Chương 291: Người dùng được có mấy người
Canh Tân
02/10/2014
Soán nghịch? Làm hoàng đế?
Đổng Phi chưa bao giờ nghĩ qua như vậy. Hoàng đế thì tốt lắm sao? Làm hoàng đế sung sướng lắm sao?
Chỉ cần nhìn Biện, Hiệp, nhìn Hán đế đã qua đời lúc sinh tiền phải tính toán khổ sở thế nào...
Hà, cuộc sống như vậy thú vị lắm sao?
Nhưng Đổng Phi không bao giờ phản bội Đại Hán, có điều giao gia nghiệp nhà Hán cho Lư Thực y cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Thế nhưng không làm như vậy không được.
36 nước Tây Vực quan hệ phức tạp. Trần Đáo tuy có bản lĩnh, có thể chống đỡ một phương, nhưng dù sao cũng còn trẻ tuổi. Giả Hủ đến Trương Dịch dù tăng thực lực, nhưng từ đó cũng xuất hiện một vấn đề khác, đó chính là lấy ai trấn trụ Giả Hủ? Người này trên lịch sử ngay cả Tào Tháo cũng không chân chính hàng phục được, dù đã bắt ép thần phục Đổng Phi, nhưng Đổng Phi lại không ở Trương Dịch, ai có thể trấn trụ người này? Trần Đáo không được, Hoàng Thiệu cũng không được, Đổng Phi không khỏi sợ hãi.
Mà Lư Thực, bất luận là ở danh vọng, địa vị, đều có thể trấn trụ được Giả Hủ.
Có lão ở Trương Dịch sẽ khiến cho thực lực Trương Dịch cân đối. Ở điểm này, lợi ích việc Lư Thực đến Hà Tây có thể thấy rõ ràng.
Còn nếu như...
Đổng Phi không dám nghĩ tiếp.
Đành phải đánh cuộc một phen, rằng Lư Thực sẽ giúp y.
Đêm đó, Lư Thực tuyên bố hành trình thay đổi, sẽ đến Hà Tây trước.
Đối với quyết định này của Lư Thực, người Lư gia không có phản ứng quá lớn gì. Chỉ có Lư Dục tỏ ra vô cùng thích thú.
Tây Vực thì có cái gì?
Phong cảnh thế nào?
Lư Dục không ngừng hỏi Đổng Phi, khiến y rất đau đầu.
Cái gọi là Tây Vực, cũng chính là khu vực Tân Cương sau này. Đương nhiên cảnh sắc Tây Vực thời kì này so với Tân Cương thì hoàn toàn khác biệt.
Thủy thảo rậm rạp, tài nguyên nước cũng vô cùng phong phú.
36 nước chỉ là một con số mơ hồ. Trên thực tế, dưới sự quản hạt của trưởng sử phủ Tây Vực, Tây Vực đâu chỉ có 50 nước?
Những nước có tên có tuổi thì lấy Thiên Sơn làm ranh giới. Chia thành Thiên Sơn nam lộ nam đạo, Thiên Sơn nam lộ bắc đạo, các nước Thiên Sơn bắc lộ cùng với các nước Thông Lĩnh Tây.
Cái gọi là Tây Vực hoang vắng, cũng xuất phát từ vấn đề trên.
So ra nhân khẩu Tây Vực còn hơn cả hai châu Lương Châu, Ung Châu cộng lại. Chỉ cần hai nước Ô Tôn, Ðại Uyên, mỗi nước cũng đã hơn trăm vạn nhân khẩu. Còn có Quảng Nghĩa cũng thuộc về Đại Nguyệt Thị của Tây Vực, Khang Cư quốc, cũng có gần trăm vạn nhân khẩu.
Các nước nhỏ hơn như Tiểu Uyên, Thư Mạt nhân khẩu chỉ có một, hai nghìn. Còn Thiện Hoàn nhân khẩu không được 200.
Còn các nước vừa vừa, ví như Lâu Lan, Ôn Túc, nhân khẩu nhiều thì hai, ba vạn, nhân khẩu ít thì bảy, tám nghìn người.
Nếu tính toán tỉ mỉ, thì nhân khẩu của Tây Vực khoảng trên dưới ba trăm vạn.
Lư Thực ở Đông Quan nhiều năm, học vấn về Tây Vực cũng rất uyên thâm. Số liệu lão cung cấp đã được tính toán từ lâu, đến hiện tại chắc chắn đã có thay đổi, nhưng tương đối mà nói thì cũng coi như chuẩn xác.
Mà những số liệu này đối với Đổng Phi cực kỳ trân quý.
Tuy nói chiếm lĩnh ba quận Hà Tây, thế nhưng hiểu biết về Tây Vực của Đổng Phi cũng không phải quá sâu sắc.
Lư Dục thích thú rồi.
Tây Vực, nghe ra cũng không phải hoang vắng. Theo ý của cha hình như còn rất náo nhiệt.
Ăn xong cơm tối, Lư Thực bảo Đổng Phi cho người làm một trướng bồng nhỏ.
- Hiền điệt, ngươi cũng biết ta từng nghe Bá Giai nói qua, ngươi từng nói Hán triều ngoại hoạn còn hơn nội ưu, có phải chính là thế này?
Đổng Phi gật đầu:
- Học sinh quả thật nói qua.
Lư Thực rất hài lòng:
- Môn đồ của ta nhiều vô kể, không tính những kẻ không nên thân, thì chỉ có ngươi cùng Bá Khuê ý thức được điểm này. Loạn người Hồ quả thật cực kỳ nguy hiểm đối với giang sơn Đại Hán ta. Thời Quang Vũ hoàng đế, Đặng Vũ từng có kế, gọi là Quần lang bác hổ (đàn sói đánh hổ), trọng điểm chính là bồi dưỡng người Hồ nhỏ yếu, để uy hiếp Hung Nô lớn mạnh.
