Ác Hán

Chương 44: Tây Bộ Đô Uý (2)

Canh Tân

09/04/2013



Rốt cục cũng về tới nhà!

Đổng Phi dừng ngựa lại, con ngươi nhỏ và dài nhìn ra phương xa, Kim Thành rất hoang vắng, mặc dù là quận thành của Đại hán cũng giống như một Châu, nhưng nhìn kỹ thì Kim thành còn kém so với Lâm Thao.

“Đại Tỷ, chúng ta bây giờ thế nào?"

Đổng Ngọc giục ngựa đến bên cạnh Đổng Phi cười nói: “Đừng có gấp, ta biết đệ muốn nhìn nhà của tỷ phu…. Bất quá tỷ phu của đệ cũng coi như là triều đình quan viên, Tây Bộ Đô uý mặc dù là một phủ nha độc lập nhưng dựa theo quan chức thì hắn là cấp dưới của Thái Thú Kim Thành, cho nên cũng nên bái phỏng Kim Thành Trần thái thú.”

“Vậy đêm nay chúng ta nghỉ ngơi trong Kim Thành sao?”

Bắc Cung Bá cười cười nhìn đoàn xe phía sau, lắc đầu nói: “Nhiều người như vậy chỉ sợ Trần thái thú không thể an bài. Như vậy đi, chúng ta dựng doanh trại tạm thời ngoài thành, ta phái người đem thiếp đi bái phỏng, sau đó liền đi bái phỏng Trần thái thú một lần.”

Đổng Phi cau mày nhẹ giọng hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó chúng ta có thể về nhà!”

Đổng Phi không muốn dừng lại thời gian dài ở Kim Thành, nếu không phải vợ chồng Bắc Cung Bá muốn đi bái kiến Thái thú thì hắn thậm chí không muốn ở lại nơi này, lại nói tiếp, Kim Thành quận Thái thú Trần Ý cùng với Đổng Trác là quan chức giống nhau, cũng thuộc trưởng bối của Đổng Phi. Nhưng mọi người đều biết, Trần Ý là một vị theo nhóm sĩ nhân, cùng với Đổng Trác rất khác biệt, từ khi Thái Ung bị mười phường thị chỉnh sửa thì thanh danh bị tổn thất trầm trọng, nói trắng ra, Kim Thành quận Thái thú Trần Ý chỉ là một phạm quan bị lưu đày mà thôi.

Mặc dù Đổng gia cũng là gia đình quan lại, nhưng Đổng Phi lại không thích cùng với quan nhân giao tiếp. Đặc biệt là nhóm nhân sĩ này, mắt khi nào cũng cao hơn đỉnh, muốn làm cho chiến tranh nội bộ thì người nào cũng tinh thông.

“Vậy chúng ta dựng doanh trại trước, tỷ phu cùng với tỷ tỷ đi sớm đem sự tình giải quyết, chúng ta về nhà sớm một chút.”

“Được, để tỷ phu đi an bài!”

Đúng lúc này phía xa đột nhiên xảy ra tiếng ngựa hí dữ dằn vang lên. Thanh âm quen thuộc kia chính là của Sư tông thú đang rít gào. Đừng nhìn thấy A Sửu đi theo Đổng Phi, nhưng đại đa số thời điểm Đổng Phi đều cho A Sửu tự do, chơi chán thì nó tự trở về, nghỉ ngơi đủ thì lại ra ngoài chạy như điên.

Đổng Phi tựa hồ như đang nghe được A Sửu đang cực kỳ phẫn nộ. Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?



“Bá Hầu, Đổng Triệu theo ta tiến đến tìm hiểu, Lục Y cùng với Tiểu Thiết ở chỗ này bảo vệ tỷ tỷ của ta, ta đi một chút sẽ quay lại.”

Đổng Phi nói xong liền giục ngựa chạy đi. Kỵ mã hí dài một tiếng chạy như bay, Đổng Triệu cùng với Bùi Nguyên Thiệu giục ngựa chay theo sau Đổng Phi, có mười gia tướng cũng chạy theo phía sau. Ngựa giẫm chuông kêu, tiếng kêu thanh thuý dễ nghe, đoàn người nhanh như chớp giật hướng về địa phương A Sửu đang rít gào.

