Chương 881: Đại chiến Giang Chấn
Trong Nháy Mắt Cười Cười
07/06/2020
Dịch: Hàn Phong Vũ
Phùng Như Yến dễ dàng chế ngự Lãnh Nguyệt, cái này trong mắt mấy người Giang Chấn không có gì ngoài dự tính, vì Phùng Như Yến cũng là một trong chín quản lý cấp cao của đệ nhất Minh Phủ, còn Lãnh Nguyệt trong mắt bọn họ đơn giản chỉ là một nhân vật nhỏ cấp quản lý, tự nhiên không thể nào bị xem là đối thủ của Phùng Như Yến.
Lại thêm Hạ Thiên Kỳ thấy Lãnh Nguyệt bị bắt, biểu hiện rất rõ ràng, nhưng không kịp chờ hắn qua đó cứu viện, Giang Chấn đã lướt tới đấm vào trên mặt hắn.
Hạ Thiên Kỳ đau nhức kêu một tiếng, thân thể bị một đòn đánh bay ra rất xa như đạn pháo, mãi đến khi va mạnh vào tường mới dừng lại.
Khóe miệng chảy ra vết máu nhè nhẹ, Hạ Thiên Kỳ đưa tay xoa xoa, sau đó tức giận đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Lúc này Giang Chấn cũng đã hoàn thành ác quỷ hóa, nhìn Hạ Thiên Kỳ vừa bị hắn đánh bay chật vật, vui sướng cười:
"Tự thân mình còn khó bảo toàn, còn muốn đi lo lắng cho sống chết của người khác, mày thật đúng là ngây thơ."
"Chắc vậy."
Ánh mắt Hạ Thiên Kỳ vẫn luôn đặt trên người Lãnh Nguyệt, mà lúc này Phùng Như Yến đã tới trước người Lãnh Nguyệt, hai tay như hai con rắn độc quấn trên cổ Lãnh Nguyệt.
Nhưng vào lúc này, lại thấy đôi mắt vốn vô thần kia của Lãnh Nguyệt đột nhiên bắt đầu lóe ra mũi nhọn, tiếp theo, lấy anh ta làm tâm điểm, xung quanh tức khắc đóng băng.
Phùng Như Yến cảm giác được thân thể Lãnh Nguyệt thay đổi, sắc mặt đại biến muốn nhảy cách ra, thế nhưng Lãnh Nguyệt vốn bị định thân phù của cô ta khống chế đột nhiên rút một thanh trường kiếm màu đen sau lưng, tiếp theo mang theo hàn mang khủng khiếp, một kiếm bổ mạnh lên đầu Phùng Như Yến, muốn chẻ cô ta thành hai phần.
Thuật pháp sư vốn không sở trường cận chiến, cận chiến là đại kỵ trong đại kỵ, hơn nữa Phùng Như Yến cho là Lãnh Nguyệt thật sự bị cô ta khống chế, tâm phòng bị giảm đi nhiều, tới khi Lãnh Nguyệt giương nanh ra tay với cô ta, cô ta hoàn toàn không có chút phòng bị nào.
Thế nhưng một đòn rơi xuống thề phải giết này của Lãnh Nguyệt, cũng không tạo thành bất cứ thương tổn gì cho Phùng Như Yến, kiếm quang rơi xuống, phát ra tiếng âm vang như chém vào sắt thép, nhìn lại chỗ đỉnh đầu Phùng Như Yến, lại xuất hiện từng vết rạn như mảnh thủy tinh.
Hiển nhiên, đó là quỷ vực của Giang Chấn.
"Không xong!"
Sau khi Lãnh Nguyệt được Triệu Tịnh Thù phụ ma, nói riêng về sức tấn công thì có thể nói là tương đối khủng bố, một kiếm hạ xuống cũng đủ phá hủy quỷ vực của Giang Chấn.
Trần Phi và Phong Thần Vũ vốn ở bên cạnh xem náo nhiệt tức khắc sợ hãi biến sắc mặt, thế nhưng Lãnh Nguyệt lại hoàn toàn không có ý tứ dừng lại, mắt thấy một đòn không thành, anh ta lại lần nữa chém thẳng tới Phùng Như Yến đang mặt xám ngoét.
Lúc này Phùng Như Yến cũng phục hồi tinh thần, hai tay liên tục biến đổi, rút ra một nắm chú phù ném thẳng tới chỗ Lãnh Nguyệt.
Nhưng bằng kinh nghiệm thực chiến của Lãnh Nguyệt, sao có thể để cho con vịt luộc biết bay này trở tay, kiếm lớn màu đen lần nữa rơi xuống, mang theo sương lạnh lất phất đủ để đóng băng mọi thứ, hoàn toàn đóng băng chú thuật còn chưa hoàn toàn bùng phát của Phùng Như Yến.
Một cái chớp mắt tiếp theo, kiếm lớn rơi xuống, Phùng Như Yến bị chém thẳng thành hai nửa.
Lượng lớn máu tươi phun ra, tưới Lãnh Nguyệt và Phong Thần Vũ gần đó thành hai người máu.
Phùng Như Yến bị giết có thể nói là trong điện quang hỏa thạch*, mặc dù Phong Thần Vũ và Giang Chấn đều ý thức được không hay, nhưng muốn ngăn cản đã không còn kịp nữa.
*Điện quang hỏa thạch(电光火石): ánh chớp; tia đá lửa | vốn là lời nói của Phật để chỉ sự vật lướt qua trong chớp mắt, sát na; vụt lướt qua | hành động cấp tốc | bỗng nhiên phát động (Internet).
Kỳ thực dưới tình huống bình thường, Phùng Như Yến sẽ không bị Lãnh Nguyệt giết chết dễ dàng như vậy, thế nhưng khinh địch lơ là là một mặt, quan trọng hơn là pháp vực của cô ta đang dùng để phong tỏa thành phố Phước Bình, nên tự nhiên thiếu đi một tấm lá chắn.
"Giả heo ăn thịt hổ!"
Phong Thần Vũ rốt cuộc nhìn hiểu, thực lực của Lãnh Nguyệt rõ ràng cũng nằm trong cấp ác quỷ, đồng thời kinh nghiệm thực chiến phong phú, và năng lực tương đối đáng sợ.
Gã cũng là người chủ thuật pháp, nên có thể cảm giác được, một kiếm vừa rồi kia của Lãnh Nguyệt, không phải đòn chém bình thường, mà là sáp nhập vào tấn công của pháp vực.
Sau khi vào cấp ác quỷ, không phải thuật pháp sư nào cũng có thể cảm ứng được nguyên tố trong trời đất, lấy đó hóa thành pháp vực cho mình.
Mà loại pháp vực nguyên tố hàn băng này như Lãnh Nguyệt, còn là một trong mấy loại tương đối kinh khủng.
Phong Thần vũ thấy không ổn, cũng không dám sơ xuất hơn nữa, tuy nói hắn là mạnh nhất trong mấy người này, thế nhưng chỉ dựa vào Lãnh Nguyệt có thể giết Phùng Như Yến, hắn cũng không dám không nghiêm túc tham chiến.
"Không phải đệ tam Minh Phủ chỉ có tổng cộng 3 quản lý cấp cao sao, người này là ai, sao có thể mạnh như vậy!"
Trần Phi đứng một bên trợn mắt há mồm, mặt mũi hoảng sợ, dù sao Phùng Như Yến cũng coi như là một trong chín quản lý cấp cao của đệ nhất Minh Phủ, kết quả lại bị người giết trong nháy mắt như vậy, điều này khiến hắn cảm thấy sợ hãi phát ra từ nội tâm.
"Người này rất mạnh, không nên khinh thường!"
Ngay khi Trần Phi một thân khí lạnh, Phong Thần Vũ bên kia trấn tĩnh lại, sau đó quay về hắn lớn tiếng nhắc nhở.
Có điều cũng chính vì tiếng nhắc nhở này của hắn, khiến Lãnh Nguyệt xách theo kiếm lớn màu đen, mang theo sương lạnh đủ để đóng băng không giang, vung kiếm đánh úp về phía Trần Phi.
Lãnh Nguyệt bên kia lấy một địch hai, coi như hoàn toàn giải phóng Hạ Thiên Kỳ, thế cục như vậy, nếu đối phương đã bị giết chết một người, mục đích đánh lén cũng coi như đạt thành.
