Chương 409: Ngoài thành Lạc Dương im ắng
Canh Tân
09/04/2015
Từ sau năm Kiến An thứ nhất, trong 4 năm, Quan Trung chưa từng khởi binh với quy mô lớn như vậy.
Mặc dù Đổng Phi đoạt Quan Trung, Khất Hoạt quân diệt Tiên Ti, cũng phần lớn là hơn mười vạn binh mã, mà lần này. . .
Tám vạn Đạp Bạch quân, sáu vạn Tuyển Phong quân.
Còn có mười vạn nhân mã ở hai hành dinh Tân An, Vị Nam, Nguyên Nhung, Bối Ngôi, cùng với Du Dịch quân đã giao phong tại Hà Nội, Đổng Phi hầu như đã điều đi hết binh lực tinh nhuệ tại Quan Trung, lục tục di chuyển, đóng quân suốt một đường đến Cốc Thành.
Vì vậy, từ Cốc Thành tới Lạc Dương, chỉ trong cự ly ngắn ngủi đã tụ tập hơn 20 vạn đại quân.
Khi Đổng Phi thấy binh mã cuồn cuộng không ngừng xuất phát từ Quan Trung, cũng không khỏi sinh ra loại cảm giác kinh hoàng khiếp sợ.
Đây có lẽ là chiến dịch lớn nhất đời này y chỉ huy.
Mà ngọn nguồn của trận chiến dịch này lại đến từ trận đại bại không hề có quan hệ với y?
- Ta cũng biết, làm như vậy có vẻ không đáng. Thật ra lấy tình huống hiện nay của Quan Trung, chỉ cần mấy năm, chúng ta sẽ có thể có đủ lực lượng dễ dàng đoạt lại Lạc Dương. Nhưng hiện tại, chúng ta phải đánh một trận chiến với lực lượng tương đương!
Đổng Phi lén giải thích với Từ Thứ:
- Thất bại của Hạ Hầu Lan, nếu vào lúc bình thường thì cũng không có gì. Nhưng tân hoàng đăng cơ, chính là thời cơ tốt để thiên hạ quy tâm. Thất bại này cũng trở thành cuộc tranh đấu số mệnh giữa Hứa Xương và Trường An. Nếu chúng ta lui, như vậy tất cả thủ đoạn sử dụng trước đó, cuối cùng sẽ trở thành trò cười cho người khác.
Từ Thứ không đồng ý:
- Cao Tổ năm đó tranh phong với Hạng Vũ, cũng từng nhiều lần chiến bại. Nhưng cuối cùng. . .
- Xưa khác, nay khác!
Đổng Phi nhỏ nhẹ nói:
- Họ là tranh thiên hạ, chúng ta là tranh hoàng thống, nghe qua thì cũng tương tự nhưng trên thực tế lại khác. Tình huống hiện giờ không phải là gió đông thổi bạt gió tây, thì chính là gió tây áp đảo gió đông. Tào Tháo muốn tranh thể diện. Mà chúng ta muốn tranh khẩu khí, nói đến cùng, trận đại chiến này cuối cùng không có kết quả.
Từ Thứ gật đầu, lại lắc đầu.
- Có điều, quả thật ta cũng muốn giữ gìn thể diện cho hoàng thượng. . .Giữ gìn thể diện của hắn, cũng chính là giữ gìn thể diện của chúng ta.
Đổng Phi cười tự giễu:
- Ta ghét nhất loại tranh thể diện buồn chán này, nhưng lần nào cũng bị kẹp ở giữa. Ta lại nhớ tới một câu tục ngữ, hưng, bách tính khổ; vong, bách tính khổ. . . Chỉ hy vọng cái rối loạn chết tiệt này có thể kết thúc sớm một chút.
- Thứ, nguyện dốc hết sức mình, đi theo chủ công!
Từ Thứ khom người vái, Đổng Phi lại bừng tỉnh như không thấy, đứng trên môn lâu Cốc Thành nhìn về phương hướng Lạc Dương xa xa.
Chắc hẳn lúc này, A Man cũng đang rất khẩn trương. . .
******
Đổng Phi đã đoán sai!
Lúc này Tào Tháo cũng không có ở Lạc Dương.
Từ lúc đại chiến Lạc Dương giật lại màn che, phía Hổ Lao quan, Duyên Tân đồng thời truyền đến công văn báo nguy.
Đặc biệt là Tào Nhân, đối mặt với ba vạn Du Dịch quân tinh nhuệ, binh lực trong tay mặc dù vượt xa Hoàng Trung, nhưng lũ chiến lũ bại.
