Thiết không phải là đối thủ của Sử A.

Có ý đi qua hỗ trợ, lại nghe Đổng Thiết lớn tiếng la:

- Chủ nhân, hung thủ đả thương Lục phu nhân đang ở trên lầu...

- Sử đông chủ, đừng trách ta vô lễ. . . Vương Song, cùng Đổng Thiết cầm chân Sử đông chủ!

Vừa nói, Đổng Phi nhảy xuống ngựa liền chạy tới tửu lâu. Mà bồi bàn của tửu lâu cũng không nói hai lời, rút kiếm nỗ lực ngăn cản.

Đổng Phi quay đại sóc, một chiêu Ngọc Đái Triền Yêu, cầm đại sóc xoay một vòng, một loạt tiếng leng keng leng keng vang lên, lợi kiếm va vào đại sóc đều bị gãy, mấy bồi bàn bị đánh cho bay ngược ra ngoài. Cũng là Đổng Phi không hạ độc thủ, vì vậy bồi bàn cũng không đáng ngại. Nhưng dù vậy, mấy người đó vẫn bị đánh cho hổ khẩu rách tả tơi, hai tay máu me nhễ nhại, rên rỉ trên mặt đất.

Sử A cũng sốt ruột:

- Đại nhân dừng chân!

- Sử đông chủ, chủ công nhà ta nói, ngươi cứ ở lại đi!

Vương Song xuống ngựa, múa Tam Đình Đại Khảm đao, một chiêu Phượng Hoàng Tam Điểm Đầu ngăn chặn Sử A. Sử A một kiếm đẩy ra khảm đao. Đổng Thiết đã nhoài người tới, song đao chém vào cổ hắn. Hai người này một binh khí dài, thế lực mạnh trầm, một người binh khí ngắn, nhưng chiêu chiêu tàn nhẫn.

Nếu như luận tạo nghệ, Sử A hơn xa hai người.



Nhưng muốn thoáng cái thủ thắng, cũng là việc vô cùng trắc trở.

Ba người như đèn kéo quân quấn lấy nhau, Nhậm Hồng Xương vung đại thương, câu tương nữ binh phía sau nhanh chóng bức tới.

Hơn mười bồi bàn thoáng cái bị nữ binh vây quanh. Đừng thấy những bồi bàn này kiếm pháp cao minh, nhưng không có bất luận kinh nghiệm thực chiến gì.

Mà câu tương nữ binh lại trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, tuy nói Vân Thùy chiến trận vẫn còn chưa thuần thục, thế nhưng phối hợp lại thiên y vô phùng. Năm người một tổ, nhanh chóng tách biệt đám bồi bàn rồi đấu với nhau. Bên ngoài còn có 300 binh vây quanh, vây quanh nhóm bồi bàn của Anh Hùng lâu đến mức gió mưa không lọt.

Nhân thủ rơi vào hoàn cảnh xấu, mặc dù võ nghệ của cá nhân vượt xa đối phương, nhưng câu tương của nữ binh lại khắc chế trường kiếm của họ.

Chỉ mấy hiệp, đã có hơn một nửa số bồi bàn bị câu tương nữ binh bắt.

Cũng may là Đổng Phi không hạ tuyệt sát lệnh, bằng không. . .

Sử A vừa thấy tình huống này, trong lòng biết ngăn không được rồi. Người ta đã lưu thủ, nếu như còn không biết xấu hổ nữa, vậy thì có thể không dễ xong việc. Lập tức lấy tinh thần chu toàn với Đổng Thiết, Vương Song, không thèm để ý tới hành vi của Đổng Phi nữa.

Mà lúc này, Đổng Phi đã đi vào Anh Hùng lâu, đi thẳng lên lầu hai.

Hai sĩ tử cầm bảo kiếm trong tay từ trên lầu lao xuống tới. Đổng Phi chỉ cười lạnh, giơ đại sóc, một chiêu Phượng Hoàng Tam Điểm Đầu.

Cùng một chiêu số, ở trong tay Đổng Phi lại trở nên khác biệt.

Đại sóc nặng trịch nhưng nhanh như tia chớp, khí lưu lưu chuyển trong đồng nhân thất khiếu, tiếng gió rít chói tai khiến người khác hồn phi phách tán.

Keng keng...

Hai tiếng giòn vang, đồng nhân đại sóc hất bay bảo kiếm trong tay sĩ tử, đầu sóc điểm đúng lên ngực đối phương.

