Quyển 2 - Chương 28: Thể chất ác linh
Trong nháy mắt cười
29/11/2016
Quyển 2: Âm hồn.
Chuyển ngữ: Tuyết Mùa Hạ.
“Có gì khác?”
Nghe thấy thế Hạ Thiên Kỳ lập tức nhìn lên đồng hồ thì chợt nhận ra trên đó có thêm một biểu tượng chức năng.
Hắn ấn tay lên đó định xem thử nó có tác dụng gì nhưng sau khi ấn vài lần thì không thấy có chuyện gì xảy ra cả.
“Ngươi lại chơi ta sao?”
Hạ Thiên Kỳ quay sang bực tức nói với người trung niên.
“Không phải tương tác vật lý, mà dùng suy nghĩ. Nếu ngươi muốn xem thử biểu tượng chức năng thì chỉ cần liên tưởng tới nó là đã có thể kiểm tra.”
“Để ta thử.”
Hạ Thiên Kỳ làm theo lời của ông ta là dùng suy nghĩ khống chế đồng hồ, quả nhiên đúng như vậy, biểu tượng vốn không hề thay đổi kia đã bắt đầu chạy, sau đó lại có nhiều biểu tượng mới xuất hiện.
Phân biệt là:
[Thông báo], [Điểm vinh dự/ Đánh giá], [Liên lạc], [Tin quan trọng], [Kiểm tra thể chất], [Hỗ trợ nhân viên].
Hắn thử mở phần thông báo ra nhưng trên đó lại tạm thời trống không..
Sau đó hắn lại chọn phần Điểm vinh dự/Đánh giá. Lần này lại có thêm hai biểu tượng mới chia ra là Điểm vinh dự và Đánh giá. Hắn chọn Điểm vinh dự thì ngạc nhiên nhận thấy mình đang có 3 điểm.
Sau đó hắn lại chọn Đánh giá, lần này thì thấy được bên trong có hai phần đánh giá, một là phổ thông, một là ưu tú.
Điều này khiến Hạ Thiên Kỳ cực kì sung sướng, xem ra đánh giá phổ thông là cho lần ở thư viện Hâm Hoa, còn ưu tú chắc là cho việc ở học viện Tề Hà.
Nhưng nghĩ kĩ lại thì hắn cũng chưa từng giết quỷ, sao lại tự nhiên được phần đánh giá ưu tú này?
“Thứ này không có vấn đề gì chứ?”
“Tất nhiến là không.”
“Nhưng mà…” Hạ Thiên Kỳ vốn định nói chuyện mình chưa từng giết quỷ nhưng lại được có một phần đánh giá ưu tú ra nhưng vừa thấy bộ mặt khó chịu của ông ta thì lại ngậm miệng tiếp tục kiểm tra các chức năng.
Hắn mở ra Liên lạc thì thấy trên đồng hồ có giao diện gọi điện, rõ ràng là thứ này còn có thể dùng để liên lạc với người khác. Sau khi rời khỏi phần Liên lạc hắn mở tiếp phần tin tức trọng yếu, lần này lại không hề có gì.
“Tin tức quan trọng là gì?”
“Tin tức của công ty.”
“Ồ.” Hạ Thiên Kỳ có vẻ đã hiểu nên gật đầu hỏi tiếp:
“Vẫn là không hiểu gì.”
Nói xong hắn cũng không để ý tới người kia nữa mà tiếp tục nghiên cứu chiếc đồng hồ này, lần này hắn mở ra phần kiểm tra thể chất.
Sau khi chọn thì trên mặt đồng hồ xuất hiện một đoạn thông báo:
“Có tiến hành kiểm tra ngay bây giờ không?”
Hạ Thiên Kỳ gần như không nghĩ thêm gì đã chọn đồng ý, giây lát sau, hắn chợt thấy có một dòng điện chạy dọc toàn thân khiến hắn đau đớn kêu lớn rồi ngất đi.
Trong cơn mệ, hắn chợt mơ thấy một thứ cực kì quái lạ.
