Chương 948: Nhóm bạn
Trong Nháy Mắt Cười Cười
23/06/2020
Dịch: Mạc Hân Di | Biên: Hàn Phong Vũ
Lấy Vương Mai Mai mà nói, bình thường trong đám thì chính là ngự tỷ* chính cống, mỗi ngày chỉ có cô tổ lái tới lui nhiều nhất.
*Ngự tỷ được hiểu đó là những người con gái tài sắc vẹn toàn, giỏi mọi lĩnh vực.
Mà vừa mới nãy, ngay cả một câu đùa giỡn của người khác cũng không muốn nghe.
Không biết lúc bình thường tổ lái không xong, hay vì Lưu Phong thua kém quá lớn với trí tưởng tượng của cô đến mức vốn dĩ không muốn để ý.
Trong đám, ngoài Mễ Tiếu Tiếu và Vương Mai Mai ra thì còn có ba cô gái khoảng hai mươi tuổi khác.
Dáng dấp không đẹp mắt lắm, cũng chỉ bình thường, nhưng trang điểm một chút thì còn nhìn được.
Hai nữ sinh vừa mới làm hòa cho Khâu Soái và Vương Mai Mai tên là Trương Linh Minh và Lưu Duyệt, con cô gái có hình xăm trên tay tên là Hồ Na.
Trên đường đi, mấy cô gái này gần như không nói chuyện với nhau, cho dù trong lòng đám con trai kia có ý xấu, nhưng đều cảnh giả giả vờ là quân tử, cho nên cũng không thấy có người mở lời trêu đùa.
Ngoại trừ Lưu Phong có chút không ăn ý nên đi ở phía sau ra, dường như tất cả con trai đều đi đầu ở đằng trước.
Mưa phùn rả rích, tia chớp nhá lấp lóe nhưng không có tiếng sấm.
Đường núi đầy cỏ hoang và vũng bùn, bị những màu sắc u ám không ngừng ánh lên, trong núi yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng nước mưa rơi trên phiến lá, phát ra tiếng vang nhẹ nhàng.
Sau lưng bảy người con trai đều vác một cái túi du lịch rất lớn đựng các loại đồ ăn, đồ uống và rượu.
Còn các cô gái thì chỉ mang theo một cái túi xách, dáng vẻ yếu đuối bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Mọi người yên lặng đi gần mười phút, đường núi vốn chật hẹp mới dần trở nên trống trải.
Đám rừng che phủ tầm mắt kia giống như bị người nào đó cố ý nhổ lên, đừng từ xa nhìn lại, chỉ có thể nương theo ánh chớp xẹt lên chứng kiến một ngôi biệt thự đứng cách đó không xa.
Bên ngoài biệt thự không biết là dùng gỗ lim hay sơn một lớp dầu đỏ, nhìn qua cứ như là bị tắm trong máu tươi, tươi đẹp yêu dị, không hợp với cảnh sắc một màu xanh biếc xung quanh.
"Nhìn thấy không? Đó chính là biệt thự Thu Cảnh!"
Trèo đèo lội suối lâu như vậy, ai cũng cảm thấy mệt mỏi, muốn lập tức chạy đến cái giường mà nằm xuống. Nên sau khi thấy được điểm đích đang ở trước mắt thì yên tĩnh trước đó tức khắc bị quét sạch.
"Rốt cuộc cũng tới mẹ nó rồi, nếu còn không tối thì tôi đây phải tìm một cái hốc cây chui vào, quần áo ẩm không chịu được rồi."
Trương Khắc Khắc chà chà hai tay đầy nước mưa lên quần, sau đó lấy một điều thuốc đặt lên miệng.
"Trời mưa còn hút thuốc, đầu óc ông không có vấn đề chứ?"
Vương Mai Mai rất ghét mùi thuốc lá, cho nên mới cố ý nói Trương Khắc Khắc một câu.
Có thể nói, Trương Khắc Khắc có dáng dấp xấu nhất trong mọi người, chẳng những làn da phát vàng không nói, trên mặt còn đầy sẹo mụn, đeo một cặp mắt kính gọng xanh lá, không cười còn tốt, cười một cái thì khiến cho người ta một loại cảm giác không có chút thiện cảm nào.
Bình thường trong đám, nhân duyên của hắn cũng tệ như vậy, tất cả cũng vì tính thích khoe khoang và ra vẻ hiểu biết của hắn.
Còn từng nói chuyện riêng với Vương Mai Mai một đoạn thời gian rất dài khiến cô cảm thấy rất phiền.
Cho nên trong lòng Vương Mai Mai chẳng có chút cảm tình gì với Trương Khắc Khắc này, hoặc là nói dùng ghê tỏm hình dung mới thích hợp hơn một chút.
"Ai nói cô biết trời mưa không thể hút thuốc, tôi càng muốn thử một chút."
Trương Khắc Khắc không để ý tới Vương Mai Mai, lấy ra cái bật lửa đốt điếu thuốc lên, sau đó hít mạnh một hơi qauy đầu về phía Vương Mai Mai cách đó vài bước phun ra một ngụm khói.
"Biến thái!"
"Tôi chọc cô thôi, hút điếu thuốc là biến thái? Bình thường lúc trò chuyện trên nhóm, không phải tính cách cô rất tốt, rất dịu dàng sao! Đồ giả dối!"
Trong lời nói của Trương Khắc Khắc có gai, Vương Mai Mai tức không chịu nổi, nếu không phải cô sợ không dám về một mình thì đã sớm về nhà rồi.
"Mọi người đừng như vậy, chúng ta đều là bạn bè trong nhóm, bình thường rất tốt mà. Khó lắm mới có lần gặp mặt này. Kết quả vừa thấy mặt thì ăn miếng trả miếng, vậy cuộc gặp gỡ này có ý nghĩa gì chứ."
Ngô Tử Hào là trưởng nhóm, tuổi tác cũng lớn nhất trong nhóm, khoảng ba mươi tuổi, là một ông chủ bán vật liệu xây dựng.
Trước khi bọn họ tới nơi này, chính là Ngô Tử Hào mời bọn họ đi ăn ở quán cơm ngon nhất thành phố Thu Cảnh, xong cuôi vẫn là hắn sắp xếp xe đưa bọn họ tới chân núi.
Bình thường hắn không nói đùa trong nhóm, phần lớn là nói chuyện tâm tình về nhiều thứ khác nhau với bạn bè trong nhóm.
Hắn rất có uy tín trong nhóm, lần tụ hội này nếu không phải hắn mở miệng nói tham gia, sợ là có đến hơn phân nửa người sẽ không đi.
"Anh Hào nói thì quả thực không sai, chúng ta đi ra ngoài chơi, nên quá tích cực cũng không tốt."
Trương Khắc Khắc cười cười, còn Vương Mai Mai thì không để ý đến ánh mắt của hắn, cúi đầu im lặng.
"Bình thường tôi rất ít đi lại thế này, mặc dù núi Thu Cảnh này không cao nhưng đi một đoạn đường như vậy quả thực cũng khiến tôi cảm thấy mệt không hề nhẹ.
Phía trước chính là nơi muốn đến, các cô gái sợ quỷ kia phải nấp kỹ, đừng có một hồi nhìn thấy quỷ thì vừa khóc vừa gào đấy."
Ngô Tử Hào cười ha hả nói một câu, Khâu Soái nghe xong cũng phụ họa nói:
"Có quỷ mới có ý nghĩa, bằng không trèo đèo lội suối tới đây một chuyến, nếu ngay cả quỷ cũng không thấy, chẳng phải rất thất bại sao?
Tuy nhiên nếu có quỷ, tốt nhất là nữ quỷ, tôi cũng muốn trêu ghẹo thứ, nói không chừng có thể diễn ra một cảnh trong thiến nữ u hồn* thì sao."
*Thiến nữ u hồn: Một bộ phim điện ảnh Hồng Kông công chiếu vào năm 1987.
"Không ngại anh đâu, nếu thấy nữ quỷ thật, hai chúng ta cùng nhau thì sao?"
Nhậm Phi cười tà ác nhìn Khâu Soái, sau khi gặp mặt hai người bọn họ rất ăn ý, bình thường cũng trêu chọc lẫn nhau, bị bạn nhóm cười kêu là "bạn hồ lô".
"Hai người các anh thật sự đủ rồi đấy, không hỗ là bạn bè cùng chí hướng."
"Tôi thấy hai người bọn họ đều có một chân."
Nghe Hồ Na trêu chọc, Trương Linh Minh và Lưu Duyệt cũng bật cười theo, không khí vốn dĩ ngột ngạt, đột nhiên thoải mái hơn rất nhiều.
Ngô Tử Hào rất thích thấy thấy bầu không khí vui vẻ, nên cũng không trì hoãn nữa mà bước nhanh về phía trước nói:
"Tiệc đồ nướng phong phú đang vẫy gọi chúng ta, xông lên nào các anh chị em! Người tới trước sẽ được ưu tiên chọn phòng!"
Bị Ngô Tử Hào lôi kéo như vậy, tất cả mọi người hăng hái đi theo, bước nhanh đi tới biệt thự Thu Cảnh.
Biệt thự Thu Cảnh là một biệt thự mang theo sân vườn, quanh sân bị một bức tường cao gần 3 mét vây lại.
Các bức tường đều được quét vôi màu đỏ, đồng thời phía trên còn có rất nhiều lưới điện, chỉ có một cánh cửa sắt ra vào.
Cửa sắt cũng không khóa, đám người tới nơi đẩy cửa đi thẳng vào, ở giữa sân trong còn có một chiếc xe bỏ phế.
Trừ cái đó ra thì chỉ còn một cái nhà gỗ nhỏ, nhìn vật dụng bên trong chắc là phòng điện kiêm cả nhà kho nhỏ chứa đồ.
"Ai lại xây tường biệt thự cao như vậy, giống như sợ ai đó có thể leo ra vậy."
Tiêu Cường sờ sờ vách tường bị nước mưa dội qua có hơi lạnh lẽo, bề mặt nhẵn bóng, chính là chỗ có muốn leo lên cũng không leo được.
"Đây chính là quý biệt thự, chuyên dọa người, không chừng bên trong có một con quỷ."
Vương Tường Vũ nói đến đây, đột nhiên mở to hai mắt, sau đó chỉ vào Trương Linh Minh đột nhiên hét to:
"Đó là cái gì! Có một con quỷ sau lưng cô kìa!"
"A!"
Trương Linh Minh bị tiếng kêu đột ngột của Vương Tường Vũ dọa cho giật nảy mình, lập tức ôm lấy Hồ Na bên cạnh không ngừng hét lên.
"Ha ha, nhìn xem cô bị dọa đến mức nào kìa."
Vương Tường Vũ thấy Trương Linh Minh bị hù dọa, lập tức cười đắc ý.
"Được rồi mà, đừng dọa người ta sợ nữa, mọi người cố gắng đừng đùa giỡn như vậy, dĩ nhiên, giữa đàn ông với nhau thì cứ tùy ý."
Ngô Tử Hào an ủi một câu, cả đám nhanh chóng đi vào trong biệt thự.
Quá trình bên trong, Vương Mai Mai là người đi sau cùng, luôn cảm thấy sau lưng giống như có người, lại mơ hồ nghe được tiếng bước chân.
Cô liên tục quay đầu nhìn, cảm thấy có thể là do mình nghĩ nhiều quá rồi. Dù sao đêm hôm khuya khoắt, trên núi chắc cũng chỉ có bọn họ thôi mới đúng.
Nếu không nữa thì… Chỉ có khả năng là quỷ thôi.
Nghĩ tới đây, Vương Mai Mai tranh thủ thời gian đi nhanh xen vào giữa đám người.
Lấy Vương Mai Mai mà nói, bình thường trong đám thì chính là ngự tỷ* chính cống, mỗi ngày chỉ có cô tổ lái tới lui nhiều nhất.
*Ngự tỷ được hiểu đó là những người con gái tài sắc vẹn toàn, giỏi mọi lĩnh vực.
Mà vừa mới nãy, ngay cả một câu đùa giỡn của người khác cũng không muốn nghe.
Không biết lúc bình thường tổ lái không xong, hay vì Lưu Phong thua kém quá lớn với trí tưởng tượng của cô đến mức vốn dĩ không muốn để ý.
Trong đám, ngoài Mễ Tiếu Tiếu và Vương Mai Mai ra thì còn có ba cô gái khoảng hai mươi tuổi khác.
Dáng dấp không đẹp mắt lắm, cũng chỉ bình thường, nhưng trang điểm một chút thì còn nhìn được.
Hai nữ sinh vừa mới làm hòa cho Khâu Soái và Vương Mai Mai tên là Trương Linh Minh và Lưu Duyệt, con cô gái có hình xăm trên tay tên là Hồ Na.
Trên đường đi, mấy cô gái này gần như không nói chuyện với nhau, cho dù trong lòng đám con trai kia có ý xấu, nhưng đều cảnh giả giả vờ là quân tử, cho nên cũng không thấy có người mở lời trêu đùa.
Ngoại trừ Lưu Phong có chút không ăn ý nên đi ở phía sau ra, dường như tất cả con trai đều đi đầu ở đằng trước.
Mưa phùn rả rích, tia chớp nhá lấp lóe nhưng không có tiếng sấm.
Đường núi đầy cỏ hoang và vũng bùn, bị những màu sắc u ám không ngừng ánh lên, trong núi yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng nước mưa rơi trên phiến lá, phát ra tiếng vang nhẹ nhàng.
Sau lưng bảy người con trai đều vác một cái túi du lịch rất lớn đựng các loại đồ ăn, đồ uống và rượu.
Còn các cô gái thì chỉ mang theo một cái túi xách, dáng vẻ yếu đuối bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Mọi người yên lặng đi gần mười phút, đường núi vốn chật hẹp mới dần trở nên trống trải.
Đám rừng che phủ tầm mắt kia giống như bị người nào đó cố ý nhổ lên, đừng từ xa nhìn lại, chỉ có thể nương theo ánh chớp xẹt lên chứng kiến một ngôi biệt thự đứng cách đó không xa.
Bên ngoài biệt thự không biết là dùng gỗ lim hay sơn một lớp dầu đỏ, nhìn qua cứ như là bị tắm trong máu tươi, tươi đẹp yêu dị, không hợp với cảnh sắc một màu xanh biếc xung quanh.
"Nhìn thấy không? Đó chính là biệt thự Thu Cảnh!"
Trèo đèo lội suối lâu như vậy, ai cũng cảm thấy mệt mỏi, muốn lập tức chạy đến cái giường mà nằm xuống. Nên sau khi thấy được điểm đích đang ở trước mắt thì yên tĩnh trước đó tức khắc bị quét sạch.
"Rốt cuộc cũng tới mẹ nó rồi, nếu còn không tối thì tôi đây phải tìm một cái hốc cây chui vào, quần áo ẩm không chịu được rồi."
Trương Khắc Khắc chà chà hai tay đầy nước mưa lên quần, sau đó lấy một điều thuốc đặt lên miệng.
"Trời mưa còn hút thuốc, đầu óc ông không có vấn đề chứ?"
Vương Mai Mai rất ghét mùi thuốc lá, cho nên mới cố ý nói Trương Khắc Khắc một câu.
Có thể nói, Trương Khắc Khắc có dáng dấp xấu nhất trong mọi người, chẳng những làn da phát vàng không nói, trên mặt còn đầy sẹo mụn, đeo một cặp mắt kính gọng xanh lá, không cười còn tốt, cười một cái thì khiến cho người ta một loại cảm giác không có chút thiện cảm nào.
Bình thường trong đám, nhân duyên của hắn cũng tệ như vậy, tất cả cũng vì tính thích khoe khoang và ra vẻ hiểu biết của hắn.
Còn từng nói chuyện riêng với Vương Mai Mai một đoạn thời gian rất dài khiến cô cảm thấy rất phiền.
Cho nên trong lòng Vương Mai Mai chẳng có chút cảm tình gì với Trương Khắc Khắc này, hoặc là nói dùng ghê tỏm hình dung mới thích hợp hơn một chút.
"Ai nói cô biết trời mưa không thể hút thuốc, tôi càng muốn thử một chút."
Trương Khắc Khắc không để ý tới Vương Mai Mai, lấy ra cái bật lửa đốt điếu thuốc lên, sau đó hít mạnh một hơi qauy đầu về phía Vương Mai Mai cách đó vài bước phun ra một ngụm khói.
"Biến thái!"
"Tôi chọc cô thôi, hút điếu thuốc là biến thái? Bình thường lúc trò chuyện trên nhóm, không phải tính cách cô rất tốt, rất dịu dàng sao! Đồ giả dối!"
Trong lời nói của Trương Khắc Khắc có gai, Vương Mai Mai tức không chịu nổi, nếu không phải cô sợ không dám về một mình thì đã sớm về nhà rồi.
"Mọi người đừng như vậy, chúng ta đều là bạn bè trong nhóm, bình thường rất tốt mà. Khó lắm mới có lần gặp mặt này. Kết quả vừa thấy mặt thì ăn miếng trả miếng, vậy cuộc gặp gỡ này có ý nghĩa gì chứ."
Ngô Tử Hào là trưởng nhóm, tuổi tác cũng lớn nhất trong nhóm, khoảng ba mươi tuổi, là một ông chủ bán vật liệu xây dựng.
Trước khi bọn họ tới nơi này, chính là Ngô Tử Hào mời bọn họ đi ăn ở quán cơm ngon nhất thành phố Thu Cảnh, xong cuôi vẫn là hắn sắp xếp xe đưa bọn họ tới chân núi.
Bình thường hắn không nói đùa trong nhóm, phần lớn là nói chuyện tâm tình về nhiều thứ khác nhau với bạn bè trong nhóm.
Hắn rất có uy tín trong nhóm, lần tụ hội này nếu không phải hắn mở miệng nói tham gia, sợ là có đến hơn phân nửa người sẽ không đi.
"Anh Hào nói thì quả thực không sai, chúng ta đi ra ngoài chơi, nên quá tích cực cũng không tốt."
Trương Khắc Khắc cười cười, còn Vương Mai Mai thì không để ý đến ánh mắt của hắn, cúi đầu im lặng.
"Bình thường tôi rất ít đi lại thế này, mặc dù núi Thu Cảnh này không cao nhưng đi một đoạn đường như vậy quả thực cũng khiến tôi cảm thấy mệt không hề nhẹ.
Phía trước chính là nơi muốn đến, các cô gái sợ quỷ kia phải nấp kỹ, đừng có một hồi nhìn thấy quỷ thì vừa khóc vừa gào đấy."
Ngô Tử Hào cười ha hả nói một câu, Khâu Soái nghe xong cũng phụ họa nói:
"Có quỷ mới có ý nghĩa, bằng không trèo đèo lội suối tới đây một chuyến, nếu ngay cả quỷ cũng không thấy, chẳng phải rất thất bại sao?
Tuy nhiên nếu có quỷ, tốt nhất là nữ quỷ, tôi cũng muốn trêu ghẹo thứ, nói không chừng có thể diễn ra một cảnh trong thiến nữ u hồn* thì sao."
*Thiến nữ u hồn: Một bộ phim điện ảnh Hồng Kông công chiếu vào năm 1987.
"Không ngại anh đâu, nếu thấy nữ quỷ thật, hai chúng ta cùng nhau thì sao?"
Nhậm Phi cười tà ác nhìn Khâu Soái, sau khi gặp mặt hai người bọn họ rất ăn ý, bình thường cũng trêu chọc lẫn nhau, bị bạn nhóm cười kêu là "bạn hồ lô".
"Hai người các anh thật sự đủ rồi đấy, không hỗ là bạn bè cùng chí hướng."
"Tôi thấy hai người bọn họ đều có một chân."
Nghe Hồ Na trêu chọc, Trương Linh Minh và Lưu Duyệt cũng bật cười theo, không khí vốn dĩ ngột ngạt, đột nhiên thoải mái hơn rất nhiều.
Ngô Tử Hào rất thích thấy thấy bầu không khí vui vẻ, nên cũng không trì hoãn nữa mà bước nhanh về phía trước nói:
"Tiệc đồ nướng phong phú đang vẫy gọi chúng ta, xông lên nào các anh chị em! Người tới trước sẽ được ưu tiên chọn phòng!"
Bị Ngô Tử Hào lôi kéo như vậy, tất cả mọi người hăng hái đi theo, bước nhanh đi tới biệt thự Thu Cảnh.
Biệt thự Thu Cảnh là một biệt thự mang theo sân vườn, quanh sân bị một bức tường cao gần 3 mét vây lại.
Các bức tường đều được quét vôi màu đỏ, đồng thời phía trên còn có rất nhiều lưới điện, chỉ có một cánh cửa sắt ra vào.
Cửa sắt cũng không khóa, đám người tới nơi đẩy cửa đi thẳng vào, ở giữa sân trong còn có một chiếc xe bỏ phế.
Trừ cái đó ra thì chỉ còn một cái nhà gỗ nhỏ, nhìn vật dụng bên trong chắc là phòng điện kiêm cả nhà kho nhỏ chứa đồ.
"Ai lại xây tường biệt thự cao như vậy, giống như sợ ai đó có thể leo ra vậy."
Tiêu Cường sờ sờ vách tường bị nước mưa dội qua có hơi lạnh lẽo, bề mặt nhẵn bóng, chính là chỗ có muốn leo lên cũng không leo được.
"Đây chính là quý biệt thự, chuyên dọa người, không chừng bên trong có một con quỷ."
Vương Tường Vũ nói đến đây, đột nhiên mở to hai mắt, sau đó chỉ vào Trương Linh Minh đột nhiên hét to:
"Đó là cái gì! Có một con quỷ sau lưng cô kìa!"
"A!"
Trương Linh Minh bị tiếng kêu đột ngột của Vương Tường Vũ dọa cho giật nảy mình, lập tức ôm lấy Hồ Na bên cạnh không ngừng hét lên.
"Ha ha, nhìn xem cô bị dọa đến mức nào kìa."
Vương Tường Vũ thấy Trương Linh Minh bị hù dọa, lập tức cười đắc ý.
"Được rồi mà, đừng dọa người ta sợ nữa, mọi người cố gắng đừng đùa giỡn như vậy, dĩ nhiên, giữa đàn ông với nhau thì cứ tùy ý."
Ngô Tử Hào an ủi một câu, cả đám nhanh chóng đi vào trong biệt thự.
Quá trình bên trong, Vương Mai Mai là người đi sau cùng, luôn cảm thấy sau lưng giống như có người, lại mơ hồ nghe được tiếng bước chân.
Cô liên tục quay đầu nhìn, cảm thấy có thể là do mình nghĩ nhiều quá rồi. Dù sao đêm hôm khuya khoắt, trên núi chắc cũng chỉ có bọn họ thôi mới đúng.
Nếu không nữa thì… Chỉ có khả năng là quỷ thôi.
Nghĩ tới đây, Vương Mai Mai tranh thủ thời gian đi nhanh xen vào giữa đám người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.