Chương 687: Sự kiện đoàn thể
Trong Nháy Mắt Cười Cười
30/03/2020
Dịch: Hàn Phong Vũ
Mặc dù nếu biết có đánh chết hắn cũng không đồng ý, Ngô Địch nhất định sẽ không thật sự đánh chết hắn, thế nhưng nghĩ tới Ngô Địch và Lương Nhược Vân hoàn toàn không có lý do giết chết bọn họ, nên trong lòng hắn ít nhiều gì có chút yên tâm, huống chi chỗ giao giới giữa hiện thực và đệ nhị vực không phải hắn chưa từng đi, có thể cũng không khoa trương như Ngô Địch nói.
Lần nữa quay lại phòng mình, Hạ Thiên Kỳ ngồi trên giường, trong đầu lặp đi lặp lại một màn hồi tưởng Ngô Địch ác quỷ hóa kia, như khi ấy hắn chứng kiến Giang Chấn ác quỷ hóa, trong lòng chấn động tuyệt đối.
Đồng thời cấp ác quỷ và cấp lệ quỷ cũng hoàn toàn không cách nào so sánh, mặc dù hắn đã rất gần cấp ác quỷ, nhưng cùng so sánh với Ngô Địch hay Giang Chấn, thì vẫn chỉ có phần bị giết chết trong nháy mắt.
Hiển nhiên Ngô Địch mạnh hơn rất nhiều so với Giang Chấn, có điều nghĩ đến Ngô Địch cũng mới tấn chức quản lý cấp cao không bao lâu, nên thực lực trong cấp ác quỷ hẳn chỉ thuộc mặt bằng chếch dưới trung bình.
Còn Lương Nhược Vân là thực lực gì thì khó mà nói, đỉnh cao của cấp ác quỷ, hay hoặc là cấp quỷ vương?
Quỷ vương chính là sự tồn tại giết không chết.
Huống hồ nếu Lương Nhược Vân là quản lý cấp cao cũng có thể đạt đến cấp quỷ vương, vậy thì những giám đốc, giám đốc cấp cao, thậm chí là tổng thanh tra, nếu có khả năng tồn tại thì sẽ là cấp bậc gì?
Lẽ nào trên quỷ vương còn có quỷ vật mạnh mẽ hơn?
Nghĩ tới đây, Hạ Thiên Kỳ không khỏi sợ run cả người, đã không dám nghĩ tiếp nữa, dù sao hắn bây giờ ngay cả cấp ác quỷ cũng không có, nghĩ tiếp nữa chỉ khiến bản thân thêm áp lực.
Cường hóa có được quỷ khí hắn cũng không dùng, mà là định thu được tàn chi của quỷ vật, chế tạo được quỷ binh rồi lại nói.
Lần trước Ngô Địch quay về cũng đã nói cho hắn biết phương pháp chế tạo quỷ binh, lại nói tiếp thì rất đơn giản, như hắn chế tạo quỷ giáp, dùng chất lỏng đen bao phủ một phần trên tàn chi dùng chế tạo quỷ binh, tiếp theo dung hợp hai thứ lại.
Thời gian thoáng chốc lại trôi qua ba ngày, trong quá trình này hắn còn nhận được điện thoại Triệu Tĩnh Thù dùng điện đàm gọi tới, cái này cũng nói Triệu Tĩnh Thù thuận lợi hoàn thành sự kiện.
Hai người cũng không trò chuyện gì nhiều, Triệu Tĩnh Thù chỉ nhắc nhở hắn giữ gìn sức khỏe, nói bên này có Sở Mộng Kỳ làm bạn với cô, để hắn và Lãnh Nguyệt yên tâm.
Cạp cà chua, nhìn Lãnh Nguyệt và Ngô Địch ăn mì nước trong nhạt nhẽo, ít nhiều gì Hạ Thiên Kỳ có chút dở khóc dở cười:
"Tôi nói thật với mấy người, mì nước trong này có cái gì ngon lành đâu, thật không bằng tôi lái xe đưa mấy người ra ngoài ăn một bữa thịnh soạn."
"Gần đây ăn nhiều thịt cá quá, thỉnh thoảng ăn một bữa thanh đạm cũng không tệ, nhưng mà vắt mì này nấu quá khó ăn, tay nghề quá tệ so với anh."
Ngô Địch nói xong, lại cũng mặt mày ủ ê hắt nước lên tay nghề của Lãnh Nguyệt.
Từ lúc bọn họ đi tới nơi này, Lãnh Nguyệt là người trên mì, mà dưới cũng mì, hắn thật sự nghi ngờ không biết sao Lãnh Nguyệt nuốt nổi.
"Anh có thể chọn không ăn."
Lãnh Nguyệt đen mặt, không nuông chiều ngược lại Ngô Địch.
"Có dù sao vẫn hơn không có, không phải anh nói chú, chú không thể học hỏi Thiên Kỳ chút sao, xem người ta đối nhân xử thế như nào."
Ngô Địch liếc Lãnh Nguyệt trắng mắt, lôi cả Hạ Thiên Kỳ ra.
"Không nhìn." Lãnh Nguyệt không rãnh để ý, vẫn cúi đầu ăn mì.
Ngô Địch nhìn Lãnh Nguyệt, thật sự hận không thể một cước đá chết đồ khốn kiếp này, may mà gã nhịn được, ợ một cái rời khỏi bàn.
Nhìn Ngô Địch đi về phía gian nhà, Hạ Thiên Kỳ vội vàng lấm la lấm lét nói với Lãnh Nguyệt:
"Tôi nói Lãnh thần, rốt cuộc anh còn biểu hiện thái độ gì với Ngô Địch vậy, bây giờ chúng ta đang ở trong nhà hắn, cái gọi là người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, hắn nói gì anh cứ nghe theo là được rồi, thỉnh thoảng phụ họa vài câu cũng không có thai, anh sợ cái gì."
Lãnh Nguyệt không phản ứng Hạ Thiên Kỳ, vẫn cúi đầu ăn mì trong bát.
Thấy vậy, Hạ Thiên Kỳ vốn còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng vào lúc này, đồng hồ vinh dự của hắn lại đột nhiên vang lên một tiếng.
"Lại tới sự kiện? Sẽ không nhanh vậy chứ."
Hạ Thiên Kỳ vừa lẩm bẩm ngoài miệng vừa nhìn đồng hồ vinh dự trên cổ tay, kết quả phát hiện đây là một thông tin dẫn đội tham gia sự kiện đoàn thể.
Trong thông tin nói, cho tập thể thuộc hạ của hắn tới thôn Tường Phượng vào hai ngày sau.
"Lại có sự kiện mới?"
Nghe được tiếng lẩm bẩm của Hạ Thiên Kỳ, tinh thần Lãnh Nguyệt tức khắc tỉnh táo, ngẩng đầu lên hỏi.
"Sự kiện đoàn thể, chỉ có thể tự tôi dẫn đội, không ngờ lại đến nhanh như vậy."
Giọng của Hạ Thiên Kỳ cũng không quá nặng nề, ngược lại còn tương đối buông lỏng, dù sao quỷ vật trong loại sự kiện đoàn thể này, đa số là quỷ mị, chỉ có phần nhỏ là lệ quỷ, đồng thời hoàn toàn còn không tới thực lực của chuẩn ác quỷ.
Nên với thực lực lúc này của hắn mà nói, loại sự kiện cấp bậc này chính là tặng điểm vinh dự cho hắn, hắn vẫn rất vui lòng tham gia.
"Tôi cũng nhận được sự kiện mới, sự kiện ngẫu nhiên."
"Anh cũng sẽ tham dự sự kiện ngẫu nhiên ngay sao?"
Nghe Lãnh Nguyệt nói mình cũng tham gia sự kiện ngẫu nhiên, Hạ Thiên Kỳ không khỏi có chút bận tâm.
"Ừm, thông tin mới nhận được trước khi ăn cơm, thời gian định vào trưa mai."
Dáng vẻ Lãnh Nguyệt không phải là lo lắng phải làm thế nào, trên thực tế thì cũng rất khó nhìn ra biểu tình nào khác trên mặt anh ta.
"Cũng đúng, tôi nhớ tôi cũng từng tham dự sự kiện ngẫu nhiên lúc vừa tấn chức không bao lâu, có điều thoáng một cái cũng trôi qua một thời gian rồi.
Sự kiện ngẫu nhiên là truyền tống, cho nên anh không cần đi chấp hành, chỉ cần chuẩn bị thật tốt trước khi sự kiện bắt đầu là được rồi, quản lý của Minh Phủ khác cũng sẽ tham gia, tự anh phải cẩn thận."
Sau đó Hạ Thiên Kỳ lại nói đại khái một phần những gì hắn gặp phải trong sự kiện ngẫu nhiên lần trước, không vì cái gì khác, chỉ đơn thuần nói rõ cho Lãnh Nguyệt biết, cũng sớm chuẩn bị thật tốt.
"Tôi biết rồi."
Lãnh Nguyệt gật đầu bày tỏ đã hiểu, sau đó lại bắt đầu tự mình thu dọn bát đũa, đi qua một bên rửa chén bát.
Còn Hạ Thiên Kỳ thì không hề đi qua giúp đỡ, đốt một điếu thuốc ngậm lên môi, hắn lại thảnh thơi đi về gian nhà.
Sau khi quay lại gian nhà, Hạ Thiên Kỳ gửi thông tin sự kiện đoàn thể này qua cho tập thể thuộc hạ của hắn.
Không biết do hiện tại mặt bằng người mới bây giờ quá tệ, hay đệ nhất Minh Phủ chèn ép quá gay gắt, nên thủ hạ của hắn tổng cộng cũng chỉ có mười hai người, thật sự kém xa so với số người trong sự kiện đoàn thể lúc trước hắn tham gia.
Mặt khác trong sự kiện đoàn thể cũng có người hắn quen biết, Triệu An Quốc và Vương Tang Du, ngay từ lúc được phân đến chỗ hắn, hai người kia đã có gửi tin tức qua hẹn hắn đi ăn một bữa, có điều lúc đó hắn có việc nên bỏ qua, sau này cũng luôn không nhớ ra nổi, lần này vừa vặn mượn cơ hội này đi gặp mặt một chút.
Mặc dù tình cảm qua lại với bọn họ cũng không sâu, thế nhưng trong tiếp xúc với Hạ Thiên Kỳ, bất kể là Triệu An Quốc hay Vương Tang Du, trong tính cách vẫn rất tốt.
Còn một số nhân viên khác, hắn cũng từng gặp mặt, dù sao phỏng vấn đều là hắn đi phỏng vấn, mấy tháng trước tới giờ cũng lục tục phỏng vấn mấy chục người, thế nhưng trừ Vương Tang Du và Triệu An Quốc ra, trong mười mấy người hắn phỏng vấn kia, hiện nay chỉ có lác đác năm người còn sống, tỷ lệ sống sót còn chưa tới một phần mười, có thể nói là ít đến đáng thương.
Mặc dù nếu biết có đánh chết hắn cũng không đồng ý, Ngô Địch nhất định sẽ không thật sự đánh chết hắn, thế nhưng nghĩ tới Ngô Địch và Lương Nhược Vân hoàn toàn không có lý do giết chết bọn họ, nên trong lòng hắn ít nhiều gì có chút yên tâm, huống chi chỗ giao giới giữa hiện thực và đệ nhị vực không phải hắn chưa từng đi, có thể cũng không khoa trương như Ngô Địch nói.
Lần nữa quay lại phòng mình, Hạ Thiên Kỳ ngồi trên giường, trong đầu lặp đi lặp lại một màn hồi tưởng Ngô Địch ác quỷ hóa kia, như khi ấy hắn chứng kiến Giang Chấn ác quỷ hóa, trong lòng chấn động tuyệt đối.
Đồng thời cấp ác quỷ và cấp lệ quỷ cũng hoàn toàn không cách nào so sánh, mặc dù hắn đã rất gần cấp ác quỷ, nhưng cùng so sánh với Ngô Địch hay Giang Chấn, thì vẫn chỉ có phần bị giết chết trong nháy mắt.
Hiển nhiên Ngô Địch mạnh hơn rất nhiều so với Giang Chấn, có điều nghĩ đến Ngô Địch cũng mới tấn chức quản lý cấp cao không bao lâu, nên thực lực trong cấp ác quỷ hẳn chỉ thuộc mặt bằng chếch dưới trung bình.
Còn Lương Nhược Vân là thực lực gì thì khó mà nói, đỉnh cao của cấp ác quỷ, hay hoặc là cấp quỷ vương?
Quỷ vương chính là sự tồn tại giết không chết.
Huống hồ nếu Lương Nhược Vân là quản lý cấp cao cũng có thể đạt đến cấp quỷ vương, vậy thì những giám đốc, giám đốc cấp cao, thậm chí là tổng thanh tra, nếu có khả năng tồn tại thì sẽ là cấp bậc gì?
Lẽ nào trên quỷ vương còn có quỷ vật mạnh mẽ hơn?
Nghĩ tới đây, Hạ Thiên Kỳ không khỏi sợ run cả người, đã không dám nghĩ tiếp nữa, dù sao hắn bây giờ ngay cả cấp ác quỷ cũng không có, nghĩ tiếp nữa chỉ khiến bản thân thêm áp lực.
Cường hóa có được quỷ khí hắn cũng không dùng, mà là định thu được tàn chi của quỷ vật, chế tạo được quỷ binh rồi lại nói.
Lần trước Ngô Địch quay về cũng đã nói cho hắn biết phương pháp chế tạo quỷ binh, lại nói tiếp thì rất đơn giản, như hắn chế tạo quỷ giáp, dùng chất lỏng đen bao phủ một phần trên tàn chi dùng chế tạo quỷ binh, tiếp theo dung hợp hai thứ lại.
Thời gian thoáng chốc lại trôi qua ba ngày, trong quá trình này hắn còn nhận được điện thoại Triệu Tĩnh Thù dùng điện đàm gọi tới, cái này cũng nói Triệu Tĩnh Thù thuận lợi hoàn thành sự kiện.
Hai người cũng không trò chuyện gì nhiều, Triệu Tĩnh Thù chỉ nhắc nhở hắn giữ gìn sức khỏe, nói bên này có Sở Mộng Kỳ làm bạn với cô, để hắn và Lãnh Nguyệt yên tâm.
Cạp cà chua, nhìn Lãnh Nguyệt và Ngô Địch ăn mì nước trong nhạt nhẽo, ít nhiều gì Hạ Thiên Kỳ có chút dở khóc dở cười:
"Tôi nói thật với mấy người, mì nước trong này có cái gì ngon lành đâu, thật không bằng tôi lái xe đưa mấy người ra ngoài ăn một bữa thịnh soạn."
"Gần đây ăn nhiều thịt cá quá, thỉnh thoảng ăn một bữa thanh đạm cũng không tệ, nhưng mà vắt mì này nấu quá khó ăn, tay nghề quá tệ so với anh."
Ngô Địch nói xong, lại cũng mặt mày ủ ê hắt nước lên tay nghề của Lãnh Nguyệt.
Từ lúc bọn họ đi tới nơi này, Lãnh Nguyệt là người trên mì, mà dưới cũng mì, hắn thật sự nghi ngờ không biết sao Lãnh Nguyệt nuốt nổi.
"Anh có thể chọn không ăn."
Lãnh Nguyệt đen mặt, không nuông chiều ngược lại Ngô Địch.
"Có dù sao vẫn hơn không có, không phải anh nói chú, chú không thể học hỏi Thiên Kỳ chút sao, xem người ta đối nhân xử thế như nào."
Ngô Địch liếc Lãnh Nguyệt trắng mắt, lôi cả Hạ Thiên Kỳ ra.
"Không nhìn." Lãnh Nguyệt không rãnh để ý, vẫn cúi đầu ăn mì.
Ngô Địch nhìn Lãnh Nguyệt, thật sự hận không thể một cước đá chết đồ khốn kiếp này, may mà gã nhịn được, ợ một cái rời khỏi bàn.
Nhìn Ngô Địch đi về phía gian nhà, Hạ Thiên Kỳ vội vàng lấm la lấm lét nói với Lãnh Nguyệt:
"Tôi nói Lãnh thần, rốt cuộc anh còn biểu hiện thái độ gì với Ngô Địch vậy, bây giờ chúng ta đang ở trong nhà hắn, cái gọi là người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, hắn nói gì anh cứ nghe theo là được rồi, thỉnh thoảng phụ họa vài câu cũng không có thai, anh sợ cái gì."
Lãnh Nguyệt không phản ứng Hạ Thiên Kỳ, vẫn cúi đầu ăn mì trong bát.
Thấy vậy, Hạ Thiên Kỳ vốn còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng vào lúc này, đồng hồ vinh dự của hắn lại đột nhiên vang lên một tiếng.
"Lại tới sự kiện? Sẽ không nhanh vậy chứ."
Hạ Thiên Kỳ vừa lẩm bẩm ngoài miệng vừa nhìn đồng hồ vinh dự trên cổ tay, kết quả phát hiện đây là một thông tin dẫn đội tham gia sự kiện đoàn thể.
Trong thông tin nói, cho tập thể thuộc hạ của hắn tới thôn Tường Phượng vào hai ngày sau.
"Lại có sự kiện mới?"
Nghe được tiếng lẩm bẩm của Hạ Thiên Kỳ, tinh thần Lãnh Nguyệt tức khắc tỉnh táo, ngẩng đầu lên hỏi.
"Sự kiện đoàn thể, chỉ có thể tự tôi dẫn đội, không ngờ lại đến nhanh như vậy."
Giọng của Hạ Thiên Kỳ cũng không quá nặng nề, ngược lại còn tương đối buông lỏng, dù sao quỷ vật trong loại sự kiện đoàn thể này, đa số là quỷ mị, chỉ có phần nhỏ là lệ quỷ, đồng thời hoàn toàn còn không tới thực lực của chuẩn ác quỷ.
Nên với thực lực lúc này của hắn mà nói, loại sự kiện cấp bậc này chính là tặng điểm vinh dự cho hắn, hắn vẫn rất vui lòng tham gia.
"Tôi cũng nhận được sự kiện mới, sự kiện ngẫu nhiên."
"Anh cũng sẽ tham dự sự kiện ngẫu nhiên ngay sao?"
Nghe Lãnh Nguyệt nói mình cũng tham gia sự kiện ngẫu nhiên, Hạ Thiên Kỳ không khỏi có chút bận tâm.
"Ừm, thông tin mới nhận được trước khi ăn cơm, thời gian định vào trưa mai."
Dáng vẻ Lãnh Nguyệt không phải là lo lắng phải làm thế nào, trên thực tế thì cũng rất khó nhìn ra biểu tình nào khác trên mặt anh ta.
"Cũng đúng, tôi nhớ tôi cũng từng tham dự sự kiện ngẫu nhiên lúc vừa tấn chức không bao lâu, có điều thoáng một cái cũng trôi qua một thời gian rồi.
Sự kiện ngẫu nhiên là truyền tống, cho nên anh không cần đi chấp hành, chỉ cần chuẩn bị thật tốt trước khi sự kiện bắt đầu là được rồi, quản lý của Minh Phủ khác cũng sẽ tham gia, tự anh phải cẩn thận."
Sau đó Hạ Thiên Kỳ lại nói đại khái một phần những gì hắn gặp phải trong sự kiện ngẫu nhiên lần trước, không vì cái gì khác, chỉ đơn thuần nói rõ cho Lãnh Nguyệt biết, cũng sớm chuẩn bị thật tốt.
"Tôi biết rồi."
Lãnh Nguyệt gật đầu bày tỏ đã hiểu, sau đó lại bắt đầu tự mình thu dọn bát đũa, đi qua một bên rửa chén bát.
Còn Hạ Thiên Kỳ thì không hề đi qua giúp đỡ, đốt một điếu thuốc ngậm lên môi, hắn lại thảnh thơi đi về gian nhà.
Sau khi quay lại gian nhà, Hạ Thiên Kỳ gửi thông tin sự kiện đoàn thể này qua cho tập thể thuộc hạ của hắn.
Không biết do hiện tại mặt bằng người mới bây giờ quá tệ, hay đệ nhất Minh Phủ chèn ép quá gay gắt, nên thủ hạ của hắn tổng cộng cũng chỉ có mười hai người, thật sự kém xa so với số người trong sự kiện đoàn thể lúc trước hắn tham gia.
Mặt khác trong sự kiện đoàn thể cũng có người hắn quen biết, Triệu An Quốc và Vương Tang Du, ngay từ lúc được phân đến chỗ hắn, hai người kia đã có gửi tin tức qua hẹn hắn đi ăn một bữa, có điều lúc đó hắn có việc nên bỏ qua, sau này cũng luôn không nhớ ra nổi, lần này vừa vặn mượn cơ hội này đi gặp mặt một chút.
Mặc dù tình cảm qua lại với bọn họ cũng không sâu, thế nhưng trong tiếp xúc với Hạ Thiên Kỳ, bất kể là Triệu An Quốc hay Vương Tang Du, trong tính cách vẫn rất tốt.
Còn một số nhân viên khác, hắn cũng từng gặp mặt, dù sao phỏng vấn đều là hắn đi phỏng vấn, mấy tháng trước tới giờ cũng lục tục phỏng vấn mấy chục người, thế nhưng trừ Vương Tang Du và Triệu An Quốc ra, trong mười mấy người hắn phỏng vấn kia, hiện nay chỉ có lác đác năm người còn sống, tỷ lệ sống sót còn chưa tới một phần mười, có thể nói là ít đến đáng thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.