Chương 25
Trong Nháy Mắt Cười Cười
07/10/2016
Chương 11
Mặc dù biết mình trở về là chui đầu vào lưới, nhưng hắn quả thật không còn biện pháp nào khác, bởi vì nếu trốn đi, quỷ cũng sẽ tìm đến, không chừng sẽ còn chết nhanh hơn. Chẳng bằng trực tiếp đối diện với nó, sau đó tìm cách giải quyết sau.
Đến lúc đó chỉ có thể trong cậy vào anh, tôi và tên mập chết tiệt kia chỉ có thể hỗ trợ cho anh thôi.
Hừm. Tôi sẽ cố gắng hết sức.
Lãnh Nguyệt nghe xong, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, giống như trời sinh vốn dĩ đã trơ trơ như thế, nhiều nhất cũng chỉ lạnh lùng hơn một chút.
Hạ Thiên Kỳ cảm thấy tính cách của Lãnh Nguyệt là như vậy, bề ngoài có vẻ lạnh lùng, không thể nào nói chuyện yêu đương, tuy nhiên, sau một thời gian ngắn tiếp xúc, hắn cảm thấy con người cô ta cũng không tệ.
Mặc dù ít nói, nhưng cũng không làm người khác khó chịu, hơn nữa, hắn còn cảm thấy Lãnh Nguyệt thật ra rất nhiệt tình.
Điều này, có thể nhận thấy qua việc cô ấy sảng khoái, tận tình giúp đỡ hắn. Nói một câu có vẻ tự khinh bỉ mình, nhưng nếu như để cho hắn và Lãnh Nguyệt hoán đổi cho nhau, để cho hắn có được năng lực bắt quỷ của cô ấy, nói một cách chính xác, ngay cả làm hắn cũng không dám.
Tất nhiên, với sự thiện lương của hắn thì không đến nỗi bỏ mặc mọi người, chỉ là hắn muốn đảm bảo mình phải được an toàn trước đã.
Điều này quả thật rất thực tế, nếu như ngay cả bản thân cũng không bảo vệ được thì nói gì đến việc bảo vệ người khác? Đó không phải là tự tìm đường chết sao?
Tuy nhiên, nói đến tự tìm đường chết, hắn không khỏi liếc mắt nhìn Hàn Hi Nguyên, hắn đang cúi đầu, không biết là đang suy nghĩ cái gì. Mà cái biểu hiện của tên mập mạp chết bầm quả thật rất kỳ quái.
Hắn không nên cương quyết đi theo bọn người kia, rồi trở về mới đúng.
Nếu biết đi cùng Lý Tiếu Tiếu sẽ bị giết, hơn nữa bọn hắn đã nói trong các tầng lầu ký túc xá này có quỷ, lại còn mất đi người bảo vệ sau này, bọn hắn còn có thể đã trực tiếp đối mặt với quỷ.
Gặp chuyện như thế rồi trở về, thì khác gì người đã chết đâu. Mặc dù Lãnh Nguyệt có một chút bản lĩnh đối phó quỷ, nhưng cũng có thể sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa Lãnh Nguyệt cũng chưa từng hứa với bọn hắn, sẽ chắc chắn giải quyết được quỷ ở nơi này.
Không lẽ tên mập này cũng là cao nhân ẩn mình?
Hạ Thiên Kỳ bắt đầu nhíu chặt chân mày, cảm thấy khó hiểu, nếu hắn ta quả thật là cao nhân thì lúc ấy đã chẳng bị mình đè ra nện cho một trận.
Tên khốn nạn thật ra đang định làm cái quái gì? Không lẽ ghi hận trong lòng, muốn tìm cách cho mình đi chầu Âm Vương?
Càng lúc, Hạ Thiên Kỳ càng cảm thấy suy đoán của mình là đúng. Với Hàn Hi Nguyên đang tỏ ra nguy hiểm ở đằng kia, hắn không thể nào không đề cao cảnh giác.
Trong tầng lầu này có quỷ hồn rất đáng sợ đó, Lý Tiếu Tiếu chính là bị quỷ giết, không lẽ cậu không sợ?
Lúc này, Hạ Thiên Kỳ cuối cùng cũng thăm dò được ý tứ của Hàn Hi Nguyên.
Hại... Sợ chứ, ai nói với cậu là tôi không sợ?
Hàn Hi Nguyên sợ hãi, nói cà lăm.
Sợ? Sợ mà cậu còn có thể quay về để đi cùng bọn tôi? Tại sao tôi lại thấy không giống?
Vậy cậu muốn tôi như thế nào, không lẽ vừa khóc vừa nói?
Hàn Hi Nguyên tỏ ra rầu rĩ, xen chút dữ tợn, rõ ràng là hắn rất khó chịu với Hạ Thiên Kỳ, nhưng lại không dám liều mạng, chọc giận hắn một lần nữa.
Cậu đừng có mà giở trò, nếu để bọn tôi phát hiện ra cậu làm gì, tôi sẽ đánh chết cậu.
Hạ Thiên Kỳ giơ nắm đấm về phía Hàn Hi Nguyên, giọng điệu lạnh băng làm cho cả người hắn ta thấy lạnh.
Không để ý tới Hàn Hi Nguyên nữa, ánh mắt Hạ Thiên Kỳ dừng lại trên người Lãnh Nguyệt, hỏi:
Nếu chúng ta muốn giải quyết nó ở nơi này, phải dùng biện pháp mạnh sao? Không còn cách nào để hóa giải?
Về những phương thức trừ quỷ, Hạ Thiên Kỳ chỉ biết đến mấy chiêu thức dùng mực đỏ, gạo, đốt... giống như ông chú Lâm đối phó với xác chết.
Chúng ta dùng cách tiên lễ hậu bình không được sao? Trước tiên thử siêu độ cho nó, xem thử có thể hóa giải oán khí được cho nó hay không. Nếu không hóa giải được thì tiêu diệt nó sau. Bằng không lỡ như nó thật sự có ý muốn hòa giải với chúng ta, mà chúng ta lại khước từ mà tiêu diệt nó thì thật không hay chút nào
Ừ, có thể thử làm theo cách của anh.
Nghe xong, Lãnh Nguyệt gật nhẹ đầu, sau đó đột nhiên nhìn về phía Hạ Thiên Kỳ.
Để anh siêu độ, được chứ?
Tôi có nói là mình siêu độ được sao, thật ***? - Lúc này, Hạ Thiên Kỳ mới nhớ ra chuyện này, lên tiếng.
Ba người vừa nghiên cứu thảo luận chuyện này (trên thực tế chỉ có Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt đang thảo luận), vừa đi đến khu vực trực của Lãnh Nguyệt, bởi vì gia hỏa Lãnh Nguyệt ở trong phòng trực ban, không có gia hỏa thì không có cách nào tiêu diệt quỷ được.
Tôi chuẩn bị chút, các anh đợi một lát.
Nói xong, Lãnh Nguyệt đi vào phòng trực ban, ngoài hành lang chỉ còn lại Hạ Thiên Kỳ và Hàn Hi Nguyên.
Vốn dĩ cả hai người đến không muốn đối phó với nhau, cho nên không ai nói gì, về sau, không khí có chút buồn bực, Hàn Hi Nguyên liền lên tiếng:
Tôi cũng vậy , tôi đến phòng trực ban để lấy một vài thứ.
Hả? Cậu cũng muốn hàng yêu trừ ma à? Nghe xong, Hạ Thiên Kỳ nhếch miệng cười, nói.
Tôi không có bản lĩnh vậy đâu, chỉ là ví và điện thoại tôi bỏ trong đó.
Mặc dù rất khó chịu với Hàn Hi Nguyên, nhưng bọn hắn cũng không phải là chết đi mới thôi đối địch, nên Hạ Thiên Kỳ vẫn nhắc nhở một câu:
Nếu cậu đã cố ý muốn lấy thì cứ đi đi, nhưng cậu biết trong tầng lầu này có quỷ đấy, thừa dịp cậu lạc đàn, sẽ giết cậu đấy.
Chuyện này...
Nghe Hạ Thiên Kỳ nói vậy, sắc mặt Hàn Hi Nguyên biến đổi, có phần do dự, nghiêm túc cân nhắc lời nhắc nhở này, tuy nhiên cuối cùng vẫn cắn răng quyết định:
Tôi sẽ không xui xẻo như vậy đâu, 5 phút sau sẽ quay lại.
Mặc dù đã nhắc nhở, cũng như đề nghị Hàn Hi Nguyên không được tách khỏi bọn hắn, nhưng cuối cùng hắn ta cũng mặc kệ, men theo hành lang rời đi.
Mặc dù trước khi khuyên, Hạ Thiên Kỳ đã sớm biết Hàn Hi Nguyên là cái loại não tàn, nhưng hắn đã đánh giá quá thấp trình độ não tàn của hắn ta. Đã nói với hắn ta ở đây có quỷ, một mình hành động có thể sẽ bị giết, vậy mà vẫn khăng khăng cố chấp.
Đây không phải là hành động ngu xuẩn à.
Nhìn tên mập Hàn Hi Nguyên chạy mất tăm, Hạ Thiên Kỳ im lặng, nhếch miệng, cũng không để ý đến nữa.
Cho dù Hàn Hi Nguyên rất béo, nhưng lại chạy rất nhanh, dù sao những gì Hạ Thiên Kỳ nhắc nhở vẫn còn văng vẳng bên tai, không biết được lúc nào quỷ sẽ giết mình.
Có điều trong lòng hắn vẫn ôm vài phần hi vọng mình sẽ may mắn, cho dù không đi, lát nữa quỷ cũng sẽ tìm đến thôi.
Tuy nhiên, nguyên nhân hắn ta trở lại không phải vì lấy điện thoại, mà thực chất là để lấy máy thu hình.
Tối hôm qua, hắn đã lắp đặt trong phòng ký túc xá của nữ sinh và phòng tắm để thu hình lại.
Hắn ta sở dĩ không nói tiếng nào cùng Hạ Thiên Kỳ đi tới nơi này, chính là muốn lấy lại những vật này, một khi vật tới tay hắn ta sẽ rời khỏi nơi này ngay.
Các người ngu xuẩn, cũng bắt tôi ngu xuẩn theo sao?
Hàn Hi Nguyên không biết rằng, nếu như hắn trốn đi, quỷ sẽ tìm được hắn. Hắn cứ tưởng lời cảnh cáo của Hạ Thiên Kỳ là giả, xem hắn ta như là trẻ lên ba, chỉ trẻ lên ba mới tin những lời này.
Không kịp thở chạy lên lầu, Hạ Hi Nguyên ngay cả nghỉ cũng không dám, liền nhanh chóng tháo hết những thứ hắn đã lắp đặt trước đó.
Máy thu hình tuy rất nhiều, nhưng không mất thời gian đứng tháo, vì có thể dùng tay tháo được, cho nên hắn ta rất nhanh tháo hết tất cả máy quay từ các tầng lầu đến nhà tắm.
Đẩy cửa đi vào phòng tắm ở lầu 4, Hàn Hi Nguyên bỗng dừng lại.
Bởi vì...bên trong phòng tắm đang tràn ngập nước.
Còn có người nào ở đây sao?
Cảnh tượng trước mắt, làm Hàn Hi Nguyên cảm thấy nghi hoặc.
Mặc dù biết mình trở về là chui đầu vào lưới, nhưng hắn quả thật không còn biện pháp nào khác, bởi vì nếu trốn đi, quỷ cũng sẽ tìm đến, không chừng sẽ còn chết nhanh hơn. Chẳng bằng trực tiếp đối diện với nó, sau đó tìm cách giải quyết sau.
Đến lúc đó chỉ có thể trong cậy vào anh, tôi và tên mập chết tiệt kia chỉ có thể hỗ trợ cho anh thôi.
Hừm. Tôi sẽ cố gắng hết sức.
Lãnh Nguyệt nghe xong, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, giống như trời sinh vốn dĩ đã trơ trơ như thế, nhiều nhất cũng chỉ lạnh lùng hơn một chút.
Hạ Thiên Kỳ cảm thấy tính cách của Lãnh Nguyệt là như vậy, bề ngoài có vẻ lạnh lùng, không thể nào nói chuyện yêu đương, tuy nhiên, sau một thời gian ngắn tiếp xúc, hắn cảm thấy con người cô ta cũng không tệ.
Mặc dù ít nói, nhưng cũng không làm người khác khó chịu, hơn nữa, hắn còn cảm thấy Lãnh Nguyệt thật ra rất nhiệt tình.
Điều này, có thể nhận thấy qua việc cô ấy sảng khoái, tận tình giúp đỡ hắn. Nói một câu có vẻ tự khinh bỉ mình, nhưng nếu như để cho hắn và Lãnh Nguyệt hoán đổi cho nhau, để cho hắn có được năng lực bắt quỷ của cô ấy, nói một cách chính xác, ngay cả làm hắn cũng không dám.
Tất nhiên, với sự thiện lương của hắn thì không đến nỗi bỏ mặc mọi người, chỉ là hắn muốn đảm bảo mình phải được an toàn trước đã.
Điều này quả thật rất thực tế, nếu như ngay cả bản thân cũng không bảo vệ được thì nói gì đến việc bảo vệ người khác? Đó không phải là tự tìm đường chết sao?
Tuy nhiên, nói đến tự tìm đường chết, hắn không khỏi liếc mắt nhìn Hàn Hi Nguyên, hắn đang cúi đầu, không biết là đang suy nghĩ cái gì. Mà cái biểu hiện của tên mập mạp chết bầm quả thật rất kỳ quái.
Hắn không nên cương quyết đi theo bọn người kia, rồi trở về mới đúng.
Nếu biết đi cùng Lý Tiếu Tiếu sẽ bị giết, hơn nữa bọn hắn đã nói trong các tầng lầu ký túc xá này có quỷ, lại còn mất đi người bảo vệ sau này, bọn hắn còn có thể đã trực tiếp đối mặt với quỷ.
Gặp chuyện như thế rồi trở về, thì khác gì người đã chết đâu. Mặc dù Lãnh Nguyệt có một chút bản lĩnh đối phó quỷ, nhưng cũng có thể sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa Lãnh Nguyệt cũng chưa từng hứa với bọn hắn, sẽ chắc chắn giải quyết được quỷ ở nơi này.
Không lẽ tên mập này cũng là cao nhân ẩn mình?
Hạ Thiên Kỳ bắt đầu nhíu chặt chân mày, cảm thấy khó hiểu, nếu hắn ta quả thật là cao nhân thì lúc ấy đã chẳng bị mình đè ra nện cho một trận.
Tên khốn nạn thật ra đang định làm cái quái gì? Không lẽ ghi hận trong lòng, muốn tìm cách cho mình đi chầu Âm Vương?
Càng lúc, Hạ Thiên Kỳ càng cảm thấy suy đoán của mình là đúng. Với Hàn Hi Nguyên đang tỏ ra nguy hiểm ở đằng kia, hắn không thể nào không đề cao cảnh giác.
Trong tầng lầu này có quỷ hồn rất đáng sợ đó, Lý Tiếu Tiếu chính là bị quỷ giết, không lẽ cậu không sợ?
Lúc này, Hạ Thiên Kỳ cuối cùng cũng thăm dò được ý tứ của Hàn Hi Nguyên.
Hại... Sợ chứ, ai nói với cậu là tôi không sợ?
Hàn Hi Nguyên sợ hãi, nói cà lăm.
Sợ? Sợ mà cậu còn có thể quay về để đi cùng bọn tôi? Tại sao tôi lại thấy không giống?
Vậy cậu muốn tôi như thế nào, không lẽ vừa khóc vừa nói?
Hàn Hi Nguyên tỏ ra rầu rĩ, xen chút dữ tợn, rõ ràng là hắn rất khó chịu với Hạ Thiên Kỳ, nhưng lại không dám liều mạng, chọc giận hắn một lần nữa.
Cậu đừng có mà giở trò, nếu để bọn tôi phát hiện ra cậu làm gì, tôi sẽ đánh chết cậu.
Hạ Thiên Kỳ giơ nắm đấm về phía Hàn Hi Nguyên, giọng điệu lạnh băng làm cho cả người hắn ta thấy lạnh.
Không để ý tới Hàn Hi Nguyên nữa, ánh mắt Hạ Thiên Kỳ dừng lại trên người Lãnh Nguyệt, hỏi:
Nếu chúng ta muốn giải quyết nó ở nơi này, phải dùng biện pháp mạnh sao? Không còn cách nào để hóa giải?
Về những phương thức trừ quỷ, Hạ Thiên Kỳ chỉ biết đến mấy chiêu thức dùng mực đỏ, gạo, đốt... giống như ông chú Lâm đối phó với xác chết.
Chúng ta dùng cách tiên lễ hậu bình không được sao? Trước tiên thử siêu độ cho nó, xem thử có thể hóa giải oán khí được cho nó hay không. Nếu không hóa giải được thì tiêu diệt nó sau. Bằng không lỡ như nó thật sự có ý muốn hòa giải với chúng ta, mà chúng ta lại khước từ mà tiêu diệt nó thì thật không hay chút nào
Ừ, có thể thử làm theo cách của anh.
Nghe xong, Lãnh Nguyệt gật nhẹ đầu, sau đó đột nhiên nhìn về phía Hạ Thiên Kỳ.
Để anh siêu độ, được chứ?
Tôi có nói là mình siêu độ được sao, thật ***? - Lúc này, Hạ Thiên Kỳ mới nhớ ra chuyện này, lên tiếng.
Ba người vừa nghiên cứu thảo luận chuyện này (trên thực tế chỉ có Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt đang thảo luận), vừa đi đến khu vực trực của Lãnh Nguyệt, bởi vì gia hỏa Lãnh Nguyệt ở trong phòng trực ban, không có gia hỏa thì không có cách nào tiêu diệt quỷ được.
Tôi chuẩn bị chút, các anh đợi một lát.
Nói xong, Lãnh Nguyệt đi vào phòng trực ban, ngoài hành lang chỉ còn lại Hạ Thiên Kỳ và Hàn Hi Nguyên.
Vốn dĩ cả hai người đến không muốn đối phó với nhau, cho nên không ai nói gì, về sau, không khí có chút buồn bực, Hàn Hi Nguyên liền lên tiếng:
Tôi cũng vậy , tôi đến phòng trực ban để lấy một vài thứ.
Hả? Cậu cũng muốn hàng yêu trừ ma à? Nghe xong, Hạ Thiên Kỳ nhếch miệng cười, nói.
Tôi không có bản lĩnh vậy đâu, chỉ là ví và điện thoại tôi bỏ trong đó.
Mặc dù rất khó chịu với Hàn Hi Nguyên, nhưng bọn hắn cũng không phải là chết đi mới thôi đối địch, nên Hạ Thiên Kỳ vẫn nhắc nhở một câu:
Nếu cậu đã cố ý muốn lấy thì cứ đi đi, nhưng cậu biết trong tầng lầu này có quỷ đấy, thừa dịp cậu lạc đàn, sẽ giết cậu đấy.
Chuyện này...
Nghe Hạ Thiên Kỳ nói vậy, sắc mặt Hàn Hi Nguyên biến đổi, có phần do dự, nghiêm túc cân nhắc lời nhắc nhở này, tuy nhiên cuối cùng vẫn cắn răng quyết định:
Tôi sẽ không xui xẻo như vậy đâu, 5 phút sau sẽ quay lại.
Mặc dù đã nhắc nhở, cũng như đề nghị Hàn Hi Nguyên không được tách khỏi bọn hắn, nhưng cuối cùng hắn ta cũng mặc kệ, men theo hành lang rời đi.
Mặc dù trước khi khuyên, Hạ Thiên Kỳ đã sớm biết Hàn Hi Nguyên là cái loại não tàn, nhưng hắn đã đánh giá quá thấp trình độ não tàn của hắn ta. Đã nói với hắn ta ở đây có quỷ, một mình hành động có thể sẽ bị giết, vậy mà vẫn khăng khăng cố chấp.
Đây không phải là hành động ngu xuẩn à.
Nhìn tên mập Hàn Hi Nguyên chạy mất tăm, Hạ Thiên Kỳ im lặng, nhếch miệng, cũng không để ý đến nữa.
Cho dù Hàn Hi Nguyên rất béo, nhưng lại chạy rất nhanh, dù sao những gì Hạ Thiên Kỳ nhắc nhở vẫn còn văng vẳng bên tai, không biết được lúc nào quỷ sẽ giết mình.
Có điều trong lòng hắn vẫn ôm vài phần hi vọng mình sẽ may mắn, cho dù không đi, lát nữa quỷ cũng sẽ tìm đến thôi.
Tuy nhiên, nguyên nhân hắn ta trở lại không phải vì lấy điện thoại, mà thực chất là để lấy máy thu hình.
Tối hôm qua, hắn đã lắp đặt trong phòng ký túc xá của nữ sinh và phòng tắm để thu hình lại.
Hắn ta sở dĩ không nói tiếng nào cùng Hạ Thiên Kỳ đi tới nơi này, chính là muốn lấy lại những vật này, một khi vật tới tay hắn ta sẽ rời khỏi nơi này ngay.
Các người ngu xuẩn, cũng bắt tôi ngu xuẩn theo sao?
Hàn Hi Nguyên không biết rằng, nếu như hắn trốn đi, quỷ sẽ tìm được hắn. Hắn cứ tưởng lời cảnh cáo của Hạ Thiên Kỳ là giả, xem hắn ta như là trẻ lên ba, chỉ trẻ lên ba mới tin những lời này.
Không kịp thở chạy lên lầu, Hạ Hi Nguyên ngay cả nghỉ cũng không dám, liền nhanh chóng tháo hết những thứ hắn đã lắp đặt trước đó.
Máy thu hình tuy rất nhiều, nhưng không mất thời gian đứng tháo, vì có thể dùng tay tháo được, cho nên hắn ta rất nhanh tháo hết tất cả máy quay từ các tầng lầu đến nhà tắm.
Đẩy cửa đi vào phòng tắm ở lầu 4, Hàn Hi Nguyên bỗng dừng lại.
Bởi vì...bên trong phòng tắm đang tràn ngập nước.
Còn có người nào ở đây sao?
Cảnh tượng trước mắt, làm Hàn Hi Nguyên cảm thấy nghi hoặc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.