Chương 158: Cơ hội
Trong Nháy Mắt Cười Cười
17/12/2016
Nhìn ba
người Lãnh Nguyệt đang bao vây để tấn công Quỷ Thực Thi, tuy Hạ Thiên kỳ bên này đã thoát khỏi nguy hiểm nhưng trong lòng cũng không vui mừng vì được cứu là bao nhiêu. Nhưng lại chịu đả kích vô cùng, bởi vì hắn hiện
tại hiển nhiên chỉ có thể dựa vào biên đứng, căn bản gấp cái gì cũng
không giúp.
Hạ Thiên kỳ cũng không phải là một người thích lăn lộn, hắn cũng không muốn xen vào giữa ba người bọn họ, sau đó hưởng thụ thành quả thắng lợi mà họ tạo ra.
Bây giờ nghĩ lại thì cũng không trách được tại sao bọn người Lãnh Nguyệt lại để cho hắn làm Thũ lĩnh của đội. Trước mắt thì đúng là không ai có thể thích hợp so với hắn. Võ đã không dùng được thì cũng chỉ có thể dùng văn. Hay làm một số việc vặt mà bọn họ không muốn làm.
Mặc dù là ba đánh một nhưng Quỷ Thực Thi lại không bị rơi vào thế hạ phong. Các xúc tu đầu người mọc dài ra từ khắp cơ thể nó liên tục bắn về phía ba người Lãnh Nguyệt. Sau đó hóa thành một đoàn chứa sương mù màu xám có tính ăn mòn, âm mưu bao vây bọn họ lại.
Tuy nhiên thứ làm bọn họ thật sự cảm thấy kiệt sức không phải là những đòn tấn công của Quỷ Thực Thi mà chính là gần như không thể đánh thủng tuyến phòng thủ của nó.
Lãnh Nguyệt và Nam Cung Vân đã ném ra rất nhiều lá bùa. Thế nhưng những bùa chú này khi đụng vào người Quỷ Thực Thi đều gần như bị ăn mòn chỉ trong chớp mắt, do đó cũng mất đi tác dụng.
Cộng thêm việc cơ thể của nó còn có năng lực tái sinh. Bất luận cắt đứt bao nhiêu cái xúc tu đi nữa, nó đều có thể mọc lại.
Quỷ vật thì không biết mệt mỏi, nhưng bọn người Lãnh Nguyệt thì khác. Thân thể bọn họ đều làm từ máu thịt, cho nên sau một phen liều mạng tấn công không kết quả, tất cả đều có những biểu hiện mệt mỏi nhiều ít khác nhau.
Trong đó Nam Cung Vân là thấy rõ nhất, thứ hai là Lãnh Nguyệt. Lưu Ngôn Mẫn do không phải tiêu hao pháp lực nên cũng không mệt mỏi nhiều lắm.
Các đòn công kích của con quỷ này tuy không phải rất mạnh nhưng làm cách nào cũng không thể giết chết nó được!
Bởi vì pháp lực của Nam Cung Vân bị hao tổn nghiêm trọng nên không thể tới gần được Quỷ Thực Thi kia.
Lùi về sau hai bước rồi chuẩn bị tư thế phòng thủ. Lãnh Nguyệt cũng không muốn tiếp tục làm công vô ích cho nên cũng lùi lại, tạm thời giao chiến trường lại cho Lưu Ngôn Mẫn quỷ hóa.
Không phải là giết không chết, mà do chúng ta không tìm được điểm yếu của nó.
Ánh mắt Lãnh Nguyệt vô cùng lạnh nhạt, nhìn Lưu Ngôn Mẫn đang chống cự để tấn công Quỷ Thực Thi một lần nữa.
Các xúc tu trên người Quỷ Thực Thi vô cùng linh hoạt. Mặc dù không bền chắc nhưng dựa vào năng lực tái sinh cực nhanh của mình cho nên gần như là bảo vệ nó đến không bị chết.
Lưu Ngôn Mẫn cũng chỉ có một mảng trên cánh tay là có thể tiến hành quỷ hóa, cho nên trong lúc vật lộn với Quỷ Thực Thi cũng vô cùng thua thiệt. Rốt cuộc thì cũng chỉ có một mảng cánh tay kia có thể trực tiếp tạo ra tổn thương với Quỷ Thực Thi. Về mặt công kích có thể nói là vô cùng có hạn.
Thế nhưng Quỷ Thực Thi thì lại khác. Mỗi một cái xúc tu dữ tợn của nó đâm tới đều có thể tạo ra tổn thương với Lưu Ngôn Mẫn. Cho nên sau khi thiếu đi sự kiềm chế của Lãnh Nguyệt và Nam Cung Vân thì không bao lâu, Lưu Ngôn Mẫn liên tiếp bị thương, Quỷ Thực Thi lại tiếp tục phóng những cái xúc tu ra ngoài.
Mẫn Mẫn!
Thấy Lưu Ngôn Mẫn bị Quỷ Thực Thi tấn công liên tục, Nam Cung Vân cũng bất chấp mình đang nghỉ ngơi mà đánh ra mấy cái thủ quyết với con Quỷ Thực Thi đang nhe răng cười. Hơn mười lá bùa màu bạc bay tới dán chặt vào xung quanh người Quỷ Thực Thi.
Khẩn Phược Gia Trì —— Tỏa!
Cùng với tiếng tức giận khẽ kêu lên. Nam Cung Vân lập tức vung kiếm chém thêm lần nữa về phía Quỷ Thực Thi. Trong lúc đó, nhất thời mặt mày của cô trở nên lạnh tanh, những sợi tóc đều bay lên.
Nhưng đáng tiếc, cô vừa mới ném ra hơn mười mai lá bùa màu bạc kia, còn chưa kịp chờ cho kiếm của nàng rơi xuống thì chúng đều đã bị Quỷ Thực Thi biến thành nước. Chỉ trong phút chốc, hơn mười cái xúc tu đầu người xúc tu dữ tợn xông tới, sau đó một lượng lớn sương mù màu xám được phun ra từ trong miệng của những cái đầu người kia. Trên không trung hình thành một cái mặt quỷ to lớn, táp thẳng về phía của Nam Cung Vân.
A!
Nam Cung Vân hiển nhiên là không nghĩ tới việc hơn mười lá bùa màu bạc kia của chính mình lại không thể chống cự được dù chỉ một chút cho nên cô hoàn toàn không có bất kỳ chuẩn bị gì để đối phó với sự phản công của Quỷ Thực Thi.
Mặt quỷ to lớn mặt quỷ đánh úp lại, Nam Cung Vân theo bản năng vung kiếm chém tới, nhưng những nơi mà mũi kiếm đi qua chỉ để lại một vết cắt rất nhỏ. Cái miệng khổng lồ kia lập tức nuốt trọn cô vào trong.
Tuy nhiên ngay lúc Nam Cung Vân tuyệt vọng cho rằng mình không còn cơ hội để thoát ra thì đột nhiên cô cảm thấy vừa mừng vừa sợ, cơ thể của cô được một người dắt từ trong miệng quỷ ra ngoài.
Cô vốn tưởng rằng người cứu mình là Lãnh Nguyệt hay là Lưu Ngôn Mẫn. Nhưng điều khiến cho cô hoàn toàn không nghĩ tới chính là cái người cứng rắn túm người cô kéo ra khỏi từ trong miệng cái mặt quỷ kia lại chính là Hạ Thiên Kỳ.
Cậu. . .
Nam Cung Vân giật mình nhìn Hạ Thiên kỳ, thế nhưng Hạ Thiên kỳ làm gì có thời giờ để cùng cô nói nhảm, vội ôm lấy cô rồi lăn mấy cái trên mặt đất. Như vậy mới miễn cưỡng thoát được phạm vi tấn công của cái mặt quỷ kia.
Từ dưới đất đứng lên, Hạ Thiên kỳ trở tay sờ lên quần áo ở trên lưng, kết quả là chạm đến phần da thịt trần trụi sau lưng, hiển nhiên là quần áo trên lưng hắn vào thời điểm vừa cứu Nam Cung Vân đã bị cái mặt quỷ kia ăn mòn mất.
Xem ra ít nhiều gì thì tôi cũng có được một chút chỗ dùng được, ít nhất cũng có thể làm cái việc cứu viện.
Nhìn cái vẻ mặt phức tạp của Nam Cung Vân đang nhìn chằm chằm hắn, Hạ Thiên kỳ cho rằng hình như mình nói không đúng lắm.
Kỳ thật muốn cứu Nam Cung Vân cũng không nhất định hắn phải ra tay, bởi vì lấy hắn so với Lãnh Nguyệt thì Lãnh Nguyệt tuyệt đối sẽ không thấy có người chuẩn bị chết ở trước mặt của mình mà lại thờ ơ.
Cho nên cho dù hắn không bước lên thì Lãnh Nguyệt mà thậm chí là Mẫn Mẫn đều sẽ không chút do dự mà đứng lên đi qua cứu người. Chỉ là do lúc đó thì khoảng cách của hắn và Nam Cung Vân là gần nhất, thêm vào đó thì con quỷ kia đặc biệt không có đề phòng hắn, cho nên mới để cho hắn có chút may mắn mà đắc thủ.
Nhưng nếu xét theo một phương diện khác thì có thể nói rõ rằng tốc độ của hắn thật sự rất nhanh. Hết thảy những chuyện vừa mới xảy ra cũng chỉ trong nháy mắt.
Nếu tốc độ phản ứng của hắn mà chậm một chút thì chẳng những không cứu được Nam Cung Vân mà còn dâng thêm mình cho cái mặt quỷ kia ăn mòn đến một chút tàn dư cũng không còn.
Đông Thiên Kỳ làm tốt lắm, cho cậu một điểm khen ngợi đấy!
Thấy Hạ Thiên kỳ cứu được Nam Cung Vân, Lưu Ngôn Mẫn ở phía đối diện cũng phải giơ ngón tay cái lên với hắn.
Chỉ có Lãnh Nguyệt đến một cái nháy mắt cũng không nháy với hắn mà lại nhìn chằm chằm vào con Quỷ Thực Thi, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Giằng co với Quỷ Thực Thi đến nửa ngày, kết quả lại để cho Hạ Thiên kỳ cứu mất người đi. Điều này làm cho nó giương con mắt đỏ hồng nhìn về phía Hạ Thiên kỳ rít lên một tiếng, hiển nhiên là đã bị chọc giận.
Thấy Quỷ Thực Thi kia đã để mắt tới mình. [Hạ Thiên kỳ trong nội tâm nhất thời có dũng khí một vạn đầu móa nó chạy vội mà qua cảm giác]. Hắn chỉ là cứu được một người mà thôi cũng không có ý định tham gia vào trận đánh của ba người bọn họ và con Quỷ Thực Thi kia không ngờ lại bị nó tức giận với mình như vậy?
Không cần lo lắng, tôi sẽ ngăn cản nó.
Nam Cung Vân chẳng quan tâm mình đang rất yếu ớt nhưng vừa được Hạ Thiên kỳ cứu một mạng nên mới đứng lên chắn trước mặt Hạ Thiên kỳ. Có qua thì phải có lại.
Ngay lúc Hạ Thiên kỳ muốn kéo Nam Cung Vân chạy vào phòng ngủ thì Lãnh Nguyệt không hề có chút động tĩnh gì lúc trước thì cuối cùng cũng ra tay.
Cậu tấn công nó từ phía sau, tôi sẽ tấn công chính diện với nó, tôi đã tìm ra điểm yếu của nó rồi.
Lãnh Nguyệt chắc chắn là muốn nói cho Lưu Ngôn Mẫn nghe được, Lưu Ngôn Mẫn nghe xong cũng không hỏi thêm cái gì, gật đầu biểu hiện rằng mình đã hiểu rõ. Sau đó làm theo sự chỉ huy của Lãnh Nguyệt, lập tức tấn công từ phía sau Quỷ Thực Thi kia.
