Chương 31: Thịt Kho Tàu (1/2)
Phùng lưu Hương
12/07/2023
“Bà nội, thơm quá!” Tống Tiếu Tiếu không nhịn được nói.
Tống Đoàn Viên cười tủm tỉm gật đầu: “Thơm đúng không, chút nữa cháu nhớ ăn nhiều mấy miếng, nhìn cháu gầy hệt như cô cô của cháu vậy!”
Tống Song Hỉ ngẩn ra, nghe Tống Đoàn Viên nhắc tới nàng thân thiết như vậy, nàng cúi đầu, khóe miệng hơi nhếch lên.
Tống Phúc Truyền ngồi ở trong sân nhìn Tống Phúc Quý đốn củi, hắn cho rằng trở về như vậy, Tống Đoàn Viên kiểu gì cũng mắng một trận, nhưng lại không có.
“Đại ca, trong nhà sao có chút kỳ quái vậy?” Tống Phúc Truyền không nhịn được hỏi, “Song Hỉ không phải đã đi xung hỉ sao?”
Còn có đại tẩu, trước đó luôn là một khuôn mặt khổ sở, kéo theo Tống Chiêu Đệ ở trong nhà bận trước bận sau, lần này lại sinh ra một đứa con gái, nếu là trước kia, đã sớm bị nương hắn tra tấn cho chết khiếp, hiện giờ sao từ lúc hắn trở về liền vẫn luôn ngồi ở trên giường trong phòng chơi với con?
Tống Phúc Quý liếc mắt nhìn vào trong phòng một cái, thấp giọng nói, “Nương có chút kỳ quái!”
Tống Phúc Quý kể ra sự tình đã phát sinh trong mấy ngày qua.
“Nương trả lại ba lượng bạc cho Trần gia, còn có tiền hôm nay mua đồ……” Tống Phúc Truyền do dự một chút hỏi, “Nương rốt cuộc lấy được tiền từ đâu?”
Không chỉ có tiền, mấu chốt là người cũng trở nên không giống nhau!
Hắn vừa rồi vẫn luôn nghe được Tống Song Hỉ và Tống Chiêu Đệ, a không, hiện tại phải gọi là Tống Tiếu Tiếu, cười vui vẻ.
Trước kia ở nhà, hắn chưa từng nghe thấy hai người cười như vậy.
Ở Tống gia, ngoại trừ Tống Đoàn Viên có thể cười, các nữ nhân khác đều cười không nổi.
Cơm chiều nấu xong, một chén lớn thịt kho tàu, một đĩa dưa muối, còn có một đĩa đồ ăn sơn dã, đêm nay không có khoai lang, tất cả đều là lương thực mới—— bánh rán hành tỏa hương thơm lừng.
Người một nhà ngồi xuống, đồ ăn tràn đầy một bàn.
Vương Ngọc Lan cũng được gọi đến bàn ăn cơm.
Chẳng qua mọi người nhìn thịt và bánh rán hành kia, không có dám xuống tay.
“Mau ăn đi!” Tống Đoàn Viên gắp một miếng thịt cho Tống Phúc Quý, “Con là lão đại, con ăn trước đi!”
Tống Phúc Quý lập tức sửng sốt.
Miếng thịt béo ngậy, to như vậy……
“Nương, con ăn chút dưa muối là được rồi, nương ăn đi!” Tống Phúc Quý vội nói, lại gắp qua cho Tống Đoàn Viên.
“Bảo con ăn con liền ăn đi!” Tống Đoàn Viên không thích nhất là bộ dáng mẹ già của Tống lão đại, không nhịn được trừng hắn.
Tống Phúc Quý vội vàng cho thịt vào trong miệng, hương vị kia thiếu chút nữa làm hắn đều phải nuốt cả đầu lưỡi vào.
Tống Phúc Quý lớn đến từng này, còn chưa từng được ăn một miếng thịt đầy miệng như vậy, hơn nữa còn là nương gắp cho mình.
Trước kia, người có đãi ngộ này chỉ có lão nhị Tống Phúc Tin.
Tống Đoàn Viên lại gắp một miếng thịt to cho Vương Ngọc Lan, hỏi nàng: “Sữa có đủ không?”
Vương Ngọc Lan vội vàng gật đầu.
Đã nhiều ngày nay, nàng được ăn bánh bao trắng, lại được ăn cả thịt, nếu còn không có sữa thì bị bán đi cũng xứng đáng!
“Vậy là tốt rồi, nếu đứa trẻ làm ầm ĩ, Song Hỉ, con trông phụ đại tẩu con một chút!” Miếng thịt thứ ba gắp cho Tống Song Hỉ.
Tống Song Hỉ vội vàng đáp lời, một ngụm liền nuốt vào, đôi mắt mở to, nhai hai cái liền nuốt xuống, nuốt xuống rồi liền có chút hối hận.
Thịt ăn ngon như vậy nên từ từ ăn mới đúng!
Tống Phúc Truyền vẫn luôn cúi đầu, nhìn Tống Đoàn Viên gắp thịt cho hết người này đến người kia, hắn cảm thấy kỳ quái, nhưng lại không dám nói lời nào.
Không đi cửa hàng đậu phụ, Tống Phúc Truyền không biết chính mình có thể làm gì.
Tống Đoàn Viên tuy rằng trên đường chưa nói gì, nhưng Tống Phúc Truyền biết, Tống gia sẽ không nuôi người rảnh rỗi.
