Ác Hán

Chương 357: Tiểu Văn Cơ

Canh Tân

18/02/2015

Tôn Sách lẩm bẩm như trong mơ, chốc lát sau cười lớn:

- Nếu không có Công Cẩn thì ta đâm đầu vào ngõ cụt rồi.

Nhưng Chu Du lại thu nụ cười lại:

- Bá Phù, nay còn chưa đến lúc chúng ta cười, tuy chúng ta có được bốn quận Giang Đông, nhưng khó khăn quấn chân. Lưu Biểu đang có mưu đồ Lưu Bị cùng chúng ta thông đồng, song không đáng tin. Chuyện gấp hiện nay là ngươi phải chiếm tiên cơ, xin triều đình phong chức, xuất sư mới có danh.

- Ý Công Cẩn là ...

- Chúng ta dâng tấu lên Hứa Xương, xin hoàng thượng ban chức thứ sử Dương Châu, sau đó ổn định phát triển.

- Chỉ đành như thế.

Hán đế ở Hứa Xương, nằm trong tay Tào Tháo, tuy trong Cầu hiện lệnh Đổng Phi nói Tào Tháo bắt thiên tử lệnh chư hầu, cũng có chút ảnh hưởng. Nhưng với chư hầu các nơi mà nói, ai thèm để ý tới cái này? Hán thất sớm không còn uy tín gì nữa, chư hầu chỉ cần cái lệnh bài mà thôi, huống chi Tào Tháo cũng cần Tôn Sách ở Giang Đông kiềm chế Lưu Bị.

- Nhưng nếu Tào Tháo không chịu thì sao?

- Thì sao à?

Chu Du cười tủm tỉm:

- Thì chúng ta phái người tới Quan Trung, tìm Tây Hán vương dâng sớ.

Thời Xuân Thu, uy tín Chu thiên tử xuống dần, chư hầu các nơi giương cờ Cần vương, thực chất là vì mục đích xưng bá. Cho nên Mạnh Tử mới nói: Xuân Thu vô nghĩa chiến. Bỉ thiện vu thử, tắc hữu chi hĩ.

Ý tứ là cả thời kỳ Xuân Thu không có cuộc chiến chính nghĩa nào hết, chẳng qua là xem kẻ nào đường hoàng hơn, kẻ nào làm kín đáo hơn thôi.

Từ sau khi Đổng Trác chết, chiến sự Quan Đông như quay về thời Xuân Thu.

Trước khi Tào Tháo đón thiên tử, Viên Thiệu tự xưng Đại tướng quân, gây dựng Ký Châu như một triều đình nhỏ. Lưu Bị được Bái quốc vương ủng hộ, cũng lấy danh nghĩa hoàng thất, không ngừng phong thưởng.

Mặc dù mọi người đều thừa nhận Hán đế trong hoàng cung Hứa Xương, nhưng có ai thực sự tôn kính vị hoàng đế đó.

Ngược lại Tây Hán vương Lưu Biện bị Hán đế luôn tìm cách giết chết sau khi chiếm quan trung, từng phái người tới Hứa Xương, có điều không phải vì bày tỏ thần phục, mà vì lấy thân phận ca ca, tặng quà sinh nhật cho Lưu Hiệp.

Hành động này tất nhiên được nha môn Quan Trung tuyên cáo thiên hạ.

Còn về phần Hán đế Lưu Hiệp có phản ứng gì thì không rõ, theo tin tức bên lề nói, Hán đế đập vỡ hết bình hoa trong thư phòng, hơn nữa cả ngày không ra ngoài, ngay cơm tối cũng không ăn.

************

Đổng Phi đang chỉnh đốn hành trang đi Sóc Phương thị sát.

Đại quân Tiên Ti đúng như lời Từ Thứ nói, sau khi tập kết hai tháng, cuối cùng tản ra, ai về bộ lạc người nấy. Nhưng Hòa Liên không phải kẻ ngốc, cực kỳ cảnh giác với hành động ở Thụ Hàng thành.

Cho nên Từ Thứ hiến kế, mời Hạ Tề chia binh quấy nhiễu, ngươi khẩn trương chứ gì? Ta cho ngươi càng thêm khẩn trương. Mục đích muốn làm thần kinh Hòa Liên trơ lỳ, để kiếm thời cơ tác chiến tốt nhất.

Đổng Phi quyết định đi xem xét, Quan Trung đã không còn chuyện gì lớn nữa, có Giả Hủ là đủ ứng phó với các loại sự tình. Đương nhiên Đổng Phi còn để lại cho Giả Hủ hai người, Điển Vi và Trần Đáo.

Hai người này y tín nhiệm nhát, cũng có uy vọng cực cao trong quân, có thể chấn nhiếp các lộ binh mã.

- Ta không hiểu nổ Viên Thiệu chơi trò này là có ý gì?

Đổng Phi nhìn Đổng Lục bọc khôi giáp, Nhậm Hồng Xương lau Trác Ngọc đao cho y, hỏi Thái Diễm:

- Thượng quận rút binh lực ra muốn làm gì?

Thái Diễm đã qua tuổi rực rỡ nhất, nhưng hoa dung vẫn tuyệt lệ như trước, phong tình thành thục không ai sánh bằng. Hiện giờ nàng rất ít tham dự chuyện của Đổng Phi, đa phần thời gian chỉnh lý nhạc phú từ chương.

Nghe Đổng Phi hỏi, Thái Diễm nở nụ cười như mẫu đơn khiến trăm hoa thất sắc:

- Chuyện này ngươi hỏi ta thì ta hỏi ai? Tìm Sĩ Nguyên mà hỏi, nói không chừng hắn có đáp án.

- Sĩ Nguyên cùng Thạch Thao thị sát tình hình chấp hành Tam học, tên tiểu tử đó cả ngày bận rộn không ở nhà.

Đổng Phi gãi đầu, trông có vẻ khổ não vạn phần, nhưng ánh mắt nhìn Thái Diễm không tốt đẹp gì.

- Đứng lên.

Thái Diễm gắt giọng:

Đổng Phi ngoan ngoãn đứng lên, để mùi thơm như lan của Thái Diễm vấn vương nơi tay.

- Không đứng đắn, Lục Nhi và Hồng Xương đang nhìn đấy.

Thái Diễm lườm Đổng Phi một cái, nhưng trong mắt xuân tình nhộn nhạo, quyến rũ vô kể khiến Đổng Phi tim đập thình thịch.

Đổng Phi cười khì, với thê tử này, y yêu chiều vô hạn.

- Theo ta, Viên Thiệp chưa chắc có ý đồ gì.

Thái Diễm nhìn bản đồ:



- Hôm đó ta xem bản đồ, phát hiện Thượng Quận bị Hà Đông và Sóc Phương vây ở giữa, Viên Thiệu chỉ còn khống chế Thượng Quận trên danh nghĩa. Theo ta thấy, hắn muốn thử thăm dò, hòa giải với ngươi đấy.

- Ta và hắn hòa giải?

Đổng Phi cười phá lên:

- Nhớ năm xưa kẻ hận Đổng gia ta không chết sạch đi chính là Viên Bản Sơ hắn.

- Lúc này khác, lúc đó khác mà.

Thái Diễm vừa nói vừa thu dọn xong áo choàng:

- Một bên có Tào Tháo, bên có Lữ Bố, có ai dễ đối phó, giờ thêm vào ngươi nữa, sao không sợ. Hắn nhường ra Thượng Quận là một thái độ. Nếu ngươi chiếm lấy, hắn sẽ càng sợ, nói không chừng sẽ liên quân với Lữ Bố ngăn ngươi đông tiến. Nếu ngươi không chiếm Thượng Quận ...

- Thì hắn sẽ...

- Nói không chừng chẳng bao lâu hắn sẽ phái người tiếp xúc với ngươi, thậm chí đề xuất kết minh.

Đổng Phi nghe thế bật cười, hi vọng Thái Diễm nói dúng.

Có điều Đổng Phi chưa từng nghĩ tới chuyện kết minh với Viên Thiệu, nhớ trước kia Đổng gia và Viên gia đánh nhau chí tử, thù hận trong đó không phải nhẹ, nghe qua không có khả năng kết minh.

Cho nên mới nói ở trình độ nào đó Đổng Phi không phải là chính trị gia hợp cách.

Đối với người trong loạn thế mà nói, thù riêng vĩnh viễn không bằng lợi ích. Nhìn thời Xuân Thu Chiến Quốc mà xem, hôm qua còn là đối thủ sống chết, hôm nay đã cùng nhau uống rượu làm thơ, hưởng phong hoa tuyết nguyệt.

Dù sao loại chuyện này với Đổng Phi mà nói thực sự quá phức tạp! Có điều không sao cả, chắc chắn quân sư sẽ xử lý thỏa đáng, không cần y quá quan tâm.

- Tây Bình, chuyện lần trước ta nói với ngươi đã nghĩ chưa?

- Chuyện gì?

- Thì chuyện thái hậu nói với ta ấy, ý bà ấy chẳng phải muốn Tây Hán vương cưới Văn Cơ nhà ta sao? Ngươi thấy thế nào?

Đổng Lục ở bên ngừng công việc lại, Tiểu Văn Cơ Đổng Tiết mặc dù là con Thái Diễm, nhưng với Tiểu Văn Cơ, Đổng Lục có cảm giác không phải cốt nhục mà còn hơn cốt nhục, nên vô cùng để ý.

Đổng Phi nhíu mày.

Lưu Biện cưới Tiểu Văn Cơ? Hình như chênh bối phận với nhau mà! Nhưng Thái Diễm là chính thê, Lưu Đổng thông gia, hai nhà thành một nhà, chẳng phải thân càng thêm thân?

Đổng Phi lắc đầu:

- Tiết Nhi mới hơn 13, nói chuyện này còn quá sớm, hơn nữa chuyện này ta đã nói rồi, Tiết Nhi gả cho ai ta cũng không phản đối, nhưng quan trọng là nó phải đồng ý. Nó mà đồng ý, ta sẽ không có ý kiến.

- Ngươi làm cha kiểu gì thế, sao có thể như vậy? Đây là chuyện tốt mà ngươi lại đẩy đi.

- Có phải là chuyện tốt hay không ta không biết, có điều ta nghe nói tới một bài phú: Phu hợp nhất giai nhân hề, bộ tiêu diêu dĩ tự ngu...

Đó là bài Trường Môn Phú do hoàng hậu Trần A Kiều của Hán Vũ Đế bỏ trọng kim mời Tư Mã Tương Như viết cho.

Nghe nói năm xưa Trần A Kiều sau khi bị Hán Vũ đế phế ngôi hoàng hậu, giam cầm trong Trường Môn cung. Mẹ Trần A Kiều là trưởng công chúa Quán Đào lấy ngàn vàng nhớ Tư Mã Tương Như viết bài phú, tặng Hán Vũ đế nên mới thoát cái khổ bị giam cầm. Hán Vũ đế cũng là người anh minh còn như thế.

Trước kia Đổng Phi học bài thơ này là vì Thái Diễm bắt y học thuộc.

Phu thê hai người đang nói chuyện mà chẳng hề biết một bóng người thướt tha, nghe trộm chốc lát rồi lặng lẽ bỏ đi.

Viên Thiệu có thái độ gì thì Đổng Phi không có lòng dạ nào nghiên cứu! Tự có đám Giả Hủ đi quan tâm, dù sao tới lúc đó tự nhiên sẽ hiểu ảo diệu bên trong.

Còn về hôn sự của Tiểu Văn Cơ, y chẳng để trong lòng. Từng tận mắt nhìn thấy hoàng thất đấu tranh tàn khốc, Đổng Phi đúng là hơi sợ, thân huynh đệ trở mặt thành thù, phụ tự tương tàn. Đổng Phi không hi vọng Tiểu Văn Cơ phải sống trong hoàn cảnh đó, hơn nữa theo y thấy cũng chẳng cần.

Cứ kế thành thông gia là có thể yên tâm mọi bề à? Đổng Phi không tin.

Nhớ năm xưa Hà Tiến đoạt quyền thế nào, cái gọi là nhân thân, cái gọi là sinh tồn, còn phải nhìn vào thế lực của mình ra sao.

Đương nhiên không phải Đổng Phi hoài nghi Lưu Biện sẽ làm gì, chỉ là hoàn cảnh đó không hợp cho nữ nhi sinh hoạt. Hơn nữa với tính của Đổng Tiết, làm sao chịu nổi cuộc sống như vậy.

Con cháu tự có phúc của con cháu, ngạn ngữ lưu truyền từ cổ không phải không có lý đâu.

Cho nên hôm sau Đổng Phi theo hành trình định sẵn, dẫn ba nghìn quân Nguyên Nhung tới Sóc Phương, đi theo có Triệu Vân và Điền Dự.

Triệu Vân làm tiên phong, dẫn 600 quân đi đầu, Đổng Phi đích thân dẫn 2000 người, người đi cùng có Bàng Thống, Hoàng Tự, Điển Mãn, Ngưu Cương. Điền Dự làm hậu quân, Bùi Nguyên Thiệu và Đổng Khí phụ trách áp tại xe quân nhu.

Ngoài ra còn có hộ vệ Việt Hề, Quách Viên, cùng có Thuần Vu Đạo từ Cự ma sĩ đề bạt lên và Hách Chiêu.

Hách Chiêu đã nhược quan, Lư Thực trước khi chết đã tặng tên chữ cho hắn là Bá Đạo, được Đổng Phi giữ ở bên người.

Thuần Vu Đạo khác Hách Chiêu, hắn dựa vào chiến công thực sự ngoi lên.

Năm Hưng Bình thứ tư Thuần Vu Đạo đã theo Đổng Phi rồi, sau đó tuy không tham gia đại chiến Trung Nguyên, có điều không bỏ một cuộc chiến nào ở Tây Vực. Võ An Quốc và Vương Nhung sau khi nhậm chức đã tiến cử Thuần Vu Đạo, tuy không vũ dũng như Vương Nhung, nhưng luận cung mã lại hết sức xuất sắc.

Dù Đổng Phi không định đem Kỹ kích sĩ rời nhà, nhưng đám Pháp Chính yêu cầu mãi, phải đem theo 200 người do Trần Mẫn đứng đầu, phụ trách bảo vệ sát sườn Đổng Phi.

Danh nghĩa chỉ có 3000 quân Nguyên Nhung, nhưng ra khỏi cửa lại thêm hơn 1000 người, dù sao nay khác xưa rồi, Đổng Phi đường đường là Đại đô đốc, tất nhiên phải bày vẽ một chút. Tuy Đổng Phi không thích nhưng là ý tốt của các mạc liêu.



Lưu Biện đích thân rời thành đưa chân, còn nắm tay Đổng Phi dặn dò suốt.

Điền Dự ở hậu quân, trong lòng tư vị khó nói, cuối tháng 3 Tây Hán vương tới Trường An, hắn và Triệu Vân mừng rỡ phát hiện, hảo hữu Hạ Hầu Lan không ngờ còn sống, chẳng những thế còn là thống lĩnh túc vệ của Tây Hán vương.

Mấy ngày trước Hạ Hầu Lan còn tìm hai bọn họ uống rượu.

Trên bàn rượu Hạ Hầu Lan còn khéo léo lộ ý muốn Triệu Vân và Điền Dự đổi chủ, trung thành với Tây Hán vương. Điền Dự không biết đó là ý của Tây Hán vương hay là Hạ Hầu Lan tự ý chủ trương.

Đặc biệt trong bữa tiệc có một số lời Hạ Hầu Lan nói khiến Điền Dự rất lo, hắn không biết có nên đem chuyện này nói cho Đổng Phi không, Triệu Vân cũng có chút lo lắng.

Đổng Phi vì sao có thành tựu hôm nay? Vì y trung với Hán thất, có Tây Hán vương ở phía trước. Mà Tây Hán vương có ngày hôm nay vì có Đổng Phi chống lưng cho.

Theo Điền Dự và Triệu Vân thấy Tây Hán vương và Võ Công hầu là một thể không tách rời.

Nhưng nhìn Lưu Biện nắm tay Đổng Phi trò chuyện vui vẻ, Điền Dự cảm thấy muốn mửa.

Đây gọi là mượn cối say giết lừa, Hán thất còn chưa trùng hưng mà đã muốn giở trò này à?

Võ Công hầu là người thành thực, nhưng không phải người nhu nhược, nếu ép y quá mức, chắc chắn sẽ dùng thủ đoạn sấm sét đáp trả. Tới khi đó ta và Tử Long giúp Võ Công hầu hay đứng bên Tây Hán vương? Võ Công hầu cực kỳ coi trọng bọn ta, có oan tri ngộ, nhưng Tây Hán vương dù sao là Tây Hán vương.

Tâm tình Điền Dự trở nên phiền não, lắc mạnh đầu, thầm nhủ: Thôi, đi bước nào hay bước nấy vậy, tới khi đó rồi tính sau.

Bên kia Tây Hán Vương và Lưu Biện bịn rịn chia tay.

Cờ Nguyên Nhung quân bay phất phới, càng đi càng xa, trên mặt Lưu Biện xuất hiện chút âm u, quay đầu nới với người phía sau:

- Đồ Trừng, lời ngươi nói hôm qua cô xem như chưa nghe, sau này đừng nhắc tới nữa.

- Vâng.

Trả lời là nam tử tráng niên có đặc trưng rõ nét của người Đại Nguyệt Thị.

- Còn nữa sau này ngươi bớt xúi dục Hạ Hầu tướng quân, nếu cô biết ngươi và Hạ Hầu tướng quân nói lời không nên nói, cho dù Đổng khanh không phát hiện ra ngươi, cô vẫn lấy mạng ngươi. Chuyện ngươi nên làm là giảng kinh Phật cho cô, không phải là chia rẽ gây thị phi. Cái chết của sư phụ ngươi không liên quan tới Đổng khanh.

- Tiểu tăng lĩnh chỉ.

Đồ Trừng cực kỳ cung kính đáp:

Không ai biết rằng trong số cận thị của Lưu Biện, có một đôi mắt âm thầm theo dõi Đồ Trừng.

*********************

Đổng Phi hành quân theo con đường bắc thượng hắn từng đi năm Sơ Bình thứ hai, dọc đường kể chuyện cho Bàng Thống, Hoàng Tự chuyện xảy ra sau khi rời Lạc Dương. Chỉ là Đổng Phi chú ý thấy, Bàng Thống hình như hồn vía để đâu đâu, không biết đang nghĩ gì, không khỏi cảm thấy vô vị.

Rời Vị Kiều, qua Trường Lăng, ba ngày sau tới Tất Huyện.

Bàng Thống và Hoàng Tự càng ngày càng cổ quái, mỗi ngày khi nghỉ ngơi đều lén lút chạy tới một cái lều, mới đầu Đổng Phi còn không chú ý, nhưng sau này phát hiện ngoài cái lều đó có vệ binh trông coi.

Toàn bộ thủ vệ quân Nguyên Nhung do một tay Đổng Phi an bài, có thể điều động vệ binh chỉ có Điển Mãn và Ngưu Cương.

Bốn tên tiểu tử đó làm cái gì thế? Hỏi riêng đám Việt Hề, nhưng không ai biết. Điều này tức là Điển Mãn và Ngưu Cương dấu Việt Hề an bài sĩ tốt, trong quân doanh có gì bí mật? Đổng Phi ngày càng thấy lạ.

Tới Tất huyện, Đổng Phi lo quấy nhiễu người dân nên không vào, đại quân cắm trại nghỉ ngơi bên ngoài, Đổng Phi tiếp đãi quan viên Tất huyện xong chuẩn bị nghỉ ngơi đi Hách Chiêu vội vã chạy vào:

- Chủ công, không hay rồi.

Đổng Phi ngớ ra, gần đây có chuyện gì đâu:

- Chuyện gì không hay?

- Mạt tướng hoài nghi đám Sĩ Nguyên mang theo nữ quyến trong quân.

- A!

Đổng Phi giật mình, lần này y tới Sóc Phương không mang theo gia quyến, nay trong quân có nữ nhân, chỉ có một khả năng là quân kỹ. Đổng Phi có thể nói là ghét cay ghét đắng quân kỹ.

Nếu là người khác thì Đổng Phi cho người chém đầu ngay, nhưng Bàng Thống, Hoàng Tự .. Không khéo có thể có Điển Mãn, Ngưu Cương xen vào, y có chút do dự.

- Ngươi chắc chứ?

- Mạt tướng khi cắm trại đặc biệt lưu ý, phát hiện đám Sĩ Nguyên quả nhiên tự lập doanh trại, ngoài cửa có vệ binh. Mạt tướng loáng thoáng nghe thấy trong doanh có tiếng nữ nhân truyền ra, nhưng không nghe rõ lắm.

- Hồ đồ, đám Sĩ Nguyên thật hồ đồ.

Đổng Phi đứng dậy, đi được hai bước thì dừng lại:

- Tìm Trần Mẫn cho ta.

Nếu đã an bài vệ binh, khua chiêng gõ trống đi tới sẽ kinh động đám Bàng Thống. Đặc biệt là Bàng Thống, gian như quỷ vậy, có chút gió lay cỏ động nào, nhất định có đối sách. Tên tiểu tử đó làm người ta đau đầu.

Không lâu sau Trần Mẫn tới, Đổng Phi lệnh hắn dẫn mười Kỹ kích sĩ âm thầm khống chế vệ binh ngoài doanh.

Quân Nguyên Nhung huấn luyện gian khổ, trang bị tốt, không phải người thường có thể đối phó. Có điều Kỹ kích sĩ là chuyên gia xử lý việc này, Trần Mẫn lập tức nhận lệnh dẫn người đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ác Hán

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook