Quyển 2 - Chương 17: Một con quỷ khác
Trong nháy mắt cười
28/11/2016
Chạy một mạch tới tầng sáu rồi Hạ Thiên Kỳ mới ngừng chân nghỉ lấy sức.
“Lãnh Nguyệt? Lãnh thần? Lãnh..”
Hạ Thiên Kỳ gọi mãi cũng không thấy Lãnh Nguyệt phản ứng lại, xem ra hắn đã gần hết hơi rồi.
“Mẹ, coi như ngươi may mắn mới gặp được ta, đổi lại là người khác thì e là đã sớm ném ngươi lại cho con quỷ kia rồi.”
Không nghi ngờ gì giờ Lãnh Nguyệt đã là gánh nặng của Hạ Thiên Kỳ, vì thế nếu tiếp tục mang theo hắn chạy thì rất không tiện, cũng rất không an toàn với cả hắn và Lãnh Nguyệt.
Dù sao hắn cũng không có chiêu gì để đối phó với con quỷ kia, vì thế một khi nó thoát được thì sẽ tiêp tục tìm bọn họ, lúc đó cũng lúc tuyên án tử hình cho hắn và Lãnh Nguyệt.
Cho nên chằng bằng bây giờ tách nhau ra thì còn có khả năng không bị con quỷ kia tới ‘đóng gói’ lại. Hơn nữa cũng có thể tăng khả năng sống sót của cả hai.
Thầm quyết như vậy, Hạ Thiên Kỳ cũng không do dự mà cố gắng cõng Lãnh Nguyệt tới mấy căn phòng ở góc tầng.
Khi tới phía đó, hắn cũng không lập tức đi vào mà băn khoăn quan sát mấy căn phòng này một lúc rồi mới tìm một căn thuận mắt để tiến vào.
Căn phòng này xem ra cũng khá gọn gàng, chỉ có vài bộ đồ lót có hoa văn phức tạp treo trên thành giường, không rõ là người ở nơi này đã quên lấy đi hay là cố ý vứt lại nơi này.
“Trông ngươi chẳng khác ta là mấy mà nặng như lợn vậy! Mệt chết ta rồi!”
Cõng Lãnh Nguyệt đi suốt quãng thời gian qua khiến Hạ Thiên Kỳ rất mệt mỏi, vì thế sau khi vào trong phòng hắn rất không khách khí quăng Lãnh Nguyệt xuống đất.
Còn hắn thì lại ngồi lên giường thở hồng hộc.
Nhưng nghĩ tới uy hiếp từ con quỷ kia còn chưa hoàn toàn bị xóa đi bởi nó bất kì lúc nào cũng có thể thoát khỏi vòng vây nên hắn cũng không dám nghỉ quá lâu mà vội vàng đẩy Lãnh Nguyệt vào trong gầm giường.
Hơn nữa vì để hạn chế tiếng thở của Lãnh Nguyệt, hắn còn mang đống đồ lót trên thành giường đặt lên mặt Lãnh Nguyệt, trực tiếp biến hắn thành siêu nhân đồ lót.
Nêu không phải là tình cảnh không cho phép thì hắn thật sự muốn lấy điện thoại ra chụp cho tên khốn Lãnh Nguyệt này vài bức ảnh kỉ niệm.
Rất không yên lòng đi quanh tầng quan sát, đến khi xác định là Lãnh Nguyệt nếu có mở cửa cũng không bị phát hiện ngay thì hắn mới yên tâm đi về phía cầu thang.
Dù đã giấu được Lãnh Nguyệt nhưng hắn lại không biết nên làm gì bây giờ.
Chẳng lẽ cũng tìm một căn phòng ở tầng này để trốn?
Hay là xuống dưới?
Hoặc đi lên tầng trên.
Băn khoăn một lúc, hắn nhận thấy nếu như con quỷ kia thật sự thoát được thì tám chin phần mười sẽ tiếp tục đuổi xuống dưới, dù sao lúc đó họ cũng khiến con quỷ áo đỏ đó tin rằng mình đang bỏ chạy xuống tầng dưới.
Dù cái lí lẽ này rất khó chấp nhận nhưng hắn thấy có lẽ cũng chỉ có thể tin vậy. Trong thời ngắn thì chắc rằng mấy tầng trên vẫn an toàn hơn.
“Kệ mẹ, đi lên tầng trên!”
Hạ Thiên Kỳ nghiến răng không muốn tiếp tục phí thêm thời gian nghĩ nữa. Hắn ngẩng đầu nhìn vẻ u ám của tầng trên giây lát rồi lập tức chạy lên.
Dù cho nơi càng nguy hiểm lại càng an toàn nhưng hắn cũng không dám đi lên tầng tám bởi lẽ nơi đó đã có quá nhiều người bị giết.
Có lẽ người tạo ra câu nơi càng nguy hiểm càng an toàn kia nhất định là chưa gặp quỷ, nếu không cũng sẽ không nói vậy.
Vì là một kẻ cẩn thận đi được thuyền vạn năm nên hắn thấy vẫn nên bảo thủ một tí thì hơn.
Suy xét xong Hạ Thiên Kỳ quyết định ở lại tầng bảy, cũng tính tìm một căn phòng để chui vào.
Còn đi vào nơi nào thì hắn cũng đã sớm có chủ định nên nhanh chóng tiến tới trước cửa phòng 703.
Chọn phòng này bởi lẽ hắn quen nơi này nhất, hơn nữa ngay khi bắt đàu chọn lựa thì hắn đã lập tức nghĩ tới việc trốn vào trong này.
“Xem ra ta thật sự chung tình với căn phòng..”
Hạ Thiên Kỳ thầm cảm khái sau đó liền đẩy cửa đi vào.
Cùng lúc.
Vết nứt trên khối băng vẫn giữ lấy con quỷ kia bắt đầu lan nhanh như là vỏ trứng đang rạn ra, có lẽ đã sắp tới lúc hoàn toàn tan vỡ.
…………
Khi Hạ Thiên Kỳ đi vào trong phòng 703 thì hắn lập tức bị cảnh trước mắt làm giật mình, bởi lẽ nơi này còn có một người đang nằm trên giường!
Cô gái đang mặc một lớp áo mỏng đến mông giang chân nằm hình ngủ như chữ Đại, cảnh giữa hai chân hoàn toàn lộ rõ ra ngoài.
Không phải ai khác, chính là người đã bị hắn nhìn hết sáng qua.
“Sao cô ta lại ở đây?”
Khi Hạ Thiên Kỳ cảm thấy khó hiểu thì bỗng thấy cô gái kia mở mắt rồi ngáp ngủ đứng lên khỏi giường. Khi cô thấy Hạ Thiên Kỳ đứng ở cửa thì trợn tròn lên.
“Ngươi…”
Không cho cô ta có cơ hội nói gì, Hạ Thiên Kỳ lập tức lao lên bịt chặt miệng cô ta lại.
“Ta hỏi ngươi đáp, ta không hỏi ngươi không cần đáp. Hiểu không?”
“Ừ!” Nữ sinh sợ hãi gật đầu.
DÙ vậy Hạ Thiên Kỳ cũng không dễ dàng buông tay mà trực tiếp hỏi:
“Những học sinh khác đều đi, sao ngươi không đi.”
“Ta.. ta ngủ từ qua tới giờ, cũng không biết các nàng đi từ lúc nào.”
“Thật sao?” Nghe nữ sinh đưa ra đáp án buồn cười như vậy thì Hạ Thiên Kỳ liền cười lạnh, ánh mắt lại càng trở nên sắc nhọn
“Ngủ cả ngày? Chẳng lẽ ngươi không biết đêm qua ở đây có người chết sao, hơn nữa còn là một người bạn cùng phòng với ngươi?”
Đối mặt với chất vấn của Hạ Thiên Kỳ, nữ sinh này cũng không nói gì nữa, gương mặt cũng dần trở nên dữ tợn.
Thấy vậy, trong lòng Hạ Thiên Kỳ bỗng có cảm giác lạ, xem ra hắn cũng không đoán sai, cô gái đáng yêu này rất có thể là người đã bị con quỷ kia phụ thân!
Trái tim Hạ Thiên Kỳ không ngừng đập rộn, dù hắn đã đoán được con quỷ này không thể giết người nhưng cũng chỉ là đoán mà thôi, có thế nào đi nữa thì hắn cũng đang thực sự đối mặt với một con quỷ.
Nếu nói không sợ thì e là chính hắn cũng không tin nổi.
“Tại sao phải làm vậy, tại sao phải dồn chúng ta vào chỗ chết!!”
Hạ Thiên Kỳ bóp chặt cổ cô ta đồng thời tức giận gầm lên.
“Ngươi cũng phải chết!!”
Nữ sinh kêu lên đầy ác độc.
“Ta muốn xem thử ai trong chúng ta sẽ chết trước!”
“Lãnh Nguyệt? Lãnh thần? Lãnh..”
Hạ Thiên Kỳ gọi mãi cũng không thấy Lãnh Nguyệt phản ứng lại, xem ra hắn đã gần hết hơi rồi.
“Mẹ, coi như ngươi may mắn mới gặp được ta, đổi lại là người khác thì e là đã sớm ném ngươi lại cho con quỷ kia rồi.”
Không nghi ngờ gì giờ Lãnh Nguyệt đã là gánh nặng của Hạ Thiên Kỳ, vì thế nếu tiếp tục mang theo hắn chạy thì rất không tiện, cũng rất không an toàn với cả hắn và Lãnh Nguyệt.
Dù sao hắn cũng không có chiêu gì để đối phó với con quỷ kia, vì thế một khi nó thoát được thì sẽ tiêp tục tìm bọn họ, lúc đó cũng lúc tuyên án tử hình cho hắn và Lãnh Nguyệt.
Cho nên chằng bằng bây giờ tách nhau ra thì còn có khả năng không bị con quỷ kia tới ‘đóng gói’ lại. Hơn nữa cũng có thể tăng khả năng sống sót của cả hai.
Thầm quyết như vậy, Hạ Thiên Kỳ cũng không do dự mà cố gắng cõng Lãnh Nguyệt tới mấy căn phòng ở góc tầng.
Khi tới phía đó, hắn cũng không lập tức đi vào mà băn khoăn quan sát mấy căn phòng này một lúc rồi mới tìm một căn thuận mắt để tiến vào.
Căn phòng này xem ra cũng khá gọn gàng, chỉ có vài bộ đồ lót có hoa văn phức tạp treo trên thành giường, không rõ là người ở nơi này đã quên lấy đi hay là cố ý vứt lại nơi này.
“Trông ngươi chẳng khác ta là mấy mà nặng như lợn vậy! Mệt chết ta rồi!”
Cõng Lãnh Nguyệt đi suốt quãng thời gian qua khiến Hạ Thiên Kỳ rất mệt mỏi, vì thế sau khi vào trong phòng hắn rất không khách khí quăng Lãnh Nguyệt xuống đất.
Còn hắn thì lại ngồi lên giường thở hồng hộc.
Nhưng nghĩ tới uy hiếp từ con quỷ kia còn chưa hoàn toàn bị xóa đi bởi nó bất kì lúc nào cũng có thể thoát khỏi vòng vây nên hắn cũng không dám nghỉ quá lâu mà vội vàng đẩy Lãnh Nguyệt vào trong gầm giường.
Hơn nữa vì để hạn chế tiếng thở của Lãnh Nguyệt, hắn còn mang đống đồ lót trên thành giường đặt lên mặt Lãnh Nguyệt, trực tiếp biến hắn thành siêu nhân đồ lót.
Nêu không phải là tình cảnh không cho phép thì hắn thật sự muốn lấy điện thoại ra chụp cho tên khốn Lãnh Nguyệt này vài bức ảnh kỉ niệm.
Rất không yên lòng đi quanh tầng quan sát, đến khi xác định là Lãnh Nguyệt nếu có mở cửa cũng không bị phát hiện ngay thì hắn mới yên tâm đi về phía cầu thang.
Dù đã giấu được Lãnh Nguyệt nhưng hắn lại không biết nên làm gì bây giờ.
Chẳng lẽ cũng tìm một căn phòng ở tầng này để trốn?
Hay là xuống dưới?
Hoặc đi lên tầng trên.
Băn khoăn một lúc, hắn nhận thấy nếu như con quỷ kia thật sự thoát được thì tám chin phần mười sẽ tiếp tục đuổi xuống dưới, dù sao lúc đó họ cũng khiến con quỷ áo đỏ đó tin rằng mình đang bỏ chạy xuống tầng dưới.
Dù cái lí lẽ này rất khó chấp nhận nhưng hắn thấy có lẽ cũng chỉ có thể tin vậy. Trong thời ngắn thì chắc rằng mấy tầng trên vẫn an toàn hơn.
“Kệ mẹ, đi lên tầng trên!”
Hạ Thiên Kỳ nghiến răng không muốn tiếp tục phí thêm thời gian nghĩ nữa. Hắn ngẩng đầu nhìn vẻ u ám của tầng trên giây lát rồi lập tức chạy lên.
