Quyển 2 - Chương 3: Quản lí kí túc.
Trong nháy mắt cười
17/11/2016
Sau khi ra khỏi phòng, bốn người tìm một nơi râm mát để dừng lại.
Qua đoạn trò chuyện ngắn, Hạ Thiên Kỳ đã biết được tên của ba người kia.
Người đàn ông tên là Hàn Hy Nguyên, tên tuy không quá kém, nhưng các mặt khác lại rất không tương xứng.
Không chỉ lùn, còn béo, tóc lại ngắn, hai con mắt to như hạt đậu không ngừng chớp, cực kì hèn hạ.
Trong lúc đi xuống tầng, hắn còn không ngừng nhìn trộm ngực và cặp đùi trắng bóng của các nữ sinh đang đi bên ngoài,
Tất nhiên, Hạ Thiên Kỳ cũng không phủ nhận rằng mình cũng làm như vậy vài lần.
Hai cô gái còn lại thì không rõ là quá hướng nội, hay là đang chờ người khác nói trước nên vẫn im lặng quan sát. Còn tên mập kia, thì hoàn toàn không để ý tới bọn họ.
Hạ Thiên Kỳ cũng không muốn phí thời gian đi dạo nữa, hắn muốn thu được tin tức hữu dụng từ miệng bọn họ, nên chủ động nói:
“Các ngươi đều đã ký hợp đồng thử việc với công ty sao?”
“Đúng thế, có ai biết tin gì về công ty này không? Mẹ nó, đến giờ ta vẫn cảm thấy rất kì diệu!”
Hàn Hy Nguyên tiếp lời rồi dùng ánh mắt dò hỏi nhìn ba người còn lại.
“Không biết, có thể chỉ là một công ty dùng lương cao để lừa người mà thôi.”
Một cô gái có giọng hơi cao nghi ngờ nói.
“Công ty lừa đảo? Thế sao ngươi còn đến đây?”
Hàn Hy Nguyên hau háu nhìn người đó, cô ta lập tức lườm hắn đáp lại:
“Ta cũng chỉ đoán thôi, dù sao đãi ngộ cũng quá tốt, nhưng lại không nói rõ điều gì cả nên luôn cảm thấy bên trong có gì đó mờ ám.”
“Công ty con còn không có suất trong tòa nhà Hoàng Kim, nói gì đến mấy công ty lừa đảo. Có lẽ nó là một bộ bí ẩn trực thuộc ZF.”
“Thật sao?”
“Ta chỉ đoán…”
Hạ Thiên Kỳ nghe Hàn Hy Nguyên và cô gái có giọng cao kia tranh cãi, có điều gần như hai người họ chẳng nói được gì có ích cả. Trong khi đó cô gái còn lại khiến hắn rất tò mò, ngoại trừ do gương mặt của cô ta luôn rất lạnh, mà còn vì từ đầu tới giờ cũng không hề mở miệng nói chuyện.
Có điều ngay khi Hạ Thiên Kỳ muốn lên tiếng cắt lời hai người Hàn Hy Nguyên thì cô ta lại đột nhiên nói:
“Chúng ta cũng không phải là ăn không tiền, các ngươi nhớ lại xem trước đó, người kia có nhắc nhớ gì với chúng ta không?
Hắn nói chúng ta sẽ phải chống lại quỷ ở nơi này, muốn sống tiếp thì nhất định phải tìm cách giết chết con quỷ này.”
Cô gái lạnh lùng trực tiếp nói tới điểm chính, điều này khiến cho Hàn Hy Nguyên và người còn lại hoàn toàn im lặng.
Hạ Thiên Kỳ rõ ràng cũng không ngờ rằng cô gái kia đột nhiên nói tới chuyện này nên càng chăm chú nhìn cô hơn, sau đó mới nói:
“Đúng, khi ta tới đây, cũng có người nhắc ta như vậy.
Nghĩ lại, đãi ngộ thử việc cao như vậy cũng chỉ vì chúng ta phải giết quỷ.”
Lời này vừa dứt, Hạ Thiên Kỳ và cô gái kia bỗng quay sang nhìn nhau, còn Hàn Hy Nguyên và cô gái còn lại thì ít nhiều đều đang nghi ngờ.
Hàn Hy Nguyên cười gượng bảo:
“Hàng yêu trừ ma sao? Coi chúng ta là người trừ ma? Trên phim cũng thấy nhiều rồi!”
Hàn Hy Nguyên dứt lời, cô gái kia cũng phụ họa:
“Ta nghĩ người kia có thể là dọa chúng ta, vì sợ chúng ta không làm việc tốt… chứ nơi đây chắc cũng không có quỷ đâu.”
Hạ Thiên Kỳ cũng biết chắc chắn sẽ có người không tin, nhưng điều này cũng rất bình thường, chính hắn trước khi trải qua mấy chuyện này cũng hoàn toàn không tin rằng trên đời này có quỷ.
Hai người này tin hay không cũng chả liên quan gì tới hắn, dù sao loại chuyện như thế này cũng chỉ có thể tự lo cho mình, ngay cả mình còn không biết làm sao để giữ mạng thì sao có thể để tâm tới người khác.
Nếu thực sự cố gắng giải thích, cố gắng khuyên nhủ, thì quả là quá ngu ngốc.
“Phần việc này chắc chắn sẽ không dễ dàng như vậy, nên nhớ rằng trên đời này không có chuyện tự nhiên có chuyện tốt rơi xuống đầu.”
Cô gái lạnh lùng có vẻ cũng không muốn nhiều lời, nên lập tức chuyển giọng, dường như có đôi phần nhắc nhở.
“Chúng ta tới đây để làm quản lí kí túc, nếu công ty thực sự không được, hay là một tổ chức phi pháp, thì chẳng lẽ học viện Tề Hà cũng vậy sao? Hơn nữa, nếu chỗ này thực sự là một nơi phi pháp thì lẽ nào chúng ta sẽ không biết báo cảnh sát sao?”
Chỉ là chuyện một cuộc điện thoại, huống hồ nếu nhận ra có gì đó không tốt, thì cũng có thể chạy.”
Có lẽ cảm thấy bầu không khí đã thay đổi, Hàn Hy Nguyên tìm cho mình một lý do không tin quỷ ha ha cười, đồng thời giúp cô gái còn lại thêm phần an tâm.
Sau đó, bốn người lại nói thêm một lúc, tới lúc này, Hạ Thiên Kỳ mới nắm được thông tin của ba người này.
Ba người này đều do một người phỏng vấn. Theo miêu tả của họ thì đó là một người đàn ông trung niên, có điều không phải là ông kia, mà là một người Hạ Thiên Kỳ chưa từng gặp, xem ra cũng là một chủ quản trong công ty.
Dù sao Lương Nhược Vân cũng đã nói, việc phỏng vấn và sắp xếp thử việc cho người mới đều do chủ quản phụ trách.
Còn tại sao bọn họ lại kí hợp đồng, thì trừ cô gái lạnh lùng kia ra, hai người còn lại đều mang tâm lý rằng mình chỉ gặp may chứ không phải bị công ty kia lừa gạt. Tất nhiên, công ty nằm ở tòa nhà Hoàng Kim, cùng với đãi ngộ rât cao kia cũng là một nguyên nhân rất quan trọng.
Người bảo họ tới đây cũng đã nhắc họ là sẽ gặp quỷ, đồng thời cũng cảnh báo cho họ biết chuyện gì xảy ra nếu bỏ trốn.
Còn cô gái lạnh lùng kia gia nhập công ty là muốn kiểm tra một việc.
Nhưng cô cũng không nói cho họ biết, rốt cuộc cô muốn kiểm tra việc gì.
Nói xong Hạ Thiên Kỳ cũng xác định được, ba người này là người mới thực sự, chứ không phải là do quỷ biến thành.
Chỉ có hai tòa ký túc xá trong học viện, phân biệt là tòa số một và tòa số hai.
Mỗi tòa lại cần hai người quản lí.
Trải qua thương lượng, cuối cùng họ quyết định Hàn Hy Nguyên cùng Lý Tiếu Tiếu (cô gái có giọng cao) sẽ ở tòa số một. Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt (cô gái có gương mặt lạnh) sẽ ở tòa số hai.
Có điều dù chia làm tòa số một và tòa số hai nhưng thực tế hai tòa nhà này cũng thông nhau, tổng cộng có bốn lối ra vào. Ở mỗi lối đều có một phòng của quản lí, bình thường thì bốn người họ sẽ đều ở trong này.
Việc mỗi ngày cũng rất đơn giản.
Sáu giờ sáng mở cửa, mười giờ rưỡi tối thì đóng cửa.
Mười rưỡi hàng ngày sẽ đi kiểm tra, sau đó tắt đèn. Tám giờ sáng lại kiểm tra, sau đó dán thông báo.
(Phòng nào vệ sinh không sạch sẽ bị dán thông báo, người trong đó phải nộp phạt)
Có thể nói, mỗi lần ra vào kí túc xá đều phải đi qua dưới mắt họ.
Cùng ba người Hàn Hy Nguyên nói chuyện thêm một lúc, Hạ Thiên Kỳ liền tìm một lí do để đi khỏi. Dù sao hắn cũng đã nhận ra, ba người này ngoại trừ Lãnh Nguyệt có chút không đơn giản thì hai người còn lại nhìn thế nào cũng thấy giống những người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Vì thế nói nhiều cũng vô ích, chờ đến khi thực sự gặp quỷ thì sẽ hiểu.
Sau khi tạm biệt ba người đó, Hạ Thiên Kỳ liên lấy điện thoại ra gọi cho chị của người trông quán net kia.
Thưc ra đây đã là lần thứ hai hắn gọi. Lần trước là khi rời khỏi quán net, nhưng vì đối phương đã tắt máy nên đến giờ mới gọi lại.
Phải nói là hắn cũng rất khó khăn mới lấy được số điện thoại từ người trông quán, dù sao thì trước nay hắn cũng chưa từng làm việc này, thậm chí còn khiến cô ta nghi ngờ, nhưng cuối cùng, hắn vẫn thành công.
Lần này điện thoại bên kia cũng không tắt nên nhanh chóng phát ra tiếng bíp..
Hạ Thiên Kỳ thờ phào, không lâu sau, trong điện thoại vang lên giọng nói của một cô gái.
“Alo, ai đó?”
“Chào cô, tôi là cảnh sát.” Hạ Thiên Kỳ còn muốn hỏi có phải là xxx hay không, nhưng hắn lại nhớ ra mình đã quên hỏi xem cô này tên gì, vì thế vừa mở miệng đã giả danh.
“Sao? Cảnh sát?”
“Đúng vậy, liên quan tới chuyện tự sát trước đây ở học viện Tề Hà, có vài thứ ta muốn cô xác định lại.”
“Được thôi.” Giọng cô ta hơi run lên, không rõ là vì lo lắng vì đang nói chuyện với cảnh sát, hay là vì nghĩ đến chuyện gì đó rât kinh khủng.
Thấy cô ta đồng ý phối hợp, Hạ Thiên Kỳ bỗng nảy ra một chủ ý. Hắn hắng giọng rồi bắt đầu hỏi rõ từng chi tiết của chuyện này
Cô gái dù đã kí cam kết trước đó, nhưng cũng không nghi ngờ gì thân phận cảnh sát của Hạ Thiên Kỳ nên nhanh chóng nói ra những gì mình biết.
Qua đoạn trò chuyện ngắn, Hạ Thiên Kỳ đã biết được tên của ba người kia.
Người đàn ông tên là Hàn Hy Nguyên, tên tuy không quá kém, nhưng các mặt khác lại rất không tương xứng.
Không chỉ lùn, còn béo, tóc lại ngắn, hai con mắt to như hạt đậu không ngừng chớp, cực kì hèn hạ.
Trong lúc đi xuống tầng, hắn còn không ngừng nhìn trộm ngực và cặp đùi trắng bóng của các nữ sinh đang đi bên ngoài,
Tất nhiên, Hạ Thiên Kỳ cũng không phủ nhận rằng mình cũng làm như vậy vài lần.
Hai cô gái còn lại thì không rõ là quá hướng nội, hay là đang chờ người khác nói trước nên vẫn im lặng quan sát. Còn tên mập kia, thì hoàn toàn không để ý tới bọn họ.
Hạ Thiên Kỳ cũng không muốn phí thời gian đi dạo nữa, hắn muốn thu được tin tức hữu dụng từ miệng bọn họ, nên chủ động nói:
“Các ngươi đều đã ký hợp đồng thử việc với công ty sao?”
“Đúng thế, có ai biết tin gì về công ty này không? Mẹ nó, đến giờ ta vẫn cảm thấy rất kì diệu!”
Hàn Hy Nguyên tiếp lời rồi dùng ánh mắt dò hỏi nhìn ba người còn lại.
“Không biết, có thể chỉ là một công ty dùng lương cao để lừa người mà thôi.”
Một cô gái có giọng hơi cao nghi ngờ nói.
“Công ty lừa đảo? Thế sao ngươi còn đến đây?”
Hàn Hy Nguyên hau háu nhìn người đó, cô ta lập tức lườm hắn đáp lại:
“Ta cũng chỉ đoán thôi, dù sao đãi ngộ cũng quá tốt, nhưng lại không nói rõ điều gì cả nên luôn cảm thấy bên trong có gì đó mờ ám.”
“Công ty con còn không có suất trong tòa nhà Hoàng Kim, nói gì đến mấy công ty lừa đảo. Có lẽ nó là một bộ bí ẩn trực thuộc ZF.”
“Thật sao?”
“Ta chỉ đoán…”
Hạ Thiên Kỳ nghe Hàn Hy Nguyên và cô gái có giọng cao kia tranh cãi, có điều gần như hai người họ chẳng nói được gì có ích cả. Trong khi đó cô gái còn lại khiến hắn rất tò mò, ngoại trừ do gương mặt của cô ta luôn rất lạnh, mà còn vì từ đầu tới giờ cũng không hề mở miệng nói chuyện.
Có điều ngay khi Hạ Thiên Kỳ muốn lên tiếng cắt lời hai người Hàn Hy Nguyên thì cô ta lại đột nhiên nói:
“Chúng ta cũng không phải là ăn không tiền, các ngươi nhớ lại xem trước đó, người kia có nhắc nhớ gì với chúng ta không?
Hắn nói chúng ta sẽ phải chống lại quỷ ở nơi này, muốn sống tiếp thì nhất định phải tìm cách giết chết con quỷ này.”
Cô gái lạnh lùng trực tiếp nói tới điểm chính, điều này khiến cho Hàn Hy Nguyên và người còn lại hoàn toàn im lặng.
Hạ Thiên Kỳ rõ ràng cũng không ngờ rằng cô gái kia đột nhiên nói tới chuyện này nên càng chăm chú nhìn cô hơn, sau đó mới nói:
“Đúng, khi ta tới đây, cũng có người nhắc ta như vậy.
Nghĩ lại, đãi ngộ thử việc cao như vậy cũng chỉ vì chúng ta phải giết quỷ.”
Lời này vừa dứt, Hạ Thiên Kỳ và cô gái kia bỗng quay sang nhìn nhau, còn Hàn Hy Nguyên và cô gái còn lại thì ít nhiều đều đang nghi ngờ.
Hàn Hy Nguyên cười gượng bảo:
“Hàng yêu trừ ma sao? Coi chúng ta là người trừ ma? Trên phim cũng thấy nhiều rồi!”
Hàn Hy Nguyên dứt lời, cô gái kia cũng phụ họa:
“Ta nghĩ người kia có thể là dọa chúng ta, vì sợ chúng ta không làm việc tốt… chứ nơi đây chắc cũng không có quỷ đâu.”
Hạ Thiên Kỳ cũng biết chắc chắn sẽ có người không tin, nhưng điều này cũng rất bình thường, chính hắn trước khi trải qua mấy chuyện này cũng hoàn toàn không tin rằng trên đời này có quỷ.
Hai người này tin hay không cũng chả liên quan gì tới hắn, dù sao loại chuyện như thế này cũng chỉ có thể tự lo cho mình, ngay cả mình còn không biết làm sao để giữ mạng thì sao có thể để tâm tới người khác.
Nếu thực sự cố gắng giải thích, cố gắng khuyên nhủ, thì quả là quá ngu ngốc.
“Phần việc này chắc chắn sẽ không dễ dàng như vậy, nên nhớ rằng trên đời này không có chuyện tự nhiên có chuyện tốt rơi xuống đầu.”
Cô gái lạnh lùng có vẻ cũng không muốn nhiều lời, nên lập tức chuyển giọng, dường như có đôi phần nhắc nhở.
“Chúng ta tới đây để làm quản lí kí túc, nếu công ty thực sự không được, hay là một tổ chức phi pháp, thì chẳng lẽ học viện Tề Hà cũng vậy sao? Hơn nữa, nếu chỗ này thực sự là một nơi phi pháp thì lẽ nào chúng ta sẽ không biết báo cảnh sát sao?”
Chỉ là chuyện một cuộc điện thoại, huống hồ nếu nhận ra có gì đó không tốt, thì cũng có thể chạy.”
Có lẽ cảm thấy bầu không khí đã thay đổi, Hàn Hy Nguyên tìm cho mình một lý do không tin quỷ ha ha cười, đồng thời giúp cô gái còn lại thêm phần an tâm.
Sau đó, bốn người lại nói thêm một lúc, tới lúc này, Hạ Thiên Kỳ mới nắm được thông tin của ba người này.
Ba người này đều do một người phỏng vấn. Theo miêu tả của họ thì đó là một người đàn ông trung niên, có điều không phải là ông kia, mà là một người Hạ Thiên Kỳ chưa từng gặp, xem ra cũng là một chủ quản trong công ty.
Dù sao Lương Nhược Vân cũng đã nói, việc phỏng vấn và sắp xếp thử việc cho người mới đều do chủ quản phụ trách.
Còn tại sao bọn họ lại kí hợp đồng, thì trừ cô gái lạnh lùng kia ra, hai người còn lại đều mang tâm lý rằng mình chỉ gặp may chứ không phải bị công ty kia lừa gạt. Tất nhiên, công ty nằm ở tòa nhà Hoàng Kim, cùng với đãi ngộ rât cao kia cũng là một nguyên nhân rất quan trọng.
Người bảo họ tới đây cũng đã nhắc họ là sẽ gặp quỷ, đồng thời cũng cảnh báo cho họ biết chuyện gì xảy ra nếu bỏ trốn.
Còn cô gái lạnh lùng kia gia nhập công ty là muốn kiểm tra một việc.
Nhưng cô cũng không nói cho họ biết, rốt cuộc cô muốn kiểm tra việc gì.
Nói xong Hạ Thiên Kỳ cũng xác định được, ba người này là người mới thực sự, chứ không phải là do quỷ biến thành.
Chỉ có hai tòa ký túc xá trong học viện, phân biệt là tòa số một và tòa số hai.
Mỗi tòa lại cần hai người quản lí.
Trải qua thương lượng, cuối cùng họ quyết định Hàn Hy Nguyên cùng Lý Tiếu Tiếu (cô gái có giọng cao) sẽ ở tòa số một. Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt (cô gái có gương mặt lạnh) sẽ ở tòa số hai.
Có điều dù chia làm tòa số một và tòa số hai nhưng thực tế hai tòa nhà này cũng thông nhau, tổng cộng có bốn lối ra vào. Ở mỗi lối đều có một phòng của quản lí, bình thường thì bốn người họ sẽ đều ở trong này.
Việc mỗi ngày cũng rất đơn giản.
Sáu giờ sáng mở cửa, mười giờ rưỡi tối thì đóng cửa.
Mười rưỡi hàng ngày sẽ đi kiểm tra, sau đó tắt đèn. Tám giờ sáng lại kiểm tra, sau đó dán thông báo.
(Phòng nào vệ sinh không sạch sẽ bị dán thông báo, người trong đó phải nộp phạt)
Có thể nói, mỗi lần ra vào kí túc xá đều phải đi qua dưới mắt họ.
Cùng ba người Hàn Hy Nguyên nói chuyện thêm một lúc, Hạ Thiên Kỳ liền tìm một lí do để đi khỏi. Dù sao hắn cũng đã nhận ra, ba người này ngoại trừ Lãnh Nguyệt có chút không đơn giản thì hai người còn lại nhìn thế nào cũng thấy giống những người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Vì thế nói nhiều cũng vô ích, chờ đến khi thực sự gặp quỷ thì sẽ hiểu.
Sau khi tạm biệt ba người đó, Hạ Thiên Kỳ liên lấy điện thoại ra gọi cho chị của người trông quán net kia.
Thưc ra đây đã là lần thứ hai hắn gọi. Lần trước là khi rời khỏi quán net, nhưng vì đối phương đã tắt máy nên đến giờ mới gọi lại.
Phải nói là hắn cũng rất khó khăn mới lấy được số điện thoại từ người trông quán, dù sao thì trước nay hắn cũng chưa từng làm việc này, thậm chí còn khiến cô ta nghi ngờ, nhưng cuối cùng, hắn vẫn thành công.
Lần này điện thoại bên kia cũng không tắt nên nhanh chóng phát ra tiếng bíp..
Hạ Thiên Kỳ thờ phào, không lâu sau, trong điện thoại vang lên giọng nói của một cô gái.
“Alo, ai đó?”
“Chào cô, tôi là cảnh sát.” Hạ Thiên Kỳ còn muốn hỏi có phải là xxx hay không, nhưng hắn lại nhớ ra mình đã quên hỏi xem cô này tên gì, vì thế vừa mở miệng đã giả danh.
“Sao? Cảnh sát?”
“Đúng vậy, liên quan tới chuyện tự sát trước đây ở học viện Tề Hà, có vài thứ ta muốn cô xác định lại.”
“Được thôi.” Giọng cô ta hơi run lên, không rõ là vì lo lắng vì đang nói chuyện với cảnh sát, hay là vì nghĩ đến chuyện gì đó rât kinh khủng.
Thấy cô ta đồng ý phối hợp, Hạ Thiên Kỳ bỗng nảy ra một chủ ý. Hắn hắng giọng rồi bắt đầu hỏi rõ từng chi tiết của chuyện này
Cô gái dù đã kí cam kết trước đó, nhưng cũng không nghi ngờ gì thân phận cảnh sát của Hạ Thiên Kỳ nên nhanh chóng nói ra những gì mình biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.