Chương 921: Được biết
Trong Nháy Mắt Cười Cười
17/06/2020
Dịch: Hàn Phong Vũ
Dựa theo bản đồ, đi vẫn là theo con đường gần đây nhất, chờ hai người đi ra khỏi khu Xác Sống, cũng đi hết hơn 2 tiếng đồng hồ.
Trong lúc này bọn họ không nghỉ lần nào, đủ để thấy mức độ khổng lồ của William Castle này.
Có điều nhìn trên bản đồ, mỗi khu vực đều chia làm bốn cổng đông tây nam bắc, bằng không nếu chỉ có một cổng ra vào một khu, đoán chừng hơn 90% khách du lịch chỉ có thể dạo hết hai khu.
Vì là công viên chủ để, nên quán trọ cũng trang trí thành quỷ lầu như phong cách chủ đề chung của công viên.
Nhìn qua vách tường bên ngoài như pháp đài ở thập niên bốn mươi năm mươi, phía trên hiện đầy một mảnh dây leo màu xanh, ở nơi cửa ra vào còn đặt một cái đèn lồng màu trắng.
Vì đang là ban ngày, cho nên cũng không thấy rõ là sáng hay tắt rồi.
Lãnh Nguyệt đi theo Hạ Thiên Kỳ đẩy cánh cổng có hơi cũ kỹ đi vào, vừa mới đi vào, lập tức thấy một người phục vụ mặc quần áo tiểu nhị của thời cổ đại đứng trước một cái bàn lớn màu đỏ, mặt không thay đổi nhìn bọn họ hỏi:
"Dừng chân sao?"
"Ừm cho tôi thuê một phòng hai giường." Hạ Thiên Kỳ cảm thấy hắn và Lãnh Nguyệt ở cùng nhau tương đối an toàn một chút, chỉ là người phục vụ bên kia lại lắc đầu một cái nói:
"Nơi này không có phòng hai giường, tất cả đều là phòng đơn, anh xem lại là thuê hai phòng, hay thuê một phòng, hai người các người chen nhau?"
Hạ Thiên Kỳ nghe xong có chút im lặng nhìn về phía Lãnh Nguyệt, sau đó Lãnh Nguyệt nói với người phục vụ kia:
"Vậy thì thuê một phòng đi."
"Được rồi, đây là chìa khóa, các anh giữ đi. Tiền thế chân 1000, phí phòng 800, tổng cộng 1800. Tiền mặt hay quẹt thẻ?"
"Cái giá tiền này thật không rẻ mà."
Hạ Thiên Kỳ tuy không thiếu tiền, thế nhưng cũng cảm thấy cái quán trọ cũ nát này khó trách có chút quá tối tăm, có điều hắn cũng không nói gì, rút thẻ lương của mình trong Minh Phủ, quẹt ra hết tiền cọc lẫn tiền phòng một lần.
Sau khi bọn họ giao tiền, lại có một phục vụ viên ăn mặc như nha hoàn, dẫn bọn họ đi liên tục tới tận cùng trong lầu ba.
"Người ở nhiều không?"
Trước khi phục vụ viên đi, Hạ Thiên Kỳ đột nhiên kêu cô ta lại hỏi một câu.
"Trên cơ bản đều đầy."
"Thật là món lợi kết xù mà, Lãnh thần, chờ khi nào tiêu diệt xong quỷ vật, không chừng chúng ta cứ thẳng thắn cũng kết phường mở quán rượu là được rồi. Cũng ở đây tìm một nơi trong công viên trò chơi này, tôi làm đại đương gia, anh làm tiểu nhị."
"Không có hứng thú." Lãnh Nguyệt lắc đầu, trực tiếp đi vào trong phòng bọn họ.
Hạ Thiên Kỳ cũng biết Lãnh Nguyệt sẽ nói như vậy, hắn nghe xong cười cười, cũng đi theo sau cùng vào.
Gian phòng cũng không có bao nhiêu, đồng thời tương đối xấu hổ là, trong phòng ngay cả phòng vệ sinh cũng không có, phía trên còn dán rõ giấy trắng mực đen. muốn đi vệ sinh phải xuống tới lầu một sau đó rẽ phải, đi tới cuối cùng bên trong là được.
Đóng cửa phòng lại, bên cạnh yên tĩnh, không phải do hiệu quả cách âm, mà là thời gian này các du khách đi chơi bên ngoài, không có bao nhiêu người ở lại trong phòng ngủ.
"Thừa dịp bây giờ không có chuyện gì, anh ngủ trước một giấc đi, khi nào anh tỉnh thì tới lượt tôi, đoán chừng quỷ vật kia sẽ không cứ yên tĩnh thế này đâu."
Lãnh Nguyệt gật đầu không có ý kiến, cũng không khách khí gì với Hạ Thiên Kỳ, cởi giày ra, lấy khẩu trang trên mặt xuống, xoay người nằm trên giường gỗ hơi cứng, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Còn lại một mình Hạ Thiên Kỳ ngồi bên bàn vuông, nghe tiếng động lớn ầm ĩ vang lên ngoài cửa sổ, trong lòng hắn cũng có chút ngồi không yên, suy nghĩ một chút lại ngậm một điếu thuốc, mở cửa xuống lầu.
Lầu một quán trọ chính là như khách sạn bình thường, đều kê đầy bàn nhỏ, Hạ Thiên Kỳ hiếm khi có thể ăn được chút thứ gì, nên không muốn lãng phí thời gian quý báu này, nên sau khi xuống tới đã kêu phục vụ viên vừa dẫn bọn họ lên lầu, cầm thực đơn gọi một đống thức ăn.
Vì đã gần buổi trưa, nên du khách phía ngoài cũng bắt đầu lục tục vào quán ăn, có điều phần lớn đều bị giá cả đắt đỏ trên thực đơn dọa lui, chỉ có một số người túi tiền không eo hẹp mới nhắm mắt ngồi yên.
Đợi một thời gian khoảng hai điếu thuốc, người phục vụ mới lần lượt đưng thức ăn lên.
Hạ Thiên Kỳ vì một thời gian dải ăn cả chua và táo đỏ không có mùi vị gì, nên cũng không ăn ra mặt bằng tay nghề của tiệm này tới mức nào, chỉ đơn thuần cảm giác mình thật sự đang ăn uống, chứ không phải dùng cà chua nhét đầy dạ dày.
Ăn một hồi, hắn lại một nhiên dừng tướng ăn như hổ đói lại, cẩn thận nghe chuyện phiếm nổi lên bàn kế bên.
Ngồi cạnh bàn hắn là một đôi vợ chồng tuổi chừng bốn mươi tuổi, vì hai người chờ mang thức ăn lên nhàm chán, lại tùy ý tìm để tài hàn huyên.
Trong đó lại nói tới mấy vụ án mạng xảy ra ở thành phố Phùng Viễn.
Liên quan tới vụ án này, cũng là một phóng viên âm thầm cho cảnh viên lợi ích, nên mới lấy được một tin tức nặng ký, không lâu trước đây vừa mới xuất hiện, có thể nói là đề tài nóng nhất trong cả thành phố này.
"Nghe mà dọa người, một ngày vợ chồng trăm ngày ân ái, chính là có cái gì đi nữa, cũng không tới mức giết người đi, hơn nữa còn là loại cách thức mất tính người bầm thây, phanh thây này."
Người phụ nữ có chút sợ hãi nói xong, người đàn ông lại cười một tiếng, trêu chọc nói:
"Xem ra anh thật sự phải cảm ơn ân không giết nhiều năm như vậy của em. Nếu không thì anh đây đi ngủ như chết như vậy, em cứ tùy tiện cho một dao lên cổ của anh là anh xong đời."
"Tránh qua một bên, có điều nếu em biết anh làm chuyện xấu sau lưng em, đừng mơ trốn được em."
Hai người thì thầm trò chuyện, Hạ Thiên Kỳ nghe xong cũng lấy điện thoại di động ra, thử tiềm tin tức địa phương.
