Ác Linh Quốc Gia

Chương 908: "Người kia"

Trong Nháy Mắt Cười Cười

14/06/2020

Dịch: Hàn Phong Vũ

Thành phố Phước Bình, khu trò chơi điện tử lớn nhất - Ngu Nhạc Thành.

Ông chủ Tuyệt Đại đang ngồi trong một gian phòng bao với người đàn ông khoác áo mangto xám xuất hiện trước lối đi thông đệ nhị vực ngăn cản gã mặt nạ trước đó.

Gian phòng bao rất lớn, bên trong còn có một quầy bar nhỏ hình cung.

Trên mặt quầy bar bày rất nhiều loại rượu, grand marnier, thậm chí vang trắng cũng có.

Số lượng rất nhiệu, đặt đầy trên quầy bar, gần rỗng hết.

"Có thể xác định là tên biến thái kia sao?"

Ông chủ Tuyệt Đại của Ngu Nhạc Thành sau khi một hơi uống cạn một chai rượu nhỏ, lại ợ rượu hỏi người đàn ông bên cạnh.

"Hẳn là không sai, tôi rất có ấn tượng với giọng nói của hắn, mặc dù vì hắn mang mặt nạ nên không thấy được mặt mũi của hắn."

Người đàn ông nói xong lại buông vỏ chai rượu trong tay xuống, thở dài rất phiền muộn:

"Ai, cũng không biết tới lúc nào tất cả chuyện này mới có thể hoàn toàn kết thúc, thật là mệt mỏi."

"Tôi cho là đã sớm kết thúc mẹ nó rồi, kết quả lại om sòm, ngày lành tháng tốt không được mấy năm, lại tới "bà dì cả"*! Lôi cả tôi vào còn chưa đủ, ngay cả Phong Hoa lão Sát bọn họ cũng không buông tha!

*Bà dì cả: Mùa dâu tây của các cô gái.

Có điều nói thật, tình hình như vậy cũng không hoàn toàn là chuyện xấu."

Tuyệt Đại nói xong nhìn người đàn ông cười xấu xa một tiếng, sau đó bàn tay to vỗ một cái, rơi thẳng lên bả vai người đàn ông:

"Bằng không mấy anh em chúng ta, sợ là vĩnh viễn không thể nào gặp lại nữa."

"Cũng đúng, anh và lão Sát bọn họ đều ở trong một hiện thực này, không giống tôi xung quanh một người cũng không có."

"Được rồi lão Tứ, đừng nói như một người cô đơn vậy, không phải còn có tiểu Linh bên cạnh anh sao, yêu anh yêu tới chết đi sống lại. Anh không nói tôi còn quên hỏi, bây giờ cô ấy thế nào rồi?"

"Cô ấy còn đang sinh sống trong hiện thực, tốt vô cùng, có điều trong khoảng thời gian ngắn tôi không thể trở về với cô ấy."

Người đàn ông được Tuyệt Đại gọi là "lão Tứ" cười khổ một tiếng, lại cầm một chai rượu trên bàn lên, uống một hơi hết hơn phân nửa.

Tuyệt Đại nhìn hắn một dáng vẻ thù hận vô cùng, nhịn không được cười nói:



"Uống chậm một chút, rượu của tôi đây rất đắt, anh đây sao còn có thể một hơi hết một chai như vậy được."

"Cũng không được, bình thường ở nhà có tiểu Linh không cho tôi uống, chỉ có lúc chú hai tôi tới nhà tôi, tôi mới có thể phá lệ uống một chút, trước kia định muốn có một đứa nhỏ, thế nhưng bây giờ nhìn lại đúng là không thể rồi.

Chỉ chờ chuyện kết thúc, người kia bằng lòng bỏ qua cho tôi rồi lại nói.

So với tôi thì tên Trần Bình kia hạnh phúc hơn nhiều, Lý Tuyền sinh cho hắn một đôi long phụng thai*, cầm ảnh chụp con mình đi khoe khoang với tôi. Không thể không nói Lý Tuyền thực sự thay đổi hắn rất nhiều, tính nết cũng không u ám như trước kia nữa, có điều vẫn rất xấu bụng là đúng rồi."

*Long phụng thai: Sinh đôi một nam một nữ.

"Tên nhóc kia là chó không đổi tính, lần trước tôi đi tới chỗ Lâm Đào ở hiện thực làm việc, bớt thời gian thăm Lâm Đào một lần, tên nhóc kia còn canh cánh trong lòng chuyện lúc đó Trần Bình hại chết hắn nữa.

Không quá liên quan tới chuyện bây giờ của chúng ta, tôi cũng không nói quá nhiều với hắn, dù sao không bị cuốn vào thì an an ổn ổn sống qua ngày, cũng không cần như trước kia, toàn là ăn bữa hôm lo bữa mai, không biết ngày nào quải.

Hắn luôn tìm tôi nghe ngóng anh, hỏi anh cái này hỏi anh cái kia.

Nhóc Lăng tôi không thấy, nghe Lâm Đào nói đi ra ngoài đào tạo chuyên sâu, hắn cũng có một thời gian không gặp."

"Tôi cũng thật muốn bọn họ có cuộc sống tốt là được, bây giờ không như trước, tự mình có mạng sống là được, mỗi người đều kéo nhà mang miệng, ngay cả thời gian chết lặng cũng không có."

Nghe người đàn ông nói tới đây, Tuyệt Đại xoa xoa khuôn mặt có hơi đỏ rượu, dần thu hồi vẻ cười đùa:

"Tôi vẫn luôn rất buồn bực, nếu người kia đã có Minh Phủ, vì sao còn muốn kéo người lúc đó vào nữa? Đây không phải là có bệnh sao!"

"Vì bây giờ hắn vô cùng yếu ớt, bản thân xuất hiện vấn đề, mà dần dần mất đi khả năng nắm giữ của Minh Phủ.

Mà những người này chúng ta tiến vào, nói trắng ra chính là sứ giả của hắn, chủ yếu giúp hắn giải quyết một số vấn đề nội bộ, còn Minh Phủ là đối ngoại.

Tuy hắn cũng nắm trong tay một số người của Minh Phủ, thế nhưng theo tay hắn càng ngày càng yếu, hắn lo lắng Minh Phủ bên kia sẽ có dị động gì, cho nên đối với hắn mà nói, chúng ta coi như là đường an toàn thứ hai.

Tình huống của đệ nhị vực anh cũng không phải không biết.

Một số cấp cao của Minh Phủ cơ bản không cho mình là người, sau khi có thực lực mạnh mẽ, bọn họ đối xử với người trong hiện như như đối xử với súc vật, không thèm để ý sống chết của bọn họ chút nào.

Gần đây theo xuất hiện của một số người làm phản, đệ nhị vực càng loạn thành một nồi cháo, toàn bộ Minh Phủ đều đang lo lắng bên người chủ quỷ vật thể chất bên cạnh, muốn hoàn toàn tiêu diệt bọn họ, đoạn tuyệt hậu hoạn.

Muốn dẹp loạn chuyện này cũng không được, rõ ràng là nội chiến giữa nhân loại, sẽ máu chảy thành sông.

Lần này tôi đây tới bên này, là vừa xem "hạt giống" kia sinh trưởng thế nào, vừa mang cho các người một tin tức, gần đây có thể tôi sẽ tụ tập các người, bất kể thế nào cũng không thể để đệ nhị vực rơi vào cảnh nhân loại tự mình hỗn loạn.



Có lẽ chúng ta cũng cần đi tìm tên điên kia nói chuyện một chút, không cần biết trong quá khứ chúng ta xảy ra chuyện gì, bây giờ hẳn là nên đoàn kết lại.

Một khi người kia sụp đổ, mọi người chúng ta, bao gồm toàn bộ thế giới đều phải chôn cùng.

Thật sự tới lúc đó, có nhiều người tỉnh ngộ hơn nữa cũng đã trễ rồi."

"Vừa nghe anh nói như vậy, chúng ta đã thành anh hùng đâu!"

"Chỉ là một đám người đáng khinh rất sợ chết mà thôi, chúng ta không có lựa chọn khác, chỉ có thể gửi hy vọng vào kế hoạch của người kia có thể thành công."

Tuyệt Đại nghe xong ít nhiều có chút trầm mặc, sau khi cùng người đàn ông muốn một chai, hắn đột nhiên nhớ ra cái gì lại hòi:

"Hạt giống" người kia nuôi dưỡng có ích lợi gì vậy? Tôi cơ duyên vừa vặn có từng gặp hắn hai lần, ngoài cái tên có chút ác chiến ra*, cũng không nhìn ra có gì khác biệt."

*Xem lại chương 57, quyển 17.

"Xin lỗi, tôi cũng không biết."

Người đàn ông lắc đầu, không biết là thật sự không biết, hay có ẩn tình gì khó nói.

Tuyệt Đại thấy vậy cũng không tiếp tục hỏi, hai người cũng không trò chuyện tiếp cái đề tài này, lại tiếp tục nói chuyện phiếm.

- ---

Cũng trong lúc đó, mấy người Hạ Thiên Kỳ Lãnh Nguyệt cũng đang tổ chức một buổi họp mặt cỡ nhỏ của bọn họ.

Nói là họp mặt cỡ nhỏ, nói trắng ra chính là sẽ xa nhau một thời gian ngắn, vì ăn xong một bữa này, hắn và Lãnh Nguyệt còn có Sở Mộng Kỳ sẽ tạm thời rời khỏi hiện thực đi đệ nhị vực.

Nói êm tai một chút, gọi là vì có thể chạy nước rút nâng cao thực lực, nói khó nghe một chút, chính là sợ bị Minh Phủ đệ nhị vực trả thù, chạy tới đệ nhị vực lẩn trốn.

Mặc dù Minh Phủ đệ nhị vực ở ngay đệ nhị vực, nhưng vì bọn hắn chưa hoàn toàn làm thông con đường tới đệ nhị vực, nên người của đệ nhị vực cũng không cách nào bắt được bọn họ.

Ngoài ra, Minh Phủ đệ nhị vực cũng có tam đại Minh Phủ, bọn họ xích mích nhắc tới cũng chỉ là đệ nhất Minh Phủ mà thôi, nơi lớn như vậy, đối phương cũng khó tìm được bọn họ, không giống như trong thực tế, chỉ cần phong bế toàn bộ lối vào, vậy thì hết đường chạy.

Bây giờ Hạ Thiên Kỳ không có bao nhiêu bạn, ngoài Lãnh Nguyệt bọn họ, cũng chính là những người Vương Tang Du Triệu An Quốc này.

Lần này sau khi hủy diệt đệ nhất Minh Phủ, Hạ Thiên Kỳ trực tiếp khuếch trương số người cấp quản lý lên tới 10 người.

Ngay sau đó những người cấp lệ quỷ như Đào Kim Sơn, Triệu An Quốc này, lập tức được hắn thăng lên tới cấp quản lý.

Còn lại mất số người tạm thời để trống chỗ, cũng không phải hắn không muốn thăng cấp, mà là hoàn toàn không có người phù hợp vị trí này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ác Linh Quốc Gia

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook