Chương 838: Thuyết phục
Trong Nháy Mắt Cười Cười
29/05/2020
Dịch: Hàn Phong Vũ
Mặc dù Trương đầu không nói gì, thế nhưng nếu ông ta đã có thể khiến Hạ Thiên Kỳ mở miệng trước mặt toàn bộ phạm nhân, thì coi như đang ám chỉ Hạ Thiên Kỳ, bọn họ hoàn toàn có thể ngồi xuống hàn huyên một chút, mà không phải đối chọi gay gắt như bây giờ.
Trong nháy mắt để ý tới ý tứ của Trương Đầu, Hạ Thiên Kỳ cười cười, tiếp theo chỉ vào góc mà hắn và Vương Xương hút thuốc lá trước đó, nói với Trương đầu:
"Chúng ta qua bên kia đi, nếu ông lo lắng có thể tìm mấy người đi theo."
"Tôi vào nhà ngục này chưa từng có người nào dám đụng tới tôi."
Trương đầu rất có lòng tin với thân phận của mình ở chỗ này, sau khi lắc đầu lại ra hiệu Hạ Thiên Kỳ đi qua đó, sau đó ông ta lại trầm mặt xuống, quay về phía một dám phạm nhân còn đang xem náo nhiệt quát lên:
"Nếu không làm xong nhiệm vụ hôm nay, mỗi người các người phải cho tôi một cánh tay!"
Mặc dù những lời này nghe vào giống như người lớn đang hù dọa đám trẻ nít, thế nhưng các phạm nhân hiểu Trương đầu không xem lời kia là có ý đùa giỡn, vì từ trước tới giờ Trương đầu nói chuyện chưa từng nuốt lời.
Các phạm nhân càng sợ hãi Trương đầu, trong lòng Hạ Thiên Kỳ càng có lòng tin, tuy Trương đầu mặt mũi xấu xí, dáng người không cao, nhìn cũng không ác, thế nhưng có thể trở thành một trong sáu đại tù đầu của nhà ngục Hắc Thiết này, khiến toàn bộ phạm nhân đều cảm thấy sợ hãi, cái này có thể không đơn thuần là có chút quan hệ với trưởng ngục là có thể làm được.
Hai người đi tới cái góc kia, Trương đầu lại hỏi thẳng:
"Được rồi, bây giờ cậu có thể nói."
"Vì quyết định gì bỏ qua cho tôi?" Hạ Thiên Kỳ không trả lời câu hỏi của Trương đầu, mà hỏi ngược lại một câu.
"Tôi cũng chưa từng nói là sẽ bỏ qua cho cậu, chỉ qua đây để nghe cái lý do có thể thuyết phục tôi kia của cậu, nếu không thuyết phục được, tự tôi sẽ không ra tay, cũng sẽ không khiến phạm nhân ra tay, thế nhưng cảnh ngục bên kia tôi có thể thêm mắm thêm muối một phen.
Đại khái là như vậy."
Trương đầu híp nửa mắt nhìn Hạ Thiên Kỳ ngữ khí nghe vào vô cùng ung dung, như thể đang nói giỡn chơi với Hạ Thiên Kỳ.
"Tuy tôi không sợ đám cảnh ngục kia, nhưng lúc này vẫn không cần phải lật mặt."
"A? Tôi đây thật có chút không tin, tất cả người vào nơi này, bao gồm cả tôi trong đó cũng không dám nói không sợ cảnh ngục.
Lẽ nào không ai nói với cậu, nơi này chỉ có người chết mới ra sao?"
"Có, có điều mọi việc đều sẽ có người phá vỡ thông lệ. Chờ tôi ra khỏi nơi này, sau này không phải không một ai dám nói như vậy lần nữa, chẳng lẽ không đúng sao?"
"Cậu có cách ra ngoài?" Hai mắt Trương đầu vốn là híp lại, lúc này đột nhiên mở to, trên mặt tràn đầy kinh ngạc.
"Ra ngoài cũng không quá khó, khó là phiền phức ẩn núp trong nhà ngục này."
Hạ Thiên Kỳ cố tình ném ra một vấn đề, nhưng lần ném lại này Trương đầu lại như nghĩ tới điều gì, đột nhiên rơi vào trầm tư, không tiếp tục hỏi.