Trong giấc mộng hắn nhìn thấy một người phụ nữ có thai đang ngồi ở phòng chờ sinh. Có thể dễ dàng nhìn thấy gương mặt vô cùng khắc khổ của người này, không phải ai khác chính là mẹ của hắn. Khung cảnh xung quanh bỗng trở nên mơ hồ, không còn biết mình đang đứng ở đâu, có thể là trong bệnh viện, cũng có thể là ở trên xe ô tô rời xa bệnh viện.
Cũng trong lúc này bên người mẹ hắn bỗng có một đứa trẻ sơ sinh chỉ còn lại nửa người đang không ngừng khóc lớn thế nhưng trên mặt nó lại có một nụ cười khiến người ta lạnh hết sống lưng.
Tiếp đó nó lại lôi theo nửa người còn lại từ từ.. từ từ bò vào trong người mẹ hắn.
Khung cảnh lại thay đổi.
Hắn thấy một đứa bé sơ sinh đang nằm chúc đầu xuống được kết nối với cuống rốn của mẹ mình. Nhưng chẳng lâu sau đứa trẻ chỉ còn nửa người kia bỗng nhiên xuất hiện, tiếp đó hai hàm răng trên gương mặt đang cười của nó bỗng lộ ra rồi ác độc cắn lên cổ đứa bé kia..
Nó cứ ăn hết đứa bé kia như vậy, trong lúc đó, có thể vốn chỉ còn lại một nửa của nó lại bỗng mọc ra đầy đủ, cuối cùng nó còn lấy cuống rốn ấn lên rốn mình rồi mới chậm rãi nhắm mắt lại.
Khung cảnh lại tiếp tục thay đổi. Một cô y tá không rõ mặt đưa đứa bé cho mẹ hắn, sau đó run run nói:
“Đứa trẻ này.. vừa sinh ra đã cười!”
Giấc mơ bắt đầu tan vỡ, Hạ Thiên Kỳ cũng theo đó dần mở mắt. Hắn giật mình nhận ra mình vẫn giữ nguyên tư thế trước đó, hơn nữa cũng mới chỉ qua có mười giây.
Mơ màng hướng về người trung niên đang chăm chú nhìn mình xong hắn lại quay sang nhìn đồng hồ. Hắn bỗng nhận ra trên đó có bốn chữ màu đỏ to kín mặt đồng hồ đang không ngừng nhấp nháy – Thể chất ác linh!
“Thể chất ác linh?”
Hạ Thiên Kỳ mê mang nghĩ lại cảnh con quỷ anh kia đang từ từ ăn tươi đứa trẻ..
(Quỷ anh = quỷ sơ sinh)
“Thể chất của ngươi là ác linh.” Trung niên nghiêm túc nói.
“Vậy thì sao? Ngươi có thể nói rõ ràng cho ta biết được không, chứ đừng để lần nào ta cũng phải nghĩ nát óc nữa.”
Hạ Thiên Kỳ nóng nẩy nói, hoặc có thể, hắn đang sợ điều gì đó.
“Thể chất ác linh là.. linh hồn của ngươi là một quỷ vật!”
“Linh hồn của ta là một quỷ vật? Điều này… không thể nào!” Hạ Thiên Kỳ tức thời phản bác lại.
“Không có gì là không thể, kỳ thực mỗi người đều có một loại thể chất đặc thù, ít nhiều gì họ cũng đã bị quỷ vật ảnh hưởng. Những người có thể chất ác linh thì chỉ bị ảnh hưởng lớn hơn mà thôi.
Xem ra là ngươi từ lúc còn đang trong bầu mẹ đã bị quỷ anh…"
“Đủ rồi!” Hạ Thiên Kỳ không muốn nghe tiếp nên ngắt lời ông ta. Hắn cực kì không chấp nhận sự thực này.
Bởi vì nó không khác nào nói rằng tất cả những gì hắn vừa thấy đều là sự thực, hắn đã ăn đứa bé vốn là mình bây giờ.
