Chương 306: Thăng Cấp Lên Quản Lý
Trong Nháy Mắt Cười Cười
07/10/2017
Sau khi sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho bọn người Lãnh Nguyệt, Hạ Thiên Kỳ lập tức bắt xe về thẳng nhà mình.
Bên trong ngồi nhà vẫn một kiểu dáng mang hơi thở cổ xưa, lần này trở về, cha mẹ hắn đều có vẻ rất vui vẻ, mặc dù trước đó hắn đã ăn một bữa rồi, nhưng mẹ hắn vẫn khăng khăng nói sẽ làm chút gì đó cho hắn ăn.
"Thiên Kỳ, lần đi công tác này của con thật là tốt qua, bình thường con còn không có thời gian để quay về nhà thăm mẹ và cha của con, bây giờ cũng có rất nhiều đứa nhỏ sau khi tốt nghiệp, bắt đầu đi làm rồi thì cũng trở nên bận rộn khó có cơ hội quay về nhà, đừng nói lúc bình thường không trở về, ngay cả qua tết cũng không có thời gian.
Cha mẹ cũng không hy vọng con có thể trở nên xuất sắc, kiếm được bao nhiêu tiền, đi ra bên ngoài có thể làm ăn được, chỉ cần con khỏe mạnh là tốt rồi. Thật sự không thể ngờ con sẽ quay lại, mẹ và cha có chuẩn bị cho con một chút tiền, dự định sẽ cân nhắc cho con để làm vốn buôn bán nhỏ."
"Con biết rồi, mẹ cũng đừng quá bận tâm đến chuyện của con, con ở bên ngoài sẽ chú ý."
Mặc dù ngoài miệng hơi có phần không kiên nhẫn, nhưng mà trong lòng Hạ Thiên Kỳ lại cảm thấy chua xót, bởi vì chỉ có chính hắn biết rõ, việc duy nhất mà mình có thể làm cho đến lúc đó chính là thỉnh thoảng sẽ quay về nhà thăm nom một chút xem có khó khăn gì hay không.
Tuy rằng đã có ăn ở bên ngoài rồi, nhưng mà Hạ Thiên Kỳ vẫn ăn thêm không ít, mãi cho đến khi bụng hắn chật cứng hoàn toàn không thể ăn vô thêm được nữa mới thôi. Vì ngày mai mẹ hắn có tiết dạy phải lên lớp từ sớm nên đã đi ngủ trước, trong phòng khách chỉ còn lại hắn và cha hắn, hai cha con cứ con một ly cha một ly rồi cứ thế mà uống.
"Cha, rốt cuộc ông nội là người thế nào?"
Sau khi lót bụng vài ly rượu, Hạ Thiên Kỳ thấy cha hắn có vẻ ngà ngà say, nên lại cố tình hỏi chuyện có liên quan đến ông nội hắn.
"Ông nội con mà con còn không hiểu hay sao, là một con quỷ keo kiệt, người bảo thủ, đừng để cha nhắc đến ông ấy, nhắc đến thì lại khó chịu không thể không nổi giận, khi vừa mới đi được một thời gian không bao lâu, đến ngay cả một cú điện thoại cũng không thèm gọi về!"
Cha của Hạ Thiên Kỳ càng nói càng tức giận, lại cầm lấy một ly rượu uống hết sạch.
"Cha... Cha đừng tức giận nhiều như vậy, ông nội vốn là một lão ngoan đồng, có thể ông chỉ muốn chơi đùa thôi, con nghĩ dù cho có ai đó gặp phải chuyện không hay, thì ông nội cũng không xảy ra chuyện gì."
Hạ Thiên Kỳ căn bản không nghĩ tới khi nhắc đến ông nội hắn lại khiến cho cha hắn sinh ra tức giận đến như vậy, trước mắt hắn có nghi vấn đầy mình, chắc chắn là không có cách nào để mở miệng hỏi thêm nữa.
Sau khi dìu cha hắn uống đến mức say bí tỉ trở về phòng, Hạ Thiên Kỳ đưa tay lên quệt hồ hôi trên trán, trong lòng dù sao vẫn cảm thấy giống như đang có một tảng đá đè nặng, rất là khiến cho hắn không thoải mái chút nào.
Rửa mặt nằm trên giường đưa mắt nhìn trần nhà trắng xóa, cái sự khó chịu lúc này khiến cho bản thân hắn cảm thấy mình và thế giới này không hợp nhau đột nhiên trở nên dâng lên mãnh liệt.
Cũng giống như Hạ Thiên Kỳ hắn không hề thuộc về thế giới này.
Hắn không biết rằng loại cảm giác này từ đâu mà đến, là vì chuyện xảy ra trong nhà, hay là vì bản thân mình đang trở nên càng lúc càng mạnh, hoặc cũng có thể nói, vốn dĩ nó phát ra từ trong tận đáy lòng hắn.
Mạnh yếu gì cũng không liên can gì đến hắn, chỉ cần nguyên nhân là từ bản thân mình.
"Mình hiện tại đã hoàn toàn chào tạm biệt với chính mình của trước kia rồi."
Hạ Thiên Kỳ cười khổ ngồi dậy trên giường, sau đó rút một điếu thuốc lá ngậm ở ngoài miệng, sau khi châm lửa thì hút một hơi thật sâu.
Nhưng mà trong suốt quá trình hắn có vô tình nhìn thoáng qua đồng hồ vinh dự trên cổ tay, kết quả khiến cho hắn có phần bất ngờ chính là, phía trên hiển thị một tin nhắn được gửi đến.
Sau khi mở tin nhắn ra, biểu tình trên mặt hắn càng trở nên phức tạp, vì người gửi tin nhắn tới chính là quản lý cấp cao Lương Nhược Vân.
"Chúc mừng anh Hạ Thiên Kỳ, anh đã chính thức trở thành một quản lý, từ hôm nay trở đi anh sẽ bắt đầu hưởng đãi ngộ của cấp bậc quản lý. Vào buổi chiều 5 giờ, ngày 30 tháng này gặp mặt ở văn phòng Hoàng kim, tôi sẽ giải thích với anh một phần vấn đề liên quan đến công việc của một quản lý."
"Trở thành quản lý? Bây giờ mình đã chính thức trở thành quản lý?"
Nhìn thấy tin nhắn ngắn gọn này trên đồng hồ vinh dự, Hạ Thiên Kỳ đột nhiên có loại cảm giác thật sự là không đúng lắm. Bản thân cuối cùng đã thật sự lên quản lý, từ vị trí quản lý dự bị trở thành quản lý chính thức.
Điều này cũng có ý nghĩa là những ngày sau đó cũng có thể ăn thêm phần trăm từ đoàn thể, cũng có thể dẫn đội của mình thực hiện nhiệm vụ, cũng có thể đủ để dò xét chạm đến được một phần bí ẩn của công ty, hiện nay còn có rất nhiều lợi ích mà hắn không thể nào biết được.
Tất nhiên, trên đời này tốt và xấu luôn luôn đều là song hành với nhau, đều tương đối trái ngược, cho nên đối với hắn mà nói, thời gian sau này khi tham gia giải quyết nhiệm vụ cũng sẽ càng trở nên nguy hiểm hơn.
Trong lòng mãi lo thăm dò loại tâm tình phức tạp này, mãi cho đến khi bên ngoài ngày mới đã sáng rõ Hạ Thiên Kỳ mới đi ngủ, nhưng lại không ngủ được bao nhiêu mà chỉ trong chốc lát, vốn do có khúc mắc chất chứa trong lòng, nên hắn đột nhiên tỉnh lại từ trong mơ.
Sau khi tỉnh lại, hắn dùng sức dụi dụi hai mắt, không bao lâu sau lại nghe tiếng cửa đóng "sầm" một tiếng, rõ ràng là có người vừa mới đi ra ngoài.
"Cha? Mẹ?"
Hạ Thiên Kỳ thử hô lên hai tiếng thăm dò, thấy trong phòng không ai trả lời lại, hắn mới nhảy xuống khỏi, bước nhanh đến trước phòng ngủ của cha mẹ hắn.
Khẽ thò đầu vào phía bên trong nhìn một chút, trong phòng lúc này một người cũng không có, trên bàn trong phòng khách còn có đặt một xửng hấp bánh bao vẫn còn nóng hổi, Hạ Thiên Kỳ cầm lên một cái rồi cắn một miếng, lại nhớ đến phòng ngủ của mình.
Trước kia phải làm bộ như có rất nhiều tâm sự, thế cho nên hắn lại không nghĩ rằng ngày đó khi trở về lại nhìn thấy con búp bê barbie kia, nhưng mà trong lúc hắn tìm lại lần nữa, thì thế nào cũng không thể tìm ra được, không biết là bị mẹ hắn lấy đi trong lúc dọn dẹp, hay là lại được đưa đến chỗ ông nội của hắn.
Sở dĩ hôm nay hắn thức dậy sớm như vậy, mục đích chính là vì xác nhận lại một chuyện, mà chuyện này thì lại có liên quan đến cha mẹ của hắn.
Há to miệng cầm mấy cái bánh bao thịt ăn hết, Hạ Thiên Kỳ cũng không đi rửa mặt, lại mặc quần áo vào rồi đi ra cửa.
Mẹ hắn mặc dù là một giáo viên, nhưng hắn lại chưa từng đi học ở nơi bà dạy, mà là đi học ở một chỗ khác, trước đây khi hắn còn nhỏ luôn cảm thấy không có vấn đề gì về việc này, nhưng mà hiện tại ngẫm lại thì đây cũng là một chỗ đáng nghi ngờ.
Chỉ có điều trước đây hắn còn nhỏ thì có đi đến trường học tìm mẹ hắn vài lần, nhưng mà việc hiện tại hắn muốn đi làm, là đến trường học tìm mẹ hắn.
Bắt một chiếc xe, không mất đến một chốc lát sau, Hạ Thiên Kỳ lại đến trước trường học mà mẹ hắn đang dạy, học sinh đi học khá sớm, cho nên cổng lớn trường học đã khóa lại rồi.
Hạ Thiên Kỳ trực tiếp gõ vào cánh cửa phòng bảo vệ đang mở ra, bảo vệ cũng không hỏi hắn muốn tìm ai, lại trực tiếp để hắn đi vào trong.
Hạ Thiên Kỳ đi ngang qua sân thể dục, mẹ hắn dạy ở lớp nào, có phải là chủ nhiệm hay không hắn cũng không biết chính xác, hắn cũng không đi tìm tung tích mẹ hắn ngay, mà đi thẳng đến trên tầng ba, tìm đến văn phòng hiệu trưởng.
Gõ gõ cửa, cũng không quan tâm là đang có người bên trong hay không, Hạ Thiên Kỳ lại đẩy cửa đi thẳng vào trong.
Trong phòng có đặt một bàn viết rất lớn, một người đàn ông có vẻ lớn tuổi đang cầm một cây bút máy viết cái gì đó trên những tài liệu xếp chồng lên nhau, nhìn thấy Hạ Thiên Kỳ đột ngột đi vào trong, động tác không khỏi cứng đờ.
"Anh là ai?"
"Ông có phải là hiệu trưởng của trường học này không?"
"Đúng, anh là ai? Vào đây bằng cách nào?"
"Tôi muốn đến tìm để hỏi thăm một người."
"Thật xin lỗi, tôi không có thói quen trao đổi cùng người lạ."
Hiệu trưởng cũng không để ý đến lời nói của Hạ Thiên Kỳ, lúc này nâng tay lên hướng về phía hắn làm một động tác ra hiệu đi ra ngoài.
Hạ Thiên Kỳ không muốn phí phạm điểm vinh dự, cho nên cũng không sử dụng thẻ công tác của mình, mà chỉ nói thẳng:
"Ông có biết Trần Thục Lan không? Bà ấy là một giáo viên ở nơi này, tôi là con trai của bà ấy."
"Trần Thục Lan?"
Sau khi hiệu trưởng nghe được ba chữ "Trần Thục Lan", khóe miệng không khỏi run rẩy co giật một cái, sau đó chậm rãi đứng lên khỏi ghế, nhìn Hạ Thiên Kỳ hỏi lại:
"Anh thật sự là con trai của cô ấy?"
Bên trong ngồi nhà vẫn một kiểu dáng mang hơi thở cổ xưa, lần này trở về, cha mẹ hắn đều có vẻ rất vui vẻ, mặc dù trước đó hắn đã ăn một bữa rồi, nhưng mẹ hắn vẫn khăng khăng nói sẽ làm chút gì đó cho hắn ăn.
"Thiên Kỳ, lần đi công tác này của con thật là tốt qua, bình thường con còn không có thời gian để quay về nhà thăm mẹ và cha của con, bây giờ cũng có rất nhiều đứa nhỏ sau khi tốt nghiệp, bắt đầu đi làm rồi thì cũng trở nên bận rộn khó có cơ hội quay về nhà, đừng nói lúc bình thường không trở về, ngay cả qua tết cũng không có thời gian.
Cha mẹ cũng không hy vọng con có thể trở nên xuất sắc, kiếm được bao nhiêu tiền, đi ra bên ngoài có thể làm ăn được, chỉ cần con khỏe mạnh là tốt rồi. Thật sự không thể ngờ con sẽ quay lại, mẹ và cha có chuẩn bị cho con một chút tiền, dự định sẽ cân nhắc cho con để làm vốn buôn bán nhỏ."
"Con biết rồi, mẹ cũng đừng quá bận tâm đến chuyện của con, con ở bên ngoài sẽ chú ý."
Mặc dù ngoài miệng hơi có phần không kiên nhẫn, nhưng mà trong lòng Hạ Thiên Kỳ lại cảm thấy chua xót, bởi vì chỉ có chính hắn biết rõ, việc duy nhất mà mình có thể làm cho đến lúc đó chính là thỉnh thoảng sẽ quay về nhà thăm nom một chút xem có khó khăn gì hay không.
Tuy rằng đã có ăn ở bên ngoài rồi, nhưng mà Hạ Thiên Kỳ vẫn ăn thêm không ít, mãi cho đến khi bụng hắn chật cứng hoàn toàn không thể ăn vô thêm được nữa mới thôi. Vì ngày mai mẹ hắn có tiết dạy phải lên lớp từ sớm nên đã đi ngủ trước, trong phòng khách chỉ còn lại hắn và cha hắn, hai cha con cứ con một ly cha một ly rồi cứ thế mà uống.
"Cha, rốt cuộc ông nội là người thế nào?"
Sau khi lót bụng vài ly rượu, Hạ Thiên Kỳ thấy cha hắn có vẻ ngà ngà say, nên lại cố tình hỏi chuyện có liên quan đến ông nội hắn.
"Ông nội con mà con còn không hiểu hay sao, là một con quỷ keo kiệt, người bảo thủ, đừng để cha nhắc đến ông ấy, nhắc đến thì lại khó chịu không thể không nổi giận, khi vừa mới đi được một thời gian không bao lâu, đến ngay cả một cú điện thoại cũng không thèm gọi về!"
Cha của Hạ Thiên Kỳ càng nói càng tức giận, lại cầm lấy một ly rượu uống hết sạch.
"Cha... Cha đừng tức giận nhiều như vậy, ông nội vốn là một lão ngoan đồng, có thể ông chỉ muốn chơi đùa thôi, con nghĩ dù cho có ai đó gặp phải chuyện không hay, thì ông nội cũng không xảy ra chuyện gì."
Hạ Thiên Kỳ căn bản không nghĩ tới khi nhắc đến ông nội hắn lại khiến cho cha hắn sinh ra tức giận đến như vậy, trước mắt hắn có nghi vấn đầy mình, chắc chắn là không có cách nào để mở miệng hỏi thêm nữa.
Sau khi dìu cha hắn uống đến mức say bí tỉ trở về phòng, Hạ Thiên Kỳ đưa tay lên quệt hồ hôi trên trán, trong lòng dù sao vẫn cảm thấy giống như đang có một tảng đá đè nặng, rất là khiến cho hắn không thoải mái chút nào.