Đây là một việc Đổng Phi chưa bao giờ nghe nói qua. Y không nhịn được kêu lên một tiếng:
- Lão sư, học sinh nguyện nghe tỏ tường.
- Năm đó các bộ tộc Tiên Ti, Ô Hoàn hãy còn nhỏ yếu, trên thảo nguyên phương bắc thế lực lớn nhất chính là Hung Nô. Vì vậy Đặng Vũ lập kế, âm thầm nâng đỡ các bộ tộc Tiên Ti, Ô Hoàn, thậm chí không tiếc phái ra người học rộng tài cao lưu lại khu vực người Hồ, nhằm bồi dưỡng nhân tài cho các tộc Tiên Ti, xúi giục những tộc này không ngừng cắn xé Hung Nô, tạo thành cân đối trên thảo nguyên.
Đổng Phi hỏi:
- Sau đó thì thế nào?
- Ngươi có từng nghe qua người tên Đậu Hiến?
- Đậu Hiến?
Lư Thực gật đầu:
- Đậu Hiến là tằng tôn của khai quốc nguyên huân Đậu Dung. Huynh trưởng Ban Cố của Định Viễn hầu ngươi kính nể cũng từng là phụ tá của Đậu Hiến. Năm đó người này vì đắc tội với thái hậu nên đã đánh Hung Nô để tránh tử tội. Hắn tập hợp các bộ thảo nguyên, hội sư ở Trục Tà sơn, đánh tan bắc Thiền Vu Hung Nô, từ biên giới đánh ra 3000 dặm, triệt để đánh cho bắc 81 bộ Hung Nô thần phục.
Đổng Phi không khỏi nhiệt huyết sôi trào:
- Đậu Bá Độ thực là anh hùng.
Không ngờ Lư Thực lại cười khổ:
- Hành động của Đậu Bá Độ đích xác hùng tráng. Thế nhưng hắn lại quên mất sách lược quần lang cắn xé của Đặng Vũ. Bắc Hung Nô bị đánh tan, quần lang thảo nguyên mất đi thế lực lớn chế ước, bắt đầu tự công kích lẫn nhau... Cái gọi là mạnh hiếp yếu, kẻ mạnh ngày càng mạnh, như Tiên Ti, Ô Hoàn hiện nay, đã mơ hồ uy hiếp Đại Hán.
Đổng Phi nghe vậy trầm mặc.
Ngẫm lại, phát triển trên thảo nguyên quả thật là như thế này.
Nhất là Tiên Ti, lập Vương đình ở Đạn Hãn sơn, trở thành thế lực lớn hậu Hung Nô.
Mà kế quần lang cắn xé năm đó của Đặng Vũ Tiên Ti sao mà không đề phòng? Cứ như vậy Tiên Ti đã trở thành họa lớn.
Nhớ lại giờ lịch sử đời trước nói về ngũ Hồ loạn Hoa, dường như đích thật là có bộ tộc Tiên Ti.
Nhân cơ hội tam quốc đấu nhau trăm năm, Tiên Ti, Nam Hung Nô cùng các bộ tộc thảo nguyên âm thầm phát triển lớn mạnh, cuối cùng dẫn quân tiến đánh Trung Nguyên.
Lư Thực nói:
- Sở dĩ ta nhắc đến chuyện này chính là muốn nói cho ngươi biết tình huống của Tây Vực. Kỳ thật cũng giống với thảo nguyên tái bắc năm đó, muốn bình định Tây Vực cũng phải dùng sách lược của Đặng Vũ năm đó, khiến cho quần lang cắn xé.
- Thỉnh lão sư cứ nói tường tận.
Lư Thực không vội nói ngay mà cười đứng lên.
Tinh thần của lão lúc này so với ban ngày tốt hơn rất nhiều, cả người toát ra anh khí bừng bừng, không hề có dấu hiệu của tuổi già bóng xế.
- Tây Bình, ta hỏi ngươi... Dưới trướng ngươi liệu có mấy người dùng được?
- Người dùng được?
- Chính là người có thể tự mình đảm nhận trọng trách một phương.
Đổng Phi nghe vậy liền bấm ngón tay đếm.
- Đại ca, tam đệ...
- Quân Minh, Sa Ma Kha đều là nhất lưu dũng tướng, đánh nhau thì rất giỏi, nhưng nếu để một mình đảm đương một phía thì còn chưa đủ.
- Bàng Đức, Trương Cáp tuổi trẻ có tài, có thể trọng dụng.
- Bàng Lệnh Minh, Trương Tuyển Nghĩa quả thật không tệ. Trương Cáp nhạy bén thông tuệ, Bàng Đức trầm ổn kiên quyết, không tệ. Có điều hai người này tuy có tư chất, nhưng vẫn phải tôi luyện mới có thể thành tài... Bàng Đức, Trương Cáp đều trẻ tuổi, tuy có tài nhưng cũng không đủ đảm đương.
- Còn có Khúc Nghĩa, Ban Chỉ, Yến Minh, Sử Hoán thì thế nào?
- Khúc Nghĩa binh pháp xuất chúng, nhưng tính tình cao ngạo. Nếu chưa đắc thế thì còn được, chỉ sợ đắc thế rồi sẽ sinh lòng kiêu ngạo. Ban Chỉ tính tình trầm ổn, tâm cơ thâm hậu, cũng có thể giữ được một phương, nhưng phải tăng đề phòng. Về phần Yến Minh, Sử Hoán đều là tướng tài, dù có thể dùng nhưng cũng không đủ.
