Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người)
Chương 36: Anh hùng cứu mỹ nhân là một việc khổ sai
Lililicat
10/10/2020
Ban đêm đã đến. Mộ Dung Long Sách phân phó Đức Âm thay y phục dạ hành. Hai huynh đệ chuẩn bị nhân bóng đêm thăm dò Tuyệt Ảnh Thành.
“Tuyệt Ảnh Thành là một đại mê hồn trận.” Đức Âm nhắc nhở.
“Ngu ngốc. Ta đương nhiên biết trận pháp trong thành lợi hại cỡ nào. Thế nên từ mấy năm trước ta đã bắt đầu nghiên cứu địa hình của nơi này. Yên tâm, đi theo ta sẽ không sao cả.” Mộ Dung Long Sách đã định liệu trước, nói.
Vì thế hai người che mặt, nhảy lên nóc nhà, ở trong bóng đêm phi nhanh.
Mộ Dung Đức Âm chỉ biết đi theo sau lưng Long Sách, thất chuyển bát chuyển, đôi khi phải dùng bộ pháp đặc thù để đi qua rừng cây hay hòn non bộ. Sau nửa canh giờ, hắn chung quy không biết rốt cuộc mình ở nơi nào. Vì thế nói với Mộ Dung Long Sách: “Băng Tiễu Thành thật sự quá nhỏ, người xem người ta kìa…” “Hừ, môn gia chúng ta đứng đắn đường hoàng, sao có thể giống với Tuyệt Ảnh Thành toàn ruồi nhặng lén lút chứ. Bày bố phức tạp như vậy để làm gì?” Long Sách khinh thường nói.
Khi hai người nói chuyện xong thì đã đến bên ngoài địa lao của Tuyệt Ảnh Thành. Bọn họ nấp trong đám cây cối, đẩy một bụi cỏ ra thì nhìn thấy cửa địa lao là một lô cốt nặng nề, trước còn điêu khắc mấy con quái thú, quái thú kia miệng há to, chắc chắn là một cơ quan có thể bắn ra ám khí. Ở phía trong có ánh đèn dầu lóe ra, tức có người gác.
Mộ Dung Long Sách nói: “Mấy tháng trước, Tuyệt Ảnh Thành bắt được một mật thám lẻn vào trong thành, sau khi xác minh thì tên mật thám kia chính là thủ hạ của Hoàn Môn Giang Bắc. Chính vì vậy Tuyệt Ảnh Thành càng khảo vấn hắn nghiêm ngặt, Hoàn Môn vì mật thám này liên tiếp cùng Tuyệt Ảnh Thành giằng co. Hôm nay ta muốn cứu ra, chính là mật thám này.”
“Hoàn Môn có ưu đãi gì với huynh trưởng sao?” Mộ Dung Đức Âm phục trong bụi cỏ hỏi. Mộ Dung Long Sách mỉm cười: “Không phải ưu đãi, mà Hoàn Môn căn bản là thế lực Ám bộ của Băng Tiễu Thành nhiều năm qua.”
“Vậy sao? Tại sao ta không biết chút gì cả?” Mộ Dung Đức Âm hỏi.
“… Ngươi trừ ăn ra còn biết cái gì?” Mộ Dung Long Sách = =
“Hừ.” Mộ Dung Đức Âm trừng mắt nhìn Long Sách.
Mộ Dung Long Sách nói: “Tóm lại, người kia phải cứu thoát ra, không kể việc hắn là ảnh vệ tốt nhất ta bồi dưỡng thành, mà hắn còn nắm rất nhiều tin tức. Hôm nay nếu không cứu được hắn thì buộc phải diệt khẩu.” Nghe khẩu khí cũng biết Mộ Dung Long Sách thật sự là tâm ngoan thủ lạt.
“Hắn gọi là gì? Hình dáng có gì đặc thù không?” Mộ Dung Đức Âm hỏi.
Long Sách nhớ lại nói: “Hắn dùng tên giả là Ngụy Phong, tên thật gọi Bách Lý Thị Long. Dáng người rắn chắc thon dài, diện mạo tuy không được tính là vô cùng xuất sắc nhưng cũng coi như anh tuấn uy vũ, phía sau lưng thực rộng, mông cũng rất rắn chắc.” Ảnh vệ kia chính một tay hắn tài bồi, ngoại hình cũng phải có chỗ cực phẩm. Long Sách vẫn luôn để dành chuẩn bị chờ thời cơ sau này từ từ hưởng dụng. Không ngờ hắn chưa kịp xuống tay thì ảnh vệ kia bị người bắt được. Đây chẳng khác gì cướp mồi từ miệng lang, làm sao hắn không nổi giận cho được?
“… Tên của hắn là ngươi đặt chứ gì?” Đức Âm = =, tởm chết đi được. Nghe là biết ngay dụng tâm của tên huynh trưởng sắc lang này. Lại nói, miêu tả kiểu gì vậy chứ! Làm sao mà phân biệt được mông có rắn chắc hay không?!
Mộ Dung Long Sách nói xong vỗ vỗ bả vai của Đức Âm nói: “Tóm lại, chúng ta cứ ngụy trang thành Hoàn Môn cao thủ là được. Ngươi cứ lo cứu hắn ra, giải quyết hậu quả ta lo là được rồi.”
“Tại sao ngươi không đi cùng ta?” Đức Âm bĩu môi.
“Ít nói nhảm, đừng có lãng phí thời gian!” Mộ Dung Long Sách thúc giục.
Đức Âm đành phải đứng lên, hướng tới thành lũy địa lao mà đi.
——
Mộ Dung Đức Âm tiến vào địa lao như vào chỗ không người, gặp thần sát thần. Những kẻ muốn báo động chưa kịp khởi động cơ quan đã bị chưởng phong của Đức Âm đánh xỉu bất tỉnh, nằm úp sấp dưới nền địa lao.
Địa lao này quy mô không nhỏ, có chừng ba tầng, phần lớn là nhà tù, phạm nhân xem ra không nhiều lắm nhưng cũng đủ để Đức Âm phải tìm mệt. Một tầng chứa khoảng một trăm phạm nhân, đều rất lộn xộn, đến gần đều thấy bọn họ rất bẩn, chẳng biết ai là ảnh vệ Thị Long. Nơi dơ bẩn như vậy còn khiến Mộ Dung Đức Âm cực kỳ chán ghét. Trong địa lao không có gió, nơi nơi đều tỏa ra một cỗ hôi khí tanh tưởi.
Mộ Dung Đức Âm bắt lấy một tên ngục tốt còn chưa hôn mê, cưỡng bức gã cầm chìa khóa mang mình đi tìm Ngụy Phong. Ngục tốt kia nơm nớp lo sợ, dẫn hắn đi tới tầng ba, đến một phòng tù cửa thép nói: “Chìa khóa phòng này do Đại tổng quản giữ, Đại tổng quản hiện tại không ở! Tiểu nhân không mở được!”
Mộ Dung Đức Âm đánh một chưởng từ đằng sau khiến gã hôn mê, rồi dùng cương đao của tên ngục tốt đó hướng đại môn ra sức chém đến. Âm thanh phát ra đinh tai nhức óc. Trên cánh cửa thép hiện ra một đạo đao ngân thật sâu nhưng vẫn không bị phá.
Mộ Dung Đức Âm nhướng mắt, lập tức đao trong tay chém hơn mười lần, mỗi một lần đều chính xác chém vào đao ngân có sẵn, từng tia lửa bắn ra, tiếng vang ầm ầm trong địa lao. Sau một tiếng nổ vang, đại môn nặng nề kia rốt cuộc cũng bị chém thành hai đoạn!!
Mộ Dung Đức Âm lúc này quăng đi cây đao đã nứt nẻ, một cước đá vào phần sót lại của cánh cửa, làm nó hoàn toàn đổ sụp. Nhìn vào bên trong là một lao thạch dựa trên địa hình lòng đất ngầm mà xây dựng lên, ở giữa có một nam tử gần như trần trụi bị xích sắt nặng nề treo lên. Nam tử kia chỉ còn lại một ít mảnh vải rách nát trên người, tóc tai bù xù, huyết ô khắp người, vết thương nhiều vô kể, xem ra đã chịu rất nhiều tra tấn.
Mộ Dung Đức Âm nhìn thấy người này, không khỏi hơi nhíu mi. Hắn dùng chỉ vi kiếm, lấy kiếm khí chặt đứng xích sắt treo nam tử. Ngươi kia liền ngã xuống đất, tựa hồ đã muốn mất đi ý thức. Trong miệng y còn tắc một cây sắt nhỏ, hai đầu được dây thừng cột lên trên đầu, tựa hồ phòng ngừa y cắn lưỡi tự sát.
Người nam nhân này thật sự dơ bẩn, xem ra đã rất lâu không tắm, hơn nữa còn một thân huyết ô. Mộ Dung Đức Âm không muốn đụng tới y. Vì thế đi tới cửa, lấy quần áo của ngục tốt phủ trên người, lấy ra cây sắt trong miệng, lúc này mới khiêng y lên vai mang ra ngoài.
“Ngươi… ngươi là ai?” Nam tử ở trên lưng Mộ Dung Đức Âm hơi hơi mở mắt, mở ra đôi môi khô nứt, gian nan nói.
“Ta là người được lão Đại ngươi phái tới cứu.” Mộ Dung Đức Âm nói, nhưng nam nhân trên vai thật sự khó mà nghe thấy được.
“Ngươi… đến tột cùng là ai?! Ta… tuyệt đối sẽ không… nói cho ngươi biết gì hết… bỏ cuộc đi!” Nam tử hoài nghi thân phận của Đức Âm, chỉ thấy miệng y giật giật muốn cắt lưỡi tự sát.
“Chết tiệt! Không được cắn!!” Mộ Dung Đức Âm vội vàng đem y đặt xuống mặt đất, nắm lấy cằm buộc y há miệng. Kết quá là dùng sức quá mạnh khiến cho cằm của nam tử bị trật khớp.
“Ách, như vậy cũng tốt, trở về sẽ chỉnh lại, tránh cho ngươi tự sát.” Mộ Dung Đức Âm nói. Sau đó nam tử bị trật khớp cằm bắt đầu chảy nước miếng ra trên bả vai hắn. Khi hắn đến nơi của Long Sách thì mắt đã đầy tơ máu, nâng chân gạt ngã Long Sách đang lộ rõ vẻ vui mừng trên mặt.
“Mộ Dung Long Sách, sao ngươi không đi chết đi?”
Bị dính nước miếng lẫn huyết ô, ánh mắt của Đức Âm Godlizza rõ vẻ sát nhân cuồng.
——
Đêm hôm đó, Mộ Dung Đức Âm tắm giặt ước chừng mất khoảng ba canh giờ. Mộ Dung Long Sách cưỡng bức lợi dụng Đức Âm cùng hắn đem nam tử kia lau rửa, bôi thuốc rồi đặt trên giường.
Xem ra nam tử sau khi tắm qua nhìn đã đỡ hơn, trừ bỏ việc quá gầy gò thì cũng có thể nhìn ra được trước kia là một thanh niên tuấn lãng. Đương nhiên, cằm của y cũng đã được nắn lại.
“Căn nguyên của ô nhiễm.” Mộ Dung Đức Âm khoanh tay đứng bên giường cùng Long Sách nhìn người kia.
“Hừ, thái độ của ngươi kiểu gì vậy. Người này vốn là lễ vật ta tính tặng cho ngươi.” Mộ Dung Long Sách nói, “Ngươi không biết, hắn trước khi đến tuột cùng hữu dụng ra sao…”
Đang nói thì thấy nam tử kia vì tra tấn quá nhiều, tràng vị bị khống chế, thế nhưng trong hôn mê không thể kiếm soát, nhất thời một cỗ hương vị tỏa ra khắp nơi.
“A a a a a a a a a! Ta không bao giờ ngủ trên cái giường này nữa!!” Mộ Dung Đức Âm chạy vọt ra ngoài.
“Hừ, ngu ngốc, chỉ cần hắn khôi phục nguyên khí là tốt rồi… Chết tiệt, chẳng lẽ muốn ta xử lý một mình sao? Đức Âm? Đức Âm?” Mộ Dung Long Sách kêu hai tiếng nhưng Mộ Dung Đức Âm đã chạy cách xa vạn dặm rồi.
“A a a a a a a a a! Vì cái gì ta lại rơi vào loại tình cảnh này!! Vì cái gì ta phải dọn dẹp vệ sinh cho ảnh vệ chứ!! Vì cái gì ta không có nhiều tên gián điệp một chút chứ!!” Mộ Dung Long Sách cũng muốn phát điên.
Vì thế, Mộ Dung huynh đệ bi thảm ở trong khoảng thời gian ảnh vệ hôn mê phải trải qua cuộc sống vô cùng chán ghét.
E/N: Nhân vật bình thường nhất truyện đã xuất hiện cảm động lau nước mắt… Chỉ đáng tiếc là người bình thường ở chung với một đám quái vật biến thái thì số phận chỉ có tệ hơn chứ không thể khá lên được thở dài.
Giải thích tên bạn Thị Long một chút, chữ Thị trong phục vụ, Long là Long Sách… vầng, Bách Lý Thị Long nói nôm na là phục vụ bạn Long Sách trên từng cây số… — v –“
“Tuyệt Ảnh Thành là một đại mê hồn trận.” Đức Âm nhắc nhở.
“Ngu ngốc. Ta đương nhiên biết trận pháp trong thành lợi hại cỡ nào. Thế nên từ mấy năm trước ta đã bắt đầu nghiên cứu địa hình của nơi này. Yên tâm, đi theo ta sẽ không sao cả.” Mộ Dung Long Sách đã định liệu trước, nói.
Vì thế hai người che mặt, nhảy lên nóc nhà, ở trong bóng đêm phi nhanh.
Mộ Dung Đức Âm chỉ biết đi theo sau lưng Long Sách, thất chuyển bát chuyển, đôi khi phải dùng bộ pháp đặc thù để đi qua rừng cây hay hòn non bộ. Sau nửa canh giờ, hắn chung quy không biết rốt cuộc mình ở nơi nào. Vì thế nói với Mộ Dung Long Sách: “Băng Tiễu Thành thật sự quá nhỏ, người xem người ta kìa…” “Hừ, môn gia chúng ta đứng đắn đường hoàng, sao có thể giống với Tuyệt Ảnh Thành toàn ruồi nhặng lén lút chứ. Bày bố phức tạp như vậy để làm gì?” Long Sách khinh thường nói.
Khi hai người nói chuyện xong thì đã đến bên ngoài địa lao của Tuyệt Ảnh Thành. Bọn họ nấp trong đám cây cối, đẩy một bụi cỏ ra thì nhìn thấy cửa địa lao là một lô cốt nặng nề, trước còn điêu khắc mấy con quái thú, quái thú kia miệng há to, chắc chắn là một cơ quan có thể bắn ra ám khí. Ở phía trong có ánh đèn dầu lóe ra, tức có người gác.
Mộ Dung Long Sách nói: “Mấy tháng trước, Tuyệt Ảnh Thành bắt được một mật thám lẻn vào trong thành, sau khi xác minh thì tên mật thám kia chính là thủ hạ của Hoàn Môn Giang Bắc. Chính vì vậy Tuyệt Ảnh Thành càng khảo vấn hắn nghiêm ngặt, Hoàn Môn vì mật thám này liên tiếp cùng Tuyệt Ảnh Thành giằng co. Hôm nay ta muốn cứu ra, chính là mật thám này.”
“Hoàn Môn có ưu đãi gì với huynh trưởng sao?” Mộ Dung Đức Âm phục trong bụi cỏ hỏi. Mộ Dung Long Sách mỉm cười: “Không phải ưu đãi, mà Hoàn Môn căn bản là thế lực Ám bộ của Băng Tiễu Thành nhiều năm qua.”
“Vậy sao? Tại sao ta không biết chút gì cả?” Mộ Dung Đức Âm hỏi.
“… Ngươi trừ ăn ra còn biết cái gì?” Mộ Dung Long Sách = =
“Hừ.” Mộ Dung Đức Âm trừng mắt nhìn Long Sách.
Mộ Dung Long Sách nói: “Tóm lại, người kia phải cứu thoát ra, không kể việc hắn là ảnh vệ tốt nhất ta bồi dưỡng thành, mà hắn còn nắm rất nhiều tin tức. Hôm nay nếu không cứu được hắn thì buộc phải diệt khẩu.” Nghe khẩu khí cũng biết Mộ Dung Long Sách thật sự là tâm ngoan thủ lạt.
“Hắn gọi là gì? Hình dáng có gì đặc thù không?” Mộ Dung Đức Âm hỏi.
Long Sách nhớ lại nói: “Hắn dùng tên giả là Ngụy Phong, tên thật gọi Bách Lý Thị Long. Dáng người rắn chắc thon dài, diện mạo tuy không được tính là vô cùng xuất sắc nhưng cũng coi như anh tuấn uy vũ, phía sau lưng thực rộng, mông cũng rất rắn chắc.” Ảnh vệ kia chính một tay hắn tài bồi, ngoại hình cũng phải có chỗ cực phẩm. Long Sách vẫn luôn để dành chuẩn bị chờ thời cơ sau này từ từ hưởng dụng. Không ngờ hắn chưa kịp xuống tay thì ảnh vệ kia bị người bắt được. Đây chẳng khác gì cướp mồi từ miệng lang, làm sao hắn không nổi giận cho được?
“… Tên của hắn là ngươi đặt chứ gì?” Đức Âm = =, tởm chết đi được. Nghe là biết ngay dụng tâm của tên huynh trưởng sắc lang này. Lại nói, miêu tả kiểu gì vậy chứ! Làm sao mà phân biệt được mông có rắn chắc hay không?!
Mộ Dung Long Sách nói xong vỗ vỗ bả vai của Đức Âm nói: “Tóm lại, chúng ta cứ ngụy trang thành Hoàn Môn cao thủ là được. Ngươi cứ lo cứu hắn ra, giải quyết hậu quả ta lo là được rồi.”
“Tại sao ngươi không đi cùng ta?” Đức Âm bĩu môi.
“Ít nói nhảm, đừng có lãng phí thời gian!” Mộ Dung Long Sách thúc giục.
Đức Âm đành phải đứng lên, hướng tới thành lũy địa lao mà đi.
——
Mộ Dung Đức Âm tiến vào địa lao như vào chỗ không người, gặp thần sát thần. Những kẻ muốn báo động chưa kịp khởi động cơ quan đã bị chưởng phong của Đức Âm đánh xỉu bất tỉnh, nằm úp sấp dưới nền địa lao.
Địa lao này quy mô không nhỏ, có chừng ba tầng, phần lớn là nhà tù, phạm nhân xem ra không nhiều lắm nhưng cũng đủ để Đức Âm phải tìm mệt. Một tầng chứa khoảng một trăm phạm nhân, đều rất lộn xộn, đến gần đều thấy bọn họ rất bẩn, chẳng biết ai là ảnh vệ Thị Long. Nơi dơ bẩn như vậy còn khiến Mộ Dung Đức Âm cực kỳ chán ghét. Trong địa lao không có gió, nơi nơi đều tỏa ra một cỗ hôi khí tanh tưởi.
Mộ Dung Đức Âm bắt lấy một tên ngục tốt còn chưa hôn mê, cưỡng bức gã cầm chìa khóa mang mình đi tìm Ngụy Phong. Ngục tốt kia nơm nớp lo sợ, dẫn hắn đi tới tầng ba, đến một phòng tù cửa thép nói: “Chìa khóa phòng này do Đại tổng quản giữ, Đại tổng quản hiện tại không ở! Tiểu nhân không mở được!”
Mộ Dung Đức Âm đánh một chưởng từ đằng sau khiến gã hôn mê, rồi dùng cương đao của tên ngục tốt đó hướng đại môn ra sức chém đến. Âm thanh phát ra đinh tai nhức óc. Trên cánh cửa thép hiện ra một đạo đao ngân thật sâu nhưng vẫn không bị phá.
Mộ Dung Đức Âm nhướng mắt, lập tức đao trong tay chém hơn mười lần, mỗi một lần đều chính xác chém vào đao ngân có sẵn, từng tia lửa bắn ra, tiếng vang ầm ầm trong địa lao. Sau một tiếng nổ vang, đại môn nặng nề kia rốt cuộc cũng bị chém thành hai đoạn!!
Mộ Dung Đức Âm lúc này quăng đi cây đao đã nứt nẻ, một cước đá vào phần sót lại của cánh cửa, làm nó hoàn toàn đổ sụp. Nhìn vào bên trong là một lao thạch dựa trên địa hình lòng đất ngầm mà xây dựng lên, ở giữa có một nam tử gần như trần trụi bị xích sắt nặng nề treo lên. Nam tử kia chỉ còn lại một ít mảnh vải rách nát trên người, tóc tai bù xù, huyết ô khắp người, vết thương nhiều vô kể, xem ra đã chịu rất nhiều tra tấn.
Mộ Dung Đức Âm nhìn thấy người này, không khỏi hơi nhíu mi. Hắn dùng chỉ vi kiếm, lấy kiếm khí chặt đứng xích sắt treo nam tử. Ngươi kia liền ngã xuống đất, tựa hồ đã muốn mất đi ý thức. Trong miệng y còn tắc một cây sắt nhỏ, hai đầu được dây thừng cột lên trên đầu, tựa hồ phòng ngừa y cắn lưỡi tự sát.
Người nam nhân này thật sự dơ bẩn, xem ra đã rất lâu không tắm, hơn nữa còn một thân huyết ô. Mộ Dung Đức Âm không muốn đụng tới y. Vì thế đi tới cửa, lấy quần áo của ngục tốt phủ trên người, lấy ra cây sắt trong miệng, lúc này mới khiêng y lên vai mang ra ngoài.
“Ngươi… ngươi là ai?” Nam tử ở trên lưng Mộ Dung Đức Âm hơi hơi mở mắt, mở ra đôi môi khô nứt, gian nan nói.
“Ta là người được lão Đại ngươi phái tới cứu.” Mộ Dung Đức Âm nói, nhưng nam nhân trên vai thật sự khó mà nghe thấy được.
“Ngươi… đến tột cùng là ai?! Ta… tuyệt đối sẽ không… nói cho ngươi biết gì hết… bỏ cuộc đi!” Nam tử hoài nghi thân phận của Đức Âm, chỉ thấy miệng y giật giật muốn cắt lưỡi tự sát.
“Chết tiệt! Không được cắn!!” Mộ Dung Đức Âm vội vàng đem y đặt xuống mặt đất, nắm lấy cằm buộc y há miệng. Kết quá là dùng sức quá mạnh khiến cho cằm của nam tử bị trật khớp.
“Ách, như vậy cũng tốt, trở về sẽ chỉnh lại, tránh cho ngươi tự sát.” Mộ Dung Đức Âm nói. Sau đó nam tử bị trật khớp cằm bắt đầu chảy nước miếng ra trên bả vai hắn. Khi hắn đến nơi của Long Sách thì mắt đã đầy tơ máu, nâng chân gạt ngã Long Sách đang lộ rõ vẻ vui mừng trên mặt.
“Mộ Dung Long Sách, sao ngươi không đi chết đi?”
Bị dính nước miếng lẫn huyết ô, ánh mắt của Đức Âm Godlizza rõ vẻ sát nhân cuồng.
——
Đêm hôm đó, Mộ Dung Đức Âm tắm giặt ước chừng mất khoảng ba canh giờ. Mộ Dung Long Sách cưỡng bức lợi dụng Đức Âm cùng hắn đem nam tử kia lau rửa, bôi thuốc rồi đặt trên giường.
Xem ra nam tử sau khi tắm qua nhìn đã đỡ hơn, trừ bỏ việc quá gầy gò thì cũng có thể nhìn ra được trước kia là một thanh niên tuấn lãng. Đương nhiên, cằm của y cũng đã được nắn lại.
“Căn nguyên của ô nhiễm.” Mộ Dung Đức Âm khoanh tay đứng bên giường cùng Long Sách nhìn người kia.
“Hừ, thái độ của ngươi kiểu gì vậy. Người này vốn là lễ vật ta tính tặng cho ngươi.” Mộ Dung Long Sách nói, “Ngươi không biết, hắn trước khi đến tuột cùng hữu dụng ra sao…”
Đang nói thì thấy nam tử kia vì tra tấn quá nhiều, tràng vị bị khống chế, thế nhưng trong hôn mê không thể kiếm soát, nhất thời một cỗ hương vị tỏa ra khắp nơi.
“A a a a a a a a a! Ta không bao giờ ngủ trên cái giường này nữa!!” Mộ Dung Đức Âm chạy vọt ra ngoài.
“Hừ, ngu ngốc, chỉ cần hắn khôi phục nguyên khí là tốt rồi… Chết tiệt, chẳng lẽ muốn ta xử lý một mình sao? Đức Âm? Đức Âm?” Mộ Dung Long Sách kêu hai tiếng nhưng Mộ Dung Đức Âm đã chạy cách xa vạn dặm rồi.
“A a a a a a a a a! Vì cái gì ta lại rơi vào loại tình cảnh này!! Vì cái gì ta phải dọn dẹp vệ sinh cho ảnh vệ chứ!! Vì cái gì ta không có nhiều tên gián điệp một chút chứ!!” Mộ Dung Long Sách cũng muốn phát điên.
Vì thế, Mộ Dung huynh đệ bi thảm ở trong khoảng thời gian ảnh vệ hôn mê phải trải qua cuộc sống vô cùng chán ghét.
E/N: Nhân vật bình thường nhất truyện đã xuất hiện cảm động lau nước mắt… Chỉ đáng tiếc là người bình thường ở chung với một đám quái vật biến thái thì số phận chỉ có tệ hơn chứ không thể khá lên được thở dài.
Giải thích tên bạn Thị Long một chút, chữ Thị trong phục vụ, Long là Long Sách… vầng, Bách Lý Thị Long nói nôm na là phục vụ bạn Long Sách trên từng cây số… — v –“
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.