Hoàng Trung mãnh như hổ!
Đây là từ ngữ Tào Nhân sử dụng trong công văn.
Làm Tào Tháo phiền muộn quá thể, sao lại nhảy ra một con cọp rồi? Vì sao bên người Đổng Tây Bình có nhiều cọp như vậy?
Công văn của Tào Nhân truyền đến không lâu sau, Tuyển Phong quân xuất phát từ Hà Đông.
Tướng thủ Hổ Lao quan Hạ Hầu Đôn cũng là một người biết binh, bắt đầu từ đại chiến Huỳnh Dương năm đó, có thể nói là thân kinh bách chiến.
Nhưng từ sau khi Trương Cáp tiếp nhận quyền chỉ huy từ trong tay Thuần Vu Đạo, Hạ Hầu Đôn lập tức cảm giác được áp lực gấp bội.
Một người Hoàng Trung, một người Trương Cáp. . .
Nếu như chỉ hai người này thì cũng không có gì.
Khiến Tào Tháo tức giận hơn là, Viên Thiệu cũng vào lúc này đột nhiên chọc vào một chân.
Thái thú quận Bình Nguyên là Tông Bảo phát tới công văn báo nguy, Cao Lãm xuất binh từ quận Thanh Hà, công chiếm bảy huyện thành thuộc quận Bình Nguyên tại phía bắc Hà Thủy. Hiện giờ hoả lực tập trung Tây Bình Xương (nay nằm ở phía tây bắc Thương Hà Sơn Đông), làm ra tư thế công kích.
Tào Tháo nghe được tin tức này, phản ứng đầu tiên chính là: Viên Thiệu đã liên thủ với Đổng Phi!
Nói thật thì Tào Tháo rất muốn tại Lạc Dương vật tay một lần với Đổng Phi, để xem rốt cuộc thủ đoạn của ai cao minh hơn.
Nhưng vấn đề là, Thanh Châu báo nguy, Duyễn Châu báo nguy. . .
Mặc dù Lạc Dương quan trọng, Thanh Châu Duyễn Châu cũng quan trọng.
Lỗ Túc nhìn xong địa đồ không khỏi ai thán một tiếng, nói với Tào Tháo:
- Chủ công, chỉ sợ là Công Tôn Độ xong rồi!
Tào Tháo thoáng cái chưa kịp phản ứng, nghi hoặc nhìn Lỗ Túc:
- Chuyện này có quan hệ gì với Công Tôn Độ?
- Mặc dù Túc vẫn còn chưa biết rõ Đổng Phi kia đang giở thủ đoạn gì, nhưng rất rõ ràng, chỉ sợ y đã làm tốt chuẩn bị chiếm U Châu. Bằng không, Viên Thiệu sẽ không xuất binh Thanh Châu. . . Mặc kệ là hắn muốn giành không gian hay là liên thủ với Đổng Phi, vào lúc này Viên Thiệu công kích Thanh Châu, rất hiển nhiên là muốn mưu cầu đường lui.
Đối với suy đoán của Lỗ Túc, Tào Tháo bán tín bán nghi.
Tuy nhiên hắn vẫn quyết định, tự mình tọa trấn Huỳnh Dương, để ổn định thế cục phía Đông kinh triệu, uy hiếp Viên Thiệu một chút.
Về phần chiến sự tại Lạc Dương, một chốc không kết thúc được.
Đối thủ Đổng Phi phải đối mặt cũng không phải người dễ đối phó, Chu Du Hạ Hầu Uyên, lại thêm Lưu Bị, đủ đế y khó chịu rồi.
Cho nên khi Đạp Bạch quân đến Cốc Thành, Tào Tháo đã đến Huỳnh Dương.
Điều này làm cho Đổng Phi rất thất vọng, y còn muốn ở ngoài thành Lạc Dương ôn chuyện cũ với Tào Tháo, sau đó mới tỷ thí một phen.
Tuy nhiên có đối thủ là Chu Du, Đổng Phi cũng không dám phớt lờ.
Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa nói Chu Du là kẻ lòng dạ hẹp hòi, còn đem công lao của trận Xích Bích đặt lên đầu Gia Cát Lượng.
Nhưng hiện giờ Đổng Phi đã không còn tin tưởng Tam Quốc Diễn Nghĩa chết tiệt kia nữa, y càng nguyện ý tin tưởng hai mắt của mình.
Trong nháy mắt, khí trời đã bắt đầu chuyển lạnh, lá cây cũng dần dần trở nên khô vàng, trời thu bất tri bất giác đã tới.
Đổng Phi tại Cốc Thành tụ tập 15 binh mã, trong đó không thiếu truân điền quân đến từ các hành dinh.
