Chương 50: Vương Ngọc Lan Nhảy Sông (2/2)
Phùng lưu Hương
20/07/2023
Tống Đoàn Viên nhìn những người đó, trong đầu đột nhiên xuất hiện một hình ảnh.
Nàng nhớ ra rồi, những người này là lái buôn ngựa mới từ phương bắc đến đây, người trong thôn đều gọi bọn họ là man di phương bắc, nói là thích ăn thịt sống uống máu ngựa, kiếp trước lúc này, Tống Phúc Quý đã đánh Vương Ngọc Lan chết, nguyên chủ liền bán hai đứa nhỏ cho man di phương bắc.
Trong lòng Tống Đoàn Viên lộp bộp một tiếng, một đời này Vương Ngọc Lan không chết, nhưng mấy người man di phương bắc này vẫn tới cửa.
“Song Hỉ, Tiếu Tiếu!” Tống Đoàn Viên gọi hai đứa nhỏ, “Mau vào trong phòng đi!”
Tống Đoàn Viên mang theo Tống Song Hỉ và Tống Tiếu Tiếu chạy nhanh vào nhà, đóng cửa kín mít.
Hai người man di phương bắc nhìn xung quanh nửa ngày cũng liền rời đi.
Tống Đoàn Viên vỗ vỗ ngực, trong lòng cảm thấy không yên ổn.
“Bà nội, bọn họ là ai vậy?” Tiếu Tiếu không hiểu chuyện, ghé vào ván cửa ngó ra phía ngoài xem, “Trên người bọn họ mặc da hổ sao?”
Tống Đoàn Viên bế Tiếu Tiếu lên, thấp giọng nói: “Gần đây cháu ở nhà phải đóng chặt hàng rào, không cần đi lung tung, biết không!”
Tống Đoàn Viên nhìn hàng rào gió thổi qua liền lung lay kia, xem ra khi nào rảnh rỗi cần phải tu sửa lại sân.
Vương Ngọc Lan ở trong buồng nghe thấy động tĩnh, không nhịn được liếc mắt nhìn ra phía ngoài một cái, vừa lúc đối thượng với ánh mắt của một người man di phương bắc, nàng chạy nhanh đóng cửa sổ lại, sợ tới mức cả người phát run.
Thật sự có man di phương bắc!
Vương Ngọc Lan gần như bị dọa sợ phá gan, thân mình không ngừng run rẩy.
Nhìn hai người kia rời đi, Tống Đoàn Viên sau đó mới mở cửa phòng ra.
Tống Đoàn Viên nhìn bóng dáng hai người kia, trong lòng luôn cảm thấy không yên ổn.
Người kiếp trước nên xuất hiện đều đã xuất hiện!
Tống Đoàn Viên đột nhiên nghĩ tới sự tình Tống Phúc Tin.
Lần trước nàng đi thư viện, cho rằng Tống Phúc Tin không đi tham gia yến hội ngắm hoa mỗi năm một lần của Lữ tiên sinh liền sẽ không có việc gì, cho nên mấy ngày nay vì sinh tồn, cũng không lo lắng đến hắn.
Nếu trong vận mệnh của Tống Phúc Tin chú định sẽ phải gặp vị Lữ tiên sinh kia……
Tống Đoàn Viên cầm tay nải chạy ra ngoài, không được, nàng phải chạy nhanh mang Tống Phúc Tin về nhà lại nói, vạn nhất hắn thật sự bị Lữ tiên sinh kia huỷ hoại, vậy nàng dù có kiếm được nhiều bạc, vận mệnh Tống gia cũng sẽ không thay đổi.
Vương Ngọc Lan ngước mắt, vừa lúc nhìn thấy Tống Đoàn Viên bắt lấy tay nải chạy ra ngoài, đúng là phương hướng hai man di phương bắc rời đi……
Tống Đoàn Viên tới đầu thôn.
Lúc này đã là giữa trưa, đã sớm không còn xe bò đi đến thị trấn.
Tống Đoàn Viên do dự một chút, đang định đi bộ đến thị trấn, liền nghe thấy ở bờ sông cách đó không xa truyền đến tiếng khóc của Tống Song Hỉ.
Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút, cảm giác không ổn liền chạy về phía kia.
Tống Song Hỉ chẳng lẽ đã phát sinh sự tình gì?
Giờ phút này ở bờ sông, Vương Ngọc Lan trong tay ôm đứa nhỏ, trên người mặc chiếc quần bông rách lộ ra mắt cá chân, đang đi tới trong dòng sông lạnh băng kia.
Tống Song Hỉ đúng lúc nhìn thấy, nàng kéo lấy Vương Ngọc Lan, một bên khóc lóc một bên kêu người.
Tất cả người trong thôn đều bị kinh động, xôn xao chạy tới bờ sông, có người đầy mặt hưng phấn vội vàng nhìn náo nhiệt, cũng có người giao tình tốt với Vương Ngọc Lan cảm thấy đau lòng nàng, trong chốc lát bờ sông liền vây đầy người.
Tống Đoàn Viên đuổi tới, liền phát hiện người toàn thôn đều trợn mắt tức giận nhìn nàng.
“Làm sao vậy?” Tống Đoàn Viên cầm tay nải tiến lên, đẩy đám người nhìn náo nhiệt ra, rốt cuộc thấy được Tống Song Hỉ nằm liệt trên mặt đất.
“Song Hỉ, làm sao vậy?” Tống Đoàn Viên vội vàng hỏi.
“Nương, đại tẩu mang theo đứa nhỏ nhảy sông!” Tống Song Hỉ hô, chỉ chỉ cách đó không xa.
Nàng nhớ ra rồi, những người này là lái buôn ngựa mới từ phương bắc đến đây, người trong thôn đều gọi bọn họ là man di phương bắc, nói là thích ăn thịt sống uống máu ngựa, kiếp trước lúc này, Tống Phúc Quý đã đánh Vương Ngọc Lan chết, nguyên chủ liền bán hai đứa nhỏ cho man di phương bắc.
Trong lòng Tống Đoàn Viên lộp bộp một tiếng, một đời này Vương Ngọc Lan không chết, nhưng mấy người man di phương bắc này vẫn tới cửa.
“Song Hỉ, Tiếu Tiếu!” Tống Đoàn Viên gọi hai đứa nhỏ, “Mau vào trong phòng đi!”
Tống Đoàn Viên mang theo Tống Song Hỉ và Tống Tiếu Tiếu chạy nhanh vào nhà, đóng cửa kín mít.
Hai người man di phương bắc nhìn xung quanh nửa ngày cũng liền rời đi.
Tống Đoàn Viên vỗ vỗ ngực, trong lòng cảm thấy không yên ổn.
“Bà nội, bọn họ là ai vậy?” Tiếu Tiếu không hiểu chuyện, ghé vào ván cửa ngó ra phía ngoài xem, “Trên người bọn họ mặc da hổ sao?”
Tống Đoàn Viên bế Tiếu Tiếu lên, thấp giọng nói: “Gần đây cháu ở nhà phải đóng chặt hàng rào, không cần đi lung tung, biết không!”
Tống Đoàn Viên nhìn hàng rào gió thổi qua liền lung lay kia, xem ra khi nào rảnh rỗi cần phải tu sửa lại sân.
Vương Ngọc Lan ở trong buồng nghe thấy động tĩnh, không nhịn được liếc mắt nhìn ra phía ngoài một cái, vừa lúc đối thượng với ánh mắt của một người man di phương bắc, nàng chạy nhanh đóng cửa sổ lại, sợ tới mức cả người phát run.
Thật sự có man di phương bắc!
Vương Ngọc Lan gần như bị dọa sợ phá gan, thân mình không ngừng run rẩy.
Nhìn hai người kia rời đi, Tống Đoàn Viên sau đó mới mở cửa phòng ra.
Tống Đoàn Viên nhìn bóng dáng hai người kia, trong lòng luôn cảm thấy không yên ổn.
Người kiếp trước nên xuất hiện đều đã xuất hiện!
Tống Đoàn Viên đột nhiên nghĩ tới sự tình Tống Phúc Tin.
Lần trước nàng đi thư viện, cho rằng Tống Phúc Tin không đi tham gia yến hội ngắm hoa mỗi năm một lần của Lữ tiên sinh liền sẽ không có việc gì, cho nên mấy ngày nay vì sinh tồn, cũng không lo lắng đến hắn.
Nếu trong vận mệnh của Tống Phúc Tin chú định sẽ phải gặp vị Lữ tiên sinh kia……
Tống Đoàn Viên cầm tay nải chạy ra ngoài, không được, nàng phải chạy nhanh mang Tống Phúc Tin về nhà lại nói, vạn nhất hắn thật sự bị Lữ tiên sinh kia huỷ hoại, vậy nàng dù có kiếm được nhiều bạc, vận mệnh Tống gia cũng sẽ không thay đổi.
Vương Ngọc Lan ngước mắt, vừa lúc nhìn thấy Tống Đoàn Viên bắt lấy tay nải chạy ra ngoài, đúng là phương hướng hai man di phương bắc rời đi……
Tống Đoàn Viên tới đầu thôn.
Lúc này đã là giữa trưa, đã sớm không còn xe bò đi đến thị trấn.
Tống Đoàn Viên do dự một chút, đang định đi bộ đến thị trấn, liền nghe thấy ở bờ sông cách đó không xa truyền đến tiếng khóc của Tống Song Hỉ.
Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút, cảm giác không ổn liền chạy về phía kia.
Tống Song Hỉ chẳng lẽ đã phát sinh sự tình gì?
Giờ phút này ở bờ sông, Vương Ngọc Lan trong tay ôm đứa nhỏ, trên người mặc chiếc quần bông rách lộ ra mắt cá chân, đang đi tới trong dòng sông lạnh băng kia.
Tống Song Hỉ đúng lúc nhìn thấy, nàng kéo lấy Vương Ngọc Lan, một bên khóc lóc một bên kêu người.
Tất cả người trong thôn đều bị kinh động, xôn xao chạy tới bờ sông, có người đầy mặt hưng phấn vội vàng nhìn náo nhiệt, cũng có người giao tình tốt với Vương Ngọc Lan cảm thấy đau lòng nàng, trong chốc lát bờ sông liền vây đầy người.
Tống Đoàn Viên đuổi tới, liền phát hiện người toàn thôn đều trợn mắt tức giận nhìn nàng.
“Làm sao vậy?” Tống Đoàn Viên cầm tay nải tiến lên, đẩy đám người nhìn náo nhiệt ra, rốt cuộc thấy được Tống Song Hỉ nằm liệt trên mặt đất.
“Song Hỉ, làm sao vậy?” Tống Đoàn Viên vội vàng hỏi.
“Nương, đại tẩu mang theo đứa nhỏ nhảy sông!” Tống Song Hỉ hô, chỉ chỉ cách đó không xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.