Chương 294: Tuyện không đơn giản (5,6)
Canh Tân
20/10/2014
Từ Mạch Tích sơn tới Xạ Hổ cốc, vòng qua Tán quan (Đại Tán quan) có một con đường bí mật, Bạch Dịch gọi là đường Sương Lâm.
400 năm trước, mấy nghìn người của ba tộc Cam, Bạch, Vương chính là từ con đường Sương Lâm mà Bạch Dịch đã nói tiến vào Nam Sơn.
Ở trong ấn tượng của Đổng Phi, hình như cũng không có một con đường như thế.
Có lẽ là bởi vì mấy trăm năm thế sự xoay vần, từ lâu đã chôn vùi con đường này, chí ít Đổng Phi chưa từng nghe nói qua con đường này.
Dựa theo kế sách của Bạch Dịch, đi Trương Dịch thì vẫn phải đến được Hà Hoàng.
Nhưng có thể an toàn đi qua Võ Đô hay không thì phải xem Đổng Phi có thể mượn con đường này tạo ra được động tĩnh lớn thế nào.
Lập tức, Đổng Phi binh chia làm hai đường, một đường do Lý Nho Từ Vinh chỉ huy, Quách Vĩnh Quách Viên làm phó, bốn người Điển Mãn còn có Thành Lễ Vương Nhung suất lĩnh Cự Ma Sĩ ở giữa thủ hộ đoàn xe, chờ đợi sau khi thời cơ thành thục sẽ nhất cử từ quận Võ Đô đi thẳng tới Hà Hoàng.
Đồng thời lại phái ra mật thám, mang theo lệnh bài của Đổng Phi đến Hà Hoàng.
Đằng Tử Câu là người rất trượng nghĩa, nhìn thấy lệnh bài của Đổng Phi nhất định sẽ nghĩ cách tiếp ứng. Chỉ cần đi vào Hà Hoàng, cũng không tính là an toàn rồi. Đổng Lục vốn muốn đi theo Đổng Phi, nhưng lại bị Đổng Phi cự tuyệt. Theo Đổng Phi thấy, đám người lão phu nhân càng quan trọng hơn, cần một người tri kỷ thích đáng chăm sóc. Mà người này, Đổng Lục không thể nghi ngờ là nhân tuyển tốt nhất.
Cứ như vậy, Đổng Phi cùng Lý Nho tại Mạch Tích sơn binh chia làm hai đường.
Y mang theo Bối Ngôi quân Hổ Nữ doanh, còn có 1000 thiết giáp kỵ quân từ Mạch Tích sơn xuất phát, dùng một tháng thành công xuyên qua đường Sương Lâm, mang theo binh mã thần không biết quỷ không hay tiến nhập địa giới của quận Hán Dương, đến ngoài thành Thượng Quê.
Thượng Quê là trọng địa của Hán Dương, tích trữ đại lượng lương thảo vật tư.
Hơn phân nửa tiếp tế của Hán Dương, bao gồm Nhai Tuyền đình, thậm chí vật tư lương thảo phía Võ Đô, tất cả đều là từ Thượng Quê phát ra.
Sau khi Đổng Phi chiếm lĩnh Thượng Quê cũng không dừng lại bao lâu, mà tập trung lại vật tư của Thượng Quê, sau khi thiêu hủy toàn bộ liền dẫn dắt nhân mã nhanh chóng rút lui khỏi.
Thượng Quê cách huyện Lũng rất gần, nơi đó có trọng binh đóng trú.
Mục đích của Đổng Phi là hấp dẫn sự chú ý của Mã Đằng Trương Mạc, mà không phải là liều mạng với họ. Cho nên, y lại trở về với tâm tình chuyển chiến Kim Thành năm đó, đánh một thương lại đổi một chỗ. Ta không chính diện giao phong với ngươi, chính là muốn ngươi không dễ chịu!
Trước khi rút lui khỏi Thượng Quê, Đổng Phi đều thu thập toàn bộ quân mã của Thượng Quê, chừng ba bốn ngàn con.
Hầu như là một người ha ba con ngựa, khi hành quân cực kỳ nhanh chóng. Đây cũng là nguyên nhân sở tại Đổng Phi chỉ mang Thiết Giáp quân và Bối Ngôi quân.
Lực trùng kích của Cự Ma Sĩ đích xác rất cường đại, cường đại đến mức bất luận một đạo nhân mã nào cũng khó mà chống cự.
Nhưng có một vấn đề, đó chính là Cự Ma Sĩ là kỵ binh trang bị nặng, tính linh hoạt của nó tương đối yếu.
Trước đây, Cự Ma Sĩ một người hai ngựa, có thể thay phiên đổi cưỡi.
Nhưng hiện tại, bởi thủ hạ binh sĩ của Đổng Phi tăng lên, ngựa cũng trở nên thiếu thốn, khiến cho Cự Ma Sĩ không thể tiến hành di chuyển đường xa. Dưới tình huống như vậy, Thiết Giáp quân của Đổng Trác hiển nhiên càng thích hợp hơn so với Cự Ma Sĩ.
Thuộc cấp lần này Đổng Phi mang đi cũng không nhiều.
Ngoại trừ Bối Ngôi quân của Khúc Nghĩa, thì chỉ dẫn theo Hoa Hùng cùng Cam Bí và mười mấy thanh niên đến từ Vô Nan sơn.
Phương pháp kỵ chiến của Hoa Hùng còn giỏi hơn cả Đổng Phi, thống lĩnh một nghìn Thiết Giáp quân thuận buồm xuôi gió. Đám người Cam Bí thì xem như thân vệ của Đổng Phi, cùng Hổ Nữ doanh hợp thành trung quân. Đừng coi thường Hổ Nữ doanh, tác dụng của họ vào lúc này khiến cho Mã Đằng sản sinh ảo giác. Thử nghĩ một chút, Đổng Phi mang theo mấy trăm nữ quyến, làm sao có thể linh hoạt hành động? Chỉ một nhân tố đã đủ khiến Mã Đằng Trương Mạc sản sinh ảo giác: đây là toàn bộ nhân mã của người Đổng gia, có thể đơn giản tiêu diệt.
******
Lúc chạng vạng, Đổng Phi ghìm ngựa, tay che nắng nhìn về phương xa, thấy phía trước khói bếp lượn lờ. Hiển nhiên là một thị trấn.
- Văn Khai, phía trước là địa phương nào?
Hoa Hùng lập tức dục ngựa tiến lên:
- Chúng ta vào giờ mẹo rút khỏi Thượng Quê, đi về hướng tây nam. Ở đây cách Thượng Quê khoảng chừng 200 dặm. Dựa theo đánh dấu trên bản đồ, nơi đây hẳn là Nhung Khâu, đi phía trước nữa thì chính là sông Tây Hán, sẽ tiến vào Võ Đô.
Đổng Phi nở nụ cười:
- Nếu tới rồi, như vậy nên chào hỏi một tiếng với Quách Hiến. Qua cổng không vào, cũng không phải là thói quen tốt.
Nói xong y quay đầu nói với người phía sau:
- Đêm nay, chúng ta nghỉ ngơi ở Nhung Khâu!
Đám người Hoa Hùng cất tiếng cười to, không có chút sợ hãi nào.
Chỉ Mã Đằng thì có gì mà sợ hãi? Chủ công nhà ta trong thiên quân vạn mã cũng có thể đánh ra đánh vào mấy bận, huống chi là Nhung Khâu?
Đổng Phi ghìm ngựa, sư tông thú ngửa vó hí dài một tiếng.
Trong sát na, vạn mã hí vang, Đổng Phi mệnh Khúc Nghĩa tọa trấn hậu quân, sau đó dẫn dắt 500 Thiết Giáp quân, Hoa Hùng bên trái, Cam Bí bên phải, xông tới nơi khói bếp lượn lờ.
Rất rõ ràng, tin tức Thượng Quê thất thủ vẫn chưa truyền đến nơi đây.
Nhung Khâu là một huyện thành nhỏ, nói chuẩn xác hẳn là một thị trấn nhỏ.
Thuận lợi dựa vào sông Tây Hán, Nhung Khâu biến thành một thị trấn mậu dịch của hai vùng Hán Dương Võ Đô, thủ vệ cũng không sâm nghiêm.
Vừa qua khỏi giờ Dậu, cửa thành Nhung Khâu vẫn còn mở rộng.
Mười mấy môn tốt ở cửa thành, co cổ, thu tay, ôm binh khí đang lười biếng nói chuyện.
Đột nhiên nghe tiếng vó ngựa vang lên, thanh âm vạn ngựa hí càng vang vọng không dứt. Môn tốt giật mình nhìn ra bên ngoài, thì thấy một đội thiết kỵ nhanh như điện chớp xông tới. Khôi giáp đó, trang phục đó, giống như đã từng quen biết.
Môn tốt tuổi tác lớn một chút sắc mặt nhất thời trắng bệch.
- Là Thiết Giáp quân của thái sư, là Thiết Giáp quân của thái sư. . . Địch tập kích, địch tập kích. . . Mau đóng cửa thành!
Trong miệng hô thái sư, nhưng lại bảo địch tập kích. Các môn tốt trong lúc nhất thời còn chưa kịp phản ứng, Thiết Giáp quân đã vọt tới cách họ trăm bước. Kỵ quân trên ngựa giương cung cài tên. Từng cây lợi tiễn mang theo tiếng xé gió chói tai đóng đinh từng môn tốt lên trước cửa thành.
Đổng Phi nhất mã đương tiên xông tới cửa thành, thấy cửa thành bắt đầu đóng lại, miệng gầm lên một tiếng, Lôi Cổ Úng Kim Chùy lẻng xẻng tuột xích xuống, đầu chùy hơn trăm cân rơi trên mặt đất phát ra âm thanh ầm ầm.
Kéo đại chuỳ lướt qua mặt đất, cày ra một rãnh sâu hoắm.
Đổng Phi trợn tròn mắt, mặt lộ vẻ dữ tợn, một tay dùng sức vung. Đại chuỳ bay vù lên tới cửa thành.
Chỉ nghe ầm một tiếng, cửa thành vừa mới đóng lại bị đại chuỳ nã vào, vụn gỗ bay tứ tung.
Cửa thành Nhung Khâu không nặng nề như cửa sắt của Lạc Dương, thậm chí còn kém hơn cả cửa thành của Kim Thành.
Đổng Phi đập đại chùy vào, cửa thành ầm ầm sập xuống.
Hơn mười môn tốt ở phía sau đang chuẩn bị đóng cửa thành bị đập cho máu thịt không rõ, kêu thảm thiết không ngừng.
Sau khi đại chuỳ tuột tay Đổng Phi đã đến cửa thành, nghênh đón hai môn bá tiến lên, y đột nhiên duỗi người, thuận tay tháo kim qua xuống nện lên đầu môn bá. Hai môn bá bị đập cho óc vỡ toang, sư tông thú đã tiến vào thành Nhung Khâu.
- Ta là Đổng Tây Bình, phàm kẻ nào đi ra khỏi nhà đều là nghịch tặc phản chủ, giết chết bất luận tội!
Đổng Phi ghìm ngựa tại cửa thành, lớn tiếng quát to. Binh lính phía sau cùng hò hét chạy vào huyện thành Nhung Khâu...
Một trận chiến chỉ kéo dài thời gian một nén nhang.
Toàn bộ Nhung Khâu giống như ngâm trong máu, máu chảy thành sông.
Thủ quân, Đổng Phi không để lại một người nào, toàn bộ giết chết ngay tại chỗ. Nhung Khâu lệnh Triệu Ngang bị Cam Bí đánh chết, cả nhà không một người còn sống sót.
Đổng Phi thong thả bước trên đường, tử thi khắp nơi trên đất, ánh mắt lạnh lùng.
Lúc nào thì ta lại trở nên lãnh khốc như vậy rồi? Trong lòng Đổng Phi cũng khó chịu, bởi vì y nhìn ra được trong số tử thi này có không ít người chỉ là bình dân bách tính. Mặc kệ họ có phải là kẻ phản kháng hay không, dù sao thì hiện giờ đều đã biến thành tử thi.
Ở trong lòng Đổng Phi an ủi bản thân: ta đã nói qua rồi, chỉ người nào đi ra khỏi nhà là địch nhân của ta. Những người này mệnh không tốt, cũng trách không được ta thủ đoạn độc ác. Nếu như muốn trách thì cũng chỉ có thể trách mệnh của họ không tốt thôi.
Trong đầu đột nhiên hiện lên một câu nói: hưng, bách tính khổ; vong, bách tính khổ. . .
Nghĩ tới đây, Đổng Phi nhịn không được thở dài một hơi.
Thượng Quê bị công hãm, Nhung Khâu bị công hãm. . .
Binh mã huyện Tây sau khi nhận được tin tức Nhung Khâu bị tập kích lập tức phái ra binh mã cứu viện, nhưng lại bị Khúc Nghĩa suất lĩnh 700 Bối Ngôi sĩ phục kích bên bờ sông Tây Hán. Huyện lệnh huyện Tây là Diêu Quỳnh bị giết chết tại chỗ, 3000 binh mã huyện Tây không một người còn sống, phơi thây bên bờ sông Tây Hán.
Mã Đằng sắc mặt âm trầm, ghìm ngựa ngoài thành Thượng Quê.
Thượng Quê lúc này hoàn toàn không còn cảnh tượng trước kia, khắp mặt đất cháy đen, có thể thấy được thế lửa lúc đó đáng sợ cỡ nào.
Mã Đằng thân cao tám xích, người to cao.
Mặt mũi đặc dị mang theo huyết thống của người Khương, có hình dạng vòng cung như chim ưng. Hai tròng mắt lộ ra vẻ lãnh khốc, hắn lớn tiếng hỏi:
- Dư nghiệt Đổng gia kia hiện đang ở đâu?
Hai thiếu niên tuổi chừng 14, 15 đứng phía sau Mã Đằng lặng lẽ không nói gì. Bàn tay nắm chặt đại thương khẽ rung lên.
Nói không nên lời là sợ hay là hưng phấn, vẻ mặt thiếu niên rất lạnh lùng.
Nghe Mã Đằng quát hỏi, Giả Hòa dục ngựa tiến lên trả lời:
- Theo thám mã hồi báo, dư nghiệt Đổng gia đã vượt qua sông Tây Hán.
- Y đi sông Tây Hán? Đó chính là tiến vào Võ Đô rồi?
- Đúng vậy!
- Lập tức truyền lệnh cho Quách Hiến, mệnh hắn tại Võ Đô vây quét Đổng gia tử, cần phải giết chết Đổng gia tử tại Võ Đô, không để cho đường sống.
- Vâng!
Giả Hòa quay đầu ngựa muốn đi khỏi.
Từ sau khi Mã Siêu chết, hắn rõ ràng cảm giác được thái độ của Mã Đằng đối với hắn đã biến hóa.
Thật ra trong lòng hắn cũng vô cùng lý giải, dù sao là mưu sĩ của Mã Siêu, lại không thể cứu được mạng Mã Siêu, Mã Đằng đối với hắn đương nhiên bất mãn. Nếu như đổi lại là người khác, Giả Hòa nói không chừng đã đi rồi. Nhưng hắn là lão sư của Mã Siêu. Ở trong lòng cũng thường xuyên cảm thấy hổ thẹn. . . Nếu không phải lúc trước mình nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, Mã Siêu hà tất tham dự vào trận hỗn loạn tại Lạc Dương.
Cắn răng, Giả Hòa âm thầm hạ quyết tâm: không giết Đổng Phi, không giết Lý Quách, thề không bỏ qua.
Đúng lúc này một thiếu niên phía sau Mã Đằng đột nhiên đuổi theo Giả Hòa, ở trên ngựa kéo tay áo Giả Hòa.
- Tiên sinh, xin đừng trách, phụ thân chỉ thương tâm về cái chết của đại ca, cho nên. . .
Thiếu niên này là thứ tử của Mã Đằng, tên là Mã Thiết.
Cũng như Mã Siêu, được chân truyền của Mã gia thương. Mặc dù tuổi tác không lớn nhưng tại Vũ Uy coi như là rất có danh khí anh hùng.
So sánh với Mã Siêu, Mã Thiết thiếu vài phần hào khí, nhưng nhiều hơn một chút trầm ổn.
So sánh thì Mã Đằng càng yêu thích Mã Thiết hơn Mã Siêu. Nghe Mã Thiết nói, Giả Hòa cười:
- Tiểu tướng quân đừng lo lắng, tâm tình của chủ công ta có thể lý giải. . . Có điều, ngươi phải nhắc nhở chủ công, Đổng gia tử kia cũng không phải như chúng ta suy nghĩ, chỉ là một giới vũ phu. Người này không chỉ hung mãnh như hổ, y giả dối tàn nhẫn chẳng khác nào hung lang.
Mã Thiết hơi do dự:
- Hổ lang chi tướng đó thực sự lợi hại như ngài nói sao?
Giả Hòa cười khổ:
- Nếu như tiểu tướng quân gặp qua, sẽ biết Đổng gia tử kia còn đáng sợ hơn cả Giả mỗ hình dung nữa. Lần này y tập kích Thượng Quê, huyết tẩy Nhung Khâu. . . Ngươi suy nghĩ một chút đi, đổi lại là người khác sẽ làm như thế sao? Nhưng y đã làm rồi.
Mã Thiết gật đầu:
- Chỉ phần dũng khí này ta đã kém hơn y rồi.
Hai người đang nói chuyện thì con ngựa từ xa chạy đến.
- Võ Đô chiến báo. Võ Đô chiến báo!
Giả Hòa ngẩn ra, cùng Mã Thiết liền tiến lên ngăn cản thám mã, sau đó Mã Thiết lớn tiếng quát hỏi:
- Võ Đô có tình huống gì?
- Tiểu tướng quân, Xích Đình bị tập kích. . .
- Cái gì?
Giả Hòa Mã Thiết nghe thế liền biến sắc, vội vã dẫn thám mã đi tới trước mặt Mã Đằng.
Xích Đình nằm giữa Hạ Biện và Thượng Lộc, là một con đường nhất định phải đi để qua Võ Đô.
Mã Đằng vừa nghe Xích Đình lọt vào tập kích, cũng tỏ ra hoảng loạn.
- Là ai tập kích Xích Đình?
Theo Mã Đằng thấy, Đổng Phi mang theo người nhà, không có khả năng hành động thần tốc như vậy. Lúc này mới vài ngày thôi, mà đã tập kích Xích Đình rồi?
- Là dư nghiệt Đổng gia. . . Đổng Phi tập kích Xích Đình, 800 thủ quân toàn quân bị diệt.
- Sao có thể được?
Mã Đằng ngẩn người:
- Đổng gia tử kia sao lại nhanh như vậy? Còn nữa, Quách Hiến đang làm cái gì? Binh mã trong tay hắn chẳng lẽ là thổ kê ngõa cẩu hay sao?
- Chủ công, Hà Hoàng Bạch Mã Khương lần thứ hai xuất binh. Tham Lang Khương thảm bại, toàn bộ bộ lạc bị giết đến mức chó gà không tha. . . Quách Hiến đại nhân dẫn dắt Hạ Hầu Bác xuất binh trấn áp. Nhưng không ngờ Đổng Phi đã dẫn theo binh mã đánh vào Võ Đô. Hà Trì lệnh là Lương Khoan khi cứu viện Xích Đình bị Đổng Phi tập kích, đại bại mà quay về. . . Sau khi Đổng Phi tập kích Lương đại nhân, liền mang theo binh mã chạy trốn vô tung.
Là chạy trốn sao?
Đổng Phi thật sự là chạy trốn sao?
Mã Đằng sắc mặt giận dữ, lớn tiếng quát:
- Truyền lệnh của ta, bảo Quách Hiến không cần quản Đằng Tử Câu kia nữa, toàn lực tiêu diệt giết Đổng gia tử.
- Vâng!
Giả Hòa biến sắc, dục ngựa muốn tiến lên khuyên bảo.
Nhưng lúc này Mã Thiết ở phía sau hắn khẽ kéo hắn, lắc đầu, ý bảo hắn đừng nói gì.
Giả Hòa rất thông minh, lập tức hiểu ý của Mã Thiết. Lúc này, Mã Đằng đã bị chọc giận điên rồi, tiến lên khuyên bảo, chỉ có thể phản tác dụng.
Nhưng cứ thế này thì có thể được không?
Trong đầu Giả Hòa không khỏi hiện lên một bóng hình gầy guộc.
Người đó đã từng nói qua với hắn một câu: kẻ làm mưu sĩ, trước mưu cho mình, có thể bảo toàn tính mệnh, mới có thể giành thiên hạ.
Năm đó, hắn không phục những lời của người đó, sau đó lại trở mặt thành thù với hắn, rời khỏi gia viên.
Nhiều năm lang bạt như vậy, tỉ mỉ ngẫm lại, có đôi khi người đó nói cũng có chút đạo lý.
Sau khi Mã Đằng phát ra mệnh lệnh, lập tức từ huyện Lũng điều binh mã, chuẩn bị truy kích Đổng Phi.
Cũng không chờ hắn xuất phát, liền nhận được tin tức Trương Mạc phái người đưa tới. . . Đổng Phi xuất hiện tại Đê Đạo, công hãm Chu Ngữ sơn.
Chu Ngữ sơn này ở địa phương nào? Chính là nằm ở tây bắc Nhung Khâu!
Mã Đằng nghe vậy tức điên lên: Đổng gia tử này vị miễn quá càn rỡ rồi, dám chơi hồi mã thương? Có điều y đến Chu Ngữ sơn làm cái gì?
Một ý nghĩ không tốt hiện lên trong đầu Mã Đằng...
Lẽ nào, tên đó muốn chiếm lại Lũng Tây sao?
Tỉ mỉ ngẫm lại, đây cũng không phải là việc không có khả năng. Bằng danh vọng của Đổng gia tại Lũng Tây, nếu như Đổng Phi thực sự đến Lũng Tây, như vậy Lương Châu quân đóng quân tại Lũng Tây thật đúng là có khả năng sẽ lâm trận phản chiến. Đổng Phi đạt được Lũng Tây, vậy...
- Lập tức mời Trương Mạc xuất kích, tuyệt đối không thể để dư nghiệt Đổng gia chiếm được Lũng Tây. . . Mệnh Quách Hiến từ Võ Đô truy kích, cần phải vây y tại Đê Đạo.
Lúc này Mã Đằng không tự chủ được nhớ tới trong thư Tào Tháo phái người đưa tới từng có một đoạn thế này: Phiêu Kị không chết, ngươi ta đều không được an bình.
Lúc đó Mã Đằng chỉ nghĩ báo thù cho con trai, cũng không quá lưu ý những lời này.
Nhưng hiện tại nghĩ đến, Tào Tháo thật đúng là không nói sai.
Đổng gia tử không chết, chúng ta ai cũng không có được an bình. . .
Người này, thực sự giống như một quỷ hồn, mang theo người nhà nhưng lại xuất quỷ nhập thần. Lẽ nào, người Đổng gia y đều làm bằng sắt hay sao?
Trước kia Mã Đằng chưa từng đối mặt giao thủ với Đổng Phi, tuy nhiên hiện tại trong lòng hắn đã sinh ra ý sợ hãi.
Giả Hòa cắn chặt môi, nhẹ nhàng tay vuốt chòm râu.
Đổng gia tử thật sự muốn công chiếm Lũng Tây sao? Hừ hừ, chỉ sợ không đơn giản như vậy đâu...
400 năm trước, mấy nghìn người của ba tộc Cam, Bạch, Vương chính là từ con đường Sương Lâm mà Bạch Dịch đã nói tiến vào Nam Sơn.
Ở trong ấn tượng của Đổng Phi, hình như cũng không có một con đường như thế.
Có lẽ là bởi vì mấy trăm năm thế sự xoay vần, từ lâu đã chôn vùi con đường này, chí ít Đổng Phi chưa từng nghe nói qua con đường này.
Dựa theo kế sách của Bạch Dịch, đi Trương Dịch thì vẫn phải đến được Hà Hoàng.
Nhưng có thể an toàn đi qua Võ Đô hay không thì phải xem Đổng Phi có thể mượn con đường này tạo ra được động tĩnh lớn thế nào.
Lập tức, Đổng Phi binh chia làm hai đường, một đường do Lý Nho Từ Vinh chỉ huy, Quách Vĩnh Quách Viên làm phó, bốn người Điển Mãn còn có Thành Lễ Vương Nhung suất lĩnh Cự Ma Sĩ ở giữa thủ hộ đoàn xe, chờ đợi sau khi thời cơ thành thục sẽ nhất cử từ quận Võ Đô đi thẳng tới Hà Hoàng.
Đồng thời lại phái ra mật thám, mang theo lệnh bài của Đổng Phi đến Hà Hoàng.
Đằng Tử Câu là người rất trượng nghĩa, nhìn thấy lệnh bài của Đổng Phi nhất định sẽ nghĩ cách tiếp ứng. Chỉ cần đi vào Hà Hoàng, cũng không tính là an toàn rồi. Đổng Lục vốn muốn đi theo Đổng Phi, nhưng lại bị Đổng Phi cự tuyệt. Theo Đổng Phi thấy, đám người lão phu nhân càng quan trọng hơn, cần một người tri kỷ thích đáng chăm sóc. Mà người này, Đổng Lục không thể nghi ngờ là nhân tuyển tốt nhất.
Cứ như vậy, Đổng Phi cùng Lý Nho tại Mạch Tích sơn binh chia làm hai đường.
Y mang theo Bối Ngôi quân Hổ Nữ doanh, còn có 1000 thiết giáp kỵ quân từ Mạch Tích sơn xuất phát, dùng một tháng thành công xuyên qua đường Sương Lâm, mang theo binh mã thần không biết quỷ không hay tiến nhập địa giới của quận Hán Dương, đến ngoài thành Thượng Quê.
Thượng Quê là trọng địa của Hán Dương, tích trữ đại lượng lương thảo vật tư.
Hơn phân nửa tiếp tế của Hán Dương, bao gồm Nhai Tuyền đình, thậm chí vật tư lương thảo phía Võ Đô, tất cả đều là từ Thượng Quê phát ra.
Sau khi Đổng Phi chiếm lĩnh Thượng Quê cũng không dừng lại bao lâu, mà tập trung lại vật tư của Thượng Quê, sau khi thiêu hủy toàn bộ liền dẫn dắt nhân mã nhanh chóng rút lui khỏi.
Thượng Quê cách huyện Lũng rất gần, nơi đó có trọng binh đóng trú.
Mục đích của Đổng Phi là hấp dẫn sự chú ý của Mã Đằng Trương Mạc, mà không phải là liều mạng với họ. Cho nên, y lại trở về với tâm tình chuyển chiến Kim Thành năm đó, đánh một thương lại đổi một chỗ. Ta không chính diện giao phong với ngươi, chính là muốn ngươi không dễ chịu!
Trước khi rút lui khỏi Thượng Quê, Đổng Phi đều thu thập toàn bộ quân mã của Thượng Quê, chừng ba bốn ngàn con.
Hầu như là một người ha ba con ngựa, khi hành quân cực kỳ nhanh chóng. Đây cũng là nguyên nhân sở tại Đổng Phi chỉ mang Thiết Giáp quân và Bối Ngôi quân.
Lực trùng kích của Cự Ma Sĩ đích xác rất cường đại, cường đại đến mức bất luận một đạo nhân mã nào cũng khó mà chống cự.
Nhưng có một vấn đề, đó chính là Cự Ma Sĩ là kỵ binh trang bị nặng, tính linh hoạt của nó tương đối yếu.
Trước đây, Cự Ma Sĩ một người hai ngựa, có thể thay phiên đổi cưỡi.
Nhưng hiện tại, bởi thủ hạ binh sĩ của Đổng Phi tăng lên, ngựa cũng trở nên thiếu thốn, khiến cho Cự Ma Sĩ không thể tiến hành di chuyển đường xa. Dưới tình huống như vậy, Thiết Giáp quân của Đổng Trác hiển nhiên càng thích hợp hơn so với Cự Ma Sĩ.
Thuộc cấp lần này Đổng Phi mang đi cũng không nhiều.
Ngoại trừ Bối Ngôi quân của Khúc Nghĩa, thì chỉ dẫn theo Hoa Hùng cùng Cam Bí và mười mấy thanh niên đến từ Vô Nan sơn.
Phương pháp kỵ chiến của Hoa Hùng còn giỏi hơn cả Đổng Phi, thống lĩnh một nghìn Thiết Giáp quân thuận buồm xuôi gió. Đám người Cam Bí thì xem như thân vệ của Đổng Phi, cùng Hổ Nữ doanh hợp thành trung quân. Đừng coi thường Hổ Nữ doanh, tác dụng của họ vào lúc này khiến cho Mã Đằng sản sinh ảo giác. Thử nghĩ một chút, Đổng Phi mang theo mấy trăm nữ quyến, làm sao có thể linh hoạt hành động? Chỉ một nhân tố đã đủ khiến Mã Đằng Trương Mạc sản sinh ảo giác: đây là toàn bộ nhân mã của người Đổng gia, có thể đơn giản tiêu diệt.
******
Lúc chạng vạng, Đổng Phi ghìm ngựa, tay che nắng nhìn về phương xa, thấy phía trước khói bếp lượn lờ. Hiển nhiên là một thị trấn.
- Văn Khai, phía trước là địa phương nào?
Hoa Hùng lập tức dục ngựa tiến lên:
- Chúng ta vào giờ mẹo rút khỏi Thượng Quê, đi về hướng tây nam. Ở đây cách Thượng Quê khoảng chừng 200 dặm. Dựa theo đánh dấu trên bản đồ, nơi đây hẳn là Nhung Khâu, đi phía trước nữa thì chính là sông Tây Hán, sẽ tiến vào Võ Đô.
Đổng Phi nở nụ cười:
- Nếu tới rồi, như vậy nên chào hỏi một tiếng với Quách Hiến. Qua cổng không vào, cũng không phải là thói quen tốt.
Nói xong y quay đầu nói với người phía sau:
- Đêm nay, chúng ta nghỉ ngơi ở Nhung Khâu!
Đám người Hoa Hùng cất tiếng cười to, không có chút sợ hãi nào.
Chỉ Mã Đằng thì có gì mà sợ hãi? Chủ công nhà ta trong thiên quân vạn mã cũng có thể đánh ra đánh vào mấy bận, huống chi là Nhung Khâu?
Đổng Phi ghìm ngựa, sư tông thú ngửa vó hí dài một tiếng.
Trong sát na, vạn mã hí vang, Đổng Phi mệnh Khúc Nghĩa tọa trấn hậu quân, sau đó dẫn dắt 500 Thiết Giáp quân, Hoa Hùng bên trái, Cam Bí bên phải, xông tới nơi khói bếp lượn lờ.
Rất rõ ràng, tin tức Thượng Quê thất thủ vẫn chưa truyền đến nơi đây.
Nhung Khâu là một huyện thành nhỏ, nói chuẩn xác hẳn là một thị trấn nhỏ.
Thuận lợi dựa vào sông Tây Hán, Nhung Khâu biến thành một thị trấn mậu dịch của hai vùng Hán Dương Võ Đô, thủ vệ cũng không sâm nghiêm.
Vừa qua khỏi giờ Dậu, cửa thành Nhung Khâu vẫn còn mở rộng.
Mười mấy môn tốt ở cửa thành, co cổ, thu tay, ôm binh khí đang lười biếng nói chuyện.
Đột nhiên nghe tiếng vó ngựa vang lên, thanh âm vạn ngựa hí càng vang vọng không dứt. Môn tốt giật mình nhìn ra bên ngoài, thì thấy một đội thiết kỵ nhanh như điện chớp xông tới. Khôi giáp đó, trang phục đó, giống như đã từng quen biết.
Môn tốt tuổi tác lớn một chút sắc mặt nhất thời trắng bệch.
- Là Thiết Giáp quân của thái sư, là Thiết Giáp quân của thái sư. . . Địch tập kích, địch tập kích. . . Mau đóng cửa thành!
Trong miệng hô thái sư, nhưng lại bảo địch tập kích. Các môn tốt trong lúc nhất thời còn chưa kịp phản ứng, Thiết Giáp quân đã vọt tới cách họ trăm bước. Kỵ quân trên ngựa giương cung cài tên. Từng cây lợi tiễn mang theo tiếng xé gió chói tai đóng đinh từng môn tốt lên trước cửa thành.
Đổng Phi nhất mã đương tiên xông tới cửa thành, thấy cửa thành bắt đầu đóng lại, miệng gầm lên một tiếng, Lôi Cổ Úng Kim Chùy lẻng xẻng tuột xích xuống, đầu chùy hơn trăm cân rơi trên mặt đất phát ra âm thanh ầm ầm.
Kéo đại chuỳ lướt qua mặt đất, cày ra một rãnh sâu hoắm.
Đổng Phi trợn tròn mắt, mặt lộ vẻ dữ tợn, một tay dùng sức vung. Đại chuỳ bay vù lên tới cửa thành.
Chỉ nghe ầm một tiếng, cửa thành vừa mới đóng lại bị đại chuỳ nã vào, vụn gỗ bay tứ tung.
Cửa thành Nhung Khâu không nặng nề như cửa sắt của Lạc Dương, thậm chí còn kém hơn cả cửa thành của Kim Thành.
Đổng Phi đập đại chùy vào, cửa thành ầm ầm sập xuống.
Hơn mười môn tốt ở phía sau đang chuẩn bị đóng cửa thành bị đập cho máu thịt không rõ, kêu thảm thiết không ngừng.
Sau khi đại chuỳ tuột tay Đổng Phi đã đến cửa thành, nghênh đón hai môn bá tiến lên, y đột nhiên duỗi người, thuận tay tháo kim qua xuống nện lên đầu môn bá. Hai môn bá bị đập cho óc vỡ toang, sư tông thú đã tiến vào thành Nhung Khâu.
- Ta là Đổng Tây Bình, phàm kẻ nào đi ra khỏi nhà đều là nghịch tặc phản chủ, giết chết bất luận tội!
Đổng Phi ghìm ngựa tại cửa thành, lớn tiếng quát to. Binh lính phía sau cùng hò hét chạy vào huyện thành Nhung Khâu...
Một trận chiến chỉ kéo dài thời gian một nén nhang.
Toàn bộ Nhung Khâu giống như ngâm trong máu, máu chảy thành sông.
Thủ quân, Đổng Phi không để lại một người nào, toàn bộ giết chết ngay tại chỗ. Nhung Khâu lệnh Triệu Ngang bị Cam Bí đánh chết, cả nhà không một người còn sống sót.
Đổng Phi thong thả bước trên đường, tử thi khắp nơi trên đất, ánh mắt lạnh lùng.
Lúc nào thì ta lại trở nên lãnh khốc như vậy rồi? Trong lòng Đổng Phi cũng khó chịu, bởi vì y nhìn ra được trong số tử thi này có không ít người chỉ là bình dân bách tính. Mặc kệ họ có phải là kẻ phản kháng hay không, dù sao thì hiện giờ đều đã biến thành tử thi.
Ở trong lòng Đổng Phi an ủi bản thân: ta đã nói qua rồi, chỉ người nào đi ra khỏi nhà là địch nhân của ta. Những người này mệnh không tốt, cũng trách không được ta thủ đoạn độc ác. Nếu như muốn trách thì cũng chỉ có thể trách mệnh của họ không tốt thôi.
Trong đầu đột nhiên hiện lên một câu nói: hưng, bách tính khổ; vong, bách tính khổ. . .
Nghĩ tới đây, Đổng Phi nhịn không được thở dài một hơi.
Thượng Quê bị công hãm, Nhung Khâu bị công hãm. . .
Binh mã huyện Tây sau khi nhận được tin tức Nhung Khâu bị tập kích lập tức phái ra binh mã cứu viện, nhưng lại bị Khúc Nghĩa suất lĩnh 700 Bối Ngôi sĩ phục kích bên bờ sông Tây Hán. Huyện lệnh huyện Tây là Diêu Quỳnh bị giết chết tại chỗ, 3000 binh mã huyện Tây không một người còn sống, phơi thây bên bờ sông Tây Hán.
Mã Đằng sắc mặt âm trầm, ghìm ngựa ngoài thành Thượng Quê.
Thượng Quê lúc này hoàn toàn không còn cảnh tượng trước kia, khắp mặt đất cháy đen, có thể thấy được thế lửa lúc đó đáng sợ cỡ nào.
Mã Đằng thân cao tám xích, người to cao.
Mặt mũi đặc dị mang theo huyết thống của người Khương, có hình dạng vòng cung như chim ưng. Hai tròng mắt lộ ra vẻ lãnh khốc, hắn lớn tiếng hỏi:
- Dư nghiệt Đổng gia kia hiện đang ở đâu?
Hai thiếu niên tuổi chừng 14, 15 đứng phía sau Mã Đằng lặng lẽ không nói gì. Bàn tay nắm chặt đại thương khẽ rung lên.
Nói không nên lời là sợ hay là hưng phấn, vẻ mặt thiếu niên rất lạnh lùng.
Nghe Mã Đằng quát hỏi, Giả Hòa dục ngựa tiến lên trả lời:
- Theo thám mã hồi báo, dư nghiệt Đổng gia đã vượt qua sông Tây Hán.
- Y đi sông Tây Hán? Đó chính là tiến vào Võ Đô rồi?
- Đúng vậy!
- Lập tức truyền lệnh cho Quách Hiến, mệnh hắn tại Võ Đô vây quét Đổng gia tử, cần phải giết chết Đổng gia tử tại Võ Đô, không để cho đường sống.
- Vâng!
Giả Hòa quay đầu ngựa muốn đi khỏi.
Từ sau khi Mã Siêu chết, hắn rõ ràng cảm giác được thái độ của Mã Đằng đối với hắn đã biến hóa.
Thật ra trong lòng hắn cũng vô cùng lý giải, dù sao là mưu sĩ của Mã Siêu, lại không thể cứu được mạng Mã Siêu, Mã Đằng đối với hắn đương nhiên bất mãn. Nếu như đổi lại là người khác, Giả Hòa nói không chừng đã đi rồi. Nhưng hắn là lão sư của Mã Siêu. Ở trong lòng cũng thường xuyên cảm thấy hổ thẹn. . . Nếu không phải lúc trước mình nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, Mã Siêu hà tất tham dự vào trận hỗn loạn tại Lạc Dương.
Cắn răng, Giả Hòa âm thầm hạ quyết tâm: không giết Đổng Phi, không giết Lý Quách, thề không bỏ qua.
Đúng lúc này một thiếu niên phía sau Mã Đằng đột nhiên đuổi theo Giả Hòa, ở trên ngựa kéo tay áo Giả Hòa.
- Tiên sinh, xin đừng trách, phụ thân chỉ thương tâm về cái chết của đại ca, cho nên. . .
Thiếu niên này là thứ tử của Mã Đằng, tên là Mã Thiết.
Cũng như Mã Siêu, được chân truyền của Mã gia thương. Mặc dù tuổi tác không lớn nhưng tại Vũ Uy coi như là rất có danh khí anh hùng.
So sánh với Mã Siêu, Mã Thiết thiếu vài phần hào khí, nhưng nhiều hơn một chút trầm ổn.
So sánh thì Mã Đằng càng yêu thích Mã Thiết hơn Mã Siêu. Nghe Mã Thiết nói, Giả Hòa cười:
- Tiểu tướng quân đừng lo lắng, tâm tình của chủ công ta có thể lý giải. . . Có điều, ngươi phải nhắc nhở chủ công, Đổng gia tử kia cũng không phải như chúng ta suy nghĩ, chỉ là một giới vũ phu. Người này không chỉ hung mãnh như hổ, y giả dối tàn nhẫn chẳng khác nào hung lang.
Mã Thiết hơi do dự:
- Hổ lang chi tướng đó thực sự lợi hại như ngài nói sao?
Giả Hòa cười khổ:
- Nếu như tiểu tướng quân gặp qua, sẽ biết Đổng gia tử kia còn đáng sợ hơn cả Giả mỗ hình dung nữa. Lần này y tập kích Thượng Quê, huyết tẩy Nhung Khâu. . . Ngươi suy nghĩ một chút đi, đổi lại là người khác sẽ làm như thế sao? Nhưng y đã làm rồi.
Mã Thiết gật đầu:
- Chỉ phần dũng khí này ta đã kém hơn y rồi.
Hai người đang nói chuyện thì con ngựa từ xa chạy đến.
- Võ Đô chiến báo. Võ Đô chiến báo!
Giả Hòa ngẩn ra, cùng Mã Thiết liền tiến lên ngăn cản thám mã, sau đó Mã Thiết lớn tiếng quát hỏi:
- Võ Đô có tình huống gì?
- Tiểu tướng quân, Xích Đình bị tập kích. . .
- Cái gì?
Giả Hòa Mã Thiết nghe thế liền biến sắc, vội vã dẫn thám mã đi tới trước mặt Mã Đằng.
Xích Đình nằm giữa Hạ Biện và Thượng Lộc, là một con đường nhất định phải đi để qua Võ Đô.
Mã Đằng vừa nghe Xích Đình lọt vào tập kích, cũng tỏ ra hoảng loạn.
- Là ai tập kích Xích Đình?
Theo Mã Đằng thấy, Đổng Phi mang theo người nhà, không có khả năng hành động thần tốc như vậy. Lúc này mới vài ngày thôi, mà đã tập kích Xích Đình rồi?
- Là dư nghiệt Đổng gia. . . Đổng Phi tập kích Xích Đình, 800 thủ quân toàn quân bị diệt.
- Sao có thể được?
Mã Đằng ngẩn người:
- Đổng gia tử kia sao lại nhanh như vậy? Còn nữa, Quách Hiến đang làm cái gì? Binh mã trong tay hắn chẳng lẽ là thổ kê ngõa cẩu hay sao?
- Chủ công, Hà Hoàng Bạch Mã Khương lần thứ hai xuất binh. Tham Lang Khương thảm bại, toàn bộ bộ lạc bị giết đến mức chó gà không tha. . . Quách Hiến đại nhân dẫn dắt Hạ Hầu Bác xuất binh trấn áp. Nhưng không ngờ Đổng Phi đã dẫn theo binh mã đánh vào Võ Đô. Hà Trì lệnh là Lương Khoan khi cứu viện Xích Đình bị Đổng Phi tập kích, đại bại mà quay về. . . Sau khi Đổng Phi tập kích Lương đại nhân, liền mang theo binh mã chạy trốn vô tung.
Là chạy trốn sao?
Đổng Phi thật sự là chạy trốn sao?
Mã Đằng sắc mặt giận dữ, lớn tiếng quát:
- Truyền lệnh của ta, bảo Quách Hiến không cần quản Đằng Tử Câu kia nữa, toàn lực tiêu diệt giết Đổng gia tử.
- Vâng!
Giả Hòa biến sắc, dục ngựa muốn tiến lên khuyên bảo.
Nhưng lúc này Mã Thiết ở phía sau hắn khẽ kéo hắn, lắc đầu, ý bảo hắn đừng nói gì.
Giả Hòa rất thông minh, lập tức hiểu ý của Mã Thiết. Lúc này, Mã Đằng đã bị chọc giận điên rồi, tiến lên khuyên bảo, chỉ có thể phản tác dụng.
Nhưng cứ thế này thì có thể được không?
Trong đầu Giả Hòa không khỏi hiện lên một bóng hình gầy guộc.
Người đó đã từng nói qua với hắn một câu: kẻ làm mưu sĩ, trước mưu cho mình, có thể bảo toàn tính mệnh, mới có thể giành thiên hạ.
Năm đó, hắn không phục những lời của người đó, sau đó lại trở mặt thành thù với hắn, rời khỏi gia viên.
Nhiều năm lang bạt như vậy, tỉ mỉ ngẫm lại, có đôi khi người đó nói cũng có chút đạo lý.
Sau khi Mã Đằng phát ra mệnh lệnh, lập tức từ huyện Lũng điều binh mã, chuẩn bị truy kích Đổng Phi.
Cũng không chờ hắn xuất phát, liền nhận được tin tức Trương Mạc phái người đưa tới. . . Đổng Phi xuất hiện tại Đê Đạo, công hãm Chu Ngữ sơn.
Chu Ngữ sơn này ở địa phương nào? Chính là nằm ở tây bắc Nhung Khâu!
Mã Đằng nghe vậy tức điên lên: Đổng gia tử này vị miễn quá càn rỡ rồi, dám chơi hồi mã thương? Có điều y đến Chu Ngữ sơn làm cái gì?
Một ý nghĩ không tốt hiện lên trong đầu Mã Đằng...
Lẽ nào, tên đó muốn chiếm lại Lũng Tây sao?
Tỉ mỉ ngẫm lại, đây cũng không phải là việc không có khả năng. Bằng danh vọng của Đổng gia tại Lũng Tây, nếu như Đổng Phi thực sự đến Lũng Tây, như vậy Lương Châu quân đóng quân tại Lũng Tây thật đúng là có khả năng sẽ lâm trận phản chiến. Đổng Phi đạt được Lũng Tây, vậy...
- Lập tức mời Trương Mạc xuất kích, tuyệt đối không thể để dư nghiệt Đổng gia chiếm được Lũng Tây. . . Mệnh Quách Hiến từ Võ Đô truy kích, cần phải vây y tại Đê Đạo.
Lúc này Mã Đằng không tự chủ được nhớ tới trong thư Tào Tháo phái người đưa tới từng có một đoạn thế này: Phiêu Kị không chết, ngươi ta đều không được an bình.
Lúc đó Mã Đằng chỉ nghĩ báo thù cho con trai, cũng không quá lưu ý những lời này.
Nhưng hiện tại nghĩ đến, Tào Tháo thật đúng là không nói sai.
Đổng gia tử không chết, chúng ta ai cũng không có được an bình. . .
Người này, thực sự giống như một quỷ hồn, mang theo người nhà nhưng lại xuất quỷ nhập thần. Lẽ nào, người Đổng gia y đều làm bằng sắt hay sao?
Trước kia Mã Đằng chưa từng đối mặt giao thủ với Đổng Phi, tuy nhiên hiện tại trong lòng hắn đã sinh ra ý sợ hãi.
Giả Hòa cắn chặt môi, nhẹ nhàng tay vuốt chòm râu.
Đổng gia tử thật sự muốn công chiếm Lũng Tây sao? Hừ hừ, chỉ sợ không đơn giản như vậy đâu...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.