Hạ Thiên Kỳ nhìn Trương đầu đang trầm tư, có thể đoán được đại khái Trương đầu đang nghĩ gì, ông ta nhất dịnh sợ mình là nội ứng trong nhà ngục, hoặc là người bên ngoài sắp xếp vào.
Dù sao ngọn núi dựng nhà ngục Hắc Thiết này cao hoàng đế viễn*, có giao dịch mờ ám với vô số xí nghiệp lớn, bất kể là cảnh ngục bên trong, hay tù đầu không cách nào rời khỏi nơi này ra, gần như có thể nói là coi trời bằng vung.
*Cao hoàng đế viễn: Chỉ nơi cao và xa đến mức hoàng đế (chính quyền) cũng không quản được.
"Tự ông từ từ suy nghĩ đi, rút cho tôi một điếu."
Hạ Thiên Kỳ gọi Trương đầu một tiếng, Trương đầu cũng không nói gì, móc một bao thuốc lá còn chưa xé bao trong túi, sau đó đưa cho hắn:
"Cậu cầm lấy đi hút đi."
"Không hổ là tù đầu, ra tay so với Vương Xương còn phóng khoáng hơn nhiều."
Hạ Thiên Kỳ cũng không khách khí, sau khi nhận lấy bao thuốc lá lại xé lớp bao bên ngoài ra, rút một điếu ngậm lên môi:
"Lửa cũng cho tôi dùng chút."
"Không biết còn tưởng là cậu với tôi rất quen thuộc."
Trương đầu cũng rất không biết nói gì với cái không biết xấu hổ này của Hạ Thiên Kỳ, nhưng vẫn lấy ra một hộp diêm cho hắn. Hạ Thiên Kỳ cười "hà hà", đợi sau khi châm thuốc xong, hắn mới trả lời:
"Có quen hay không cũng chẳng sao, quan trọng là tôi có hữu dụng với ông hay không. Mấy tên phạm nhân em út kia của ông ngay cả có trung thành với ông thì có thể làm gì, không phải ông cũng vĩnh viễn ở lại đây chịu chết sao?"
"Nếu tôi đường hoàng ở lại chỗ này, ít nhất chỉ là chờ chết, nếu tôi có suy nghĩ muốn rời khỏi, đó chính là muốn chết. Một mình cậu là người mới vừa tới, cái gì cũng không hiểu có thể lý giải, thế nhưng lấy lý do này mà nói muốn thuyết phục tôi, thì khó tránh có chút buồn cười."
Trương đầu đột nhiên hừ lạnh một tiếng, giống như trong lòng đã có quyết định.
Nhìn Trương đầu đột nhiên biến sắc mặt, vẻ mặt Hạ Thiên Kỳ vẫn như cũ, có chút buồn cười nói:
"Lẽ nào ông thật sự cảm thấy tôi cũng như mấy phạm nhân bình thường kia sao? Cho là tôi vừa mới vào tới, sau đó đã nuôi ý nghĩ ngu xuẩn muốn vượt ngục?"
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Ánh mắt Trương đầu nhìn Hạ Thiên Kỳ, vẫn một vẻ âm u lạnh lẽo.
"Tự trong lòng ông hiểu rõ, nếu tôi là kiểu nhân vật bình thường ông cũng sẽ không đồng ý qua đây với tôi. Nói trắng ta là, ông chính là đang lo lắng tôi là nội ứng tới thử thăm dò ông.
Kỳ thực có loại lo lắng này cũng rất bình thường, nhưng một chút chuyện giữa các ông với cảnh ngục kia, đầy người trong ngục giam đều biết, tôi vừa mới vào không tới một ngày đêm đã nắm giữ bảy tám phần, cần gì phải biểu hiện hút mắt như vậy?
Nói là tìm ông hợp tác, thì nhất định là chuyện hai bên cùng có lợi.
Vì sao tôi không tìm những phạm nhân khác, vì bọn họ còn chưa đủ tư cách, tìm bọn họ cũng phí công.
Không những có ông, 5 tù đầu khác tôi cũng sẽ tìm, nếu nói không hợp tác được, tôi cũng chỉ có thể giết bọn họ, sau đó đi khống chế tù đầu mới."
"Cậu đang uy hiếp tôi?"
"Không phải đang uy hiếp ông, mà là tôi đang chia sẻ kế hoạch của tôi cho ông biết, cũng cảm thấy không cần thiết giấu giếm."