Hai sĩ tử hét thảm một tiếng, người bay vù lên, rơi phịch xuống sàn nhà. Miệng phun máu dữ dội, nhìn ngực, đã để lại một lỗ hõm sâu, hiển nhiên là không cứu được!

Đừng thấy Vệ Tử thường ngày hô hào thế nào, nhưng chưa từng đao thật thương thật giao thủ với người khác.

Trơ mắt nhìn đồng học chết ở trước mặt mình, máu phun ra từ trong miệng, tình cảnh đó làm cho Vệ Tử không khỏi cảm thấy sợ hãi.

- Chúng ta nhiều người, giết sửu quỷ này!

Trong số sĩ tử, vẫn có mấy tên không sợ chết lớn tiếng la.

Nhiều người gan lớn, Vệ Tử cũng đầu nóng lên:

- Không sai, chúng ta nhiều người, hắn chỉ có một mình, có cái gì mà sợ... Giết hắn, giết hắn!



Một đám không biết sống chết rút kiếm xông lên.

Đổng Phi nở nụ cười dữ tợn trên mặt, các sĩ tử xông lên nhìn như không thấy, giơ đại sóc, một chiêu Liêu Thương Thượng Bộ bình thường nhất, Độc Cước Đồng Nhân sóc phát ra tiếng gió rít thảm thiết, đâm thẳng ra. Vệ Tử xông vào trước nhất, thấy đại sóc đâm tới, trong lòng không khỏi lộp bộp. Hắn đột nhiên tỉnh ra, người đang đối diện là hổ lang chi tướng đại danh đỉnh đỉnh.

Cũng chỉ vào thời khác kinh ngạc này, tay theo đó chậm đi.

- Đại nhân thủ hạ lưu tình!

Dưới lầu có người la lên, một bóng người nhanh chóng lao tới. Nhưng đã chậm, chỉ nghe phốc một tiếng, đầu sóc nện lên mặt Vệ Tử. Lực của Đổng Phi thế nào, lần này đầu Vệ Tử giống như quả dưa hấu bị đập nát vụn, óc lẫn với máu bắn tung tóe.

Cùng lúc đó, người dưới lầu đỉnh kiếm đâm tới.

Đổng Phi cũng cảm thấy phía sau có người tới, xoay đại sóc, một chiêu Ngọc Đái Triền Yêu quét ngang tới, đồng thời muốn xoay người lại, nhưng ai ngờ keng một tiếng, đại sóc lực chừng vạn quân bị đánh bật ra. Người đến vốn muốn ngăn cản Đổng Phi giết người, nhưng nhìn thi thể của ba người Vệ Tử cũng không khỏi giận giữ, lần thứ hai đỉnh kiếm đâm tới.

Đại sóc không ngờ bị đánh bật ra?

Hơn nữa là bị một thanh bảo kiếm đánh bật?

Đổng Phi kinh sợ không ngớt, muốn xoay người, nhưng bị đối phương một kiếm ngăn cản.

Các đích sĩ tử phía trước còn chưa biết sống chết muốn tiến lên, Đổng Phi biết không thể tái lưu thủ nữa...

- Kẻ ngăn cản ta chết!

Theo một tiếng gầm lên của Đổng Phi, Độc Cước Đồng Nhân sóc hoành tảo thiên quân. Bốn năm sĩ tử bị đánh cho gãy xương đứt gân, đồng thời dựa vào quán tính của đại sóc, Đổng Phi xoay chuyển toàn thân. Chỉ nghe một tiếng keng giòn vang, đại sóc với lực vạn quân lần thứ hai bị đánh bật ra.

Một luồng cự lực truyền đến, Đổng Phi lộp cộp lui ra phía sau hai bước.

Chỉ thấy tại cửa thang lầu, một lão giả tuổi quá ngũ tuần sừng sững đứng đó, hoành kiếm trước ngực. Một bộ thanh sam, mang theo khí khái phiêu dật của tiên nhân, trên khuôn mặt trầm lạnh vẫn bình tĩnh như nước, nhìn không ra chút biểu cảm. Ánh mắt như điện, đảo qua các sĩ tử, hắn hừ lạnh:

- Cái đồ không biết sống chết, còn không mau lăn xuống dưới lầu cho ta?

Để chết liên tiếp bảy tám đồng bọn, các sĩ tử cũng tỉnh người lại, vội vàng chạy xuống dưới lầu.

- Đừng chạy!

Đổng Phi nhào tới, muốn ngăn cản các sĩ tử chạy. Lão giả kia không thấy động tác thế nào, vù ngăn cản Đổng Phi.

Cất bước tiến lên, một đạo thiểm điện đâm tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ác Hán

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook