Chương 799: Bất an
Trong Nháy Mắt Cười Cười
20/05/2020
Dịch: Hàn Phong Vũ
Mặc kệ sự thật có phải như hắn phỏng đoán hay không, ít nhất lúc này hắn đã tìm được một lời giải thích nhìn như hợp lý.
Trái lại, nhận thức của hắn với mẹ hắn lại lần nữa trở nên mơ hồ, hoặc giả, hắn chưa bao giờ hiểu thật sự.
Ác quỷ ngoài có quỷ vực, năng lực thiên phú ra, còn có một năng lực mà người cấp lệ quỷ không có, đó chính là năng lực sinh mệnh mạnh mẽ.
Dưới tình huống bình thường, người nằm trong cấp ác quỷ, coi như có bị chém rơi đầu thì vẫn không chết đi, trừ phi thân thể hoàn toàn bị đánh nát.
Cho nên muốn giết chết một người cấp ác quỷ rất khó, cũng là vì nếu không nổ nát bấy, như vậy thì vẫn còn khả năng khôi phục.
Hạ Thiên Kỳ chỉ lý giải được những thứ này của cấp ác quỷ, có điều chỉ vẻn vẹn ba điểm này, không tính trên trữ lượng quỷ khí cũng đã tương đối trâu bò. Đương nhiên sau khi hắn hiểu rõ những điều này trong lòng cũng âm thầm vui mừng, cảm thấy lúc đó bọn họ có thể sống sót dưới tay Giang Chấn, thật là đã đốt cao hương.
Tất cả mọi thứ tựa như những gì Giang Chấn nói lúc đó, trong mắt hắn, lúc đó mỗi một người trong bọn họ đều là một con kiến một cước là có thể giết chết, nên hoàn toàn không để trong lòng, bằng không nếu Giang Chấn vừa lên tới là đã thả ra quỷ vực, cũng không có hắn hiện tại.
Trách không được mọi người thường nói, biết càng nhiều càng nhát gan, bây giờ Hạ Thiên Kỳ tràn đầy nhận thức, so với cấp lệ quỷ, cấp ác quỷ thật sự mạnh hơn rất nhiều.
Hoàn toàn không phải là chuyện có thể dùng số lượng để đối phó.
May mà có mẹ hắn giúp hắn một tay, nếu là trước kia nếu hắn đi đụng độ với con búp bê ác quỷ kia, tuyệt đối chết không có chỗ chôn, có lẽ nếu nói phản kháng chỉ là tuyệt vọng đấu tranh giãy chết, hoàn toàn không có chút ý nghĩa nào.
"Cám ơn người, mẹ, con nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ, có một ngày tháo bỏ phong ấn này cho người tự do."
Hạ Thiên Kỳ chạm lên ấn ký vòng tròn trên ngực, trong lòng âm thầm hứa với mẹ của hắn.
Tối hôm nay, với một số người ở thành phố Bắc An mà nói, tuyệt đối là một đêm khó ngủ.
- ---
Trong đồn cảnh sát, rất nhiều lãnh đạo thành phố bao gồm cả Diệp Kiện bên trong, toàn bộ tập trung trong một sảnh, vấn đề cần phải giải quyết chính là quỷ lầu ở đường Hà Sơn, và Hạ Thiên Kỳ lấy tư cách là người duy nhất biết tất cả mọi chuyện may mắn sống sót kia, đã biến mất quỷ dị dưới sự bao vây của toàn bộ lực lượng vũ trang.
Mặc dù Diệp Kiện chỉ là một tổ trưởng tổ chuyên án, nhưng hắn cũng chấp hành mệnh lệnh trong tỉnh hạ xuống, ở chỗ này tương đương với một khâm sai. Huống chi vụ án này là hắn toàn quyền phụ trách, hiện tại xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn cũng hoàn toàn không có lý do để vắng mặt trong hội nghị này.
Bầu không khí tương đối nghiêm túc, vì cho dù là ai cũng biết chuyện này sẽ tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng.
