Chương 967: Nuốt phù
Trong Nháy Mắt Cười Cười
27/06/2020
Dịch: Hàn Phong Vũ
Sở Mộng Kỳ vội vàng lấy điện thoại di động, mở đèn pin trên điện thoại di động ra quét tới Hạ Thiên Kỳ đang đau tới mức lăn lộn trên mặt đất.
Lại thấy bụng Hạ Thiên Kỳ trướng lên tới mức khoa trương, giống như một cái khí cầu bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ.
Một khoảng thời gian ngắn ngủi, ngay cả khí lực mở miệng nói chuyện Hạ Thiên Kỳ cũng không có, càng không dám mở to miệng hít thở, rất sợ hít không khí vào nhiều sẽ tăng nhanh tốc độ phát nổ của hắn.
"Sư huynh, chú phù phòng ngự cũng không cách nào giải quyết vấn đề của hắn bây giờ."
Sở Mộng Kỳ cầm chú phù phòng ngự gần như dán hết một lần lên người Hạ Thiên Kỳ, nhưng vẫn không có bất kỳ hiệu quả nào.
"Mở miệng, mau nuốt chú phù xuống."
Lúc này Lãnh Nguyệt đột nhiên chợt nghĩ tới một cách, ngồi xổm người xuống trực tiếp cầm chú phù phòng ngự, cưỡng ép nhét vào trong miệng Hạ Thiên Kỳ.
Hạ Thiên Kỳ kiên trì, ngay cả nhai cũng không nhai đã trực tiếp nuốt thẳng xuống.
Tiếp theo, hắn lại đột nhiên mở to hai mắt, tiếp theo trong miệng của hắn vang lên một tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Tiếng kêu cũng không thuộc về hắn, nghe vào như tiếng kêu của một phụ nữ.
Mà sau tiếng hét thảm kia, khí đen đục ngầu chảy ra theo ngũ quan của Hạ Thiên Kỳ với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, sau đó, cái bụng vốn sắp nổ tung của hắn, thì dần thu hẹp lại.
"Khó chịu chết tôi rồi."
Hạ Thiên Kỳ cảm giác trong dạ dày rất khó chịu, không khỏi không ngừng phun ra mấy ngụm máu, không biết có phài vì ban nãy bụng cang phồng, ép hỏng nội tạng nào bên trong hay không.
"Bây giờ cảm giác thế nào? Khá hơn chút nào không?"
Thấy Hạ Thiên Kỳ một mực nôn ra máu, sở Mộng Kỳ và Lãnh Nguyệt đều có vẻ rất lo lắng, vội vàng lấy một chai nước thuốc khôi phục đưa tới.
"Bây giờ khá hơn nhiều rồi."
Đưa tay lau vết máu bên khóe miệng, Hạ Thiên Kỳ nhận lấy nước thuốc khôi phục Sở Mộng Kỳ đưa tới, ngửa đầu một cái uống hết vào.
Thương thế khôi phục, lời nguyền phát tác được ngăn chặn kịp thời, Hạ Thiên Kỳ mặc dù cảm thấy cơ thể còn có chút suy yếu, nhưng cuối cùng vẫn tránh thoát được một kiếp.
"Ảo cảnh lời nguyền này hoàn toàn độc nhất vô nhị với cảnh tượng thực tế, thật không biết nếu mặc cho loại tình huống vừa rồi phát triển tiếp, tôi có thể thật sự bị trướng tới mức nổ tung bụng hay không."
"Trong ảo cảnh anh sẽ bị nổ tung bụng, nhưng trong hiện thực, có lẽ anh sẽ như tự mình nín chết tươi.
Mói chung, nếu bị giết trong ảo cảnh, vậy thì trong thực tế tất nhiên cũng không còn mạng sống."
Lãnh Nguyệt có chút cấp thiết nói xong, lại một tay lôi Hạ Thiên Kỳ dưới đất dậy.
Đèn trong phòng khách vẫn không có ý tứ sáng trở lại, còn mấy người Ngô Tử Hào bọn họ, lúc này cũng chạy thoát thân không thấy bóng dáng.
"Những người đó chạy hết rồi?"
"Nhìn bộ dạng là vậy, vừa rồi đại sảnh đột nhiên tối sầm, nên đều tháo chạy hết rồi."
Vì vừa rồi Lãnh Nguyệt và Sở Mộng Kỳ đều đặt toàn bộ sức chú ý lên người Hạ Thiên Kỳ, cho nên cũng chưa kịp ngăn cản những người đó.
Chờ lúc này bọn họ khôi phục lại, trừ ba người bọn họ ở lại ra, những người khác đều đã chạy không thấy bóng dáng.
"Hòa thượng chạy được nhưng miếu không chạy được*, ở đâu cũng giống nhau."
*Nguyên văn Thành ngữ: 跑得了和尚跑不了庙 – bào đắc liễu hòa thượng bào bất liễu miếu: nhà sư có thể chạy trốn, nhưng ngôi đền sẽ không chạy với anh ta; có ý là ‘có thể hiểu tránh được nhất thời cũng không tránh được sau này’.
Hạ Thiên Kỳ ngược lại cũng không thẻm để ý, lúc này những người đó rời đi là tốt hơn, nếu không bọn họ cũng rất khó trơ mắt nhìn có người bị giết mà không chút động lòng.
"Muốn đi tìm bọn họ sao?"
Sở Mộng Kỳ suy nghĩ một chút, lúc này nhìn về phía Lãnh Nguyệt.
"Tìm một chút đi, trước kia chúng ta tụ tập một chỗ, tần suất lời nguyền phát tác có chút giảm xuống."
Lãnh Nguyệt nói xong, lại hỏi thăm ý tứ của Hạ Thiên Kỳ một chút:
"Anh cảm thấy thế nào?"
"Tôi không vấn đề, dù sao đã từng một lần bị người nghi ngờ có thai rồi."
Thấy Hạ Thiên Kỳ không phản đối, Lãnh Nguyệt chỉ vào hành lang rời khỏi biệt thự kia nói:
"Trước đó tôi thấp thoáng thấy có người chạy dọc theo hành lang."
"Chúng ta không thể tách ra, tìm được thì tìm, tìm không được thì thôi à."
Đây là điều kiện Hạ Thiên Kỳ đồng ý lời nói trước đó của Lãnh Nguyệt, bằng không nếu để cho bọn họ tách ra đi tìm, hết tám mươi phần trăm sẽ còn bị lời nguyền tấn công.
Nếu đơn độc thì không nói chú phù có thể cứu mạng hay không, chính là có cảm thấy tội lỗi đi nữa thì cũng không đáng cho bọn họ mạo hiểm vì mấy người không nghe lời.
"Không muốn chết thì mau chạy ra đây, lời nguyền thích tấn công những người lạc đàn kia nhất! Có nghe thấy hay không!"
Hạ Thiên Kỳ và Sở Mộng Kỳ quay về phía thang lầu lớn tiếng không ngừng hô mấy câu, thế nhưng đợi một hời lại hoàn toàn không có hiệu qỉa, không biết là không ai đi lên, hay là người đi lên đều bị lời nguyền giết chết.
"Không ai để ý tới chúng ta."
Sở Mộng Kỳ thở dài có chút bất đắc dĩ, Lãnh Nguyệt không nói gì, lúc này trực tiếp sải bước đi tới chỗ hành lang thông ra ngoài biệt thự.
Trong biệt thự yên tĩnh đáng sợ, điều này cũng khiến cho tiếng bước chân của ba người bọn họ có vẻ nặng nề, nghe vào càng thêm rõ ràng.
Những bức tranh màu nước đã mất đi ảnh người, ch3i còn lại một khoảng trống vẫn đang treo ngay ngắn trên tường.
Sở Mộng Kỳ vừa đi, vừa lấy điện thoại đi động chiếu lên những bức họa này, rất lo trong mấy bức họa này có thứ gì kỳ quái nhảy ra.
Nhậm Phi đứng trong mưa, không ngừng leo lên tường vây trơn nhẵn, hắn muốn leo lên, sau đó hoàn toàn rời khỏi cái nơi chết tiệt này.
Thế nhưng sau khi thử nhiều lần liên tục, hắn phát hiện dựa vào một mình hắn hoàn toàn không cách nào thực hiện.
"Chết tiệt! Chết tiệt!"
Nhậm Phi giơ nắm đấm hung hăng đấm mấy cái lên bức tường, trong quá trình trên nắm đấm của hắn bị rách mấy vết máu.
Cơn đau nhức khiến hắn tạm thời khôi phục chút lý trí, lúc này hắn lần nữa đi tới cạnh cửa, nghi ngờ đẩy cửa một cái thử vận may. kết quả khiến khắn mừng rỡ, cánh cổng vốn bị khóa cứng lại kia, lại bị hắn đẩy ra dễ dàng.
Hắn không chạy đi báo tin tức tốt này cho những người khác, mà là trực tiếp đẩy cửa chạy ra.
Chỉ là vừa mới ra tới nơi, bước chân đi vối của hắn lại theo bản năng dừng lại, vì nhìn qua cũng không giống bên ngoài biệt thự, ngược lại là một không gian tương đối khép kín.
Đồng thời đột ngột, hắn cảm thấy không gian bốn phia 1rat61 chật hẹp, hắn thử đi về phía trước từng bước, kết quả bộ mặt như va phải thứ gì, nhất thời khiền hắn đau nhức kinh hô một tiếng.
Thế nhưng trước người hắn rõ ràng không có thứ gì!
Hắn một bên vừa vuốt bộ mặt nóng hùng hực, vừa thử đưa một cánh tay ra, lần mò trước mắt.
Kết quả tay hắn vừa vươn tới, lại gặp một lớp vật cản vô hình.
Hắn lại thử sờ soạn theo mấy phương hướng khác, kết quả cũng giống như vậy, xung quanh bị bóng tối cắn nuốt, tựa như tồn tại một bức tường dày, trực tiếp nhốt hắn bên trong.
Xem xét trên cảm giác hắn chạm tới trước đó, diện tích thật sự của nơi này, tuyệt đối không vượt qua 2 met vuông.
Điện thoại di động bị hắn làm rơi trong biệt thự, hắn không cách nào lấy điện thoại di động chiếu sáng, không khí lại loãng kịch liệt, hắn liều mạng vật lộn trong chốc lát, đã cảm giác được khó thở, bắt đầu xuất hiện tình huống ù tai.
"Đây là nơi nào? Mẹ nó nơi này rốt cuộc là nơi nào!"
Sức lực Nhậm Phi vùng vẫy càng lúc càng nhỏ, hắn đau đớn cầm nắm trong bóng tối xung quanh, cố gắng có thể tìm được một cánh cửa có thể mổ ra, nhưng đổi láy cũng là cảm giác càng lúc càng khó thở.
...
Khi ba người Hạ Thiên Kỳ ra khỏi biệt thự, bọn họ phát hiện trong sân cũng không có người.
"Lãnh thần, xem ra cũng không có người nào từng tới chỗ này."
Hạ Thiên Kỳ nhìn lướt qua phòng điện, lại nhìn sơ qua xung quanh sân một hồi, sau khi thấy không có người bên ngoài, lại quay đầu nói với Lãnh Nguyệt bên cạnh.
Sở Mộng Kỳ vội vàng lấy điện thoại di động, mở đèn pin trên điện thoại di động ra quét tới Hạ Thiên Kỳ đang đau tới mức lăn lộn trên mặt đất.
Lại thấy bụng Hạ Thiên Kỳ trướng lên tới mức khoa trương, giống như một cái khí cầu bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ.
Một khoảng thời gian ngắn ngủi, ngay cả khí lực mở miệng nói chuyện Hạ Thiên Kỳ cũng không có, càng không dám mở to miệng hít thở, rất sợ hít không khí vào nhiều sẽ tăng nhanh tốc độ phát nổ của hắn.
"Sư huynh, chú phù phòng ngự cũng không cách nào giải quyết vấn đề của hắn bây giờ."
Sở Mộng Kỳ cầm chú phù phòng ngự gần như dán hết một lần lên người Hạ Thiên Kỳ, nhưng vẫn không có bất kỳ hiệu quả nào.
"Mở miệng, mau nuốt chú phù xuống."
Lúc này Lãnh Nguyệt đột nhiên chợt nghĩ tới một cách, ngồi xổm người xuống trực tiếp cầm chú phù phòng ngự, cưỡng ép nhét vào trong miệng Hạ Thiên Kỳ.
Hạ Thiên Kỳ kiên trì, ngay cả nhai cũng không nhai đã trực tiếp nuốt thẳng xuống.
Tiếp theo, hắn lại đột nhiên mở to hai mắt, tiếp theo trong miệng của hắn vang lên một tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Tiếng kêu cũng không thuộc về hắn, nghe vào như tiếng kêu của một phụ nữ.
Mà sau tiếng hét thảm kia, khí đen đục ngầu chảy ra theo ngũ quan của Hạ Thiên Kỳ với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, sau đó, cái bụng vốn sắp nổ tung của hắn, thì dần thu hẹp lại.
"Khó chịu chết tôi rồi."
Hạ Thiên Kỳ cảm giác trong dạ dày rất khó chịu, không khỏi không ngừng phun ra mấy ngụm máu, không biết có phài vì ban nãy bụng cang phồng, ép hỏng nội tạng nào bên trong hay không.
"Bây giờ cảm giác thế nào? Khá hơn chút nào không?"
Thấy Hạ Thiên Kỳ một mực nôn ra máu, sở Mộng Kỳ và Lãnh Nguyệt đều có vẻ rất lo lắng, vội vàng lấy một chai nước thuốc khôi phục đưa tới.
"Bây giờ khá hơn nhiều rồi."
Đưa tay lau vết máu bên khóe miệng, Hạ Thiên Kỳ nhận lấy nước thuốc khôi phục Sở Mộng Kỳ đưa tới, ngửa đầu một cái uống hết vào.
Thương thế khôi phục, lời nguyền phát tác được ngăn chặn kịp thời, Hạ Thiên Kỳ mặc dù cảm thấy cơ thể còn có chút suy yếu, nhưng cuối cùng vẫn tránh thoát được một kiếp.
"Ảo cảnh lời nguyền này hoàn toàn độc nhất vô nhị với cảnh tượng thực tế, thật không biết nếu mặc cho loại tình huống vừa rồi phát triển tiếp, tôi có thể thật sự bị trướng tới mức nổ tung bụng hay không."
"Trong ảo cảnh anh sẽ bị nổ tung bụng, nhưng trong hiện thực, có lẽ anh sẽ như tự mình nín chết tươi.
Mói chung, nếu bị giết trong ảo cảnh, vậy thì trong thực tế tất nhiên cũng không còn mạng sống."
Lãnh Nguyệt có chút cấp thiết nói xong, lại một tay lôi Hạ Thiên Kỳ dưới đất dậy.
Đèn trong phòng khách vẫn không có ý tứ sáng trở lại, còn mấy người Ngô Tử Hào bọn họ, lúc này cũng chạy thoát thân không thấy bóng dáng.
"Những người đó chạy hết rồi?"
"Nhìn bộ dạng là vậy, vừa rồi đại sảnh đột nhiên tối sầm, nên đều tháo chạy hết rồi."
Vì vừa rồi Lãnh Nguyệt và Sở Mộng Kỳ đều đặt toàn bộ sức chú ý lên người Hạ Thiên Kỳ, cho nên cũng chưa kịp ngăn cản những người đó.
Chờ lúc này bọn họ khôi phục lại, trừ ba người bọn họ ở lại ra, những người khác đều đã chạy không thấy bóng dáng.
"Hòa thượng chạy được nhưng miếu không chạy được*, ở đâu cũng giống nhau."
*Nguyên văn Thành ngữ: 跑得了和尚跑不了庙 – bào đắc liễu hòa thượng bào bất liễu miếu: nhà sư có thể chạy trốn, nhưng ngôi đền sẽ không chạy với anh ta; có ý là ‘có thể hiểu tránh được nhất thời cũng không tránh được sau này’.
Hạ Thiên Kỳ ngược lại cũng không thẻm để ý, lúc này những người đó rời đi là tốt hơn, nếu không bọn họ cũng rất khó trơ mắt nhìn có người bị giết mà không chút động lòng.
"Muốn đi tìm bọn họ sao?"
Sở Mộng Kỳ suy nghĩ một chút, lúc này nhìn về phía Lãnh Nguyệt.
"Tìm một chút đi, trước kia chúng ta tụ tập một chỗ, tần suất lời nguyền phát tác có chút giảm xuống."
Lãnh Nguyệt nói xong, lại hỏi thăm ý tứ của Hạ Thiên Kỳ một chút:
"Anh cảm thấy thế nào?"
"Tôi không vấn đề, dù sao đã từng một lần bị người nghi ngờ có thai rồi."
Thấy Hạ Thiên Kỳ không phản đối, Lãnh Nguyệt chỉ vào hành lang rời khỏi biệt thự kia nói:
"Trước đó tôi thấp thoáng thấy có người chạy dọc theo hành lang."
"Chúng ta không thể tách ra, tìm được thì tìm, tìm không được thì thôi à."
Đây là điều kiện Hạ Thiên Kỳ đồng ý lời nói trước đó của Lãnh Nguyệt, bằng không nếu để cho bọn họ tách ra đi tìm, hết tám mươi phần trăm sẽ còn bị lời nguyền tấn công.
Nếu đơn độc thì không nói chú phù có thể cứu mạng hay không, chính là có cảm thấy tội lỗi đi nữa thì cũng không đáng cho bọn họ mạo hiểm vì mấy người không nghe lời.
"Không muốn chết thì mau chạy ra đây, lời nguyền thích tấn công những người lạc đàn kia nhất! Có nghe thấy hay không!"
Hạ Thiên Kỳ và Sở Mộng Kỳ quay về phía thang lầu lớn tiếng không ngừng hô mấy câu, thế nhưng đợi một hời lại hoàn toàn không có hiệu qỉa, không biết là không ai đi lên, hay là người đi lên đều bị lời nguyền giết chết.
"Không ai để ý tới chúng ta."
Sở Mộng Kỳ thở dài có chút bất đắc dĩ, Lãnh Nguyệt không nói gì, lúc này trực tiếp sải bước đi tới chỗ hành lang thông ra ngoài biệt thự.
Trong biệt thự yên tĩnh đáng sợ, điều này cũng khiến cho tiếng bước chân của ba người bọn họ có vẻ nặng nề, nghe vào càng thêm rõ ràng.
Những bức tranh màu nước đã mất đi ảnh người, ch3i còn lại một khoảng trống vẫn đang treo ngay ngắn trên tường.
Sở Mộng Kỳ vừa đi, vừa lấy điện thoại đi động chiếu lên những bức họa này, rất lo trong mấy bức họa này có thứ gì kỳ quái nhảy ra.
Nhậm Phi đứng trong mưa, không ngừng leo lên tường vây trơn nhẵn, hắn muốn leo lên, sau đó hoàn toàn rời khỏi cái nơi chết tiệt này.
Thế nhưng sau khi thử nhiều lần liên tục, hắn phát hiện dựa vào một mình hắn hoàn toàn không cách nào thực hiện.
"Chết tiệt! Chết tiệt!"
Nhậm Phi giơ nắm đấm hung hăng đấm mấy cái lên bức tường, trong quá trình trên nắm đấm của hắn bị rách mấy vết máu.
Cơn đau nhức khiến hắn tạm thời khôi phục chút lý trí, lúc này hắn lần nữa đi tới cạnh cửa, nghi ngờ đẩy cửa một cái thử vận may. kết quả khiến khắn mừng rỡ, cánh cổng vốn bị khóa cứng lại kia, lại bị hắn đẩy ra dễ dàng.
Hắn không chạy đi báo tin tức tốt này cho những người khác, mà là trực tiếp đẩy cửa chạy ra.
Chỉ là vừa mới ra tới nơi, bước chân đi vối của hắn lại theo bản năng dừng lại, vì nhìn qua cũng không giống bên ngoài biệt thự, ngược lại là một không gian tương đối khép kín.
Đồng thời đột ngột, hắn cảm thấy không gian bốn phia 1rat61 chật hẹp, hắn thử đi về phía trước từng bước, kết quả bộ mặt như va phải thứ gì, nhất thời khiền hắn đau nhức kinh hô một tiếng.
Thế nhưng trước người hắn rõ ràng không có thứ gì!
Hắn một bên vừa vuốt bộ mặt nóng hùng hực, vừa thử đưa một cánh tay ra, lần mò trước mắt.
Kết quả tay hắn vừa vươn tới, lại gặp một lớp vật cản vô hình.
Hắn lại thử sờ soạn theo mấy phương hướng khác, kết quả cũng giống như vậy, xung quanh bị bóng tối cắn nuốt, tựa như tồn tại một bức tường dày, trực tiếp nhốt hắn bên trong.
Xem xét trên cảm giác hắn chạm tới trước đó, diện tích thật sự của nơi này, tuyệt đối không vượt qua 2 met vuông.
Điện thoại di động bị hắn làm rơi trong biệt thự, hắn không cách nào lấy điện thoại di động chiếu sáng, không khí lại loãng kịch liệt, hắn liều mạng vật lộn trong chốc lát, đã cảm giác được khó thở, bắt đầu xuất hiện tình huống ù tai.
"Đây là nơi nào? Mẹ nó nơi này rốt cuộc là nơi nào!"
Sức lực Nhậm Phi vùng vẫy càng lúc càng nhỏ, hắn đau đớn cầm nắm trong bóng tối xung quanh, cố gắng có thể tìm được một cánh cửa có thể mổ ra, nhưng đổi láy cũng là cảm giác càng lúc càng khó thở.
...
Khi ba người Hạ Thiên Kỳ ra khỏi biệt thự, bọn họ phát hiện trong sân cũng không có người.
"Lãnh thần, xem ra cũng không có người nào từng tới chỗ này."
Hạ Thiên Kỳ nhìn lướt qua phòng điện, lại nhìn sơ qua xung quanh sân một hồi, sau khi thấy không có người bên ngoài, lại quay đầu nói với Lãnh Nguyệt bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.