Chương 482: Trường An (1)
Canh Tân
04/06/2015
Y không biết. . .
Mạnh Thản và Hàn Đức đi theo phía sau Đổng Phi, chỉ nhắm mắt theo đuôi.
Hai người không rõ, vốn là việc tốt, vì sao Đổng Phi lại đột nhiên trở nên có tâm sự như vậy?
- Thiên tuế!
Đổng Phi bừng tỉnh lại, quay đầu cười:
- Đừng lo lắng, ta không sao. . . Chỉ là các lão bằng hữu từng người bỏ đi, trong lòng có chút cảm hoài. . .Đúng rồi lão Hàn, tiểu nhi tử của ngươi lớn thế nào rồi? Ta nhớ kỹ, ngươi có bốn con trai, lớn nhất năm nay 18 rồi chứ?
Hàn Đức đỏ mặt, cười ha ha.
- Làm phiền chủ công nhớ tới, đại tiểu tử nhà ta đồng niên với vương tử. Tiểu nhi tử năm nay đã 9 tuổi rồi, năm ngoái vào Hương học.
Đổng Phi vừa đi vừa nghe, đột nhiên giống như nhớ tới cái gì, nở nụ cười.
Hàn Đức, ta hình như nghĩ ra rồi!
Ở trong Bình Thư của Tam Quốc Diễn Nghĩa hắn có bốn con trai, hợp xưng Hàn gia ngũ hổ, nhưng cuối cùng lại chết ở trong tay Triệu Vân.
Thật không ngờ tên này theo mình gần 20 năm cũng là một ngưu nhân. Chắc hẳn kiếp này họ sẽ không còn xung đột với Triệu Vân nữa.
- Đúng rồi, hai ngày nay Trường An có tin tức truyền đến không?
Mạnh Thản suy nghĩ một chút, mới lắc đầu nói:
- Chắc không có. Nếu có chuyện thì tiểu tử Hoàng Vinh khẳng định đã đưa tới đây lâu rồi. Hắn là người làm việc rất chắc chắn, biết nặng nhẹ. Nếu Trường An có thư tín đến, Hoàng Vinh khẳng định sẽ đưa tới đây trước tiên.
- Nghe nói, hai ngày nay Trường An rất bất không an ổn.
Hàn Đức cười cộc lốc:
- Có đại công tử ở đó, sẽ không gặp chuyện không may đâu. Chủ công yên tâm được rồi. . .
Đổng Phi phiền não gãi gãi đầu.
Xem ra, mọi người đều rất có lòng tin đối với Đổng Ký. Hy vọng là vậy! Hy vọng hắn có thể khống chế được thế cục của Trường An, đừng để xảy ra biến hóa.
******
Chiến cuộc của Quan Đông thiên biến vạn hóa, khiến người khác không theo kịp.
Sau khi hai huynh đệ Thân Đam Thân Nghi chia binh đến Trường Bình, Lữ Mông suất lĩnh 3000 nhân mã lặng yên chiếm lĩnh Yển Huyện, chặt đứt đường lui của Thư Hộc Hứa Du quay lại Nhữ Nam. Lữ Mông dùng kỳ binh rất giỏi, có hiệu quả xuất kỳ bất ý.
Khi hắn chiếm lĩnh Yển huyện chính là ngày Quan Vũ bị giết.
Đợi Thư Hộc và Hứa Du phát hiện thế cục Toánh Xuyên không ổn, chuẩn bị rút quân thì Bàng Lâm Khoái Việt dưới sự dẫn dắt của Lâu Khuê Tập Thụ suất lĩnh Điển Tồn Điển Kiến đã chiếm được Phần Khâu, Dưỡng Âm lý, chặt đứt liên lạc giữa Toánh Xuyên và Nam Dương.
Mười vạn quân Từ Châu thoáng cái bị nhốt ở vùng Lâm Toánh, bên trong không có lương thảo, ngoài không viện binh, trong nhất thời tiến thối lưỡng nan, rất khó xử.
Mà Bàng Đức thì sao, sau khi chiếm Hứa Xương liền phái Đổng Sóc Đổng Hựu cùng Dương Duy hợp binh lại, công phá Úy Thị, chém chết Lưu Tích. Gia Cát Cẩn thuận thế công chiếm Mông huyện, chiếm Lương Quốc, kiềm chế binh mã của hai vùng Nhữ Nam Bái huyện, không thể đi cứu viện Thư Hộc.
Sau ba ngày Hứa Xương cáo phá, Viên Thiệu tại Bộc Dương gặp phục kích của Tân Tì.
Ấu tử Viên Thượng bị con trai Tân Tì là Tân Sưởng bắn chết ở ngoài thành Bộc Dương. Viên Thiệu dẫn mấy nghìn tàn binh bại tướng hốt hoảng chạy trốn tới Thương Đình.
Lúc này nhân mã của Đổng Phi đã nắm trong tay đại bộ phận thành trấn của Đông quận. Trần Đáo dẫn dắt ba vạn Đạp Bạch quân chiếm lấy Đông A và Phạm huyện, đẩy lùi Hổ Kỵ doanh của Tào Thuần, cắt đứt liên hệ giữa Tào Tháo và Viên Thiệu, mơ hồ hình thành sự bao vây đối với Tào Tháo.
Hướng bắc có Hoàng Hà ngăn trở.
Hướng nam, có Đạp Bạch thiết kỵ. . .
Phía tây Đổng Phi đã hội hợp với Tân Tì, áp sát Thương Đình. Lúc này Viên Thiệu giống như con chim trong lồng, tuyệt vọng chờ đợi tử vong tới. . . .
****
Tháng tám, mấy ngày nữa là 15 rồi!
Đương nhiên tại thời kì Đông Hán còn chưa có thuyết pháp tiết Trung thu. Có điều mọi người đã có thói quen ngắm trăng vào ngày này.
Tương truyền, thời Xuân Thu có sửu nữ Vô Diêm của Tề quốc, từ nhỏ từng thành kính bái nguyệt. Sau khi lớn lên lấy phẩm đức siêu quần mà bước vào Tề vương cung, nhưng cũng không được sủng hạnh. 15 tháng 8 một năm nào đó, Tề Vương dưới ánh trăng thấy được Vô Diêm, cảm thấy nàng thân khoác ánh trăng sáng, thánh khiết mà mỹ lệ động nhân, vì vậy liền lập Vô Diêm làm hoàng hậu. Từ đó có tập tục Trung thu bái nguyệt. Nữ tử bái nguyệt, nam nhi ngắm trăng.
Thương Đình là một bến đò, nằm bên bờ Hoàng Hà.
Viên Thiệu ánh mắt dại ra ngồi ở trong đại trướng, cả người giống như bị đần độn. Chiến bại liên tiếp làm cho Viên Thiệu không còn chút khí khái nào.
Mà cái chết của ấu tử càng làm cho Viên Thiệu bi thống vạn phần.
Trung thu năm rồi Viên Thiệu ở nhà ngắm trăng, đồng thời thưởng thức biểu diễn ca vũ động nhân của nữ kỹ xinh đẹp trong phủ. Nhưng năm nay sợ đã không thể nữa.
Trách Tào Tháo giả dối, trách Lưu Bị thất tín. . .
Đương nhiên, còn có Đổng Phi hung ác, bộ khúc bất trung. Viên Thiệu ở trong lòng trách cứ một vòng, nhưng lại không nghĩ đến người tạo thành tất cả điều này thật ra chính là bản thân hắn. Trên thực tế, từ lúc còn rất nhỏ, Viên Thiệu đã biết đổ trách nhiệm lên cho người khác, mà không phải bản thân gánh chịu.
Mặc dù đã đến tình cảnh này Viên Thiệu vẫn như vậy.
Không sao chỉ cần ta còn sống, ta nhất định có thể xoay chuyển. Viên Thiệu ở trong lòng nói thầm: Chắc hẳn Chu Linh Thẩm Phối đã nhận được tin tức. Một hai ngày nữa khẳng định sẽ nghĩ cách đưa ta qua sông. Nghiệp Thành ta có thể tạm thời bỏ, trở lại Ký Châu, giữ nghiêm quan ải, chỉ mấy năm ta có thể mạnh lại. Đến lúc đó, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho Đổng Phi, còn Tân Tì kia nữa.
Nghĩ đến Tân Tì, Viên Thiệu liền nghĩ đến Viên Thượng.
Đứa con đáng thương, mới ra khỏi Trường An, chưa kịp trì hoãn thì đã chết thảm dưới thành Bộc Dương. . . Tân Tì, thực không đáng làm người!
Viên Thiệu ngồi một mình trong quân trướng, nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa mọi người.
Đột nhiên, ngoài quân trướng truyền đến tiếng hoan hô.
Gia tướng Viên An Viên Bình đi vào quân trướng, hưng phấn nói:
- Chủ nhân, đối diện sông có thuyền qua đây. Đối diện sông có thuyền qua đây rồi!
- A!
Viên Thiệu tỉnh táo lại, đứng dậy ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi đại trướng. Lúc này hắn còn vẻ chán chường như lúc trước nữa, thậm chí nhìn qua không giống như một người qua tuổi 50. Đi cùng với Viên An Viên Bình, Viên Thiệu dẫn theo thân binh đi tới bến đò.
Sông Hoàng Hà chảy xiết. Hơn mười chiếc thuyền lớn xuất hiện trong tầm mắt của Viên Thiệu. Phi long kỳ màu xanh cắm trên đầu thuyền chứng tỏ đối phương là binh tướng của Viên gia.
Chu Linh vẫn là người trung tâm!
Viên Thiệu trừng to mắt, kích động nói:
- Viên An, mệnh lệnh các sĩ tốt la lên, dẫn đội thuyền qua đây!
Viên An tuân mệnh phân phó xuống. Một lát sau, sĩ tốt Viên quân trên bãi sông liền cao giọng la lên:
- Chủ công ở đây, đại tướng quân ở đây, mau mau cặp bờ. . . Chủ công ở đây, đại tướng quân ở đây, tướng quân mau mau cặp bờ.
Người trên thuyền giống như nghe được tiếng la, lập tức đẩy nhanh tốc độ.
Càng ngày càng gần, càng ngày càng gần. . .
Đột nhiên nghe trên mặt sông vang lên một hồi kèn kì dị. Tu—tu—tu... Tiếng kèn ngắn ngủi mà không đều khiến Viên Thiệu hoảng sợ. Không chờ hắn làm ra phản ứng, thấy Phi long kỳ màu xanh trên đầu thuyền bị người chém đứt, rớt xuống giữa sông.
Một viên đại tướng ôm kiếm đứng trên đầu thuyền.
Một cây đại kỳ thêu hình kỳ lân màu đen thay vào vị trí của Phi long kỳ. Mặt cờ đón gió bay phất phới.
Trên viết chữ Hán thừa tướng, Tam quân đại đô đốc Đổng to như cái đấu. Viên Thiệu không khỏi ngẩn ra, có vẻ chưa kịp phản ứng. Bởi vì tướng quân đứng ôm kiếm chính là đại tướng Chu Linh dưới trướng của hắn. Nhưng, vì sao hắn phải đổi cờ? Lẽ nào Chu Linh cũng phản rồi sao?
- Văn Bác, ngươi. . .
Viên Thiệu kinh sợ không ngớt.
Lúc này chiến thuyền cách bờ sông không quá 200 bước. Chu Linh lớn tiếng nói:
- Viên Thiệu, hiện giờ Lương Vương đại quân áp cảnh, hoàng thống Hán thất đã xác lập từ lâu. Ta chẳng qua là thuận thiên mà đi, đã quy thuận Lương Vương thiên tuế. . . Viên tướng quân, nếu như thức thời, nhanh đầu hàng đi.
- A. . .Tên tặc phản chủ, tức chết ta rồi!
Viên Thiệu cảm thấy cổ họng ngọt lịm, mắt nổ đom đóm. Phun ra một ngụm máu, hắn quát to một tiếng rồi ngửa mặt lên trời ngã xuống đất.
May là Viên An mau tay nhanh mắt đỡ lấy Viên Thiệu.
Viên Bình la lớn:
- Bắn cung, bắn cung, ngăn thuyền cặp bờ!
Vừa rồi còn liều mạng muốn thuyền cặp bờ, nhưng trong nháy mắt lại biến thành ngăn cản thuyền cặp bờ. Sĩ tốt Viên quân không hiểu sao, nhưng vẫn phải theo mệnh lệnh, giương cung cài tên bắn vào thuyền. Có điều bởi tâm tình hoảng loạn nên phần lớn tên rơi xuống sông.
Chu Linh cười lạnh lùng, vung lệnh kỳ một cái.
Thuyền quay ngang ở giữa sông, mép thuyền xuất hiện từng chiếc Tây Bình nỗ xa, nỗ cơ mở ra, nhắm vào Viên quân tại bờ sông.
- Bắn cung!
Theo một tiếng ra lệnh của Chu Linh, chỉ nghe âm thanh bang bang không ngừng.
Từng cây cựt tiễm to như cánh tay mang theo tiếng gió rít chói tai từ trên thuyền bay ra. Sĩ tốt Viên quân đứng ở phía trước cảm thấy thân thể hình như bay lên, cự tiễn xuyên thủng ngực, người bay vù ra phía sau. Khi rơi xuống đất đã khí tuyệt bỏ mình.
Bị thứ này bắn trúng, lực sát thương so với tên tầm thường càng thêm đáng sợ.
Một tiễn chính là một lỗ máu to như nắm tay. Coi như không bắn trúng nơi yếu hại, bắn trúng tay chân có thể trong nháy mắt bắn đứt tay chân làm đôi. Hơn mười chiếc chiến thuyền dàn hàng, cũng chỉ mấy trăm cây cự tiễn bay ra, nhưng chấn động tạo cho Viên quân lại khó có thể ước lượng.
Viên quân chống lại chỉ chốc lát, liền mạnh ai nấy chạy.
Chu Linh Thuần Vu Đạo suất lĩnh mấy nghìn binh mã, sau khi lên bờ tại Thương Đình ngay tại chỗ triển khai truy sát. Giết cho Viên quân máu chảy thành sông, chạy trối chết.
- Tướng quân tha mạng, chúng tôi đầu hàng, chúng tôi đầu hàng!
Viên binh Viên tướng đều quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. Thuần Vu Đạo dò xét một lần, sau đó nghi hoặc hỏi:
- Văn Bác tướng quân, có thấy Viên Thiệu đâu không?
Chu Linh lắc đầu:
- Chưa từng nhìn thấy! Vừa rồi ta hỏi vài người, nói thấy Viên Thiệu được hai gia tướng của hắn mang đi rồi, bỏ chạy về phía tây.
- Không thể bỏ qua Viên tặc!
Thuần Vu Đạo suy nghĩ một chút:
- Không bằng như vậy, Văn Bác tướng quân dẫn 1000 người đuổi theo. Hiện giờ ven bờ Hoàng Hà đều có binh mã của chúng ta. Chúng sẽ trốn không thoát đâu. Ta ở chỗ này thu gom phu binh, rồi đi phục mệnh với Lương Vương. Văn Bác tướng quân, nếu có thể bắt Viên Thiệu, tuyệt đối là công đầu.
Chu Linh vốn là tướng thủ Nghiệp Thành, bị Hoàng Trung vây khốn nhiều ngày, thấy đại thế đã mất, liền trói Thẩm Phối lại, mở thành đầu hàng.
Đang lo không có lễ yết kiến, Thuần Vu Đạo lại đưa tới. Chu Linh cảm kích chắp tay:
- Chu mỗ không bắt được Viên Thiệu, nguyện dâng đầu lên!
Nói xong hắn dẫn theo binh tướng, đuổi theo địa phương Viên Thiệu bỏ chạy.
******
Sắc trời đã tối, Viên An Viên Bình cõng Viên Thiệu trốn vào trong thâm sơn.
Thu xếp được một túp lều do thợ săn bỏ lại. Viên Thiệu vẫn hôn mê bất tỉnh, Viên An Viên Bình. . . Cũng bụng đói đến sôi ùng ục.
Viên Bình nói:
- An ca, có phải chủ công xong rồi không?
Viên An trừng mắt:
- Viên Bình, đừng nói bậy. Hiện giờ chúng ta mới gặp chút ngăn trở, sao có thể nói là xong được? Tặc phản chủ hãm hại, mới khiến cho chúng ta lưu lạc đến bước này. Chờ chúng ta hộ tống chủ công trở về Ký Châu, không mấy năm, nhất định có thể ngóc đầu trở lại.
Không giống với Viên Bình, Viên An là cựu thần tử của Viên gia, tổ tiên ba đời đi theo Viên gia, có thể nói trung thành và tận tâm.
Hắn đốt lửa lên, cùng Viên Bình ngồi xuống.
Viên Thiệu nằm trên đống cỏ khô, sắc mặt vàng như nến, nhìn qua rất thê lương.
- Gió đêm trong núi này rất lạnh, chúng ta cứ tiếp tục thế này chắc không được.
Viên Bình cầm cung tiễn đứng dậy:
- Ta đi tìm chút thức ăn.
Viên An híp mắt lại, nhìn thoáng qua Viên Bình.
- Viên Bình, công phu của ngươi tốt hơn ta. Cứ ở chỗ này bảo vệ cho chủ công đi. Ta đi tìm thức ăn...
Thì ra Viên An nhìn ra tâm tình của Viên Bình không bình thường, lo lắng người này sẽ lén trốn đi, thậm chí đầu quân cho địch nhân, bán chủ cầu vinh.
Hắn vươn tay đòi lấy cung tiễn của Viên Bình.
Viên Bình thì sao, đầu tiên là hơi do dự, sau đó không cam lòng đi tới đưa cung tiễn cho Viên An. Trong nháy mắt khi Viên An nhận lấy cung tiễn, Viên Bình đột nhiên rút ra một thanh đoản kiếm, lao tới húc vào lòng Viên An. Phập phập hai kiếm giữa ngực Viên An.
Luận võ nghệ, Viên An không kém hơn Viên Bình chút nào, thậm chí còn cao hơn một chút.
Sở dĩ nói như vậy cũng chỉ là một cái cớ. Tuy nhiên Viên An lại không ngờ Viên Binh thật sự đã nổi lên ý xấu. Một tay nắm cung tiễn, bất ngờ không kịp phòng bị bị Viên Bình đâm ngã ra đất. Viên An vẫn cảm thấy khó tin, trừng to mắt nhìn Viên Bình.
- An ca, đừng trách ta. . . Người hướng chỗ cao, Viên Thiệu đã xong! Bất kể ngươi thừa nhận hay không, đây là sự thực. Ta không muốn chịu chết theo hắn, ta còn trẻ, có tiền đồ tốt! Chỉ cần ta giết Viên Thiệu, nhất định có thể trở nên nổi bật. Lương Vương không phải nói rồi sao, dùng nhân tài không hạn chế khuôn mẫu nào... An ca, ngươi nguyện ý cả đời làm nô tài của Viên gia, nhưng Viên Bình ta lại không nguyện ý.
Hai tròng mắt Viên An như phun ra lửa, nhưng cũng bất lực.
Viên Bình xoay người, cầm một thanh cương đao bên cạnh đống lửa, bước đi vào lều, tới chỗ Viên Thiệu hôn mê.
- Chủ nhân, đừng trách ta. . . Trách chỉ trách bản thân ngươi, không nhìn được số trời, muốn đối nghịch với Lương Vương. Từ nhỏ ta hầu hạ ngươi, tròn 30 năm, coi như là nhân chí nghĩa tẫn. Hiện tại, đến lúc ngươi hầu hạ ta rồi!
Viên Bình đã nổi lên sát tâm, khuôn mặt dữ tợn đáng sợ. Hắn giơ đao chém xuống.
Một chùm máu phun ra, mặt Viên Bình toàn là máu. Viên Thiệu cả đời tính toán, kết quả không ngờ lại chết ở trong tay nô gia.
Viên Bình lau đi máu trên mặt, cởi ra búi tóc của Viên Thiệu buộc lên tay, xách theo đao, cầm theo đầu của Viên Thiệu đi ra ngoài núi. Khi vào núi thì bước đi tập tễnh, hiện giờ xuất sơn lại cước bộ nhẹ nhàng. Cái Viên Bình xách trong tay không chỉ một cái đầu người, mà là tiền đồ từ nay về sau của hắn, vinh hoa phú quý, vàng bạc tài bảo hưởng dụng bất tận, sao hắn không cao hứng cho được.
Nghĩ vậy, cước bộ của Viên Bình đặc biệt nhẹ nhàng.
Ra khỏi núi, hắn nhận định phương hướng, xoải bước theo đường đi. Đi được chừng hơn một canh giờ, đằng trước truyền đến tiếng vó ngựa.
Một đội Quan Trung kỵ quân nhanh như điện chớp chạy tới, dưới ánh lửa, đại tướng dẫn đầu chính là Chu Linh.
Viên Bình nhận ra Chu Linh, liền vui mừng:
- Văn Bác tướng quân, ta đã giết Viên Thiệu rồi. Đây là thủ cấp của hắn, xin đưa ta đi gặp Lương Vương.
Chu Linh đầu tiên không nhận ra Viên Bình.
Nhưng nghe được câu nói phía sau của Viên Bình, sắc mặt hắn liền trở nên âm trầm.
Hắn cực khổ đuổi hơn nửa đêm, không phải muốn bắt Viên Thiệu, giành công lao sao? Ai ngờ lại bị tên tiện nô này tranh trước.
Hắn nhìn thoáng qua phía sau, binh tướng theo hắn đến đây đều là thân binh của hắn.
Chu Linh cắn răng một cái, dục ngựa vọt qua. Viên Bình đang vui sướng lớn tiếng gọi. Ngựa của Chu Linh đã đến bên cạnh hắn.
Đại thương trong tay rung lên, một lưỡi lê xuyên thủng ngực Viên Bình.
Nhấc chân đá Viên Bình ngã ra đất, tự có thân binh tiến lên xách lấy thủ cấp của Viên Thiệu trong tay Viên Bình, treo lên cổ ngựa của Chu Linh.
- Các huynh đệ, theo ta đến Đông A bái kiến Lương Vương, lĩnh thưởng nào!
Mạnh Thản và Hàn Đức đi theo phía sau Đổng Phi, chỉ nhắm mắt theo đuôi.
Hai người không rõ, vốn là việc tốt, vì sao Đổng Phi lại đột nhiên trở nên có tâm sự như vậy?
- Thiên tuế!
Đổng Phi bừng tỉnh lại, quay đầu cười:
- Đừng lo lắng, ta không sao. . . Chỉ là các lão bằng hữu từng người bỏ đi, trong lòng có chút cảm hoài. . .Đúng rồi lão Hàn, tiểu nhi tử của ngươi lớn thế nào rồi? Ta nhớ kỹ, ngươi có bốn con trai, lớn nhất năm nay 18 rồi chứ?
Hàn Đức đỏ mặt, cười ha ha.
- Làm phiền chủ công nhớ tới, đại tiểu tử nhà ta đồng niên với vương tử. Tiểu nhi tử năm nay đã 9 tuổi rồi, năm ngoái vào Hương học.
Đổng Phi vừa đi vừa nghe, đột nhiên giống như nhớ tới cái gì, nở nụ cười.
Hàn Đức, ta hình như nghĩ ra rồi!
Ở trong Bình Thư của Tam Quốc Diễn Nghĩa hắn có bốn con trai, hợp xưng Hàn gia ngũ hổ, nhưng cuối cùng lại chết ở trong tay Triệu Vân.
Thật không ngờ tên này theo mình gần 20 năm cũng là một ngưu nhân. Chắc hẳn kiếp này họ sẽ không còn xung đột với Triệu Vân nữa.
- Đúng rồi, hai ngày nay Trường An có tin tức truyền đến không?
Mạnh Thản suy nghĩ một chút, mới lắc đầu nói:
- Chắc không có. Nếu có chuyện thì tiểu tử Hoàng Vinh khẳng định đã đưa tới đây lâu rồi. Hắn là người làm việc rất chắc chắn, biết nặng nhẹ. Nếu Trường An có thư tín đến, Hoàng Vinh khẳng định sẽ đưa tới đây trước tiên.
- Nghe nói, hai ngày nay Trường An rất bất không an ổn.
Hàn Đức cười cộc lốc:
- Có đại công tử ở đó, sẽ không gặp chuyện không may đâu. Chủ công yên tâm được rồi. . .
Đổng Phi phiền não gãi gãi đầu.
Xem ra, mọi người đều rất có lòng tin đối với Đổng Ký. Hy vọng là vậy! Hy vọng hắn có thể khống chế được thế cục của Trường An, đừng để xảy ra biến hóa.
******
Chiến cuộc của Quan Đông thiên biến vạn hóa, khiến người khác không theo kịp.
Sau khi hai huynh đệ Thân Đam Thân Nghi chia binh đến Trường Bình, Lữ Mông suất lĩnh 3000 nhân mã lặng yên chiếm lĩnh Yển Huyện, chặt đứt đường lui của Thư Hộc Hứa Du quay lại Nhữ Nam. Lữ Mông dùng kỳ binh rất giỏi, có hiệu quả xuất kỳ bất ý.
Khi hắn chiếm lĩnh Yển huyện chính là ngày Quan Vũ bị giết.
Đợi Thư Hộc và Hứa Du phát hiện thế cục Toánh Xuyên không ổn, chuẩn bị rút quân thì Bàng Lâm Khoái Việt dưới sự dẫn dắt của Lâu Khuê Tập Thụ suất lĩnh Điển Tồn Điển Kiến đã chiếm được Phần Khâu, Dưỡng Âm lý, chặt đứt liên lạc giữa Toánh Xuyên và Nam Dương.
Mười vạn quân Từ Châu thoáng cái bị nhốt ở vùng Lâm Toánh, bên trong không có lương thảo, ngoài không viện binh, trong nhất thời tiến thối lưỡng nan, rất khó xử.
Mà Bàng Đức thì sao, sau khi chiếm Hứa Xương liền phái Đổng Sóc Đổng Hựu cùng Dương Duy hợp binh lại, công phá Úy Thị, chém chết Lưu Tích. Gia Cát Cẩn thuận thế công chiếm Mông huyện, chiếm Lương Quốc, kiềm chế binh mã của hai vùng Nhữ Nam Bái huyện, không thể đi cứu viện Thư Hộc.
Sau ba ngày Hứa Xương cáo phá, Viên Thiệu tại Bộc Dương gặp phục kích của Tân Tì.
Ấu tử Viên Thượng bị con trai Tân Tì là Tân Sưởng bắn chết ở ngoài thành Bộc Dương. Viên Thiệu dẫn mấy nghìn tàn binh bại tướng hốt hoảng chạy trốn tới Thương Đình.
Lúc này nhân mã của Đổng Phi đã nắm trong tay đại bộ phận thành trấn của Đông quận. Trần Đáo dẫn dắt ba vạn Đạp Bạch quân chiếm lấy Đông A và Phạm huyện, đẩy lùi Hổ Kỵ doanh của Tào Thuần, cắt đứt liên hệ giữa Tào Tháo và Viên Thiệu, mơ hồ hình thành sự bao vây đối với Tào Tháo.
Hướng bắc có Hoàng Hà ngăn trở.
Hướng nam, có Đạp Bạch thiết kỵ. . .
Phía tây Đổng Phi đã hội hợp với Tân Tì, áp sát Thương Đình. Lúc này Viên Thiệu giống như con chim trong lồng, tuyệt vọng chờ đợi tử vong tới. . . .
****
Tháng tám, mấy ngày nữa là 15 rồi!
