Chương 373: Trường An loạn (5)
Canh Tân
05/03/2015
Chi đại phu, tên là Chi Tập, tự Nguyên Thăng, là người Trường An. Kim đại nhân là một viên võ tướng, họ Kim tên Toàn, cha là Kim Nhật Đê từng là thái thú Võ Lăng, năm xưa
Khu Tinh tạo phản ở Trường Sa, Kim Nhật Đê phụng lệnh thảo phạt, bị Khu
Tinh mai phục mà chết, từ đó Kim gia đi xuống, tới khi Tây Hán Vương vào Trường An, mới có người quay lại sĩ đồ.
Kim gia hay Chi gia thì đều là đại tộc sống trăm năm ở thành Trường An, hai nhà còn là thông gia với nhau.
Chi Tập giao hảo với danh sĩ Khổng Dung Bắc Hải, ở dải Quan Trung rất có tiếng tăm, bản tính hào sảng phóng khoáng, có hiệu Tiểu Mạnh Thường, chỉ có điều gia tài Chi gia nhiều, khi Lý Giác thống trị Trường An, bắt giam Chi Tập.
Khi Đổng Phi công chiếm Trường An, Chi Tập mới được thả tự do, được Dương Tự tiến cử, Lưu Biện phong làm Tán đại phu, bổng lộc 300 thạch.
Khi Tang Hồng thay y phục xong đi ra phòng khách thì Chi Tập và Kim Toàn đã đợi tới sốt ruột rồi, ba người hành lễ xong, nói:
- Tử Nguyên huynh, đêm khuya tới thăm, ít nhiều không tiện, xin được thứ tội.
Nếu luận quan chức, hai bọn họ đều to hơn Tang Hồng, nhưng ở trước mặt Tang Hồng thì vô cùng cung kính, vì Tang Hồng cũng xuất thân thế gia, hơn nữa cha hắn Tang Mẫn từng làm Hung Nô trung lang tướng, thái thú Trung Sơn, Thái Nguyên, thanh danh trác tuyệt. Bản thân Tang Hồng cũng hiển hách, cái gì chưa nói riêng thân phận chủ trí liên minh chư hầu Quan Đông năm xưa đủ làm người ta kính phục.
Tang Hồng mỉm cười:
- Hai vị đại nhân khách khí rồi, đêm khuya tới đây có gì chỉ giáo.
Chi Tập và Kim Toàn nhìn nhau.
- Tử Nghuyên huynh, dám hỏi thiên hạ hiện là thiên hạ của ai?
Tang Hồng không ngờ hai người này đi thẳng vào vấn đề như thế:
- Tất nhiên là thiên hạ của Hán thất.
- Nếu là thiên hạ của Hán thất vậy phải do ai làm chủ.
- Điều này tất nhiên là Đương kim thánh thượng.
- Thánh thượng mà huynh nói là ai?
Chi Tập rất không khách khí, từng bước dồn ép làm Tang Hổng ứng phó không kịp.
Là ai? Nếu đáp là vị ở Hứa Xương, chắc chắn bị chụp mũ phản tặc, nhưng nếu nói là Tây Hán vương thì danh không chính ngôn không thuận.
Tang Hồng nay không phải là Tang hồng 12 năm trước, 10 năm với bất kỳ ai mà nói đều không phải là thời gian ngắn, cũng đủ cho con người thay đổi rất nhiều.
Tang Hồng cau mày nhìn Chi Tập:
- Nguyên Thăng huynh muốn gì thì nói thẳng ra đi, đừng vòng vo.
Chi Tập hừ một tiếng:
- Vậy thì Tập nói thẳng, Tây Hán vương vốn là chính thống, nhưng bị Đổng Trác đoạt đế vị, vì thế khiến triều cương đi xuống, là quốc tặc, quốc tặc.
Tang Hồng không lên tiếng, hắn chẳng có thiện cảm gì với Đổng Trác, nhưng không tán đồng lời này.
Quốc tặc ư? Rốt cuộc kẻ nào mới là quốc tặc không phải một hai câu mà rõ, Đổng Trác tuy phế đế, nhưng cũng xem như một lòng một dạ vì Hán thất, ít nhất khi đó Hán thất có thế trung hưng, nếu không bị người ta hãm hại, chưa chắc thành cục diện ngày nay.
Nếu nói quốc tặc, ta thấy tên Trịnh Thái mới giống quốc tặc.
Nhưng những lời này Tang Hồng không sao nói ra khỏi miệng được, liền im lặng đợi hai người Chi Tập nói tiếp.