“Không cần lo lắng…. Hạ trại ngay chỗ này.”

Đổng Ngọc cười khổ một tiếng, “Bắc Cung, chúng ta đuổi theo đi, lấy tính tình của A Sửu, nếu Sư tông thú bị người chọc thì hắn sẽ nổi điên. Đây không phải là Lâm Thao, chàng lại là quan viên triều đình, chúng ta cũng nên cẩn thận một chút.”

Bắc Cung Bá liền chấp nhận, liền cho Lục Y cùng với Đổng Thiết lưu lại hạ trại, còn mình thì đem theo mười mấy thân vệ đuổi theo.

Quả nhiên, A Sửu gặp phiền toái!

Mười mấy người ném ra thọng lọng buộc ngay cổ của Sư tông thú. Bốn vó của A Sửu đạp loạn, lại muốn dãy, nhưng mười mấy người này hiển nhiên là có kinh nghiệm bắt ngựa, người ở trên ngựa, mặc cho A Sửu giãy dụa thế nào bọn họ cũng có cách hoá giải, không ngừng đánh trên người A Sửu.

Trên thân của A Sửu đã có mấy đạo vết thương. Đổng Phi ở phía xa thấy một màn này cảm thấy vết thương ở trên thân A Sửu giống như là vết thương trên người hắn.

Phẫn nộ gầm lên giận giữ, đưa tay rút một cây lao, khoảng cách khoảng còn một trăm bước, đối phương cũng phát hiện ra bọn hắn cũng có người muốn tiến lên ngăn trở thì Đổng Phi đột nhiên đường thẳng trên thân ngựa, mũi lao phá không xé gió mà lao đến thẳng ngực của đối phương, làm cho đối phương bay một đoạn xa rồi rớt thẳng xuống mặt đất không nhúc nhích. Mũi lao xuyên qua thân thể của đối phương đang găm tại mặt đất.

“Người nào dám ở chỗ này giương oai?”

Có người cao giọng hô, nhưng Đổng Phi chẳng quan tâm, cưỡi ngựa nhanh như chớp lao tới, ba mũi lao liên tục lao ra thì có ba người liên tục rớt xuống ngựa, có hai người liền buông dây thừng ra giục ngựa hướng trường thương lao tới Đổng Phi.

Mà hai tay Đổng Phi lúc này trống trơn, đôi chuỳ phỏng chế Lôi Úng cổ chuỳ không có mang theo, chỉ có đại đao mà Đổng Phu nhân trước khi hắn đi đã nhờ nãi nãi chuyển cho hắn. Đổng Phi không có chút kinh hoàng, mắt thấy sắp tiếp xúc với đối phương, hai chân liền dẫm bàn đạp, thân thể đột nhiên đứng thẳng lên, đại đao theo hắn đứng dậy mà ra khỏi vỏ.

Một đạo hàn quang chợt loé ra, theo sát phía sau chính là một tiếng thét như sấm: “Khai!”

Một tiếng “Khai” quả thực là Khai a, lấm tấm thú của Đổng Phi đang cưỡi tuy không thể so được với Sư tông thú hoặc là ngựa Xích thố, nhưng cũng được coi là hiếm thấy trong dòng ngựa Đại Uyên lương câu. Mặc dù ở với Đổng Phi thời gian không dài, nhưng tâm tư của chủ nhân thì sao nó không thể hiểu? Đột nhiên gia tốc, làm cho khi đối thủ ra chiêu thì chợt chậm lại một chút, liền hướng mà qua.



Đổng Phi trong nháy mắt rút đao, thân người hướng về phía trước một chút nhẹ nhàng chém gã đối thủ thành hai mảnh, liền tiếp tục hướng tới tên còn lại. Giơ đao chém xuống làm cho đối phương cả người lẫn ngựa bị chém thành hai nửa.

Để làm được điều này chúng ta không thể không đề cập cái chuôi đao trong tay của Đổng Phi. Chẳng những sắc bén, hơn nữa mới ra một phần lực mà đã có uy lực như vậy, nếu là đao bình thường thì Đổng Phi làm sao chém người ta thành hai nửa, lại không có gì sứt mẻ? Màu trắng sền sệt bắn vào người của Đổng Phi, đó chính là óc của đối thủ bắn ra. Lúc này, Đổng Triệu cùng với Bùi Nguyên Thiệu cũng đã mang người đuổi tới.

