Chương 783: Bóng quỷ
Trong Nháy Mắt Cười Cười
16/05/2020
Dịch: Hàn Phong Vũ
"A!"
Khưu Kiệt bị dọa đến mức suýt ngã ngồi dưới đất, quay đầu mới phát hiện Lý Bân chạy tới sau lưng hắn từ lúc nào, đang nhìn hắn cười xấu xa.
"Đây là tuyển thủ thường xuyên xem phim kinh dị sao? Quá không được rồi!"
"Con mẹ anh có phải muốn hù chết tôi không, má, tôi còn tưởng anh vào một mình rồi, tiện nhân!"
Khưu Kiệt bị Lý Bân dọa sợ quá chừng, khó chịu mắng Lý Bân một câu, lại xoay người không quay đầu đi tới vị trí đỗ xe.
"Lão Khưu, anh khoan đi đã, anh giận thật sao, tôi chỉ đùa với anh một chút."
Thấy Khưu Kiệt tức giận, Lý Bân vội vàng chạy nhanh mấy bước ngăn cản, cười cười nói:
"Ngày mai mua cho anh một gói trung hoa được chưa, đừng hẹp hòi như vậy."
"Cái này còn tương đối, anh không mua thử xem."
Nghe Lý Bân nói muốn bồi thường cho mình một gói thuốc lá trung hoa, mặt Khưu Kiệt vốn cau có mới buông lỏng ra một chút.
"Mặc dù trong tòa nhà này nhìn qua bên ngoài tối đen như mực, thế nhưng tôi vừa đi vòng quanh nó, bên trong hình như có người nào đang ở, vẫn luôn có tiếng động vọng ra.
Anh nói với lão Lưu bên kia chưa? Không thì hai người chúng ta vào xem trước một chút."
"Nói rồi, đoán chừng lúc này lão Lưu hẳn đang chạy tới nơi này rồi, anh gấp làm gì, chờ lão Lưu tới rồi lại nói."
Khưu Kiệt hủy bỏ đề nghị của Lý Bân, thở dài rồi cũng không nói gì, lúc này lấy ra một điếu thuốc ngậm ngoài miệng, có điều gió bên ngoài thật sự quá lớn, nên hắn bật một lúc lâu cũng không châm được thuốc.
"Quay lại trên xe đi, gió quá lớn, thổi đến mức đầu gối tôi cũng đau rồi."
Hai người lần nữa trở lại trong xe, nhưng ánh mắt lại đồng thời tập trung trên quỷ lầu cách đó không xa, không bao lâu, hai người cũng kêu lên nói:
"Nhìn thấy không, có một cửa sổ sáng đèn."
Vì cửa sổ của cả quỷ lầu đều tối đen, nên chỉ cần có một chút ánh sáng xuất hiện đều sẽ có vẻ rất chói mắt. Mà vừa rồi, trong một cửa sổ nằm ở lầu 5 lại phát ra chút ánh sáng màu vàng, có điều chớp mắt một cái đã biến mất.
"Chắc là lầu 5."
Khưu Kiệt và Lý Bân ngồi trong xe yên lặng ghi nhớ tầng lầu phát ra ánh sáng, kế tiếp hai người lại đợi thêm một hồi, xe của lão Lưu lại dừng ở vị trí hơi trước bọn họ một chút.
Thấy lão Lưu mặc áo khoác bước xuống xe, Khưu Kiệt và Lý Bân đều lần lượt xuống xe, theo sau đi tới.
"Đó chính là quỷ lầu mà học sinh báo án buổi chiều nói tới. Quá thực rất tà quái, lúc chúng tôi vừa mới tới còn không có, sau đó lại đột nhiên xuất hiện."
Khưu Kiệt nói lại tình hình một chút cho lão Lưu nghe, trái lại lão Lưu không nói gì, ánh mắt trước sau nhìn chằm chằm quỷ lầu kia, không ngừng gật đầu tượng trưng.
Quan sát một hồi, hắn mới thu hồi ánh mắt rồi hỏi hai người Khưu Kiệt:
"Còn có phát hiện gì khác không?"
"Vừa rồi cửa sổ ở lầu 5 xuất hiện ánh sáng, đồng thời trước đó tôi đi vòng quanh nó, bên trong có tiếng vang, có điều gió quá lớn nên nghe không quá rõ, vừa như tiếng bước chân, hoặc như là có người đang nói chuyện."
Lúc này Lý Bân lại bổ sung vài câu.
Lão Lưu nghe xong gật đầu tượng trưng, sau đó lại rơi vào trầm mặc, nhìn qua như đang suy tư có nên đi vào xem một chút hay không.
Hiện tại sự tồn tại của quỷ lầu đã vô cùng xác thực, như vậy vụ mất tích của hai học sinh trước đó kia, và manh mối Giải Thuần Lai cung cấp đều có thể tin, cho nên nói hai học sinh mất tích Lưu Trong và Trần Nhược Tường, rất có khả năng ở trong quỷ lầu kia.
Khưu Kiệt thấy lão Lưu đang do dự, hắn suy nghĩ một chút lại có chút khuyên can nói:
"Lão Lưu, vụ án này đã có tổ chuyên án bên kia thụ lý, chỉ cần chúng ta gửi đầu mối hôm nay cho bọn họ, sau đó sẽ không có chuyện gì của chúng ta nữa. Cần gì lao tâm khổ tứ cho vụ án của người khác, tìm phiền toái cho mình chứ."
Nghe lời của Khưu Kiệt, Lý Bân cố ý nhìn thoáng qua lão Lưu, trong lòng cảm thấy lời nói này có chút thiếu sót, dù sao thì ở chỗ lão Lưu hoàn toàn không có một án của nhà ta, hai án của nhà người khác, chỉ cần là vụ án đều là trách nhiệm thuộc về mình.
"Cái kia..."
Lý Bân vừa muốn mở miệng đánh giảng hòa thay Khưu Kiệt, lại thấy lão Lưu gật đầu, sau đó nhàn nhạt đồng ý nói:
"Ừm, các anh đi về trước, tự tôi vào xem một chút."
"Lời này là anh nói, chúng tôi còn có thể bỏ anh ở chỗ này mà tự mình rời đi sao!"
Khưu Kiệt khó chịu trả lời một câu, sau đó nói với Lý Bân như không sao cả:
"Tính toán một chút, dù soa tới cũng tới rồi, vậy thì vào xem một chút đi, ba người chúng ta cũng nhau còn có thể để mắt lẫn nhau."
"Đi thôi lão Lưu, tôi đây làm cảnh sát lâu như vậy, vẫn chưa từng thấy quỷ lầu, vừa vặn vào bên trong mở mắt một chút."
Thấy Khưu Kiệt và Lý Bân đồng ý cùng hắn vào trong, lão Lưu cũng không khách sáo vờ vĩnh, không để bọn họ quay về, tựa như Khưu Kiệt nói, tốt xấu gì ba người cũng có thể để mắt lẫn nhau.
Hai học sinh mất tích không rõ trong quỷ lầu, còn có từ mấy tháng gần đây tới giờ thường xuyên xảy ra án mất tích, điều này khiến lão Lưu từ khi biết quỷ lầu là thật sự tồn tại, nên đều đặt toàn bộ trọng điểm lên nơi này.
Ba người theo sát nhau đi vào trong quỷ lầu, vừa đến gần, đã cảm giác mình hình như đang đi vào trong hầm băng. Khưu Kiệt mặc ít quần áo nhất, tức khắc bị lạnh kêu ré một tiếng:
"Sao lại lạnh như vậy chứ, so với bên ngoài còn lạnh hơn."
"Suỵt..."
Lão Lưu nhíu hai đầu chân mày, làm một động tác tay chớ có lên tiếng với Khưu Kiệt đang oán trách, Khưu Kiệt mở đèn pin lên, chiếu xung quanh một lần, cũng không cảm thấy nơi này và những tòa nhà cũ bình thường kia có gì khác nhau.
Ba người đứng xếp hàng đi lên tới lầu hai, sau đó lão Lưu lần lượt kéo thử toàn bộ cửa phòng căn hộ ở lầu hai, có điều tất cả cánh cửa đều khóa hết một lượt, hắn không mở được một cánh nào.
"Trước đó ánh sáng phát ra ở lầu 5 đúng không?"
Lão Lưu quay đầu, hạ giọng xác nhận một lần với Lý Bân.
"Ừm." Lý Bân gật đầu xác nhận.
Thấy vậy lão Lưu không nói gì nữa mà tiếp tục đi lên, thế nhưng bọn họ vừa mới đi tới vị trí nửa lầu hai, lại đột nhiên nghe được một tiếng vang đóng cửa vọng ra trên lầu ba, tiếp theo một chuỗi tiếng bước chân dồn dập chạy lên lầu cực nhanh vang lên trong bóng tối.
