Chương 143: Quay về Hà Đông (3)
Canh Tân
09/04/2013
Tháng sáu năm Trung Bình sau một ngày đêm, ở Tây bắc đã xảy ra một trận chiến đấu kịch liệt.
Hai bên giao chiến là nội bộ của Khương Nhân là Đốt Đương và Phá khương. Ở dưới chân tích núi đá, tiếng người hô ngựa hí, đồng thời tiếng bính khí va chạm nhau vang đến tận trời.
Bắc Cung Bá Ngọc nghiến răng nghiến lợi, thúc ngựa vung đao lao về Đốt Đương lão vương.
Chỉ thấy đại đao trên dưới tung bay, thiết thương vừa rời khỏi tay như giao long, đinh đinh đang đáng tiếng binh khí chạm vào nhau, âm thanh làm cho người ta sôi sục.
"Lão tặc, cấm chạy."
"Bắc Cung Bá Ngọc, xem mũi tên của ta ..."
Lão Khương Vương vác cái cung làm bằng sừng tê tròn tựa trăng rằm, xoay người lại bắn một mũi tên về phía Bắc Cung Bá Ngọc. Cũng may là Bắc Cung Bá Ngọc tay mắt lanh lẹ, đưa đao gạt mũi tên lợi hại kia. Lão Khương Vương định đánh lén, lại làm cho Bắc Cung Bá Ngọc giận giữ, gào giết không ngừng.
Mà Lão Khương Vương cũng không ham chiến, phóng ngựa chạy đi.
Song phương xuất động hơn 1000 quân, nhưng không ai phát hiện ra bọn họ đã rời khỏi chiến trường.
Đốt Đương Lão Vương dẫn đầu sau khi vòng qua sơn khẩu, đột nhiên cho dừng chiến mã. Phía sau Bắc Cung Bá Ngọc cũng đuổi theo.
Hai người mặt đối mặt, bầu không khí tựa hồ rất nghiêm trọng.
Đột nhiên, Bắc Cung Bá Ngọc cả giận nói:" Lão Khương Vương, ngươi vừa rồi bắn lén một mũi tên thiếu chút nữa là giết chết ta, ngươi không phải là cố ý chứ?'
"Bắc Cung Bá Ngọc, ngươi còn mặt mũi nào mà nói ra những lời ấy chứ. Ta bất quá cũng chỉ dùng có năm thành, thế mà ngươi chật vật không đỡ nổi. Thật không ngờ, một năm qua ngươi đã thành cái bộ dạng gì? Có phải là mỗi ngày đều nằm trên bụng nữ nhân không? Thật sự là vô dụng a."
Bắc Cung Bá Ngọc hừ một tiếng. "Dù cho lão tử đem nữ nhân đặt ở dưới thân, đối phó với ngươi chỉ dùng một tay không thành vấn đề."
"Được rồi, chúng ta vẫn còn việc để nói với nhau, mỗi lần như vậy thật không khác diễn trò, cũng đã rất mệt mỏi. Ở trong bộ lạc của ta có nhiều huynh đệ cảm thấy không hài lòng rồi. Nói là ngày ngày đều đánh đánh giết giết, ruộng đồng bỏ hoang thật không tốt a."
Lão Khương Vương nói xong, xoay người hạ mã, đem đại thương cắm trên mặt đât.
Bắc Cung Bá Ngọc cũng thở dài, cùng nhảy xuống ngựa, bá đao khoác vào yên ngựa, đi tới dòng suốt nhỏ để rửa mặt.
"Ngươi nghĩ rằng ta không nghĩ như vậy sao? Huynh đệ của ngươi đều kêu khổ, còn cả ta thì không hẳn? Còn tên Hàn Toại vương bát đản kia giám sát rất chặt, không làm như thế làm sao có thể qua được tai mắt của hắn. Lão Khương Vương, ta trước sau cùng ngươi nói chuyện, ngươi có nghĩ ra được gì không?"
Lão Khương Vương vừa nghe thấy hai chữ Hàn Toại, Sắc mặt âm trầm thật lâu trong mặt lão héo như một quả táo tầu.
"Hắn trước kia cũng chỉ là một tên hỗn đản. Lúc trước nếu không nhờ chúng ta giúp sức thì giờ làm sao nó lại phong quang được? Một năm trước làm hại chúng ta tốn hao binh lực không nói làm gì lại làm chúng ta mất mặt. Đến con ta cũng bị giết chết, thế mà đến nay hắn vẫn chưa cho ta một chút công đạo, Hôm nay lúc hắn đã làm quan rồi, nói chuyện với ngươi những điều vẫn còn đang ấm ức ở trong lòng, nhớ tới thật sự uất ức."
"Đương nhiên biết, là Thái thú Kim Thành, tây bộ Đô Úy.."
Bắc Cung Bá Ngọc hừ lạnh một tiếng, "hắn hôm nay nhất thời đắc ý, quên mất những huynh đệ đã cùng hắn chen vai sát cánh ngày xưa."
Lão Khương Vương nhãn tình nhất mị,"Bắc Cung. Ngươi không biết đủ, tốt xấu gì ngươi cũng lên làm Liễu Phá Vương của người Khương. Cuối cùng cũng có thu hoạch. Đối với ta đây. Mất nhi tử thì không nói, mỗi lần tìm hắn nhờ báo thù, hắn liền trước sau tìm kế thoái thác. Mấy tháng nay ngày càng quá phận, ngay cả gặp, hắn cũng thấy ta phiền toái. Cứ như vậy từ trên xuống dưới, chỉ sợ không bao lâu nữa chúng ta sẽ bị tiêu diệt a."
Bắc Cung Bá Ngọc mí mắt rủ xuống," Lão Vương, nói như vậy ngươi cùng ta đã có chung ý chí từ lâu rồi a?"
"Chỉ cần có thể thay ta vì nhi tử bảo thù, nói thế nào ta cũng nghe."
"Chúng ta cùng tạo phản đi."
Đốt Đương Lão Vương không nghĩ tới Bắc Cung Bá Ngọc nói trực tiếp như thế, lại càng hoảng sợ, vội vã nhìn quanh bốn phia.
"Ngươi thật to gan."
Băc Cung Bá Ngọc hừ lạnh một tiếng,"Yên tâm đi, chúng ta cứ đùa giỡn như vậy, hơn nữa lại chém chém giết giết hơn 10 ngày. Hàn Toại kia sẽ không phòng bị chúng ta, phỏng chừng lơ là cảnh giác. Lại nói, chúng ta có chúng ta đánh nhau càng dữ, hắn lại càng thấy hài lòng. Bất quá tên vương bát đản này còn muốn tính toán trên đầu chúng ta, sợ rằng không nghĩ ra chúng ta cùng liên thủ lại, cùng nhau tính toán với hắn."
Đốt Đương Lão Vương liên tục gật đầu, "được rồi, ngươi nói kế hoạch đi ... chuyện tạo phản này không phải là chuyện nhỏ."
"Yên tâm đi!" Bắc Cung Bá Ngọc nói:" ta nghe người ta nói vùng trung nguyên đã có người tạo phản, làm sao có thể lo lắng cho chúng ta? Lại nói, Lương Châu thứ sử từ thời tiền nhiệm tới nay, luôn áp bức với người Khương chúng ta, càng ngày càng nặng. Các bộ tộc người khương, đều trong lòng oán giận, chỉ cần chúng ta có thể tập hợp một tiếng, sẽ không ít người Khương ở Lương Châu cùng hưởng ứng."
Đốt Đương Lão Vương hai mắt sáng rực, trừng mắt nhìn Bắc Cung Bá Ngọc nói:" ta muốn biết, nếu như ta nghe lời ngươi, ngươi có thể nhường Lâm Thao cho ta không?"
Bắc Cung Bá Ngọc không có biểu hiện gì" Ngươi đánh Lâm Thao đâu liên quan tới ta?"
" Đây là ngươi nói ... hảo, vậy ngươi nói kế hoạch cụ thể đi?"
Bắc Cung Bá Ngọc cười nhạt hai tiếng, sau đó nói:" Chúng ta cần hiệu triệu các bộ lạc Khương cùng đứng lên khởi sự, chỉ là ta và ngươi đều không có lực, ta đã quy phục và giáo hóa của Biên Chương, hắn nguyện ý muốn liên kết với chúng ta để chống lại Lý Văn Hầu. Ta nghĩ từ rất lâu, nếu Biên Chương này có thể đánh Lý Văn Hầu, thì chúng ta có thể rủ Hàn Văn Ước cùng khởi sự."
" Cùng Hàn Văn Ước khởi sự."
Đốt Đương Lão Vương lắc đầu liên tục, " cái này sợ rằng không đễ dàng. Tên kia bây giờ đã làm thái thú đời nào hắn lại chịu theo chúng ta."
Bắc Cung Bá Ngọc nói:" Hắn không muốn làm liệu có được không?Lão Vương ngươi nhớ không trước kia hắn đã từng cậy nhờ chúng ta."
Thiếu Dương Lão Vương há to miệng" ta hiểu rồi, chính là ..."
"Hắn đồng ý cũng được, không đồng ý cũng được. Lúc trước chúng ta đã có lời thề, đồng cam cộng khổ. Hừ hừ, hắn gia nhập thì thật tốt, không gia nhập chúng ta cũng bức hắn ra nhập. Chuyện này cũng không thể do hắn định đoạt, cũng là do chúng ta làm chủ."
Đốt Dương Lão Vương liên tục gật đầu, tán thành với ý kiến của Bắc Cung Bá Ngọc.
Bất quá, hắn ngẫm nghĩ một chút rồi nói thêm," Bắc Cung à, Hàn Văn Ước hôm nay trong tay có bốn tên đô úy, nắm năm nghìn tinh binh. Có người nói hắn chuẩn bị đem nữ nhi gả cho Diêm Hành ... Ngươi biết không hắn chính là lão hổ a."
Bắc Cung Bá Ngọc rất khinh bỉ nhìn Thiêu Dương Lão Vương.
"Lão Vương à, ngươi niên kỷ đã lớn, lá gan lại càng nhỏ. Diêm Hành đích xác là lão hổ, tâm địa độc ác, có thể dám ra tay giết chết con của ngươi, Nghĩ lúc đầu chúng ta mới chạy loạn đến đây? Nghe thấy tên hắn là run bần bật.
Nói xong rồi, vẫn còn thêm một câu," Ngươi nếu muốn báo thù cho con trai của mình thì ... ôi quên đi."
Đốt Đương Lão Vương lập tức nổi giận!
"Bắc Cung, ngươi nói gì vậy? Thù giết con, làm sao ta có thể quên?"
"Ta cho ngươi biết, cự ma sỹ trước kia có một người là Sấm Kim Thành, đánh cho Diêm Hành thổ huyết mà chạy. Ngươi ngay cả Diêm Hành cũng đánh không được, thẳng thắng mà nói thì nên quên đi mối thù giết con. Cự ma sỹ rất lợi hại, so với Diêm Hành còn lợi hại hơn gấp trăm lần."
Đốt Đương Lão Vương cũng không có động thủ trực tiếp với Đổng Phi, hắn có lợi hại tột cùng đến như thế nào, cũng chỉ là do người khác nói cho biết.
Người khác nói có thể không đáng tin, nhưng Bắc Cung Bá Ngọc nói thì tuyệt đối là thật không thể không tin. Phải biết rằng, Bắc Cung Bá Ngọc có ấn tượng sâu sắc với Đổng Phi. Trong lòng hắn quá rõ ràng, Đông Phỉ nếu một ngày không trừ được, thì tộc người Khương ở đây một ngày cũng không thể an an ổn ổn. Mỗi khi nằm ngủ cũng đều mơ thấy thị trấn lửa cháy rừng rực, mỗi khi nhắc đến tên Đổng Phi liền nghĩ ngay đến thảm trạng đó, hắn trong lòng không khỏi sợ hãi.