- Nay Tây Hán vương còn ở Trường An, chính là thời cơ Hán thất trùng hưng, thế nhưng thiên hạ chỉ biết Đổng Tây Bình mà không biết Tây Hán vương. Mở miệng ra là Đổng Tây Bình thế này thế kia, còn đại vương đặt ở đâu?
Tang Hồng cắt ngang:
- Nguyên Thăng huynh rốt cuộc muốn nói gì?
Chi Tập ổn định lại tâm tình, trầm giọng nói:
- Tử Nguyên huynh, Tập nói thẳng nhé, nay Đổng Tây Bình sinh tử chưa rõ, binh mã của y quần long vô thủ. Đây chính là thời cơ tốt trời ban cho Hán thất trùng hưng, để Tây Hán vương nắm giữ đại quyền, xua binh Quan Đông, dẹp yên chư hầu phân tranh. Chúng tôi thương lượng một phen, muốn phò tá Tây Hán vương lên ngôi báu, mời Tử Nguyên huynh ra mặt tương trợ, không biết ý huynh thế nào?
Tang Hồng hỏi:
- Các ngươi đình phò tá Tây Hán Vương đăng cơ ra sao?
- Nay binh lực Trường An trống rỗng, mà thân tín của Đổng Tây Bình đều không có mặt, chỉ cần khống chế Trường An, mời Đại tướng quân vào trú. Khi ấy dư nghiệt Đổng tặc sẽ nghe hơi mà chạy, lời đã hết, không biết ý Tử Nguyên huynh thế nào?
Tang Hồng nhìn thấy không biết từ lúc nào tay Kim Toàn đã đặt lên bội kiếm, trong lòng thầm kêu khổ: Xem ra ta không đồng ý chỉ e lũ ngu xuẩn này sẽ ra tay giết người.
Tang Hồng có trung thành với Hán Thất không?
Tuyệt đối là một dạ trung thành, không phải nói. Nhưng hắn cũng biết, những kẻ này miệng nói thì hay lắm, nhưng chưa chắc đã được tích sự gì.
Ít nhất có một chuyện Tang Hồng thấy rõ, Đổng Phi và Lưu Biện là một, ít nhất hiện giờ tuyệt đối không có mâu thuẫn gì, đám người này đang đẩy Tây Hán vương vào đường chết. Nếu Đổng Tây Bình không chết, giữa Tây Hán vương và Đổng Tây Bình sẽ có vứt nứt không thể hàn gắn, cái gì mà phục hưng Hán Thất, cái gì mà dẹp yên phân tranh, nói trắng ra chỉ là trò cười.
Viên Bản Sơ có cái bản lĩnh đó không?
Tang Hồng trầm giọng hỏi:
- Chuyện này Tây Hán vương có biết không?
- Đại vương nhân từ không tỏ thái độ.
- Vấy Dương thái phó có biết không?
- Dương đại nhân gần đây bệnh nhẹ, đóng cửa không tiếp khách ...nhưng hẳn không có vấn đề gì
"Ôi! Đúng là một lũ ngu xuẩn!" Tang Hồng hít sâu một hơi:
- Không biết hai vị muốn phối hợp ra sao?
Chi Tập và Kim Toàn mặt lộ vẻ vui mừng:
- Ta biết ngay Tử Nguyên huynh nhất định sẽ đồng ý. Yên tâm ta đã liên lạc rất nhiều nhân mã, nhất định sẽ thành công. Ta không làm khó Tử Nguyên huynh, chỉ cần huynh tới khi đó mở cửa thành là được.
Tang Hồng nhíu mày:
- Ta chỉ là Trường An lệnh, Tứ chính môn, Bát thiên môn tuy do ta nắm giữ, nhưng thực tế có Mẫn Cống đại nhân khống chế. Nếu không có thủ lệnh của Mẫn Cống đại nhân, chuyện này e không dễ.
Câu này nửa thật nửa giả, Trường An chấp kim Ngô Mẫn Cống đúng là phụ trách sự vụ thập nhị môn, nhưng thực tế thủ lệnh của Mẫn Cống và Tang Hồng đều có tác dụng.
Mẫn Cống đã già, từng cùng Đổng Phi ở Bắc Mang sơn cứu giá.
Chi Tập và Kim Toàn nhìn nhau cười.
- Trọng Thúc huynh quả nhiên không lừa ta ... Chỉ là Tử Nguyên huynh không khỏi có hơi quá ... Ha ha ha, Trọng Thúc huynh đã đồng ý gia nhập, chỉ là Trường An thập nhị môn, cần thủ lệnh của cả hai vị liên hợp ký tên mới có thể mở.