"Có người!"
Da đầu Lý Bân và Khưu Kiệt đều có chút tê dại, thế nhưng lão Lưu không để ý nhiều như vậy, rút súng lục bên hông ra, sau đó bước nhanh đuổi theo.
Lý Bân và Khưu Kiệt đều không nghĩ tới lão Lưu mang theo súng, dù sao công vụ bình thường không cần tới, chỉ khi đối mặt với một nhóm người có thể tạo thành thương tổn cho người khác, hay hoặc là côn đồ hung hăng, bọn họ mới có thể ghi danh mang súng.
Hiển nhiên, ngay từ lúc đến nơi, lão Lưu đã xem nơi này là một tòa nhà hung ác.
Theo lão Lưu chạy tới lầu ba, Lý Bân và Khưu Kiệt mỗi người cầm điện thoại di động chiếu qua hai bên, sau đó nghe Khưu Kiệt hô:
"Nơi này có cảnh cửa mở ra!"
Mặc dù hai người có phát hiện, thế nhưng lão Lưu lại hoàn toàn không chú ý tới bọn họ, mà là chạy thẳng lên lầu 4.
Đang trong lúc Khưu Kiệt và Lý Bân cũng định theo sau, lại nghe trước mặt vang lên mấy tiếng súng chói tai, cùng lúc đó, tiếng kêu thảm thiết của lão Lưu cũng đồng thời vọng từ trên lầu xuống khiến bọn họ cảm thấy rợn cả tóc gáy.
"Lão Lưu!"
Nghe tiếng kêu thảm thiết của lão Lưu, Khưu Kiệt và Lý Bân cũng không nghĩ quá nhiều, cũng kiên trì xông lên lầu 4.
Bọn họ vừa mới lên tới nơi, lại thấy lão Lưu đang nằm trên mặt đất, trên mặt đất có một vệt đỏ thẫm kéo dài.
"Mau, mau gọi xe cấp cứu!"
Lý Bân vội vàng nhắc nhở Khưu Kiệt một câu, thế nhưng khi hắn đỡ lão Lưu dậy, không khỏi hít ngược một hơi khí lạnh.
Vì ngũ quan của lão Lưu đã hoàn toàn không thấy, nói cách khác... Đầu của hắn hoàn toàn trống không!
"A!"
Khưu Kiệt bị dọa đến mức suýt ngã ngồi dưới đất, quay đầu mới phát hiện Lý Bân chạy tới sau lưng hắn từ lúc nào, đang nhìn hắn cười xấu xa.
"Đây là tuyển thủ thường xuyên xem phim kinh dị sao? Quá không được rồi!"
"Con mẹ anh có phải muốn hù chết tôi không, má, tôi còn tưởng anh vào một mình rồi, tiện nhân!"
Khưu Kiệt bị Lý Bân dọa sợ quá chừng, khó chịu mắng Lý Bân một câu, lại xoay người không quay đầu đi tới vị trí đỗ xe.
"Lão Khưu, anh khoan đi đã, anh giận thật sao, tôi chỉ đùa với anh một chút."
Thấy Khưu Kiệt tức giận, Lý Bân vội vàng chạy nhanh mấy bước ngăn cản, cười cười nói:
"Ngày mai mua cho anh một gói trung hoa được chưa, đừng hẹp hòi như vậy."
"Cái này còn tương đối, anh không mua thử xem."
Nghe Lý Bân nói muốn bồi thường cho mình một gói thuốc lá trung hoa, mặt Khưu Kiệt vốn cau có mới buông lỏng ra một chút.
"Mặc dù trong tòa nhà này nhìn qua bên ngoài tối đen như mực, thế nhưng tôi vừa đi vòng quanh nó, bên trong hình như có người nào đang ở, vẫn luôn có tiếng động vọng ra.
Anh nói với lão Lưu bên kia chưa? Không thì hai người chúng ta vào xem trước một chút."
"Nói rồi, đoán chừng lúc này lão Lưu hẳn đang chạy tới nơi này rồi, anh gấp làm gì, chờ lão Lưu tới rồi lại nói."
Khưu Kiệt hủy bỏ đề nghị của Lý Bân, thở dài rồi cũng không nói gì, lúc này lấy ra một điếu thuốc ngậm ngoài miệng, có điều gió bên ngoài thật sự quá lớn, nên hắn bật một lúc lâu cũng không châm được thuốc.
"Quay lại trên xe đi, gió quá lớn, thổi đến mức đầu gối tôi cũng đau rồi."
Hai người lần nữa trở lại trong xe, nhưng ánh mắt lại đồng thời tập trung trên quỷ lầu cách đó không xa, không bao lâu, hai người cũng kêu lên nói:
"Nhìn thấy không, có một cửa sổ sáng đèn."
Vì cửa sổ của cả quỷ lầu đều tối đen, nên chỉ cần có một chút ánh sáng xuất hiện đều sẽ có vẻ rất chói mắt. Mà vừa rồi, trong một cửa sổ nằm ở lầu 5 lại phát ra chút ánh sáng màu vàng, có điều chớp mắt một cái đã biến mất.
"Chắc là lầu 5."
Khưu Kiệt và Lý Bân ngồi trong xe yên lặng ghi nhớ tầng lầu phát ra ánh sáng, kế tiếp hai người lại đợi thêm một hồi, xe của lão Lưu lại dừng ở vị trí hơi trước bọn họ một chút.
Thấy lão Lưu mặc áo khoác bước xuống xe, Khưu Kiệt và Lý Bân đều lần lượt xuống xe, theo sau đi tới.
"Đó chính là quỷ lầu mà học sinh báo án buổi chiều nói tới. Quá thực rất tà quái, lúc chúng tôi vừa mới tới còn không có, sau đó lại đột nhiên xuất hiện."
Khưu Kiệt nói lại tình hình một chút cho lão Lưu nghe, trái lại lão Lưu không nói gì, ánh mắt trước sau nhìn chằm chằm quỷ lầu kia, không ngừng gật đầu tượng trưng.
Quan sát một hồi, hắn mới thu hồi ánh mắt rồi hỏi hai người Khưu Kiệt:
"Còn có phát hiện gì khác không?"
"Vừa rồi cửa sổ ở lầu 5 xuất hiện ánh sáng, đồng thời trước đó tôi đi vòng quanh nó, bên trong có tiếng vang, có điều gió quá lớn nên nghe không quá rõ, vừa như tiếng bước chân, hoặc như là có người đang nói chuyện."
Lúc này Lý Bân lại bổ sung vài câu.
Lão Lưu nghe xong gật đầu tượng trưng, sau đó lại rơi vào trầm mặc, nhìn qua như đang suy tư có nên đi vào xem một chút hay không.
Hiện tại sự tồn tại của quỷ lầu đã vô cùng xác thực, như vậy vụ mất tích của hai học sinh trước đó kia, và manh mối Giải Thuần Lai cung cấp đều có thể tin, cho nên nói hai học sinh mất tích Lưu Trong và Trần Nhược Tường, rất có khả năng ở trong quỷ lầu kia.
Khưu Kiệt thấy lão Lưu đang do dự, hắn suy nghĩ một chút lại có chút khuyên can nói:
"Lão Lưu, vụ án này đã có tổ chuyên án bên kia thụ lý, chỉ cần chúng ta gửi đầu mối hôm nay cho bọn họ, sau đó sẽ không có chuyện gì của chúng ta nữa. Cần gì lao tâm khổ tứ cho vụ án của người khác, tìm phiền toái cho mình chứ."
Nghe lời của Khưu Kiệt, Lý Bân cố ý nhìn thoáng qua lão Lưu, trong lòng cảm thấy lời nói này có chút thiếu sót, dù sao thì ở chỗ lão Lưu hoàn toàn không có một án của nhà ta, hai án của nhà người khác, chỉ cần là vụ án đều là trách nhiệm thuộc về mình.
"Cái kia..."
Lý Bân vừa muốn mở miệng đánh giảng hòa thay Khưu Kiệt, lại thấy lão Lưu gật đầu, sau đó nhàn nhạt đồng ý nói:
"Ừm, các anh đi về trước, tự tôi vào xem một chút."
"Lời này là anh nói, chúng tôi còn có thể bỏ anh ở chỗ này mà tự mình rời đi sao!"
Khưu Kiệt khó chịu trả lời một câu, sau đó nói với Lý Bân như không sao cả:
"Tính toán một chút, dù soa tới cũng tới rồi, vậy thì vào xem một chút đi, ba người chúng ta cũng nhau còn có thể để mắt lẫn nhau."
"Đi thôi lão Lưu, tôi đây làm cảnh sát lâu như vậy, vẫn chưa từng thấy quỷ lầu, vừa vặn vào bên trong mở mắt một chút."
Thấy Khưu Kiệt và Lý Bân đồng ý cùng hắn vào trong, lão Lưu cũng không khách sáo vờ vĩnh, không để bọn họ quay về, tựa như Khưu Kiệt nói, tốt xấu gì ba người cũng có thể để mắt lẫn nhau.
Hai học sinh mất tích không rõ trong quỷ lầu, còn có từ mấy tháng gần đây tới giờ thường xuyên xảy ra án mất tích, điều này khiến lão Lưu từ khi biết quỷ lầu là thật sự tồn tại, nên đều đặt toàn bộ trọng điểm lên nơi này.
Ba người theo sát nhau đi vào trong quỷ lầu, vừa đến gần, đã cảm giác mình hình như đang đi vào trong hầm băng. Khưu Kiệt mặc ít quần áo nhất, tức khắc bị lạnh kêu ré một tiếng:
"Sao lại lạnh như vậy chứ, so với bên ngoài còn lạnh hơn."
"Suỵt..."
Lão Lưu nhíu hai đầu chân mày, làm một động tác tay chớ có lên tiếng với Khưu Kiệt đang oán trách, Khưu Kiệt mở đèn pin lên, chiếu xung quanh một lần, cũng không cảm thấy nơi này và những tòa nhà cũ bình thường kia có gì khác nhau.
Ba người đứng xếp hàng đi lên tới lầu hai, sau đó lão Lưu lần lượt kéo thử toàn bộ cửa phòng căn hộ ở lầu hai, có điều tất cả cánh cửa đều khóa hết một lượt, hắn không mở được một cánh nào.
"Trước đó ánh sáng phát ra ở lầu 5 đúng không?"
Lão Lưu quay đầu, hạ giọng xác nhận một lần với Lý Bân.
"Ừm." Lý Bân gật đầu xác nhận.
Thấy vậy lão Lưu không nói gì nữa mà tiếp tục đi lên, thế nhưng bọn họ vừa mới đi tới vị trí nửa lầu hai, lại đột nhiên nghe được một tiếng vang đóng cửa vọng ra trên lầu ba, tiếp theo một chuỗi tiếng bước chân dồn dập chạy lên lầu cực nhanh vang lên trong bóng tối.
"Có người!"
Da đầu Lý Bân và Khưu Kiệt đều có chút tê dại, thế nhưng lão Lưu không để ý nhiều như vậy, rút súng lục bên hông ra, sau đó bước nhanh đuổi theo.
Lý Bân và Khưu Kiệt đều không nghĩ tới lão Lưu mang theo súng, dù sao công vụ bình thường không cần tới, chỉ khi đối mặt với một nhóm người có thể tạo thành thương tổn cho người khác, hay hoặc là côn đồ hung hăng, bọn họ mới có thể ghi danh mang súng.
Hiển nhiên, ngay từ lúc đến nơi, lão Lưu đã xem nơi này là một tòa nhà hung ác.
Theo lão Lưu chạy tới lầu ba, Lý Bân và Khưu Kiệt mỗi người cầm điện thoại di động chiếu qua hai bên, sau đó nghe Khưu Kiệt hô:
"Nơi này có cảnh cửa mở ra!"
Mặc dù hai người có phát hiện, thế nhưng lão Lưu lại hoàn toàn không chú ý tới bọn họ, mà là chạy thẳng lên lầu 4.
Đang trong lúc Khưu Kiệt và Lý Bân cũng định theo sau, lại nghe trước mặt vang lên mấy tiếng súng chói tai, cùng lúc đó, tiếng kêu thảm thiết của lão Lưu cũng đồng thời vọng từ trên lầu xuống khiến bọn họ cảm thấy rợn cả tóc gáy.
"Lão Lưu!"
Nghe tiếng kêu thảm thiết của lão Lưu, Khưu Kiệt và Lý Bân cũng không nghĩ quá nhiều, cũng kiên trì xông lên lầu 4.
Bọn họ vừa mới lên tới nơi, lại thấy lão Lưu đang nằm trên mặt đất, trên mặt đất có một vệt đỏ thẫm kéo dài.
"Mau, mau gọi xe cấp cứu!"
Lý Bân vội vàng nhắc nhở Khưu Kiệt một câu, thế nhưng khi hắn đỡ lão Lưu dậy, không khỏi hít ngược một hơi khí lạnh.
Vì ngũ quan của lão Lưu đã hoàn toàn không thấy, nói cách khác... Đầu của hắn hoàn toàn trống không!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.