Mà Chu Du cũng hạ trại tại Lạc Dương, rải 20 vạn binh mã, làm khu kinh triệu nhỏ hẹp trở nên chật cứng.
Ai cũng không nghĩ tới sẽ xuất hiện tình huống như vậy.
Ngày từ lần giao phong đầu tiên, song phương mỗi bên đều xuất kỳ mưu, nhưng rất nhanh liền phát hiện hình như không có cơ hội mà thi triển.
Không ngoài người nhiều, binh doanh quá dày.
Thậm chí có một số nơi đã hình thành cục diện dây dưa khó gỡ. Cách một con suối, một bên là quân Quan Trung, một bên là liên quân. Song phương chỉ cần có chút mờ ám, sẽ lập tức bị đối thủ xem thấu.
Vài lần tác chiến quy mô nhỏ, cuối cùng diễn biến thành xung phong mặt đối mặt.
Đánh hơn mười ngày, song phương đều có tử thương. Đổng Phi khó chịu, Chu Du tại Lạc Dương cũng rất đau khổ.
Đổng Phi nói:
- Ta muốn dùng hỏa công. . .
Lập tức thì có người đi ra nói:
- Không được, hiện giờ cự ly liên doanh rất gần, mặc dù có gió to giúp ta, nhưng cũng sẽ bị lan đến.
Chu Du nói:
- Ta muốn đào Lạc Thủy, thủy yêm Cốc Thành!
Hạ Hầu Uyên liền cười khổ:
- Đào Lạc Thủy, tuy có thể thủy yêm Cốc Thành, chỉ sợ quân ta cũng khó mà tránh.
- Ta binh lui 30 dặm!
- Chỉ cần chúng ta có động tác, Đổng Tây Bình nhất định sẽ làm ra phản ứng!
. . .
Chu Du vô kế khả thi, Đổng Phi cũng chỉ có thể cam chịu trừng mắt.
Hơn mười vạn đại quân cứ dây dưa ngoài thành Lạc Dương như vậy, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, ai cũng không dám xuất thủ trước.
Lúc này có lẽ chính là rút dây động rừng.
Phương diện khác bất kể Hổ Lao quan hay là Duyên Tân đều đánh đến khí thế ngất trời. Ngay cả bên Bàng Đức cũng có hơn mười lần giao phong với Lưu Bị. Song phương bất phân bá trọng, cuối cùng không phân thắng bại. Ngược lại bên Lạc Dương lúc này im ắng.
Trong đại doanh Cốc Thành, Đổng Phi triệu tập chúng tướng, người nào cũng mày chau mặt ủ.
Trần Đáo rất bất đắc ngồi ở một bên, vốn tưởng rằng sẽ có trận huyết chiến, nhưng ai ngờ sẽ là tình huống thế này?
Đổng Phi nói:
- Tình huống hiện nay đánh không được, lui cũng không được. Nên làm thế nào?
Đúng vậy, nên làm thế nào cho phải?
Trần Đáo và các tướng lĩnh đều ngậm miệng, cúi đầu, không biết nên trả lời vấn đề nhìn như rất đơn giản này của Đổng Phi.
Đại quân vừa động, lương thảo tiền của phải tiêu tốn rất lớn.
Mặc dù nói cơ sở Quan Trung rất dầy, nhưng dù sao mới ổn định hai năm, hơn nữa dụng binh nhiều lần, cũng có vẻ không kham nổi.
Chắc hẳn tình huống hiện tại của Tào Tháo cũng như vậy.
Từ Thứ và Bàng Thống cũng không mở miệng. Từ khi hai người vào đều dán mắt nhìn sa bàn ở giữa đại trướng, vẻ mặt đờ ra.
- Chủ công, công văn vài ngày trước đó ngài cho ta xem, có thể cho ta xem một lần nữa được không?
Đổng Phi bảo Bùi Nguyên Thiệu cầm công văn tới giao cho Bàng Thống:
- Sĩ Nguyên, kế thế nào?
Trong giọng nói đầy vẻ chờ đợi, nhưng ai ngờ Bàng Thống lại lắc đầu:
- Không có biện pháp, nghĩ không ra biện pháp gì.
- Tan họp!
Đổng Phi tức giận đến vung tay lên, mọi người liền lũ lượt giải tán.
Hội chiến Lạc Dương chết tiệt này con mẹ nó đúng là trận đánh nản lòng nhất suốt đời này của ta.
Chiêu số bình thường căn bản không có tác dụng với những nhân vật như Chu Du.