Cùng lúc đó, Lãnh Nguyệt bên này cũng đã ra tay.
Hạ Thiên kỳ cũng không phải là một người thích lăn lộn, hắn cũng không muốn xen vào giữa ba người bọn họ, sau đó hưởng thụ thành quả thắng lợi mà họ tạo ra.
Bây giờ nghĩ lại thì cũng không trách được tại sao bọn người Lãnh Nguyệt lại để cho hắn làm Thũ lĩnh của đội. Trước mắt thì đúng là không ai có thể thích hợp so với hắn. Võ đã không dùng được thì cũng chỉ có thể dùng văn. Hay làm một số việc vặt mà bọn họ không muốn làm.
Mặc dù là ba đánh một nhưng Quỷ Thực Thi lại không bị rơi vào thế hạ phong. Các xúc tu đầu người mọc dài ra từ khắp cơ thể nó liên tục bắn về phía ba người Lãnh Nguyệt. Sau đó hóa thành một đoàn chứa sương mù màu xám có tính ăn mòn, âm mưu bao vây bọn họ lại.
Tuy nhiên thứ làm bọn họ thật sự cảm thấy kiệt sức không phải là những đòn tấn công của Quỷ Thực Thi mà chính là gần như không thể đánh thủng tuyến phòng thủ của nó.
Lãnh Nguyệt và Nam Cung Vân đã ném ra rất nhiều lá bùa. Thế nhưng những bùa chú này khi đụng vào người Quỷ Thực Thi đều gần như bị ăn mòn chỉ trong chớp mắt, do đó cũng mất đi tác dụng.
Cộng thêm việc cơ thể của nó còn có năng lực tái sinh. Bất luận cắt đứt bao nhiêu cái xúc tu đi nữa, nó đều có thể mọc lại.
Quỷ vật thì không biết mệt mỏi, nhưng bọn người Lãnh Nguyệt thì khác. Thân thể bọn họ đều làm từ máu thịt, cho nên sau một phen liều mạng tấn công không kết quả, tất cả đều có những biểu hiện mệt mỏi nhiều ít khác nhau.
Trong đó Nam Cung Vân là thấy rõ nhất, thứ hai là Lãnh Nguyệt. Lưu Ngôn Mẫn do không phải tiêu hao pháp lực nên cũng không mệt mỏi nhiều lắm.
Các đòn công kích của con quỷ này tuy không phải rất mạnh nhưng làm cách nào cũng không thể giết chết nó được!
Bởi vì pháp lực của Nam Cung Vân bị hao tổn nghiêm trọng nên không thể tới gần được Quỷ Thực Thi kia.
Lùi về sau hai bước rồi chuẩn bị tư thế phòng thủ. Lãnh Nguyệt cũng không muốn tiếp tục làm công vô ích cho nên cũng lùi lại, tạm thời giao chiến trường lại cho Lưu Ngôn Mẫn quỷ hóa.
Không phải là giết không chết, mà do chúng ta không tìm được điểm yếu của nó.
Ánh mắt Lãnh Nguyệt vô cùng lạnh nhạt, nhìn Lưu Ngôn Mẫn đang chống cự để tấn công Quỷ Thực Thi một lần nữa.
Các xúc tu trên người Quỷ Thực Thi vô cùng linh hoạt. Mặc dù không bền chắc nhưng dựa vào năng lực tái sinh cực nhanh của mình cho nên gần như là bảo vệ nó đến không bị chết.
Lưu Ngôn Mẫn cũng chỉ có một mảng trên cánh tay là có thể tiến hành quỷ hóa, cho nên trong lúc vật lộn với Quỷ Thực Thi cũng vô cùng thua thiệt. Rốt cuộc thì cũng chỉ có một mảng cánh tay kia có thể trực tiếp tạo ra tổn thương với Quỷ Thực Thi. Về mặt công kích có thể nói là vô cùng có hạn.
Thế nhưng Quỷ Thực Thi thì lại khác. Mỗi một cái xúc tu dữ tợn của nó đâm tới đều có thể tạo ra tổn thương với Lưu Ngôn Mẫn. Cho nên sau khi thiếu đi sự kiềm chế của Lãnh Nguyệt và Nam Cung Vân thì không bao lâu, Lưu Ngôn Mẫn liên tiếp bị thương, Quỷ Thực Thi lại tiếp tục phóng những cái xúc tu ra ngoài.
Mẫn Mẫn!
Thấy Lưu Ngôn Mẫn bị Quỷ Thực Thi tấn công liên tục, Nam Cung Vân cũng bất chấp mình đang nghỉ ngơi mà đánh ra mấy cái thủ quyết với con Quỷ Thực Thi đang nhe răng cười. Hơn mười lá bùa màu bạc bay tới dán chặt vào xung quanh người Quỷ Thực Thi.
Khẩn Phược Gia Trì —— Tỏa!
Cùng với tiếng tức giận khẽ kêu lên. Nam Cung Vân lập tức vung kiếm chém thêm lần nữa về phía Quỷ Thực Thi. Trong lúc đó, nhất thời mặt mày của cô trở nên lạnh tanh, những sợi tóc đều bay lên.
Nhưng đáng tiếc, cô vừa mới ném ra hơn mười mai lá bùa màu bạc kia, còn chưa kịp chờ cho kiếm của nàng rơi xuống thì chúng đều đã bị Quỷ Thực Thi biến thành nước. Chỉ trong phút chốc, hơn mười cái xúc tu đầu người xúc tu dữ tợn xông tới, sau đó một lượng lớn sương mù màu xám được phun ra từ trong miệng của những cái đầu người kia. Trên không trung hình thành một cái mặt quỷ to lớn, táp thẳng về phía của Nam Cung Vân.
A!
Nam Cung Vân hiển nhiên là không nghĩ tới việc hơn mười lá bùa màu bạc kia của chính mình lại không thể chống cự được dù chỉ một chút cho nên cô hoàn toàn không có bất kỳ chuẩn bị gì để đối phó với sự phản công của Quỷ Thực Thi.
Mặt quỷ to lớn mặt quỷ đánh úp lại, Nam Cung Vân theo bản năng vung kiếm chém tới, nhưng những nơi mà mũi kiếm đi qua chỉ để lại một vết cắt rất nhỏ. Cái miệng khổng lồ kia lập tức nuốt trọn cô vào trong.
Tuy nhiên ngay lúc Nam Cung Vân tuyệt vọng cho rằng mình không còn cơ hội để thoát ra thì đột nhiên cô cảm thấy vừa mừng vừa sợ, cơ thể của cô được một người dắt từ trong miệng quỷ ra ngoài.
Cô vốn tưởng rằng người cứu mình là Lãnh Nguyệt hay là Lưu Ngôn Mẫn. Nhưng điều khiến cho cô hoàn toàn không nghĩ tới chính là cái người cứng rắn túm người cô kéo ra khỏi từ trong miệng cái mặt quỷ kia lại chính là Hạ Thiên Kỳ.
Cậu. . .
Nam Cung Vân giật mình nhìn Hạ Thiên kỳ, thế nhưng Hạ Thiên kỳ làm gì có thời giờ để cùng cô nói nhảm, vội ôm lấy cô rồi lăn mấy cái trên mặt đất. Như vậy mới miễn cưỡng thoát được phạm vi tấn công của cái mặt quỷ kia.
Từ dưới đất đứng lên, Hạ Thiên kỳ trở tay sờ lên quần áo ở trên lưng, kết quả là chạm đến phần da thịt trần trụi sau lưng, hiển nhiên là quần áo trên lưng hắn vào thời điểm vừa cứu Nam Cung Vân đã bị cái mặt quỷ kia ăn mòn mất.