“Chuyện này cũng không phải không thể chấp nhận.”
Người này có lẽ đã đoán được lí do Hạ Thiên Kỳ không chịu tiếp nhận điều đó nên nói thêm:
“Ngươi và con quỷ anh kia cũng chỉ kết hợp lại với nhau thôi, các ngươi bây giờ đã là một, cũng không thể nói ngươi là quỷ anh hay quỷ anh là ngươi. Giờ hai ngươi đã không còn có thể tách nhau ra được nữa.”
Nghe trung niên nói vậy thì Hạ Thiên Kỳ mới hơi an lòng. Hắn nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi:
“Vậy loại thể chất này có vấn đề gì không?”
“Người có thể chất các linh sẽ không thể học thuật trừ quỷ mà chỉ có một cách để nâng cao khả năng sống sót đó là tăng sức mạnh bản thân mà thôi. Nói đúng ra thì, ngươi không cần thông qua vật trung gian gì mà chỉ có thể trực tiếp đánh tay đôi với quỷ.”
“Vậy đây là chuyện tốt hay xấu?” Hạ Thiên Kỳ lo lắng hỏi tiếp:
“Tất nhiên là chuyện tốt, không chỉ có thể trực tiếp đối đầu với quỷ vật, còn có thể không bị mỵ quỷ phụ thân. Quỷ mỵ chính là những con quỷ có thể tạo ra ảo giác trong phạm vi nhỏ, đồng thời lại có thể phụ thân.”
Biết được điều này, Hạ Thiên Kỳ mới chợt hiểu vì sao mình được một phần đánh giá ưu tú, ra là vì mình có thể chất ác linh nên con quỷ kia khi phụ thân đã bị giết.
“Nhưng chắc cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, ta không tìm rằng loại thể chất này không hề có một điểm xấu nào!” Hạ Thiên Kỳ nghi ngờ nhìn người đàn ông kia.
Sự thực thì người đó cũng gật đầu đồng ý:
“Loại thể chất này cũng có chỗ xấu!”
Chuyển ngữ: Tuyết Mùa Hạ.
“Có gì khác?”
Nghe thấy thế Hạ Thiên Kỳ lập tức nhìn lên đồng hồ thì chợt nhận ra trên đó có thêm một biểu tượng chức năng.
Hắn ấn tay lên đó định xem thử nó có tác dụng gì nhưng sau khi ấn vài lần thì không thấy có chuyện gì xảy ra cả.
“Ngươi lại chơi ta sao?”
Hạ Thiên Kỳ quay sang bực tức nói với người trung niên.
“Không phải tương tác vật lý, mà dùng suy nghĩ. Nếu ngươi muốn xem thử biểu tượng chức năng thì chỉ cần liên tưởng tới nó là đã có thể kiểm tra.”
“Để ta thử.”
Hạ Thiên Kỳ làm theo lời của ông ta là dùng suy nghĩ khống chế đồng hồ, quả nhiên đúng như vậy, biểu tượng vốn không hề thay đổi kia đã bắt đầu chạy, sau đó lại có nhiều biểu tượng mới xuất hiện.
Phân biệt là:
[Thông báo], [Điểm vinh dự/ Đánh giá], [Liên lạc], [Tin quan trọng], [Kiểm tra thể chất], [Hỗ trợ nhân viên].
Hắn thử mở phần thông báo ra nhưng trên đó lại tạm thời trống không..
Sau đó hắn lại chọn phần Điểm vinh dự/Đánh giá. Lần này lại có thêm hai biểu tượng mới chia ra là Điểm vinh dự và Đánh giá. Hắn chọn Điểm vinh dự thì ngạc nhiên nhận thấy mình đang có 3 điểm.
Sau đó hắn lại chọn Đánh giá, lần này thì thấy được bên trong có hai phần đánh giá, một là phổ thông, một là ưu tú.
Điều này khiến Hạ Thiên Kỳ cực kì sung sướng, xem ra đánh giá phổ thông là cho lần ở thư viện Hâm Hoa, còn ưu tú chắc là cho việc ở học viện Tề Hà.
Nhưng nghĩ kĩ lại thì hắn cũng chưa từng giết quỷ, sao lại tự nhiên được phần đánh giá ưu tú này?
“Thứ này không có vấn đề gì chứ?”
“Tất nhiến là không.”
“Nhưng mà…” Hạ Thiên Kỳ vốn định nói chuyện mình chưa từng giết quỷ nhưng lại được có một phần đánh giá ưu tú ra nhưng vừa thấy bộ mặt khó chịu của ông ta thì lại ngậm miệng tiếp tục kiểm tra các chức năng.
Hắn mở ra Liên lạc thì thấy trên đồng hồ có giao diện gọi điện, rõ ràng là thứ này còn có thể dùng để liên lạc với người khác. Sau khi rời khỏi phần Liên lạc hắn mở tiếp phần tin tức trọng yếu, lần này lại không hề có gì.
“Tin tức quan trọng là gì?”
“Tin tức của công ty.”
“Ồ.” Hạ Thiên Kỳ có vẻ đã hiểu nên gật đầu hỏi tiếp:
“Vẫn là không hiểu gì.”
Nói xong hắn cũng không để ý tới người kia nữa mà tiếp tục nghiên cứu chiếc đồng hồ này, lần này hắn mở ra phần kiểm tra thể chất.
Sau khi chọn thì trên mặt đồng hồ xuất hiện một đoạn thông báo:
“Có tiến hành kiểm tra ngay bây giờ không?”
Hạ Thiên Kỳ gần như không nghĩ thêm gì đã chọn đồng ý, giây lát sau, hắn chợt thấy có một dòng điện chạy dọc toàn thân khiến hắn đau đớn kêu lớn rồi ngất đi.
Trong cơn mệ, hắn chợt mơ thấy một thứ cực kì quái lạ.
Trong giấc mộng hắn nhìn thấy một người phụ nữ có thai đang ngồi ở phòng chờ sinh. Có thể dễ dàng nhìn thấy gương mặt vô cùng khắc khổ của người này, không phải ai khác chính là mẹ của hắn. Khung cảnh xung quanh bỗng trở nên mơ hồ, không còn biết mình đang đứng ở đâu, có thể là trong bệnh viện, cũng có thể là ở trên xe ô tô rời xa bệnh viện.
Cũng trong lúc này bên người mẹ hắn bỗng có một đứa trẻ sơ sinh chỉ còn lại nửa người đang không ngừng khóc lớn thế nhưng trên mặt nó lại có một nụ cười khiến người ta lạnh hết sống lưng.
Tiếp đó nó lại lôi theo nửa người còn lại từ từ.. từ từ bò vào trong người mẹ hắn.
Khung cảnh lại thay đổi.
Hắn thấy một đứa bé sơ sinh đang nằm chúc đầu xuống được kết nối với cuống rốn của mẹ mình. Nhưng chẳng lâu sau đứa trẻ chỉ còn nửa người kia bỗng nhiên xuất hiện, tiếp đó hai hàm răng trên gương mặt đang cười của nó bỗng lộ ra rồi ác độc cắn lên cổ đứa bé kia..
Nó cứ ăn hết đứa bé kia như vậy, trong lúc đó, có thể vốn chỉ còn lại một nửa của nó lại bỗng mọc ra đầy đủ, cuối cùng nó còn lấy cuống rốn ấn lên rốn mình rồi mới chậm rãi nhắm mắt lại.
Khung cảnh lại tiếp tục thay đổi. Một cô y tá không rõ mặt đưa đứa bé cho mẹ hắn, sau đó run run nói:
“Đứa trẻ này.. vừa sinh ra đã cười!”
Giấc mơ bắt đầu tan vỡ, Hạ Thiên Kỳ cũng theo đó dần mở mắt. Hắn giật mình nhận ra mình vẫn giữ nguyên tư thế trước đó, hơn nữa cũng mới chỉ qua có mười giây.
Mơ màng hướng về người trung niên đang chăm chú nhìn mình xong hắn lại quay sang nhìn đồng hồ. Hắn bỗng nhận ra trên đó có bốn chữ màu đỏ to kín mặt đồng hồ đang không ngừng nhấp nháy – Thể chất ác linh!
“Thể chất ác linh?”
Hạ Thiên Kỳ mê mang nghĩ lại cảnh con quỷ anh kia đang từ từ ăn tươi đứa trẻ..
(Quỷ anh = quỷ sơ sinh)
“Thể chất của ngươi là ác linh.” Trung niên nghiêm túc nói.
“Vậy thì sao? Ngươi có thể nói rõ ràng cho ta biết được không, chứ đừng để lần nào ta cũng phải nghĩ nát óc nữa.”
Hạ Thiên Kỳ nóng nẩy nói, hoặc có thể, hắn đang sợ điều gì đó.
“Thể chất ác linh là.. linh hồn của ngươi là một quỷ vật!”
“Linh hồn của ta là một quỷ vật? Điều này… không thể nào!” Hạ Thiên Kỳ tức thời phản bác lại.
“Không có gì là không thể, kỳ thực mỗi người đều có một loại thể chất đặc thù, ít nhiều gì họ cũng đã bị quỷ vật ảnh hưởng. Những người có thể chất ác linh thì chỉ bị ảnh hưởng lớn hơn mà thôi.
Xem ra là ngươi từ lúc còn đang trong bầu mẹ đã bị quỷ anh…"
“Đủ rồi!” Hạ Thiên Kỳ không muốn nghe tiếp nên ngắt lời ông ta. Hắn cực kì không chấp nhận sự thực này.
Bởi vì nó không khác nào nói rằng tất cả những gì hắn vừa thấy đều là sự thực, hắn đã ăn đứa bé vốn là mình bây giờ.
“Chuyện này cũng không phải không thể chấp nhận.”
Người này có lẽ đã đoán được lí do Hạ Thiên Kỳ không chịu tiếp nhận điều đó nên nói thêm:
“Ngươi và con quỷ anh kia cũng chỉ kết hợp lại với nhau thôi, các ngươi bây giờ đã là một, cũng không thể nói ngươi là quỷ anh hay quỷ anh là ngươi. Giờ hai ngươi đã không còn có thể tách nhau ra được nữa.”
Nghe trung niên nói vậy thì Hạ Thiên Kỳ mới hơi an lòng. Hắn nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi:
“Vậy loại thể chất này có vấn đề gì không?”
“Người có thể chất các linh sẽ không thể học thuật trừ quỷ mà chỉ có một cách để nâng cao khả năng sống sót đó là tăng sức mạnh bản thân mà thôi. Nói đúng ra thì, ngươi không cần thông qua vật trung gian gì mà chỉ có thể trực tiếp đánh tay đôi với quỷ.”
“Vậy đây là chuyện tốt hay xấu?” Hạ Thiên Kỳ lo lắng hỏi tiếp:
“Tất nhiên là chuyện tốt, không chỉ có thể trực tiếp đối đầu với quỷ vật, còn có thể không bị mỵ quỷ phụ thân. Quỷ mỵ chính là những con quỷ có thể tạo ra ảo giác trong phạm vi nhỏ, đồng thời lại có thể phụ thân.”
Biết được điều này, Hạ Thiên Kỳ mới chợt hiểu vì sao mình được một phần đánh giá ưu tú, ra là vì mình có thể chất ác linh nên con quỷ kia khi phụ thân đã bị giết.
“Nhưng chắc cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, ta không tìm rằng loại thể chất này không hề có một điểm xấu nào!” Hạ Thiên Kỳ nghi ngờ nhìn người đàn ông kia.
Sự thực thì người đó cũng gật đầu đồng ý:
“Loại thể chất này cũng có chỗ xấu!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.