Chương 347: Quỷ giáp, quỷ binh
Trong Nháy Mắt Cười Cười
03/09/2018
Dịch: Hàn Phong Vũ
Hạ Thiên Kỳ vốn định giữ lại chút thể lực, sau đó sẽ dùng toàn bộ cho việc gấp rút lên đường đến mục tiêu, kết quả bị đám tiểu quỷ này theo sát gót, có làm gì cũng không chịu buông tha, chuyện này thật sự khiến cho hắn phiền não muốn chết đi được, đi đến đâu cũng có một bầy quỷ vật bám theo sau lưng, bây giờ thì đến nghỉ ngơi hắn cũng không được yên ổn.
"Được, nếu các ngươi muốn chết, ta cho các ngươi toại nguyện!"
Hạ Thiên Kỳ không chạy thoát thân mà xoay người lại, nhìn chằm chằm vào đám quỷ vật bám sau lưng bằng khuôn mặt hung ác.
Có lẽ cảm nhận được sát khí của Hạ Thiên Kỳ, cả đám tiểu quỷ đưa mắt nhìn nhau, trên mặt ít nhiều gì đều toát ra một phần ý định thoái lui.
Tất nhiên Hạ Thiên Kỳ hy vọng bọn chúng có thể nhanh chóng cút đi, lúc này có thể vì hắn giữ được vài phần sức lực, nhưng khiến cho hắn thất vọng là ý định thoái lui trên mặt đám tiểu quỷ vừa mới hiện ra, chỉ trong nháy mắt đã bị vẻ dữ tợn thay thế.
Xem chừng là có ý định muốn động thủ đối với hắn.
"Các ngươi cho là ta sợ các ngươi sao?!"
Hạ Thiên Kỳ nổi giận gầm lên một tiếng, quỷ khí trong cơ thể thoáng chốc tuôn ra tứ phía, sau đó hóa thành một tấm lưới to lớn che lấp cả bầu trời u ám, biến thành một cái lồng lao thẳng về phía đám quỷ kia.
Mắt nhìn thấy cái lồng quỷ của Hạ Thiên Kỳ chụp đến, đám tiểu quỷ bắt đầu bỏ chạy toán loạn, nhanh chóng biến mất khỏi ánh mắt nghi ngờ của Hạ Thiên Kỳ.
Đến một con cũng không thấy tăm hơi.
"Chạy?"
Tấm lưới quỷ của Hạ Thiên Kỳ không trói được con quỷ vật nào, chuyện này cũng khiến cho Hạ Thiên Kỳ rất buồn bực, dù sao đám tiểu quỷ kia cũng chỉ là một bầy quỷ mị, so với chúng nó thì thực lực của hắn còn mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Nhưng rõ ràng một đòn này đã đánh vào khoảng không.
"Cái nhiệm vụ ngẫu nhiên này thật sự là quá mức khủng bố, đến tiểu quỷ bình thường cũng kỳ lạ như vậy."
Xem như Hạ Thiên Kỳ đã hiểu được vài điều, vì sao đám tiểu quỷ này lại có dũng khí bám theo mình sát gót, vì rõ ràng chúng không cảm thấy hắn có đủ khả năng giết sạch cả đám.
Vừa dừng bước tại chỗ không được bao lâu, Hạ Thiên Kỳ thấy đám tiểu quỷ kia không có ý định xuất hiện trở lại, hắn lại vội vàng tiếp tục lên đường.
Đi được xấp xỉ khoảng hơn 1 giờ, Hạ Thiên Kỳ lại cảm giác được trong bụng vang lên tiếng réo ầm ĩ đói bụng, khiến hắn không thể không dừng lại ăn thứ gì đó.
Trên thực tế khi duy trì trạng thái lệ quỷ vẫn có mức tiêu hao thể lực nhất định, mặc dù mức tiêu hao này chỉ ở mức vừa phải, nhưng qua thời gian dài thì lại dồn nén nhiều hơn, với Hạ Thiên Kỳ mà nói thì đây vẫn là một gánh nặng không nhỏ.
Nhưng khu không người này thì mối nguy tầng tầng lớp lớp, quỷ dị khó lường, hắn vừa không dám khôi phục trạng thái bình thường vì lo bị quỷ vật đánh lén bất ngờ, kết quả sau đó thì mình chết thế nào cũng không biết.
Cất bước tiến lên phía trước một đoạn đường khoảng hơn 4 giờ đồng hồ, dựa vào tốc độ của hắn hiện tại lúc này, tối đa thêm một ngày đêm nữa, hắn có thể đến được vị trí có thể đạt 3 điểm vinh dự.
Điểm kết thúc trên bản đồ là ở một góc phía đông bắc, lúc mới bắt đầu hắn đang ở vị trí góc tây nam, mà vị trí nơi có 3 điểm vinh dự, thì lại nằm trên đoạn giữa hướng tây bắc, so với điểm kết thúc hoàn toàn là hai mục tiêu khác nhau.
Đây cũng là lúc hắn cảm thấy được hiếm có dấu chân người theo sát gót hắn đi về phía trước.
Mở một túi bánh quy chân không, Hạ Thiên Kỳ nhai mấy cái bánh khô khan, sức chú ý luôn cẩn thận quan sát xung quanh, không dám bỏ qua bất cứ động tĩnh nhỏ nào.
Một mạch ăn hết hai túi bánh quy, thêm hai cái bánh dầu cháo quẩy, Hạ Thiên Kỳ mới cảm thấy được cảm giác đói bụng trước đó giảm bớt đi rất nhiều, nhưng vẫn chưa thể no được.Chỉ có điều dù đồ ăn có nhiều như vậy, nhưng hắn cũng không thể nào ăn một hơi hết sạch được, cho nên chỉ có thể thắt lưng buộc bụng, trước tiên cứ cố gắng thế này đi, để xem có thể kiếm được chút thức ăn nào trên con đường trước mắt hay không.
Mang ba lô lên lưng, Hạ Thiên Kỳ vừa muốn đứng dậy, lại nghe ở một chuỗi tiếng kèn sona hơi có phần chói tai vọng đến từ cạnh mình. Kéo theo sau đó là một chuỗi tiếng cồng chiêng chỉ đánh trong đám tang, âm thanh trầm thấp vang đi rất xa, lạnh lẽo đáng sợ vô cùng.
Hạ Thiên Kỳ đứng dậy vỗ vỗ bụi bặm trên quần, đang nhìn lướt qua thì, lại nhìn thấy một hàng ngũ trùng trùng điệp điệp đi dần về chỗ hắn đang đứng lúc này.
Đi đầu đoàn rước là hai người đội hai cái mũ màu xám tro ngửa đầu thổi kèn sona, phía sau có hai người nâng một cái chiêng đồng, một trong số đó đang yếu ớt gõ.
Sau lưng là bốn người cao to đeo mạng che mặt, giống như đang cùng nhau khiêng một cỗ quan tài, trên khe hở phía trên cỗ quan tài ấy không ngừng chảy ra một thứ chất lỏng ghê tởm.
"Đúng là một con sóng vừa dừng thì cơn sóng khác lại ập đến, rốt cuộc nơi này có bao nhiêu quỷ?"
Hạ Thiên Kỳ cảm thấy cái nhiệm vụ ngẫu nhiên này thật sự quá biến thái, đủ các loại quỷ vật vô cùng vô tận, nếu nói một cách không chính xác thì mấy con tiểu quỷ lúc nãy vẫn đang trốn ở một góc nào đó nhìn hắn chằm chằm, giờ còn lòi ra thêm một đội dã quỷ nâng quan tài.
Cả hàng ngũ tám người bước đi vô cùng trật tự như thể không nhìn thấy gì, ngay cả khi Hạ Thiên Kỳ đứng cách đó không xa, nhưng cái quan tài bọn chúng nâng lên lại không ngoan ngoãn được như chúng, nắp quan tài không ngừng rung lắc thì không nói, còn thêm tiếng móng tay cào trên mặt gỗ khiến cho tim Hạ Thiên Kỳ đập dồn dập.
Giống như có một con quỷ nào đó nằm trong quan tài đang dùng móng tay mình cào mạnh lên nắp vậy.