Lão gia hỏa hay thật, tính đi tính lại thì thủ hạ của ta không có một ai dùng được sao?
Đổng Phi có chút không phục.
- Ba quận Hà Tây học sinh có đại tướng Trần Đáo, lại có đám dũng tướng Bùi Nguyên Thiệu, Hàn Đức, Đổng Triệu có thể dùng.
- Người tên Trần Đáo này ta chưa nghe nói tới, có điều xem tình hình Trương Dịch thì thấy có thể dùng được... Về phần những người khác chỉ là dũng tướng, không dùng được... Tây Bình, tại sao nãy giờ ta chỉ nghe ngươi đề cập đến quân nhân?
- Cũng có văn sĩ...
Đổng Phi nói xong thì ngây ngẩn cả người.
Bàng Thống, Từ Thứ, Thạch Thao... quả thật hữu dụng, nhưng ba người tuổi còn nhỏ, vẫn còn đang học hỏi. Không đủ 10 năm nữa thì đừng mơ có thành tựu. Mã Quân, Bồ Nguyên tinh về cơ tạo, sợ rằng khó lọt mắt Lư Thực. Trừ những người đó ra, hình như...
- Hoàng Thiệu người Ích Châu, đang chủ trì truân quân Trương Dịch cho học sinh, tính tình trầm ổn.
Lư Thực lộ vẻ xem thường:
- Hai người Hoàng Thiệu, Đường Chu ta cũng có nghe Bá Giai nhắc tới. Đường Chu khéo tiểu trí (khôn lỏi), khó thành châu báu; còn Hoàng Thiệu... Bá Giai bình: người này kiên nhẫn, có thể làm chi tiết, nhưng đại cục không đủ.
- Học sinh... học sinh còn Giả Hủ.
Lư Thực nghe vậy thì kinh ngạc nhìn Đổng Phi:
- Có phải chính là Giả Văn Hòa người Vũ Uy?
Lão gia hỏa cuối cùng cũng giật mình rồi.
Đổng Phi không khỏi đắc ý, nhẹ nhàng gật đầu.
- Giả Văn Hòa...
Lư Thực trầm ngâm chốc lát:
- Hắn từng làm lang ở Lạc Dương, ta cũng có chút ấn tượng với người này. Giả Văn Hòa, ừm, người này rất đáng coi trọng. Một thân đại mưu lược, khéo mưu đồ, chỉ là tâm cơ thâm trầm, là cô Kiệt chi sĩ, có Trần Bình chi mưu... Ừm, không tệ, không tệ. Không ngờ Tây Bình ngươi lại có thể thu người này dưới trướng.
(cô: tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến)
Đổng Phi thở dài một hơi, thầm nghĩ: cuối cùng cũng có nhân vật khiến lão gia hỏa coi trọng.
Vậy mà Lư Thực lại nói:
- Có điều người này rất cơ linh, nếu như ngươi không xuất ra thủ đoạn đầy đủ, sợ rằng khó khiến hắn thần phục.
- Vì thế mới cần lão sư xuất mã.
Đổng Phi lại thở dài, Lư Thực nói những lời này chẳng phải nói ra những điều trong lòng y hay sao?
Có điều Đổng Phi nghe Lư Thực nói từ nãy, thì dưới trướng của y nhân vật có thể đảm đương một phía ngoại trừ Giả Hủ, Trần Đáo ở Trương Dịch, cũng chỉ còn hai người Khúc Nghĩa cùng Ban Chỉ. Hơn nữa sử dụng hai người này còn phải cẩn thận. Đổng Phi rất muốn nói tên hai người Hoàng Trung, Từ Hoảng, nhưng nghĩ lại thì mặc dù hai người giao hảo cùng y, nhưng y vẫn chưa thật sự thu phục được.
Hoàng Trung hiện nay là Tây bộ giáo úy Dương Châu, chấp chưởng Dương Châu binh mã, có thể nói đường làm quan rộng mở.
Mặc dù gia quyến của hắn trong tay y, nhưng y cũng không thể lấy gia quyến bắt chẹt Hoàng Trung vứt bỏ tiền đồ để đầu nhập về mình.
Tây bộ giáo úy kia mặc dù không so được uy vọng với hổ bí trung lang của Đổng Phi hiệng giờ, nhưng về quyền lực thì không kém hơn chút nào.
Từ Hoảng cũng như vậy, An môn giáo úy cũng uy phong vô cùng...
Thủ hạ của bản thân liệu có người nào có thể dùng?
Lư Thực thấy Đổng Phi trầm tư thì nở nụ cười:
- Tây Bình cần gì khẩn trương vậy. Mặc dù thủ hạ của ngươi hiện giờ không có người trọng dụng, nhưng dũng tướng như mây, cũng có thể bảo hộ bản thân bình an. Danh sĩ hiện nay hầu hết đầu nhập vào môn phiệt. Ngươi tuy quý bởi danh Đình hầu, nhưng xuất thân của ngươi... Hơn nữa lại còn xung đột trước đây của ngươi với đảng nhân, danh sĩ vì vậy cũng có cái nhìn phiến diện về ngươi. Kế hiện nay là thu nhận hàn sĩ, ta nguyện tiến cử.
Đổng Phi vội vã đứng dậy:
- Thỉnh lão sư chỉ điểm.
- Hầu hết Đông Quan sĩ tử chỉ là người nói suông, người có thể dùng không nhiều lắm. Nhưng có một người, tên Thị Nghi, tự Tử Vũ, cẩn thận trung thành, có thể trọng dụng... Ha ha, ngươi đừng sốt ruột. Thị Nghi có quan hệ rất tốt với lão nhạc phụ của ngươi, nên do Bá Giai đứng ra thay ngươi mời.
- Đa tạ lão sư.
- Còn một người, tên Pháp Diễn, tự Quý Mưu, người huyện Mi Phù Phong, từng làm thái thú An Định. Chỉ vì cha mất Pháp Diễn mới từ quan về nhà giữ đạo hiếu. Khi thủ đạo xong lại gặp loạn Thái Bình đạo, vì thế Pháp Quý Mưu không ra làm quan. Có điều người này không thể khinh thường, có kỳ mưu sách toán, dự đoán hưng suy, thấy chuyện biết huyền cơ.
Đổng Phi ngẩn ra.
Trên đời này lại có nhân vật như lời Lư Thực hay sao?
Nghe ra so với Giả Hủ cũng không kém. Thế nhưng một người như thế sao có thể mời được?
Lư Thực cũng nhìn ra ý nghĩ trong lòng Đổng Phi, mỉm cười nói:
- Tây Bình chớ có lo lắng, người này tự có ta đi thuyết phục. Phụ thân của Pháp Diễn là Pháp Chân, giao du với Bá Giai rất thân mật. Nếu như ta đứng ra, chắc hẳn Pháp Diễn sẽ nể mặt mũi.
- Vậy... làm phiền Lư sư.
Đổng Phi vẫn còn đang mù mờ.
Thoáng cái đã xuất hiện hai danh sĩ, hơn nữa lại là người y chưa bao giờ nghe qua, sao có thể không mù mờ cho được?
Nếu như hai người giống với Lư Thực nói, thì quả là phúc khí của Đổng Phi, trong lòng y không khỏi cảm tạ đám sơn tặc này.
Nếu sơn tặc không xuất hiện, nói không chừng sẽ không gặp được Lư Thực.
Không chỉ mất một lão soái, mà còn mất cả cơ duyên, hơn nữa còn là cơ duyên tuyệt không thể tả.
Ngoài doanh trướng bóng đêm đã phủ khắp nơi.
Nhưng Đổng Phi lại không thấy mệt mỏi, nói chuyện càng lúc càng hăng say.
Mà Lư Thực cũng vậy, chuyện trò vui vẻ với Đổng Phi, nói cho Đổng Phi nghe rất nhiều chuyện y chưa bao giờ nghe trước đó.
Bất tri bất giác, gió lạnh nổi lên trong đêm.
Đổng Phi đang trò chuyện hăng say cùng Lư Thực, đột nhiên nghe thấy có người hô lớn:
- Không hay rồi, có cháy, có cháy.
Đổng Phi ngẩn ra, đứng dậy ra khỏi doanh trướng.
- Xảy ra chuyện gì?
- Hình như là hỏa hoạn...
Phụ trách gác đêm là Vũ An Quốc, nghe Đổng Phi hỏi thì gãi đầu nói:
- Trời lạnh, chắc là có ai không cẩn thận.
Lúc này Bàng Đức cũng ra khỏi doanh trướng.
Đổng Phi đang muốn cho người đi cứu hỏa, lại nghe Lư Thực nói:
- Tây Bình, đừng vội cứu hoả, chỉ sợ có người tìm tới cửa rồi.
- A?
- Lửa này cháy có chút kỳ lạ, ngươi không thấy đây chỉ là lửa cháy bên ngoài, vì sao lại có nhiều người gọi như vậy? Chắc chắn có người muốn mượn trận cháy này để khiến sĩ tốt ta hoảng loạn, sau đó nhân cơ hội... Ha ha, đây chỉ là tiểu kế, sao có thể giấu được ta.
Ánh mắt của lão nhân này quả nhiên lợi hại.
Đổng Phi cũng cảm thấy mánh khóe trong đó, lập tức hạ lệnh:
- Bàng Đức, lập tức truyền lệnh, tam quân chớ động...
- Không thể.
Lư Thực là người lão luyện, cười lạnh một tiếng nói:
- Nếu người ta tìm tới cửa rồi, vì sao không đón tiếp cho tốt?
- Ý của lão sư là...
- Bàng Đức.
- Có.
- Mệnh tạp binh la lên, làm bộ cứu hoả. Đồng thời triệu tập nhân mã, để lộ đại doanh tiền quân, chúng ta nhân cơ hội này xem tặc nhân thật ra có lai lịch thế nào. Đổng Thiết, Hạ Tề, hai ngươi cũng nhân lúc này tìm kẻ nào vừa kêu gào, tên này nhất định là gian tế.
- Rõ.
- Mi Phương, Lăng Thao, Vũ An Quốc...
- Có.
- Đốt lửa ở tiền quân, dụ tặc nhân mắc câu.
Mọi người đều lĩnh mệnh mà đi, Đổng Phi ở một bên đứng xem không chút nào tức giận. Nếu luận binh pháp, ai có thể so được với Lư Thực?
Lư Thực quay đầu nhìn Đổng Phi cười nói:
- Tây Bình, ta muốn xem hổ lang chi uy của ngươi, có được không?
- Lão sư phân phó, Phi sao dám không theo?
Đổng Phi khẽ gật đầu, thấy Phan Chương đã đầy đủ mũ giáp, chuẩn bị sẵn sàng.
Lập tức trầm giọng quát:
- Người đâu, chuẩn bị ngựa khiêng sóc cho ta, Cự Ma Sĩ tiếp trận, theo ta cung nghênh tặc nhân.
Đổng Phi chưa bao giờ nghĩ qua như vậy. Hoàng đế thì tốt lắm sao? Làm hoàng đế sung sướng lắm sao?
Chỉ cần nhìn Biện, Hiệp, nhìn Hán đế đã qua đời lúc sinh tiền phải tính toán khổ sở thế nào...
Hà, cuộc sống như vậy thú vị lắm sao?
Nhưng Đổng Phi không bao giờ phản bội Đại Hán, có điều giao gia nghiệp nhà Hán cho Lư Thực y cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Thế nhưng không làm như vậy không được.
36 nước Tây Vực quan hệ phức tạp. Trần Đáo tuy có bản lĩnh, có thể chống đỡ một phương, nhưng dù sao cũng còn trẻ tuổi. Giả Hủ đến Trương Dịch dù tăng thực lực, nhưng từ đó cũng xuất hiện một vấn đề khác, đó chính là lấy ai trấn trụ Giả Hủ? Người này trên lịch sử ngay cả Tào Tháo cũng không chân chính hàng phục được, dù đã bắt ép thần phục Đổng Phi, nhưng Đổng Phi lại không ở Trương Dịch, ai có thể trấn trụ người này? Trần Đáo không được, Hoàng Thiệu cũng không được, Đổng Phi không khỏi sợ hãi.
Mà Lư Thực, bất luận là ở danh vọng, địa vị, đều có thể trấn trụ được Giả Hủ.
Có lão ở Trương Dịch sẽ khiến cho thực lực Trương Dịch cân đối. Ở điểm này, lợi ích việc Lư Thực đến Hà Tây có thể thấy rõ ràng.
Còn nếu như...
Đổng Phi không dám nghĩ tiếp.
Đành phải đánh cuộc một phen, rằng Lư Thực sẽ giúp y.
Đêm đó, Lư Thực tuyên bố hành trình thay đổi, sẽ đến Hà Tây trước.
Đối với quyết định này của Lư Thực, người Lư gia không có phản ứng quá lớn gì. Chỉ có Lư Dục tỏ ra vô cùng thích thú.
Tây Vực thì có cái gì?
Phong cảnh thế nào?
Lư Dục không ngừng hỏi Đổng Phi, khiến y rất đau đầu.
Cái gọi là Tây Vực, cũng chính là khu vực Tân Cương sau này. Đương nhiên cảnh sắc Tây Vực thời kì này so với Tân Cương thì hoàn toàn khác biệt.
Thủy thảo rậm rạp, tài nguyên nước cũng vô cùng phong phú.
36 nước chỉ là một con số mơ hồ. Trên thực tế, dưới sự quản hạt của trưởng sử phủ Tây Vực, Tây Vực đâu chỉ có 50 nước?
Những nước có tên có tuổi thì lấy Thiên Sơn làm ranh giới. Chia thành Thiên Sơn nam lộ nam đạo, Thiên Sơn nam lộ bắc đạo, các nước Thiên Sơn bắc lộ cùng với các nước Thông Lĩnh Tây.
Cái gọi là Tây Vực hoang vắng, cũng xuất phát từ vấn đề trên.
So ra nhân khẩu Tây Vực còn hơn cả hai châu Lương Châu, Ung Châu cộng lại. Chỉ cần hai nước Ô Tôn, Ðại Uyên, mỗi nước cũng đã hơn trăm vạn nhân khẩu. Còn có Quảng Nghĩa cũng thuộc về Đại Nguyệt Thị của Tây Vực, Khang Cư quốc, cũng có gần trăm vạn nhân khẩu.
Các nước nhỏ hơn như Tiểu Uyên, Thư Mạt nhân khẩu chỉ có một, hai nghìn. Còn Thiện Hoàn nhân khẩu không được 200.
Còn các nước vừa vừa, ví như Lâu Lan, Ôn Túc, nhân khẩu nhiều thì hai, ba vạn, nhân khẩu ít thì bảy, tám nghìn người.
Nếu tính toán tỉ mỉ, thì nhân khẩu của Tây Vực khoảng trên dưới ba trăm vạn.
Lư Thực ở Đông Quan nhiều năm, học vấn về Tây Vực cũng rất uyên thâm. Số liệu lão cung cấp đã được tính toán từ lâu, đến hiện tại chắc chắn đã có thay đổi, nhưng tương đối mà nói thì cũng coi như chuẩn xác.
Mà những số liệu này đối với Đổng Phi cực kỳ trân quý.
Tuy nói chiếm lĩnh ba quận Hà Tây, thế nhưng hiểu biết về Tây Vực của Đổng Phi cũng không phải quá sâu sắc.
Lư Dục thích thú rồi.
Tây Vực, nghe ra cũng không phải hoang vắng. Theo ý của cha hình như còn rất náo nhiệt.
Ăn xong cơm tối, Lư Thực bảo Đổng Phi cho người làm một trướng bồng nhỏ.
- Hiền điệt, ngươi cũng biết ta từng nghe Bá Giai nói qua, ngươi từng nói Hán triều ngoại hoạn còn hơn nội ưu, có phải chính là thế này?
Đổng Phi gật đầu:
- Học sinh quả thật nói qua.
Lư Thực rất hài lòng:
- Môn đồ của ta nhiều vô kể, không tính những kẻ không nên thân, thì chỉ có ngươi cùng Bá Khuê ý thức được điểm này. Loạn người Hồ quả thật cực kỳ nguy hiểm đối với giang sơn Đại Hán ta. Thời Quang Vũ hoàng đế, Đặng Vũ từng có kế, gọi là Quần lang bác hổ (đàn sói đánh hổ), trọng điểm chính là bồi dưỡng người Hồ nhỏ yếu, để uy hiếp Hung Nô lớn mạnh.
