Chương 914: Có quỷ ở nhà
Trong Nháy Mắt Cười Cười
16/06/2020
Dịch: Hàn Phong Vũ
"Em không sao chứ?"
Cát Lâm bị hành động này của Lưu Tĩnh dọa sợ đến mức giọng có chút phát run, Lưu Tĩnh thấy Cát Lâm đột nhiên xuất hiện ở trước cửa phòng vệ sinh, cũng bị giật mình không nhẹ, che ngực nói:
"Hơn nửa đêm không ngủ, anh muốn hù chết em à?"
"Rõ ràng là em muốn hù chết anh, em không biết vừa rồi em dọa người tới mức nào, xung quanh tối mịt mà một mình nhìn vào gương chải đầu."
"Anh nói em nhìn vào gương chải đầu?" Lưu Tĩnh như nhớ không ra mình có làm chuyện này.
"Đúng vậy, em không nhớ sao?"
"Không nhớ rõ, hoàn toàn không có ấn tượng, có điều nghe anh nói như vậy cũng quá dọa người."
Tính cách Lưu Tĩnh vốn tùy tiện, nên cũng không để ý, chỉ nhặt cây lược gỗ dưới sàn lên, thuận tay đặt trên bồn rửa tay, lại ngáp dài đi về phòng ngủ.
"Em nhanh đi về đi, anh đi nhà vệ sinh. Ngày này, còn học được mộng du."
Cát Lâm lầm bầm một câu, nhích người qua một bên cho Lưu Tĩnh ra ngoài, sau đó hắn lại vào phòng vệ sinh ngồi lên bồn cầu, có điều tới lúc hắn nhấn nút xả nước, định đi ra khỏi phòng vệ sinh, ánh mắt vô ý liếc qua tấm gương một cái, đột nhiên phát hiện trong gương lại có một người phụ nữ!
Phụ nữ kia mặc một bộ váy màu đỏ tươi như máu, lúc này đang dùng cái lược chải tóc từng chút một như động tác trước đó của Lưu Tĩnh!
"A!"
Cát Lâm bị dọa đến mức hét to một tiếng, vội vàng chạy ra khỏi phòng vệ sinh.
Lưu Tĩnh vừa mới bỏ dép lên giường, lại nghe tiếng kêu của Cát Lâm, lúc này quay đầu lại hỏi Cát Lâm vừa mới chạy vào:
"Anh hét cái gì vậy?"
"Có quỷ! Trong gương phòng vệ sinh có quỷ!"
"Anh nói bậy cái gì vậy! Đừng dọa em."
Lưu Tĩnh cũng không tin lời của Cát Lâm, vì vừa rồi cô ta mới ra khỏi phòng vệ sinh.
"Thật, em theo anh tới xem một chút, một mình anh có hơi sợ."
Mặc dù là đàn ông, nhưng lá gan của Cát Lâm lại rất nhỏ, cũng vì từ nhỏ từng có một thời gian mẹ hắn kể cho hắn nghe một số chuyện kinh dị, cho nên hoàn toàn không có sức chịu đựng về phương diện ma quỷ.
"Chỉ mình anh nhát vậy thôi!"
Lưu Tĩnh cười cười, lại đi theo Cát Lâm, hai người một trước một sau quay lại phòng vệ sinh.
Mở đèn phòng vệ sinh lên, hai người đứng trước gương cẩn thận nhìn lại một lần, nhưng trong gương cũng chỉ có hai người bọn họ mà thôi, nào có nữ quỷ nào đang chải đầu.
"Quỷ ở đâu? Giờ em chỉ thấy một quỷ nhát gan bị dọa sợ không chịu nổi."
"Đừng nói bậy. Vừa rồi anh thật sự nhìn thấy, có điều... Cũng có thể anh không nhìn rõ. Quên đi, dù sao cũng tốt hơn so với thật sự có một nữ quỷ gì đó ẩn mình trong gương."
Cát Lâm thở phào nhẹ nhõm, cho dù trong phòng vệ sinh không thấy gì, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy nơi không lớn này âm trầm, như thể có một đôi mắt ẩn ngoài cửa sổ nhìn bọn họ chằm chằm vậy.
"Trở về ngủ đi."
Cát Lâm cố ý khóa cửa phòng vệ sinh lại, kéo Lưu Tĩnh ngáp liên miên quay về phòng ngủ.
Lần nữa trở lại trên giường, Lưu Tĩnh ngủ tiếp đi rất nhanh, thế nhưng Cát Lâm lại không buồn ngủ, nằm đó ôm Lưu Tĩnh hồi lâu vẫn không nhúc nhích, hắn không buồn ngủ chút nào.
Trong phòng yên tĩnh tới mức chỉ nghe được tiếng hít thở bình ổn của Lưu Tĩnh, trong trạng thái này, trong đầu Cát Lâm không khỏi nhớ lại đêm hôm đó, lúc hắn và Khang Khải Vi lên tàu điện ngầm về nhà, Khang Khải Vi đột nhiên nói thấy một nữ quỷ nằm trên cửa sổ.
Vì vậy không hiểu vì sao, trong lòng Cát Lâm càng trở nên bất an.
Mà đang lúc hắn suy nghĩ lung tung, lại thấy cửa phòng ngủ vốn đóng chặt đột nhiên mở ra một khe hở.
Sau đó Cát Lâm trơ mắt nhìn khe cửa mở ra càng lúc càng lớn.
Tim hắn nhảy càng lúc càng mạnh, vì trong phòng hoàn toàn không có gió, lại nói cửa phòng ngủ đóng rất chặt, nếu không có ngoại lực tác dụng trên cửa, thì rất ít khả năng cửa sẽ mở ra.
Cuối cùng cửa phòng ngủ mở đến một nửa thì dừng lại, Cát Lâm hoảng sợ nhìn ngoài cửa đen như mực, rõ ràng sợ muốn chết, thế nhưng ánh mắt lại hoàn toàn không dám dời đi, rất lo chỉ chốc lát hắn dời đi dừng lại trên cửa, trong phòng ngủ sẽ có thêm thứ quỷ gì nữa.
May mà suy nghĩ ngổn ngang trong đầu hắn kia cũng không xảy ra, hắn nhìn chăm chú không biết bao lâu, mãi đến khi hắn dần mất đi ý thức, chìm vào giấc ngủ.
Chờ hắn lần nữa tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau, hắn dùng sức dụi mắt, phát hiện Lưu Tĩnh vẫn ngủ bên cạnh hắn, cuộn cả người lại.
Hắn không quấy rầy Lưu Tĩnh, mà thận trọng xuống khỏi giường, định rửa mặt, một hồi nữa ra ngoài mua ít đồ ăn sáng đi lên.
Kết quả hắn vừa mới ra khỏi phòng ngủ, lại nghe trong phòng bếp vang lên tiếng nước đang nấu, hắn theo bản năng nhìn qua, phát hiện Lưu Tĩnh đang mặc áo ngủ bận rộn trong bếp.
"Vợ?"
"Rốt cuộc anh cũng tỉnh, đừng có gấp, em nấu mì cho anh đây."
Giọng của Lưu Tĩnh vang lên trong bếp, rõ ràng là dặn dò ấm áp, thế nhưng Cát Lâm nghe vào tai, cả người hắn tức khắc như đang đứng trên mặt băng, hơi lạnh tràn từ trong ra ngoài.
Vì nếu Lưu Tĩnh đang ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa sáng, vậy thì... Khi hắn tỉnh lại, người ngủ bên cạnh hắn là ai?
Nghĩ tới đây, Cát Lâm vội vã quay vào trong phòng ngủ, thế nhưng trên giường không có người, chỉ có một đống chăn lộn xộn.
"Vợ, em mau tới đây!"
Hàm răng Cát Lâm đánh lập cập, vội vàng kêu Lưu Tĩnh ra khỏi phòng bếp.
Lưu Tĩnh vội vàng chạy vào, thấy Cát Lâm bị dọa đến mức toàn thân run lập cập, không hiểu hỏi:
"Mới sáng sớm đã la hét rùm beng như vậy, lại phát cái bệnh thần kinh gì!"
"Không phải anh điên, là chúng ta thật sự bị quỷ phá!
Đêm hôm qua lúc anh và em ngủ, cửa phòng vậy mà từ từ mở ra, sau đó cũng là lúc anh vừa mới thức dậy, thấy trên giường có một người còn nằm, anh còn tưởng là em, kết quả đi ra mới phát hiện em ở trong phòng bếp này.
Em nói đây không phải quỷ phá thì là gì!"
"Tự anh gặp ảo giác rồi đi, sáng sớm lúc em thức dậy cửa phòng ngủ vẫn còn đóng kín mà, ngoài ra anh nói có người nằm trên giường, đm anh, trên giường chúng ta ngoài có thể xếp đủ anh với em, còn có thể chứa thêm ai nữa?
Gần đây không phải do đi làm bị đả kích, nên anh đâm ra uất ức đấy chứ?"
Lưu Tĩnh hoàn toàn không đồng ý lời nói của Cát Lâm, ngược lại bắt đầu chê cười Cát Lâm.
"Em có tin không, tới lúc anh không có ở nhà, trong nhà đột nhiên có thêm một con quỷ hù chết em."
Cát Lâm bị Lưu tĩnh trêu chọc cũng rất mất mặt, lúc này cũng giả vờ mạnh mẽ, hù dọa Lưu Tĩnh một câu.
"Bà đây không dễ bị dọa như vậy, ai, chiêu này của anh không dùng nổi. Được rồi, nhanh đánh răng rửa mặt đi ra ăn sáng."
"Ừm, biết rồi."
Cát Lâm thở dài, tuy Lưu Tĩnh không để ý, thế nhưng toàn thân hắn lại không được tự nhiên, luôn cảm thấy trong nhà rất âm trầm, xui xẻo rất nặng.
Trong lòng hắn tính toán, chờ ăn xong bữa sáng lập tức dẫn Lưu Tĩnh đi tới ngôi chùa bên cạnh, xin mấy lá bùa về, nếu không trong lòng hắn lúc nào cũng lo lắng, nghi thần nghi quỷ.
"Em không sao chứ?"
Cát Lâm bị hành động này của Lưu Tĩnh dọa sợ đến mức giọng có chút phát run, Lưu Tĩnh thấy Cát Lâm đột nhiên xuất hiện ở trước cửa phòng vệ sinh, cũng bị giật mình không nhẹ, che ngực nói:
"Hơn nửa đêm không ngủ, anh muốn hù chết em à?"
"Rõ ràng là em muốn hù chết anh, em không biết vừa rồi em dọa người tới mức nào, xung quanh tối mịt mà một mình nhìn vào gương chải đầu."
"Anh nói em nhìn vào gương chải đầu?" Lưu Tĩnh như nhớ không ra mình có làm chuyện này.
"Đúng vậy, em không nhớ sao?"
"Không nhớ rõ, hoàn toàn không có ấn tượng, có điều nghe anh nói như vậy cũng quá dọa người."
Tính cách Lưu Tĩnh vốn tùy tiện, nên cũng không để ý, chỉ nhặt cây lược gỗ dưới sàn lên, thuận tay đặt trên bồn rửa tay, lại ngáp dài đi về phòng ngủ.
"Em nhanh đi về đi, anh đi nhà vệ sinh. Ngày này, còn học được mộng du."
Cát Lâm lầm bầm một câu, nhích người qua một bên cho Lưu Tĩnh ra ngoài, sau đó hắn lại vào phòng vệ sinh ngồi lên bồn cầu, có điều tới lúc hắn nhấn nút xả nước, định đi ra khỏi phòng vệ sinh, ánh mắt vô ý liếc qua tấm gương một cái, đột nhiên phát hiện trong gương lại có một người phụ nữ!
Phụ nữ kia mặc một bộ váy màu đỏ tươi như máu, lúc này đang dùng cái lược chải tóc từng chút một như động tác trước đó của Lưu Tĩnh!
"A!"
Cát Lâm bị dọa đến mức hét to một tiếng, vội vàng chạy ra khỏi phòng vệ sinh.
Lưu Tĩnh vừa mới bỏ dép lên giường, lại nghe tiếng kêu của Cát Lâm, lúc này quay đầu lại hỏi Cát Lâm vừa mới chạy vào:
"Anh hét cái gì vậy?"
"Có quỷ! Trong gương phòng vệ sinh có quỷ!"
"Anh nói bậy cái gì vậy! Đừng dọa em."
Lưu Tĩnh cũng không tin lời của Cát Lâm, vì vừa rồi cô ta mới ra khỏi phòng vệ sinh.
"Thật, em theo anh tới xem một chút, một mình anh có hơi sợ."
Mặc dù là đàn ông, nhưng lá gan của Cát Lâm lại rất nhỏ, cũng vì từ nhỏ từng có một thời gian mẹ hắn kể cho hắn nghe một số chuyện kinh dị, cho nên hoàn toàn không có sức chịu đựng về phương diện ma quỷ.
"Chỉ mình anh nhát vậy thôi!"
Lưu Tĩnh cười cười, lại đi theo Cát Lâm, hai người một trước một sau quay lại phòng vệ sinh.
Mở đèn phòng vệ sinh lên, hai người đứng trước gương cẩn thận nhìn lại một lần, nhưng trong gương cũng chỉ có hai người bọn họ mà thôi, nào có nữ quỷ nào đang chải đầu.
"Quỷ ở đâu? Giờ em chỉ thấy một quỷ nhát gan bị dọa sợ không chịu nổi."
"Đừng nói bậy. Vừa rồi anh thật sự nhìn thấy, có điều... Cũng có thể anh không nhìn rõ. Quên đi, dù sao cũng tốt hơn so với thật sự có một nữ quỷ gì đó ẩn mình trong gương."
Cát Lâm thở phào nhẹ nhõm, cho dù trong phòng vệ sinh không thấy gì, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy nơi không lớn này âm trầm, như thể có một đôi mắt ẩn ngoài cửa sổ nhìn bọn họ chằm chằm vậy.
"Trở về ngủ đi."
Cát Lâm cố ý khóa cửa phòng vệ sinh lại, kéo Lưu Tĩnh ngáp liên miên quay về phòng ngủ.
Lần nữa trở lại trên giường, Lưu Tĩnh ngủ tiếp đi rất nhanh, thế nhưng Cát Lâm lại không buồn ngủ, nằm đó ôm Lưu Tĩnh hồi lâu vẫn không nhúc nhích, hắn không buồn ngủ chút nào.
Trong phòng yên tĩnh tới mức chỉ nghe được tiếng hít thở bình ổn của Lưu Tĩnh, trong trạng thái này, trong đầu Cát Lâm không khỏi nhớ lại đêm hôm đó, lúc hắn và Khang Khải Vi lên tàu điện ngầm về nhà, Khang Khải Vi đột nhiên nói thấy một nữ quỷ nằm trên cửa sổ.
Vì vậy không hiểu vì sao, trong lòng Cát Lâm càng trở nên bất an.
Mà đang lúc hắn suy nghĩ lung tung, lại thấy cửa phòng ngủ vốn đóng chặt đột nhiên mở ra một khe hở.
Sau đó Cát Lâm trơ mắt nhìn khe cửa mở ra càng lúc càng lớn.
Tim hắn nhảy càng lúc càng mạnh, vì trong phòng hoàn toàn không có gió, lại nói cửa phòng ngủ đóng rất chặt, nếu không có ngoại lực tác dụng trên cửa, thì rất ít khả năng cửa sẽ mở ra.
Cuối cùng cửa phòng ngủ mở đến một nửa thì dừng lại, Cát Lâm hoảng sợ nhìn ngoài cửa đen như mực, rõ ràng sợ muốn chết, thế nhưng ánh mắt lại hoàn toàn không dám dời đi, rất lo chỉ chốc lát hắn dời đi dừng lại trên cửa, trong phòng ngủ sẽ có thêm thứ quỷ gì nữa.
May mà suy nghĩ ngổn ngang trong đầu hắn kia cũng không xảy ra, hắn nhìn chăm chú không biết bao lâu, mãi đến khi hắn dần mất đi ý thức, chìm vào giấc ngủ.
Chờ hắn lần nữa tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau, hắn dùng sức dụi mắt, phát hiện Lưu Tĩnh vẫn ngủ bên cạnh hắn, cuộn cả người lại.
Hắn không quấy rầy Lưu Tĩnh, mà thận trọng xuống khỏi giường, định rửa mặt, một hồi nữa ra ngoài mua ít đồ ăn sáng đi lên.
Kết quả hắn vừa mới ra khỏi phòng ngủ, lại nghe trong phòng bếp vang lên tiếng nước đang nấu, hắn theo bản năng nhìn qua, phát hiện Lưu Tĩnh đang mặc áo ngủ bận rộn trong bếp.
"Vợ?"
"Rốt cuộc anh cũng tỉnh, đừng có gấp, em nấu mì cho anh đây."
Giọng của Lưu Tĩnh vang lên trong bếp, rõ ràng là dặn dò ấm áp, thế nhưng Cát Lâm nghe vào tai, cả người hắn tức khắc như đang đứng trên mặt băng, hơi lạnh tràn từ trong ra ngoài.
Vì nếu Lưu Tĩnh đang ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa sáng, vậy thì... Khi hắn tỉnh lại, người ngủ bên cạnh hắn là ai?
Nghĩ tới đây, Cát Lâm vội vã quay vào trong phòng ngủ, thế nhưng trên giường không có người, chỉ có một đống chăn lộn xộn.
"Vợ, em mau tới đây!"
Hàm răng Cát Lâm đánh lập cập, vội vàng kêu Lưu Tĩnh ra khỏi phòng bếp.
Lưu Tĩnh vội vàng chạy vào, thấy Cát Lâm bị dọa đến mức toàn thân run lập cập, không hiểu hỏi:
"Mới sáng sớm đã la hét rùm beng như vậy, lại phát cái bệnh thần kinh gì!"
"Không phải anh điên, là chúng ta thật sự bị quỷ phá!
Đêm hôm qua lúc anh và em ngủ, cửa phòng vậy mà từ từ mở ra, sau đó cũng là lúc anh vừa mới thức dậy, thấy trên giường có một người còn nằm, anh còn tưởng là em, kết quả đi ra mới phát hiện em ở trong phòng bếp này.
Em nói đây không phải quỷ phá thì là gì!"
"Tự anh gặp ảo giác rồi đi, sáng sớm lúc em thức dậy cửa phòng ngủ vẫn còn đóng kín mà, ngoài ra anh nói có người nằm trên giường, đm anh, trên giường chúng ta ngoài có thể xếp đủ anh với em, còn có thể chứa thêm ai nữa?
Gần đây không phải do đi làm bị đả kích, nên anh đâm ra uất ức đấy chứ?"
Lưu Tĩnh hoàn toàn không đồng ý lời nói của Cát Lâm, ngược lại bắt đầu chê cười Cát Lâm.
"Em có tin không, tới lúc anh không có ở nhà, trong nhà đột nhiên có thêm một con quỷ hù chết em."
Cát Lâm bị Lưu tĩnh trêu chọc cũng rất mất mặt, lúc này cũng giả vờ mạnh mẽ, hù dọa Lưu Tĩnh một câu.
"Bà đây không dễ bị dọa như vậy, ai, chiêu này của anh không dùng nổi. Được rồi, nhanh đánh răng rửa mặt đi ra ăn sáng."
"Ừm, biết rồi."
Cát Lâm thở dài, tuy Lưu Tĩnh không để ý, thế nhưng toàn thân hắn lại không được tự nhiên, luôn cảm thấy trong nhà rất âm trầm, xui xẻo rất nặng.
Trong lòng hắn tính toán, chờ ăn xong bữa sáng lập tức dẫn Lưu Tĩnh đi tới ngôi chùa bên cạnh, xin mấy lá bùa về, nếu không trong lòng hắn lúc nào cũng lo lắng, nghi thần nghi quỷ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.