Chương 108
Trong Nháy Mắt Cười Cười
22/10/2016
Chương 22:
Những quỷ vật đó đã thành tinh rồi, lợi hại như Ngộ Không vậy.
Hạ Thiên Kỳ mắng một câu, theo thói quen châm một điếu thuốc, sau khi rít mạnh một hơi, hỏi:
Tôi cũng tính là đối mặt trực diện với bọn chúng, cũng không phải là quá lợi hại. Nếu như không phải vì an toàn của người bị chúng nhập xác, tôi đã có thể xử lý bọn chúng rồi.
Chuyện này, không phải Hạ Thiên Kỳ không phải nói khoác, cha mẹ của Tào Kim Hải đều đã già, thật không phải là đối thủ của hắn.
Nghe xong, Lãnh Nguyệt cũng gật nhẹ đầu đồng ý:
Ác mộng và quỷ nhập xác đều là Mị Quỷ, quỷ vật tồn tại bên trong rất yếu, đối phó với chúng cũng không khó. Chỉ có điều, chúng có năng lực quỷ dị nên sẽ khó giải quyết hơn một chút.
Nhưng đây cũng không phải là vấn đề mấu chốt, quan trong là ở chỗ, chúng ta phải xác định được chúng ta muốn làm gì.
Hạ Thiên Kỳ hiểu rõ, Lãnh Nguyệt nói vậy là có ý gì, rõ ràng là hắn ta muốn hỏi hắn muốn làm gì, đã hiểu rõ chuyện của Tào Kim Hải hay chưa.
Lúc đầu, hắn chỉ muốn giúp đỡ, kết quả chẳng những không giúp được mà chính hắn còn bị cuốn vào, cũng không trách vì sao Lãnh Nguyệt lại hỏi hắn như vậy, ngay cả hắn nghĩ lại cũng thấy xấu hổ.
Rốt cục, cũng vì kinh nghiệm của hắn còn ít, chưa đủ để hiểu rõ hết các loại quỷ vật.
Thấy Hạ Thiên Kỳ trầm mặc không nói, lúc này Lãnh Nguyệt nói tiếp:
Theo lời anh kể trước đó, bất kể là người bạn đã chết hay là người hiện tại, quả thật bọn họ đã bị ác mộng nhập xác.
So với quỷ nhập xác người, ác mộng nhập xác gặp một số khó khăn hơn, chủ yếu là do ý thức của con người mạnh hay yếu quyết định.
Ý thức của con người là một vấn đề khá mờ mịt, theo tôi hiểu thì ý thức với ký ức là tách rời nhau.
Nếu hình dung ví von một chút, ý thức chính là khả năng tính toán nên hành động như thế nào ở hiện tại, còn ký ức chính là khả năng tính toán trong quá khứ.
Mà chỉ cần có một tính toán thôi, đó cũng là ý thức. Nhưng nếu không đủ khả năng để ghi nhớ thì ký ức sẽ không đầy đủ.
Có thể nói, ý thức là tiền đề để có ký ức, đây là là nguyên nhân mà đại đa số mọi người đều không nhớ được những chuyện trong mơ. Bởi vì bọn họ tồn tại ý thức mà lại không có ký ức.
Nghe Lãnh Nguyệt nói, Hạ Thiên Kỳ có chút mơ hồ, bởi vì hắn nhớ lại những giấc mơ trong quá khứ, dù tốt hay xấu thì cũng không còn nhớ rõ.
Hạ Thiên Kỳ không xen ngang lời Lãnh Nguyệt, chỉ rít một hơi thuốc, tiếp tục nghe hắn ta nói:
Ác mộng chính là một loại ma tâm, dường như mỗi người đều có ma tâm. Mà ma tâm đơn giản có thể hiểu là có ý nghĩ xấu. Tất cả mọi vật trên thế gian đều có sự cân bằng ở bên trong, có sống có chết, có tốt có xấu, có nguyên nhân ắt hẳn có kết quả.