Đây là một việc Đổng Phi chưa bao giờ nghe nói qua. Y không nhịn được kêu lên một tiếng:
- Lão sư, học sinh nguyện nghe tỏ tường.
- Năm đó các bộ tộc Tiên Ti, Ô Hoàn hãy còn nhỏ yếu, trên thảo nguyên phương bắc thế lực lớn nhất chính là Hung Nô. Vì vậy Đặng Vũ lập kế, âm thầm nâng đỡ các bộ tộc Tiên Ti, Ô Hoàn, thậm chí không tiếc phái ra người học rộng tài cao lưu lại khu vực người Hồ, nhằm bồi dưỡng nhân tài cho các tộc Tiên Ti, xúi giục những tộc này không ngừng cắn xé Hung Nô, tạo thành cân đối trên thảo nguyên.
Đổng Phi hỏi:
- Sau đó thì thế nào?
- Ngươi có từng nghe qua người tên Đậu Hiến?
- Đậu Hiến?
Lư Thực gật đầu:
- Đậu Hiến là tằng tôn của khai quốc nguyên huân Đậu Dung. Huynh trưởng Ban Cố của Định Viễn hầu ngươi kính nể cũng từng là phụ tá của Đậu Hiến. Năm đó người này vì đắc tội với thái hậu nên đã đánh Hung Nô để tránh tử tội. Hắn tập hợp các bộ thảo nguyên, hội sư ở Trục Tà sơn, đánh tan bắc Thiền Vu Hung Nô, từ biên giới đánh ra 3000 dặm, triệt để đánh cho bắc 81 bộ Hung Nô thần phục.
Đổng Phi không khỏi nhiệt huyết sôi trào:
- Đậu Bá Độ thực là anh hùng.
Không ngờ Lư Thực lại cười khổ:
- Hành động của Đậu Bá Độ đích xác hùng tráng. Thế nhưng hắn lại quên mất sách lược quần lang cắn xé của Đặng Vũ. Bắc Hung Nô bị đánh tan, quần lang thảo nguyên mất đi thế lực lớn chế ước, bắt đầu tự công kích lẫn nhau... Cái gọi là mạnh hiếp yếu, kẻ mạnh ngày càng mạnh, như Tiên Ti, Ô Hoàn hiện nay, đã mơ hồ uy hiếp Đại Hán.
Đổng Phi nghe vậy trầm mặc.
Ngẫm lại, phát triển trên thảo nguyên quả thật là như thế này.
Nhất là Tiên Ti, lập Vương đình ở Đạn Hãn sơn, trở thành thế lực lớn hậu Hung Nô.
Mà kế quần lang cắn xé năm đó của Đặng Vũ Tiên Ti sao mà không đề phòng? Cứ như vậy Tiên Ti đã trở thành họa lớn.
Nhớ lại giờ lịch sử đời trước nói về ngũ Hồ loạn Hoa, dường như đích thật là có bộ tộc Tiên Ti.
Nhân cơ hội tam quốc đấu nhau trăm năm, Tiên Ti, Nam Hung Nô cùng các bộ tộc thảo nguyên âm thầm phát triển lớn mạnh, cuối cùng dẫn quân tiến đánh Trung Nguyên.
Lư Thực nói:
- Sở dĩ ta nhắc đến chuyện này chính là muốn nói cho ngươi biết tình huống của Tây Vực. Kỳ thật cũng giống với thảo nguyên tái bắc năm đó, muốn bình định Tây Vực cũng phải dùng sách lược của Đặng Vũ năm đó, khiến cho quần lang cắn xé.
- Thỉnh lão sư cứ nói tường tận.
Lư Thực không vội nói ngay mà cười đứng lên.
Tinh thần của lão lúc này so với ban ngày tốt hơn rất nhiều, cả người toát ra anh khí bừng bừng, không hề có dấu hiệu của tuổi già bóng xế.
- Tây Bình, ta hỏi ngươi... Dưới trướng ngươi liệu có mấy người dùng được?
- Người dùng được?
- Chính là người có thể tự mình đảm nhận trọng trách một phương.
Đổng Phi nghe vậy liền bấm ngón tay đếm.
- Đại ca, tam đệ...
- Quân Minh, Sa Ma Kha đều là nhất lưu dũng tướng, đánh nhau thì rất giỏi, nhưng nếu để một mình đảm đương một phía thì còn chưa đủ.
- Bàng Đức, Trương Cáp tuổi trẻ có tài, có thể trọng dụng.
- Bàng Lệnh Minh, Trương Tuyển Nghĩa quả thật không tệ. Trương Cáp nhạy bén thông tuệ, Bàng Đức trầm ổn kiên quyết, không tệ. Có điều hai người này tuy có tư chất, nhưng vẫn phải tôi luyện mới có thể thành tài... Bàng Đức, Trương Cáp đều trẻ tuổi, tuy có tài nhưng cũng không đủ đảm đương.
- Còn có Khúc Nghĩa, Ban Chỉ, Yến Minh, Sử Hoán thì thế nào?
- Khúc Nghĩa binh pháp xuất chúng, nhưng tính tình cao ngạo. Nếu chưa đắc thế thì còn được, chỉ sợ đắc thế rồi sẽ sinh lòng kiêu ngạo. Ban Chỉ tính tình trầm ổn, tâm cơ thâm hậu, cũng có thể giữ được một phương, nhưng phải tăng đề phòng. Về phần Yến Minh, Sử Hoán đều là tướng tài, dù có thể dùng nhưng cũng không đủ.