Trên đời này có thần hay không, có quỷ hay không, bọn họ đều không lo lắng, bọn họ lo lắng chính là những sự tồn tại không nên xuất hiện này, sẽ mang đến bao nhiêu ảnh hưởng cho người dân.
Hiện tại con đường mạng lưới giao tiếp, truyền bá thông tin quá nhiều, đây cũng không phải chuyện của riêng Bắc An, hoặc là ở khu tỉnh nào đó của Bắc An, mà đã nâng lên đến một mức độ ZF*.
*ZF: Viết tắt của Zone of Fire = Khu vực lửa: đây là một khu vực mà trong đó một đơn vị mặt đất được chỉ định hoặc tàu hỏa lực cung cấp. Lửa có thể hoặc không thể được quan sát thấy.
Vì nếu không tìm được cách giải quyết, chuyện không cần tới ngày mai, hoặc giả chỉ cần một phút đồng hồ thôi, sẽ lan truyền khắp các nơi.
Cái này tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng cho xã hội, mặc dù bọn họ nghĩ không ra, nhưng bọn hắn lại e sợ nó thật sự xảy ra.
"Tình hình cặn kẽ liên quan tới vụ án này, tôi đã chuyển giao cho cấp trên, thế nhưng cấp trên vẫn không đưa ra chỉ thị.
Đương nhiên, tôi cảm thấy đó cũng không phải chỗ quan trọng, hoặc giả các vị đang ngồi rtong chúng ta, lúc này đều cần suy nghĩ vấn đề an toàn cá nhân một chút.
Vì toàn bộ đường cao tốc đều xuất hiện sương mù, người đi vào đến nay đều quay trở lại, mặc dù điện thoại di động vẫn gọi được, nhưng mặc kệ gọi cho ai, cũng không một ai nhận điện.
Internet mặc dù nhìn qua không thành vấn đề, thế nhưng giới hạn thông tin trong phạm vi thành phố Bắc An vẫn có thể thực hiện lan truyền tin tức. Còn trạm tàu hỏa, bén xe, thì hoàn toàn biến mất.
Những thứ này đều là thông tin tôi vừa lấy được, nơi này, khu đô thị này, đã gặp quỷ."
Diệp Kiện ngắt đứt đám người đang thảo luận sôi nổi, nói ra tin xấu hắn vừa mới nhận được.
Sau khi mọi người nghe xong đều có vẻ khó mà tin được, đều cảm thấy đây là một chuyện thiên phương dạ đàm* buồn cười, đều nhao nhao chất vấn thông tin nặng ký mà Diệp Kiện vừa mới mang tới cho bọn hắn này.
*Thiên phương dạ đàm: chuyện mơ tưởng hão huyền, chuyện sẽ không xảy ra.
Về phản ứng của tất cả mọi người, Diệp kiện cũng không cảm thấy gì lạ, vì hắn biết rõ, bị logic gặm nhấm quá lâu, bị thứ thói quen cố hữu ăn sâu vào suy nghĩ, chính là bất cứ kẻ nào cũng rất khó thoáng cái tiếp nhận cái thứ vượt quá nhận thức này.
Có thể nói người càng lý trí, càng khó mà tin được.
Nếu không phải bản thân lý giải rõ ràng vụ án này, lại tận mắt thấy một màn khó mà tưởng tượng xảy ra ở tòa quỷ lầu kia, hắn tuyệt tối cũng không tin tưởng chút nào.
Mặc dù tới bây giờ, trong lòng hắn vẫn rất mâu thuẫn, một mặt cảm giác những gì mình thấy tận mắt là thật, lại có nhiều bằng chứng chứng thực như vậy, nên hoàn toàn là chuyện không thể nghi ngờ.
Nhưng bên kia, thói quen tư duy mười mấy năm, nhận thức mười mấy năm, lại khiến hắn khó mà tiếp nhận.
Dùng một hình tượng để giải thích trong lòng bọn họ, chính là tin tưởng thuộc về tin tưởng, nhưng không ai bằng lòng chấp nhận.
Diệp Kiện rút một điếu thuốc, sau đó châm lên dưới cái nhìn soi mói của mọi người, sau khi hút một hơi thật mạnh, hắn lại tiếp tục nói:
"Tôi cũng như mọi người, cũng không muốn tin chuyện xảy ra ở nơi này, thế nhưng không có cách nào, sự thực chính là sự thực, cũng không phải nói chỉ cần chúng ta không tin, không chấp nhận, là có thể thay đổi.
Có thể nói tình hình hiện tại, đã hoàn toàn vượt ra khỏi tầm tay của chúng ta, càng là hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi năng lực của chúng ta.
Bây giờ lực lượng phòng bị nhiều như vậy, thành phố Bắc An đã một thân một mình, mấy ngày sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì, có thể ngay cả chúng ta suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được.
Thay vì như vậy, không bằng chúng ta làm hết những chuyện nên làm, có thể làm, còn việc còn lại chúng ta nên cầu khấn với nhau đi.
Gửi hy vọng vào người bên ngoài, có thể phát hiện khác thường của Bắc An, từ đó tìm được cách giải quyết.
Đương nhiên, còn phải hy vọng nơi này không còn chuyện gì khác thường xảy ra nữa.
Sở dĩ tôi nói nhiều như vậy, đây coi như là kiến nghị tôi đưa ra cho mọi người, cũng coi là quyết định của mình. Theo lý thuyết thì cái này đã vượt quá vụ án của bản thân, tôi không có tư cách lên tiếng, nhưng dù sao đã một mạch lăn lộn nhiều năm như vậy, khứu giác vẫn rất nhạy bén với một số nguy hiểm.
Tôi ngửi được mùi nguy hiểm, một mùi vị tử vong nồng nặc."
- ---
Trong khách sạn, Hạ Thiên Kỳ vừa tắm rửa xong lau khô người nằm trên giường.
Vì tồn tại của quỷ vực, nên hắn có thể biết rõ cảnh tượng trong mấy phòng khác.
Vì dụ như phòng nào có phụ nữ đang tắm, phòng nào đang có trai gái triền miên, phòng nào đang có người nói chuyện nhẹ nhàng.
"Quỷ vực này thật đúng là thần khí nhìn lén, sau này Sở Mộng Kỳ và Tĩnh Thù tắm rửa, chẳng phải mình muốn nhìn thì nhìn?"
Hạ Thiên Kỳ đột nhiên nghĩ tới chuyện này không giải thích được, sau đó vội vàng vuốt mặt của mình một cái, cảm thấy cái ý nghĩ này thật quá đê tiện. Huống chi hiện tại cũng không phải lúc nghĩ mấy chuyện này, còn có chuyện dạo quanh sống chết chưa nghĩ xong.
Nghĩ tới con búp bê ác quỷ kia, Hạ Thiên Kỳ nhất thời thu hồi một phần quỷ vực, nhưng vì lý do an toàn, hai tầng trên dưới chỗ ở của hắn vẫn bao phủ, chính là sợ con ác quỷ kia lại đột nhiên xuất hiện.
Lúc này không rõ ác quỷ mục tiêu ở nơi nào, nó sẽ làm gì cũng không tiện nắm bắt, điều duy nhất hắn có thể dùng để phân tích, cũng chỉ có nguồn gốc hình thành con ác quỷ kia.
Dựa theo cách nói của Lãnh Nguyệt, và khả năng hắn có thể nghĩ tới, trước kia con ác quỷ kia chỉ là một thứ như quỷ mị, bị ông nội hắn đưa vào trong búp bê dùng làm mắt trận, sau đó bình thường ngụy trang thành mẹ của hắn liên lạc với hắn.
Sở dĩ sẽ biến thành ác quỷ, lại là do thông qua hấp thu sát khí và quỷ khí, từ đó nới trưởng thành cái bộ dạng như bây giờ.
Một điểm này, lúc mẹ của hắn cũng đã nói lúc giải quyết phân thân của con ác quỷ kia.
Có thể nói, ác quỷ kia là thứ dựa vào vô số sát khí và quỷ khí miễn cưỡng chồng chất mà ra.
Mặc kệ sự thật có phải như hắn phỏng đoán hay không, ít nhất lúc này hắn đã tìm được một lời giải thích nhìn như hợp lý.
Trái lại, nhận thức của hắn với mẹ hắn lại lần nữa trở nên mơ hồ, hoặc giả, hắn chưa bao giờ hiểu thật sự.
Ác quỷ ngoài có quỷ vực, năng lực thiên phú ra, còn có một năng lực mà người cấp lệ quỷ không có, đó chính là năng lực sinh mệnh mạnh mẽ.
Dưới tình huống bình thường, người nằm trong cấp ác quỷ, coi như có bị chém rơi đầu thì vẫn không chết đi, trừ phi thân thể hoàn toàn bị đánh nát.
Cho nên muốn giết chết một người cấp ác quỷ rất khó, cũng là vì nếu không nổ nát bấy, như vậy thì vẫn còn khả năng khôi phục.
Hạ Thiên Kỳ chỉ lý giải được những thứ này của cấp ác quỷ, có điều chỉ vẻn vẹn ba điểm này, không tính trên trữ lượng quỷ khí cũng đã tương đối trâu bò. Đương nhiên sau khi hắn hiểu rõ những điều này trong lòng cũng âm thầm vui mừng, cảm thấy lúc đó bọn họ có thể sống sót dưới tay Giang Chấn, thật là đã đốt cao hương.
Tất cả mọi thứ tựa như những gì Giang Chấn nói lúc đó, trong mắt hắn, lúc đó mỗi một người trong bọn họ đều là một con kiến một cước là có thể giết chết, nên hoàn toàn không để trong lòng, bằng không nếu Giang Chấn vừa lên tới là đã thả ra quỷ vực, cũng không có hắn hiện tại.
Trách không được mọi người thường nói, biết càng nhiều càng nhát gan, bây giờ Hạ Thiên Kỳ tràn đầy nhận thức, so với cấp lệ quỷ, cấp ác quỷ thật sự mạnh hơn rất nhiều.
Hoàn toàn không phải là chuyện có thể dùng số lượng để đối phó.
May mà có mẹ hắn giúp hắn một tay, nếu là trước kia nếu hắn đi đụng độ với con búp bê ác quỷ kia, tuyệt đối chết không có chỗ chôn, có lẽ nếu nói phản kháng chỉ là tuyệt vọng đấu tranh giãy chết, hoàn toàn không có chút ý nghĩa nào.
"Cám ơn người, mẹ, con nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ, có một ngày tháo bỏ phong ấn này cho người tự do."
Hạ Thiên Kỳ chạm lên ấn ký vòng tròn trên ngực, trong lòng âm thầm hứa với mẹ của hắn.
Tối hôm nay, với một số người ở thành phố Bắc An mà nói, tuyệt đối là một đêm khó ngủ.
- ---
Trong đồn cảnh sát, rất nhiều lãnh đạo thành phố bao gồm cả Diệp Kiện bên trong, toàn bộ tập trung trong một sảnh, vấn đề cần phải giải quyết chính là quỷ lầu ở đường Hà Sơn, và Hạ Thiên Kỳ lấy tư cách là người duy nhất biết tất cả mọi chuyện may mắn sống sót kia, đã biến mất quỷ dị dưới sự bao vây của toàn bộ lực lượng vũ trang.
Mặc dù Diệp Kiện chỉ là một tổ trưởng tổ chuyên án, nhưng hắn cũng chấp hành mệnh lệnh trong tỉnh hạ xuống, ở chỗ này tương đương với một khâm sai. Huống chi vụ án này là hắn toàn quyền phụ trách, hiện tại xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn cũng hoàn toàn không có lý do để vắng mặt trong hội nghị này.
Bầu không khí tương đối nghiêm túc, vì cho dù là ai cũng biết chuyện này sẽ tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng.
Trên đời này có thần hay không, có quỷ hay không, bọn họ đều không lo lắng, bọn họ lo lắng chính là những sự tồn tại không nên xuất hiện này, sẽ mang đến bao nhiêu ảnh hưởng cho người dân.
Hiện tại con đường mạng lưới giao tiếp, truyền bá thông tin quá nhiều, đây cũng không phải chuyện của riêng Bắc An, hoặc là ở khu tỉnh nào đó của Bắc An, mà đã nâng lên đến một mức độ ZF*.
*ZF: Viết tắt của Zone of Fire = Khu vực lửa: đây là một khu vực mà trong đó một đơn vị mặt đất được chỉ định hoặc tàu hỏa lực cung cấp. Lửa có thể hoặc không thể được quan sát thấy.
Vì nếu không tìm được cách giải quyết, chuyện không cần tới ngày mai, hoặc giả chỉ cần một phút đồng hồ thôi, sẽ lan truyền khắp các nơi.
Cái này tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng cho xã hội, mặc dù bọn họ nghĩ không ra, nhưng bọn hắn lại e sợ nó thật sự xảy ra.
"Tình hình cặn kẽ liên quan tới vụ án này, tôi đã chuyển giao cho cấp trên, thế nhưng cấp trên vẫn không đưa ra chỉ thị.
Đương nhiên, tôi cảm thấy đó cũng không phải chỗ quan trọng, hoặc giả các vị đang ngồi rtong chúng ta, lúc này đều cần suy nghĩ vấn đề an toàn cá nhân một chút.
Vì toàn bộ đường cao tốc đều xuất hiện sương mù, người đi vào đến nay đều quay trở lại, mặc dù điện thoại di động vẫn gọi được, nhưng mặc kệ gọi cho ai, cũng không một ai nhận điện.
Internet mặc dù nhìn qua không thành vấn đề, thế nhưng giới hạn thông tin trong phạm vi thành phố Bắc An vẫn có thể thực hiện lan truyền tin tức. Còn trạm tàu hỏa, bén xe, thì hoàn toàn biến mất.
Những thứ này đều là thông tin tôi vừa lấy được, nơi này, khu đô thị này, đã gặp quỷ."
Diệp Kiện ngắt đứt đám người đang thảo luận sôi nổi, nói ra tin xấu hắn vừa mới nhận được.
Sau khi mọi người nghe xong đều có vẻ khó mà tin được, đều cảm thấy đây là một chuyện thiên phương dạ đàm* buồn cười, đều nhao nhao chất vấn thông tin nặng ký mà Diệp Kiện vừa mới mang tới cho bọn hắn này.
*Thiên phương dạ đàm: chuyện mơ tưởng hão huyền, chuyện sẽ không xảy ra.
Về phản ứng của tất cả mọi người, Diệp kiện cũng không cảm thấy gì lạ, vì hắn biết rõ, bị logic gặm nhấm quá lâu, bị thứ thói quen cố hữu ăn sâu vào suy nghĩ, chính là bất cứ kẻ nào cũng rất khó thoáng cái tiếp nhận cái thứ vượt quá nhận thức này.
Có thể nói người càng lý trí, càng khó mà tin được.
Nếu không phải bản thân lý giải rõ ràng vụ án này, lại tận mắt thấy một màn khó mà tưởng tượng xảy ra ở tòa quỷ lầu kia, hắn tuyệt tối cũng không tin tưởng chút nào.
Mặc dù tới bây giờ, trong lòng hắn vẫn rất mâu thuẫn, một mặt cảm giác những gì mình thấy tận mắt là thật, lại có nhiều bằng chứng chứng thực như vậy, nên hoàn toàn là chuyện không thể nghi ngờ.
Nhưng bên kia, thói quen tư duy mười mấy năm, nhận thức mười mấy năm, lại khiến hắn khó mà tiếp nhận.
Dùng một hình tượng để giải thích trong lòng bọn họ, chính là tin tưởng thuộc về tin tưởng, nhưng không ai bằng lòng chấp nhận.
Diệp Kiện rút một điếu thuốc, sau đó châm lên dưới cái nhìn soi mói của mọi người, sau khi hút một hơi thật mạnh, hắn lại tiếp tục nói:
"Tôi cũng như mọi người, cũng không muốn tin chuyện xảy ra ở nơi này, thế nhưng không có cách nào, sự thực chính là sự thực, cũng không phải nói chỉ cần chúng ta không tin, không chấp nhận, là có thể thay đổi.
Có thể nói tình hình hiện tại, đã hoàn toàn vượt ra khỏi tầm tay của chúng ta, càng là hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi năng lực của chúng ta.
Bây giờ lực lượng phòng bị nhiều như vậy, thành phố Bắc An đã một thân một mình, mấy ngày sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì, có thể ngay cả chúng ta suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được.
Thay vì như vậy, không bằng chúng ta làm hết những chuyện nên làm, có thể làm, còn việc còn lại chúng ta nên cầu khấn với nhau đi.
Gửi hy vọng vào người bên ngoài, có thể phát hiện khác thường của Bắc An, từ đó tìm được cách giải quyết.
Đương nhiên, còn phải hy vọng nơi này không còn chuyện gì khác thường xảy ra nữa.
Sở dĩ tôi nói nhiều như vậy, đây coi như là kiến nghị tôi đưa ra cho mọi người, cũng coi là quyết định của mình. Theo lý thuyết thì cái này đã vượt quá vụ án của bản thân, tôi không có tư cách lên tiếng, nhưng dù sao đã một mạch lăn lộn nhiều năm như vậy, khứu giác vẫn rất nhạy bén với một số nguy hiểm.
Tôi ngửi được mùi nguy hiểm, một mùi vị tử vong nồng nặc."
- ---
Trong khách sạn, Hạ Thiên Kỳ vừa tắm rửa xong lau khô người nằm trên giường.
Vì tồn tại của quỷ vực, nên hắn có thể biết rõ cảnh tượng trong mấy phòng khác.
Vì dụ như phòng nào có phụ nữ đang tắm, phòng nào đang có trai gái triền miên, phòng nào đang có người nói chuyện nhẹ nhàng.
"Quỷ vực này thật đúng là thần khí nhìn lén, sau này Sở Mộng Kỳ và Tĩnh Thù tắm rửa, chẳng phải mình muốn nhìn thì nhìn?"
Hạ Thiên Kỳ đột nhiên nghĩ tới chuyện này không giải thích được, sau đó vội vàng vuốt mặt của mình một cái, cảm thấy cái ý nghĩ này thật quá đê tiện. Huống chi hiện tại cũng không phải lúc nghĩ mấy chuyện này, còn có chuyện dạo quanh sống chết chưa nghĩ xong.
Nghĩ tới con búp bê ác quỷ kia, Hạ Thiên Kỳ nhất thời thu hồi một phần quỷ vực, nhưng vì lý do an toàn, hai tầng trên dưới chỗ ở của hắn vẫn bao phủ, chính là sợ con ác quỷ kia lại đột nhiên xuất hiện.
Lúc này không rõ ác quỷ mục tiêu ở nơi nào, nó sẽ làm gì cũng không tiện nắm bắt, điều duy nhất hắn có thể dùng để phân tích, cũng chỉ có nguồn gốc hình thành con ác quỷ kia.
Dựa theo cách nói của Lãnh Nguyệt, và khả năng hắn có thể nghĩ tới, trước kia con ác quỷ kia chỉ là một thứ như quỷ mị, bị ông nội hắn đưa vào trong búp bê dùng làm mắt trận, sau đó bình thường ngụy trang thành mẹ của hắn liên lạc với hắn.
Sở dĩ sẽ biến thành ác quỷ, lại là do thông qua hấp thu sát khí và quỷ khí, từ đó nới trưởng thành cái bộ dạng như bây giờ.
Một điểm này, lúc mẹ của hắn cũng đã nói lúc giải quyết phân thân của con ác quỷ kia.
Có thể nói, ác quỷ kia là thứ dựa vào vô số sát khí và quỷ khí miễn cưỡng chồng chất mà ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.