Hạ Thiên Kỳ cảm giác được khí tức lệ quỷ tản mác ra từ đó, tức khắc lại cảm thấy da đầu tê dại, hắn vội vàng xốc ba lô lên lưng rồi chạy thẳng về hướng xa nhất.
Nhưng khiến cho hắn thấy bực tức, là trước mắt hắn lúc này lại là một mảnh bình nguyên hoang vắng, thậm chí đến một chỗ ẩn nấp cũng không có, nhưng lúc này nếu muốn quay đầu lại thì không kịp nữa, không còn cách nào khác, hắn đành phải kiên trì đi thẳng về phía trước.
Trái lại, không phải hắn không chắc chắn mình có thể thành công giết con quỷ vật sau lưng, điều quan trọng là khoảng cách giữa nơi này với điểm cuối cùng vẫn còn rất xa, nếu như còn hao tốn thêm thể lực để giẳng co ở đây, thì cho dù có thắng cũng không thể bù lại tổn thất.
Vừa liều mạng chạy trốn về phía trước, thỉnh thoảng lại quay đầu quan sát lại đội quân quỷ vật ở phía sau lưng kia.
Thế nhưng điều khiến Hạ Thiên Kỳ cảm thấy sởn gai ốc chính là, bất kể hắn có chạy trốn bao xa đi nữa, thì đội quan quỷ vật sau lưng lúc nào cũng có thể theo kịp, lúc này cũng đang dần rút ngắn khoảng cách với hắn.
Hạ Thiên Kỳ không biết mình đang rơi vào ảo cảnh, vì nếu nhìn bản đồ trên đồng hồ vinh dự, thì vị trí của hắn vẫn luôn không ngừng thay đổi, tiến thẳng về vị trí phần thưởng 3 điểm vinh dự kia.
Từ đây có thể giải thích được vấn đề mình đang rơi vào mà hắn nghĩ không ra, tất cả nằm trên cả đám quỷ vật đang theo sát phía sau kia, bọn chúng thật sự đang theo sát hắn.
"Đám Tiểu quỷ lần trước kia với đại đội đưa tang hiện tại, đám quỷ quái này chỉ đuổi theo mà không tấn công, chẳng lẽ mục đích chính là đánh mình dây dưa đến chết?"
Hạ Thiên Kỳ càng nghĩ lại càng cảm thấy rằng có việc này rất khả thi, dù sao thì hắn đã lĩnh hội đủ sự xảo quyệt của quỷ vật rồi, nếu lũ quỷ này không thể dựa vào sức mạnh để giết anh, thì chúng sẽ nghĩ ra biện pháp khác thâm độc hơn để giết chết anh.
Để nghiệm chứng suy đoán của mình, Hạ Thiên Kỳ cố tình thả chậm tốc độ, không chạy thoát thân nữa, mà đổi thành bước đi chầm chậm, muốn quan sát đám quỷ vật kia xem là đuổi theo hay là chỉ dụ mình đến gần.
Nhưng điều khiến cho tính toán của Hạ Thiên Kỳ sai đi ít nhiều ở đây, là khi tốc độ của hắn vừa mới giảm đi một chút, tốc độ của đám quỷ sau lưng đột nhiên tăng lên nhanh chóng, cuối cùng biến thành đuổi theo hắn.
"Chết tiệt, bị lừa rồi!"
Hạ Thiên Kỳ thầm mắng một tiếng, nhưng ngay khi hắn đang muốn nhanh chân chạy trốn thì đã không còn kịp nữa, vì mấy con quỷ vật kia đã lao lên vây hắn vào giữa.
Hạ Thiên Kỳ thử bật ra lui về phía sau, nhưng mà tám con quỷ vật này hoàn toàn không để cho hắn có thời gian để phản ứng lại, cứ như vậy mà bổ nhào vào hắn nhanh như hổ đói vồ mồi.
Cũng may thao tác khống chế quỷ khí của Hạ Thiên Kỳ được luyện tập đến mức thuần thục, lúc này hắn phân quỷ khí thành hai phần, một nửa hóa thành lớp áo giáp phát ra ánh sáng như uranium choàng trên người hắn, nửa còn lại thì giống như một cái lưỡi hái tử thần được hắn nắm chặt trên tay.
Hạ Thiên Kỳ vốn định giữ lại chút thể lực, sau đó sẽ dùng toàn bộ cho việc gấp rút lên đường đến mục tiêu, kết quả bị đám tiểu quỷ này theo sát gót, có làm gì cũng không chịu buông tha, chuyện này thật sự khiến cho hắn phiền não muốn chết đi được, đi đến đâu cũng có một bầy quỷ vật bám theo sau lưng, bây giờ thì đến nghỉ ngơi hắn cũng không được yên ổn.
"Được, nếu các ngươi muốn chết, ta cho các ngươi toại nguyện!"
Hạ Thiên Kỳ không chạy thoát thân mà xoay người lại, nhìn chằm chằm vào đám quỷ vật bám sau lưng bằng khuôn mặt hung ác.
Có lẽ cảm nhận được sát khí của Hạ Thiên Kỳ, cả đám tiểu quỷ đưa mắt nhìn nhau, trên mặt ít nhiều gì đều toát ra một phần ý định thoái lui.
Tất nhiên Hạ Thiên Kỳ hy vọng bọn chúng có thể nhanh chóng cút đi, lúc này có thể vì hắn giữ được vài phần sức lực, nhưng khiến cho hắn thất vọng là ý định thoái lui trên mặt đám tiểu quỷ vừa mới hiện ra, chỉ trong nháy mắt đã bị vẻ dữ tợn thay thế.
Xem chừng là có ý định muốn động thủ đối với hắn.
"Các ngươi cho là ta sợ các ngươi sao?!"
Hạ Thiên Kỳ nổi giận gầm lên một tiếng, quỷ khí trong cơ thể thoáng chốc tuôn ra tứ phía, sau đó hóa thành một tấm lưới to lớn che lấp cả bầu trời u ám, biến thành một cái lồng lao thẳng về phía đám quỷ kia.
Mắt nhìn thấy cái lồng quỷ của Hạ Thiên Kỳ chụp đến, đám tiểu quỷ bắt đầu bỏ chạy toán loạn, nhanh chóng biến mất khỏi ánh mắt nghi ngờ của Hạ Thiên Kỳ.
Đến một con cũng không thấy tăm hơi.
"Chạy?"
Tấm lưới quỷ của Hạ Thiên Kỳ không trói được con quỷ vật nào, chuyện này cũng khiến cho Hạ Thiên Kỳ rất buồn bực, dù sao đám tiểu quỷ kia cũng chỉ là một bầy quỷ mị, so với chúng nó thì thực lực của hắn còn mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Nhưng rõ ràng một đòn này đã đánh vào khoảng không.
"Cái nhiệm vụ ngẫu nhiên này thật sự là quá mức khủng bố, đến tiểu quỷ bình thường cũng kỳ lạ như vậy."
Xem như Hạ Thiên Kỳ đã hiểu được vài điều, vì sao đám tiểu quỷ này lại có dũng khí bám theo mình sát gót, vì rõ ràng chúng không cảm thấy hắn có đủ khả năng giết sạch cả đám.
Vừa dừng bước tại chỗ không được bao lâu, Hạ Thiên Kỳ thấy đám tiểu quỷ kia không có ý định xuất hiện trở lại, hắn lại vội vàng tiếp tục lên đường.
Đi được xấp xỉ khoảng hơn 1 giờ, Hạ Thiên Kỳ lại cảm giác được trong bụng vang lên tiếng réo ầm ĩ đói bụng, khiến hắn không thể không dừng lại ăn thứ gì đó.
Trên thực tế khi duy trì trạng thái lệ quỷ vẫn có mức tiêu hao thể lực nhất định, mặc dù mức tiêu hao này chỉ ở mức vừa phải, nhưng qua thời gian dài thì lại dồn nén nhiều hơn, với Hạ Thiên Kỳ mà nói thì đây vẫn là một gánh nặng không nhỏ.
Nhưng khu không người này thì mối nguy tầng tầng lớp lớp, quỷ dị khó lường, hắn vừa không dám khôi phục trạng thái bình thường vì lo bị quỷ vật đánh lén bất ngờ, kết quả sau đó thì mình chết thế nào cũng không biết.
Cất bước tiến lên phía trước một đoạn đường khoảng hơn 4 giờ đồng hồ, dựa vào tốc độ của hắn hiện tại lúc này, tối đa thêm một ngày đêm nữa, hắn có thể đến được vị trí có thể đạt 3 điểm vinh dự.
Điểm kết thúc trên bản đồ là ở một góc phía đông bắc, lúc mới bắt đầu hắn đang ở vị trí góc tây nam, mà vị trí nơi có 3 điểm vinh dự, thì lại nằm trên đoạn giữa hướng tây bắc, so với điểm kết thúc hoàn toàn là hai mục tiêu khác nhau.
Đây cũng là lúc hắn cảm thấy được hiếm có dấu chân người theo sát gót hắn đi về phía trước.
Mở một túi bánh quy chân không, Hạ Thiên Kỳ nhai mấy cái bánh khô khan, sức chú ý luôn cẩn thận quan sát xung quanh, không dám bỏ qua bất cứ động tĩnh nhỏ nào.
Một mạch ăn hết hai túi bánh quy, thêm hai cái bánh dầu cháo quẩy, Hạ Thiên Kỳ mới cảm thấy được cảm giác đói bụng trước đó giảm bớt đi rất nhiều, nhưng vẫn chưa thể no được.Chỉ có điều dù đồ ăn có nhiều như vậy, nhưng hắn cũng không thể nào ăn một hơi hết sạch được, cho nên chỉ có thể thắt lưng buộc bụng, trước tiên cứ cố gắng thế này đi, để xem có thể kiếm được chút thức ăn nào trên con đường trước mắt hay không.
Mang ba lô lên lưng, Hạ Thiên Kỳ vừa muốn đứng dậy, lại nghe ở một chuỗi tiếng kèn sona hơi có phần chói tai vọng đến từ cạnh mình. Kéo theo sau đó là một chuỗi tiếng cồng chiêng chỉ đánh trong đám tang, âm thanh trầm thấp vang đi rất xa, lạnh lẽo đáng sợ vô cùng.
Hạ Thiên Kỳ đứng dậy vỗ vỗ bụi bặm trên quần, đang nhìn lướt qua thì, lại nhìn thấy một hàng ngũ trùng trùng điệp điệp đi dần về chỗ hắn đang đứng lúc này.
Đi đầu đoàn rước là hai người đội hai cái mũ màu xám tro ngửa đầu thổi kèn sona, phía sau có hai người nâng một cái chiêng đồng, một trong số đó đang yếu ớt gõ.
Sau lưng là bốn người cao to đeo mạng che mặt, giống như đang cùng nhau khiêng một cỗ quan tài, trên khe hở phía trên cỗ quan tài ấy không ngừng chảy ra một thứ chất lỏng ghê tởm.
"Đúng là một con sóng vừa dừng thì cơn sóng khác lại ập đến, rốt cuộc nơi này có bao nhiêu quỷ?"
Hạ Thiên Kỳ cảm thấy cái nhiệm vụ ngẫu nhiên này thật sự quá biến thái, đủ các loại quỷ vật vô cùng vô tận, nếu nói một cách không chính xác thì mấy con tiểu quỷ lúc nãy vẫn đang trốn ở một góc nào đó nhìn hắn chằm chằm, giờ còn lòi ra thêm một đội dã quỷ nâng quan tài.
Cả hàng ngũ tám người bước đi vô cùng trật tự như thể không nhìn thấy gì, ngay cả khi Hạ Thiên Kỳ đứng cách đó không xa, nhưng cái quan tài bọn chúng nâng lên lại không ngoan ngoãn được như chúng, nắp quan tài không ngừng rung lắc thì không nói, còn thêm tiếng móng tay cào trên mặt gỗ khiến cho tim Hạ Thiên Kỳ đập dồn dập.
Giống như có một con quỷ nào đó nằm trong quan tài đang dùng móng tay mình cào mạnh lên nắp vậy.
Hạ Thiên Kỳ cảm giác được khí tức lệ quỷ tản mác ra từ đó, tức khắc lại cảm thấy da đầu tê dại, hắn vội vàng xốc ba lô lên lưng rồi chạy thẳng về hướng xa nhất.
Nhưng khiến cho hắn thấy bực tức, là trước mắt hắn lúc này lại là một mảnh bình nguyên hoang vắng, thậm chí đến một chỗ ẩn nấp cũng không có, nhưng lúc này nếu muốn quay đầu lại thì không kịp nữa, không còn cách nào khác, hắn đành phải kiên trì đi thẳng về phía trước.
Trái lại, không phải hắn không chắc chắn mình có thể thành công giết con quỷ vật sau lưng, điều quan trọng là khoảng cách giữa nơi này với điểm cuối cùng vẫn còn rất xa, nếu như còn hao tốn thêm thể lực để giẳng co ở đây, thì cho dù có thắng cũng không thể bù lại tổn thất.
Vừa liều mạng chạy trốn về phía trước, thỉnh thoảng lại quay đầu quan sát lại đội quân quỷ vật ở phía sau lưng kia.
Thế nhưng điều khiến Hạ Thiên Kỳ cảm thấy sởn gai ốc chính là, bất kể hắn có chạy trốn bao xa đi nữa, thì đội quan quỷ vật sau lưng lúc nào cũng có thể theo kịp, lúc này cũng đang dần rút ngắn khoảng cách với hắn.
Hạ Thiên Kỳ không biết mình đang rơi vào ảo cảnh, vì nếu nhìn bản đồ trên đồng hồ vinh dự, thì vị trí của hắn vẫn luôn không ngừng thay đổi, tiến thẳng về vị trí phần thưởng 3 điểm vinh dự kia.
Từ đây có thể giải thích được vấn đề mình đang rơi vào mà hắn nghĩ không ra, tất cả nằm trên cả đám quỷ vật đang theo sát phía sau kia, bọn chúng thật sự đang theo sát hắn.
"Đám Tiểu quỷ lần trước kia với đại đội đưa tang hiện tại, đám quỷ quái này chỉ đuổi theo mà không tấn công, chẳng lẽ mục đích chính là đánh mình dây dưa đến chết?"
Hạ Thiên Kỳ càng nghĩ lại càng cảm thấy rằng có việc này rất khả thi, dù sao thì hắn đã lĩnh hội đủ sự xảo quyệt của quỷ vật rồi, nếu lũ quỷ này không thể dựa vào sức mạnh để giết anh, thì chúng sẽ nghĩ ra biện pháp khác thâm độc hơn để giết chết anh.
Để nghiệm chứng suy đoán của mình, Hạ Thiên Kỳ cố tình thả chậm tốc độ, không chạy thoát thân nữa, mà đổi thành bước đi chầm chậm, muốn quan sát đám quỷ vật kia xem là đuổi theo hay là chỉ dụ mình đến gần.
Nhưng điều khiến cho tính toán của Hạ Thiên Kỳ sai đi ít nhiều ở đây, là khi tốc độ của hắn vừa mới giảm đi một chút, tốc độ của đám quỷ sau lưng đột nhiên tăng lên nhanh chóng, cuối cùng biến thành đuổi theo hắn.
"Chết tiệt, bị lừa rồi!"
Hạ Thiên Kỳ thầm mắng một tiếng, nhưng ngay khi hắn đang muốn nhanh chân chạy trốn thì đã không còn kịp nữa, vì mấy con quỷ vật kia đã lao lên vây hắn vào giữa.
Hạ Thiên Kỳ thử bật ra lui về phía sau, nhưng mà tám con quỷ vật này hoàn toàn không để cho hắn có thời gian để phản ứng lại, cứ như vậy mà bổ nhào vào hắn nhanh như hổ đói vồ mồi.
Cũng may thao tác khống chế quỷ khí của Hạ Thiên Kỳ được luyện tập đến mức thuần thục, lúc này hắn phân quỷ khí thành hai phần, một nửa hóa thành lớp áo giáp phát ra ánh sáng như uranium choàng trên người hắn, nửa còn lại thì giống như một cái lưỡi hái tử thần được hắn nắm chặt trên tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.