Chương 178: Thỉnh quân nhập kinh vi chất tử(2)
Canh Tân
07/07/2014
Hoa Đà sau khi trải qua đoạn thời gian khảo sát, quyết định tạm thời ở lại mục trường.
Cùng Mã Chân liên thủ thành lập Y hộ doanh, Đổng Phi phái người truyền tin đến huyện Uyển, thỉnh cầu Đổng Trác cấp cho một quan hàm giáo úy.
Liền gọi là Y hộ giáo úy, coi như là quân quan cao cấp trong quân.
Tin tưởng cha cũng sẽ không cự tuyệt, dù sao Y hộ doanh này thành lập, sẽ có tác dụng rất lớn trong việc duy trì sinh lực trong quân.
Khi rảnh rỗi, Đổng Phi kéo Đổng Lục cùng nhau cưỡi ngựa ca hát.
Có điều mỗi lần đi ra ngoài, sẽ có một nhóm theo đuôi phía sau. Điển Vi, Sa Ma Kha hai tên này không cần nói, ngay cả tân nhiệm đô úy Nhậm Hồng Xương của Hổ Nữ doanh cũng luôn mang theo một đám cô nương đi theo. Có đôi khi phỏng đoán ác ý, lão Sa kia sở dĩ cứ bám theo như thế, tám chín phần mười không phải vì nhị ca của hắn, mà là vì các cô nương này.
Lập tức sẽ bước vào tháng 12. . .
Khí trời càng ngày càng lạnh, hơn nữa đã rơi liên tục vài trận tuyết lớn.
Lương Châu thiên lý đóng băng, một vùng trắng xóa. Theo quận thành Lũng Tây truyền đến tin tức, người Khương công kích đã càng lúc càng mạnh!
Chiến sự có chiều hướng thảm liệt, nhưng quận thành Lũng Tây vẫn vững như Thái Sơn.
Ngưu Phụ không lưu ý đến sự mãnh công của người Khương chút nào, ngược lại những hành động này trong mắt hắn chỉ là người Khương giãy dụa trước khi chết.
Lương thảo cùng binh mã từ Lâm Thao cuồn cuộn không ngừng đưa đi, vẫn duy trì binh lực của phía quận thành.
Cùng lúc đó, nhóm y hộ binh huấn luyện ra đầu tiên đã bước ra chiến trường, có Mã Chân dẫn đội, bắt đầu tiến vào quận thành Lũng Tây.
Tất cả nhìn qua đều rất tốt, đều phát triển dựa theo kế hoạch của Đổng Phi.
Nhưng sau khi bước vào tháng hai, các sự kiện liên tiếp làm cho tất cả mọi người thất kinh.
Đầu tiên, từ Ký Châu đưa tới một nhóm tù binh. Nhân số cũng không tính nhiều lắm, chỉ khoảng năm sáu nghìn người. Nhưng chân chính khiến Đổng Phi cảm thấy giật mình chính là sau đó còn có sáu vạn tù binh trong ba tháng từng nhóm đưa đến Lương Châu Lâm Thao.
- Tại sao có thể như vậy?
Đổng Phi cũng không phải vì nhiều người mà giật mình. Trên thực tế Lương Châu hoang vắng, nhân khẩu thiếu thốn nhất. Mặc dù sản xuất chiến mã, binh sĩ cũng vô cùng dũng mãnh, nhưng bất đắc dĩ, số nhân khẩu đặt ở đó, muốn thu được phát triển sẽ rất trắc trở.
Những tù binh này đến rất có lợi cho giảm bớt loại cục diện xấu hổ này.
Đặc biệt là cân đối chênh lệch giữa người Khương Hán, cực kỳ có lợi cho sự phát triển ngày sau. Nhưng có một vấn đề chính là rét đậm, đào đâu lương thảo nhiều như vậy? Lương thảo vốn hơi đầy đủ, nếu cộng thêm sáu vạn người nữa thì thực sự phiền phức rồi.
Giả Hủ và Hoàng Thiệu cũng nhíu mày, có vẻ phản ứng không kịp đối với biến cố bất thình lình này.
- Tù binh từ đâu tới?
Hoàng Thiệu nhịn không được hỏi.
- Ký Châu!
Giả Hủ cười khổ:
- Lư xa kỵ bình định loạn Ký Châu, tương tự với thủ đoạn dụ dỗ mà Đổng trung lang áp dụng, không giết tù binh. Điều này tuy trợ giúp cho quá trình bình loạn nhanh chóng, nhưng đồng thời cũng sản sinh ra một quần thể tù binh rất lớn. Triều đình muốn dựa theo sách lược trước kia Đổng trung lang trình báo, đem những tù binh này từng nhóm phân ra, đưa đến biên tái làm thú binh.
- Ký Châu, nhưng có hơn mười vạn cơ mà!
Hoàng Thiệu nhịn không được nói:
- Lẽ nào triều đình không suy nghĩ đến tình huống ở biên tái chút nào sao?
Giả Hủ cười nhạt:
- Lão Hoàng, sao ngươi còn ngây thơ như thế? Việc trong triều đình xưa nay đều là bách quan động khẩu, về phần biện pháp giải quyết, họ không thèm suy nghĩ đến. Hôm nay những tù binh này sắp đến, chỉ sợ áp lực lên chúng ta sẽ tăng lên rất nhiều. Có điều, triều đình đột nhiên thi hành chính lệnh này, chẳng lẽ là phía Ký Châu xảy ra biến cố?
Đổng Phi ngẩng đầu, ngạc nhiên nói:
- Ký Châu xảy ra biến cố gì?
Giả Hủ trầm ngâm một lát:
- Ký Châu xưa nay lương thảo khá phong phú, hơn nữa có đông đảo thế tộc đại hộ, đều dự trữ lương thực rất nhiều. Nếu như Lư Thực ở đấy, lấy bản lĩnh của hắn muốn giải quyết vấn đề này hẳn là không khó. Hắn cũng có thể minh bạch, đem tù binh trấn thủ biên cương tuy là có lợi, nhưng đồng thời cũng tồn tại rất nhiều phiêu lưu. . . Như vậy ngay cả câu chào hỏi cũng không đưa qua đây, chỉ sợ là. . .
- Lư Thực có nguy hiểm!
Giả Hủ liên tục gật đầu:
- Không sai, chỉ sợ triều đình có lòng nghi ngờ với Lư Thực.
- Vậy chúng ta làm sao bây giờ?
Giả Hủ cười cười:
- Tiếp nhận. . . Nếu như thật sự không được, chúng ta phải sớm bắt đầu kế hoạch di chuyển. Chờ Trần Đáo đánh hạ Trương Dịch, liền chuẩn bị di chuyển tù binh qua. Lão Hoàng, ngươi cần phải sớm có chuẩn bị, nói không chừng sẽ phải đến Trương Dịch sớm hơn.
Hoàng Thiệu gật đầu:
- Sớm khởi hành cũng không có gì, nhưng chỉ sợ Trương Dịch cũng dự trữ lương không nhiều.
Giả Hủ cười gian:
- Sợ cái gì? Ngươi ngẫm lại những người này trước đây làm gì? Tồn lương không đủ, thì thả binh đánh cướp, những người này làm cái này cũng rất thạo. Trương Dịch, Tửu Tuyền, Đôn Hoàng, ba nơi có tiếng là Tây Vực Kinh Dương, các đại hào người Khương của bản địa đều rất có gia sản. So với để họ giúp đỡ phản quân, chẳng bằng giúp đỡ chúng ta thì tốt hơn.
*Kinh Dương (Kinh Châu và Dương Châu)
- Nhưng làm vậy có được không?
- Có cái gì mà được hay không. Trương Dịch trời cao hoàng đế xa, đang lúc người Khương làm loạn, đám cường hào địa phương coi như là muốn cáo trạng, chỉ sợ cũng không có chỗ. Lão Hoàng ngươi phải nhớ kỹ, Tửu Tuyền, Đôn Hoàng đã không có, chúng ta phải tiến mạnh về phía tây. Phía tây không có, thì hướng bắc. Dù sao thì, chỉ cần có thể phong tỏa Trương Dịch, đoạn tuyệt liên hệ với Tây Vực, muốn làm như thế nào cũng được.