Rửa mặt nằm trên giường đưa mắt nhìn trần nhà trắng xóa, cái sự khó chịu lúc này khiến cho bản thân hắn cảm thấy mình và thế giới này không hợp nhau đột nhiên trở nên dâng lên mãnh liệt.
Cũng giống như Hạ Thiên Kỳ hắn không hề thuộc về thế giới này.
Hắn không biết rằng loại cảm giác này từ đâu mà đến, là vì chuyện xảy ra trong nhà, hay là vì bản thân mình đang trở nên càng lúc càng mạnh, hoặc cũng có thể nói, vốn dĩ nó phát ra từ trong tận đáy lòng hắn.
Mạnh yếu gì cũng không liên can gì đến hắn, chỉ cần nguyên nhân là từ bản thân mình.
"Mình hiện tại đã hoàn toàn chào tạm biệt với chính mình của trước kia rồi."
Hạ Thiên Kỳ cười khổ ngồi dậy trên giường, sau đó rút một điếu thuốc lá ngậm ở ngoài miệng, sau khi châm lửa thì hút một hơi thật sâu.
Nhưng mà trong suốt quá trình hắn có vô tình nhìn thoáng qua đồng hồ vinh dự trên cổ tay, kết quả khiến cho hắn có phần bất ngờ chính là, phía trên hiển thị một tin nhắn được gửi đến.
Sau khi mở tin nhắn ra, biểu tình trên mặt hắn càng trở nên phức tạp, vì người gửi tin nhắn tới chính là quản lý cấp cao Lương Nhược Vân.
"Chúc mừng anh Hạ Thiên Kỳ, anh đã chính thức trở thành một quản lý, từ hôm nay trở đi anh sẽ bắt đầu hưởng đãi ngộ của cấp bậc quản lý. Vào buổi chiều 5 giờ, ngày 30 tháng này gặp mặt ở văn phòng Hoàng kim, tôi sẽ giải thích với anh một phần vấn đề liên quan đến công việc của một quản lý."
"Trở thành quản lý? Bây giờ mình đã chính thức trở thành quản lý?"
Nhìn thấy tin nhắn ngắn gọn này trên đồng hồ vinh dự, Hạ Thiên Kỳ đột nhiên có loại cảm giác thật sự là không đúng lắm. Bản thân cuối cùng đã thật sự lên quản lý, từ vị trí quản lý dự bị trở thành quản lý chính thức.
Điều này cũng có ý nghĩa là những ngày sau đó cũng có thể ăn thêm phần trăm từ đoàn thể, cũng có thể dẫn đội của mình thực hiện nhiệm vụ, cũng có thể đủ để dò xét chạm đến được một phần bí ẩn của công ty, hiện nay còn có rất nhiều lợi ích mà hắn không thể nào biết được.
Tất nhiên, trên đời này tốt và xấu luôn luôn đều là song hành với nhau, đều tương đối trái ngược, cho nên đối với hắn mà nói, thời gian sau này khi tham gia giải quyết nhiệm vụ cũng sẽ càng trở nên nguy hiểm hơn.
Trong lòng mãi lo thăm dò loại tâm tình phức tạp này, mãi cho đến khi bên ngoài ngày mới đã sáng rõ Hạ Thiên Kỳ mới đi ngủ, nhưng lại không ngủ được bao nhiêu mà chỉ trong chốc lát, vốn do có khúc mắc chất chứa trong lòng, nên hắn đột nhiên tỉnh lại từ trong mơ.
Sau khi tỉnh lại, hắn dùng sức dụi dụi hai mắt, không bao lâu sau lại nghe tiếng cửa đóng "sầm" một tiếng, rõ ràng là có người vừa mới đi ra ngoài.
"Cha? Mẹ?"
Hạ Thiên Kỳ thử hô lên hai tiếng thăm dò, thấy trong phòng không ai trả lời lại, hắn mới nhảy xuống khỏi, bước nhanh đến trước phòng ngủ của cha mẹ hắn.