Bản tính con người, vốn dĩ đã tồn tại cái ác, mà tâm ma lại bị lý trí vào đạo đực buộc chặt, chính nó sẽ làm hại anh.
Tụ tập, tham lam, ác độc, tàn nhẫn đều là những tính chất xấu.
Những loại này, lúc tinh thần mọi người ổn định, có ý chí kiên cường sẽ không xuất hiện, chỉ khi nào ý chí của con người suy sụp, hoặc tinh thần có vấn đề mới có thể phát sinh, sau đó kết hợp với âm tàn bốn phía, tạo thành ác mộng.
Đây cũng chính là nguyên nhân mơ thấy ác mộng.
Sau khi ác mộng xuất hiện, nó sẽ không ngừng dùng cảnh trong mộng để làm tinh thần người bị nhập xác suy sụp, làm ý thức của những người đó trở nên hạn hẹp, sau đó mới có thể chiếm giữ.
Vậy nên, hai người bạn kia của anh mỗi ngày đều mơ thấy một cơn ác mộng, trên thực tế là sau khi đã bị ác mộng nhập xác, mà thủ đoạn của chúng là cố ý làm cho tinh thần của bạn anh sụp đổ.
Nghe đến đây, rốt cục Hạ Thiên Kỳ cũng hiểu rõ, giật mình nói:
Anh nói bất kể là Lý Xương Dã hay Tào Kim Hải, bọn hắn nói có người muốn giết mình đều là ác mộng đang cố ý hù dọa họ sao, trên thực tế, vốn dĩ ác mộng sẽ không giết bọn hắn, đúng không?
Bình thường nếu nói, sẽ là như thế này, dù sao ác mộng cũng muốn cướp đoạt cơ thể, dùng cơ thể con người để tồn tại. Tuy nhiên không có chuyeenjg ì là tuyệt đối, có một số ít ác mộng, vẫn là muốn giết chóc.
Xâu chuỗi tất cả lời nói của Lãnh Nguyệt, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy, ác mộng nhập trên người Lý Xương Dã kia hẳn là muốn giết chóc, vậy nên sau khi lợi dụng Lý Xương Dã để giết chết Dương Thư Thành thì lại thao túng cậu ta tự sát luôn.
Còn ác mộng nhập vào người Tào Kim Hải là loại khác, chỉ muốn chiếm đóng thân thể của cậu ta, sỡ dĩ cậu ta sẽ trở thành đối tượng bị bọn chúng tìm giết, sự xuất hiện của nó là để ngăn cản kế hoạch của bọn kia.
Nói như vậy, quả thật cha mẹ của Tào Kim Hải đã bị ác mộng nhập vào sao?
Ừm, hẳn là như vậy. Nói đến đoạn này, không biết Lãnh Nguyệt nghĩ đến chuyện gì, trên mặt lộ ra mấy phần cổ quái, nói:
Nếu như tôi đoán không nhầm, thì ba con ác mộng kia là người một nhà, muốn mượn gia đình của bạn anh để hồi sinh.
Ba con ác mộng là người một nhà? Hạ Thiên Kỳ lại nghe một chuyện, hắn không thể tưởng tượng được.
Ừm, rất có thể là như vậy. Lãnh Nguyệt gật nhẹ đầu khẳng định, giải thích hai câu đơn giản:
Tôi vừa nói với anh, ác mộng là do tâm trạng xấu của bản thân kết hợp với du hồn xung quanh.
Quả thật du hồn này chính là hồn ma, tuy nhiên những quỷ vật này rất mờ mịt, không có cái gì gọi là oán niệm cả.
Linh hồn thuần khiết?
Ừm, anh hiểu như vậy cũng được, tóm lại, du hồn không phải là hồn ma có ác ý, bọn chúng chỉ là con người sau khi chết tạo thành. Có một số hồn ma còn nhớ được một số ký ức, loại này sau này sẽ trở thành ác mộng, trở thành ác mộng thì sẽ có ký ức, vậy nên sau khi nhập xác thành công, chắc chắn sẽ có cuộc sống mới.
Còn những hồn ma không có ký ức, sau khi biến thành ác mộng, sẽ bị tâm tư xấu xa của con người chi phối, trở thành ác mộng chỉ muốn giết chóc.
Còn điều tối muốn nói, ba con ác mộng nhập vào gia đình bạn ấy, có thể bọn chúng là người một nhà.
Tôi nghĩ tôi hiểu rồi.
Sắc mặt Hạ Thiên Kỳ trắng bệch, chỉ gật nhẹ đầu, trong lòng không khỏi sinh ra một phỏng đoán đáng sợ, nếu điều Lãnh Nguyệt nói là sự thật, vậy trên thế gian này không biết có bao nhiêu người đã bị ác mộng thay thế?
Nói không chừng, ngay ở bên cạnh hắn, người thân của hắn, bạn bè của hắn cũng có loại này tồn tại.
Nghĩ đến chuyện này, hắn chỉ cảm thấy rùng mình.
Xuất hiện tình huống này... Không lẽ có nhiều trường hợp bị ác mộng cũng như quỷ nhập xác tráo đổi sao?
Hạ Thiên Kỳ cảm thấy, mình cần phải làm rõ một số chuyện trong lòng mình.
Một bộ phận rất nhỏ thôi. Lãnh Nguyệt suy nghĩ một chút rồi trả lời, nhưng không để Hạ Thiên Kỳ kịp thở phào, hắn ta đã nói tiếp:
Nhưng anh biết đấy, trên đời này có rất rất nhiều người.
Nghe xong, tim Hạ Thiên Kỳ đập nhanh, hắn khẽ lắc đầu, so với những hiếu kỳ này, hiện tại hắn nên quan tâm đến việc, tiếp theo bọn hắn nên làm gì thì tốt hơn.
Tôi muốn cứu gia đình Tào Kim Hải, anh có cách nào không?
Những quỷ vật đó đã thành tinh rồi, lợi hại như Ngộ Không vậy.
Hạ Thiên Kỳ mắng một câu, theo thói quen châm một điếu thuốc, sau khi rít mạnh một hơi, hỏi:
Tôi cũng tính là đối mặt trực diện với bọn chúng, cũng không phải là quá lợi hại. Nếu như không phải vì an toàn của người bị chúng nhập xác, tôi đã có thể xử lý bọn chúng rồi.
Chuyện này, không phải Hạ Thiên Kỳ không phải nói khoác, cha mẹ của Tào Kim Hải đều đã già, thật không phải là đối thủ của hắn.
Nghe xong, Lãnh Nguyệt cũng gật nhẹ đầu đồng ý:
Ác mộng và quỷ nhập xác đều là Mị Quỷ, quỷ vật tồn tại bên trong rất yếu, đối phó với chúng cũng không khó. Chỉ có điều, chúng có năng lực quỷ dị nên sẽ khó giải quyết hơn một chút.
Nhưng đây cũng không phải là vấn đề mấu chốt, quan trong là ở chỗ, chúng ta phải xác định được chúng ta muốn làm gì.
Hạ Thiên Kỳ hiểu rõ, Lãnh Nguyệt nói vậy là có ý gì, rõ ràng là hắn ta muốn hỏi hắn muốn làm gì, đã hiểu rõ chuyện của Tào Kim Hải hay chưa.
Lúc đầu, hắn chỉ muốn giúp đỡ, kết quả chẳng những không giúp được mà chính hắn còn bị cuốn vào, cũng không trách vì sao Lãnh Nguyệt lại hỏi hắn như vậy, ngay cả hắn nghĩ lại cũng thấy xấu hổ.
Rốt cục, cũng vì kinh nghiệm của hắn còn ít, chưa đủ để hiểu rõ hết các loại quỷ vật.
Thấy Hạ Thiên Kỳ trầm mặc không nói, lúc này Lãnh Nguyệt nói tiếp:
Theo lời anh kể trước đó, bất kể là người bạn đã chết hay là người hiện tại, quả thật bọn họ đã bị ác mộng nhập xác.
So với quỷ nhập xác người, ác mộng nhập xác gặp một số khó khăn hơn, chủ yếu là do ý thức của con người mạnh hay yếu quyết định.
Ý thức của con người là một vấn đề khá mờ mịt, theo tôi hiểu thì ý thức với ký ức là tách rời nhau.
Nếu hình dung ví von một chút, ý thức chính là khả năng tính toán nên hành động như thế nào ở hiện tại, còn ký ức chính là khả năng tính toán trong quá khứ.
Mà chỉ cần có một tính toán thôi, đó cũng là ý thức. Nhưng nếu không đủ khả năng để ghi nhớ thì ký ức sẽ không đầy đủ.
Có thể nói, ý thức là tiền đề để có ký ức, đây là là nguyên nhân mà đại đa số mọi người đều không nhớ được những chuyện trong mơ. Bởi vì bọn họ tồn tại ý thức mà lại không có ký ức.
Nghe Lãnh Nguyệt nói, Hạ Thiên Kỳ có chút mơ hồ, bởi vì hắn nhớ lại những giấc mơ trong quá khứ, dù tốt hay xấu thì cũng không còn nhớ rõ.
Hạ Thiên Kỳ không xen ngang lời Lãnh Nguyệt, chỉ rít một hơi thuốc, tiếp tục nghe hắn ta nói:
Ác mộng chính là một loại ma tâm, dường như mỗi người đều có ma tâm. Mà ma tâm đơn giản có thể hiểu là có ý nghĩ xấu. Tất cả mọi vật trên thế gian đều có sự cân bằng ở bên trong, có sống có chết, có tốt có xấu, có nguyên nhân ắt hẳn có kết quả.
Bản tính con người, vốn dĩ đã tồn tại cái ác, mà tâm ma lại bị lý trí vào đạo đực buộc chặt, chính nó sẽ làm hại anh.
Tụ tập, tham lam, ác độc, tàn nhẫn đều là những tính chất xấu.
Những loại này, lúc tinh thần mọi người ổn định, có ý chí kiên cường sẽ không xuất hiện, chỉ khi nào ý chí của con người suy sụp, hoặc tinh thần có vấn đề mới có thể phát sinh, sau đó kết hợp với âm tàn bốn phía, tạo thành ác mộng.
Đây cũng chính là nguyên nhân mơ thấy ác mộng.
Sau khi ác mộng xuất hiện, nó sẽ không ngừng dùng cảnh trong mộng để làm tinh thần người bị nhập xác suy sụp, làm ý thức của những người đó trở nên hạn hẹp, sau đó mới có thể chiếm giữ.
Vậy nên, hai người bạn kia của anh mỗi ngày đều mơ thấy một cơn ác mộng, trên thực tế là sau khi đã bị ác mộng nhập xác, mà thủ đoạn của chúng là cố ý làm cho tinh thần của bạn anh sụp đổ.
Nghe đến đây, rốt cục Hạ Thiên Kỳ cũng hiểu rõ, giật mình nói:
Anh nói bất kể là Lý Xương Dã hay Tào Kim Hải, bọn hắn nói có người muốn giết mình đều là ác mộng đang cố ý hù dọa họ sao, trên thực tế, vốn dĩ ác mộng sẽ không giết bọn hắn, đúng không?
Bình thường nếu nói, sẽ là như thế này, dù sao ác mộng cũng muốn cướp đoạt cơ thể, dùng cơ thể con người để tồn tại. Tuy nhiên không có chuyeenjg ì là tuyệt đối, có một số ít ác mộng, vẫn là muốn giết chóc.
Xâu chuỗi tất cả lời nói của Lãnh Nguyệt, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy, ác mộng nhập trên người Lý Xương Dã kia hẳn là muốn giết chóc, vậy nên sau khi lợi dụng Lý Xương Dã để giết chết Dương Thư Thành thì lại thao túng cậu ta tự sát luôn.
Còn ác mộng nhập vào người Tào Kim Hải là loại khác, chỉ muốn chiếm đóng thân thể của cậu ta, sỡ dĩ cậu ta sẽ trở thành đối tượng bị bọn chúng tìm giết, sự xuất hiện của nó là để ngăn cản kế hoạch của bọn kia.
Nói như vậy, quả thật cha mẹ của Tào Kim Hải đã bị ác mộng nhập vào sao?
Ừm, hẳn là như vậy. Nói đến đoạn này, không biết Lãnh Nguyệt nghĩ đến chuyện gì, trên mặt lộ ra mấy phần cổ quái, nói:
Nếu như tôi đoán không nhầm, thì ba con ác mộng kia là người một nhà, muốn mượn gia đình của bạn anh để hồi sinh.
Ba con ác mộng là người một nhà? Hạ Thiên Kỳ lại nghe một chuyện, hắn không thể tưởng tượng được.
Ừm, rất có thể là như vậy. Lãnh Nguyệt gật nhẹ đầu khẳng định, giải thích hai câu đơn giản:
Tôi vừa nói với anh, ác mộng là do tâm trạng xấu của bản thân kết hợp với du hồn xung quanh.
Quả thật du hồn này chính là hồn ma, tuy nhiên những quỷ vật này rất mờ mịt, không có cái gì gọi là oán niệm cả.
Linh hồn thuần khiết?
Ừm, anh hiểu như vậy cũng được, tóm lại, du hồn không phải là hồn ma có ác ý, bọn chúng chỉ là con người sau khi chết tạo thành. Có một số hồn ma còn nhớ được một số ký ức, loại này sau này sẽ trở thành ác mộng, trở thành ác mộng thì sẽ có ký ức, vậy nên sau khi nhập xác thành công, chắc chắn sẽ có cuộc sống mới.
Còn những hồn ma không có ký ức, sau khi biến thành ác mộng, sẽ bị tâm tư xấu xa của con người chi phối, trở thành ác mộng chỉ muốn giết chóc.
Còn điều tối muốn nói, ba con ác mộng nhập vào gia đình bạn ấy, có thể bọn chúng là người một nhà.
Tôi nghĩ tôi hiểu rồi.
Sắc mặt Hạ Thiên Kỳ trắng bệch, chỉ gật nhẹ đầu, trong lòng không khỏi sinh ra một phỏng đoán đáng sợ, nếu điều Lãnh Nguyệt nói là sự thật, vậy trên thế gian này không biết có bao nhiêu người đã bị ác mộng thay thế?
Nói không chừng, ngay ở bên cạnh hắn, người thân của hắn, bạn bè của hắn cũng có loại này tồn tại.
Nghĩ đến chuyện này, hắn chỉ cảm thấy rùng mình.
Xuất hiện tình huống này... Không lẽ có nhiều trường hợp bị ác mộng cũng như quỷ nhập xác tráo đổi sao?
Hạ Thiên Kỳ cảm thấy, mình cần phải làm rõ một số chuyện trong lòng mình.
Một bộ phận rất nhỏ thôi. Lãnh Nguyệt suy nghĩ một chút rồi trả lời, nhưng không để Hạ Thiên Kỳ kịp thở phào, hắn ta đã nói tiếp:
Nhưng anh biết đấy, trên đời này có rất rất nhiều người.
Nghe xong, tim Hạ Thiên Kỳ đập nhanh, hắn khẽ lắc đầu, so với những hiếu kỳ này, hiện tại hắn nên quan tâm đến việc, tiếp theo bọn hắn nên làm gì thì tốt hơn.
Tôi muốn cứu gia đình Tào Kim Hải, anh có cách nào không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.