Chương 932: Quỷ Đường
Trong Nháy Mắt Cười Cười
20/06/2020
Dịch: Hàn Phong Vũ
"Cái nơi quỷ quái này tên tuổi lộn xộn thật đúng mà không ít mà."
Chỗ thả câu tên Quỷ Đường này, nhìn tử bề ngoài tựa như một sân vận động cỡ nhỏ, bảng hiệu rất lớn, hơn nữa còn rất quỷ dị.
Phía trên có một người đàn ông nằm ngang, đầu người đàn ông bị một cái móc sắt lớn móc vào, tiếp nối trên đầu móc sắt là một cái cần câu to lớn, hiển nhiên là làm người đàn ông kia thành mồi câu, còn hình vẽ phía dưới là một cái hồ câu cá, chỉ là thứ nhô lên không phải đầu cá, mà là từng cái mặt quỷ vô cùng dữ tợn.
Ngay từ đầu Hạ Thiên Kỳ còn tưởng trên tấm bảng kia toàn là hình vẽ khắc lên bản, mãi đến khi bọn họ dừng lại, từ một bên dột nhiên có một trận gió tà thổi qua mãnh liệt, thi thể bị móc sắt móc vào đầu kia nặng nề nện xuống nền, hắn mới phát hiện hóa ra kia là một người chết thật sự.
Làm ra cái kiệt tác này hiển nhiên không phải người của công viên trò chơi, dù sao nơi này cũng lấy chủ đề kinh dị, lấy khủng bố kích thích làm điểm bán, nhưng nói tiếp vẫn là lấy vui chơi làm chủ, đều là một số hình nhân tương đối giống mà thôi.
Nên thi thể này trăm phần trăm là bị treo lên phía trên sau khi bị ác quỷ kia giết chết.
"Quỷ vật lần này đúng là không giống đám mà trước kia chúng ta gặp."
Hạ Thiên Kỳ rất là nghĩ không ra, ác quỷ kia rốt cuộc muốn làm gì, giết thì giết đi, hết lần này tới lần khác trước cứ phải tìm tình nhân ra tay, tự mình ra tay giết chết bọn họ không được, còn phải để cho bọn họ tự mình tàn sát lẫn nhau, mà một màn trước mắt này, ít nhiều gì còn có thể nhìn ra, quỷ vật kia như là rất thích trang trí thêm cho công viên trò chơi này.
"Trong quỷ vật có rất nhiều loại thích hấp thu tâm tình kinh hoảng mà nhân loại sinh ra, loại tâm tình này với chúng ta là một loại tổn thương, sẽ gia tăng tốc độ nhịp tim, khiến thân thể rất không thoải mái, nhưng sẽ khiến quỷ vật trở nên sung sướng.
Nên trước khi quỷ vật giết người, hoặc nhiều hoặc ít, đều sẽ khiến người bị hại kinh hãi một trận, mà không trực tiếp giết người.
Chỉ là có một số quỷ vật có chu kỳ khiếp sợ rất dài, có một số chu kỳ khiếp sợ ngắn mà thôi.
Không có tính đặc thù gì."
Lãnh Nguyệt nghe quan điểm của Hạ Thiên Kỳ, sau đó lại đứng trên góc độ của một người chuyên nghiên cứu sự vật thần quái chú trọng giải thích một lần.
"Hóa ra quỷ vật là tương đối thích tâm tình kinh hoảng do nhân loại sinh ra, tôi nói thứ quỷ kia sao lúc nào cũng có năng lực trực tiếp giết người, nhưng cứ không ngừng kéo lê kéo lết ra mới chịu."
Hạ Thiên Kỳ nghe Lãnh Nguyệt giải thích một lần như vậy, xem như thật sự lý giải được logic này, liên tưởng tới con quỷ vật phải đối phó lần này kia, sợ là đã hoàn toàn biến nơi này thành chỗ vui chơi của nó.
Có điều nhắc tới, lúc này William Castle mới xem như là công viên trò chơi thật sự lấy kinh dị làm chủ đề chính.
Vậy mới đúng là không những muốn dọa anh, còn có hành hạ chết anh.
Đứng ngoài lối vào quan sát Quỷ Đường một hồi, bên trong đen như mực như không mở đèn.
Hạ Thiên Kỳ lần nữa lấy ra hai tấm chú phù nắm trong bàn tay, lúc này mới cùng Lãnh Nguyệt một trước một sau vào bên trong.
Sau khi đi vào, bọn họ phát hiện thiết bị và bố cục bên trong không khác khu bơi lội bao nhiêu, đèn trong hành lang tối đen, thế nhưng trên cánh cửa ở đầu cuối mở ra một khe hở, từ trong hắt ra chút ánh sáng.
Thỉnh thoảng có tiếng động vụn vặt vang lên, nghe vào loạn cào cào, không giống tiếng nói chuyện phiếm.
Ngược lại giống như người nào đó đang trút tâm sự với giọng rất nhỏ.
"Lần này không làm ra mê cung các loại, vị trí phần thưởng biểu hiện phía trên là ở trong kia."
Hạ Thiên Kỳ lần nữa xác định lại vị trí phần thưởng, không biết có phải Lãnh Nguyệt phát hiện ra nguy hiểm hay không, lúc này cũng lấy ra một tấm chú phù nắm thật chặt trong tay.
Trước đó không lâu bọn họ đều có uống xong nước thuốc có thể nhìn thấu ảo cảnh, nên lúc này không sợ quỷ vật kia sẽ làm ra ảo cảnh gì để đối phó bọn họ, nguy cơ này tạm thời có thể gạt bỏ.
Cố gắng đè nén tiếng bước chân của mình, rất nhanh, thân thể Hạ Thiên Kỳ đã dán lên cánh cửa mở ra một khe hở kia.
Không liều lĩnh đi vào trong, Hạ Thiên Kỳ giống như tên trộm chuẩn bị gây án vậy, nhìn qua khe cửa quan sát cảnh tượng bên trong.
Vì tầm mắt bị giới hạn, nên hắn cũng không thấy tổng thể tình hình bên trong.
Nhưng vẫn có thể thấy một số bóng người đi lại.
"Bên trong chắc là có không ít người."
Hạ Thiên Kỳ vô cùng khẳng định chuyện này, vì hắn không những thấy một số bóng người đi lại, lúc này âm thanh bên trong vọng ra cũng có thể nói rõ.
"Vào đi thôi."
Biết rõ cứ đứng bên ngoài cũng không nhìn được gì, coi như không biết bên trong là người hay quỷ, nếu bọn họ đã muốn có được phần thưởng, cũng chỉ có thể kiên trì đi vào.
Hạ Thiên Kỳ đưa một tay kéo cánh cửa lớn ra, tiếp theo, hắn lại gặp một cái ao nước lớn như 5 cái hồ bơi gộp lại một lần.
Cái ao này chắc chắn chính là Quỷ Đường ở nơi này, nhắc tới thì nó cũng phù hợp với cái tên này, vì nước trong ao hoàn toàn là màu đỏ tươi, không biết là bị máu thật sự nhuộm đỏ, hay là rót vào một số phẩm màu đỏ nào đó.
Trừ cái đó ra, có một số người đàn ông cởi trần, chỉ mặc một cái quần cụt đang yên tĩnh ngồi ao.
Số lượng khoảng hơn ba mươi người, bên cạnh mỗi người đều đặt hai cái thùng sắt, không biết đựng cái gì bên trong.
Phần lớn đám người ngồi ở đây đang câu cá vô cùng chuyên chú, còn có một số thì xách thùng sắt lên, di chuyển tới lui sau lưng những người kia, vào tận cùng bên trong không ngừng lẩm bẩm, cũng nghe không hiểu đang nói gì.
"Phần thưởng ở trong ao."
Hạ Thiên Kỳ chỉ vào cái ao nước bị một đám du khách đàn ông ngồi xung quanh, sắc mặt có hơi tái nhợt nói.
Vì cái này đã nói lên, hắn nhất định phải nhảy vào trong ao mới có thể lấy được phần thưởng.
Lãnh Nguyệt không phải đội trưởng, cho dù anh ta có nhảy xuống cũng không dùng được, nên cái chuyện khổ sai này chỉ có thể do chính Hạ Thiên Kỳ hoàn thành.
"Lãnh thần, một hồi nữa anh quay đầu đi, tôi sợ anh không chống đỡ nổi mị lực của tôi." Hạ Thiên Kỳ bày ra trêu chọc Lãnh Nguyệt trong khổ ải, có điều lần này Lãnh Nguyệt không để ý đến hắn, mà đưa tay chỉ vào đám du khách chuyên tâm câu cá bên bờ ao kia nói:
"Hình như bọn họ bị trói trong ảo cảnh, hoàn toàn không có tới một chút phản ứng nào với sự xuất hiện của chúng ta."
"Quả thật là như vậy."
Hạ Thiên Kỳ cũng nhìn thấu cổ quái của những người này, lúc này thận trọng đi tới sau lưng một du khách, nhìn vào trong hai thùng sắt đặt bên cạnh người kia.
Lại thấy trong hai cái thùng sát, lại tràn đầy mảnh vụn thi thể vẫn còn độ ấm.
"Vợ, em mau nhìn, có cá cắn câu!"
Ngay khi Hạ Thiên Kỳ đang cảm thấy một trận buồn nôn với đống thi thể băm nát chất trong thùng sắt kia, người đàn ông thả câu kia đột nhiên cười to một tiếng, cầm cần câu giật mạnh một cái, tiếp theo một cái đầu người phụ nữ bị ngâm nước trương phình trong ao bị câu lên khỏi mặt nước!
Người đàn ông làm như không thấy cái đầu treo trên móc câu kia, sau đó lại thở dài lắc đầu nói:
"Ai, rõ ràng cần câu động, sao không có cá cắn câu chứ! Vợ em đừng có gấp gáp, anh nhất định có thể câu được."
Người đàn ông líu ríu nói xong, lại ném cái đầu người treo trên lưỡi câu vào ao.
Hạ Thiên Kỳ nhìn một màn này, cuống họng như bị thứ gì chận cứng nói không ra lời, nếu hắn đoán không sai, du khách thả câu này, không, là tất cả mọi người ngồi ở chỗ này, có thể bọn họ đều dùng đầu của vợ chồng mình làm mồi câu cá... Nên không thể có cá cắn câu!
"Cái nơi quỷ quái này tên tuổi lộn xộn thật đúng mà không ít mà."
Chỗ thả câu tên Quỷ Đường này, nhìn tử bề ngoài tựa như một sân vận động cỡ nhỏ, bảng hiệu rất lớn, hơn nữa còn rất quỷ dị.
Phía trên có một người đàn ông nằm ngang, đầu người đàn ông bị một cái móc sắt lớn móc vào, tiếp nối trên đầu móc sắt là một cái cần câu to lớn, hiển nhiên là làm người đàn ông kia thành mồi câu, còn hình vẽ phía dưới là một cái hồ câu cá, chỉ là thứ nhô lên không phải đầu cá, mà là từng cái mặt quỷ vô cùng dữ tợn.
Ngay từ đầu Hạ Thiên Kỳ còn tưởng trên tấm bảng kia toàn là hình vẽ khắc lên bản, mãi đến khi bọn họ dừng lại, từ một bên dột nhiên có một trận gió tà thổi qua mãnh liệt, thi thể bị móc sắt móc vào đầu kia nặng nề nện xuống nền, hắn mới phát hiện hóa ra kia là một người chết thật sự.
Làm ra cái kiệt tác này hiển nhiên không phải người của công viên trò chơi, dù sao nơi này cũng lấy chủ đề kinh dị, lấy khủng bố kích thích làm điểm bán, nhưng nói tiếp vẫn là lấy vui chơi làm chủ, đều là một số hình nhân tương đối giống mà thôi.
Nên thi thể này trăm phần trăm là bị treo lên phía trên sau khi bị ác quỷ kia giết chết.
"Quỷ vật lần này đúng là không giống đám mà trước kia chúng ta gặp."
Hạ Thiên Kỳ rất là nghĩ không ra, ác quỷ kia rốt cuộc muốn làm gì, giết thì giết đi, hết lần này tới lần khác trước cứ phải tìm tình nhân ra tay, tự mình ra tay giết chết bọn họ không được, còn phải để cho bọn họ tự mình tàn sát lẫn nhau, mà một màn trước mắt này, ít nhiều gì còn có thể nhìn ra, quỷ vật kia như là rất thích trang trí thêm cho công viên trò chơi này.
"Trong quỷ vật có rất nhiều loại thích hấp thu tâm tình kinh hoảng mà nhân loại sinh ra, loại tâm tình này với chúng ta là một loại tổn thương, sẽ gia tăng tốc độ nhịp tim, khiến thân thể rất không thoải mái, nhưng sẽ khiến quỷ vật trở nên sung sướng.
Nên trước khi quỷ vật giết người, hoặc nhiều hoặc ít, đều sẽ khiến người bị hại kinh hãi một trận, mà không trực tiếp giết người.
Chỉ là có một số quỷ vật có chu kỳ khiếp sợ rất dài, có một số chu kỳ khiếp sợ ngắn mà thôi.
Không có tính đặc thù gì."
Lãnh Nguyệt nghe quan điểm của Hạ Thiên Kỳ, sau đó lại đứng trên góc độ của một người chuyên nghiên cứu sự vật thần quái chú trọng giải thích một lần.
"Hóa ra quỷ vật là tương đối thích tâm tình kinh hoảng do nhân loại sinh ra, tôi nói thứ quỷ kia sao lúc nào cũng có năng lực trực tiếp giết người, nhưng cứ không ngừng kéo lê kéo lết ra mới chịu."
Hạ Thiên Kỳ nghe Lãnh Nguyệt giải thích một lần như vậy, xem như thật sự lý giải được logic này, liên tưởng tới con quỷ vật phải đối phó lần này kia, sợ là đã hoàn toàn biến nơi này thành chỗ vui chơi của nó.
Có điều nhắc tới, lúc này William Castle mới xem như là công viên trò chơi thật sự lấy kinh dị làm chủ đề chính.
Vậy mới đúng là không những muốn dọa anh, còn có hành hạ chết anh.
Đứng ngoài lối vào quan sát Quỷ Đường một hồi, bên trong đen như mực như không mở đèn.
Hạ Thiên Kỳ lần nữa lấy ra hai tấm chú phù nắm trong bàn tay, lúc này mới cùng Lãnh Nguyệt một trước một sau vào bên trong.
Sau khi đi vào, bọn họ phát hiện thiết bị và bố cục bên trong không khác khu bơi lội bao nhiêu, đèn trong hành lang tối đen, thế nhưng trên cánh cửa ở đầu cuối mở ra một khe hở, từ trong hắt ra chút ánh sáng.
Thỉnh thoảng có tiếng động vụn vặt vang lên, nghe vào loạn cào cào, không giống tiếng nói chuyện phiếm.
Ngược lại giống như người nào đó đang trút tâm sự với giọng rất nhỏ.
"Lần này không làm ra mê cung các loại, vị trí phần thưởng biểu hiện phía trên là ở trong kia."
Hạ Thiên Kỳ lần nữa xác định lại vị trí phần thưởng, không biết có phải Lãnh Nguyệt phát hiện ra nguy hiểm hay không, lúc này cũng lấy ra một tấm chú phù nắm thật chặt trong tay.
Trước đó không lâu bọn họ đều có uống xong nước thuốc có thể nhìn thấu ảo cảnh, nên lúc này không sợ quỷ vật kia sẽ làm ra ảo cảnh gì để đối phó bọn họ, nguy cơ này tạm thời có thể gạt bỏ.
Cố gắng đè nén tiếng bước chân của mình, rất nhanh, thân thể Hạ Thiên Kỳ đã dán lên cánh cửa mở ra một khe hở kia.
Không liều lĩnh đi vào trong, Hạ Thiên Kỳ giống như tên trộm chuẩn bị gây án vậy, nhìn qua khe cửa quan sát cảnh tượng bên trong.
Vì tầm mắt bị giới hạn, nên hắn cũng không thấy tổng thể tình hình bên trong.
Nhưng vẫn có thể thấy một số bóng người đi lại.
"Bên trong chắc là có không ít người."
Hạ Thiên Kỳ vô cùng khẳng định chuyện này, vì hắn không những thấy một số bóng người đi lại, lúc này âm thanh bên trong vọng ra cũng có thể nói rõ.
"Vào đi thôi."
Biết rõ cứ đứng bên ngoài cũng không nhìn được gì, coi như không biết bên trong là người hay quỷ, nếu bọn họ đã muốn có được phần thưởng, cũng chỉ có thể kiên trì đi vào.
Hạ Thiên Kỳ đưa một tay kéo cánh cửa lớn ra, tiếp theo, hắn lại gặp một cái ao nước lớn như 5 cái hồ bơi gộp lại một lần.
Cái ao này chắc chắn chính là Quỷ Đường ở nơi này, nhắc tới thì nó cũng phù hợp với cái tên này, vì nước trong ao hoàn toàn là màu đỏ tươi, không biết là bị máu thật sự nhuộm đỏ, hay là rót vào một số phẩm màu đỏ nào đó.
Trừ cái đó ra, có một số người đàn ông cởi trần, chỉ mặc một cái quần cụt đang yên tĩnh ngồi ao.
Số lượng khoảng hơn ba mươi người, bên cạnh mỗi người đều đặt hai cái thùng sắt, không biết đựng cái gì bên trong.
Phần lớn đám người ngồi ở đây đang câu cá vô cùng chuyên chú, còn có một số thì xách thùng sắt lên, di chuyển tới lui sau lưng những người kia, vào tận cùng bên trong không ngừng lẩm bẩm, cũng nghe không hiểu đang nói gì.
"Phần thưởng ở trong ao."
Hạ Thiên Kỳ chỉ vào cái ao nước bị một đám du khách đàn ông ngồi xung quanh, sắc mặt có hơi tái nhợt nói.
Vì cái này đã nói lên, hắn nhất định phải nhảy vào trong ao mới có thể lấy được phần thưởng.
Lãnh Nguyệt không phải đội trưởng, cho dù anh ta có nhảy xuống cũng không dùng được, nên cái chuyện khổ sai này chỉ có thể do chính Hạ Thiên Kỳ hoàn thành.
"Lãnh thần, một hồi nữa anh quay đầu đi, tôi sợ anh không chống đỡ nổi mị lực của tôi." Hạ Thiên Kỳ bày ra trêu chọc Lãnh Nguyệt trong khổ ải, có điều lần này Lãnh Nguyệt không để ý đến hắn, mà đưa tay chỉ vào đám du khách chuyên tâm câu cá bên bờ ao kia nói:
"Hình như bọn họ bị trói trong ảo cảnh, hoàn toàn không có tới một chút phản ứng nào với sự xuất hiện của chúng ta."
"Quả thật là như vậy."
Hạ Thiên Kỳ cũng nhìn thấu cổ quái của những người này, lúc này thận trọng đi tới sau lưng một du khách, nhìn vào trong hai thùng sắt đặt bên cạnh người kia.
Lại thấy trong hai cái thùng sát, lại tràn đầy mảnh vụn thi thể vẫn còn độ ấm.
"Vợ, em mau nhìn, có cá cắn câu!"
Ngay khi Hạ Thiên Kỳ đang cảm thấy một trận buồn nôn với đống thi thể băm nát chất trong thùng sắt kia, người đàn ông thả câu kia đột nhiên cười to một tiếng, cầm cần câu giật mạnh một cái, tiếp theo một cái đầu người phụ nữ bị ngâm nước trương phình trong ao bị câu lên khỏi mặt nước!
Người đàn ông làm như không thấy cái đầu treo trên móc câu kia, sau đó lại thở dài lắc đầu nói:
"Ai, rõ ràng cần câu động, sao không có cá cắn câu chứ! Vợ em đừng có gấp gáp, anh nhất định có thể câu được."
Người đàn ông líu ríu nói xong, lại ném cái đầu người treo trên lưỡi câu vào ao.
Hạ Thiên Kỳ nhìn một màn này, cuống họng như bị thứ gì chận cứng nói không ra lời, nếu hắn đoán không sai, du khách thả câu này, không, là tất cả mọi người ngồi ở chỗ này, có thể bọn họ đều dùng đầu của vợ chồng mình làm mồi câu cá... Nên không thể có cá cắn câu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.