Muốn dùng kỳ kế, lại tìm không ra chỗ để hạ thủ. Đổng Phi lẻ loi ngồi trong đại trướng, nhìn sa bàn mà trầm tư suy nghĩ.
Bất tri bất giác, đã qua canh ba.
Cơn buồn ngủ đến, Đổng Phi đứng dậy chuẩn bị đi nghỉ.
Đúng lúc này, Bàng Thống Từ Thứ, còn có Trần Đáo đột nhiên đi vào đại trướng.
Đổng Phi tỏ ra khó hiểu:
- Đã trễ thế này sao các ngươi còn chưa đi ngủ? Chạy tới chỗ ta có chuyện gì?
Bàng Thống cười:
- Chủ công, có cách rồi!
- Có cách gì?
- Thống có một kế, nếu có thể thành công, có thể giúp chủ công không tốn một đao một thương, binh bất nhận huyết chiếm lấy Lạc Dương.
Mắt Đổng Phi sáng lên!
Uể oải lúc trước cũng tùy theo bị đuổi lên chín từng mây.
Y kéo Bàng Thống lại vội vã hỏi:
- Kế sách thế nào? Sĩ Nguyên mau nói đi!
Bàng Thống cười nói:
- Vừa rồi ta và Nguyên Trực Thúc Chí đang nói chuyện đã nghĩ ra kế. Tuy nhiên kế này phải cần chủ công phối hợp mới được.
- Ta phối hợp?
- Không sai!
Bàng Thống nói:
- Hiện giờ lương thảo Lạc Dương toàn bộ là từ Toánh Xuyên đi qua Hiên Viên quan, Đại Cốc quan cùng Y Khuyết quan mà vào kinh triệu. Chỉ cần có thể chiếm tam quan, Lạc Dương tự sụp đổ.
Đổng Phi bĩu môi:
- Ngươi muốn cắt đường vận lương?
- Đúng vậy!
- Hừ, Tào Tháo kia dụng binh thích nhất là cắt đường vận lương của người khác, hơn nữa ta từng tại Huỳnh Dương làm việc tiệt lương này, sao hắn lại không có phòng bị?
Bàng Thống cười nói:
- Năm đó đại ca tập kích Toan Táo, hỏa thiêu kho lương, tiểu đệ cũng nghe nói qua. Tuy nhiên tiểu đệ lại chưa từng thấy phong phạm năm đó của đại ca, thường cho rằng là việc đáng tiếc. Hôm nay, không bằng cho tiểu đệ bù đắp một chút tiếc nuối?
Đổng Phi trừng mắt với Bàng Thống:
- Tiểu A Sửu, có chuyện nói thẳng, đừng quanh co lòng vòng, ta còn muốn ngủ!
Từ Thứ nói:
- Chủ công, kế này của Sĩ Nguyên có phần hung hiểm, chỉ là nếu như có thể thành công, đích thật có thể đánh bại Chu Du.
Nói rồi hắn ghé bên tai Đổng Phi, nhỏ giọng nói thầm hai câu.
- Chuyện này là Thúc Chí trong lúc vô ý đề cập tới, chẳng qua nếu như chủ công muốn thực thi thì cần phải trù tính tỉ mỉ thêm.
Đổng Phi liếc mắt nhìn Trần Đáo, lại nhìn Bàng Thống.
Việc Từ Thứ vừa nói nếu như lập kế hoạch tốt, cũng có được mấy phần thành công. Có điều cũng chính như Từ Thứ đã nói trước đó, chuyện này phiêu lưu rất lớn, có chút sai lầm, thì có thể sẽ nguy hiểm đến tính mệnh.
Trầm ngâm chốc lát, Đổng Phi ngẩng đầu hỏi
- Thúc Chí, ngươi nói người đó tên là gì? Vì sao ta không có chút ấn tượng nào?
Trần Đáo nói:
- Người đó và ta là đồng hương, năm đó khi Hoàng Cân chi loạn cùng cả nhà ta vào trong núi tị nạn, chủ công khẳng định là đã gặp qua. Chỉ là lúc đó hắn còn nhỏ, cũng chỉ bảy tuổi thôi. . . Sau đó Toánh Xuyên đại thắng, ta theo chủ công đến Lương Châu, nhưng phụ tử hắn bởi vì trong nhà còn có việc nên không đi theo, mà về Nhữ Nam.
- Ta đúng là không có ấn tượng gí
Đã là việc 16 năm trước, Đổng Phi đích thật là không có chút ấn tượng nào.
- Hắn tên là gì?
- Người này họ Lữ tên Mông, người Phú Pha Nhữ Nam (nay là Phụ Nam An Huy), hiện giờ dưới trướng Tào Tháo, đảm nhiệm Đại Cốc lệnh.
Mặc dù Đổng Phi đoạt Quan Trung, Khất Hoạt quân diệt Tiên Ti, cũng phần lớn là hơn mười vạn binh mã, mà lần này. . .
Tám vạn Đạp Bạch quân, sáu vạn Tuyển Phong quân.
Còn có mười vạn nhân mã ở hai hành dinh Tân An, Vị Nam, Nguyên Nhung, Bối Ngôi, cùng với Du Dịch quân đã giao phong tại Hà Nội, Đổng Phi hầu như đã điều đi hết binh lực tinh nhuệ tại Quan Trung, lục tục di chuyển, đóng quân suốt một đường đến Cốc Thành.
Vì vậy, từ Cốc Thành tới Lạc Dương, chỉ trong cự ly ngắn ngủi đã tụ tập hơn 20 vạn đại quân.
Khi Đổng Phi thấy binh mã cuồn cuộng không ngừng xuất phát từ Quan Trung, cũng không khỏi sinh ra loại cảm giác kinh hoàng khiếp sợ.
Đây có lẽ là chiến dịch lớn nhất đời này y chỉ huy.
Mà ngọn nguồn của trận chiến dịch này lại đến từ trận đại bại không hề có quan hệ với y?
- Ta cũng biết, làm như vậy có vẻ không đáng. Thật ra lấy tình huống hiện nay của Quan Trung, chỉ cần mấy năm, chúng ta sẽ có thể có đủ lực lượng dễ dàng đoạt lại Lạc Dương. Nhưng hiện tại, chúng ta phải đánh một trận chiến với lực lượng tương đương!
Đổng Phi lén giải thích với Từ Thứ:
- Thất bại của Hạ Hầu Lan, nếu vào lúc bình thường thì cũng không có gì. Nhưng tân hoàng đăng cơ, chính là thời cơ tốt để thiên hạ quy tâm. Thất bại này cũng trở thành cuộc tranh đấu số mệnh giữa Hứa Xương và Trường An. Nếu chúng ta lui, như vậy tất cả thủ đoạn sử dụng trước đó, cuối cùng sẽ trở thành trò cười cho người khác.
Từ Thứ không đồng ý:
- Cao Tổ năm đó tranh phong với Hạng Vũ, cũng từng nhiều lần chiến bại. Nhưng cuối cùng. . .
- Xưa khác, nay khác!
Đổng Phi nhỏ nhẹ nói:
- Họ là tranh thiên hạ, chúng ta là tranh hoàng thống, nghe qua thì cũng tương tự nhưng trên thực tế lại khác. Tình huống hiện giờ không phải là gió đông thổi bạt gió tây, thì chính là gió tây áp đảo gió đông. Tào Tháo muốn tranh thể diện. Mà chúng ta muốn tranh khẩu khí, nói đến cùng, trận đại chiến này cuối cùng không có kết quả.
Từ Thứ gật đầu, lại lắc đầu.
- Có điều, quả thật ta cũng muốn giữ gìn thể diện cho hoàng thượng. . .Giữ gìn thể diện của hắn, cũng chính là giữ gìn thể diện của chúng ta.
Đổng Phi cười tự giễu:
- Ta ghét nhất loại tranh thể diện buồn chán này, nhưng lần nào cũng bị kẹp ở giữa. Ta lại nhớ tới một câu tục ngữ, hưng, bách tính khổ; vong, bách tính khổ. . . Chỉ hy vọng cái rối loạn chết tiệt này có thể kết thúc sớm một chút.
- Thứ, nguyện dốc hết sức mình, đi theo chủ công!
Từ Thứ khom người vái, Đổng Phi lại bừng tỉnh như không thấy, đứng trên môn lâu Cốc Thành nhìn về phương hướng Lạc Dương xa xa.
Chắc hẳn lúc này, A Man cũng đang rất khẩn trương. . .
******
Đổng Phi đã đoán sai!
Lúc này Tào Tháo cũng không có ở Lạc Dương.
Từ lúc đại chiến Lạc Dương giật lại màn che, phía Hổ Lao quan, Duyên Tân đồng thời truyền đến công văn báo nguy.
Đặc biệt là Tào Nhân, đối mặt với ba vạn Du Dịch quân tinh nhuệ, binh lực trong tay mặc dù vượt xa Hoàng Trung, nhưng lũ chiến lũ bại.
Hoàng Trung mãnh như hổ!
Đây là từ ngữ Tào Nhân sử dụng trong công văn.
Làm Tào Tháo phiền muộn quá thể, sao lại nhảy ra một con cọp rồi? Vì sao bên người Đổng Tây Bình có nhiều cọp như vậy?
Công văn của Tào Nhân truyền đến không lâu sau, Tuyển Phong quân xuất phát từ Hà Đông.
Tướng thủ Hổ Lao quan Hạ Hầu Đôn cũng là một người biết binh, bắt đầu từ đại chiến Huỳnh Dương năm đó, có thể nói là thân kinh bách chiến.
Nhưng từ sau khi Trương Cáp tiếp nhận quyền chỉ huy từ trong tay Thuần Vu Đạo, Hạ Hầu Đôn lập tức cảm giác được áp lực gấp bội.
Một người Hoàng Trung, một người Trương Cáp. . .
Nếu như chỉ hai người này thì cũng không có gì.
Khiến Tào Tháo tức giận hơn là, Viên Thiệu cũng vào lúc này đột nhiên chọc vào một chân.
Thái thú quận Bình Nguyên là Tông Bảo phát tới công văn báo nguy, Cao Lãm xuất binh từ quận Thanh Hà, công chiếm bảy huyện thành thuộc quận Bình Nguyên tại phía bắc Hà Thủy. Hiện giờ hoả lực tập trung Tây Bình Xương (nay nằm ở phía tây bắc Thương Hà Sơn Đông), làm ra tư thế công kích.
Tào Tháo nghe được tin tức này, phản ứng đầu tiên chính là: Viên Thiệu đã liên thủ với Đổng Phi!
Nói thật thì Tào Tháo rất muốn tại Lạc Dương vật tay một lần với Đổng Phi, để xem rốt cuộc thủ đoạn của ai cao minh hơn.
Nhưng vấn đề là, Thanh Châu báo nguy, Duyễn Châu báo nguy. . .
Mặc dù Lạc Dương quan trọng, Thanh Châu Duyễn Châu cũng quan trọng.
Lỗ Túc nhìn xong địa đồ không khỏi ai thán một tiếng, nói với Tào Tháo:
- Chủ công, chỉ sợ là Công Tôn Độ xong rồi!
Tào Tháo thoáng cái chưa kịp phản ứng, nghi hoặc nhìn Lỗ Túc:
- Chuyện này có quan hệ gì với Công Tôn Độ?
- Mặc dù Túc vẫn còn chưa biết rõ Đổng Phi kia đang giở thủ đoạn gì, nhưng rất rõ ràng, chỉ sợ y đã làm tốt chuẩn bị chiếm U Châu. Bằng không, Viên Thiệu sẽ không xuất binh Thanh Châu. . . Mặc kệ là hắn muốn giành không gian hay là liên thủ với Đổng Phi, vào lúc này Viên Thiệu công kích Thanh Châu, rất hiển nhiên là muốn mưu cầu đường lui.
Đối với suy đoán của Lỗ Túc, Tào Tháo bán tín bán nghi.
Tuy nhiên hắn vẫn quyết định, tự mình tọa trấn Huỳnh Dương, để ổn định thế cục phía Đông kinh triệu, uy hiếp Viên Thiệu một chút.
Về phần chiến sự tại Lạc Dương, một chốc không kết thúc được.
Đối thủ Đổng Phi phải đối mặt cũng không phải người dễ đối phó, Chu Du Hạ Hầu Uyên, lại thêm Lưu Bị, đủ đế y khó chịu rồi.
Cho nên khi Đạp Bạch quân đến Cốc Thành, Tào Tháo đã đến Huỳnh Dương.
Điều này làm cho Đổng Phi rất thất vọng, y còn muốn ở ngoài thành Lạc Dương ôn chuyện cũ với Tào Tháo, sau đó mới tỷ thí một phen.
Tuy nhiên có đối thủ là Chu Du, Đổng Phi cũng không dám phớt lờ.
Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa nói Chu Du là kẻ lòng dạ hẹp hòi, còn đem công lao của trận Xích Bích đặt lên đầu Gia Cát Lượng.
Nhưng hiện giờ Đổng Phi đã không còn tin tưởng Tam Quốc Diễn Nghĩa chết tiệt kia nữa, y càng nguyện ý tin tưởng hai mắt của mình.
Trong nháy mắt, khí trời đã bắt đầu chuyển lạnh, lá cây cũng dần dần trở nên khô vàng, trời thu bất tri bất giác đã tới.
Đổng Phi tại Cốc Thành tụ tập 15 binh mã, trong đó không thiếu truân điền quân đến từ các hành dinh.