Lão gia hỏa hay thật, tính đi tính lại thì thủ hạ của ta không có một ai dùng được sao?
Đổng Phi có chút không phục.
- Ba quận Hà Tây học sinh có đại tướng Trần Đáo, lại có đám dũng tướng Bùi Nguyên Thiệu, Hàn Đức, Đổng Triệu có thể dùng.
- Người tên Trần Đáo này ta chưa nghe nói tới, có điều xem tình hình Trương Dịch thì thấy có thể dùng được... Về phần những người khác chỉ là dũng tướng, không dùng được... Tây Bình, tại sao nãy giờ ta chỉ nghe ngươi đề cập đến quân nhân?
- Cũng có văn sĩ...
Đổng Phi nói xong thì ngây ngẩn cả người.
Bàng Thống, Từ Thứ, Thạch Thao... quả thật hữu dụng, nhưng ba người tuổi còn nhỏ, vẫn còn đang học hỏi. Không đủ 10 năm nữa thì đừng mơ có thành tựu. Mã Quân, Bồ Nguyên tinh về cơ tạo, sợ rằng khó lọt mắt Lư Thực. Trừ những người đó ra, hình như...
- Hoàng Thiệu người Ích Châu, đang chủ trì truân quân Trương Dịch cho học sinh, tính tình trầm ổn.
Lư Thực lộ vẻ xem thường:
- Hai người Hoàng Thiệu, Đường Chu ta cũng có nghe Bá Giai nhắc tới. Đường Chu khéo tiểu trí (khôn lỏi), khó thành châu báu; còn Hoàng Thiệu... Bá Giai bình: người này kiên nhẫn, có thể làm chi tiết, nhưng đại cục không đủ.
- Học sinh... học sinh còn Giả Hủ.
Lư Thực nghe vậy thì kinh ngạc nhìn Đổng Phi:
- Có phải chính là Giả Văn Hòa người Vũ Uy?
Lão gia hỏa cuối cùng cũng giật mình rồi.
Đổng Phi không khỏi đắc ý, nhẹ nhàng gật đầu.
- Giả Văn Hòa...
Lư Thực trầm ngâm chốc lát:
- Hắn từng làm lang ở Lạc Dương, ta cũng có chút ấn tượng với người này. Giả Văn Hòa, ừm, người này rất đáng coi trọng. Một thân đại mưu lược, khéo mưu đồ, chỉ là tâm cơ thâm trầm, là cô Kiệt chi sĩ, có Trần Bình chi mưu... Ừm, không tệ, không tệ. Không ngờ Tây Bình ngươi lại có thể thu người này dưới trướng.
(cô: tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến)
Đổng Phi thở dài một hơi, thầm nghĩ: cuối cùng cũng có nhân vật khiến lão gia hỏa coi trọng.
Vậy mà Lư Thực lại nói:
- Có điều người này rất cơ linh, nếu như ngươi không xuất ra thủ đoạn đầy đủ, sợ rằng khó khiến hắn thần phục.
- Vì thế mới cần lão sư xuất mã.
Đổng Phi lại thở dài, Lư Thực nói những lời này chẳng phải nói ra những điều trong lòng y hay sao?
Có điều Đổng Phi nghe Lư Thực nói từ nãy, thì dưới trướng của y nhân vật có thể đảm đương một phía ngoại trừ Giả Hủ, Trần Đáo ở Trương Dịch, cũng chỉ còn hai người Khúc Nghĩa cùng Ban Chỉ. Hơn nữa sử dụng hai người này còn phải cẩn thận. Đổng Phi rất muốn nói tên hai người Hoàng Trung, Từ Hoảng, nhưng nghĩ lại thì mặc dù hai người giao hảo cùng y, nhưng y vẫn chưa thật sự thu phục được.
Hoàng Trung hiện nay là Tây bộ giáo úy Dương Châu, chấp chưởng Dương Châu binh mã, có thể nói đường làm quan rộng mở.
Mặc dù gia quyến của hắn trong tay y, nhưng y cũng không thể lấy gia quyến bắt chẹt Hoàng Trung vứt bỏ tiền đồ để đầu nhập về mình.
Tây bộ giáo úy kia mặc dù không so được uy vọng với hổ bí trung lang của Đổng Phi hiệng giờ, nhưng về quyền lực thì không kém hơn chút nào.
Từ Hoảng cũng như vậy, An môn giáo úy cũng uy phong vô cùng...
Thủ hạ của bản thân liệu có người nào có thể dùng?
Lư Thực thấy Đổng Phi trầm tư thì nở nụ cười:
- Tây Bình cần gì khẩn trương vậy. Mặc dù thủ hạ của ngươi hiện giờ không có người trọng dụng, nhưng dũng tướng như mây, cũng có thể bảo hộ bản thân bình an. Danh sĩ hiện nay hầu hết đầu nhập vào môn phiệt. Ngươi tuy quý bởi danh Đình hầu, nhưng xuất thân của ngươi... Hơn nữa lại còn xung đột trước đây của ngươi với đảng nhân, danh sĩ vì vậy cũng có cái nhìn phiến diện về ngươi. Kế hiện nay là thu nhận hàn sĩ, ta nguyện tiến cử.
Đổng Phi vội vã đứng dậy:
- Thỉnh lão sư chỉ điểm.