Dù cho nơi càng nguy hiểm lại càng an toàn nhưng hắn cũng không dám đi lên tầng tám bởi lẽ nơi đó đã có quá nhiều người bị giết.
Có lẽ người tạo ra câu nơi càng nguy hiểm càng an toàn kia nhất định là chưa gặp quỷ, nếu không cũng sẽ không nói vậy.
Vì là một kẻ cẩn thận đi được thuyền vạn năm nên hắn thấy vẫn nên bảo thủ một tí thì hơn.
Suy xét xong Hạ Thiên Kỳ quyết định ở lại tầng bảy, cũng tính tìm một căn phòng để chui vào.
Còn đi vào nơi nào thì hắn cũng đã sớm có chủ định nên nhanh chóng tiến tới trước cửa phòng 703.
Chọn phòng này bởi lẽ hắn quen nơi này nhất, hơn nữa ngay khi bắt đàu chọn lựa thì hắn đã lập tức nghĩ tới việc trốn vào trong này.
“Xem ra ta thật sự chung tình với căn phòng..”
Hạ Thiên Kỳ thầm cảm khái sau đó liền đẩy cửa đi vào.
Cùng lúc.
Vết nứt trên khối băng vẫn giữ lấy con quỷ kia bắt đầu lan nhanh như là vỏ trứng đang rạn ra, có lẽ đã sắp tới lúc hoàn toàn tan vỡ.
…………
Khi Hạ Thiên Kỳ đi vào trong phòng 703 thì hắn lập tức bị cảnh trước mắt làm giật mình, bởi lẽ nơi này còn có một người đang nằm trên giường!
Cô gái đang mặc một lớp áo mỏng đến mông giang chân nằm hình ngủ như chữ Đại, cảnh giữa hai chân hoàn toàn lộ rõ ra ngoài.
Không phải ai khác, chính là người đã bị hắn nhìn hết sáng qua.
“Sao cô ta lại ở đây?”
Khi Hạ Thiên Kỳ cảm thấy khó hiểu thì bỗng thấy cô gái kia mở mắt rồi ngáp ngủ đứng lên khỏi giường. Khi cô thấy Hạ Thiên Kỳ đứng ở cửa thì trợn tròn lên.
“Ngươi…”
Không cho cô ta có cơ hội nói gì, Hạ Thiên Kỳ lập tức lao lên bịt chặt miệng cô ta lại.
“Ta hỏi ngươi đáp, ta không hỏi ngươi không cần đáp. Hiểu không?”
“Ừ!” Nữ sinh sợ hãi gật đầu.
DÙ vậy Hạ Thiên Kỳ cũng không dễ dàng buông tay mà trực tiếp hỏi:
“Những học sinh khác đều đi, sao ngươi không đi.”
“Ta.. ta ngủ từ qua tới giờ, cũng không biết các nàng đi từ lúc nào.”
“Thật sao?” Nghe nữ sinh đưa ra đáp án buồn cười như vậy thì Hạ Thiên Kỳ liền cười lạnh, ánh mắt lại càng trở nên sắc nhọn
“Ngủ cả ngày? Chẳng lẽ ngươi không biết đêm qua ở đây có người chết sao, hơn nữa còn là một người bạn cùng phòng với ngươi?”
Đối mặt với chất vấn của Hạ Thiên Kỳ, nữ sinh này cũng không nói gì nữa, gương mặt cũng dần trở nên dữ tợn.
Thấy vậy, trong lòng Hạ Thiên Kỳ bỗng có cảm giác lạ, xem ra hắn cũng không đoán sai, cô gái đáng yêu này rất có thể là người đã bị con quỷ kia phụ thân!
Trái tim Hạ Thiên Kỳ không ngừng đập rộn, dù hắn đã đoán được con quỷ này không thể giết người nhưng cũng chỉ là đoán mà thôi, có thế nào đi nữa thì hắn cũng đang thực sự đối mặt với một con quỷ.
Nếu nói không sợ thì e là chính hắn cũng không tin nổi.
“Tại sao phải làm vậy, tại sao phải dồn chúng ta vào chỗ chết!!”
Hạ Thiên Kỳ bóp chặt cổ cô ta đồng thời tức giận gầm lên.
“Ngươi cũng phải chết!!”
Nữ sinh kêu lên đầy ác độc.
“Ta muốn xem thử ai trong chúng ta sẽ chết trước!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.