Quyển 1 - Chương 44: Ký ức
Trong nháy mắt cười
12/11/2017
Quỷ vực không hình không bóng cứ như vậy mà bao trùm lên cả gian nhà, Hạ Thiên Kỳ phun ra một làn khói thuốc dày đặc, một đôi mắt mang theo sát
khí cuồn cuộn lúc này đã biến thành màu ngọc lục bảo sâu thẳm.
"Đến giờ là đã nửa tháng rồi, thật sự mày bắt tao chờ đợi thật cực khổ mà."
Nữ quỷ vẻn vẹn chỉ mới là cấp ác quỷ, nhưng nếu bàn về sức mạnh thì xem như là mạnh hơn rất nhiều so với những quản lý cấp cao kia của Tăng Vũ, cũng không mạnh lắm, nhưng về cơ bản vẫn không phải là đối thủ của hắn.
Hiển nhiên nữ quỷ cũng có thể cảm giác được thực lực của đối phương mạnh mẽ hơn rất nhiều so với nó, vì vậy nên vừa nhìn thấy đã muốn chạy trốn không chút nghĩ ngợi.
Cảm giác được trên quỷ vực tản ra một đợt chập chờn rất nhẹ, Hạ Thiên Kỳ vẫn đứng yên tại chỗ không chút động tĩnh, nhưng mà ở không gian chỗ bốn phía xung quanh nữ thân thể nữ quỷ kia lúc này đột nhiên biến thành một cái khuôn vây chặt lại.
Sau đó, một tiếng nứt vỡ vang lên giống như chai rượu bị ném vỡ ra vang lên từ phía nữ quỷ rõ ràng.
Chắc chắn khi quỷ vực của hắn bao vây toàn bộ, nữ quỷ kia thử dùng quỷ vực phán kháng lại, thế nhưng đã bị hắn chèn ép đến mức vỡ thành từng mảnh vụn.
Mà sau khi quỷ vực của nữ quỷ hoàn toàn vỡ nát vụn, trong nháy mắt hắn lại nhìn đúng thời cơ, vốn ban đầu quỷ vực đang bao trùm lên cả căn phòng, trong thoáng chốc bắt đầu buộc chặt lại, hóa thành một cái bình quỷ vực trực tiếp vây chặt nữ quỷ lại bên trong.
"Để cho tao đợi đến tận bây giờ, muốn chạy trốn là không thể nào."
Hạ Thiên Kỳ nhìn nữ quỷ tuyên tán tử hình rồi sau đó quay qua mấy người vẫn may mắn còn sống nói:
"Không muốn chết thì nhanh chóng rời khỏi nơi này đi."
Mấy người may mắn còn sống sót trước đó sớm đã bị nữ quỷ hù dọa sợ đến mức mềm nhũn cả chân, sau khi nghe lời nói của Hạ Thiên Kỳ thì bọn họ mới lần nữa lấy lại chút tinh thần, vừa kêu khóc vừa chạy ra khỏi gian nhà.
Mà ở chỗ ban đầu bọn họ ngồi co quắp để lại một vũng chất lỏng rất lớn, hiển nhiên đã bị dọa sợ đến mức tiểu cả ra quần.
"Đừng giết ta, ta không dám! Ta không dám nữa!"
Sau khi mấy người may mắn còn sống sót rời đi, Hạ Thiên Kỳ vốn định một hơi nuốt chửng nữ quỷ kia, nhưng ngay vào lúc này, vậy mà nữ quỷ lại nhìn về phía hắn mở miệng phun ra tiếng người van xin hắn tha mạng.
Nghe lời van xin của nữ quỷ, trong lòng Hạ Thiên Kỳ khẽ động một chút, lại tạm thời gạt đi cái suy nghĩ trực tiếp nuốt chửng con quỷ vật này.
Dù sao đi nữa thì chuyện quỷ nói tiếng người hắn có thẩy thấy được không ít rồi, còn việc quỷ mở miệng van xin tha mạng hắn cũng đã từng thấy nhưng cũng không quá nhiều.
Có thể nói quỷ vật cũng không khác gì nhân loại, đều là một tộc quần rất khổng lồ.
Mà bọn chúng lấy tư cách là kẻ xâm lăng, bất kể là ở khu vực thứ hai hay là trong rất nhiều thế giới hiện thực phía dưới, cũng đều là thiên địch của nhân loại.
Thế nhưng những chuyện có liên quan đến tổ của quỷ vật thì lại không có mấy người có thể nói rất rõ ràng, càng không biết nguyên nhân quỷ vật xâm lấn.
Dĩ nhiên, cái bí ẩn nảy có thể có người biết, nhưng trong đó lại không bao gồm cả hắn.
Cho nên nếu như đối phương có khả năng nói, hắn vẫn vô cùng hy vọng có thể moi được trong miệng con nữ quỷ này nhằm biết được một số chuyện có liên quan đến nguồn gốc của quỷ vật.
"Muốn tao bỏ qua cho mày? Lý do đâu?"
Hạ Thiên Kỳ đặc biệt kiên nhẫn ngồi xuống trên ghế salon nhìn về phía nữ quỷ bị hắn phong tỏa gắt gao kia, nếu như ngay lúc này hắn đi thẳng vào phòng ngủ ngủ một giấc thì con nữ quỷ kia cũng chỉ có thể thành thành thật thật đợi ở chỗ này.
"Ta không biết lý do gì."
Không giống với đại đa số những con quỷ vật có thể mở miệng phun ra tiếng người kia, con nữ quỷ này có thể không chế ngữ điệu giọng nói của nó rất tự nhiên, hoàn toàn không giống như những con quỷ vật khác, không phải miễn cưỡng nặn ra từ để nói thành chữ, đa phần đều là gầm gừ rất lớn tiếng.
"Giọng nói như nhân loại vẫn rất có cố gắng, nhưng thật ra muốn tao buông tha cho mày cũng không phải là không có khả năng, chỉ cần màu trả lời tao mấy vấn đề."
"Ngươi hỏi đi." Nữ quỷ không dám không đáp ứng, nghe xong thì gật đầu một cái.
Hạ Thiên Kỳ càng nhìn con nữ quỷ này, càng cảm thấy nữ quỷ này quả nhiên không có chút khác biệt nào so với nhân loại nếu như không nhìn thấy đống thịt vụn nát nhừ rải đầy cả một gian phòng như thế này, có thể thật sự hắn sẽ không liên hệ nó giống với quỷ vật được.
"Làm thế nào mày đi vào nơi này được?"
"Ta đi thông qua không gian trọng hợp mà đến được nơi này."
"Không gian trọng hợp?"
Hạ Thiên Kỳ có cảm giác như mình đã từng nghe qua cách lý giải tương tự ở nơi nào đó rồi, nhưng đang lúc nhất thời lại nghĩ không ra.
Cũng may mà nữ quỷ này có giải thích rõ ràng:
"Khi ta vừa mới tỉnh dậy, thì toàn thân ta đã bị nhốt trong một khối không gian thu hẹp, trong khối không gian ấy chỉ có thể chứa đựng một mình ta, mang theo ta vẫn luôn phiêu bạt trong hư vô, mãi cho đến khi vách của khối không gian nhỏ kia trọng hợp cùng một chỗ với không gian ở nơi này, ta mới có thể thoát ra khỏi khối không gian nhỏ ấy.
Mà trong quá trình này, ta còn nhìn thấy rất nhiều không gian nhỏ giống hệt như ta, bọn họ cũng đều phiêu bạt trong hư vô, nhưng chỉ có một bộ phận thành công tìm được không gian trùng khớp, còn như một phần khác kia, hoặc là luôn luôn bị nhốt trong những khối không gian lớn lớn nhỏ nhỏ phiêu bạt không ngừng, hoặc là sẽ bị thần quang tiêu diệt."
Nghe nữ quỷ nói đến đây, Hạ Thiên Kỳ mới bừng tỉnh nhớ ra, hình như Trần Sinh cũng đã từng nói qua với hắn việc tương tự, khi đó Trần Sinh nói là do một người bạn của gã cho biết, trước khi mỗi một con quỷ vật buông xuống hiện thực, cả thân thể đều bị một tầng không gian bao vây quanh mình, chỉ có thời điểm khi vách không gian xảy ra hiện tượng ăn khớp thì mới có thể xâm nhập vào trong hiện thực.
Hiện tại nghe nữ quỷ nói như vậy, chuyện này đã có thể xác định được rồi.
"Mày nói hư vô, và thần quang vậy là cái gì?"
"Hư vô chính là một mặt khác của thế giới này, một mặt là giống như bây giờ, mặt khác chính là hư vô.
Còn như thần quang, ta cũng không biết đó là cái gì, chắc là một lực lượng nào đó chặn đánh, bởi vì đối tượng công kích chính của nó đều là kẻ hủy diệt có sức mạnh hùng mạnh hơn."
"Hư vô, thần quang kẻ hủy diệt..."
Trong đầu Hạ Thiên Kỳ dần dần hình thành những đường nét đại khái về vấn đề này, ở một mặt khác của thế giới là một mảnh quang cảnh hư vô không thể nhìn thấy được, trong đó tràn đầy không biết bao nhiêu con quỷ vật đang phiêu bạt chờ đợi thời cơ xâm nhập vào thực tế.
Trong quá trình, có một thứ sức mạnh mạnh mẽ đang không ngừng tìm kiếm quỷ vật mạnh mẽ sau đó tiêu diệt sạch bọn chúng ngay khi còn trong hư vô.
Kẻ hủy diệt, chắc chắn chính là tên riêng của quỷ vật dùng để gọi kẻ mạnh hơn so với mình, còn lại hư vô là một mặt khác của thế giới, mà thần quang, trong suy nghĩ của hắn thì rất có khả năng đó chính là những cấp cao của Minh Phủ chặn đánh những con quỷ vật mạnh mẽ kia.
Nếu như nghĩ như vậy, thì cũng gián tiếp chứng minh được những cấp cao bị phong tỏa ở khu vực thứ ba kia có lẽ vẫn chưa chết.
Bọn họ vẫn luôn ngăn chặn hành động xâm phạm của những con quỷ vật mạnh mẽ.
Sau khi Hạ Thiên Kỳ suy nghĩ trong thoáng chốc, lúc này liếc nhìn nữ quỷ kia hỏi:
"Vì sao các ngươi lại muốn xâm lấn thế giới này, lại còn vì sao muốn phát động một hồi giết chóc tàn nhẫn với con người của thế giới này?"
"Đây là ý nghĩa tồn tại của bọn ta, cũng là sứ mệnh mà bọn ta được trao trước khi đến nơi này.
Phá hoại tất cả mọi thứ ở nơi này, tiêu diệt toàn bộ sinh vật sống ở nơi này, đây chính là nguyên nhân."
Nói đến đây, trên mặt nữ quỷ cũng lộ ra vẻ đa cảm như được nhân tính hóa, tiếp theo giọng nói có hơi trầm thấp nói ra:
"Mệnh lệnh này không có cách nào đi được lại được, nếu như ta không giết người, không giết thật nhều người, không đi quét sạch nọi thứ ở nơi này, ta sẽ tan biến."
"Ý của mày là muốn nói, nếu như mày không đi giết người, thì chính mày sẽ chết?"
"Ừ, chính xác như những gì ngươi nói."
"Nghe vào sao giống như các ngươi bị nguyền rủa vậy?"
"Với những ký ức trước khi tiến vào trong hư vô, ta hoàn toàn không có đến một chút ý niệm nào.
Nhưng có một số thời gian ta thanh tỉnh lại, ta cố gắng hết sức để giữ bản thân mình duy trì trạng thái bình tĩnh, thế nhưng trong phần lớn thời gian, ta đều chìm đắm trong cuồng bạo, một lòng chỉ muốn giết người, chỉ muốn hành hạ bọn họ.
Ta không biết những kẻ hủy diệt khác có giống như ta bây giờ hay không, ít nhất thì ta không thích đi làm ra những chuyện như thế này."
Sự xảo trá của quỷ vật, đúng là Hạ Thiên Kỳ đã từng thông hiểu qua, cho nên với việc một con quỷ sẽ có mang trong lòng cách lý giải không đành lòng như thế này, trong lòng hắn thật sự có cái hoài nghi tương đối lớn.
"Đến giờ là đã nửa tháng rồi, thật sự mày bắt tao chờ đợi thật cực khổ mà."
Nữ quỷ vẻn vẹn chỉ mới là cấp ác quỷ, nhưng nếu bàn về sức mạnh thì xem như là mạnh hơn rất nhiều so với những quản lý cấp cao kia của Tăng Vũ, cũng không mạnh lắm, nhưng về cơ bản vẫn không phải là đối thủ của hắn.
Hiển nhiên nữ quỷ cũng có thể cảm giác được thực lực của đối phương mạnh mẽ hơn rất nhiều so với nó, vì vậy nên vừa nhìn thấy đã muốn chạy trốn không chút nghĩ ngợi.
Cảm giác được trên quỷ vực tản ra một đợt chập chờn rất nhẹ, Hạ Thiên Kỳ vẫn đứng yên tại chỗ không chút động tĩnh, nhưng mà ở không gian chỗ bốn phía xung quanh nữ thân thể nữ quỷ kia lúc này đột nhiên biến thành một cái khuôn vây chặt lại.
Sau đó, một tiếng nứt vỡ vang lên giống như chai rượu bị ném vỡ ra vang lên từ phía nữ quỷ rõ ràng.
Chắc chắn khi quỷ vực của hắn bao vây toàn bộ, nữ quỷ kia thử dùng quỷ vực phán kháng lại, thế nhưng đã bị hắn chèn ép đến mức vỡ thành từng mảnh vụn.
Mà sau khi quỷ vực của nữ quỷ hoàn toàn vỡ nát vụn, trong nháy mắt hắn lại nhìn đúng thời cơ, vốn ban đầu quỷ vực đang bao trùm lên cả căn phòng, trong thoáng chốc bắt đầu buộc chặt lại, hóa thành một cái bình quỷ vực trực tiếp vây chặt nữ quỷ lại bên trong.
"Để cho tao đợi đến tận bây giờ, muốn chạy trốn là không thể nào."
Hạ Thiên Kỳ nhìn nữ quỷ tuyên tán tử hình rồi sau đó quay qua mấy người vẫn may mắn còn sống nói:
"Không muốn chết thì nhanh chóng rời khỏi nơi này đi."
Mấy người may mắn còn sống sót trước đó sớm đã bị nữ quỷ hù dọa sợ đến mức mềm nhũn cả chân, sau khi nghe lời nói của Hạ Thiên Kỳ thì bọn họ mới lần nữa lấy lại chút tinh thần, vừa kêu khóc vừa chạy ra khỏi gian nhà.
Mà ở chỗ ban đầu bọn họ ngồi co quắp để lại một vũng chất lỏng rất lớn, hiển nhiên đã bị dọa sợ đến mức tiểu cả ra quần.
"Đừng giết ta, ta không dám! Ta không dám nữa!"
Sau khi mấy người may mắn còn sống sót rời đi, Hạ Thiên Kỳ vốn định một hơi nuốt chửng nữ quỷ kia, nhưng ngay vào lúc này, vậy mà nữ quỷ lại nhìn về phía hắn mở miệng phun ra tiếng người van xin hắn tha mạng.
Nghe lời van xin của nữ quỷ, trong lòng Hạ Thiên Kỳ khẽ động một chút, lại tạm thời gạt đi cái suy nghĩ trực tiếp nuốt chửng con quỷ vật này.
Dù sao đi nữa thì chuyện quỷ nói tiếng người hắn có thẩy thấy được không ít rồi, còn việc quỷ mở miệng van xin tha mạng hắn cũng đã từng thấy nhưng cũng không quá nhiều.
Có thể nói quỷ vật cũng không khác gì nhân loại, đều là một tộc quần rất khổng lồ.
Mà bọn chúng lấy tư cách là kẻ xâm lăng, bất kể là ở khu vực thứ hai hay là trong rất nhiều thế giới hiện thực phía dưới, cũng đều là thiên địch của nhân loại.
Thế nhưng những chuyện có liên quan đến tổ của quỷ vật thì lại không có mấy người có thể nói rất rõ ràng, càng không biết nguyên nhân quỷ vật xâm lấn.
Dĩ nhiên, cái bí ẩn nảy có thể có người biết, nhưng trong đó lại không bao gồm cả hắn.
Cho nên nếu như đối phương có khả năng nói, hắn vẫn vô cùng hy vọng có thể moi được trong miệng con nữ quỷ này nhằm biết được một số chuyện có liên quan đến nguồn gốc của quỷ vật.
"Muốn tao bỏ qua cho mày? Lý do đâu?"
Hạ Thiên Kỳ đặc biệt kiên nhẫn ngồi xuống trên ghế salon nhìn về phía nữ quỷ bị hắn phong tỏa gắt gao kia, nếu như ngay lúc này hắn đi thẳng vào phòng ngủ ngủ một giấc thì con nữ quỷ kia cũng chỉ có thể thành thành thật thật đợi ở chỗ này.
"Ta không biết lý do gì."
Không giống với đại đa số những con quỷ vật có thể mở miệng phun ra tiếng người kia, con nữ quỷ này có thể không chế ngữ điệu giọng nói của nó rất tự nhiên, hoàn toàn không giống như những con quỷ vật khác, không phải miễn cưỡng nặn ra từ để nói thành chữ, đa phần đều là gầm gừ rất lớn tiếng.
"Giọng nói như nhân loại vẫn rất có cố gắng, nhưng thật ra muốn tao buông tha cho mày cũng không phải là không có khả năng, chỉ cần màu trả lời tao mấy vấn đề."
"Ngươi hỏi đi." Nữ quỷ không dám không đáp ứng, nghe xong thì gật đầu một cái.
Hạ Thiên Kỳ càng nhìn con nữ quỷ này, càng cảm thấy nữ quỷ này quả nhiên không có chút khác biệt nào so với nhân loại nếu như không nhìn thấy đống thịt vụn nát nhừ rải đầy cả một gian phòng như thế này, có thể thật sự hắn sẽ không liên hệ nó giống với quỷ vật được.
"Làm thế nào mày đi vào nơi này được?"
"Ta đi thông qua không gian trọng hợp mà đến được nơi này."
"Không gian trọng hợp?"
Hạ Thiên Kỳ có cảm giác như mình đã từng nghe qua cách lý giải tương tự ở nơi nào đó rồi, nhưng đang lúc nhất thời lại nghĩ không ra.
Cũng may mà nữ quỷ này có giải thích rõ ràng:
"Khi ta vừa mới tỉnh dậy, thì toàn thân ta đã bị nhốt trong một khối không gian thu hẹp, trong khối không gian ấy chỉ có thể chứa đựng một mình ta, mang theo ta vẫn luôn phiêu bạt trong hư vô, mãi cho đến khi vách của khối không gian nhỏ kia trọng hợp cùng một chỗ với không gian ở nơi này, ta mới có thể thoát ra khỏi khối không gian nhỏ ấy.
Mà trong quá trình này, ta còn nhìn thấy rất nhiều không gian nhỏ giống hệt như ta, bọn họ cũng đều phiêu bạt trong hư vô, nhưng chỉ có một bộ phận thành công tìm được không gian trùng khớp, còn như một phần khác kia, hoặc là luôn luôn bị nhốt trong những khối không gian lớn lớn nhỏ nhỏ phiêu bạt không ngừng, hoặc là sẽ bị thần quang tiêu diệt."
Nghe nữ quỷ nói đến đây, Hạ Thiên Kỳ mới bừng tỉnh nhớ ra, hình như Trần Sinh cũng đã từng nói qua với hắn việc tương tự, khi đó Trần Sinh nói là do một người bạn của gã cho biết, trước khi mỗi một con quỷ vật buông xuống hiện thực, cả thân thể đều bị một tầng không gian bao vây quanh mình, chỉ có thời điểm khi vách không gian xảy ra hiện tượng ăn khớp thì mới có thể xâm nhập vào trong hiện thực.
Hiện tại nghe nữ quỷ nói như vậy, chuyện này đã có thể xác định được rồi.
"Mày nói hư vô, và thần quang vậy là cái gì?"
"Hư vô chính là một mặt khác của thế giới này, một mặt là giống như bây giờ, mặt khác chính là hư vô.
Còn như thần quang, ta cũng không biết đó là cái gì, chắc là một lực lượng nào đó chặn đánh, bởi vì đối tượng công kích chính của nó đều là kẻ hủy diệt có sức mạnh hùng mạnh hơn."
"Hư vô, thần quang kẻ hủy diệt..."
Trong đầu Hạ Thiên Kỳ dần dần hình thành những đường nét đại khái về vấn đề này, ở một mặt khác của thế giới là một mảnh quang cảnh hư vô không thể nhìn thấy được, trong đó tràn đầy không biết bao nhiêu con quỷ vật đang phiêu bạt chờ đợi thời cơ xâm nhập vào thực tế.
Trong quá trình, có một thứ sức mạnh mạnh mẽ đang không ngừng tìm kiếm quỷ vật mạnh mẽ sau đó tiêu diệt sạch bọn chúng ngay khi còn trong hư vô.
Kẻ hủy diệt, chắc chắn chính là tên riêng của quỷ vật dùng để gọi kẻ mạnh hơn so với mình, còn lại hư vô là một mặt khác của thế giới, mà thần quang, trong suy nghĩ của hắn thì rất có khả năng đó chính là những cấp cao của Minh Phủ chặn đánh những con quỷ vật mạnh mẽ kia.
Nếu như nghĩ như vậy, thì cũng gián tiếp chứng minh được những cấp cao bị phong tỏa ở khu vực thứ ba kia có lẽ vẫn chưa chết.
Bọn họ vẫn luôn ngăn chặn hành động xâm phạm của những con quỷ vật mạnh mẽ.
Sau khi Hạ Thiên Kỳ suy nghĩ trong thoáng chốc, lúc này liếc nhìn nữ quỷ kia hỏi:
"Vì sao các ngươi lại muốn xâm lấn thế giới này, lại còn vì sao muốn phát động một hồi giết chóc tàn nhẫn với con người của thế giới này?"
"Đây là ý nghĩa tồn tại của bọn ta, cũng là sứ mệnh mà bọn ta được trao trước khi đến nơi này.
Phá hoại tất cả mọi thứ ở nơi này, tiêu diệt toàn bộ sinh vật sống ở nơi này, đây chính là nguyên nhân."
Nói đến đây, trên mặt nữ quỷ cũng lộ ra vẻ đa cảm như được nhân tính hóa, tiếp theo giọng nói có hơi trầm thấp nói ra:
"Mệnh lệnh này không có cách nào đi được lại được, nếu như ta không giết người, không giết thật nhều người, không đi quét sạch nọi thứ ở nơi này, ta sẽ tan biến."
"Ý của mày là muốn nói, nếu như mày không đi giết người, thì chính mày sẽ chết?"
"Ừ, chính xác như những gì ngươi nói."
"Nghe vào sao giống như các ngươi bị nguyền rủa vậy?"
"Với những ký ức trước khi tiến vào trong hư vô, ta hoàn toàn không có đến một chút ý niệm nào.
Nhưng có một số thời gian ta thanh tỉnh lại, ta cố gắng hết sức để giữ bản thân mình duy trì trạng thái bình tĩnh, thế nhưng trong phần lớn thời gian, ta đều chìm đắm trong cuồng bạo, một lòng chỉ muốn giết người, chỉ muốn hành hạ bọn họ.
Ta không biết những kẻ hủy diệt khác có giống như ta bây giờ hay không, ít nhất thì ta không thích đi làm ra những chuyện như thế này."
Sự xảo trá của quỷ vật, đúng là Hạ Thiên Kỳ đã từng thông hiểu qua, cho nên với việc một con quỷ sẽ có mang trong lòng cách lý giải không đành lòng như thế này, trong lòng hắn thật sự có cái hoài nghi tương đối lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.