Ác Hán

Chương 27: Quan Nhị Ca Làm Sao Bây Giờ.(2)

Canh Tân

09/04/2013



Đổng Phi đột ngột vỗ đầu nghĩ tới: “Trong bình thư, Quan Nhị ca qua năm ải chém sáu tướng thu phục Chu Thương, mà Chu Thương có một tên đồng loã chính là Bùi Nguyên Thiệu, bất quá sau đó bị Triệu Vân đâm chết, chỉ lộ mặt có một lần .

“ Ngươi có nhận thức được một người tên là Chu Thương?”

“ Chu Thương? Đó là đồng hương của ta, chúng ta đều là người Đồng Quan… Ngươi biết Chu Thương, chẳng lẽ là Chu Thương hướng ngươi mật báo?”

Rối loạn , tấy cả giống như có điểm rối loạn!Đổng Phi nhẹ nhàng vỗ cái trán, trong đầu có chút hồ đồ.

Bùi Nguyên Thiệu xuất hiện tại Lâm Thao, nhưng lại bị hắn bắt được. Vậy sau này Chu Thương sẽ cùng ai vào rừng làm cướp? Nếu như không có sự tình này Triệu Vân sẽ đâm chết ai, vậy thì ai sẽ tương hội cùng Lưu Bị ở Cổ thành?”

Đổng Ngọc vỗ nhẹ trên đầu Đổng Phi hỏi : “ A Sửu , ngươi sao vậy?”

“ Đệ, đệ không sao, nhưng có điểm mệt, không có việc gì…..Bùi Nguyên Thiệu, vậy hắn là ai ?” Đổng Phi chỉ vào nho sinh hỏi.

“ Để ta nói, chỉ cần ngươi không cần đem bố chân tới gần ta là được!”

Nho sinh sắc mặt đang trắng bệch, nghe được câu hỏi của Đổng Phi vội vàng ngẩng đầu lên nói to: “ Tiểu sinh họ Đường, danh Chu, là môn hạ của Đại hiền lương sư, lần này đến Lâm Thao truyền đạo, thuận tiện nghĩ cách gom góp một ít tiền để hiến cho tổng đàn.”

Đổng Phi nhẹ nhàng đánh cái trán, đây cũng là một cái tên rất quen thuộc a.

Đường Chu, Đường Chu…Không đúng, thời điểm Hoàng cân khởi nghiã, không phải có tên gia hoả là Đường Chu mật báo sao, khiến cho Trương Giác phải khởi nghĩa trước dự định hay sao?”

Chính là tên gia hoả này? Đổng Phi chau mày, thầm nghĩ : Ta lại đem hắn bắt được, hắn làm sao còn có thể mật báo? Vậy thì biến cố lịch sử phải làm sao?

Đổng Ngọc lại thấy có một chút không tầm thường trong đó.

Đôi mắt Đổng Phi nhíu lại, trong mắt hiện ra đạo hàn quang, lạnh lùng hỏi: “các ngươi cố gắng gây quỹ là muốn làm chuyện gì?”

“ Gây quỹ , gây quỹ….”

“ Người đâu, lấy bó chân của thiếu gia đem lại đây!”

“ Ta nói !”

Đường Chu gào lên một tiếng khuôn mặt hiện lên sự đau khổ. Đổng Ngọc đứng bên ngạc nhiên nhìn Đổng Phi, chẳng lẽ bó chân của A Sửu lại có uy lực đáng sợ như vậy? Nghe thanh âm của tên gia hoả này tựa hồ đang run rẩy a.

Bùi Nguyên Thiệu giận giữ thét lên: “ Đường Chu, uổng cho ngươi là đệ tử của đại hiền lương sư, chẳng lẽ ngươi dám phản bội?”

Đường Chu nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn Bùi Nguyên Thiệu cười khổ nói : “Bá Hầu, cũng không phải là ta muốn phản bội , cũng không sợ hắn đánh ta, nghiêm hình khảo vấn ta cũng có thể chịu, nhưng ta thật sự không thể chịu nổi hương vị kia. Ngươi không biết , bị nhét vào trong miệng mang theo một cỗ toan vị…Không được, ta không thể nói tiếp, nói tiếp ta sợ phải nôn ra.”

Đâu chỉ có hắn muốn nôn, mà ngay cả mấy tên gia tướng đứng sau Đổng Phi cũng nhịn không được, cổ họng mấp mắy mấy cái . Mà Đổng Ngọc thậm chí có thể cảm giác giống như mốêng bố chân kia đang nhét vào miệng nàng, cố nén một lần sau đó liền nôn ra.

Mà sắc mặt của Bùi Nguyên Thiệu cũng trở nên trắng bệch.



Đổng Phi gãi gãi đầu, nhìn biểu tình của mọi người nhịn không được hỏi: “ Có đáng sợ như vậy không? cầm qua đây ta xem.”

Một gã gia tướng dùng mộc côn khơi lấy tấm bố chân vừa định đưa lại . chợt nghe Đổng Ngọc lớn tiếng quát: “ Ngươi mà đưa qua, ta giết ngươi.”

Đổng Phi nhíu mày, “ Ta mỗi ngày đều rửa chân a…. Quên, tối hôm trước quyên rửa, mãi đến bây giờ còn không rửa chân. Bất quá mới có hai ngày thôi, không có nghiêm trọng như vậy chứ.

Bọn gia tướng nghe được, rốt cục nhịn không được ôm đống củi nôn ra.

Đổng Ngọc lau khoé miệng, cười khổ nói : “ A Sửu, tỷ cầu ngươi, tỷ tỷ cầu ngươi, đừng nói nữa có được không?”

“ Không nói nữa thì không nói nữa!”

Đổng Phi nói xong, ngón tay đặt ở bàn chân chà xát mấy lần để xem mùi có thối đến mức đó không….

“ Ngươi nói tiếp đi!”

Thật vất vả mới đem sự chú ý dời đi, Đổng Ngọc chỉ vào Đường chu nói : “ Thái bình đạo các ngươi muốn làm cái gì mà gom góp tài vật?”

“ Tất nhiên là kiến tổ giáo binh.”

“ Các ngươi có bao nhiêu hộ giáo binh?”

“ Ước chừng khoảng hai vạn người, trong đó có tám ngàn kỵ binh. Ta lần này đến Lâm Thao còn có một mục đích chính là mua ngựa.”

Đổng Ngọc nghe được hít sâu một hơi.

Một cái nho nhỏ Thái bình đạo, cứ nhiên có hai vạn nhân mã, trong đó có tám ngàn kỵ binh?

Lão tử Đổng Trác của nàng thân là Thái thú Hà đông, dưới trướng bất quá cũng chỉ có hơn một vạn người, Thái bình đạo này rốt cuộc muốn làm gì?

Đổng Phi trong lòng hiểu được: Chỉ sợ thái bình đạo bắt đầu trù tính việc tạo phản, loạn của giặc khăn vàng chắc chắn còn không xa.

Nghĩ đến đây Đổng Phi đột nhiên đứng thẳng lên. hắn chậm rãi đi tới bên người Đường Chu, lại đến gần Bùi nguyên thiệu đánh giá từ trên xuống dưới.

“ Ngươi không phục?”

“ Bùi mỗ tất nhiên không phục!”

“ Vậy ngươi có biết ta năm nay bao nhiêu tuổi không?”

Bùi Nguyên Thiệu ngẩn ra nhìn Đổng Phi một lát, chần chờ nói : “ Bùi mỗ xem ngươi đã là hai mươi.”

“ Hắc hắc, ta mười hai tuổi!”

“ A?”



Bùi Nguyên Thiệu mở to hai mắt nhìn, mà ngay cả Đường Chu xuýt nũa cả cằm cũng rớt. Tên gia hoả này nhìn cao lớn thô kệch, thậm chí nơi cằm còn có chút râu , cứ nhiên là mới mười hai tuổi? Là bộ dạng hắn thành thục hay là chúng ta có mắt không tròng?

Đổng Phi cười lạnh nói : “ Ta mặc dù chỉ có mười hai tuổi, nhưng ta dám nói, Bùi Nguyên Thiệu ngươi tuy rằng lớn hơn so với ta, nhưng nếu đấu với ta, đảm bảo ngươi qua không được mười hiệp, ngươi tin không?”

