Ác Hán

Chương 5: Trời Sinh Lực Vương (2)

Canh Tân

09/04/2013



“ Tỷ phu, ta vừa mới học xong một bộ thương pháp , không biết có hay không tỷ phu có hứng thú chỉ điểm?”

Võ nghệ của Lý Nho cũng không tính là giỏi, nhưng hắn lúc tuổi trẻ đi chu du khắp thiên hạ , gặp rất nhiều nhân vật lợi hại , cho nên ánh mắt phi thường độc đáo, nghe được Đổng Hoàng nói, Lý Nho gật đầu cười nói: “ A Tú biểu diễn , Nho tất sẽ lĩnh giáo sự cao minh.”

Đổng Hoàng cười lớn một tiếng , xoay người đi lại giá binh khí cầm lên một thanh trường thương , ước chừng nặng khoảng 10 cân .

Chỉ thấy Đổng Hoàng run run cán thương, thương anh bay lên, giống như giao long rất có uy thế , gia phó xung quanh đều kêu lên ủng hộ không ngừng khuyến khích Đổng Hoàng, Nhưng Lý Nho chỉ nhìn trong chốc lát, khuôn mặt gầy không nhịn được tươi cười.

Đẹp thì đẹp , nhưng lại là giống như Tú hoa thương ( Giống như đàn bà múa, đẹp , nhưng không có lực) Nếu Đổng Trác ở đây chứng kiến nhất định sẽ cười nhạt, Nhưng Lý Nho hắn thì không thể như vậy , cho nên đành vuốt lên chòm râu chưa mọc , mỉm cười trầm trồ khen ngợi.

Thương ảnh đột nhiên dừng lại, Đổng Hoàng hướng về phía cạnh võ trường hét lên :

“ Người nào nhìn lén?”

Lý Nho ngẩn ra, nhìn theo ánh mắt của Đổng Hoàng thì thấy bên cạnh võ trường không biết khi nào thì xuất hiện một cái đồng tử.

Nhìn đồng tử này ước chừng khoảng muời một , mười hai tuổi, thân cao lục thước.

Da thịt màu đồng, mũi sư tử, ,một đôi mày rậm , hai mắt hữu thần , nhưng ánh mắt có vẻ hơi dài và nhỏ, con ngươi lạnh lùng làm cho người ta cảm thấy một cảm giác không hàn mà lạnh , Đầu tóc thì rối bời, nhìn rất giống một đầu sư tử.

Lý Nho cảm giác rất xa lạ , đây là người nào?

Nào biết , Đổng Hoàng thấy đồng tử này lại nở nụ cười nói:” A Sửu, ngươi không ở bên cạnh nãi nãi , chạy tới đây làm gì?

A Sửu?

Hay là hắn chính là người mà Viện nhi nói?Không đúng a, Viện nhi nói qua , hắn không đến bảy tuổi , nhưng thế nào lại….

Lý Nho bỗng nhớ đến cái truyền thuyết trong Đổng Phủ, A Sửu vốn là yêu quái chuyển thế, vừa sinh đã khắc chết mẹ của hắn, nếu không có Lão phu nhân lấy tình thương để trấn hắn , chỉ sợ sớm thành yêu ma, hay là hắn thật sự là một yêu quái?



Đồng tử không để ý tới Đổng Hoàng, hừ một tiếng rồi xoay người bước đi.

“ A Sửu , ta đang hỏi ngươi !”

Đồng tử cũng không để ý tới, thẳng hướng ngoài võ trường đi tới .

Đổng Hoàng giận tím mặt, trước mặt hạ nhân không ngờ A Sửu này không cho hắn chút mặt mũi , điều này làm cho hắn mất mặt không thôi, lại có cả tỷ phu ở trong này, nếu ngay cả A Sửu tiểu tử cũng không thu thập được , thì tương lai như thế nào sẽ làm cho Tỷ phu hiệu lực cho hắn ?

“ Tên khốn khiếp này, thật là không biết lễ nghĩa, trách không được ngay cả mẹ mình cũng khắc chết!”

Lý Nho cau mày, cảm thấy Đổng Hoàng có chút quá phận .Dù sao A Sử còn chưa đến bảy tuổi, cho dù không hiểu lễ nghĩa cũng là việc bình thường, Đổng gia cũng không phải là thế tộc, cho nên cũng không có nhiều vậy tộc quy như vậy, nhưng lại nói Đổng Hoàng ngươi cùng với một tiểu hài tử so đo vậy nên gọi thế nào a?

Đồng tử dừng lại cước bộ, nghiêng đầu hướng về phía Đổng Hoàng nhìn lại.

“ Ngươi lập lại lần nữa!”

Chẳng biết tại sao, Lý Nho cảm thấy trong giọng nói của hài tử này mang theo hơi thở âm lãnh, hắn không khỏi im lặng, cẩn thận huơớng đồng tử quan sát, lại phát hiện đồng tử cũng không có cái gì dị thường, lẳng lặng đứng yên bất động.

“ Ta……”

Chỉ có đứng đối diện với đồng tử là Đổng Hoàng mới có thể cảm nhận được sát khí trên người đồng tử, tiểu tử này như thế nào sát khí lớn như vậy, mặc dù đối mặt với thúc thúc cũng không có sát khí sắc bén như vậy a.bất quá, Đổng Hoàng rất nhanh kịp phản ứng, nếu như ngay cả một cái tiểu gia hoả đều không đối phó được, thì làm sao tỷ phu cam tâm hiệu lực cho ta a?

“ Ta nói ngươi là tên yêu quái không biết lễ nghĩa, hôm nay ta thay mặt thúc thúc giáo huấn ngươi một lần!”

Đổng Hoàng nói xong, Đại thương run lên, mang theo một tiếng gió đâm hướng về phía đồng tử. Đây mà là dạy dỗ, rõ ràng là muốn giết người. Lý Nho lập tức phản ứng, Đổng Hoàng đây là muốn giết A Sửu .

Ngẫm lại, phương diện này cũng không có quá khó để lý giải.

Không quản hay không A Sửu được sủng ái, nhưng đối với Đổng Hoàng vẫn là một cái uy hiếp. Giết A Sửu tất nhiên sẽ bị Đổng Trác trách mắng vài câu, về phần lão phu nhân tuy rằng sẽ thương tâm, Nhưng Đổng Hoàng dù sao cũng là tôn tử của bà, sao bà có thể lấy mạng của hắn?



A Tú này , Tâm tư thật sự độc ác!

Làm cho ta ở chỗ này làm nhân chứng, người ở diễn võ trường này đều là người của hắn, tất nhiên sẽ vì hắn mà nói chuyện, ta nếu không giúp hắn về sau chắc không có ngày yên ổn. Nhưng nếu ta giúp hắn thì chắc sẽ cùng hắn ngồi chung chiếc thuyền.

Nói đến âm mưu quỷ kể thì mười Đổng Hoàng cũng không bằng một Lý Nho.

Cho dù như vậy , Lý Nho muốn ngăn cũng không ngăn được. Ánh mắt chợt nhắm lại, thầm nói một tiếng :” Viện Nhi thật có lỗi.”

Vì hắn xem ra, A Sửu hình thể tuy rằng giống đứa trẻ mười một , mười hai tuổi hài tử, nhưng dù sao cũng là bảy tuổi, cho dù hắn có mười hai mười ba tuổi, mà Đổng Hoàng muốn quyết tâm giết hắn cũng quả thực dễ dàng.

Bất quá , Lý Nho cũng không có ý tứ trách Đổng Hoàng .Gia hoả này tâm địa độc ác, hơn nữa ý nghĩ nhanh nhẹn, cũng là người làm đại sự.Hắn nhắm mắt lại , không đành lòng nhìn cậu em vợ này chết oan, chết uổng, đồng thời cũng nghĩ làm thế nào để giải thích chuyện này với Viện nhi .

Nhưng nhắm mắt lại một lát, Lý Nho cũng không nghe thấy trong tưởng tưởng của hắn là tiếng kêu thảm thiết.

Diễn võ trường trở nên rất im lặng, không có chút thanh âm nào?Sao lại thế này?

Lý Nho nhịn không được mở mắt ra, thấy tình huống trong sân chợt thở nhẹ một hơi. Chỉ thấy đồng tử đứng vững vàng một chỗ, tựa hộ không có nhúc nhích qua, trường thương của Đổng Hoàng bị một tay của Đồng tử nắm chặt, mặc cho Đổng Hoàng hai tay dùng sức, mặt đến đỏ bừng nhưng không cách nào lay động nửa phân.

Đây thật sự chính là hài đồng chưa đến bảy tuổi hay sao?

“ Ngươi thật sự muốn giáo huấn sao? Hừ ,thật là không biết trời cao đất rộng, chỉ bằng mấy chiêu Tú hoa thương kia cũng muốn giáo huấn người khác?Đừng nhìn ngươi diễu võ dương oai ở trong thành mà tưởng không có người khác đánh bại ngươi, Nhưng người đó không đánh ngươi vì chỉ sợ cha trả thù mà thôi, nếu không , cho dù một trăm Đổng Hoàng cũng không đủ cho người ta giết.Có chút bổn sự cúng dám khoe khoang, thật không biết xấu hổ , buông tay!”

Đồng tử nói xong, tay đột nhiên phát lực.

Đổng Hoàng chỉ thấy trương thương trong tay hắn xoay tròn rồi rời khỏi tay hắn.

Khí lực kia thực sự rất mạnh, lúc trường thương trong nháy mắt rời khỏi tay của Đổng Hoàng thì da tay cũng bị sự ma sát lôi đi một mảng, máu chảy đầm đìa.

Đổng Hoàng nhịn không được hét thảm một tiếng, suýt nữa ngã xuống mặt đất .Đau đớn đi qua, Đổng Hoàng không khỏi thẹn quá hoá giận, thân hình vừa đứng vững vàng, ngón tay chỉ đồng tử trước mặt hét lớn:” Giết hắn cho ta!”

Lý Nho đứng một bên thầm hô một tiếng :” Không tốt….”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ác Hán

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook