Chương 176: Như thật như ảo(2)
Canh Tân
04/07/2014
- Xem tiểu nha đầu này nói kìa. . .
Lão phu nhân nở nụ cười:
- Có cái gì mà tha thứ chứ? Hiện tại ngươi đã là một thành viên của Đổng gia ta, vậy ta cũng theo ý của A Sửu, tặng cho ngươi một tự. Gọi là Anh Liên đi.
- Tạ lão tổ tông!
- Cảm tạ cái gì. Đều là người một nhà. Lục Nhi, sau này ngươi đừng khách khí như vậy, bằng không nãi nãi sẽ tức giận.
Đổng phu nhân thấy lão phu nhân nói hết rồi mới cười nói:
- Được rồi, các ngươi đứng lên hết đi!
******
Người vừa kết hôn luôn cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh.
Đổng Phi ôm trong lòng hổ thẹn, đối với Đổng Lục càng thêm săn sóc, càng thêm quan tâm. Dưới yêu cầu của Đổng Lục, Đổng Phi chỉnh sửa nửa dưới của bài dân ca kia một chút, sau đó dạy cho Đổng Lục. Làn điệu đó rất đơn giản, nhưng quả thật rất hay.
Chỉ trong một ngày Đổng Lục cũng đã học xong!
Anh Liên, kỳ thật Lục Nhi nguyện ý cả đời làm Tiểu Anh Liên của công tử, chỉ cầu ngày sau công tử đừng quên bài hát hôm nay.
Lòng đầy tâm sự, có việc vui cũng có cô đơn.
Đổng Phi và Đổng Lục mỗi người ôm một tâm sự như thế trải qua một ngày.
Màn đêm buông xuống, ngọn đèn dầu chập chờn.
Đổng Phi và Lục Nhi đang ngồi trên tháp trong phòng tân hôn, dựa lưng vào nhau, lẳng lặng ngồi đó. Ai cũng không biết nên đánh vỡ bầu không khí xấu hổ này thế nào.
Theo đạo lý, hai người có thể nói là thanh mai trúc mã, đã sớm quen thuộc.
Hơn nữa lại đã thành phu thê, đôi bên cũng không nên xấu hổ cùng xa lạ như vậy. Nhưng hai người đều có tâm sự, tâm sự đó lại vừa lúc không thể nói thẳng ra.
- Lục Nhi, muộn rồi, đi ngủ đi!
Người Đổng Lục khẽ run lên, giống như đã hạ quyết tâm, cúi đầu đứng dậy thổi tắt đèn.
Trong phòng chỉ có ngọn lửa trong chậu than đang cháy đồm độp, mang theo mùi thơm lạ lùng thu hút tâm phổi như có như không.
Lục Nhi cởi bớt y sam, giống như con mèo nhỏ lủi lên tháp.
Dựa vào ánh sáng của chậu than, Đổng Phi mơ hồ có thể thấy được đường cong duyên dáng, da thịt trắng trẻo của Lục Nhi, trong ánh lửa đêm, lộ ra một tầng màu hồng nhàn nhạt. Lửa tình trong lòng liền lủi thẳng lên đầu. Đổng Phi nhẹ nhàng nắm lấy tay Lục Nhi, cảm thấy tay Lục Nhi khẽ run lên. Lén nhìn sang, nàng đỏ mặt, đôi mắt nửa khép, trong e thẹn càng lộ ra một loại phong tình khác.
- Lục Nhi, xin lỗi. . .
Đổng Phi ghé môi đến bên tai Lục Nhi, hà hơi nóng, nhẹ giọng nói.
Lời còn chưa dứt, Lục Nhi đột nhiên xoay người lại, ôm chặt lấy người Đổng Phi, chặn miệng y lại, không cho y nói hết.
Đêm qua, là sau rượu loạn tính, Đổng Phi cũng không chân chính cảm nhận được tư vị tuyệt vời đó.
Nhưng hiện tại, y thoáng cái cứng đờ, ngây ngốc đáp lại nụ hôn của Lục Nhi, dần dần vứt bỏ tất cả phiền não.
Lục Nhi cảm thấy răng mình bị cái lưỡi mềm đẩy vào, nhịn không được rên rỉ một tiếng.
Miệng nở, lại bị cái lưới xâm nhập, làm cho nàng cảm thấy hít thở không thông, đầu mê muội, còn có một loại khoái cảm kích thích.
Người như nhũn ra, cái lưỡi vốn định né tránh nhưng không tự chủ được đáp lại.
Trong nháy mắt đầu lưỡi tiếp xúc, lập tức quấn lấy nhau, trở nên khó bề chia tách.
Tay Đổng Phi xoa cặp đùi thon dài của Lục Nhi, thân thể sớm đã thành trở nên nóng hổi mà căng cứng. Bàn tay vụng về từ đùi dọc theo vòng eo thon bơi lên trên, tóm lấy bầu ngực no tròn bị gò bó, cố sức xoa bóp một cách thô lỗ.
Nhiều năm luyện võ, tay Đổng Phi cực kỳ thô ráp.
Lượn quanh những nơi mẩn cảm của Lục Nhi, hơi đau nhưng nhiều hơn đó là khoái cảm kỳ diệu khó có thể nói bằng lời. Nàng nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ giống như cực kỳ thất lạc, trước ngực bị xoa nắn, mà chỗ mềm mại dưới thân còn bị cái cứng rắn của Đổng Phi áp chặt và ma sát, từng đợt khoái cảm như điện chạy khắp toàn thân, người từ lâu đã trở nên vô lực.
Dưới thân xuân triều tràn lan, tiếng rên rỉ của Lục Nhi cũng càng lúc càng vang dội.
Không thể nhẫn nại thêm được nữa, nàng đột nhiên xoay người lại, tiểu nha đầu không hổ là xuất thân luyện võ, chỉ lực thắt lưng cũng đã vô cùng kinh người.
Đổng Phi đã quen nam thượng nữ hạ thoáng cái bị đặt ngược xuống dưới. Còn chưa đợi Đổng Phi kinh ngạc, đã thấy Lục Nhi vòng cánh tay ôm lấy cổ y, nhẹ nhàng ngồi lên, khẽ hé đôi môi mê người, từ trong cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ.
Làn mi cong cong khẽ nhíu lại, Đổng Phi cảm thấy dưới thân bị cảm giác ấm áp chặc chẽ nuốt vào từng chút.
Sống lưng giống như có một luồng điện xẹt qua, cảm giác chặt chẽ trơn nhẵn tiêu hồn phệ cốt, sảng khoái khiến y khẽ hừ một tiếng.
Thì ra đúng là tuyệt vời như vậy.
Mặc dù nói đêm qua đã từng trải qua một lần, nhưng cảm giác sau rượu cùng thanh tỉnh giờ khắc này lại hoàn toàn bất đồng.
Một tia đỏ tươi theo bắp đùi Lục Nhi chảy xuống, màu đỏ nhỏ xuống tấm khăn lụa trắng như tuyết, biến thành một điểm hoa đào.
Đổng Phi không khỏi thương tiếc, ôm chặt lấy thân thể mềm mại co dãn của Lục Nhi.
Lục Nhi thì sao, sau khi trải qua nỗi đau đớn trong sát na, chỉ cảm thấy ngứa ngáy, tê dại, nhịn không được khẽ giãy dụa vòng eo, nhưng mang đến từng đợt khoái cảm khiến nàng khó có thể tưởng tượng, từ môi phát ra từng tiếng rên rỉ.
Mà lực đạo giãy dụa đó cũng vừa khớp, làm cho Đổng Phi cảm thấy khoái cảm liên miên không ngừng.
Mị nhãn mông lung, quyến rũ như tơ.
- Tướng công, Lục Nhi sung sướng muốn chết. . .
Lục Nhi đã mê thất, từ trong cổ họng phát ra tiếng ngâm dài, thân thể kề sát người Đổng Phi, không ngừng run và co quắp.
Mà Đổng Phi thì cảm thụ sự căng phồng của bầu thịt trước ngực, cảm thụ được sự ma sát dồn dập, khiến y cũng rất nhanh đến biên giới bạo phát. Đột nhiên đặt Lục Nhi xuống dưới thân, cố sức va chạm thân thể của nàng. Theo hai người hầu như là đồng thời phát ra một tiếng hô to, khoái cảm nhanh chóng leo lên đỉnh phong, đưa hai người vào thần tiên diệu cảnh.
Một đêm này xuân sắc vô biên.
Một đêm này liều chết triền miên.
Đổng Phi là một lòng muốn bồi thường, mà Đổng Lục thì lo lắng một ngày kia sẽ mất đi công tử. Triền miên quấn quít, thở dốc rên rỉ, chỉ ở trên tháp để lại một điểm tàn hồng. . . Một đêm này, Đổng Lục từ một tiểu nha đầu ngây thơ chính thức thay đổi trở thành một nữ nhân thành thục.
Điểm ngăn cách trong lòng cũng theo một đêm này mà trôi qua.
Khi ánh bình minh đến, Đổng Lục đã quay về gương đồng búi mái tóc dài thành xà kế, đại biểu cho từ nay về sau nàng không còn là một tiểu nha đầu nữa.
Sau đó, lại dịu dàng rửa mặt chải đầu cho Đổng Phi, trên mặt tràn đầy tiếu ý ngượng ngùng mà thỏa mãn.
Đổng Phi hưởng thụ sự hầu hạ ôn nhu của tiểu nha đầu, lại một lần nữa cảm nhận được sự ấm áp của gia đình. Đời trước không cảm nhận được hạnh phúc, tại kiếp này cũng đã thỏa mãn. Đổng Phi thầm cảm thán trong lòng: Đắc thử kiều thê, phu phục hà cầu!
Đồng thời, trong lòng càng sinh ra một ý nghĩ: coi như là đánh đổi tính mệnh, cũng phải giữ gìn hạnh phúc khó có được này.
Nhịn không được cầm lấy bàn tay mềm mại của Đổng Lục, Đổng Phi kinh ngạc nhìn hính ảnh có vẻ không rõ ở trong gương đồng.
Biết rõ không nên, nhưng nhịn không được vẫn mọc lên nghi vấn: Nữ tử đêm hôm đó cùng mình hoan hảo rốt cuộc là ai?
Lão phu nhân nở nụ cười:
- Có cái gì mà tha thứ chứ? Hiện tại ngươi đã là một thành viên của Đổng gia ta, vậy ta cũng theo ý của A Sửu, tặng cho ngươi một tự. Gọi là Anh Liên đi.
- Tạ lão tổ tông!
- Cảm tạ cái gì. Đều là người một nhà. Lục Nhi, sau này ngươi đừng khách khí như vậy, bằng không nãi nãi sẽ tức giận.
Đổng phu nhân thấy lão phu nhân nói hết rồi mới cười nói:
- Được rồi, các ngươi đứng lên hết đi!
******
Người vừa kết hôn luôn cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh.
Đổng Phi ôm trong lòng hổ thẹn, đối với Đổng Lục càng thêm săn sóc, càng thêm quan tâm. Dưới yêu cầu của Đổng Lục, Đổng Phi chỉnh sửa nửa dưới của bài dân ca kia một chút, sau đó dạy cho Đổng Lục. Làn điệu đó rất đơn giản, nhưng quả thật rất hay.
Chỉ trong một ngày Đổng Lục cũng đã học xong!
Anh Liên, kỳ thật Lục Nhi nguyện ý cả đời làm Tiểu Anh Liên của công tử, chỉ cầu ngày sau công tử đừng quên bài hát hôm nay.
Lòng đầy tâm sự, có việc vui cũng có cô đơn.
Đổng Phi và Đổng Lục mỗi người ôm một tâm sự như thế trải qua một ngày.
Màn đêm buông xuống, ngọn đèn dầu chập chờn.
Đổng Phi và Lục Nhi đang ngồi trên tháp trong phòng tân hôn, dựa lưng vào nhau, lẳng lặng ngồi đó. Ai cũng không biết nên đánh vỡ bầu không khí xấu hổ này thế nào.
Theo đạo lý, hai người có thể nói là thanh mai trúc mã, đã sớm quen thuộc.
Hơn nữa lại đã thành phu thê, đôi bên cũng không nên xấu hổ cùng xa lạ như vậy. Nhưng hai người đều có tâm sự, tâm sự đó lại vừa lúc không thể nói thẳng ra.
- Lục Nhi, muộn rồi, đi ngủ đi!
Người Đổng Lục khẽ run lên, giống như đã hạ quyết tâm, cúi đầu đứng dậy thổi tắt đèn.
Trong phòng chỉ có ngọn lửa trong chậu than đang cháy đồm độp, mang theo mùi thơm lạ lùng thu hút tâm phổi như có như không.
Lục Nhi cởi bớt y sam, giống như con mèo nhỏ lủi lên tháp.
Dựa vào ánh sáng của chậu than, Đổng Phi mơ hồ có thể thấy được đường cong duyên dáng, da thịt trắng trẻo của Lục Nhi, trong ánh lửa đêm, lộ ra một tầng màu hồng nhàn nhạt. Lửa tình trong lòng liền lủi thẳng lên đầu. Đổng Phi nhẹ nhàng nắm lấy tay Lục Nhi, cảm thấy tay Lục Nhi khẽ run lên. Lén nhìn sang, nàng đỏ mặt, đôi mắt nửa khép, trong e thẹn càng lộ ra một loại phong tình khác.
- Lục Nhi, xin lỗi. . .
Đổng Phi ghé môi đến bên tai Lục Nhi, hà hơi nóng, nhẹ giọng nói.
Lời còn chưa dứt, Lục Nhi đột nhiên xoay người lại, ôm chặt lấy người Đổng Phi, chặn miệng y lại, không cho y nói hết.
Đêm qua, là sau rượu loạn tính, Đổng Phi cũng không chân chính cảm nhận được tư vị tuyệt vời đó.
Nhưng hiện tại, y thoáng cái cứng đờ, ngây ngốc đáp lại nụ hôn của Lục Nhi, dần dần vứt bỏ tất cả phiền não.
Lục Nhi cảm thấy răng mình bị cái lưỡi mềm đẩy vào, nhịn không được rên rỉ một tiếng.
Miệng nở, lại bị cái lưới xâm nhập, làm cho nàng cảm thấy hít thở không thông, đầu mê muội, còn có một loại khoái cảm kích thích.
Người như nhũn ra, cái lưỡi vốn định né tránh nhưng không tự chủ được đáp lại.
Trong nháy mắt đầu lưỡi tiếp xúc, lập tức quấn lấy nhau, trở nên khó bề chia tách.
Tay Đổng Phi xoa cặp đùi thon dài của Lục Nhi, thân thể sớm đã thành trở nên nóng hổi mà căng cứng. Bàn tay vụng về từ đùi dọc theo vòng eo thon bơi lên trên, tóm lấy bầu ngực no tròn bị gò bó, cố sức xoa bóp một cách thô lỗ.
Nhiều năm luyện võ, tay Đổng Phi cực kỳ thô ráp.
Lượn quanh những nơi mẩn cảm của Lục Nhi, hơi đau nhưng nhiều hơn đó là khoái cảm kỳ diệu khó có thể nói bằng lời. Nàng nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ giống như cực kỳ thất lạc, trước ngực bị xoa nắn, mà chỗ mềm mại dưới thân còn bị cái cứng rắn của Đổng Phi áp chặt và ma sát, từng đợt khoái cảm như điện chạy khắp toàn thân, người từ lâu đã trở nên vô lực.
Dưới thân xuân triều tràn lan, tiếng rên rỉ của Lục Nhi cũng càng lúc càng vang dội.
Không thể nhẫn nại thêm được nữa, nàng đột nhiên xoay người lại, tiểu nha đầu không hổ là xuất thân luyện võ, chỉ lực thắt lưng cũng đã vô cùng kinh người.
Đổng Phi đã quen nam thượng nữ hạ thoáng cái bị đặt ngược xuống dưới. Còn chưa đợi Đổng Phi kinh ngạc, đã thấy Lục Nhi vòng cánh tay ôm lấy cổ y, nhẹ nhàng ngồi lên, khẽ hé đôi môi mê người, từ trong cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ.
Làn mi cong cong khẽ nhíu lại, Đổng Phi cảm thấy dưới thân bị cảm giác ấm áp chặc chẽ nuốt vào từng chút.
Sống lưng giống như có một luồng điện xẹt qua, cảm giác chặt chẽ trơn nhẵn tiêu hồn phệ cốt, sảng khoái khiến y khẽ hừ một tiếng.
Thì ra đúng là tuyệt vời như vậy.
Mặc dù nói đêm qua đã từng trải qua một lần, nhưng cảm giác sau rượu cùng thanh tỉnh giờ khắc này lại hoàn toàn bất đồng.
Một tia đỏ tươi theo bắp đùi Lục Nhi chảy xuống, màu đỏ nhỏ xuống tấm khăn lụa trắng như tuyết, biến thành một điểm hoa đào.
Đổng Phi không khỏi thương tiếc, ôm chặt lấy thân thể mềm mại co dãn của Lục Nhi.
Lục Nhi thì sao, sau khi trải qua nỗi đau đớn trong sát na, chỉ cảm thấy ngứa ngáy, tê dại, nhịn không được khẽ giãy dụa vòng eo, nhưng mang đến từng đợt khoái cảm khiến nàng khó có thể tưởng tượng, từ môi phát ra từng tiếng rên rỉ.
Mà lực đạo giãy dụa đó cũng vừa khớp, làm cho Đổng Phi cảm thấy khoái cảm liên miên không ngừng.
Mị nhãn mông lung, quyến rũ như tơ.
- Tướng công, Lục Nhi sung sướng muốn chết. . .
Lục Nhi đã mê thất, từ trong cổ họng phát ra tiếng ngâm dài, thân thể kề sát người Đổng Phi, không ngừng run và co quắp.
Mà Đổng Phi thì cảm thụ sự căng phồng của bầu thịt trước ngực, cảm thụ được sự ma sát dồn dập, khiến y cũng rất nhanh đến biên giới bạo phát. Đột nhiên đặt Lục Nhi xuống dưới thân, cố sức va chạm thân thể của nàng. Theo hai người hầu như là đồng thời phát ra một tiếng hô to, khoái cảm nhanh chóng leo lên đỉnh phong, đưa hai người vào thần tiên diệu cảnh.
Một đêm này xuân sắc vô biên.
Một đêm này liều chết triền miên.
Đổng Phi là một lòng muốn bồi thường, mà Đổng Lục thì lo lắng một ngày kia sẽ mất đi công tử. Triền miên quấn quít, thở dốc rên rỉ, chỉ ở trên tháp để lại một điểm tàn hồng. . . Một đêm này, Đổng Lục từ một tiểu nha đầu ngây thơ chính thức thay đổi trở thành một nữ nhân thành thục.
Điểm ngăn cách trong lòng cũng theo một đêm này mà trôi qua.
Khi ánh bình minh đến, Đổng Lục đã quay về gương đồng búi mái tóc dài thành xà kế, đại biểu cho từ nay về sau nàng không còn là một tiểu nha đầu nữa.
Sau đó, lại dịu dàng rửa mặt chải đầu cho Đổng Phi, trên mặt tràn đầy tiếu ý ngượng ngùng mà thỏa mãn.
Đổng Phi hưởng thụ sự hầu hạ ôn nhu của tiểu nha đầu, lại một lần nữa cảm nhận được sự ấm áp của gia đình. Đời trước không cảm nhận được hạnh phúc, tại kiếp này cũng đã thỏa mãn. Đổng Phi thầm cảm thán trong lòng: Đắc thử kiều thê, phu phục hà cầu!
Đồng thời, trong lòng càng sinh ra một ý nghĩ: coi như là đánh đổi tính mệnh, cũng phải giữ gìn hạnh phúc khó có được này.
Nhịn không được cầm lấy bàn tay mềm mại của Đổng Lục, Đổng Phi kinh ngạc nhìn hính ảnh có vẻ không rõ ở trong gương đồng.
Biết rõ không nên, nhưng nhịn không được vẫn mọc lên nghi vấn: Nữ tử đêm hôm đó cùng mình hoan hảo rốt cuộc là ai?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.