- Dựa theo tình huống hiện tại, chỉ sợ cũng chỉ có thể làm như vậy thôi.
Mặc dù Hoàng Thiệu không quá tán thành phương án này, nhưng cũng cho rằng là biện pháp tốt để giải quyết khốn cảnh.
Đổng Phi trầm ngâm một lát:
- Lão Hoàng, hiện giờ người của Tướng Tố doanh rất nhiều, ở trong mục trường không khỏi sẽ làm người khác chú ý. Ta thấy. . .Nếu thật sự không được thì cũng dời qua cả Tướng Tố doanh đi, nói không chừng có thể tạo được tác dụng. Như vậy, chờ đến đầu xuân sau khi chúng ta triển khai phản kích, để Tướng Tố doanh xuất phát, lão Hoàng ngươi thống kê một chút, xem có bao nhiêu người nguyện ý đi.
- Thuộc hạ lập tức sẽ đi làm chuyện này.
- Kế tiếp. . .
Đổng Phi nhìn Giả Hủ:
- Chúng ta sẽ chờ tin tức của Trần Đáo.
Ba người đang chuẩn bị thương lượng bước đi cụ thể, đột nhiên có Thành Lễ từ mục trường vội vã chạy tới, thở hổn hển chạy vào trong sảnh.
- Chủ nhân, tam lão gia đã trở về!
Đổng Phi nhất thời còn chưa phản ứng kịp:
- Tam lão gia nào?
- Chính là huynh đệ của lão chủ công, tam thúc của ngài. . .
- Hắn không phải là theo cha ta tại huyện Uyển sao? Sao lại đột nhiên chạy về?
Đổng Phi cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nghi hoặc nhìn Thành Lễ:
- Tam thúc về làm gì? Cha ta đâu? Khi nào họ trở về?
- Việc này tiểu nhân cũng không biết, nhưng lão phu nhân mệnh chủ nhân lập tức trở lại, nói có chuyện quan trọng muốn thương lượng.
Cùng Mã Chân liên thủ thành lập Y hộ doanh, Đổng Phi phái người truyền tin đến huyện Uyển, thỉnh cầu Đổng Trác cấp cho một quan hàm giáo úy.
Liền gọi là Y hộ giáo úy, coi như là quân quan cao cấp trong quân.
Tin tưởng cha cũng sẽ không cự tuyệt, dù sao Y hộ doanh này thành lập, sẽ có tác dụng rất lớn trong việc duy trì sinh lực trong quân.
Khi rảnh rỗi, Đổng Phi kéo Đổng Lục cùng nhau cưỡi ngựa ca hát.
Có điều mỗi lần đi ra ngoài, sẽ có một nhóm theo đuôi phía sau. Điển Vi, Sa Ma Kha hai tên này không cần nói, ngay cả tân nhiệm đô úy Nhậm Hồng Xương của Hổ Nữ doanh cũng luôn mang theo một đám cô nương đi theo. Có đôi khi phỏng đoán ác ý, lão Sa kia sở dĩ cứ bám theo như thế, tám chín phần mười không phải vì nhị ca của hắn, mà là vì các cô nương này.
Lập tức sẽ bước vào tháng 12. . .
Khí trời càng ngày càng lạnh, hơn nữa đã rơi liên tục vài trận tuyết lớn.
Lương Châu thiên lý đóng băng, một vùng trắng xóa. Theo quận thành Lũng Tây truyền đến tin tức, người Khương công kích đã càng lúc càng mạnh!
Chiến sự có chiều hướng thảm liệt, nhưng quận thành Lũng Tây vẫn vững như Thái Sơn.
Ngưu Phụ không lưu ý đến sự mãnh công của người Khương chút nào, ngược lại những hành động này trong mắt hắn chỉ là người Khương giãy dụa trước khi chết.
Lương thảo cùng binh mã từ Lâm Thao cuồn cuộn không ngừng đưa đi, vẫn duy trì binh lực của phía quận thành.
Cùng lúc đó, nhóm y hộ binh huấn luyện ra đầu tiên đã bước ra chiến trường, có Mã Chân dẫn đội, bắt đầu tiến vào quận thành Lũng Tây.
Tất cả nhìn qua đều rất tốt, đều phát triển dựa theo kế hoạch của Đổng Phi.
Nhưng sau khi bước vào tháng hai, các sự kiện liên tiếp làm cho tất cả mọi người thất kinh.
Đầu tiên, từ Ký Châu đưa tới một nhóm tù binh. Nhân số cũng không tính nhiều lắm, chỉ khoảng năm sáu nghìn người. Nhưng chân chính khiến Đổng Phi cảm thấy giật mình chính là sau đó còn có sáu vạn tù binh trong ba tháng từng nhóm đưa đến Lương Châu Lâm Thao.
- Tại sao có thể như vậy?
Đổng Phi cũng không phải vì nhiều người mà giật mình. Trên thực tế Lương Châu hoang vắng, nhân khẩu thiếu thốn nhất. Mặc dù sản xuất chiến mã, binh sĩ cũng vô cùng dũng mãnh, nhưng bất đắc dĩ, số nhân khẩu đặt ở đó, muốn thu được phát triển sẽ rất trắc trở.
Những tù binh này đến rất có lợi cho giảm bớt loại cục diện xấu hổ này.
Đặc biệt là cân đối chênh lệch giữa người Khương Hán, cực kỳ có lợi cho sự phát triển ngày sau. Nhưng có một vấn đề chính là rét đậm, đào đâu lương thảo nhiều như vậy? Lương thảo vốn hơi đầy đủ, nếu cộng thêm sáu vạn người nữa thì thực sự phiền phức rồi.
Giả Hủ và Hoàng Thiệu cũng nhíu mày, có vẻ phản ứng không kịp đối với biến cố bất thình lình này.
- Tù binh từ đâu tới?
Hoàng Thiệu nhịn không được hỏi.
- Ký Châu!
Giả Hủ cười khổ:
- Lư xa kỵ bình định loạn Ký Châu, tương tự với thủ đoạn dụ dỗ mà Đổng trung lang áp dụng, không giết tù binh. Điều này tuy trợ giúp cho quá trình bình loạn nhanh chóng, nhưng đồng thời cũng sản sinh ra một quần thể tù binh rất lớn. Triều đình muốn dựa theo sách lược trước kia Đổng trung lang trình báo, đem những tù binh này từng nhóm phân ra, đưa đến biên tái làm thú binh.
- Ký Châu, nhưng có hơn mười vạn cơ mà!
Hoàng Thiệu nhịn không được nói:
- Lẽ nào triều đình không suy nghĩ đến tình huống ở biên tái chút nào sao?
Giả Hủ cười nhạt:
- Lão Hoàng, sao ngươi còn ngây thơ như thế? Việc trong triều đình xưa nay đều là bách quan động khẩu, về phần biện pháp giải quyết, họ không thèm suy nghĩ đến. Hôm nay những tù binh này sắp đến, chỉ sợ áp lực lên chúng ta sẽ tăng lên rất nhiều. Có điều, triều đình đột nhiên thi hành chính lệnh này, chẳng lẽ là phía Ký Châu xảy ra biến cố?
Đổng Phi ngẩng đầu, ngạc nhiên nói:
- Ký Châu xảy ra biến cố gì?
Giả Hủ trầm ngâm một lát:
- Ký Châu xưa nay lương thảo khá phong phú, hơn nữa có đông đảo thế tộc đại hộ, đều dự trữ lương thực rất nhiều. Nếu như Lư Thực ở đấy, lấy bản lĩnh của hắn muốn giải quyết vấn đề này hẳn là không khó. Hắn cũng có thể minh bạch, đem tù binh trấn thủ biên cương tuy là có lợi, nhưng đồng thời cũng tồn tại rất nhiều phiêu lưu. . . Như vậy ngay cả câu chào hỏi cũng không đưa qua đây, chỉ sợ là. . .
- Lư Thực có nguy hiểm!
Giả Hủ liên tục gật đầu:
- Không sai, chỉ sợ triều đình có lòng nghi ngờ với Lư Thực.
- Vậy chúng ta làm sao bây giờ?
Giả Hủ cười cười:
- Tiếp nhận. . . Nếu như thật sự không được, chúng ta phải sớm bắt đầu kế hoạch di chuyển. Chờ Trần Đáo đánh hạ Trương Dịch, liền chuẩn bị di chuyển tù binh qua. Lão Hoàng, ngươi cần phải sớm có chuẩn bị, nói không chừng sẽ phải đến Trương Dịch sớm hơn.
Hoàng Thiệu gật đầu:
- Sớm khởi hành cũng không có gì, nhưng chỉ sợ Trương Dịch cũng dự trữ lương không nhiều.
Giả Hủ cười gian:
- Sợ cái gì? Ngươi ngẫm lại những người này trước đây làm gì? Tồn lương không đủ, thì thả binh đánh cướp, những người này làm cái này cũng rất thạo. Trương Dịch, Tửu Tuyền, Đôn Hoàng, ba nơi có tiếng là Tây Vực Kinh Dương, các đại hào người Khương của bản địa đều rất có gia sản. So với để họ giúp đỡ phản quân, chẳng bằng giúp đỡ chúng ta thì tốt hơn.
*Kinh Dương (Kinh Châu và Dương Châu)
- Nhưng làm vậy có được không?
- Có cái gì mà được hay không. Trương Dịch trời cao hoàng đế xa, đang lúc người Khương làm loạn, đám cường hào địa phương coi như là muốn cáo trạng, chỉ sợ cũng không có chỗ. Lão Hoàng ngươi phải nhớ kỹ, Tửu Tuyền, Đôn Hoàng đã không có, chúng ta phải tiến mạnh về phía tây. Phía tây không có, thì hướng bắc. Dù sao thì, chỉ cần có thể phong tỏa Trương Dịch, đoạn tuyệt liên hệ với Tây Vực, muốn làm như thế nào cũng được.
- Dựa theo tình huống hiện tại, chỉ sợ cũng chỉ có thể làm như vậy thôi.
Mặc dù Hoàng Thiệu không quá tán thành phương án này, nhưng cũng cho rằng là biện pháp tốt để giải quyết khốn cảnh.
Đổng Phi trầm ngâm một lát:
- Lão Hoàng, hiện giờ người của Tướng Tố doanh rất nhiều, ở trong mục trường không khỏi sẽ làm người khác chú ý. Ta thấy. . .Nếu thật sự không được thì cũng dời qua cả Tướng Tố doanh đi, nói không chừng có thể tạo được tác dụng. Như vậy, chờ đến đầu xuân sau khi chúng ta triển khai phản kích, để Tướng Tố doanh xuất phát, lão Hoàng ngươi thống kê một chút, xem có bao nhiêu người nguyện ý đi.
- Thuộc hạ lập tức sẽ đi làm chuyện này.
- Kế tiếp. . .
Đổng Phi nhìn Giả Hủ:
- Chúng ta sẽ chờ tin tức của Trần Đáo.
Ba người đang chuẩn bị thương lượng bước đi cụ thể, đột nhiên có Thành Lễ từ mục trường vội vã chạy tới, thở hổn hển chạy vào trong sảnh.
- Chủ nhân, tam lão gia đã trở về!
Đổng Phi nhất thời còn chưa phản ứng kịp:
- Tam lão gia nào?
- Chính là huynh đệ của lão chủ công, tam thúc của ngài. . .
- Hắn không phải là theo cha ta tại huyện Uyển sao? Sao lại đột nhiên chạy về?
Đổng Phi cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nghi hoặc nhìn Thành Lễ:
- Tam thúc về làm gì? Cha ta đâu? Khi nào họ trở về?
- Việc này tiểu nhân cũng không biết, nhưng lão phu nhân mệnh chủ nhân lập tức trở lại, nói có chuyện quan trọng muốn thương lượng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.