Ba nhi tử Tống gia, Tống Phúc Quý phụ trách việc trong đất và trong nhà, anh hai đọc sách giỏi, là tú tài, hắn tuổi tác nhỏ không làm được việc trong đất, đọc sách lại không giỏi, cao không thành thấp không xong, làm ở cửa hàng đậu phụ lại thất bại……
Tống Đoàn Viên cười tủm tỉm gật đầu: “Thơm đúng không, chút nữa cháu nhớ ăn nhiều mấy miếng, nhìn cháu gầy hệt như cô cô của cháu vậy!”
Tống Song Hỉ ngẩn ra, nghe Tống Đoàn Viên nhắc tới nàng thân thiết như vậy, nàng cúi đầu, khóe miệng hơi nhếch lên.
Tống Phúc Truyền ngồi ở trong sân nhìn Tống Phúc Quý đốn củi, hắn cho rằng trở về như vậy, Tống Đoàn Viên kiểu gì cũng mắng một trận, nhưng lại không có.
“Đại ca, trong nhà sao có chút kỳ quái vậy?” Tống Phúc Truyền không nhịn được hỏi, “Song Hỉ không phải đã đi xung hỉ sao?”
Còn có đại tẩu, trước đó luôn là một khuôn mặt khổ sở, kéo theo Tống Chiêu Đệ ở trong nhà bận trước bận sau, lần này lại sinh ra một đứa con gái, nếu là trước kia, đã sớm bị nương hắn tra tấn cho chết khiếp, hiện giờ sao từ lúc hắn trở về liền vẫn luôn ngồi ở trên giường trong phòng chơi với con?
Tống Phúc Quý liếc mắt nhìn vào trong phòng một cái, thấp giọng nói, “Nương có chút kỳ quái!”
Tống Phúc Quý kể ra sự tình đã phát sinh trong mấy ngày qua.
“Nương trả lại ba lượng bạc cho Trần gia, còn có tiền hôm nay mua đồ……” Tống Phúc Truyền do dự một chút hỏi, “Nương rốt cuộc lấy được tiền từ đâu?”
Không chỉ có tiền, mấu chốt là người cũng trở nên không giống nhau!
Hắn vừa rồi vẫn luôn nghe được Tống Song Hỉ và Tống Chiêu Đệ, a không, hiện tại phải gọi là Tống Tiếu Tiếu, cười vui vẻ.
Trước kia ở nhà, hắn chưa từng nghe thấy hai người cười như vậy.
Ở Tống gia, ngoại trừ Tống Đoàn Viên có thể cười, các nữ nhân khác đều cười không nổi.
Cơm chiều nấu xong, một chén lớn thịt kho tàu, một đĩa dưa muối, còn có một đĩa đồ ăn sơn dã, đêm nay không có khoai lang, tất cả đều là lương thực mới—— bánh rán hành tỏa hương thơm lừng.
Người một nhà ngồi xuống, đồ ăn tràn đầy một bàn.
Vương Ngọc Lan cũng được gọi đến bàn ăn cơm.
Chẳng qua mọi người nhìn thịt và bánh rán hành kia, không có dám xuống tay.
“Mau ăn đi!” Tống Đoàn Viên gắp một miếng thịt cho Tống Phúc Quý, “Con là lão đại, con ăn trước đi!”
Tống Phúc Quý lập tức sửng sốt.
Miếng thịt béo ngậy, to như vậy……
“Nương, con ăn chút dưa muối là được rồi, nương ăn đi!” Tống Phúc Quý vội nói, lại gắp qua cho Tống Đoàn Viên.
“Bảo con ăn con liền ăn đi!” Tống Đoàn Viên không thích nhất là bộ dáng mẹ già của Tống lão đại, không nhịn được trừng hắn.
Tống Phúc Quý vội vàng cho thịt vào trong miệng, hương vị kia thiếu chút nữa làm hắn đều phải nuốt cả đầu lưỡi vào.
Tống Phúc Quý lớn đến từng này, còn chưa từng được ăn một miếng thịt đầy miệng như vậy, hơn nữa còn là nương gắp cho mình.
Trước kia, người có đãi ngộ này chỉ có lão nhị Tống Phúc Tin.
Tống Đoàn Viên lại gắp một miếng thịt to cho Vương Ngọc Lan, hỏi nàng: “Sữa có đủ không?”
Vương Ngọc Lan vội vàng gật đầu.
Đã nhiều ngày nay, nàng được ăn bánh bao trắng, lại được ăn cả thịt, nếu còn không có sữa thì bị bán đi cũng xứng đáng!
“Vậy là tốt rồi, nếu đứa trẻ làm ầm ĩ, Song Hỉ, con trông phụ đại tẩu con một chút!” Miếng thịt thứ ba gắp cho Tống Song Hỉ.
Tống Song Hỉ vội vàng đáp lời, một ngụm liền nuốt vào, đôi mắt mở to, nhai hai cái liền nuốt xuống, nuốt xuống rồi liền có chút hối hận.
Thịt ăn ngon như vậy nên từ từ ăn mới đúng!
Tống Phúc Truyền vẫn luôn cúi đầu, nhìn Tống Đoàn Viên gắp thịt cho hết người này đến người kia, hắn cảm thấy kỳ quái, nhưng lại không dám nói lời nào.
Không đi cửa hàng đậu phụ, Tống Phúc Truyền không biết chính mình có thể làm gì.
Tống Đoàn Viên tuy rằng trên đường chưa nói gì, nhưng Tống Phúc Truyền biết, Tống gia sẽ không nuôi người rảnh rỗi.
Ba nhi tử Tống gia, Tống Phúc Quý phụ trách việc trong đất và trong nhà, anh hai đọc sách giỏi, là tú tài, hắn tuổi tác nhỏ không làm được việc trong đất, đọc sách lại không giỏi, cao không thành thấp không xong, làm ở cửa hàng đậu phụ lại thất bại……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.