Cho dù có giả vờ tiếp nữa cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Vì vậy Hạ Thiên Kỳ cũng không phối hợp diễn trò nữa, hai mắt đột nhiên biến thành màu tím, từng mảnh quỷ giáp quỷ khí rời thân thể mà ra, tiếp theo từng mảnh nối liền, hình thành một bộ khô lâu quỷ giáp.
Thấy một bộ quỷ giáp tán ra quỷ khí dày đặc kia của Hạ Thiên Kỳ, trong lòng Giang Chấn nhất thời bất an, trên mặt tràn đầy kinh hãi, rồi cũng không có tới một chút trêu tức nào.
Hạ Thiên Kỳ không nhanh không chậm rút huyết sát quỷ binh của hắn ra, cảm nhận sát khí dày đặc của huyết sát quỷ binh, trong lòng Hạ Thiên Kỳ cũng biến thành hưng phấn, muốn cắt Giang Chấn kia thành từng mảnh thịt vụn, băm thành thịt nát.
"Giang Chấn, vừa rồi ông nói gì với tôi sao? Sao tôi không nghe rõ vậy?"
Lần này người cực kỳ phách lối biến thành Hạ Thiên Kỳ, Giang Chấn lần nữa thả ra quỷ vực phạm vi bị co lại nghiêm trọng, mặt lạnh lên tiếng uy hiếp Hạ Thiên Kỳ:
"Hạ Thiên Kỳ, mày phải biết đối thủ của mày là ai, đệ nhất Minh Phủ không phải là mày đối phó được, thức thời thì ngoan ngoãn bó tay chịu trói."
"Phải không? Sợ là ông còn chưa biết, qua không bao lâu nữa đệ nhất Minh Phủ sẽ không còn tồn tại, chỉ là đáng tiếc, ông không thấy được, vì rất nhanh ông sẽ chết ở chỗ này."
"Chỉ bằng mày?"
Giang Chấn thấy Hạ Thiên Kỳ hoàn toàn không ăn một bộ uy hiếp này, hắn cũng lười nói lại, mặc dù đối phương làm hắn rất bất an, thế nhưng nghĩ tới Hạ Thiên Kỳ chỉ mới tiến vào cấp ác quỷ không bao lâu, cho dù có lợi hại hơn nữa cũng không thể nào là đối thủ của hắn, nên hắn cũng không lo, định trực tiếp giết chết đối phương rồi lại nói.
"Không nói nhiều!"
Lúc này Hạ Thiên Kỳ cũng thả quỷ vực của hắn ra, trong nháy mắt quỷ vực đã bao phủ toàn bộ căn biệt thự.
Quỷ vực của Giang Chấn miễn cưỡng tách ra một phần, nhưng đã không cách nào bao phủ Phong Thần Vũ và Trần Phi.
Bước từng bước dài về phía trước, Hạ Thiên Kỳ đi thẳng tới trước người Giang Chấn, Giang Chấn mở cây dù trong tay ra, thoáng chốc từ trong đó vang lên âm thanh quỷ gào thét, phần lớn oan hồn thê lương hai mắt hiện lên ánh sáng đỏ lao ra khỏi dù.
"Thật đúng là phần lễ lớn mà."
Mắt thấy đám oan hồn đằng đằng sát khí này, Hạ Thiên Kỳ ngược lại bật cười, lại thấy hắn giơ huyết sát quỷ binh trong tay lên thật cao, chém thẳng tới đám oan hồn dùng sức đâm tới.
Vẻn vẹn chỉ một cái hít thở, những oan hồn kia đã bị huyết sát kiếm hút sạch sẽ.
Thấy quỷ thuật của mình bị Hạ Thiên Kỳ phá hỏng dễ dàng, da đầu Giang Chấn lần nữa trở nên tê dại, cây dù trong tay không ngừng khép mở, mỗi lần khép mở đều có lượng lớn oan hồn lao ra, lại nhanh chóng tụ lại, sau đó hình thành một tập hợp vô cùng cồng kềnh.
Trong nháy mắt phủ xuống đỉnh đầu Hạ Thiên Kỳ.
"Nổ chết cho ông!"
Phùng Như Yến dễ dàng chế ngự Lãnh Nguyệt, cái này trong mắt mấy người Giang Chấn không có gì ngoài dự tính, vì Phùng Như Yến cũng là một trong chín quản lý cấp cao của đệ nhất Minh Phủ, còn Lãnh Nguyệt trong mắt bọn họ đơn giản chỉ là một nhân vật nhỏ cấp quản lý, tự nhiên không thể nào bị xem là đối thủ của Phùng Như Yến.
Lại thêm Hạ Thiên Kỳ thấy Lãnh Nguyệt bị bắt, biểu hiện rất rõ ràng, nhưng không kịp chờ hắn qua đó cứu viện, Giang Chấn đã lướt tới đấm vào trên mặt hắn.
Hạ Thiên Kỳ đau nhức kêu một tiếng, thân thể bị một đòn đánh bay ra rất xa như đạn pháo, mãi đến khi va mạnh vào tường mới dừng lại.
Khóe miệng chảy ra vết máu nhè nhẹ, Hạ Thiên Kỳ đưa tay xoa xoa, sau đó tức giận đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Lúc này Giang Chấn cũng đã hoàn thành ác quỷ hóa, nhìn Hạ Thiên Kỳ vừa bị hắn đánh bay chật vật, vui sướng cười:
"Tự thân mình còn khó bảo toàn, còn muốn đi lo lắng cho sống chết của người khác, mày thật đúng là ngây thơ."
"Chắc vậy."
Ánh mắt Hạ Thiên Kỳ vẫn luôn đặt trên người Lãnh Nguyệt, mà lúc này Phùng Như Yến đã tới trước người Lãnh Nguyệt, hai tay như hai con rắn độc quấn trên cổ Lãnh Nguyệt.
Nhưng vào lúc này, lại thấy đôi mắt vốn vô thần kia của Lãnh Nguyệt đột nhiên bắt đầu lóe ra mũi nhọn, tiếp theo, lấy anh ta làm tâm điểm, xung quanh tức khắc đóng băng.
Phùng Như Yến cảm giác được thân thể Lãnh Nguyệt thay đổi, sắc mặt đại biến muốn nhảy cách ra, thế nhưng Lãnh Nguyệt vốn bị định thân phù của cô ta khống chế đột nhiên rút một thanh trường kiếm màu đen sau lưng, tiếp theo mang theo hàn mang khủng khiếp, một kiếm bổ mạnh lên đầu Phùng Như Yến, muốn chẻ cô ta thành hai phần.
Thuật pháp sư vốn không sở trường cận chiến, cận chiến là đại kỵ trong đại kỵ, hơn nữa Phùng Như Yến cho là Lãnh Nguyệt thật sự bị cô ta khống chế, tâm phòng bị giảm đi nhiều, tới khi Lãnh Nguyệt giương nanh ra tay với cô ta, cô ta hoàn toàn không có chút phòng bị nào.
Thế nhưng một đòn rơi xuống thề phải giết này của Lãnh Nguyệt, cũng không tạo thành bất cứ thương tổn gì cho Phùng Như Yến, kiếm quang rơi xuống, phát ra tiếng âm vang như chém vào sắt thép, nhìn lại chỗ đỉnh đầu Phùng Như Yến, lại xuất hiện từng vết rạn như mảnh thủy tinh.
Hiển nhiên, đó là quỷ vực của Giang Chấn.
"Không xong!"
Sau khi Lãnh Nguyệt được Triệu Tịnh Thù phụ ma, nói riêng về sức tấn công thì có thể nói là tương đối khủng bố, một kiếm hạ xuống cũng đủ phá hủy quỷ vực của Giang Chấn.
Trần Phi và Phong Thần Vũ vốn ở bên cạnh xem náo nhiệt tức khắc sợ hãi biến sắc mặt, thế nhưng Lãnh Nguyệt lại hoàn toàn không có ý tứ dừng lại, mắt thấy một đòn không thành, anh ta lại lần nữa chém thẳng tới Phùng Như Yến đang mặt xám ngoét.
Lúc này Phùng Như Yến cũng phục hồi tinh thần, hai tay liên tục biến đổi, rút ra một nắm chú phù ném thẳng tới chỗ Lãnh Nguyệt.
Nhưng bằng kinh nghiệm thực chiến của Lãnh Nguyệt, sao có thể để cho con vịt luộc biết bay này trở tay, kiếm lớn màu đen lần nữa rơi xuống, mang theo sương lạnh lất phất đủ để đóng băng mọi thứ, hoàn toàn đóng băng chú thuật còn chưa hoàn toàn bùng phát của Phùng Như Yến.
Một cái chớp mắt tiếp theo, kiếm lớn rơi xuống, Phùng Như Yến bị chém thẳng thành hai nửa.
Lượng lớn máu tươi phun ra, tưới Lãnh Nguyệt và Phong Thần Vũ gần đó thành hai người máu.
Phùng Như Yến bị giết có thể nói là trong điện quang hỏa thạch*, mặc dù Phong Thần Vũ và Giang Chấn đều ý thức được không hay, nhưng muốn ngăn cản đã không còn kịp nữa.
*Điện quang hỏa thạch(电光火石): ánh chớp; tia đá lửa | vốn là lời nói của Phật để chỉ sự vật lướt qua trong chớp mắt, sát na; vụt lướt qua | hành động cấp tốc | bỗng nhiên phát động (Internet).
Kỳ thực dưới tình huống bình thường, Phùng Như Yến sẽ không bị Lãnh Nguyệt giết chết dễ dàng như vậy, thế nhưng khinh địch lơ là là một mặt, quan trọng hơn là pháp vực của cô ta đang dùng để phong tỏa thành phố Phước Bình, nên tự nhiên thiếu đi một tấm lá chắn.
"Giả heo ăn thịt hổ!"
Phong Thần Vũ rốt cuộc nhìn hiểu, thực lực của Lãnh Nguyệt rõ ràng cũng nằm trong cấp ác quỷ, đồng thời kinh nghiệm thực chiến phong phú, và năng lực tương đối đáng sợ.
Gã cũng là người chủ thuật pháp, nên có thể cảm giác được, một kiếm vừa rồi kia của Lãnh Nguyệt, không phải đòn chém bình thường, mà là sáp nhập vào tấn công của pháp vực.
Sau khi vào cấp ác quỷ, không phải thuật pháp sư nào cũng có thể cảm ứng được nguyên tố trong trời đất, lấy đó hóa thành pháp vực cho mình.
Mà loại pháp vực nguyên tố hàn băng này như Lãnh Nguyệt, còn là một trong mấy loại tương đối kinh khủng.
Phong Thần vũ thấy không ổn, cũng không dám sơ xuất hơn nữa, tuy nói hắn là mạnh nhất trong mấy người này, thế nhưng chỉ dựa vào Lãnh Nguyệt có thể giết Phùng Như Yến, hắn cũng không dám không nghiêm túc tham chiến.
"Không phải đệ tam Minh Phủ chỉ có tổng cộng 3 quản lý cấp cao sao, người này là ai, sao có thể mạnh như vậy!"
Trần Phi đứng một bên trợn mắt há mồm, mặt mũi hoảng sợ, dù sao Phùng Như Yến cũng coi như là một trong chín quản lý cấp cao của đệ nhất Minh Phủ, kết quả lại bị người giết trong nháy mắt như vậy, điều này khiến hắn cảm thấy sợ hãi phát ra từ nội tâm.
"Người này rất mạnh, không nên khinh thường!"
Ngay khi Trần Phi một thân khí lạnh, Phong Thần Vũ bên kia trấn tĩnh lại, sau đó quay về hắn lớn tiếng nhắc nhở.
Có điều cũng chính vì tiếng nhắc nhở này của hắn, khiến Lãnh Nguyệt xách theo kiếm lớn màu đen, mang theo sương lạnh đủ để đóng băng không giang, vung kiếm đánh úp về phía Trần Phi.
Lãnh Nguyệt bên kia lấy một địch hai, coi như hoàn toàn giải phóng Hạ Thiên Kỳ, thế cục như vậy, nếu đối phương đã bị giết chết một người, mục đích đánh lén cũng coi như đạt thành.
Cho dù có giả vờ tiếp nữa cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Vì vậy Hạ Thiên Kỳ cũng không phối hợp diễn trò nữa, hai mắt đột nhiên biến thành màu tím, từng mảnh quỷ giáp quỷ khí rời thân thể mà ra, tiếp theo từng mảnh nối liền, hình thành một bộ khô lâu quỷ giáp.
Thấy một bộ quỷ giáp tán ra quỷ khí dày đặc kia của Hạ Thiên Kỳ, trong lòng Giang Chấn nhất thời bất an, trên mặt tràn đầy kinh hãi, rồi cũng không có tới một chút trêu tức nào.
Hạ Thiên Kỳ không nhanh không chậm rút huyết sát quỷ binh của hắn ra, cảm nhận sát khí dày đặc của huyết sát quỷ binh, trong lòng Hạ Thiên Kỳ cũng biến thành hưng phấn, muốn cắt Giang Chấn kia thành từng mảnh thịt vụn, băm thành thịt nát.
"Giang Chấn, vừa rồi ông nói gì với tôi sao? Sao tôi không nghe rõ vậy?"
Lần này người cực kỳ phách lối biến thành Hạ Thiên Kỳ, Giang Chấn lần nữa thả ra quỷ vực phạm vi bị co lại nghiêm trọng, mặt lạnh lên tiếng uy hiếp Hạ Thiên Kỳ:
"Hạ Thiên Kỳ, mày phải biết đối thủ của mày là ai, đệ nhất Minh Phủ không phải là mày đối phó được, thức thời thì ngoan ngoãn bó tay chịu trói."
"Phải không? Sợ là ông còn chưa biết, qua không bao lâu nữa đệ nhất Minh Phủ sẽ không còn tồn tại, chỉ là đáng tiếc, ông không thấy được, vì rất nhanh ông sẽ chết ở chỗ này."
"Chỉ bằng mày?"
Giang Chấn thấy Hạ Thiên Kỳ hoàn toàn không ăn một bộ uy hiếp này, hắn cũng lười nói lại, mặc dù đối phương làm hắn rất bất an, thế nhưng nghĩ tới Hạ Thiên Kỳ chỉ mới tiến vào cấp ác quỷ không bao lâu, cho dù có lợi hại hơn nữa cũng không thể nào là đối thủ của hắn, nên hắn cũng không lo, định trực tiếp giết chết đối phương rồi lại nói.
"Không nói nhiều!"
Lúc này Hạ Thiên Kỳ cũng thả quỷ vực của hắn ra, trong nháy mắt quỷ vực đã bao phủ toàn bộ căn biệt thự.
Quỷ vực của Giang Chấn miễn cưỡng tách ra một phần, nhưng đã không cách nào bao phủ Phong Thần Vũ và Trần Phi.
Bước từng bước dài về phía trước, Hạ Thiên Kỳ đi thẳng tới trước người Giang Chấn, Giang Chấn mở cây dù trong tay ra, thoáng chốc từ trong đó vang lên âm thanh quỷ gào thét, phần lớn oan hồn thê lương hai mắt hiện lên ánh sáng đỏ lao ra khỏi dù.
"Thật đúng là phần lễ lớn mà."
Mắt thấy đám oan hồn đằng đằng sát khí này, Hạ Thiên Kỳ ngược lại bật cười, lại thấy hắn giơ huyết sát quỷ binh trong tay lên thật cao, chém thẳng tới đám oan hồn dùng sức đâm tới.
Vẻn vẹn chỉ một cái hít thở, những oan hồn kia đã bị huyết sát kiếm hút sạch sẽ.
Thấy quỷ thuật của mình bị Hạ Thiên Kỳ phá hỏng dễ dàng, da đầu Giang Chấn lần nữa trở nên tê dại, cây dù trong tay không ngừng khép mở, mỗi lần khép mở đều có lượng lớn oan hồn lao ra, lại nhanh chóng tụ lại, sau đó hình thành một tập hợp vô cùng cồng kềnh.
Trong nháy mắt phủ xuống đỉnh đầu Hạ Thiên Kỳ.
"Nổ chết cho ông!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.