Bùi Nguyên Thiệu nổi giận nói : “ Bùi mỗ không tin.”

“ Tốt, nếu là như vậy, ngày mai ta và ngươi ở mục trường đánh một trận. Nếu ta trong mười hiệp mà không đánh thắng ngươi thì để cho ngươi rời đi. Nhưng nếu ta trong vòng mười hiệp mà thắng ngươi, vậy ngươi phải làm sao?”

Bùi Nguyên Thiệu trong lòng có chút hàm hồ, nhìn tiểu gia hoả này cao lớn thô kệch, thật sự mới có mười hai tuổi thôi sao?

Lúc này Đổng Ngọc mới mở miệng nói: “ A Sửu quả thật chỉ có mười hai tuổi, chỉ cần là người Lâm Thao đều biết. Nếu ngươi không tin thì có thể đi hỏi.”

“ Bùi mỗ nếu thua, giết hay đánh tuỳ ngươi xử lý.”

Đổng Phi nở nụ cười, “ Ta không đánh cũng không giết. Ta nếu thắng ngươi, ta muốn ngươi hướng ta trung thành , hướng ta thuần phục.”

“ Một lời đã định.”

“ Tứ mã nan truy.”

Đổng Phi nói xong ngẩng đầu nhìn sắc trời, trời đã sắp sáng, bất tri bất giác đã giằng co cả một buổi tối. Trời sáng còn phải đấu với Sư tông thú, muốn nghỉ ngơi cũng khó, nghĩ đến đây Đổng Phi đi đến trước mặt Đổng Ngọc : “ Đại tỷ, việc còn lại giao cho tỷ thẩm vấn. Nên xử lý thế nào tỷ cứ quyết định. Đệ mệt mỏi một ngày muốn đi nghỉ ngơi một chút…. Nhớ phái người ra khỏi thành nghênh đón Đổng Thiết cùng với Đổng Ngạc, chiến sự bên này đã xong chắc là bọn họ cũng đã sắp trở lại.”

“ Đổng Thiết?”

“ Chính là gã tiểu mã nô, đệ học theo tỷ ban cho hắn họ Đổng.”

Nói xong Đổng Phi lảo đảo đi ra ngoài, đi được hai bước, hắn đột nhiên ngừng lại .

“ Vừa rồi ta có giết một tên gia hoả, nghe mã tặc Đốt mâu gọi hắn là Cừ Suất, hắn chắc là cũng là có tiếng chứ. Hắn gọi là gì? Có thể nói cho ta biết không?”

Bùi Nguyên Thiệu biến sắc, ánh mắt không thể tin được* ( N/ Văn : Bất Khả tư Nghị) nhìn Đổng Phi..

Đường Chu thốt ra nói : “ Ngươi nói cái gì? Ngươi giết Trình Viễn Chí, Trình cư suất? Hắn chính là mãnh tướng của Đại hiên lương sư a.”

“ Mãnh tướng sao? Ta so với hắn còn mạnh hơn!”

Đổng Phi cười ha ha, sải bước đi ra ngoài sân. Đi vài bước , thân thể hắn đột nhiên cứng lại, quay đầu hỏi Hồ Xích Nhi , “ Tên gia hoả kia gọi là gì?”

“ Trình Viễn Chí.”

Trong Tam Quốc Diễn nghĩa, sau khi Lưu, Quan, Trương kết nghĩa, liền đến U Châu.

Lúc ấy Giặc khăn vàng có Trình Viễn Chí cùng Với Đặng Mâu cầm binh năm vạn đánh vào Trác Quận. Trương Phi đâm chết Đặng Mâu, Quan Vũ giết chết Trình Viễn Chí…… Đây cũng chính là lần đầu tiên Lưu Quan Trương ra chiến trường, cũng chính là Quan Vũ gặt hái danh tiếng sau trận này.

Nhưng hiện tai Trình Viễn Chí đã bị mình giết! Vậy tương lai Quan nhị ca làm sao bây giờ ? Hắn phải giết ai mới danh dương thiên hạ?Đổng Phi ngây dại đứng một chỗ…..

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ác Hán

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook