Chương 282: Tri ngã giả vị ngã tâm ưu
Canh Tân
02/10/2014
Trời sáng, Thành Lễ là chủ tướng, Thuần Vu Đạo là phó tướng, mang theo
hai trăm Cự Ma Sĩ bảo vệ Từ mẫu cùng hai người Bồ, Mã lên đường.
Đổng Phi dẫn người đưa tiễn họ đến cửa thôn.
Trước khi chia tay tự nhiên lại có một phen dặn dò. . . Từ mẫu kéo tay Từ Thứ và Thạch Thao, lặp lại những lời tối hôm trước không biết đã nói bao nhiêu lần. Nội dung không ngoài bảo họ chăm chỉ đọc sách, chăm chỉ học tập, đừng lo lắng cho cuộc sống của bà.
Từ Thứ và Thạch Thao lại nhiều lần bảo đảm, sẽ không làm Từ mẫu thất vọng.
Lúc này Từ mẫu mới lên xe, trước khi đi còn nói với Đổng Phi:
- Tây Bình, lão thân giao phó hai đứa con này cho ngươi rồi.
Đổng Phi cũng luôn mãi bảo đảm:
- Thẩm thẩm yên tâm, tiểu điệt nhất định sẽ tìm cho họ một tiền đồ tốt.
Lúc này Từ mẫu mới tính yên tâm leo lên xe.
Nhìn xa giá càng đi càng xa, Đổng Phi đột nhiên có một loại ý nghĩ nhớ nhà. Chỉ chớp mắt đã trôi qua bốn năm, mặc dù nãi nãi mỗi lần phái người truyền tin đều nói sức khỏe an khang. Nhưng mỗi khi nhớ đến, Đổng Phi luôn có một loại cảm giác hổ thẹn không hiểu.
Nếu có cơ hội, nhất định phải về thăm nhà.
Đổng Phi âm thầm làm ra quyết định, xoay người chuẩn bị trở lại.
Từ Thứ không muốn đi, đứng ở cửa thôn ngơ ngác nhìn về hướng xa giá rời đi, đột nhiên chảy nước mắt.
Ngẫm lại cũng phải, Từ Thứ từ nhỏ cùng mẫu thân sống nương tựa lẫn nhau, 18 năm nay, mặc dù trong những năm tháng gian khổ Thái Bình Đạo làm loạn hắn cũng không xa cách với mẫu thân. Nhưng không nghĩ tới. . .Lần này cầu học, Kinh Châu và Trương Dịch cách xa nhau vạn dặm, không biết phải bao lâu mới có thể lại nhìn thấy mẫu thân. Nghĩ tới những điều này, trong lòng Từ Thứ cảm thấy thắt lại.
Thạch Thao nhẹ giọng an ủi, nhưng Từ Thứ vẫn đứng đó.
Đổng Phi đi qua, vỗ vai Từ Thứ:
- Từ mẫu thủ trung tuyến, du tử thân thượng y. Lâm hành mật mật phùng, ý khủng trì trì quy. Thùy ngôn thốn thảo tâm, báo đắc tam xuân huy. . . Nguyên Trực, thẩm thẩm rất kỳ vọng vào ngươi, ngươi phải khắc khổ cầu học. Ngày khác có thành tựu, mới không phụ tâm ý của thẩm thẩm. Hôm nay khổ sở, chẳng bằng nghĩ đến ngày sau nên cố gắng thế nào.
*Sợi chỉ trong tay mẹ
Tấm áo trên mình con
Kịp đi khâu nhặt mũi
Sợ về còn chậm chân
Ai bảo lòng tấc cỏ
Báo được ánh ba xuân?
(Du tử ngâm - Khúc ngâm của đứa con đi xa (Mạnh Giao) (Người dịch: Khương Hữu Dụng)
Từ Thứ trong lòng run lên, ngẩng đầu nhìn Đổng Phi.
- Những lời hôm nay của huynh trưởng, Nguyên Trực nhớ kỹ ở trong lòng.
Đang chuẩn bị trở lại triệu tập nhân mã để xuất phát, nhưng xa xa truyền đến tiếng vó ngựa gấp gáp.
Bồ Nguyên hớt hải dục ngựa chạy tới, la lớn:
- Chủ công, chủ công. . .
Đổng Phi ngạc nhiên, đợi ngựa của Bồ Nguyên đến gần mới tiến tới nắm lấy dây cương:
- Bồ Nguyên, sao ngươi lại trở về?
- Suýt nữa quên một đại sự!
Đổng Phi nói:
- Chuyện gì?
- Chuyến này chủ công đi Đan Dương, chắc hẳn phải đi qua Giang Hạ rồi.
- Hẳn là như vậy.
- Vừa rồi trên đường Nguyên nhớ ra, Giang Hạ có một kỳ nhân. Khi chủ công đi ngang qua, không ngại đến bái phỏng.
Giang Hạ? Kỳ nhân?
Đổng Phi tỏ ra kinh ngạc:
- Người nào, có chỗ nào thần kỳ?
Bồ Nguyên gãi gãi đầu:
- Người đó tên là Phí Ốc, tự Tái Thành, vừa mới nhược quán, là con cháu một nhà đại hộ trong thành Giang Hạ, rất có tài cán. Hắn giỏi về cơ quan học, từng bái sư danh sĩ Miện Nam Hoàng Thừa Ngạn, học nghệ năm năm, được coi là Tiêu Hà đương đại.
Đổng Phi nghe thế giật mình:
- Giang Hạ không ngờ có nhân vật như vậy, vì sao chưa từng nghe nói?
Bồ Nguyên nói:
- Người này không thích khoe khoang, vì vậy thanh danh không hiện. Nguyên là ở chỗ Trịnh sư nghe được tên của người này, cho nên cũng chú ý đến, mới hỏi Trịnh sư nơi ở của hắn. Trước đó thấy chủ công kích động nên suýt nữa quên mất việc này. Nếu như chủ công đi ngang qua Giang Hạ, có thể đi gặp người này. . . Đây là địa chỉ của hắn tại Giang Hạ.
Đổng Phi vui mừng:
- Bồ Nguyên, có lòng rồi!
- Vậy Nguyên cáo từ đây... Thành Lễ đại ca và mọi người còn đang chờ ta ở trên đường. Chủ công thuận buồm xuôi gió, mong sớm ngày quay lại Trương Dịch.
Nói rồi Bồ Nguyên cúi người hành lễ, sau đó xoay người lên ngựa, giơ roi mà đi.
Tên béo này đi cũng rất tiêu sái, song bởi vậy cũng làm cho tâm tình của Từ Thứ tốt hơn rất nhiều.
Sau đó triệu tập nhân mã, Đổng Phi suất lĩnh 300 Cự Ma Sĩ lần thứ hai khởi hành, một đường trùng trùng điệp điệp đi tới Tương Dương.
******
Ít nói chuyện, đám người Đổng Phi trải qua huyện Uyển, qua Dục Dương, khi qua Tân Dã thì ở lại hai ngày.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên tới Tân Dã, chẳng qua lần trước là vội vã đi ngang qua, căn bản không làm gì. Đổng Phi vẫn rất có cảm giác đối với địa phương này. Trong Bình Thư nói, năm đó Lưu Bị liên tục thất bại tại phương bắc, khi cùng đường chính là khôi phục nguyên khí ở đây. Kết bạn với Từ Thứ, lại trải qua Từ Thứ giới thiệu, tam cố mao lư, đã mời được Gia Cát Lượng.
Tuy nhiên hôm nay, minh quân nhân nghĩa đại danh đỉnh đỉnh trên lịch sử lại đã trở thành một phản tặc.
Mà đào viên tam anh cũng mất đi một, không biết những cố sự nghe nhiều nên thuộc kia còn có thể xảy ra lần nữa hay không?
Vì vậy khi dừng lại ở Tân Dã, Đổng Phi rất có cảm xúc.
Đột nhiên nhớ tới, Long Trung cách Tân Dã cũng không tính quá xa. Nhà Gia Cát Khuê ở tại Long Trung, vì vậy liền hỏi thăm đường đến Long Trung, dẫn theo Bàng Đức và Vũ An Quốc chuẩn bị xuất phát đến Long Trung, bái phỏng cả nhà Gia Cát Khuê.
Nhưng không ngờ, khi đến Ngọa Long cương, tìm được nơi ở của Gia Cát Khuê, Gia Cát Khuê lại không có ở đây.
Gia Cát Cẩn thì lại có ở nhà, nhưng trong người lại đang có bệnh.
Gia Cát Cẩn hiện giờ đã đến tuổi 14, đã lộ ra một loại khí khái chững chạc. Nghe nói Đổng Phi đến đây bái phỏng, Gia Cát Cẩn rất vui, cố gắng ôm thân bệnh ra ngoài nghênh tiếp, mời Đổng Phi vào nhà.
- Đại tỷ xuất giá, phụ thân đưa nhị tỷ cùng hai đệ đệ đi Kinh Châu xem lễ. Ta vì sức khỏe không tốt, vì vậy không đi cùng. Nhưng mà không nghĩ tới. . . Nếu phụ thân biết An Ninh Đình hầu đến đây bái phỏng, nhất định rất hối hận.
Gia Cát Cẩn thích thú nói, lại chậm một ly rượu cho Đổng Phi.
- Ồ, Gia Cát tiểu thư thành thân? Không biết là thanh niên nhà ai có phúc khí này?
Gia Cát Cẩn cười nói:
- Nói đến người đó, nhất định An Ninh Đình hầu cũng biết. Chính là con trai của danh sĩ Kinh Châu Khoái Lương, Khoái Kỳ.
- Khoái Lương, ta cũng quen biết. Nhưng Khoái Kỳ lại không biết. Khoái Lương không phải là theo Tần thứ sử tại Dương Châu sao? Hôm nay thế nào?
Gia Cát Cẩn nói:
- Hiện nay Khoái tiên sinh đang đảm nhiệm biệt giá cho Tần thứ sử, cũng không tệ lắm. Sau khi chúng tôi dọn đến đây, phụ thân đã định việc hôn nhân này với Khoái gia. Khoái Kỳ cũng rất có tài, là học sinh của Thủy Kính tiên sinh, phụ thân rất thỏa mãn với hắn. Nếu như Đổng đại ca có thể tới sớm 30 ngày, nói không chừng có thể gặp được cha ta rồi. Hắn cũng thường nhắc tới ngài.
*Biệt giá: Chức quan phụ tá cho thứ sử một châu, vì theo thứ sử thị sát ngồi xa giá khác, nên có tên này.
Đổng Phi nở nụ cười:
- Có thể được Gia Cát tiên sinh nhắc tới, cũng là vinh hạnh của ta rồi.
Ở trước mặt Đổng Phi hình như Gia Cát Cẩn khá tự nhiên. Từ chuyện năm đó đến đây định cư, đến chuyện xảy ra sau này, cứ luôn mồm rất nhiều. Bất tri bất giác trời đã tối, Đổng Phi liền ngủ lại một đêm, tâm tình những việc trải qua sau khi chia tay với Gia Cát Cẩn, càng làm cho Gia Cát Cẩn cảm thấy vô cùng kích động.
- Tây Bình ca ca chỉ lớn hơn ta bốn tuổi, hiện nay cũng đã là đình hầu, lập rất nhiều công lao. Thật hận bản thân không thể sớm lớn lên, theo ca ca cùng nhau chinh chiến, giết địch lập công. - Gia Cát Cẩn ra vẻ ước ao nói.
Nói thật thì hứng thú của Đổng Phi đối với người thành thật như Gia Cát Cẩn không mãnh liệt như Khổng Minh tiên sinh tương lai.
Nhưng sau đêm nay, nhận thức của y đối với Gia Cát Cẩn đã có biến chuyển.
Gia Cát Cẩn nói rất có trật tự. Còn nhỏ tuổi lại có vẻ đặc biệt chững chạc, kiến thức của hắn mặc dù không rộng, nhưng có thể nói đâu ra đấy.
Gia Cát Cẩn nói:
- Tây Bình ca ca, lần này huynh muốn đi đâu?
- À, ta có hai hiền đệ, muốn đưa tới chỗ Lộc Môn sơn Bàng Đức Công học tập.
- A?
Gia Cát Cẩn kinh ngạc:
- Vậy thật là không may rồi. Vài ngày trước phụ thân nói với ta, chuẩn bị đợi ta đầy 15 tuổi sẽ đưa tới chỗ Bàng công học tập nữa. Ài, chỉ tiếc khi đó, sợ là Tây Bình ca ca không còn ở Lộc Môn sơn nữa rồi.
Đổng Phi xoa đầu Gia Cát Cẩn, cười nói:
- Việc này có gì đâu? Chờ ngươi học thành rồi, sẽ giúp ta.
- Ta có thể đến giúp Tây Bình ca ca thật sao?
- Đương nhiên!
Gia Cát Cẩn nở nụ cười, Đổng Phi cũng cười. . .
Sáng sớm hôm sau, Đổng Phi dẫn Bàng Đức và Vũ An Quốc cáo từ. Trước khi chia tay, Gia Cát Cẩn lưu luyến không rời, đưa Đổng Phi ra tới mười dặm, lúc này mới quay trở lại nhà dưới sự thục giục của Đổng Phi.
Cùng Gia Cát Cẩn hàn huyên một đêm, tâm tình hiện giờ của Đổng Phi rất tốt.
Sau khi trở lại Tân Dã, lại đến sườn núi Bác Vọng đi vòng hết một ngày. Nơi này địa hình hiểm yếu, hai bên cỏ cây mọc thành bụi.
Từ Thứ cau mày, đột nhiên nói:
- Đổng đại ca, nếu có ngày giao phong với kẻ địch ở đây, nên làm sao phá địch?
Đổng Phi hầu như không cần nghĩ ngợi trả lời:
- Đương nhiên chỉ dùng hỏa công!
Từ Thứ nở nụ cười:
- Đổng đại ca suy nghĩ như ta vậy. Ở đây, đích thật là nơi tuyệt hảo để dùng hỏa công.
Lời vô ích, không phải là nơi tuyệt hảo, Gia Cát Lượng kia sao lại ở chỗ này một ngọn lửa thiêu chết mãnh tướng Hạ Hầu Đôn của Tào Tháo chứ?
Mọi người lập tức lại đi quanh sườn núi Bác Vọng một vòng, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn trở lại Tân Dã.
Một đêm vô sự, hừng đông lại tiếp tục khởi hành.
Ven đường, Đổng Phi cùng hai người Từ Thứ, Thạch Thao không ngừng tranh luận. Hoặc là ở một địa hình nào đó mà tường thuật, hoặc là làm sao dựa đất mà chiến. Sau đó, đám người Đổng Phi thậm chí sai người làm một cái bàn cát, mỗi lần gặp được một địa hình hiểm yếu liền dừng lại hành thôi diễn. Ngay từ đầu chỉ là ba người, sau đó thì Bàng Đức cũng gia nhập thảo luận.
Cứ như vậy, tốc độ đương nhiên phải chậm lại.
Những lý luận chiến pháp của Đổng Phi phần lớn đến từ binh pháp của Mã Viện để lại. Phải biết rằng, năm đó Mã Viện đã từng tác chiến tại Kinh Tương, cũng có ghi chép tương ứng. Nhưng Từ Thứ và Thạch Thao thì lại có trực giác nhạy cảm bẩm sinh, thường vào lúc bị vây ở hoàn cảnh xấu đột nhiên có ý nghĩ khác thường, một chủ ý nhỏ lại làm cho các loại bố trí của Đổng Phi đều trôi theo dòng nước.
Đặc biệt là khi đi qua Phàn Thành, Đổng Phi nhớ tới cố sự thủy yêm thất quân.
Vì vậy kéo Bàng Đức cũng gia nhập vào, bảo Từ Thứ và Thạch Thao đi sắm vai nhân vật Quan Công. Kết quả, ngay từ đầu Từ Thứ liền áp dụng sách lược tị chiến, cũng kéo dài thời gian đến mùa mưa, tái hiện lại thảm trạng thủy yêm thất quân .
Đổng Phi bắt đầu tin tưởng, nếu như trên lịch sử thực sự có trận chiến này...
Quan Công, không thể khinh thường.
Một đường thôi diễn, bất kể là Đổng Phi Bàng Đức hay là Từ Thứ Thạch Thao đều có thể nói là thu hoạch rất nhiều.
Rời khỏi huyện Đặng, vượt qua A Đầu sơn, liền tiến vào cảnh nội Tương Dương.
Đổng Phi tính toán thời gian, nhưng ngoài ý muốn phát hiện từ Tân Dã một đường qua đây, lộ trình ngắn mà không ngờ họ mất hết gần 30 ngày. Tính thời gian, bắt đầu xuất phát từ Lạc Dương, đã qua 50 ngày rồi.
Không dám nán lại tiếp nữa, sau khi hỏi rõ ràng vị trí của Lộc Môn sơn, đám người Đổng Phi liền gấp gáp lên đường.
Cuối tháng bảy, đoàn người tiến vào Lộc Môn sơn.
Bên ngoài núi, nắng gắt cuối thu như đổ lửa, mà trong núi lại là cảnh tượng mát mẻ.
Ven đường thấy núi non nhấp nhô, trước mắt đều là cảnh xanh um tươi tốt, suối chảy róc rách, chim muông ca hót.
Đổng Phi cảm thấy tâm tình trở nên tốt hơn.
Bàng Đức Công tại địa phương khá có danh tiếng. Ngẫu nhiên gặp một tiều phu trên sơn đạo đã hỏi rõ ràng được nơi ở của Bàng Đức Công.
Tại Lộc Môn sơn, Bàng Đức Công có hiệu là Lộc Môn sơn cư sĩ.
Hắn ngụ ở Thanh Thạch Bình trên Lộc Môn sơn, cảnh sắc xung quanh càng êm ả hơn.
Đổng Phi bảo Cự Ma Sĩ chờ ở ngoài Thanh Thạch Bình, chỉ dẫn Từ Thứ và Thạch Thao đi tới trước căn lư ốc.
Gõ cửa gỗ vài tiếng, chẳng mấy chốc liền nghe được một thanh âm trẻ con truyền đến:
- Là ai đấy?
- Xin thông báo cho Bàng công, nói là có Đổng Phi Đổng Tây Bình người Lũng Tây đây cầu kiến Bàng công. . .
Sau cánh cửa an tĩnh một lúc, lát sau truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, rồi cánh cửa gỗ mở ra, Bàng Đức Công đứng ở phía sau cửa.
Mấy năm không gặp. Bàng Đức Công cũng không thay đổi nhiều.
Ngược lại, lúc trước khi gặp hắn mái tóc có vẻ muối tiêu, hôm nay lại biến thành một màu đen, tinh thần quắc thước, sắc mặt hồng nhuận. Đứng ở cửa, Bàng Đức Công không thể không ngửa đầu, cười nói:
- Đổng A Sửu ngươi sao lại biến thành thế này rồi?
Không biết là nguyên nhân gì, nửa năm qua Đổng Phi phát dục rất kinh người.
Thân cao hơn trượng không nói, thân thể càng to lớn hơn. Bưu hãn, lưng hùm vai gấu, đứng ở đó giống như một ngọn núi nhỏ.
Tướng mạo cũng không thay đổi quá lớn, chỉ có thêm chòm râu nhỏ.
Bộ râu đó rất cứng, giống như cương châm. Loáng thoáng, Đổng Phi cũng cảm thấy được có gì đó không ổn, nhưng lại tìm không ra nguyên nhân.
Đổng Phi cười nói:
- Bàng công, mạo muội đến làm phiền, xin đừng trách.
- Sao lại trách?. . . Nhanh vào nhà. Chỗ ta vừa lúc có một bằng hữu tới, giới thiệu cho ngươi luôn.
Nói rồi Bàng Đức Công kéo Đổng Phi đi vào trong nhà.
Từ Thứ và Thạch Thao nhìn nhau, đi theo Đổng Phi thẳng vào nhà.
Căn phòng trang trí khá thanh nhã. Đối diện cửa phòng là một cái bàn bát tiên, hai bên là ghế bành.
Một trung niên nhân tuổi chừng 40 đang ngồi trong phòng, hai thanh niên đứng phía sau, trong lòng ôm một bé gái cừng 5, 6 tuổi, da ngăm đen, tóc có lẽ bởi vì thiếu can xi nên hơi vàng.
- Lão Hoàng, tới đây, ta vừa lúc giới thiệu cho ngươi. . . Ha ha, thực sự là nói A Sửu, A Sửu đến ngay. Vừa rồi còn đang nói ngươi, không ngờ ngươi liền tới rồi.. . Vị này chính là hảo hữu của ta, danh sĩ Miện Nam Hoàng Dũ, tự Thừa Ngạn. Lão Hoàng, vị này chính là An Ninh Đình hầu, Đổng Tây Bình.
Trung niên nhân kia cũng đứng lên, mỉm cười.
Đổng Phi lại không khỏi lấy làm kinh hãi. Hoàng Thừa Ngạn. . . Người này chính là cha vợ của Khổng Minh tiên sinh. Trong Bình Thư, Lưu Bị thảm bại tại thành Bạch Đế, Khổng Minh tiên sinh thiết lập Bát Trận đồ, vây khốn hơn mười vạn đại quân của Lục Tốn ở bên trong. Chính là Hoàng lão tiên sinh này đứng ra phá Bát Trận đồ, mới làm cho hơn mười vạn đại quân của Lục Tốn thoát khỏi cái chết. . . Đây chính là một ngưu nhân đang ẩn dấu.
Trước đây, Đổng Phi cũng nghe qua tên của Hoàng Thừa Ngạn, nhưng vẫn chưa cảm thấy gì.
Mà khi y mặt đối mặt với nhìn thấy chính người đó, không khỏi tâm sinh kính sợ. Đổng Phi bước lên phía trước một bước hành lễ:
- Bái kiến Hoàng tiên sinh.
- An Ninh Đình hầu chớ đa lễ, lão phu không dám nhận. . . Ha ha, đã sớm nghe nói qua đại danh của An Ninh Đình hầu, không nghĩ tới lại gặp nhau ở chỗ này. Mau mau mời ngồi, mau mau mời ngồi. Lão Bàng đang nói về bàn bát tiên của ngươi đấy. Chỉ tiếc Lạc Dương cách nơi này quá xa, đồ ở Gia Cụ phường của ngươi lại mắc quá, chỉ có thể mua nhạn phẩm (hàng fake) sử dụng thôi.
Bàng Đức Công đỏ mặt, trừng mắt với Hoàng Thừa Ngạn, sau đó bảo mọi người ngồi xuống.
- A Sửu. . . A, hiện tại hẳn là xưng hô ngươi là An Ninh Đình hầu mới phải...
Đổng Phi cười khổ:
- Bàng công, đây là ngài không dự định giữ ta lại rồi. Nếu như còn xưng hô như vậy, ta đành phải cáo từ thôi. Cứ xưng hô ta là A Sửu thì hay hơn...Nếu không được, ngài cứ gọi tự của ta. Dù sao thì đừng nói đến bốn chữ An Ninh Đình hầu.
- Vậy gọi ngươi Tây Bình đi.
- Tiểu A Sửu đâu? - Đổng Phi nhìn lướt qua phòng khách, nghi hoặc hỏi.
Bàng Đức Công thở dài:
- Còn không phải bởi vì danh khí của Đại A Sửu ngươi càng lúc càng vang dội, kích thích tiểu gia hỏa kia... Năm nay nó mới qua tuổi 11, vốn liếng của ta cũng bị lấy hết đi rồi. Trước đó vài ngày, ta đưa nó đến chỗ Thủy Kính tiên sinh học nghệ. . . Ha ha, nếu biết ngươi tới, sửu tiểu tử kia khẳng định sẽ chạy về quấn lấy thôi.
Đổng Phi không khỏi nở nụ cười:
- Tiểu A Sửu biết vươn lên là chuyện tốt, đâu có quan hệ gì vói ta đâu.
- Sao nói không có quan hệ? Nếu không phải ngươi xúi giục nó tương lai giúp ngươi, sao nó có thể bình tâm lại, khắc khổ cầu học chứ?
Lời này khiến tất cả mọi người nở nụ cười.
Đổng Phi đột nhiên cảm thấy có một đôi mắt đang theo dõi mình. Cúi đầu nhìn, nhưng phát hiện tiểu nha đầu vừa rồi còn đang ở trong lòng Hoàng Thừa Ngạn, không biết lúc nào đã bò xuống, đứng ở bên cạnh ghế của Đổng Phi, đôi mắt to đen lung liếng chớp chớp nhìn y. Phát hiện Đổng Phi cúi đầu, tiểu nha đầu lập tức nhanh như chớp chạy đi, trốn phía sau Hoàng Thừa Ngạn, thò đầu cắn ngón tay, cặp mắt to tròn thì nhìn chằm chằm vào Đổng Phi.
- Đây là. . .
- A, đây là nha đầu của lão Hoàng, mới 5 tuổi... Tên là Hoàng Thạc. Bởi vì sinh vào đêm trăng tròn, nhũ danh gọi Nguyệt Anh.
- A!
Đổng Phi cười một tiếng, bỗng dưng lại ngẩn ra.
Hoàng Nguyệt Anh? Đó không phải là ... của Khổng Minh tiên sinh. . .
Đang suy nghĩ, Bàng Đức Công lại giới thiệu hai người phía sau Hoàng Thừa Ngạn cho Đổng Phi.
- Hai vị này là môn sinh đắc ý của lão Hoàng, đều là người Nhữ Nam. Một người tên Mạnh Kiến, tự Công Uy; người ốm là con trai của Thôi Liệt, đệ đệ của thái thú Tây Hà Thôi Quân, tên Du, tự Châu Bình. . .Ha ha, lão Hoàng rất thương họ đấy.
Mạnh Công Uy, Thôi Châu Bình. . .
Đổng Phi đột nhiên vô ý thức quay đầu lại nhìn Thạch Thao phía sau, Thạch Quảng Nguyên, Từ Nguyên Trực. . .
Rốt cuộc nghĩ tới, Thạch Thao này rốt cuộc là người nào! Bên trong Bình Thư có vẻ như từng nhắc tới. Nói Khổng Minh tiên sinh cùng bốn người này quan hệ rất tốt. Chỉ là ngoại trừ Từ Thứ ấn tượng có vẻ tương đối sâu sắc, ba người còn lại Đổng Phi thì có hơi không rõ.
Nếu không có Bàng Đức Công nhắc tới tên của bốn người này, y thậm chí nghĩ không ra.
Bàng Đức Công hỏi:
- Tây Bình, lần này ngươi tới đây không phải là vì đặc biệt tới thăm lão nhân này đấy chứ?
Đổng Phi vội vàng trả lời:
- Bàng công, hôm nay ta đến đây là có việc muốn nhờ. Ngài xem hai người phía sau ta, họ muốn tìm danh sư cầu học. Lạc Dương hôm nay quá mức với hỗn loạn. Đó là nơi trục lợi, thực không thích hợp nghiên cứu học vấn, vì vậy liền nghĩ đến ngài.
Bàng Đức Công ngẩn ra, nhìn Hoàng Dũ.
Thấy Hoàng Thừa Ngạn kia cười nói:
- Lão Bàng, thoạt nhìn ngươi không rảnh rỗi được rồi. Vừa lúc, ta đưa Châu Bình và Công Uy đến đây cũng là vì việc này. Ngươi cứ thu bốn người họ đi, cũng tính là đệ tử quan môn của ngươi. Ngươi xem thế nào?
Bàng Đức Công cười khổ:
- Một người là lão hữu nhiều năm, một người lại là vong niên chi giao. . . Hai người các ngươi thật là biết tìm việc cho ta. Vừa mới đẩy đi được một con quỷ gây họa, còn tưởng rằng có thể nhàn hạ hai ngày. . . Cũng được, nếu hai người đã lên tiếng, ta đây cũng không tiện cự tuyệt. Bốn người các ngươi ở chỗ ta học tập đi, về phần có thể học bao nhiêu thì còn phải xem bản thân các ngươi.
Từ Thứ và Thạch Thao liền tiến lên, cùng Thôi Châu Bình, Mạnh Công Uy đồng thời hành lễ bái sư.
Đổng Phi thấy việc này đã có kết quả, cuối cùng cũng thở dài một hơi.
Mọi người trò chuyện trong phòng, Đổng Phi lại cứ cảm thấy ánh mắt của Hoàng Nguyệt Anh đang nhìn mình. Nhưng khi nhìn qua thì nó lại trốn phía sau Hoàng Thừa Ngạn.
- Tiểu muội muội, vì sao cứ nhìn ta mãi thế?
- Châu Bình ca ca nói, ngươi là người xấu, người xấu giết người không chớp mắt!
Đổng Phi nhịn không được hỏi. Hoàng Nguyệt Anh kia nói xong lại trốn vào trong lòng Hoàng Thừa Ngạn, hình như không dám nhìn Đổng Phi.
Từ Thứ và Thạch Thao nghe vậy, không khỏi trợn mắt nhìn Thôi Châu Bình.
Mà Thôi Châu Bình đang đỏ lịm mặt... Hắn cũng là thế gia đệ tử, đối với Đổng Phi tự nhiên không có thiện cảm gì. Khi học tập tại môn hạ của Hoàng Thừa Ngạn, cũng từng lén lút cùng Mạnh Kiến đàm luận về Đổng Phi, trong lời nói phần nhiều là bôi nhọ.
Nhưng đó dù sao cũng là lén lút nói, không nghĩ tới bị hoàng Nguyệt Anh nói toạc ra, thể diện này quả thật là...
Hoàng Thừa Ngạn nhìn Thôi Châu Bình, trong lòng có phần không vui.
Mà Từ Thứ bên kia muốn đứng ra nói lại bị Đổng Phi kéo lại.
- Đổng Tây Bình đích thật là tay đầy máu tanh, giết người vô số. 13 tuổi sơ chiến tây bắc, 14 tuổi chuyển chiến Trung Nguyên, đánh chết phản tặc. . . 15 tuổi Ung Khâu cứu giá, người giết đâu chỉ có thể lấy trăm nghìn để tính? Nhưng Đổng mỗ tự nhận không thẹn với lương tâm, người khác muốn nói cái gì thì cứ mặc họ nói đi. . . Ngã bản tương tâm hướng minh nguyệt, nại hà minh nguyệt chiếu câu cừ*. . . Ta cần gì phải đứng ra biện giải? Nguyên Trực, Quảng Nguyên, hai ngươi tới đây là vì cầu học, cũng không nên bởi vì ta mà bỏ lỡ học nghiệp.
*Ta đem lòng hướng trăng sáng, nhưng trăng sáng lại chiếu rãnh mương. Ý tương tự như: hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
Nói đến đây Đổng Phi đứng dậy chắp tay cười nói:
- Bàng công, ta thân chịu hoàng mệnh, còn phải đến Đan Dương mộ binh, không làm phiền ngài nữa. Đợi lần sau Tiểu A Sửu trở về, xin thay ta hỏi thăm hắn... Hoàng công, phi cáo từ đây, hữu duyên gặp lại.
Xoay người nhanh chóng rời khỏi, khiến mọi người trong phòng ngây ra như con gà gỗ.
Hơn nửa ngày, Hoàng Thừa Ngạn, Bàng Đức Công mới tỉnh người lại, mà Đổng Phi cũng đã đi ra cửa.
- Đổng đại ca. . .
Từ Thứ và Thạch Thao đuổi theo trước tiên. Bàng Đức Công nhìn thoáng qua Thôi Châu Bình, thở dài, cũng đuổi theo.
Hoàng Thừa Ngạn thì không đuổi theo, chỉ ôm lấy Hoàng Thạc.
Tiểu Hoàng Thạc mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt như có suy nghĩ:
- Cha, người xấu nói vậy là sao?
- Câu nào?
- Chính là câu ngã bản tương tâm hướng minh nguyệt đấy.
Hoàng Thừa Ngạn nhìn tiểu Hoàng Thạc, lại nhìn Thôi Châu Bình và Mạnh Công Uy đang đỏ lựng mặt, đột nhiên thở dài một tiếng:
- Tri ngã giả vị ngã tâm ưu, bất tri ngã giả vị ngã hà cầu. Du du thương thiên, thử hà nhân tai? Ha ha, thực sự là người thú vị.
(Người hiểu ta, thì nói lòng ta ưu sầu. Người không hiểu ta, thì nói ta còn đang kiếm tìm. - Khổng Tử)
Thôi Châu Bình và Mạnh Công Uy nghe vậy, không khỏi lâm vào trầm tư.
Đổng Phi dẫn người đưa tiễn họ đến cửa thôn.
Trước khi chia tay tự nhiên lại có một phen dặn dò. . . Từ mẫu kéo tay Từ Thứ và Thạch Thao, lặp lại những lời tối hôm trước không biết đã nói bao nhiêu lần. Nội dung không ngoài bảo họ chăm chỉ đọc sách, chăm chỉ học tập, đừng lo lắng cho cuộc sống của bà.
Từ Thứ và Thạch Thao lại nhiều lần bảo đảm, sẽ không làm Từ mẫu thất vọng.
Lúc này Từ mẫu mới lên xe, trước khi đi còn nói với Đổng Phi:
- Tây Bình, lão thân giao phó hai đứa con này cho ngươi rồi.
Đổng Phi cũng luôn mãi bảo đảm:
- Thẩm thẩm yên tâm, tiểu điệt nhất định sẽ tìm cho họ một tiền đồ tốt.
Lúc này Từ mẫu mới tính yên tâm leo lên xe.
Nhìn xa giá càng đi càng xa, Đổng Phi đột nhiên có một loại ý nghĩ nhớ nhà. Chỉ chớp mắt đã trôi qua bốn năm, mặc dù nãi nãi mỗi lần phái người truyền tin đều nói sức khỏe an khang. Nhưng mỗi khi nhớ đến, Đổng Phi luôn có một loại cảm giác hổ thẹn không hiểu.
Nếu có cơ hội, nhất định phải về thăm nhà.
Đổng Phi âm thầm làm ra quyết định, xoay người chuẩn bị trở lại.
Từ Thứ không muốn đi, đứng ở cửa thôn ngơ ngác nhìn về hướng xa giá rời đi, đột nhiên chảy nước mắt.
Ngẫm lại cũng phải, Từ Thứ từ nhỏ cùng mẫu thân sống nương tựa lẫn nhau, 18 năm nay, mặc dù trong những năm tháng gian khổ Thái Bình Đạo làm loạn hắn cũng không xa cách với mẫu thân. Nhưng không nghĩ tới. . .Lần này cầu học, Kinh Châu và Trương Dịch cách xa nhau vạn dặm, không biết phải bao lâu mới có thể lại nhìn thấy mẫu thân. Nghĩ tới những điều này, trong lòng Từ Thứ cảm thấy thắt lại.
Thạch Thao nhẹ giọng an ủi, nhưng Từ Thứ vẫn đứng đó.
Đổng Phi đi qua, vỗ vai Từ Thứ:
- Từ mẫu thủ trung tuyến, du tử thân thượng y. Lâm hành mật mật phùng, ý khủng trì trì quy. Thùy ngôn thốn thảo tâm, báo đắc tam xuân huy. . . Nguyên Trực, thẩm thẩm rất kỳ vọng vào ngươi, ngươi phải khắc khổ cầu học. Ngày khác có thành tựu, mới không phụ tâm ý của thẩm thẩm. Hôm nay khổ sở, chẳng bằng nghĩ đến ngày sau nên cố gắng thế nào.
*Sợi chỉ trong tay mẹ
Tấm áo trên mình con
Kịp đi khâu nhặt mũi
Sợ về còn chậm chân
Ai bảo lòng tấc cỏ
Báo được ánh ba xuân?
(Du tử ngâm - Khúc ngâm của đứa con đi xa (Mạnh Giao) (Người dịch: Khương Hữu Dụng)
Từ Thứ trong lòng run lên, ngẩng đầu nhìn Đổng Phi.
- Những lời hôm nay của huynh trưởng, Nguyên Trực nhớ kỹ ở trong lòng.
Đang chuẩn bị trở lại triệu tập nhân mã để xuất phát, nhưng xa xa truyền đến tiếng vó ngựa gấp gáp.
Bồ Nguyên hớt hải dục ngựa chạy tới, la lớn:
- Chủ công, chủ công. . .
Đổng Phi ngạc nhiên, đợi ngựa của Bồ Nguyên đến gần mới tiến tới nắm lấy dây cương:
- Bồ Nguyên, sao ngươi lại trở về?
- Suýt nữa quên một đại sự!
Đổng Phi nói:
- Chuyện gì?
- Chuyến này chủ công đi Đan Dương, chắc hẳn phải đi qua Giang Hạ rồi.
- Hẳn là như vậy.
- Vừa rồi trên đường Nguyên nhớ ra, Giang Hạ có một kỳ nhân. Khi chủ công đi ngang qua, không ngại đến bái phỏng.
Giang Hạ? Kỳ nhân?
Đổng Phi tỏ ra kinh ngạc:
- Người nào, có chỗ nào thần kỳ?
Bồ Nguyên gãi gãi đầu:
- Người đó tên là Phí Ốc, tự Tái Thành, vừa mới nhược quán, là con cháu một nhà đại hộ trong thành Giang Hạ, rất có tài cán. Hắn giỏi về cơ quan học, từng bái sư danh sĩ Miện Nam Hoàng Thừa Ngạn, học nghệ năm năm, được coi là Tiêu Hà đương đại.
Đổng Phi nghe thế giật mình:
- Giang Hạ không ngờ có nhân vật như vậy, vì sao chưa từng nghe nói?
Bồ Nguyên nói:
- Người này không thích khoe khoang, vì vậy thanh danh không hiện. Nguyên là ở chỗ Trịnh sư nghe được tên của người này, cho nên cũng chú ý đến, mới hỏi Trịnh sư nơi ở của hắn. Trước đó thấy chủ công kích động nên suýt nữa quên mất việc này. Nếu như chủ công đi ngang qua Giang Hạ, có thể đi gặp người này. . . Đây là địa chỉ của hắn tại Giang Hạ.
Đổng Phi vui mừng:
- Bồ Nguyên, có lòng rồi!
- Vậy Nguyên cáo từ đây... Thành Lễ đại ca và mọi người còn đang chờ ta ở trên đường. Chủ công thuận buồm xuôi gió, mong sớm ngày quay lại Trương Dịch.
Nói rồi Bồ Nguyên cúi người hành lễ, sau đó xoay người lên ngựa, giơ roi mà đi.
Tên béo này đi cũng rất tiêu sái, song bởi vậy cũng làm cho tâm tình của Từ Thứ tốt hơn rất nhiều.
Sau đó triệu tập nhân mã, Đổng Phi suất lĩnh 300 Cự Ma Sĩ lần thứ hai khởi hành, một đường trùng trùng điệp điệp đi tới Tương Dương.
******
Ít nói chuyện, đám người Đổng Phi trải qua huyện Uyển, qua Dục Dương, khi qua Tân Dã thì ở lại hai ngày.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên tới Tân Dã, chẳng qua lần trước là vội vã đi ngang qua, căn bản không làm gì. Đổng Phi vẫn rất có cảm giác đối với địa phương này. Trong Bình Thư nói, năm đó Lưu Bị liên tục thất bại tại phương bắc, khi cùng đường chính là khôi phục nguyên khí ở đây. Kết bạn với Từ Thứ, lại trải qua Từ Thứ giới thiệu, tam cố mao lư, đã mời được Gia Cát Lượng.
Tuy nhiên hôm nay, minh quân nhân nghĩa đại danh đỉnh đỉnh trên lịch sử lại đã trở thành một phản tặc.
Mà đào viên tam anh cũng mất đi một, không biết những cố sự nghe nhiều nên thuộc kia còn có thể xảy ra lần nữa hay không?
Vì vậy khi dừng lại ở Tân Dã, Đổng Phi rất có cảm xúc.
Đột nhiên nhớ tới, Long Trung cách Tân Dã cũng không tính quá xa. Nhà Gia Cát Khuê ở tại Long Trung, vì vậy liền hỏi thăm đường đến Long Trung, dẫn theo Bàng Đức và Vũ An Quốc chuẩn bị xuất phát đến Long Trung, bái phỏng cả nhà Gia Cát Khuê.
Nhưng không ngờ, khi đến Ngọa Long cương, tìm được nơi ở của Gia Cát Khuê, Gia Cát Khuê lại không có ở đây.
Gia Cát Cẩn thì lại có ở nhà, nhưng trong người lại đang có bệnh.
Gia Cát Cẩn hiện giờ đã đến tuổi 14, đã lộ ra một loại khí khái chững chạc. Nghe nói Đổng Phi đến đây bái phỏng, Gia Cát Cẩn rất vui, cố gắng ôm thân bệnh ra ngoài nghênh tiếp, mời Đổng Phi vào nhà.
- Đại tỷ xuất giá, phụ thân đưa nhị tỷ cùng hai đệ đệ đi Kinh Châu xem lễ. Ta vì sức khỏe không tốt, vì vậy không đi cùng. Nhưng mà không nghĩ tới. . . Nếu phụ thân biết An Ninh Đình hầu đến đây bái phỏng, nhất định rất hối hận.
Gia Cát Cẩn thích thú nói, lại chậm một ly rượu cho Đổng Phi.
- Ồ, Gia Cát tiểu thư thành thân? Không biết là thanh niên nhà ai có phúc khí này?
Gia Cát Cẩn cười nói:
- Nói đến người đó, nhất định An Ninh Đình hầu cũng biết. Chính là con trai của danh sĩ Kinh Châu Khoái Lương, Khoái Kỳ.
- Khoái Lương, ta cũng quen biết. Nhưng Khoái Kỳ lại không biết. Khoái Lương không phải là theo Tần thứ sử tại Dương Châu sao? Hôm nay thế nào?
Gia Cát Cẩn nói:
- Hiện nay Khoái tiên sinh đang đảm nhiệm biệt giá cho Tần thứ sử, cũng không tệ lắm. Sau khi chúng tôi dọn đến đây, phụ thân đã định việc hôn nhân này với Khoái gia. Khoái Kỳ cũng rất có tài, là học sinh của Thủy Kính tiên sinh, phụ thân rất thỏa mãn với hắn. Nếu như Đổng đại ca có thể tới sớm 30 ngày, nói không chừng có thể gặp được cha ta rồi. Hắn cũng thường nhắc tới ngài.
*Biệt giá: Chức quan phụ tá cho thứ sử một châu, vì theo thứ sử thị sát ngồi xa giá khác, nên có tên này.
Đổng Phi nở nụ cười:
- Có thể được Gia Cát tiên sinh nhắc tới, cũng là vinh hạnh của ta rồi.
Ở trước mặt Đổng Phi hình như Gia Cát Cẩn khá tự nhiên. Từ chuyện năm đó đến đây định cư, đến chuyện xảy ra sau này, cứ luôn mồm rất nhiều. Bất tri bất giác trời đã tối, Đổng Phi liền ngủ lại một đêm, tâm tình những việc trải qua sau khi chia tay với Gia Cát Cẩn, càng làm cho Gia Cát Cẩn cảm thấy vô cùng kích động.
- Tây Bình ca ca chỉ lớn hơn ta bốn tuổi, hiện nay cũng đã là đình hầu, lập rất nhiều công lao. Thật hận bản thân không thể sớm lớn lên, theo ca ca cùng nhau chinh chiến, giết địch lập công. - Gia Cát Cẩn ra vẻ ước ao nói.
Nói thật thì hứng thú của Đổng Phi đối với người thành thật như Gia Cát Cẩn không mãnh liệt như Khổng Minh tiên sinh tương lai.
Nhưng sau đêm nay, nhận thức của y đối với Gia Cát Cẩn đã có biến chuyển.
Gia Cát Cẩn nói rất có trật tự. Còn nhỏ tuổi lại có vẻ đặc biệt chững chạc, kiến thức của hắn mặc dù không rộng, nhưng có thể nói đâu ra đấy.
Gia Cát Cẩn nói:
- Tây Bình ca ca, lần này huynh muốn đi đâu?
- À, ta có hai hiền đệ, muốn đưa tới chỗ Lộc Môn sơn Bàng Đức Công học tập.
- A?
Gia Cát Cẩn kinh ngạc:
- Vậy thật là không may rồi. Vài ngày trước phụ thân nói với ta, chuẩn bị đợi ta đầy 15 tuổi sẽ đưa tới chỗ Bàng công học tập nữa. Ài, chỉ tiếc khi đó, sợ là Tây Bình ca ca không còn ở Lộc Môn sơn nữa rồi.
Đổng Phi xoa đầu Gia Cát Cẩn, cười nói:
- Việc này có gì đâu? Chờ ngươi học thành rồi, sẽ giúp ta.
- Ta có thể đến giúp Tây Bình ca ca thật sao?
- Đương nhiên!
Gia Cát Cẩn nở nụ cười, Đổng Phi cũng cười. . .
Sáng sớm hôm sau, Đổng Phi dẫn Bàng Đức và Vũ An Quốc cáo từ. Trước khi chia tay, Gia Cát Cẩn lưu luyến không rời, đưa Đổng Phi ra tới mười dặm, lúc này mới quay trở lại nhà dưới sự thục giục của Đổng Phi.
Cùng Gia Cát Cẩn hàn huyên một đêm, tâm tình hiện giờ của Đổng Phi rất tốt.
Sau khi trở lại Tân Dã, lại đến sườn núi Bác Vọng đi vòng hết một ngày. Nơi này địa hình hiểm yếu, hai bên cỏ cây mọc thành bụi.
Từ Thứ cau mày, đột nhiên nói:
- Đổng đại ca, nếu có ngày giao phong với kẻ địch ở đây, nên làm sao phá địch?
Đổng Phi hầu như không cần nghĩ ngợi trả lời:
- Đương nhiên chỉ dùng hỏa công!
Từ Thứ nở nụ cười:
- Đổng đại ca suy nghĩ như ta vậy. Ở đây, đích thật là nơi tuyệt hảo để dùng hỏa công.
Lời vô ích, không phải là nơi tuyệt hảo, Gia Cát Lượng kia sao lại ở chỗ này một ngọn lửa thiêu chết mãnh tướng Hạ Hầu Đôn của Tào Tháo chứ?
Mọi người lập tức lại đi quanh sườn núi Bác Vọng một vòng, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn trở lại Tân Dã.
Một đêm vô sự, hừng đông lại tiếp tục khởi hành.
Ven đường, Đổng Phi cùng hai người Từ Thứ, Thạch Thao không ngừng tranh luận. Hoặc là ở một địa hình nào đó mà tường thuật, hoặc là làm sao dựa đất mà chiến. Sau đó, đám người Đổng Phi thậm chí sai người làm một cái bàn cát, mỗi lần gặp được một địa hình hiểm yếu liền dừng lại hành thôi diễn. Ngay từ đầu chỉ là ba người, sau đó thì Bàng Đức cũng gia nhập thảo luận.
Cứ như vậy, tốc độ đương nhiên phải chậm lại.
Những lý luận chiến pháp của Đổng Phi phần lớn đến từ binh pháp của Mã Viện để lại. Phải biết rằng, năm đó Mã Viện đã từng tác chiến tại Kinh Tương, cũng có ghi chép tương ứng. Nhưng Từ Thứ và Thạch Thao thì lại có trực giác nhạy cảm bẩm sinh, thường vào lúc bị vây ở hoàn cảnh xấu đột nhiên có ý nghĩ khác thường, một chủ ý nhỏ lại làm cho các loại bố trí của Đổng Phi đều trôi theo dòng nước.
Đặc biệt là khi đi qua Phàn Thành, Đổng Phi nhớ tới cố sự thủy yêm thất quân.
Vì vậy kéo Bàng Đức cũng gia nhập vào, bảo Từ Thứ và Thạch Thao đi sắm vai nhân vật Quan Công. Kết quả, ngay từ đầu Từ Thứ liền áp dụng sách lược tị chiến, cũng kéo dài thời gian đến mùa mưa, tái hiện lại thảm trạng thủy yêm thất quân .
Đổng Phi bắt đầu tin tưởng, nếu như trên lịch sử thực sự có trận chiến này...
Quan Công, không thể khinh thường.
Một đường thôi diễn, bất kể là Đổng Phi Bàng Đức hay là Từ Thứ Thạch Thao đều có thể nói là thu hoạch rất nhiều.
Rời khỏi huyện Đặng, vượt qua A Đầu sơn, liền tiến vào cảnh nội Tương Dương.
Đổng Phi tính toán thời gian, nhưng ngoài ý muốn phát hiện từ Tân Dã một đường qua đây, lộ trình ngắn mà không ngờ họ mất hết gần 30 ngày. Tính thời gian, bắt đầu xuất phát từ Lạc Dương, đã qua 50 ngày rồi.
Không dám nán lại tiếp nữa, sau khi hỏi rõ ràng vị trí của Lộc Môn sơn, đám người Đổng Phi liền gấp gáp lên đường.
Cuối tháng bảy, đoàn người tiến vào Lộc Môn sơn.
Bên ngoài núi, nắng gắt cuối thu như đổ lửa, mà trong núi lại là cảnh tượng mát mẻ.
Ven đường thấy núi non nhấp nhô, trước mắt đều là cảnh xanh um tươi tốt, suối chảy róc rách, chim muông ca hót.
Đổng Phi cảm thấy tâm tình trở nên tốt hơn.
Bàng Đức Công tại địa phương khá có danh tiếng. Ngẫu nhiên gặp một tiều phu trên sơn đạo đã hỏi rõ ràng được nơi ở của Bàng Đức Công.
Tại Lộc Môn sơn, Bàng Đức Công có hiệu là Lộc Môn sơn cư sĩ.
Hắn ngụ ở Thanh Thạch Bình trên Lộc Môn sơn, cảnh sắc xung quanh càng êm ả hơn.
Đổng Phi bảo Cự Ma Sĩ chờ ở ngoài Thanh Thạch Bình, chỉ dẫn Từ Thứ và Thạch Thao đi tới trước căn lư ốc.
Gõ cửa gỗ vài tiếng, chẳng mấy chốc liền nghe được một thanh âm trẻ con truyền đến:
- Là ai đấy?
- Xin thông báo cho Bàng công, nói là có Đổng Phi Đổng Tây Bình người Lũng Tây đây cầu kiến Bàng công. . .
Sau cánh cửa an tĩnh một lúc, lát sau truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, rồi cánh cửa gỗ mở ra, Bàng Đức Công đứng ở phía sau cửa.
Mấy năm không gặp. Bàng Đức Công cũng không thay đổi nhiều.
Ngược lại, lúc trước khi gặp hắn mái tóc có vẻ muối tiêu, hôm nay lại biến thành một màu đen, tinh thần quắc thước, sắc mặt hồng nhuận. Đứng ở cửa, Bàng Đức Công không thể không ngửa đầu, cười nói:
- Đổng A Sửu ngươi sao lại biến thành thế này rồi?
Không biết là nguyên nhân gì, nửa năm qua Đổng Phi phát dục rất kinh người.
Thân cao hơn trượng không nói, thân thể càng to lớn hơn. Bưu hãn, lưng hùm vai gấu, đứng ở đó giống như một ngọn núi nhỏ.
Tướng mạo cũng không thay đổi quá lớn, chỉ có thêm chòm râu nhỏ.
Bộ râu đó rất cứng, giống như cương châm. Loáng thoáng, Đổng Phi cũng cảm thấy được có gì đó không ổn, nhưng lại tìm không ra nguyên nhân.
Đổng Phi cười nói:
- Bàng công, mạo muội đến làm phiền, xin đừng trách.
- Sao lại trách?. . . Nhanh vào nhà. Chỗ ta vừa lúc có một bằng hữu tới, giới thiệu cho ngươi luôn.
Nói rồi Bàng Đức Công kéo Đổng Phi đi vào trong nhà.
Từ Thứ và Thạch Thao nhìn nhau, đi theo Đổng Phi thẳng vào nhà.
Căn phòng trang trí khá thanh nhã. Đối diện cửa phòng là một cái bàn bát tiên, hai bên là ghế bành.
Một trung niên nhân tuổi chừng 40 đang ngồi trong phòng, hai thanh niên đứng phía sau, trong lòng ôm một bé gái cừng 5, 6 tuổi, da ngăm đen, tóc có lẽ bởi vì thiếu can xi nên hơi vàng.
- Lão Hoàng, tới đây, ta vừa lúc giới thiệu cho ngươi. . . Ha ha, thực sự là nói A Sửu, A Sửu đến ngay. Vừa rồi còn đang nói ngươi, không ngờ ngươi liền tới rồi.. . Vị này chính là hảo hữu của ta, danh sĩ Miện Nam Hoàng Dũ, tự Thừa Ngạn. Lão Hoàng, vị này chính là An Ninh Đình hầu, Đổng Tây Bình.
Trung niên nhân kia cũng đứng lên, mỉm cười.
Đổng Phi lại không khỏi lấy làm kinh hãi. Hoàng Thừa Ngạn. . . Người này chính là cha vợ của Khổng Minh tiên sinh. Trong Bình Thư, Lưu Bị thảm bại tại thành Bạch Đế, Khổng Minh tiên sinh thiết lập Bát Trận đồ, vây khốn hơn mười vạn đại quân của Lục Tốn ở bên trong. Chính là Hoàng lão tiên sinh này đứng ra phá Bát Trận đồ, mới làm cho hơn mười vạn đại quân của Lục Tốn thoát khỏi cái chết. . . Đây chính là một ngưu nhân đang ẩn dấu.
Trước đây, Đổng Phi cũng nghe qua tên của Hoàng Thừa Ngạn, nhưng vẫn chưa cảm thấy gì.
Mà khi y mặt đối mặt với nhìn thấy chính người đó, không khỏi tâm sinh kính sợ. Đổng Phi bước lên phía trước một bước hành lễ:
- Bái kiến Hoàng tiên sinh.
- An Ninh Đình hầu chớ đa lễ, lão phu không dám nhận. . . Ha ha, đã sớm nghe nói qua đại danh của An Ninh Đình hầu, không nghĩ tới lại gặp nhau ở chỗ này. Mau mau mời ngồi, mau mau mời ngồi. Lão Bàng đang nói về bàn bát tiên của ngươi đấy. Chỉ tiếc Lạc Dương cách nơi này quá xa, đồ ở Gia Cụ phường của ngươi lại mắc quá, chỉ có thể mua nhạn phẩm (hàng fake) sử dụng thôi.
Bàng Đức Công đỏ mặt, trừng mắt với Hoàng Thừa Ngạn, sau đó bảo mọi người ngồi xuống.
- A Sửu. . . A, hiện tại hẳn là xưng hô ngươi là An Ninh Đình hầu mới phải...
Đổng Phi cười khổ:
- Bàng công, đây là ngài không dự định giữ ta lại rồi. Nếu như còn xưng hô như vậy, ta đành phải cáo từ thôi. Cứ xưng hô ta là A Sửu thì hay hơn...Nếu không được, ngài cứ gọi tự của ta. Dù sao thì đừng nói đến bốn chữ An Ninh Đình hầu.
- Vậy gọi ngươi Tây Bình đi.
- Tiểu A Sửu đâu? - Đổng Phi nhìn lướt qua phòng khách, nghi hoặc hỏi.
Bàng Đức Công thở dài:
- Còn không phải bởi vì danh khí của Đại A Sửu ngươi càng lúc càng vang dội, kích thích tiểu gia hỏa kia... Năm nay nó mới qua tuổi 11, vốn liếng của ta cũng bị lấy hết đi rồi. Trước đó vài ngày, ta đưa nó đến chỗ Thủy Kính tiên sinh học nghệ. . . Ha ha, nếu biết ngươi tới, sửu tiểu tử kia khẳng định sẽ chạy về quấn lấy thôi.
Đổng Phi không khỏi nở nụ cười:
- Tiểu A Sửu biết vươn lên là chuyện tốt, đâu có quan hệ gì vói ta đâu.
- Sao nói không có quan hệ? Nếu không phải ngươi xúi giục nó tương lai giúp ngươi, sao nó có thể bình tâm lại, khắc khổ cầu học chứ?
Lời này khiến tất cả mọi người nở nụ cười.
Đổng Phi đột nhiên cảm thấy có một đôi mắt đang theo dõi mình. Cúi đầu nhìn, nhưng phát hiện tiểu nha đầu vừa rồi còn đang ở trong lòng Hoàng Thừa Ngạn, không biết lúc nào đã bò xuống, đứng ở bên cạnh ghế của Đổng Phi, đôi mắt to đen lung liếng chớp chớp nhìn y. Phát hiện Đổng Phi cúi đầu, tiểu nha đầu lập tức nhanh như chớp chạy đi, trốn phía sau Hoàng Thừa Ngạn, thò đầu cắn ngón tay, cặp mắt to tròn thì nhìn chằm chằm vào Đổng Phi.
- Đây là. . .
- A, đây là nha đầu của lão Hoàng, mới 5 tuổi... Tên là Hoàng Thạc. Bởi vì sinh vào đêm trăng tròn, nhũ danh gọi Nguyệt Anh.
- A!
Đổng Phi cười một tiếng, bỗng dưng lại ngẩn ra.
Hoàng Nguyệt Anh? Đó không phải là ... của Khổng Minh tiên sinh. . .
Đang suy nghĩ, Bàng Đức Công lại giới thiệu hai người phía sau Hoàng Thừa Ngạn cho Đổng Phi.
- Hai vị này là môn sinh đắc ý của lão Hoàng, đều là người Nhữ Nam. Một người tên Mạnh Kiến, tự Công Uy; người ốm là con trai của Thôi Liệt, đệ đệ của thái thú Tây Hà Thôi Quân, tên Du, tự Châu Bình. . .Ha ha, lão Hoàng rất thương họ đấy.
Mạnh Công Uy, Thôi Châu Bình. . .
Đổng Phi đột nhiên vô ý thức quay đầu lại nhìn Thạch Thao phía sau, Thạch Quảng Nguyên, Từ Nguyên Trực. . .
Rốt cuộc nghĩ tới, Thạch Thao này rốt cuộc là người nào! Bên trong Bình Thư có vẻ như từng nhắc tới. Nói Khổng Minh tiên sinh cùng bốn người này quan hệ rất tốt. Chỉ là ngoại trừ Từ Thứ ấn tượng có vẻ tương đối sâu sắc, ba người còn lại Đổng Phi thì có hơi không rõ.
Nếu không có Bàng Đức Công nhắc tới tên của bốn người này, y thậm chí nghĩ không ra.
Bàng Đức Công hỏi:
- Tây Bình, lần này ngươi tới đây không phải là vì đặc biệt tới thăm lão nhân này đấy chứ?
Đổng Phi vội vàng trả lời:
- Bàng công, hôm nay ta đến đây là có việc muốn nhờ. Ngài xem hai người phía sau ta, họ muốn tìm danh sư cầu học. Lạc Dương hôm nay quá mức với hỗn loạn. Đó là nơi trục lợi, thực không thích hợp nghiên cứu học vấn, vì vậy liền nghĩ đến ngài.
Bàng Đức Công ngẩn ra, nhìn Hoàng Dũ.
Thấy Hoàng Thừa Ngạn kia cười nói:
- Lão Bàng, thoạt nhìn ngươi không rảnh rỗi được rồi. Vừa lúc, ta đưa Châu Bình và Công Uy đến đây cũng là vì việc này. Ngươi cứ thu bốn người họ đi, cũng tính là đệ tử quan môn của ngươi. Ngươi xem thế nào?
Bàng Đức Công cười khổ:
- Một người là lão hữu nhiều năm, một người lại là vong niên chi giao. . . Hai người các ngươi thật là biết tìm việc cho ta. Vừa mới đẩy đi được một con quỷ gây họa, còn tưởng rằng có thể nhàn hạ hai ngày. . . Cũng được, nếu hai người đã lên tiếng, ta đây cũng không tiện cự tuyệt. Bốn người các ngươi ở chỗ ta học tập đi, về phần có thể học bao nhiêu thì còn phải xem bản thân các ngươi.
Từ Thứ và Thạch Thao liền tiến lên, cùng Thôi Châu Bình, Mạnh Công Uy đồng thời hành lễ bái sư.
Đổng Phi thấy việc này đã có kết quả, cuối cùng cũng thở dài một hơi.
Mọi người trò chuyện trong phòng, Đổng Phi lại cứ cảm thấy ánh mắt của Hoàng Nguyệt Anh đang nhìn mình. Nhưng khi nhìn qua thì nó lại trốn phía sau Hoàng Thừa Ngạn.
- Tiểu muội muội, vì sao cứ nhìn ta mãi thế?
- Châu Bình ca ca nói, ngươi là người xấu, người xấu giết người không chớp mắt!
Đổng Phi nhịn không được hỏi. Hoàng Nguyệt Anh kia nói xong lại trốn vào trong lòng Hoàng Thừa Ngạn, hình như không dám nhìn Đổng Phi.
Từ Thứ và Thạch Thao nghe vậy, không khỏi trợn mắt nhìn Thôi Châu Bình.
Mà Thôi Châu Bình đang đỏ lịm mặt... Hắn cũng là thế gia đệ tử, đối với Đổng Phi tự nhiên không có thiện cảm gì. Khi học tập tại môn hạ của Hoàng Thừa Ngạn, cũng từng lén lút cùng Mạnh Kiến đàm luận về Đổng Phi, trong lời nói phần nhiều là bôi nhọ.
Nhưng đó dù sao cũng là lén lút nói, không nghĩ tới bị hoàng Nguyệt Anh nói toạc ra, thể diện này quả thật là...
Hoàng Thừa Ngạn nhìn Thôi Châu Bình, trong lòng có phần không vui.
Mà Từ Thứ bên kia muốn đứng ra nói lại bị Đổng Phi kéo lại.
- Đổng Tây Bình đích thật là tay đầy máu tanh, giết người vô số. 13 tuổi sơ chiến tây bắc, 14 tuổi chuyển chiến Trung Nguyên, đánh chết phản tặc. . . 15 tuổi Ung Khâu cứu giá, người giết đâu chỉ có thể lấy trăm nghìn để tính? Nhưng Đổng mỗ tự nhận không thẹn với lương tâm, người khác muốn nói cái gì thì cứ mặc họ nói đi. . . Ngã bản tương tâm hướng minh nguyệt, nại hà minh nguyệt chiếu câu cừ*. . . Ta cần gì phải đứng ra biện giải? Nguyên Trực, Quảng Nguyên, hai ngươi tới đây là vì cầu học, cũng không nên bởi vì ta mà bỏ lỡ học nghiệp.
*Ta đem lòng hướng trăng sáng, nhưng trăng sáng lại chiếu rãnh mương. Ý tương tự như: hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
Nói đến đây Đổng Phi đứng dậy chắp tay cười nói:
- Bàng công, ta thân chịu hoàng mệnh, còn phải đến Đan Dương mộ binh, không làm phiền ngài nữa. Đợi lần sau Tiểu A Sửu trở về, xin thay ta hỏi thăm hắn... Hoàng công, phi cáo từ đây, hữu duyên gặp lại.
Xoay người nhanh chóng rời khỏi, khiến mọi người trong phòng ngây ra như con gà gỗ.
Hơn nửa ngày, Hoàng Thừa Ngạn, Bàng Đức Công mới tỉnh người lại, mà Đổng Phi cũng đã đi ra cửa.
- Đổng đại ca. . .
Từ Thứ và Thạch Thao đuổi theo trước tiên. Bàng Đức Công nhìn thoáng qua Thôi Châu Bình, thở dài, cũng đuổi theo.
Hoàng Thừa Ngạn thì không đuổi theo, chỉ ôm lấy Hoàng Thạc.
Tiểu Hoàng Thạc mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt như có suy nghĩ:
- Cha, người xấu nói vậy là sao?
- Câu nào?
- Chính là câu ngã bản tương tâm hướng minh nguyệt đấy.
Hoàng Thừa Ngạn nhìn tiểu Hoàng Thạc, lại nhìn Thôi Châu Bình và Mạnh Công Uy đang đỏ lựng mặt, đột nhiên thở dài một tiếng:
- Tri ngã giả vị ngã tâm ưu, bất tri ngã giả vị ngã hà cầu. Du du thương thiên, thử hà nhân tai? Ha ha, thực sự là người thú vị.
(Người hiểu ta, thì nói lòng ta ưu sầu. Người không hiểu ta, thì nói ta còn đang kiếm tìm. - Khổng Tử)
Thôi Châu Bình và Mạnh Công Uy nghe vậy, không khỏi lâm vào trầm tư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.