Mà Chu Du cũng hạ trại tại Lạc Dương, rải 20 vạn binh mã, làm khu kinh triệu nhỏ hẹp trở nên chật cứng.
Ai cũng không nghĩ tới sẽ xuất hiện tình huống như vậy.
Ngày từ lần giao phong đầu tiên, song phương mỗi bên đều xuất kỳ mưu, nhưng rất nhanh liền phát hiện hình như không có cơ hội mà thi triển.
Không ngoài người nhiều, binh doanh quá dày.
Thậm chí có một số nơi đã hình thành cục diện dây dưa khó gỡ. Cách một con suối, một bên là quân Quan Trung, một bên là liên quân. Song phương chỉ cần có chút mờ ám, sẽ lập tức bị đối thủ xem thấu.
Vài lần tác chiến quy mô nhỏ, cuối cùng diễn biến thành xung phong mặt đối mặt.
Đánh hơn mười ngày, song phương đều có tử thương. Đổng Phi khó chịu, Chu Du tại Lạc Dương cũng rất đau khổ.
Đổng Phi nói:
- Ta muốn dùng hỏa công. . .
Lập tức thì có người đi ra nói:
- Không được, hiện giờ cự ly liên doanh rất gần, mặc dù có gió to giúp ta, nhưng cũng sẽ bị lan đến.
Chu Du nói:
- Ta muốn đào Lạc Thủy, thủy yêm Cốc Thành!
Hạ Hầu Uyên liền cười khổ:
- Đào Lạc Thủy, tuy có thể thủy yêm Cốc Thành, chỉ sợ quân ta cũng khó mà tránh.
- Ta binh lui 30 dặm!
- Chỉ cần chúng ta có động tác, Đổng Tây Bình nhất định sẽ làm ra phản ứng!
. . .
Chu Du vô kế khả thi, Đổng Phi cũng chỉ có thể cam chịu trừng mắt.
Hơn mười vạn đại quân cứ dây dưa ngoài thành Lạc Dương như vậy, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, ai cũng không dám xuất thủ trước.
Lúc này có lẽ chính là rút dây động rừng.
Phương diện khác bất kể Hổ Lao quan hay là Duyên Tân đều đánh đến khí thế ngất trời. Ngay cả bên Bàng Đức cũng có hơn mười lần giao phong với Lưu Bị. Song phương bất phân bá trọng, cuối cùng không phân thắng bại. Ngược lại bên Lạc Dương lúc này im ắng.
Trong đại doanh Cốc Thành, Đổng Phi triệu tập chúng tướng, người nào cũng mày chau mặt ủ.
Trần Đáo rất bất đắc ngồi ở một bên, vốn tưởng rằng sẽ có trận huyết chiến, nhưng ai ngờ sẽ là tình huống thế này?
Đổng Phi nói:
- Tình huống hiện nay đánh không được, lui cũng không được. Nên làm thế nào?
Đúng vậy, nên làm thế nào cho phải?
Trần Đáo và các tướng lĩnh đều ngậm miệng, cúi đầu, không biết nên trả lời vấn đề nhìn như rất đơn giản này của Đổng Phi.
Đại quân vừa động, lương thảo tiền của phải tiêu tốn rất lớn.
Mặc dù nói cơ sở Quan Trung rất dầy, nhưng dù sao mới ổn định hai năm, hơn nữa dụng binh nhiều lần, cũng có vẻ không kham nổi.
Chắc hẳn tình huống hiện tại của Tào Tháo cũng như vậy.
Từ Thứ và Bàng Thống cũng không mở miệng. Từ khi hai người vào đều dán mắt nhìn sa bàn ở giữa đại trướng, vẻ mặt đờ ra.
- Chủ công, công văn vài ngày trước đó ngài cho ta xem, có thể cho ta xem một lần nữa được không?
Đổng Phi bảo Bùi Nguyên Thiệu cầm công văn tới giao cho Bàng Thống:
- Sĩ Nguyên, kế thế nào?
Trong giọng nói đầy vẻ chờ đợi, nhưng ai ngờ Bàng Thống lại lắc đầu:
- Không có biện pháp, nghĩ không ra biện pháp gì.
- Tan họp!
Đổng Phi tức giận đến vung tay lên, mọi người liền lũ lượt giải tán.
Hội chiến Lạc Dương chết tiệt này con mẹ nó đúng là trận đánh nản lòng nhất suốt đời này của ta.
Chiêu số bình thường căn bản không có tác dụng với những nhân vật như Chu Du.
Muốn dùng kỳ kế, lại tìm không ra chỗ để hạ thủ. Đổng Phi lẻ loi ngồi trong đại trướng, nhìn sa bàn mà trầm tư suy nghĩ.
Bất tri bất giác, đã qua canh ba.
Cơn buồn ngủ đến, Đổng Phi đứng dậy chuẩn bị đi nghỉ.
Đúng lúc này, Bàng Thống Từ Thứ, còn có Trần Đáo đột nhiên đi vào đại trướng.
Đổng Phi tỏ ra khó hiểu:
- Đã trễ thế này sao các ngươi còn chưa đi ngủ? Chạy tới chỗ ta có chuyện gì?
Bàng Thống cười:
- Chủ công, có cách rồi!
- Có cách gì?
- Thống có một kế, nếu có thể thành công, có thể giúp chủ công không tốn một đao một thương, binh bất nhận huyết chiếm lấy Lạc Dương.
Mắt Đổng Phi sáng lên!
Uể oải lúc trước cũng tùy theo bị đuổi lên chín từng mây.
Y kéo Bàng Thống lại vội vã hỏi:
- Kế sách thế nào? Sĩ Nguyên mau nói đi!
Bàng Thống cười nói:
- Vừa rồi ta và Nguyên Trực Thúc Chí đang nói chuyện đã nghĩ ra kế. Tuy nhiên kế này phải cần chủ công phối hợp mới được.
- Ta phối hợp?
- Không sai!
Bàng Thống nói:
- Hiện giờ lương thảo Lạc Dương toàn bộ là từ Toánh Xuyên đi qua Hiên Viên quan, Đại Cốc quan cùng Y Khuyết quan mà vào kinh triệu. Chỉ cần có thể chiếm tam quan, Lạc Dương tự sụp đổ.
Đổng Phi bĩu môi:
- Ngươi muốn cắt đường vận lương?
- Đúng vậy!
- Hừ, Tào Tháo kia dụng binh thích nhất là cắt đường vận lương của người khác, hơn nữa ta từng tại Huỳnh Dương làm việc tiệt lương này, sao hắn lại không có phòng bị?
Bàng Thống cười nói:
- Năm đó đại ca tập kích Toan Táo, hỏa thiêu kho lương, tiểu đệ cũng nghe nói qua. Tuy nhiên tiểu đệ lại chưa từng thấy phong phạm năm đó của đại ca, thường cho rằng là việc đáng tiếc. Hôm nay, không bằng cho tiểu đệ bù đắp một chút tiếc nuối?
Đổng Phi trừng mắt với Bàng Thống:
- Tiểu A Sửu, có chuyện nói thẳng, đừng quanh co lòng vòng, ta còn muốn ngủ!
Từ Thứ nói:
- Chủ công, kế này của Sĩ Nguyên có phần hung hiểm, chỉ là nếu như có thể thành công, đích thật có thể đánh bại Chu Du.
Nói rồi hắn ghé bên tai Đổng Phi, nhỏ giọng nói thầm hai câu.
- Chuyện này là Thúc Chí trong lúc vô ý đề cập tới, chẳng qua nếu như chủ công muốn thực thi thì cần phải trù tính tỉ mỉ thêm.
Đổng Phi liếc mắt nhìn Trần Đáo, lại nhìn Bàng Thống.
Việc Từ Thứ vừa nói nếu như lập kế hoạch tốt, cũng có được mấy phần thành công. Có điều cũng chính như Từ Thứ đã nói trước đó, chuyện này phiêu lưu rất lớn, có chút sai lầm, thì có thể sẽ nguy hiểm đến tính mệnh.
Trầm ngâm chốc lát, Đổng Phi ngẩng đầu hỏi
- Thúc Chí, ngươi nói người đó tên là gì? Vì sao ta không có chút ấn tượng nào?
Trần Đáo nói:
- Người đó và ta là đồng hương, năm đó khi Hoàng Cân chi loạn cùng cả nhà ta vào trong núi tị nạn, chủ công khẳng định là đã gặp qua. Chỉ là lúc đó hắn còn nhỏ, cũng chỉ bảy tuổi thôi. . . Sau đó Toánh Xuyên đại thắng, ta theo chủ công đến Lương Châu, nhưng phụ tử hắn bởi vì trong nhà còn có việc nên không đi theo, mà về Nhữ Nam.
- Ta đúng là không có ấn tượng gí
Đã là việc 16 năm trước, Đổng Phi đích thật là không có chút ấn tượng nào.
- Hắn tên là gì?
- Người này họ Lữ tên Mông, người Phú Pha Nhữ Nam (nay là Phụ Nam An Huy), hiện giờ dưới trướng Tào Tháo, đảm nhiệm Đại Cốc lệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.