Hai người kia bội phục Đổng Phi muốn chết, hắn chỉ là một gã hài tử a, rõ ràng chính là một mãnh tướng lấy đầu Thượng tướng trong trăm vạn quân địch a, bây giờ tuổi còn nhỏ mà đã có vũ lực như thế, nếu sau này hắn thành niên thì ai sẽ là đối thủ của hắn? Loài người đều có thói quen sùng bái thần tượng, Đổng Triệu cùng với Bùi Nguyên thiệu cũng không có ngoại lệ. Huống hồ người bọn họ sùng bái chính là người cho bọn họ cơm áo, việc này nếu mà lan truyền ra ngoài thì có thể rất doạ người, ai bảo mọi người đều là quân nhân chứ?

Nếu chủ công đã ra tay, làm thuộc hạ tất nhiên cũng sẽ không khách khí. Hơn mười người như lang như hổ đánh tới. Đối thủ vội vàng buông ra dây thừng muốn ngăn cản. Nhưng một bên là chủ động một bên là bị động, cao thấp liền phân biệt được ngay, mười mấy người hia trong chớp mắt bị mất mạng. Cuộc chiến xảy ra cũng nhanh mà kết thúc cũng nhanh.

Người của đối phương cũng không ít, nhưng kết quả như thế thì cũng không ai nghĩ tới.

Trung niên cầm đầu giận tím mặt, nguyên bản muốn ra thành để về nhà không ngờ lại đụng phải trăm năm khó gặp Sư tông thú, nhất thời sinh ra lòng chiếm hữu. Nhưng càng không ngờ Sư tông thú thú tựa hồ đã có chủ.

Tên hán tử kia sau khi giết người cũng không có xuất thủ, liền cho cỗ đại đao có hình thái kỳ quái kia bỏ trên yên ngựa mà thớt Sư tông thú giống như hài tử bị uỷ khuất chạy tới bên người hán tử không ngừng cất tiếng kêu be be.

Càng nghĩ càng tức. Hắn đường đường là Kim Thành một phương cự nhiên tại nhà bị người ta khi dễ. Khuôn mặt trung niên nhân lộ ra chút âm lệ, lập tức vũ đao xông về hướng Đổng Phi. Hắn xông lại, thủ hạ cũng không cam lòng yếu thế, trong nháy mắt song phương cùng hỗ chiến một chỗ, nhân số tuy không nhiều nhưng tiếng hò hét cũng không nhỏ lắm.

Đổng Phi cười lạnh một tiếng, mắt thấy trung niên nhân còn cách hắn khoảng năm mươi thước, đột nhiên đưa tay ra.

Một cây lao phá không lao ra, trên không trung xuất hiện một đạo tàn ảnh, gã trung niên ánh mắt có chút nhíu lại, nâng đao đánh mạnh về phía trước.

Đang…….

Lao bị đánh bay ra, nhưng lực lượng trên lao chấn vào cánh tay của hắn làm cho tay hắn run lên trong đầu có vô số tiếng kêu ong ong.

Cơ hồ là lao vừa thoát khỏi tay, Đổng Phi liền giục ngựa, tay cầm đao hướng về phía trung niên vọt tới.

Lúc trước có nói qua, toạ kỵ của Đổng Phi không phải ngựa thường, đặc biệt là chạy nước rút, có thể tăng tốc trong năm mươi thước không hề thua kém Sư tông thú A Sửu, tốc độ kia nếu như gọi một cách hoa mỹ thì là nhanh như thiểm điện. Thời điểm cánh tay của trung niên còn đang run thì kỵ mã lập tức vọt tới trước mặt của hắn, Đổng Phi một tay cầm đao, một chiêu mạt khâu thức bổ thẳng vào trung niên nhân.

Tốc độc của ánh đao so với kỵ mã còn nhanh hơn, hàn khí bức người, trung niên nhân đột nhiên than một tiếng: Xong rồi…… Cũng chính vào khoảnh khắc mành chỉ treo chuông này thì phía xa có người quát tới: “ Tráng sĩ, đao hạ lưu nhân.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ác Hán

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook