Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người)
Chương 26: Vào thành tuyệt ảnh
Lililicat
10/10/2020
Trời đã sáng, ngoại viện của Tuyệt Ảnh Thành bắt đầu lục đục. Vài tên Đường chủ của Tuyệt Ảnh Thành đã tìm tới, nghe nói quân sư Nhị thành chủ cũng hỏa tốc đến đây. Tất cả mọi người đều quan tâm đến thương thế của Tuyệt Ảnh thành chủ, bởi vì y vẫn chưa tỉnh dậy. Cũng rất là kỳ quái, thành chủ lợi hại như vậy lại bị người khác phục kích thành công, hơn nữa còn hôn mê bất tỉnh đến bây giờ. Đúng là lật thuyền trong mương.
Thần y của Tuyệt Ảnh Thành chuẩn đoán bệnh xong, liền bí mật đem cạo sạch tóc của thành chủ vì tất cả đều bị đốt trọi, cũng nhanh chóng bôi vào thuốc kích thích mọc tóc trân quý [giá trị tương đương ba mươi lượng hoàng kim]. Đồng thời, ngoại thương của thành chủ cũng được chuẩn đoán, là do y đụng phải đầu nên có thể hôn mê trong một thời gian ngắn, những mặt khác không có gì trở ngại.
Thế nhưng, trừ bỏ vài người tỏ ra nghi vấn với bốn người đám Mộ Dung Long Sách ra thì không ai trực tiếp đến thẩm vấn bọn họ. Bốn người bị canh giữ nghiêm ngặt từ lúc ở trong xe ngựa. Mộ Dung Đức Âm đội cái khăn che mặt, ban đầu giả chết nhưng căn bản không ai đụng chạm gì đến, chỉ an bài cả bọn ở trong xe ngựa, đi theo đoàn xe của Tuyệt Ảnh Thành mà đến phân bộ của của họ.
Trong thùng xe ngựa oi bức, Mộ Dung Đức Âm vận khởi hàn băng thần công, ngưng thủy thành băng khiến nhiệt độ nóng bức trong xe nhất thời giảm không ít, trở thành người điều hòa của cả đám. Còn Đức Âm sau khi hạ nhiệt độ, lấy khăn che mặt rồi ngủ vù vù, rất là ngon lành.
Long Sách thì ngồi dựa vào vách xe tính toán. Hiện tại hắn phải đối mặt chính là Ma giáo giáo chủ âm hiểm nhất, hoàng đế quyền thế nhất, Tuyệt Ảnh thành chủ thần bí nhất. Ân Cốt và hoàng đế hiện tại còn có thể nói chuyện đàng hoàng chút, nhưng một khi hai người thật sự trở mặt đều là những kẻ khó chơi. Chính mình lại toàn dính đến những nhân vật hiểm ác như thế này, thật sự cần phải cẩn thận gấp đôi. “Mộ Dung Đức Âm, nếu bị Tuyệt Ảnh thành chủ phát hiện sự thật thì chuyện này thật sự không ổn. Mộ Dung huynh đệ các ngươi nếu muốn an toàn, tốt nhất hồi cung với ta.” Hoàng để mở lời. Đương nhiên, chỉ dùng nội công truyền âm mật nói chuyện với nhau.
“Vấn đề là chúng ta có thể đi giờ được sao? Cứ như vậy mà đi? Hiện tại tinh anh của Tuyệt Ảnh Thành đã đến hết, chúng ta có chạy đằng trời. Tốt nhất cứ nghĩ biện pháp chống chế với Tuyệt Ảnh thành chủ.” Mộ Dung Long Sách nói, “Hiện tại thành chủ gặp chuyện không may, Tuyệt Ảnh nhị thành chủ sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu, nhất định sẽ có khẩu cung.”
“Nhị thành chủ của Tuyệt Ảnh Thành là ai?” Mộ Dung Đức Âm đột nhiên hỏi.
Ân Cốt giải thích: “Trước mắt theo ta được biết, nhị thành chủ của Tuyệt Ảnh Thành chính là đệ đệ Nam Cung Thiên Sơn. Người này thái độ khôn khéo, tâm tư cẩn thận, là quân sư của Nam Cung Thiên Thành. Mặt khác, U Tuyền công tử trong Tuyệt Ảnh Thành địa vị cũng khá cao, hơn cả chúng Đường chủ và trực tiếp nhận lệnh từ thành chủ, là ám bộ mà thành chủ sủng ái nhất, thật sự cũng là một kẻ khó chơi.” Dứt lời liếc nhìn Mộ Dung Long Sách một cái, tiếp tục nói: “Hơn nữa đối với những kẻ háo sắc mà nói, hắn chắc chắn là một lợi khí trí mạng!” “Vậy ta cũng là nhị thành chủ của Băng Tiễu Thành.” Mộ Dung Đức Âm ngồi dậy, ánh mắt hữu thần sáng ngời.
Uy, không cần tự dưng nhiệt huyết như vậy, mà lại nói, người như ngươi có thể có sự nghiệp được sao? Thật đáng thương cho nam nhân không có sự nghiệp. Mọi người cùng dùng ánh mắt như vậy nhìn Đức Âm.
“Đêm đã khuya, ngủ.” Đức Âm mất hứng, sắc mặt không chút thay đổi nằm xuống lại.
——
Nghe nói, não bộ của Tuyệt Ảnh thành chủ bị chấn động, vẫn hôn mê bất tỉnh. Người chứng kiến đều nói thành chủ là vì tránh né đánh lén, kết quả đụng trúng tảng đá. Tuyệt Ảnh thành thần y đương nhiên cũng biết hậu quả đáng sợ khi tóc của thành chủ đều bị cạo hết, vì thế đã hạ rất nhiều thuốc an thần để y ngủ yên.
Sau đó, bọn họ mang đoàn xe của Tuyệt Ảnh thành đến, hành động vô cùng nhanh nhẹn hiệu quả, đã đem thành chủ an trí vào trong một xa mã xa hoa như hoa đình di động. Đám người Mộ Dung Đức Âm cũng được an trí một chiếc xe rộng hơn. Toàn bộ thủ hạ toàn lực đề phòng, lấy tốc độ nhanh nhất di chuyển ngày đêm, theo đường bộ đến tổng đà Tuyệt Ảnh Thành.
Mộ Dung Đức Âm bởi vì là ‘người bệnh’ nên có đãi ngộ đắc thù. Hắn nằm trên thảm lông dê, có gối mềm dựa vào, bụng bao vải trắng, ngực phanh rõ, tóc tai rối bời, tà áo xẻ lộ ra đùi, cảnh xuân vô hạn làm cho đại phu tiến vào chuẩn bệnh suýt nữa phun máu, hơn nữa còn có Ân Cốt bên cạnh che lấp, cuối cùng là lừa dối chót lọt.
Mộ Dung Long Sách lại nhân cơ hội sàm sỡ, tựa sát vào người Đức Âm để tiện ăn đậu hủ khiến hoàng đế vô cùng ghen tị. Tuy nhiên khi bắt đầu đi, cửa sổ xe ngựa của bọn họ đều bị che lại không thể nhìn thấy đường bên ngoài. Xem ra người của Tuyệt Ảnh Thành không muốn để bọn họ xác định được vị trí thật sự của nó.
Trải qua mấy ngày lộ trình như thế, rốt cuộc cũng đến ngoại thành của Tuyệt Ảnh Thành.
Tuyệt Ảnh Thành cũng to lớn như Băng Tiễu Thành, tuy nhiên lại ở trong một sơn cốc cô lập với bên ngoài. Bên trong sơn cốc lại xây dựng đủ kiểu kiến trúc quy mô khổng lồ, xem ra phải mất trăm năm mới hình thành được như vậy. Tứ phía lại là núi non trùng điệp, già thiên tế nhật, ánh mặt trời rất ít, toàn bộ thành trì hơn nửa ngày đều đốt đèn, từ xa nhìn lại phồn quang điểm điểm trông rất mộng ảo.
Sau khi xe ngựa đã vào thành, đám người Long Sách được đưa vào Tuyệt Ảnh cung. Gọi là đưa nhưng kì thực là bị áp giải. Cả bốn người bị người áp giải tới một viện sâu bên trong, ngay cả lúc tiến vào cũng là ngồi trong kiệu kín không có chút kẽ hở, đảo qua đảo lại bảy tám lượt như đang vượt qua một trận pháp nào đó.
Hành động này đã sớm chọc giận hoàng đế. Từ lúc hắn tiếp xúc với Tuyệt Ảnh Thành đến nay, liền có thể thấy được sự ngạo mạn của bọn họ, hiện tại còn dám nhốt hoàng đế không chút kiêng nể, là đã kiêu ngạo càn quấy đến mức nào.
Đức Âm ở trên cáng được trực tiếp đưa vào giường trong phòng ngủ, điểm này thật ra lại khiến hắn khá vừa lòng.
Ba tên hồ ly Mộ Dung Long Sách, Ân Cốt và hoàng đế đến nơi lập tức tụ thành một đống, bắt đầu bàn kế hoạch thoát thân. Trong khi Mộ Dung Đức Âm chiếm trọn chiếc giường lớn lười nhác ngủ. Bọn họ đều đang chờ đợi nhị thành chủ của Tuyệt Ảnh Thành đến điều tra. Lúc này bốn người đã đi vào hang hổ, kế tiếp xem ra phải nghênh đón lắm thứ ác liệt.
Thần y của Tuyệt Ảnh Thành chuẩn đoán bệnh xong, liền bí mật đem cạo sạch tóc của thành chủ vì tất cả đều bị đốt trọi, cũng nhanh chóng bôi vào thuốc kích thích mọc tóc trân quý [giá trị tương đương ba mươi lượng hoàng kim]. Đồng thời, ngoại thương của thành chủ cũng được chuẩn đoán, là do y đụng phải đầu nên có thể hôn mê trong một thời gian ngắn, những mặt khác không có gì trở ngại.
Thế nhưng, trừ bỏ vài người tỏ ra nghi vấn với bốn người đám Mộ Dung Long Sách ra thì không ai trực tiếp đến thẩm vấn bọn họ. Bốn người bị canh giữ nghiêm ngặt từ lúc ở trong xe ngựa. Mộ Dung Đức Âm đội cái khăn che mặt, ban đầu giả chết nhưng căn bản không ai đụng chạm gì đến, chỉ an bài cả bọn ở trong xe ngựa, đi theo đoàn xe của Tuyệt Ảnh Thành mà đến phân bộ của của họ.
Trong thùng xe ngựa oi bức, Mộ Dung Đức Âm vận khởi hàn băng thần công, ngưng thủy thành băng khiến nhiệt độ nóng bức trong xe nhất thời giảm không ít, trở thành người điều hòa của cả đám. Còn Đức Âm sau khi hạ nhiệt độ, lấy khăn che mặt rồi ngủ vù vù, rất là ngon lành.
Long Sách thì ngồi dựa vào vách xe tính toán. Hiện tại hắn phải đối mặt chính là Ma giáo giáo chủ âm hiểm nhất, hoàng đế quyền thế nhất, Tuyệt Ảnh thành chủ thần bí nhất. Ân Cốt và hoàng đế hiện tại còn có thể nói chuyện đàng hoàng chút, nhưng một khi hai người thật sự trở mặt đều là những kẻ khó chơi. Chính mình lại toàn dính đến những nhân vật hiểm ác như thế này, thật sự cần phải cẩn thận gấp đôi. “Mộ Dung Đức Âm, nếu bị Tuyệt Ảnh thành chủ phát hiện sự thật thì chuyện này thật sự không ổn. Mộ Dung huynh đệ các ngươi nếu muốn an toàn, tốt nhất hồi cung với ta.” Hoàng để mở lời. Đương nhiên, chỉ dùng nội công truyền âm mật nói chuyện với nhau.
“Vấn đề là chúng ta có thể đi giờ được sao? Cứ như vậy mà đi? Hiện tại tinh anh của Tuyệt Ảnh Thành đã đến hết, chúng ta có chạy đằng trời. Tốt nhất cứ nghĩ biện pháp chống chế với Tuyệt Ảnh thành chủ.” Mộ Dung Long Sách nói, “Hiện tại thành chủ gặp chuyện không may, Tuyệt Ảnh nhị thành chủ sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu, nhất định sẽ có khẩu cung.”
“Nhị thành chủ của Tuyệt Ảnh Thành là ai?” Mộ Dung Đức Âm đột nhiên hỏi.
Ân Cốt giải thích: “Trước mắt theo ta được biết, nhị thành chủ của Tuyệt Ảnh Thành chính là đệ đệ Nam Cung Thiên Sơn. Người này thái độ khôn khéo, tâm tư cẩn thận, là quân sư của Nam Cung Thiên Thành. Mặt khác, U Tuyền công tử trong Tuyệt Ảnh Thành địa vị cũng khá cao, hơn cả chúng Đường chủ và trực tiếp nhận lệnh từ thành chủ, là ám bộ mà thành chủ sủng ái nhất, thật sự cũng là một kẻ khó chơi.” Dứt lời liếc nhìn Mộ Dung Long Sách một cái, tiếp tục nói: “Hơn nữa đối với những kẻ háo sắc mà nói, hắn chắc chắn là một lợi khí trí mạng!” “Vậy ta cũng là nhị thành chủ của Băng Tiễu Thành.” Mộ Dung Đức Âm ngồi dậy, ánh mắt hữu thần sáng ngời.
Uy, không cần tự dưng nhiệt huyết như vậy, mà lại nói, người như ngươi có thể có sự nghiệp được sao? Thật đáng thương cho nam nhân không có sự nghiệp. Mọi người cùng dùng ánh mắt như vậy nhìn Đức Âm.
“Đêm đã khuya, ngủ.” Đức Âm mất hứng, sắc mặt không chút thay đổi nằm xuống lại.
——
Nghe nói, não bộ của Tuyệt Ảnh thành chủ bị chấn động, vẫn hôn mê bất tỉnh. Người chứng kiến đều nói thành chủ là vì tránh né đánh lén, kết quả đụng trúng tảng đá. Tuyệt Ảnh thành thần y đương nhiên cũng biết hậu quả đáng sợ khi tóc của thành chủ đều bị cạo hết, vì thế đã hạ rất nhiều thuốc an thần để y ngủ yên.
Sau đó, bọn họ mang đoàn xe của Tuyệt Ảnh thành đến, hành động vô cùng nhanh nhẹn hiệu quả, đã đem thành chủ an trí vào trong một xa mã xa hoa như hoa đình di động. Đám người Mộ Dung Đức Âm cũng được an trí một chiếc xe rộng hơn. Toàn bộ thủ hạ toàn lực đề phòng, lấy tốc độ nhanh nhất di chuyển ngày đêm, theo đường bộ đến tổng đà Tuyệt Ảnh Thành.
Mộ Dung Đức Âm bởi vì là ‘người bệnh’ nên có đãi ngộ đắc thù. Hắn nằm trên thảm lông dê, có gối mềm dựa vào, bụng bao vải trắng, ngực phanh rõ, tóc tai rối bời, tà áo xẻ lộ ra đùi, cảnh xuân vô hạn làm cho đại phu tiến vào chuẩn bệnh suýt nữa phun máu, hơn nữa còn có Ân Cốt bên cạnh che lấp, cuối cùng là lừa dối chót lọt.
Mộ Dung Long Sách lại nhân cơ hội sàm sỡ, tựa sát vào người Đức Âm để tiện ăn đậu hủ khiến hoàng đế vô cùng ghen tị. Tuy nhiên khi bắt đầu đi, cửa sổ xe ngựa của bọn họ đều bị che lại không thể nhìn thấy đường bên ngoài. Xem ra người của Tuyệt Ảnh Thành không muốn để bọn họ xác định được vị trí thật sự của nó.
Trải qua mấy ngày lộ trình như thế, rốt cuộc cũng đến ngoại thành của Tuyệt Ảnh Thành.
Tuyệt Ảnh Thành cũng to lớn như Băng Tiễu Thành, tuy nhiên lại ở trong một sơn cốc cô lập với bên ngoài. Bên trong sơn cốc lại xây dựng đủ kiểu kiến trúc quy mô khổng lồ, xem ra phải mất trăm năm mới hình thành được như vậy. Tứ phía lại là núi non trùng điệp, già thiên tế nhật, ánh mặt trời rất ít, toàn bộ thành trì hơn nửa ngày đều đốt đèn, từ xa nhìn lại phồn quang điểm điểm trông rất mộng ảo.
Sau khi xe ngựa đã vào thành, đám người Long Sách được đưa vào Tuyệt Ảnh cung. Gọi là đưa nhưng kì thực là bị áp giải. Cả bốn người bị người áp giải tới một viện sâu bên trong, ngay cả lúc tiến vào cũng là ngồi trong kiệu kín không có chút kẽ hở, đảo qua đảo lại bảy tám lượt như đang vượt qua một trận pháp nào đó.
Hành động này đã sớm chọc giận hoàng đế. Từ lúc hắn tiếp xúc với Tuyệt Ảnh Thành đến nay, liền có thể thấy được sự ngạo mạn của bọn họ, hiện tại còn dám nhốt hoàng đế không chút kiêng nể, là đã kiêu ngạo càn quấy đến mức nào.
Đức Âm ở trên cáng được trực tiếp đưa vào giường trong phòng ngủ, điểm này thật ra lại khiến hắn khá vừa lòng.
Ba tên hồ ly Mộ Dung Long Sách, Ân Cốt và hoàng đế đến nơi lập tức tụ thành một đống, bắt đầu bàn kế hoạch thoát thân. Trong khi Mộ Dung Đức Âm chiếm trọn chiếc giường lớn lười nhác ngủ. Bọn họ đều đang chờ đợi nhị thành chủ của Tuyệt Ảnh Thành đến điều tra. Lúc này bốn người đã đi vào hang hổ, kế tiếp xem ra phải nghênh đón lắm thứ ác liệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.