Hạ Thiên Kỳ không có thời gian lằng nhằng với Trương đầu thêm nữa, trên thực tế hắn rất muốn chiếm lấy, thế nhưng hắn vừa mới vào không lây, cho dù có thể đánh, khiến toàn bộ phạm nhân đều sợ hắn, thế nhưng liên quan tới bên cảnh ngục lại không có cách nào làm như vậy.
Nên cũng chỉ có thể cố gắng đi nắm 5 tù đầu này trong tay.
"Tôi muốn nghe trước kế hoạch của cậu, sau đó mới quyết định."
Trương đầu vẫn không lập tức đồng ý Hạ Thiên Kỳ, thế nhưng trên thái độ lại xuất hiện dấu hiệu có thể xoay chuyển.
"Kế hoạch của tôi tạm thời không thể nói với ông, thế nhưng việc tôi cần ông giúp tôi thì có thể tiết lộ trước cho ông, chính là tôi cần phải biết mỗi một ngày, mỗi một đoạn thời gian, có phạm nhân mất tích hoặc từ vong hay không.
Thêm vào, chính là thành lập liên hệ cho tôi, tôi muốn tiếp xúc với mấy tù đầu khác."
"Chỉ vậy thôi?" Trương đầu có chút nghi ngờ.
"Đúng, chỉ như vậy thôi, ông không phải gánh chịu bất cứ nguy hiểm gì, đồng thời tôi có thể cam kết, 3 ngày sau, tôi sẽ dẫn ông rời khỏi nơi này. Điều kiện tiên quyết là ông có thể sống sót trong mấy ngày này."
Hạ Thiên Kỳ cũng không muốn giấu giếm thông tin ác quỷ tồn tại, vì cho dù hắn không nói, theo số lượng phạm nhân chết đi ngày càng tăng lên, người trong nhà ngục cũng sẽ bị lòng người bàng hoàng.
"Được rồi, mặc kệ cuối cùng cậu có mục đích gì, nếu tôi không cần mạo hiểm, vậy thì giúp cậu một chút cũng không sao.
Tôi và 5 người kia đều là bạn cũ, nếu cậu muốn để bọn họ làm chuyện giống vậy, tôi nghĩ bọn họ sẽ giúp đỡ, nhưng nếu cậu còn có yêu cầu nào khác, tôi đây sẽ không bảo đảm.
Mặc dù Trương đầu không nói gì, thế nhưng nếu ông ta đã có thể khiến Hạ Thiên Kỳ mở miệng trước mặt toàn bộ phạm nhân, thì coi như đang ám chỉ Hạ Thiên Kỳ, bọn họ hoàn toàn có thể ngồi xuống hàn huyên một chút, mà không phải đối chọi gay gắt như bây giờ.
Trong nháy mắt để ý tới ý tứ của Trương Đầu, Hạ Thiên Kỳ cười cười, tiếp theo chỉ vào góc mà hắn và Vương Xương hút thuốc lá trước đó, nói với Trương đầu:
"Chúng ta qua bên kia đi, nếu ông lo lắng có thể tìm mấy người đi theo."
"Tôi vào nhà ngục này chưa từng có người nào dám đụng tới tôi."
Trương đầu rất có lòng tin với thân phận của mình ở chỗ này, sau khi lắc đầu lại ra hiệu Hạ Thiên Kỳ đi qua đó, sau đó ông ta lại trầm mặt xuống, quay về phía một dám phạm nhân còn đang xem náo nhiệt quát lên:
"Nếu không làm xong nhiệm vụ hôm nay, mỗi người các người phải cho tôi một cánh tay!"
Mặc dù những lời này nghe vào giống như người lớn đang hù dọa đám trẻ nít, thế nhưng các phạm nhân hiểu Trương đầu không xem lời kia là có ý đùa giỡn, vì từ trước tới giờ Trương đầu nói chuyện chưa từng nuốt lời.
Các phạm nhân càng sợ hãi Trương đầu, trong lòng Hạ Thiên Kỳ càng có lòng tin, tuy Trương đầu mặt mũi xấu xí, dáng người không cao, nhìn cũng không ác, thế nhưng có thể trở thành một trong sáu đại tù đầu của nhà ngục Hắc Thiết này, khiến toàn bộ phạm nhân đều cảm thấy sợ hãi, cái này có thể không đơn thuần là có chút quan hệ với trưởng ngục là có thể làm được.
Hai người đi tới cái góc kia, Trương đầu lại hỏi thẳng:
"Được rồi, bây giờ cậu có thể nói."
"Vì quyết định gì bỏ qua cho tôi?" Hạ Thiên Kỳ không trả lời câu hỏi của Trương đầu, mà hỏi ngược lại một câu.
"Tôi cũng chưa từng nói là sẽ bỏ qua cho cậu, chỉ qua đây để nghe cái lý do có thể thuyết phục tôi kia của cậu, nếu không thuyết phục được, tự tôi sẽ không ra tay, cũng sẽ không khiến phạm nhân ra tay, thế nhưng cảnh ngục bên kia tôi có thể thêm mắm thêm muối một phen.
Đại khái là như vậy."
Trương đầu híp nửa mắt nhìn Hạ Thiên Kỳ ngữ khí nghe vào vô cùng ung dung, như thể đang nói giỡn chơi với Hạ Thiên Kỳ.
"Tuy tôi không sợ đám cảnh ngục kia, nhưng lúc này vẫn không cần phải lật mặt."
"A? Tôi đây thật có chút không tin, tất cả người vào nơi này, bao gồm cả tôi trong đó cũng không dám nói không sợ cảnh ngục.
Lẽ nào không ai nói với cậu, nơi này chỉ có người chết mới ra sao?"
"Có, có điều mọi việc đều sẽ có người phá vỡ thông lệ. Chờ tôi ra khỏi nơi này, sau này không phải không một ai dám nói như vậy lần nữa, chẳng lẽ không đúng sao?"
"Cậu có cách ra ngoài?" Hai mắt Trương đầu vốn là híp lại, lúc này đột nhiên mở to, trên mặt tràn đầy kinh ngạc.
"Ra ngoài cũng không quá khó, khó là phiền phức ẩn núp trong nhà ngục này."
Hạ Thiên Kỳ cố tình ném ra một vấn đề, nhưng lần ném lại này Trương đầu lại như nghĩ tới điều gì, đột nhiên rơi vào trầm tư, không tiếp tục hỏi.
Hạ Thiên Kỳ nhìn Trương đầu đang trầm tư, có thể đoán được đại khái Trương đầu đang nghĩ gì, ông ta nhất dịnh sợ mình là nội ứng trong nhà ngục, hoặc là người bên ngoài sắp xếp vào.
Dù sao ngọn núi dựng nhà ngục Hắc Thiết này cao hoàng đế viễn*, có giao dịch mờ ám với vô số xí nghiệp lớn, bất kể là cảnh ngục bên trong, hay tù đầu không cách nào rời khỏi nơi này ra, gần như có thể nói là coi trời bằng vung.
*Cao hoàng đế viễn: Chỉ nơi cao và xa đến mức hoàng đế (chính quyền) cũng không quản được.
"Tự ông từ từ suy nghĩ đi, rút cho tôi một điếu."
Hạ Thiên Kỳ gọi Trương đầu một tiếng, Trương đầu cũng không nói gì, móc một bao thuốc lá còn chưa xé bao trong túi, sau đó đưa cho hắn:
"Cậu cầm lấy đi hút đi."
"Không hổ là tù đầu, ra tay so với Vương Xương còn phóng khoáng hơn nhiều."
Hạ Thiên Kỳ cũng không khách khí, sau khi nhận lấy bao thuốc lá lại xé lớp bao bên ngoài ra, rút một điếu ngậm lên môi:
"Lửa cũng cho tôi dùng chút."
"Không biết còn tưởng là cậu với tôi rất quen thuộc."
Trương đầu cũng rất không biết nói gì với cái không biết xấu hổ này của Hạ Thiên Kỳ, nhưng vẫn lấy ra một hộp diêm cho hắn. Hạ Thiên Kỳ cười "hà hà", đợi sau khi châm thuốc xong, hắn mới trả lời:
"Có quen hay không cũng chẳng sao, quan trọng là tôi có hữu dụng với ông hay không. Mấy tên phạm nhân em út kia của ông ngay cả có trung thành với ông thì có thể làm gì, không phải ông cũng vĩnh viễn ở lại đây chịu chết sao?"
"Nếu tôi đường hoàng ở lại chỗ này, ít nhất chỉ là chờ chết, nếu tôi có suy nghĩ muốn rời khỏi, đó chính là muốn chết. Một mình cậu là người mới vừa tới, cái gì cũng không hiểu có thể lý giải, thế nhưng lấy lý do này mà nói muốn thuyết phục tôi, thì khó tránh có chút buồn cười."
Trương đầu đột nhiên hừ lạnh một tiếng, giống như trong lòng đã có quyết định.
Nhìn Trương đầu đột nhiên biến sắc mặt, vẻ mặt Hạ Thiên Kỳ vẫn như cũ, có chút buồn cười nói:
"Lẽ nào ông thật sự cảm thấy tôi cũng như mấy phạm nhân bình thường kia sao? Cho là tôi vừa mới vào tới, sau đó đã nuôi ý nghĩ ngu xuẩn muốn vượt ngục?"
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Ánh mắt Trương đầu nhìn Hạ Thiên Kỳ, vẫn một vẻ âm u lạnh lẽo.
"Tự trong lòng ông hiểu rõ, nếu tôi là kiểu nhân vật bình thường ông cũng sẽ không đồng ý qua đây với tôi. Nói trắng ta là, ông chính là đang lo lắng tôi là nội ứng tới thử thăm dò ông.
Kỳ thực có loại lo lắng này cũng rất bình thường, nhưng một chút chuyện giữa các ông với cảnh ngục kia, đầy người trong ngục giam đều biết, tôi vừa mới vào không tới một ngày đêm đã nắm giữ bảy tám phần, cần gì phải biểu hiện hút mắt như vậy?
Nói là tìm ông hợp tác, thì nhất định là chuyện hai bên cùng có lợi.
Vì sao tôi không tìm những phạm nhân khác, vì bọn họ còn chưa đủ tư cách, tìm bọn họ cũng phí công.
Không những có ông, 5 tù đầu khác tôi cũng sẽ tìm, nếu nói không hợp tác được, tôi cũng chỉ có thể giết bọn họ, sau đó đi khống chế tù đầu mới."
"Cậu đang uy hiếp tôi?"
"Không phải đang uy hiếp ông, mà là tôi đang chia sẻ kế hoạch của tôi cho ông biết, cũng cảm thấy không cần thiết giấu giếm."
Hạ Thiên Kỳ không có thời gian lằng nhằng với Trương đầu thêm nữa, trên thực tế hắn rất muốn chiếm lấy, thế nhưng hắn vừa mới vào không lây, cho dù có thể đánh, khiến toàn bộ phạm nhân đều sợ hắn, thế nhưng liên quan tới bên cảnh ngục lại không có cách nào làm như vậy.
Nên cũng chỉ có thể cố gắng đi nắm 5 tù đầu này trong tay.
"Tôi muốn nghe trước kế hoạch của cậu, sau đó mới quyết định."
Trương đầu vẫn không lập tức đồng ý Hạ Thiên Kỳ, thế nhưng trên thái độ lại xuất hiện dấu hiệu có thể xoay chuyển.
"Kế hoạch của tôi tạm thời không thể nói với ông, thế nhưng việc tôi cần ông giúp tôi thì có thể tiết lộ trước cho ông, chính là tôi cần phải biết mỗi một ngày, mỗi một đoạn thời gian, có phạm nhân mất tích hoặc từ vong hay không.
Thêm vào, chính là thành lập liên hệ cho tôi, tôi muốn tiếp xúc với mấy tù đầu khác."
"Chỉ vậy thôi?" Trương đầu có chút nghi ngờ.
"Đúng, chỉ như vậy thôi, ông không phải gánh chịu bất cứ nguy hiểm gì, đồng thời tôi có thể cam kết, 3 ngày sau, tôi sẽ dẫn ông rời khỏi nơi này. Điều kiện tiên quyết là ông có thể sống sót trong mấy ngày này."
Hạ Thiên Kỳ cũng không muốn giấu giếm thông tin ác quỷ tồn tại, vì cho dù hắn không nói, theo số lượng phạm nhân chết đi ngày càng tăng lên, người trong nhà ngục cũng sẽ bị lòng người bàng hoàng.
"Được rồi, mặc kệ cuối cùng cậu có mục đích gì, nếu tôi không cần mạo hiểm, vậy thì giúp cậu một chút cũng không sao.
Tôi và 5 người kia đều là bạn cũ, nếu cậu muốn để bọn họ làm chuyện giống vậy, tôi nghĩ bọn họ sẽ giúp đỡ, nhưng nếu cậu còn có yêu cầu nào khác, tôi đây sẽ không bảo đảm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.