Đông Phi không bị trừ, thì lòng ta không yên.
"Hảo, vậy ngươi thủ nói xem, làm thế nào để cùng ước hội với Hàn Văn Ước."
Bắc Cung Bá Ngọc nói:" Hàn Văn Ước hẹn chúng ta hôm nay cấp cho hắn vài trang hảo hán. Nếu hắn cần những trang hảo hản, chúng ta sẽ sắp xếp cho hắn đến. Như vậy, ngươi chuẩn bị cho ta vài trăm thân thủ, sau đó cho đến hỗ trợ Hàn Văn ước . Ta phỏng chừng Hàn Toại sẽ đứng ra điều đình ... Sau đó thì, chúng ta ngày ngày kích động hắn, nếu hắn tới, chúng ta sẽ cho quân vậy bốn phía hắc hắc ..."
Đốt Đương Lão Vương cau mày :" Vì sao là ta phải đưa vài trăm người cho ngươi giết? Ngươi không thể để cho ta giết vài trăm người của ngươi?"
"Lão Vương, làm người phải biết rõ mình như thế nào? Ngươi cho rằng người của Đốt đương nhân có thể giết mấy trăm người của ta sao?"
Đốt Đương Lão Vương nhất thời nổi giận," Ngươi cứ thử ra đây xem, xem ta có thể hay không thể giết được?"
Bắc Cung Bá Ngọc đứng dậy, lên ngựa, cầm lấy thanh liễu đại đao:" Chú ý là ta xuất kích, lấy đích là Biên Cương, hôm nay ngươi cũng cho quân rút đi. Nếu không như vậy, người cũng là do ngươi xuất, tương lai nếu ngươi đánh Lâm Thao, ta phái ba nghìn quân giúp ngươi, thế nào?"
"Cái này ..."
"Bằng không, hai chúng ta cứ giao tranh thật sự một trận, ai thua, người ấy chết."
Đốt Đương Lão Vương nghe được lập tức tán thành,"chủ ý này tốt, cứ như vậy đi."
Hắn xoay người lên ngựa, chỉ thấy Bắc Cung Bá Ngọc thúc mã dương đao, mới quay đầu đã chém tới. Đừng nói Đốt Đương Lão Vương dã cao tuổi, nhưng thân hình vẫn linh hoạt vô cùng. Hắn ngả người tránh mũi đao, rồi nhấc đại thương lên quát:" Bắc Cung, ngươi tiểu nhân bỉ ổi."
" Người Hán đã nói, binh bất yếm trá, xem đao!"
Bắc Cung không nói không rằng, đuổi theo Đốt Đương Lão Vương chém giết một trận. Đốt Đương Lão Vương thậm chí không kịp lên ngựa, chỉ chạy vòng quanh, tránh trái tránh phải liên tiếp mây hiệp, đột nhiên đại thương giơ lên,"dừng tay, tên vô lại ngươi, ngươi thắng rồi."
"Đốt Đương Lão Vương, đa tạ."
Bắc Cung Bá Ngọc cười ha ha, bỗng nhiên quay ngựa lại,"Quyết định như vậy đi. Đem người chuẩn bị cho tốt, để ta chém giết rồi sẽ đưa ngươi trở lại, ngày hôm nay, tạm thời đánh tới đây, chúng ta hai ngày nữa đọ sức, cho ngươi xem tài bắn cung của ta."
Đốt Đương Lão Vương tức đến giậm chân, sau cầm đại thương phi thân lên ngựa." Bắc Cung Bá Ngọc, sẽ có dịp ta sống mái với ngươi!"
Hai con ngựa lập tức quay trở lại chiến trường.
Chỉ chốc lát, tiếng tù và rúc lên, hai bên đều bãi binh.
Trên chiến trường chỉ để lại vài thi thể bị giết, kỳ thực cũng là vài con chiến mã đã già, và một vài con ngựa bị thương tích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.