Đương nhiên tại thời kì Đông Hán còn chưa có thuyết pháp tiết Trung thu. Có điều mọi người đã có thói quen ngắm trăng vào ngày này.
Tương truyền, thời Xuân Thu có sửu nữ Vô Diêm của Tề quốc, từ nhỏ từng thành kính bái nguyệt. Sau khi lớn lên lấy phẩm đức siêu quần mà bước vào Tề vương cung, nhưng cũng không được sủng hạnh. 15 tháng 8 một năm nào đó, Tề Vương dưới ánh trăng thấy được Vô Diêm, cảm thấy nàng thân khoác ánh trăng sáng, thánh khiết mà mỹ lệ động nhân, vì vậy liền lập Vô Diêm làm hoàng hậu. Từ đó có tập tục Trung thu bái nguyệt. Nữ tử bái nguyệt, nam nhi ngắm trăng.
Thương Đình là một bến đò, nằm bên bờ Hoàng Hà.
Viên Thiệu ánh mắt dại ra ngồi ở trong đại trướng, cả người giống như bị đần độn. Chiến bại liên tiếp làm cho Viên Thiệu không còn chút khí khái nào.
Mà cái chết của ấu tử càng làm cho Viên Thiệu bi thống vạn phần.
Trung thu năm rồi Viên Thiệu ở nhà ngắm trăng, đồng thời thưởng thức biểu diễn ca vũ động nhân của nữ kỹ xinh đẹp trong phủ. Nhưng năm nay sợ đã không thể nữa.
Trách Tào Tháo giả dối, trách Lưu Bị thất tín. . .
Đương nhiên, còn có Đổng Phi hung ác, bộ khúc bất trung. Viên Thiệu ở trong lòng trách cứ một vòng, nhưng lại không nghĩ đến người tạo thành tất cả điều này thật ra chính là bản thân hắn. Trên thực tế, từ lúc còn rất nhỏ, Viên Thiệu đã biết đổ trách nhiệm lên cho người khác, mà không phải bản thân gánh chịu.
Mặc dù đã đến tình cảnh này Viên Thiệu vẫn như vậy.
Không sao chỉ cần ta còn sống, ta nhất định có thể xoay chuyển. Viên Thiệu ở trong lòng nói thầm: Chắc hẳn Chu Linh Thẩm Phối đã nhận được tin tức. Một hai ngày nữa khẳng định sẽ nghĩ cách đưa ta qua sông. Nghiệp Thành ta có thể tạm thời bỏ, trở lại Ký Châu, giữ nghiêm quan ải, chỉ mấy năm ta có thể mạnh lại. Đến lúc đó, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho Đổng Phi, còn Tân Tì kia nữa.
Nghĩ đến Tân Tì, Viên Thiệu liền nghĩ đến Viên Thượng.
Đứa con đáng thương, mới ra khỏi Trường An, chưa kịp trì hoãn thì đã chết thảm dưới thành Bộc Dương. . . Tân Tì, thực không đáng làm người!
Viên Thiệu ngồi một mình trong quân trướng, nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa mọi người.
Đột nhiên, ngoài quân trướng truyền đến tiếng hoan hô.
Gia tướng Viên An Viên Bình đi vào quân trướng, hưng phấn nói:
- Chủ nhân, đối diện sông có thuyền qua đây. Đối diện sông có thuyền qua đây rồi!
- A!
Viên Thiệu tỉnh táo lại, đứng dậy ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi đại trướng. Lúc này hắn còn vẻ chán chường như lúc trước nữa, thậm chí nhìn qua không giống như một người qua tuổi 50. Đi cùng với Viên An Viên Bình, Viên Thiệu dẫn theo thân binh đi tới bến đò.
Sông Hoàng Hà chảy xiết. Hơn mười chiếc thuyền lớn xuất hiện trong tầm mắt của Viên Thiệu. Phi long kỳ màu xanh cắm trên đầu thuyền chứng tỏ đối phương là binh tướng của Viên gia.
Chu Linh vẫn là người trung tâm!
Viên Thiệu trừng to mắt, kích động nói:
- Viên An, mệnh lệnh các sĩ tốt la lên, dẫn đội thuyền qua đây!
Viên An tuân mệnh phân phó xuống. Một lát sau, sĩ tốt Viên quân trên bãi sông liền cao giọng la lên:
- Chủ công ở đây, đại tướng quân ở đây, mau mau cặp bờ. . . Chủ công ở đây, đại tướng quân ở đây, tướng quân mau mau cặp bờ.
Người trên thuyền giống như nghe được tiếng la, lập tức đẩy nhanh tốc độ.
Càng ngày càng gần, càng ngày càng gần. . .
Đột nhiên nghe trên mặt sông vang lên một hồi kèn kì dị. Tu—tu—tu... Tiếng kèn ngắn ngủi mà không đều khiến Viên Thiệu hoảng sợ. Không chờ hắn làm ra phản ứng, thấy Phi long kỳ màu xanh trên đầu thuyền bị người chém đứt, rớt xuống giữa sông.
Một viên đại tướng ôm kiếm đứng trên đầu thuyền.
Một cây đại kỳ thêu hình kỳ lân màu đen thay vào vị trí của Phi long kỳ. Mặt cờ đón gió bay phất phới.
Trên viết chữ Hán thừa tướng, Tam quân đại đô đốc Đổng to như cái đấu. Viên Thiệu không khỏi ngẩn ra, có vẻ chưa kịp phản ứng. Bởi vì tướng quân đứng ôm kiếm chính là đại tướng Chu Linh dưới trướng của hắn. Nhưng, vì sao hắn phải đổi cờ? Lẽ nào Chu Linh cũng phản rồi sao?
- Văn Bác, ngươi. . .
Viên Thiệu kinh sợ không ngớt.
Lúc này chiến thuyền cách bờ sông không quá 200 bước. Chu Linh lớn tiếng nói:
- Viên Thiệu, hiện giờ Lương Vương đại quân áp cảnh, hoàng thống Hán thất đã xác lập từ lâu. Ta chẳng qua là thuận thiên mà đi, đã quy thuận Lương Vương thiên tuế. . . Viên tướng quân, nếu như thức thời, nhanh đầu hàng đi.
- A. . .Tên tặc phản chủ, tức chết ta rồi!
Viên Thiệu cảm thấy cổ họng ngọt lịm, mắt nổ đom đóm. Phun ra một ngụm máu, hắn quát to một tiếng rồi ngửa mặt lên trời ngã xuống đất.
May là Viên An mau tay nhanh mắt đỡ lấy Viên Thiệu.
Viên Bình la lớn:
- Bắn cung, bắn cung, ngăn thuyền cặp bờ!
Vừa rồi còn liều mạng muốn thuyền cặp bờ, nhưng trong nháy mắt lại biến thành ngăn cản thuyền cặp bờ. Sĩ tốt Viên quân không hiểu sao, nhưng vẫn phải theo mệnh lệnh, giương cung cài tên bắn vào thuyền. Có điều bởi tâm tình hoảng loạn nên phần lớn tên rơi xuống sông.
Chu Linh cười lạnh lùng, vung lệnh kỳ một cái.
Thuyền quay ngang ở giữa sông, mép thuyền xuất hiện từng chiếc Tây Bình nỗ xa, nỗ cơ mở ra, nhắm vào Viên quân tại bờ sông.
- Bắn cung!
Theo một tiếng ra lệnh của Chu Linh, chỉ nghe âm thanh bang bang không ngừng.
Từng cây cựt tiễm to như cánh tay mang theo tiếng gió rít chói tai từ trên thuyền bay ra. Sĩ tốt Viên quân đứng ở phía trước cảm thấy thân thể hình như bay lên, cự tiễn xuyên thủng ngực, người bay vù ra phía sau. Khi rơi xuống đất đã khí tuyệt bỏ mình.
Bị thứ này bắn trúng, lực sát thương so với tên tầm thường càng thêm đáng sợ.
Một tiễn chính là một lỗ máu to như nắm tay. Coi như không bắn trúng nơi yếu hại, bắn trúng tay chân có thể trong nháy mắt bắn đứt tay chân làm đôi. Hơn mười chiếc chiến thuyền dàn hàng, cũng chỉ mấy trăm cây cự tiễn bay ra, nhưng chấn động tạo cho Viên quân lại khó có thể ước lượng.
Viên quân chống lại chỉ chốc lát, liền mạnh ai nấy chạy.
Chu Linh Thuần Vu Đạo suất lĩnh mấy nghìn binh mã, sau khi lên bờ tại Thương Đình ngay tại chỗ triển khai truy sát. Giết cho Viên quân máu chảy thành sông, chạy trối chết.
- Tướng quân tha mạng, chúng tôi đầu hàng, chúng tôi đầu hàng!
Viên binh Viên tướng đều quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. Thuần Vu Đạo dò xét một lần, sau đó nghi hoặc hỏi:
- Văn Bác tướng quân, có thấy Viên Thiệu đâu không?
Chu Linh lắc đầu:
- Chưa từng nhìn thấy! Vừa rồi ta hỏi vài người, nói thấy Viên Thiệu được hai gia tướng của hắn mang đi rồi, bỏ chạy về phía tây.
- Không thể bỏ qua Viên tặc!
Thuần Vu Đạo suy nghĩ một chút:
- Không bằng như vậy, Văn Bác tướng quân dẫn 1000 người đuổi theo. Hiện giờ ven bờ Hoàng Hà đều có binh mã của chúng ta. Chúng sẽ trốn không thoát đâu. Ta ở chỗ này thu gom phu binh, rồi đi phục mệnh với Lương Vương. Văn Bác tướng quân, nếu có thể bắt Viên Thiệu, tuyệt đối là công đầu.
Chu Linh vốn là tướng thủ Nghiệp Thành, bị Hoàng Trung vây khốn nhiều ngày, thấy đại thế đã mất, liền trói Thẩm Phối lại, mở thành đầu hàng.
Đang lo không có lễ yết kiến, Thuần Vu Đạo lại đưa tới. Chu Linh cảm kích chắp tay:
- Chu mỗ không bắt được Viên Thiệu, nguyện dâng đầu lên!
Nói xong hắn dẫn theo binh tướng, đuổi theo địa phương Viên Thiệu bỏ chạy.
******
Sắc trời đã tối, Viên An Viên Bình cõng Viên Thiệu trốn vào trong thâm sơn.
Thu xếp được một túp lều do thợ săn bỏ lại. Viên Thiệu vẫn hôn mê bất tỉnh, Viên An Viên Bình. . . Cũng bụng đói đến sôi ùng ục.
Viên Bình nói:
- An ca, có phải chủ công xong rồi không?
Viên An trừng mắt:
- Viên Bình, đừng nói bậy. Hiện giờ chúng ta mới gặp chút ngăn trở, sao có thể nói là xong được? Tặc phản chủ hãm hại, mới khiến cho chúng ta lưu lạc đến bước này. Chờ chúng ta hộ tống chủ công trở về Ký Châu, không mấy năm, nhất định có thể ngóc đầu trở lại.
Không giống với Viên Bình, Viên An là cựu thần tử của Viên gia, tổ tiên ba đời đi theo Viên gia, có thể nói trung thành và tận tâm.
Hắn đốt lửa lên, cùng Viên Bình ngồi xuống.
Viên Thiệu nằm trên đống cỏ khô, sắc mặt vàng như nến, nhìn qua rất thê lương.
- Gió đêm trong núi này rất lạnh, chúng ta cứ tiếp tục thế này chắc không được.
Viên Bình cầm cung tiễn đứng dậy:
- Ta đi tìm chút thức ăn.
Viên An híp mắt lại, nhìn thoáng qua Viên Bình.
- Viên Bình, công phu của ngươi tốt hơn ta. Cứ ở chỗ này bảo vệ cho chủ công đi. Ta đi tìm thức ăn...
Thì ra Viên An nhìn ra tâm tình của Viên Bình không bình thường, lo lắng người này sẽ lén trốn đi, thậm chí đầu quân cho địch nhân, bán chủ cầu vinh.
Hắn vươn tay đòi lấy cung tiễn của Viên Bình.
Viên Bình thì sao, đầu tiên là hơi do dự, sau đó không cam lòng đi tới đưa cung tiễn cho Viên An. Trong nháy mắt khi Viên An nhận lấy cung tiễn, Viên Bình đột nhiên rút ra một thanh đoản kiếm, lao tới húc vào lòng Viên An. Phập phập hai kiếm giữa ngực Viên An.
Luận võ nghệ, Viên An không kém hơn Viên Bình chút nào, thậm chí còn cao hơn một chút.
Sở dĩ nói như vậy cũng chỉ là một cái cớ. Tuy nhiên Viên An lại không ngờ Viên Binh thật sự đã nổi lên ý xấu. Một tay nắm cung tiễn, bất ngờ không kịp phòng bị bị Viên Bình đâm ngã ra đất. Viên An vẫn cảm thấy khó tin, trừng to mắt nhìn Viên Bình.
- An ca, đừng trách ta. . . Người hướng chỗ cao, Viên Thiệu đã xong! Bất kể ngươi thừa nhận hay không, đây là sự thực. Ta không muốn chịu chết theo hắn, ta còn trẻ, có tiền đồ tốt! Chỉ cần ta giết Viên Thiệu, nhất định có thể trở nên nổi bật. Lương Vương không phải nói rồi sao, dùng nhân tài không hạn chế khuôn mẫu nào... An ca, ngươi nguyện ý cả đời làm nô tài của Viên gia, nhưng Viên Bình ta lại không nguyện ý.
Hai tròng mắt Viên An như phun ra lửa, nhưng cũng bất lực.
Viên Bình xoay người, cầm một thanh cương đao bên cạnh đống lửa, bước đi vào lều, tới chỗ Viên Thiệu hôn mê.
- Chủ nhân, đừng trách ta. . . Trách chỉ trách bản thân ngươi, không nhìn được số trời, muốn đối nghịch với Lương Vương. Từ nhỏ ta hầu hạ ngươi, tròn 30 năm, coi như là nhân chí nghĩa tẫn. Hiện tại, đến lúc ngươi hầu hạ ta rồi!
Viên Bình đã nổi lên sát tâm, khuôn mặt dữ tợn đáng sợ. Hắn giơ đao chém xuống.
Một chùm máu phun ra, mặt Viên Bình toàn là máu. Viên Thiệu cả đời tính toán, kết quả không ngờ lại chết ở trong tay nô gia.
Viên Bình lau đi máu trên mặt, cởi ra búi tóc của Viên Thiệu buộc lên tay, xách theo đao, cầm theo đầu của Viên Thiệu đi ra ngoài núi. Khi vào núi thì bước đi tập tễnh, hiện giờ xuất sơn lại cước bộ nhẹ nhàng. Cái Viên Bình xách trong tay không chỉ một cái đầu người, mà là tiền đồ từ nay về sau của hắn, vinh hoa phú quý, vàng bạc tài bảo hưởng dụng bất tận, sao hắn không cao hứng cho được.
Nghĩ vậy, cước bộ của Viên Bình đặc biệt nhẹ nhàng.
Ra khỏi núi, hắn nhận định phương hướng, xoải bước theo đường đi. Đi được chừng hơn một canh giờ, đằng trước truyền đến tiếng vó ngựa.
Một đội Quan Trung kỵ quân nhanh như điện chớp chạy tới, dưới ánh lửa, đại tướng dẫn đầu chính là Chu Linh.
Viên Bình nhận ra Chu Linh, liền vui mừng:
- Văn Bác tướng quân, ta đã giết Viên Thiệu rồi. Đây là thủ cấp của hắn, xin đưa ta đi gặp Lương Vương.
Chu Linh đầu tiên không nhận ra Viên Bình.
Nhưng nghe được câu nói phía sau của Viên Bình, sắc mặt hắn liền trở nên âm trầm.
Hắn cực khổ đuổi hơn nửa đêm, không phải muốn bắt Viên Thiệu, giành công lao sao? Ai ngờ lại bị tên tiện nô này tranh trước.
Hắn nhìn thoáng qua phía sau, binh tướng theo hắn đến đây đều là thân binh của hắn.
Chu Linh cắn răng một cái, dục ngựa vọt qua. Viên Bình đang vui sướng lớn tiếng gọi. Ngựa của Chu Linh đã đến bên cạnh hắn.
Đại thương trong tay rung lên, một lưỡi lê xuyên thủng ngực Viên Bình.
Nhấc chân đá Viên Bình ngã ra đất, tự có thân binh tiến lên xách lấy thủ cấp của Viên Thiệu trong tay Viên Bình, treo lên cổ ngựa của Chu Linh.
- Các huynh đệ, theo ta đến Đông A bái kiến Lương Vương, lĩnh thưởng nào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.