Sau khi kết nói wifi quán trọ này, rất nhanh hắn đã tìm kiếm ra một bản tin liên quan tới sự kiện giết người liên tục ở thành phố Phùng Viễn.
Trên tin tức nói, đoạn thời gian gần nhất, thành phố Phùng Viễn xảy ra tổng cộng sáu sự kiện giết người, sự kiện đều xảy ra ở người yêu hoặc vợ chồng hai bên, nếu không phải nam dùng cách thức tàn nhẫn giết nữ, chính là nữ hại chết nam.
Đồng thời thủ đoạn còn vô cùng tàn nhân, đều là một số thủ đoạn tàn ác vô nhân đạo, ngẫm lại cũng toàn là thủ đoạn máu tanh.
Không những như vậy, những hung thủ kia mà bị cảnh sát bắt được, hoặc là đi đầu thú, không tới vài ngày cũng chết bất thường ở nơi tạm giam.
"Quỷ vật lần này có chút thú vị mà, vậy mà đặc biệt kích thích tình nhân ra tay, đây chẳng phải là nói mình và Lãnh thần sẽ không có nguy hiểm gì sao?"
Hạ Thiên Kỳ cảm thấy án mạng ở thành phố Phùng Viễn phải là quỷ vật bọn họ phải đối phó, chỉ là trước kia quỷ vật giết người đều không khác gì nhau, hòa toàn chính là thấy ai chướng mắt thì giết người đó, ai xúi quẩy thì bị giết, thế nhưng như loại này, chỉ khiêu khích hoặc tình nhân hoặc vợ chồng ra tay với nhau, bọn họ còn chưa bao giờ gặp.
Lần nữa nhét điện thoại vào trong túi, Hạ Thiên Kỳ tạm thời không suy nghĩ những chuyện này, định chờ Lãnh Nguyệt tỉnh dậy rồi lại nói.
Hạ Thiên Kỳ quét sạch toàn bộ một bàn thức ăn lớn như quỷ đói đầu thai, lúc này mới ôm cái bụng no căng đi ra khỏi quán trọ, định đi dọc theo gần đây tiêu hóa một chút, lát nữa trở lên lầu đánh thức Lãnh Nguyệt.
Dựa theo bản đồ, đi vẫn là theo con đường gần đây nhất, chờ hai người đi ra khỏi khu Xác Sống, cũng đi hết hơn 2 tiếng đồng hồ.
Trong lúc này bọn họ không nghỉ lần nào, đủ để thấy mức độ khổng lồ của William Castle này.
Có điều nhìn trên bản đồ, mỗi khu vực đều chia làm bốn cổng đông tây nam bắc, bằng không nếu chỉ có một cổng ra vào một khu, đoán chừng hơn 90% khách du lịch chỉ có thể dạo hết hai khu.
Vì là công viên chủ để, nên quán trọ cũng trang trí thành quỷ lầu như phong cách chủ đề chung của công viên.
Nhìn qua vách tường bên ngoài như pháp đài ở thập niên bốn mươi năm mươi, phía trên hiện đầy một mảnh dây leo màu xanh, ở nơi cửa ra vào còn đặt một cái đèn lồng màu trắng.
Vì đang là ban ngày, cho nên cũng không thấy rõ là sáng hay tắt rồi.
Lãnh Nguyệt đi theo Hạ Thiên Kỳ đẩy cánh cổng có hơi cũ kỹ đi vào, vừa mới đi vào, lập tức thấy một người phục vụ mặc quần áo tiểu nhị của thời cổ đại đứng trước một cái bàn lớn màu đỏ, mặt không thay đổi nhìn bọn họ hỏi:
"Dừng chân sao?"
"Ừm cho tôi thuê một phòng hai giường." Hạ Thiên Kỳ cảm thấy hắn và Lãnh Nguyệt ở cùng nhau tương đối an toàn một chút, chỉ là người phục vụ bên kia lại lắc đầu một cái nói:
"Nơi này không có phòng hai giường, tất cả đều là phòng đơn, anh xem lại là thuê hai phòng, hay thuê một phòng, hai người các người chen nhau?"
Hạ Thiên Kỳ nghe xong có chút im lặng nhìn về phía Lãnh Nguyệt, sau đó Lãnh Nguyệt nói với người phục vụ kia:
"Vậy thì thuê một phòng đi."
"Được rồi, đây là chìa khóa, các anh giữ đi. Tiền thế chân 1000, phí phòng 800, tổng cộng 1800. Tiền mặt hay quẹt thẻ?"
"Cái giá tiền này thật không rẻ mà."
Hạ Thiên Kỳ tuy không thiếu tiền, thế nhưng cũng cảm thấy cái quán trọ cũ nát này khó trách có chút quá tối tăm, có điều hắn cũng không nói gì, rút thẻ lương của mình trong Minh Phủ, quẹt ra hết tiền cọc lẫn tiền phòng một lần.
Sau khi bọn họ giao tiền, lại có một phục vụ viên ăn mặc như nha hoàn, dẫn bọn họ đi liên tục tới tận cùng trong lầu ba.
"Người ở nhiều không?"
Trước khi phục vụ viên đi, Hạ Thiên Kỳ đột nhiên kêu cô ta lại hỏi một câu.
"Trên cơ bản đều đầy."
"Thật là món lợi kết xù mà, Lãnh thần, chờ khi nào tiêu diệt xong quỷ vật, không chừng chúng ta cứ thẳng thắn cũng kết phường mở quán rượu là được rồi. Cũng ở đây tìm một nơi trong công viên trò chơi này, tôi làm đại đương gia, anh làm tiểu nhị."
"Không có hứng thú." Lãnh Nguyệt lắc đầu, trực tiếp đi vào trong phòng bọn họ.
Hạ Thiên Kỳ cũng biết Lãnh Nguyệt sẽ nói như vậy, hắn nghe xong cười cười, cũng đi theo sau cùng vào.
Gian phòng cũng không có bao nhiêu, đồng thời tương đối xấu hổ là, trong phòng ngay cả phòng vệ sinh cũng không có, phía trên còn dán rõ giấy trắng mực đen. muốn đi vệ sinh phải xuống tới lầu một sau đó rẽ phải, đi tới cuối cùng bên trong là được.
Đóng cửa phòng lại, bên cạnh yên tĩnh, không phải do hiệu quả cách âm, mà là thời gian này các du khách đi chơi bên ngoài, không có bao nhiêu người ở lại trong phòng ngủ.
"Thừa dịp bây giờ không có chuyện gì, anh ngủ trước một giấc đi, khi nào anh tỉnh thì tới lượt tôi, đoán chừng quỷ vật kia sẽ không cứ yên tĩnh thế này đâu."
Lãnh Nguyệt gật đầu không có ý kiến, cũng không khách khí gì với Hạ Thiên Kỳ, cởi giày ra, lấy khẩu trang trên mặt xuống, xoay người nằm trên giường gỗ hơi cứng, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Còn lại một mình Hạ Thiên Kỳ ngồi bên bàn vuông, nghe tiếng động lớn ầm ĩ vang lên ngoài cửa sổ, trong lòng hắn cũng có chút ngồi không yên, suy nghĩ một chút lại ngậm một điếu thuốc, mở cửa xuống lầu.
Lầu một quán trọ chính là như khách sạn bình thường, đều kê đầy bàn nhỏ, Hạ Thiên Kỳ hiếm khi có thể ăn được chút thứ gì, nên không muốn lãng phí thời gian quý báu này, nên sau khi xuống tới đã kêu phục vụ viên vừa dẫn bọn họ lên lầu, cầm thực đơn gọi một đống thức ăn.
Vì đã gần buổi trưa, nên du khách phía ngoài cũng bắt đầu lục tục vào quán ăn, có điều phần lớn đều bị giá cả đắt đỏ trên thực đơn dọa lui, chỉ có một số người túi tiền không eo hẹp mới nhắm mắt ngồi yên.
Đợi một thời gian khoảng hai điếu thuốc, người phục vụ mới lần lượt đưng thức ăn lên.
Hạ Thiên Kỳ vì một thời gian dải ăn cả chua và táo đỏ không có mùi vị gì, nên cũng không ăn ra mặt bằng tay nghề của tiệm này tới mức nào, chỉ đơn thuần cảm giác mình thật sự đang ăn uống, chứ không phải dùng cà chua nhét đầy dạ dày.
Ăn một hồi, hắn lại một nhiên dừng tướng ăn như hổ đói lại, cẩn thận nghe chuyện phiếm nổi lên bàn kế bên.
Ngồi cạnh bàn hắn là một đôi vợ chồng tuổi chừng bốn mươi tuổi, vì hai người chờ mang thức ăn lên nhàm chán, lại tùy ý tìm để tài hàn huyên.
Trong đó lại nói tới mấy vụ án mạng xảy ra ở thành phố Phùng Viễn.
Liên quan tới vụ án này, cũng là một phóng viên âm thầm cho cảnh viên lợi ích, nên mới lấy được một tin tức nặng ký, không lâu trước đây vừa mới xuất hiện, có thể nói là đề tài nóng nhất trong cả thành phố này.
"Nghe mà dọa người, một ngày vợ chồng trăm ngày ân ái, chính là có cái gì đi nữa, cũng không tới mức giết người đi, hơn nữa còn là loại cách thức mất tính người bầm thây, phanh thây này."
Người phụ nữ có chút sợ hãi nói xong, người đàn ông lại cười một tiếng, trêu chọc nói:
"Xem ra anh thật sự phải cảm ơn ân không giết nhiều năm như vậy của em. Nếu không thì anh đây đi ngủ như chết như vậy, em cứ tùy tiện cho một dao lên cổ của anh là anh xong đời."
"Tránh qua một bên, có điều nếu em biết anh làm chuyện xấu sau lưng em, đừng mơ trốn được em."
Hai người thì thầm trò chuyện, Hạ Thiên Kỳ nghe xong cũng lấy điện thoại di động ra, thử tiềm tin tức địa phương.
Sau khi kết nói wifi quán trọ này, rất nhanh hắn đã tìm kiếm ra một bản tin liên quan tới sự kiện giết người liên tục ở thành phố Phùng Viễn.
Trên tin tức nói, đoạn thời gian gần nhất, thành phố Phùng Viễn xảy ra tổng cộng sáu sự kiện giết người, sự kiện đều xảy ra ở người yêu hoặc vợ chồng hai bên, nếu không phải nam dùng cách thức tàn nhẫn giết nữ, chính là nữ hại chết nam.
Đồng thời thủ đoạn còn vô cùng tàn nhân, đều là một số thủ đoạn tàn ác vô nhân đạo, ngẫm lại cũng toàn là thủ đoạn máu tanh.
Không những như vậy, những hung thủ kia mà bị cảnh sát bắt được, hoặc là đi đầu thú, không tới vài ngày cũng chết bất thường ở nơi tạm giam.
"Quỷ vật lần này có chút thú vị mà, vậy mà đặc biệt kích thích tình nhân ra tay, đây chẳng phải là nói mình và Lãnh thần sẽ không có nguy hiểm gì sao?"
Hạ Thiên Kỳ cảm thấy án mạng ở thành phố Phùng Viễn phải là quỷ vật bọn họ phải đối phó, chỉ là trước kia quỷ vật giết người đều không khác gì nhau, hòa toàn chính là thấy ai chướng mắt thì giết người đó, ai xúi quẩy thì bị giết, thế nhưng như loại này, chỉ khiêu khích hoặc tình nhân hoặc vợ chồng ra tay với nhau, bọn họ còn chưa bao giờ gặp.
Lần nữa nhét điện thoại vào trong túi, Hạ Thiên Kỳ tạm thời không suy nghĩ những chuyện này, định chờ Lãnh Nguyệt tỉnh dậy rồi lại nói.
Hạ Thiên Kỳ quét sạch toàn bộ một bàn thức ăn lớn như quỷ đói đầu thai, lúc này mới ôm cái bụng no căng đi ra khỏi quán trọ, định đi dọc theo gần đây tiêu hóa một chút, lát nữa trở lên lầu đánh thức Lãnh Nguyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.