Tang Hồng không kìm được cười lớn, cái đám ngu xuẩn này lại đi tìm Mẫn Trọng Thúc à? Liên hợp ký tên à? Trọng Thúc huynh, huynh tin tưởng Đổng Tây Bình còn sống như thế sao?
- Nếu Mẫn đại nhân đã đồng ý, Hồng tất nhiên không thể cự tuyệt.
- Vậy đa tạ Tử Nguyên huynh.
Chi Tập và Kim Toàn hớn hở rời đi.
Nhưng tâm tình của Tang Hồng lại trở nên vô cùng nặng nề, một loạt chuyện xảy ra khiến hắn cảm thấy có một bàn tay vô hình đang thúc đẩy. Không biết vì sao hắn nhớ tới một người, một người rất nhiều người không chú ý.
Nói thật Tang Hồng không hiểu người đó, khi ở Tây Vực người đó địa vị rất cao, nhưng thường ngày không nói nhiều.
Tang Hồng biết người đó rất lợi hại, đặc biệt là mắt người đó, nhìn rất lạnh nhạt, nhưng Tang Hồng cảm nhận được sự âm u dấu bên trong.
Ngươi muốn làm gì?
Tang Hồng tự hỏi rồi rùng mình tự đáp:
- Ta nghĩ ta đã hiểu mục đích của ngươi rồi, chỉ là ngươi làm thế, sau này ngươi bảo Đại đô đốc đối diện với Tây Hán vương ra sao? Chẳng lẽ ngươi không sợ đối diện với sự phẫn nộ của Tây Hán vương?
Không nhịn được rùng mình cái nữa.
Tang Hồng ngồi ở phòng khách rất lâu rồi quay về phòng ngủ, Tịch Thị đã ngủ rồi, ánh nên c hiếu lên khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ của nàng.
Mẫn Cống đã đưa ra lựa chọn, vậy còn ta nên lựa chọn thế nào?
Không được, ta không thể đợi, vì nàng ta không thể, nhưng chẳng lẽ ta phải bán đứng người khác sao?
Tang Hồng đi vài bước thì dừng lại, nhìn Tịch Thị rồi quay mình bước ra khỏi phỏng ngủ:
- Người đâu, lập tức chuẩn bị xe cho ta.
Chỉ là Tang Hồng không thấy, khi hắn quay đi Tịch Thị đột nhiên mở mắt, khóe môi lộ ra nụ cười nhạt.
Kim gia hay Chi gia thì đều là đại tộc sống trăm năm ở thành Trường An, hai nhà còn là thông gia với nhau.
Chi Tập giao hảo với danh sĩ Khổng Dung Bắc Hải, ở dải Quan Trung rất có tiếng tăm, bản tính hào sảng phóng khoáng, có hiệu Tiểu Mạnh Thường, chỉ có điều gia tài Chi gia nhiều, khi Lý Giác thống trị Trường An, bắt giam Chi Tập.
Khi Đổng Phi công chiếm Trường An, Chi Tập mới được thả tự do, được Dương Tự tiến cử, Lưu Biện phong làm Tán đại phu, bổng lộc 300 thạch.
Khi Tang Hồng thay y phục xong đi ra phòng khách thì Chi Tập và Kim Toàn đã đợi tới sốt ruột rồi, ba người hành lễ xong, nói:
- Tử Nguyên huynh, đêm khuya tới thăm, ít nhiều không tiện, xin được thứ tội.
Nếu luận quan chức, hai bọn họ đều to hơn Tang Hồng, nhưng ở trước mặt Tang Hồng thì vô cùng cung kính, vì Tang Hồng cũng xuất thân thế gia, hơn nữa cha hắn Tang Mẫn từng làm Hung Nô trung lang tướng, thái thú Trung Sơn, Thái Nguyên, thanh danh trác tuyệt. Bản thân Tang Hồng cũng hiển hách, cái gì chưa nói riêng thân phận chủ trí liên minh chư hầu Quan Đông năm xưa đủ làm người ta kính phục.
Tang Hồng mỉm cười:
- Hai vị đại nhân khách khí rồi, đêm khuya tới đây có gì chỉ giáo.
Chi Tập và Kim Toàn nhìn nhau.
- Tử Nghuyên huynh, dám hỏi thiên hạ hiện là thiên hạ của ai?
Tang Hồng không ngờ hai người này đi thẳng vào vấn đề như thế:
- Tất nhiên là thiên hạ của Hán thất.
- Nếu là thiên hạ của Hán thất vậy phải do ai làm chủ.
- Điều này tất nhiên là Đương kim thánh thượng.
- Thánh thượng mà huynh nói là ai?
Chi Tập rất không khách khí, từng bước dồn ép làm Tang Hổng ứng phó không kịp.
Là ai? Nếu đáp là vị ở Hứa Xương, chắc chắn bị chụp mũ phản tặc, nhưng nếu nói là Tây Hán vương thì danh không chính ngôn không thuận.
Tang Hồng nay không phải là Tang hồng 12 năm trước, 10 năm với bất kỳ ai mà nói đều không phải là thời gian ngắn, cũng đủ cho con người thay đổi rất nhiều.
Tang Hồng cau mày nhìn Chi Tập:
- Nguyên Thăng huynh muốn gì thì nói thẳng ra đi, đừng vòng vo.
Chi Tập hừ một tiếng:
- Vậy thì Tập nói thẳng, Tây Hán vương vốn là chính thống, nhưng bị Đổng Trác đoạt đế vị, vì thế khiến triều cương đi xuống, là quốc tặc, quốc tặc.
Tang Hồng không lên tiếng, hắn chẳng có thiện cảm gì với Đổng Trác, nhưng không tán đồng lời này.
Quốc tặc ư? Rốt cuộc kẻ nào mới là quốc tặc không phải một hai câu mà rõ, Đổng Trác tuy phế đế, nhưng cũng xem như một lòng một dạ vì Hán thất, ít nhất khi đó Hán thất có thế trung hưng, nếu không bị người ta hãm hại, chưa chắc thành cục diện ngày nay.
Nếu nói quốc tặc, ta thấy tên Trịnh Thái mới giống quốc tặc.
Nhưng những lời này Tang Hồng không sao nói ra khỏi miệng được, liền im lặng đợi hai người Chi Tập nói tiếp.
- Nay Tây Hán vương còn ở Trường An, chính là thời cơ Hán thất trùng hưng, thế nhưng thiên hạ chỉ biết Đổng Tây Bình mà không biết Tây Hán vương. Mở miệng ra là Đổng Tây Bình thế này thế kia, còn đại vương đặt ở đâu?
Tang Hồng cắt ngang:
- Nguyên Thăng huynh rốt cuộc muốn nói gì?
Chi Tập ổn định lại tâm tình, trầm giọng nói:
- Tử Nguyên huynh, Tập nói thẳng nhé, nay Đổng Tây Bình sinh tử chưa rõ, binh mã của y quần long vô thủ. Đây chính là thời cơ tốt trời ban cho Hán thất trùng hưng, để Tây Hán vương nắm giữ đại quyền, xua binh Quan Đông, dẹp yên chư hầu phân tranh. Chúng tôi thương lượng một phen, muốn phò tá Tây Hán vương lên ngôi báu, mời Tử Nguyên huynh ra mặt tương trợ, không biết ý huynh thế nào?
Tang Hồng hỏi:
- Các ngươi đình phò tá Tây Hán Vương đăng cơ ra sao?
- Nay binh lực Trường An trống rỗng, mà thân tín của Đổng Tây Bình đều không có mặt, chỉ cần khống chế Trường An, mời Đại tướng quân vào trú. Khi ấy dư nghiệt Đổng tặc sẽ nghe hơi mà chạy, lời đã hết, không biết ý Tử Nguyên huynh thế nào?
Tang Hồng nhìn thấy không biết từ lúc nào tay Kim Toàn đã đặt lên bội kiếm, trong lòng thầm kêu khổ: Xem ra ta không đồng ý chỉ e lũ ngu xuẩn này sẽ ra tay giết người.
Tang Hồng có trung thành với Hán Thất không?
Tuyệt đối là một dạ trung thành, không phải nói. Nhưng hắn cũng biết, những kẻ này miệng nói thì hay lắm, nhưng chưa chắc đã được tích sự gì.
Ít nhất có một chuyện Tang Hồng thấy rõ, Đổng Phi và Lưu Biện là một, ít nhất hiện giờ tuyệt đối không có mâu thuẫn gì, đám người này đang đẩy Tây Hán vương vào đường chết. Nếu Đổng Tây Bình không chết, giữa Tây Hán vương và Đổng Tây Bình sẽ có vứt nứt không thể hàn gắn, cái gì mà phục hưng Hán Thất, cái gì mà dẹp yên phân tranh, nói trắng ra chỉ là trò cười.
Viên Bản Sơ có cái bản lĩnh đó không?
Tang Hồng trầm giọng hỏi:
- Chuyện này Tây Hán vương có biết không?
- Đại vương nhân từ không tỏ thái độ.
- Vấy Dương thái phó có biết không?
- Dương đại nhân gần đây bệnh nhẹ, đóng cửa không tiếp khách ...nhưng hẳn không có vấn đề gì
"Ôi! Đúng là một lũ ngu xuẩn!" Tang Hồng hít sâu một hơi:
- Không biết hai vị muốn phối hợp ra sao?
Chi Tập và Kim Toàn mặt lộ vẻ vui mừng:
- Ta biết ngay Tử Nguyên huynh nhất định sẽ đồng ý. Yên tâm ta đã liên lạc rất nhiều nhân mã, nhất định sẽ thành công. Ta không làm khó Tử Nguyên huynh, chỉ cần huynh tới khi đó mở cửa thành là được.
Tang Hồng nhíu mày:
- Ta chỉ là Trường An lệnh, Tứ chính môn, Bát thiên môn tuy do ta nắm giữ, nhưng thực tế có Mẫn Cống đại nhân khống chế. Nếu không có thủ lệnh của Mẫn Cống đại nhân, chuyện này e không dễ.
Câu này nửa thật nửa giả, Trường An chấp kim Ngô Mẫn Cống đúng là phụ trách sự vụ thập nhị môn, nhưng thực tế thủ lệnh của Mẫn Cống và Tang Hồng đều có tác dụng.
Mẫn Cống đã già, từng cùng Đổng Phi ở Bắc Mang sơn cứu giá.
Chi Tập và Kim Toàn nhìn nhau cười.
- Trọng Thúc huynh quả nhiên không lừa ta ... Chỉ là Tử Nguyên huynh không khỏi có hơi quá ... Ha ha ha, Trọng Thúc huynh đã đồng ý gia nhập, chỉ là Trường An thập nhị môn, cần thủ lệnh của cả hai vị liên hợp ký tên mới có thể mở.
Tang Hồng không kìm được cười lớn, cái đám ngu xuẩn này lại đi tìm Mẫn Trọng Thúc à? Liên hợp ký tên à? Trọng Thúc huynh, huynh tin tưởng Đổng Tây Bình còn sống như thế sao?
- Nếu Mẫn đại nhân đã đồng ý, Hồng tất nhiên không thể cự tuyệt.
- Vậy đa tạ Tử Nguyên huynh.
Chi Tập và Kim Toàn hớn hở rời đi.
Nhưng tâm tình của Tang Hồng lại trở nên vô cùng nặng nề, một loạt chuyện xảy ra khiến hắn cảm thấy có một bàn tay vô hình đang thúc đẩy. Không biết vì sao hắn nhớ tới một người, một người rất nhiều người không chú ý.
Nói thật Tang Hồng không hiểu người đó, khi ở Tây Vực người đó địa vị rất cao, nhưng thường ngày không nói nhiều.
Tang Hồng biết người đó rất lợi hại, đặc biệt là mắt người đó, nhìn rất lạnh nhạt, nhưng Tang Hồng cảm nhận được sự âm u dấu bên trong.
Ngươi muốn làm gì?
Tang Hồng tự hỏi rồi rùng mình tự đáp:
- Ta nghĩ ta đã hiểu mục đích của ngươi rồi, chỉ là ngươi làm thế, sau này ngươi bảo Đại đô đốc đối diện với Tây Hán vương ra sao? Chẳng lẽ ngươi không sợ đối diện với sự phẫn nộ của Tây Hán vương?
Không nhịn được rùng mình cái nữa.
Tang Hồng ngồi ở phòng khách rất lâu rồi quay về phòng ngủ, Tịch Thị đã ngủ rồi, ánh nên c hiếu lên khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ của nàng.
Mẫn Cống đã đưa ra lựa chọn, vậy còn ta nên lựa chọn thế nào?
Không được, ta không thể đợi, vì nàng ta không thể, nhưng chẳng lẽ ta phải bán đứng người khác sao?
Tang Hồng đi vài bước thì dừng lại, nhìn Tịch Thị rồi quay mình bước ra khỏi phỏng ngủ:
- Người đâu, lập tức chuẩn bị xe cho ta.
Chỉ là Tang Hồng không thấy, khi hắn quay đi Tịch Thị đột nhiên mở mắt, khóe môi lộ ra nụ cười nhạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.