Xem ra ít nhiều gì thì tôi cũng có được một chút chỗ dùng được, ít nhất cũng có thể làm cái việc cứu viện.
Nhìn cái vẻ mặt phức tạp của Nam Cung Vân đang nhìn chằm chằm hắn, Hạ Thiên kỳ cho rằng hình như mình nói không đúng lắm.
Kỳ thật muốn cứu Nam Cung Vân cũng không nhất định hắn phải ra tay, bởi vì lấy hắn so với Lãnh Nguyệt thì Lãnh Nguyệt tuyệt đối sẽ không thấy có người chuẩn bị chết ở trước mặt của mình mà lại thờ ơ.
Cho nên cho dù hắn không bước lên thì Lãnh Nguyệt mà thậm chí là Mẫn Mẫn đều sẽ không chút do dự mà đứng lên đi qua cứu người. Chỉ là do lúc đó thì khoảng cách của hắn và Nam Cung Vân là gần nhất, thêm vào đó thì con quỷ kia đặc biệt không có đề phòng hắn, cho nên mới để cho hắn có chút may mắn mà đắc thủ.
Nhưng nếu xét theo một phương diện khác thì có thể nói rõ rằng tốc độ của hắn thật sự rất nhanh. Hết thảy những chuyện vừa mới xảy ra cũng chỉ trong nháy mắt.
Nếu tốc độ phản ứng của hắn mà chậm một chút thì chẳng những không cứu được Nam Cung Vân mà còn dâng thêm mình cho cái mặt quỷ kia ăn mòn đến một chút tàn dư cũng không còn.
Đông Thiên Kỳ làm tốt lắm, cho cậu một điểm khen ngợi đấy!
Thấy Hạ Thiên kỳ cứu được Nam Cung Vân, Lưu Ngôn Mẫn ở phía đối diện cũng phải giơ ngón tay cái lên với hắn.
Chỉ có Lãnh Nguyệt đến một cái nháy mắt cũng không nháy với hắn mà lại nhìn chằm chằm vào con Quỷ Thực Thi, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Giằng co với Quỷ Thực Thi đến nửa ngày, kết quả lại để cho Hạ Thiên kỳ cứu mất người đi. Điều này làm cho nó giương con mắt đỏ hồng nhìn về phía Hạ Thiên kỳ rít lên một tiếng, hiển nhiên là đã bị chọc giận.
Thấy Quỷ Thực Thi kia đã để mắt tới mình. [Hạ Thiên kỳ trong nội tâm nhất thời có dũng khí một vạn đầu móa nó chạy vội mà qua cảm giác]. Hắn chỉ là cứu được một người mà thôi cũng không có ý định tham gia vào trận đánh của ba người bọn họ và con Quỷ Thực Thi kia không ngờ lại bị nó tức giận với mình như vậy?
Không cần lo lắng, tôi sẽ ngăn cản nó.
Nam Cung Vân chẳng quan tâm mình đang rất yếu ớt nhưng vừa được Hạ Thiên kỳ cứu một mạng nên mới đứng lên chắn trước mặt Hạ Thiên kỳ. Có qua thì phải có lại.
Ngay lúc Hạ Thiên kỳ muốn kéo Nam Cung Vân chạy vào phòng ngủ thì Lãnh Nguyệt không hề có chút động tĩnh gì lúc trước thì cuối cùng cũng ra tay.
Cậu tấn công nó từ phía sau, tôi sẽ tấn công chính diện với nó, tôi đã tìm ra điểm yếu của nó rồi.
Lãnh Nguyệt chắc chắn là muốn nói cho Lưu Ngôn Mẫn nghe được, Lưu Ngôn Mẫn nghe xong cũng không hỏi thêm cái gì, gật đầu biểu hiện rằng mình đã hiểu rõ. Sau đó làm theo sự chỉ huy của Lãnh Nguyệt, lập tức tấn công từ phía sau Quỷ Thực Thi kia.
Cùng lúc đó, Lãnh Nguyệt bên này cũng đã ra tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.