Khẽ thò đầu vào phía bên trong nhìn một chút, trong phòng lúc này một người cũng không có, trên bàn trong phòng khách còn có đặt một xửng hấp bánh bao vẫn còn nóng hổi, Hạ Thiên Kỳ cầm lên một cái rồi cắn một miếng, lại nhớ đến phòng ngủ của mình.
Trước kia phải làm bộ như có rất nhiều tâm sự, thế cho nên hắn lại không nghĩ rằng ngày đó khi trở về lại nhìn thấy con búp bê barbie kia, nhưng mà trong lúc hắn tìm lại lần nữa, thì thế nào cũng không thể tìm ra được, không biết là bị mẹ hắn lấy đi trong lúc dọn dẹp, hay là lại được đưa đến chỗ ông nội của hắn.
Sở dĩ hôm nay hắn thức dậy sớm như vậy, mục đích chính là vì xác nhận lại một chuyện, mà chuyện này thì lại có liên quan đến cha mẹ của hắn.
Há to miệng cầm mấy cái bánh bao thịt ăn hết, Hạ Thiên Kỳ cũng không đi rửa mặt, lại mặc quần áo vào rồi đi ra cửa.
Mẹ hắn mặc dù là một giáo viên, nhưng hắn lại chưa từng đi học ở nơi bà dạy, mà là đi học ở một chỗ khác, trước đây khi hắn còn nhỏ luôn cảm thấy không có vấn đề gì về việc này, nhưng mà hiện tại ngẫm lại thì đây cũng là một chỗ đáng nghi ngờ.
Chỉ có điều trước đây hắn còn nhỏ thì có đi đến trường học tìm mẹ hắn vài lần, nhưng mà việc hiện tại hắn muốn đi làm, là đến trường học tìm mẹ hắn.
Bắt một chiếc xe, không mất đến một chốc lát sau, Hạ Thiên Kỳ lại đến trước trường học mà mẹ hắn đang dạy, học sinh đi học khá sớm, cho nên cổng lớn trường học đã khóa lại rồi.
Hạ Thiên Kỳ trực tiếp gõ vào cánh cửa phòng bảo vệ đang mở ra, bảo vệ cũng không hỏi hắn muốn tìm ai, lại trực tiếp để hắn đi vào trong.
Hạ Thiên Kỳ đi ngang qua sân thể dục, mẹ hắn dạy ở lớp nào, có phải là chủ nhiệm hay không hắn cũng không biết chính xác, hắn cũng không đi tìm tung tích mẹ hắn ngay, mà đi thẳng đến trên tầng ba, tìm đến văn phòng hiệu trưởng.
Gõ gõ cửa, cũng không quan tâm là đang có người bên trong hay không, Hạ Thiên Kỳ lại đẩy cửa đi thẳng vào trong.
Trong phòng có đặt một bàn viết rất lớn, một người đàn ông có vẻ lớn tuổi đang cầm một cây bút máy viết cái gì đó trên những tài liệu xếp chồng lên nhau, nhìn thấy Hạ Thiên Kỳ đột ngột đi vào trong, động tác không khỏi cứng đờ.
"Anh là ai?"
"Ông có phải là hiệu trưởng của trường học này không?"
"Đúng, anh là ai? Vào đây bằng cách nào?"
"Tôi muốn đến tìm để hỏi thăm một người."
"Thật xin lỗi, tôi không có thói quen trao đổi cùng người lạ."
Hiệu trưởng cũng không để ý đến lời nói của Hạ Thiên Kỳ, lúc này nâng tay lên hướng về phía hắn làm một động tác ra hiệu đi ra ngoài.
Hạ Thiên Kỳ không muốn phí phạm điểm vinh dự, cho nên cũng không sử dụng thẻ công tác của mình, mà chỉ nói thẳng:
"Ông có biết Trần Thục Lan không? Bà ấy là một giáo viên ở nơi này, tôi là con trai của bà ấy."
"Trần Thục Lan?"
Sau khi hiệu trưởng nghe được ba chữ "Trần Thục Lan", khóe miệng không khỏi run rẩy co giật một cái, sau đó chậm rãi đứng lên khỏi ghế, nhìn Hạ Thiên Kỳ hỏi lại:
"Anh thật sự là con trai của cô ấy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.