- Hầu hết Đông Quan sĩ tử chỉ là người nói suông, người có thể dùng không nhiều lắm. Nhưng có một người, tên Thị Nghi, tự Tử Vũ, cẩn thận trung thành, có thể trọng dụng... Ha ha, ngươi đừng sốt ruột. Thị Nghi có quan hệ rất tốt với lão nhạc phụ của ngươi, nên do Bá Giai đứng ra thay ngươi mời.
- Đa tạ lão sư.
- Còn một người, tên Pháp Diễn, tự Quý Mưu, người huyện Mi Phù Phong, từng làm thái thú An Định. Chỉ vì cha mất Pháp Diễn mới từ quan về nhà giữ đạo hiếu. Khi thủ đạo xong lại gặp loạn Thái Bình đạo, vì thế Pháp Quý Mưu không ra làm quan. Có điều người này không thể khinh thường, có kỳ mưu sách toán, dự đoán hưng suy, thấy chuyện biết huyền cơ.
Đổng Phi ngẩn ra.
Trên đời này lại có nhân vật như lời Lư Thực hay sao?
Nghe ra so với Giả Hủ cũng không kém. Thế nhưng một người như thế sao có thể mời được?
Lư Thực cũng nhìn ra ý nghĩ trong lòng Đổng Phi, mỉm cười nói:
- Tây Bình chớ có lo lắng, người này tự có ta đi thuyết phục. Phụ thân của Pháp Diễn là Pháp Chân, giao du với Bá Giai rất thân mật. Nếu như ta đứng ra, chắc hẳn Pháp Diễn sẽ nể mặt mũi.
- Vậy... làm phiền Lư sư.
Đổng Phi vẫn còn đang mù mờ.
Thoáng cái đã xuất hiện hai danh sĩ, hơn nữa lại là người y chưa bao giờ nghe qua, sao có thể không mù mờ cho được?
Nếu như hai người giống với Lư Thực nói, thì quả là phúc khí của Đổng Phi, trong lòng y không khỏi cảm tạ đám sơn tặc này.
Nếu sơn tặc không xuất hiện, nói không chừng sẽ không gặp được Lư Thực.
Không chỉ mất một lão soái, mà còn mất cả cơ duyên, hơn nữa còn là cơ duyên tuyệt không thể tả.
Ngoài doanh trướng bóng đêm đã phủ khắp nơi.
Nhưng Đổng Phi lại không thấy mệt mỏi, nói chuyện càng lúc càng hăng say.
Mà Lư Thực cũng vậy, chuyện trò vui vẻ với Đổng Phi, nói cho Đổng Phi nghe rất nhiều chuyện y chưa bao giờ nghe trước đó.
Bất tri bất giác, gió lạnh nổi lên trong đêm.
Đổng Phi đang trò chuyện hăng say cùng Lư Thực, đột nhiên nghe thấy có người hô lớn:
- Không hay rồi, có cháy, có cháy.
Đổng Phi ngẩn ra, đứng dậy ra khỏi doanh trướng.
- Xảy ra chuyện gì?
- Hình như là hỏa hoạn...
Phụ trách gác đêm là Vũ An Quốc, nghe Đổng Phi hỏi thì gãi đầu nói:
- Trời lạnh, chắc là có ai không cẩn thận.
Lúc này Bàng Đức cũng ra khỏi doanh trướng.
Đổng Phi đang muốn cho người đi cứu hỏa, lại nghe Lư Thực nói:
- Tây Bình, đừng vội cứu hoả, chỉ sợ có người tìm tới cửa rồi.
- A?
- Lửa này cháy có chút kỳ lạ, ngươi không thấy đây chỉ là lửa cháy bên ngoài, vì sao lại có nhiều người gọi như vậy? Chắc chắn có người muốn mượn trận cháy này để khiến sĩ tốt ta hoảng loạn, sau đó nhân cơ hội... Ha ha, đây chỉ là tiểu kế, sao có thể giấu được ta.
Ánh mắt của lão nhân này quả nhiên lợi hại.
Đổng Phi cũng cảm thấy mánh khóe trong đó, lập tức hạ lệnh:
- Bàng Đức, lập tức truyền lệnh, tam quân chớ động...
- Không thể.
Lư Thực là người lão luyện, cười lạnh một tiếng nói:
- Nếu người ta tìm tới cửa rồi, vì sao không đón tiếp cho tốt?
- Ý của lão sư là...
- Bàng Đức.
- Có.
- Mệnh tạp binh la lên, làm bộ cứu hoả. Đồng thời triệu tập nhân mã, để lộ đại doanh tiền quân, chúng ta nhân cơ hội này xem tặc nhân thật ra có lai lịch thế nào. Đổng Thiết, Hạ Tề, hai ngươi cũng nhân lúc này tìm kẻ nào vừa kêu gào, tên này nhất định là gian tế.
- Rõ.
- Mi Phương, Lăng Thao, Vũ An Quốc...
- Có.
- Đốt lửa ở tiền quân, dụ tặc nhân mắc câu.
Mọi người đều lĩnh mệnh mà đi, Đổng Phi ở một bên đứng xem không chút nào tức giận. Nếu luận binh pháp, ai có thể so được với Lư Thực?
Lư Thực quay đầu nhìn Đổng Phi cười nói:
- Tây Bình, ta muốn xem hổ lang chi uy của ngươi, có được không?
- Lão sư phân phó, Phi sao dám không theo?
Đổng Phi khẽ gật đầu, thấy Phan Chương đã đầy đủ mũ giáp, chuẩn bị sẵn sàng.
Lập tức trầm giọng quát:
- Người đâu, chuẩn bị ngựa khiêng sóc cho ta, Cự Ma Sĩ tiếp trận, theo ta cung nghênh tặc nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.