Chương 86: Trở về (phần hai).
Trong Nháy Mắt Cười Cười
07/10/2016
Oán hận chỉ làm cô mất đi càng nhiều, sẽ khiến cô tiếp tục trầm luân trong Địa Ngục. Cho nên hãy cho mình một phần hi vọng nữa, một cơ hội để làm lại. Để tôi thay cô đem vận mệnh thê thảm của cuộc đời này kết thúc tại đây
Số mệnh có luân hồi, có người thì sẽ có quỷ thần, kết thúc cũng không phải là kết thúc, mà là một khởi đầu mới. . .
Khi Hạ Thiên Kỳ mơ màng tỉnh lại thì nghe được tiếng của Lãnh Nguyệt vang lên bên tai.
Hắn không biết Lãnh Nguyệt đang nói chuyện cùng ai, mơ hồ nghe được tiếng một cô gái đang khóc nức nở. Hắn xoay người muốn xem rõ ngọn ngành, nhưng thử một chút mới phát hiện ra ngay cả việc đơn giản nhất là xoay người mà hắn cũng không làm được.
Không bao lâu, hắn lại bất tỉnh mà ngủ thiếp đi một lần nữa.
Khi hắn tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm một mình trên chiếc giường đơn sơ. Căn phòng này không lớn, Lãnh Nguyệt nằm sấp mình nghỉ ngơi trên chiếc bàn gần bên cửa sổ.
Hắn cố gắng bước xuống giường, cảm giác đau ở phần lưng nhói lên khiến hắn kêu lên một tiếng, kinh động đến Lãnh Nguyệt đang gục xuống bàn nghỉ ngơi.
Lãnh Nguyệt dụi dụi con mắt, nhìn về phía Hạ Thiên Kỳ đang ngồi, mặt không hề thay đổi nói:
Cảm giác thế nào, cậu đã ngủ hai ngày rồi đấy.
Mới hai ngày, không được tính là lâu. Tóm lại còn sống là tốt rồi.
Không biết có phải do ngủ quá lâu hay không mà Hạ Thiên Kỳ cảm thấy đầu vẫn còn có chút căng và đau. Hắn dùng sức vuốt vuốt huyệt Thái Dương rồi giật mình nhớ tới cái gì đó quay sang Lãnh Nguyệt hỏi:
Đúng rồi! Cậu giải quyết Từ Xung xong rồi sao?
Ừm, sự việc lần này đã được giải quyết. Nếu như thân thể cậu không có vấn đề gì thì chúng ta về ngay bây giờ.
Sự việc đã được giải quyết sao? Nữ quỷ kia cũng bị cậu xử lý rồi hả?
Vừa nói, Hạ Thiên Kỳ vừa bận bịu nâng cổ tay mắt nhìn bảng vinh dự, chờ xác nhận sự kiện lần này đã thực sự kết thúc, hắn lập tức bật cười:
Ha ha, cuối cùng cũng kết thúc rồi, thật sự là quá tốt.
Lần này công của cậu cao nhất, nếu như không có cậu đưa Lệ Quỷ kia vào trận khốn quỷ, tôi cũng không có cách nào thuận lợi giải quyết được Từ Xung, hoàn thành sự việc lần này.
Đối với biểu hiện trong sự việc lần này của Hạ Thiên Kỳ, Lãnh Nguyệt đánh giá rất cao.
Nghe Lãnh Nguyệt khen mình, Hạ Thiên Kỳ kinh ngạc một hồi lâu mới kịp phản ứng lại. Nếu như hắn nhớ không lầm, hình như đây là lần đầu tiên Lãnh Nguyệt khen hắn, hoặc có thể nói những lời này không giống từ trong miệng Lãnh Nguyệt nói ra.
Nhưng vấn đề người nói đúng Lãnh Nguyệt.
Khục. . . Chủ yếu vẫn là dựa vào cậu, tôi lại không có năng lực để đối phó Quỷ.
Hạ Thiên Kỳ cảm thấy mất tự nhiên mà ho khan một cái, thái độ cũng khiêm tốn một cách khác thường.
Nghe vậy, Lãnh Nguyệt có chút ngoài ý muốn mà nhìn Hạ Thiên Kỳ một cái, sau đó lại tiếp tục nói:
Cậu ở lại nghỉ ngơi thêm một ngày nữa đi. Đợi đến lúc gần xế chiều thì chúng ta hãy về.
Ừm, tôi cũng cảm thấy vậy.
Hạ Thiên Kỳ cũng cảm thấy tình trạng cơ thể trước mắt thật khó có thể trèo đèo lội suối. Sau khi nghĩ đến đoạn đường mà bọn hắn phải đi qua đột nhiên hắn cảm thấy buồn nôn, có cảm giác như mình sắp chết tới nơi vậy.
Nhờ Lãnh Nguyệt rót chén nước cho mình, Hạ Thiên Kỳ đột nhiên nhớ tới câu chuyện hắn nghe được khi hắn tỉnh lại lần thứ nhất, liền quay sang Lãnh Nguyệt hỏi:
Sau khi Lệ quỷ bị nhốt trong trận khốn quỷ thì thế nào?
Đã bị tôi trừ khử. Lãnh Nguyệt bình tĩnh nói.
Cái gì? Bị cậu trừ đi? Hạ Thiên Kỳ nghe xong cảm thấy rất khó tin, hắn thừa nhận Lãnh Nguyệt có chút bản lĩnh nhưng cũng không lớn đến nỗi có thể diệt trừ Lệ Quỷ.
Là nó cam tâm tình nguyện để tôi diệt trừ, tôi đương nhiên không có cái bản lĩnh kia rồi. Lãnh Nguyệt giải thích.
Nó cam tâm để cậu tiêu diệt? Cái này nghe quá giả rồi, rốt cục cậu đã làm như thế nào?
Không làm gì hết, chỉ nói rõ sự thật là Từ Xung cố ý lợi dụng nó. Đồng thời nhắc nhở nó, nếu như từ bỏ oán hận thì vẫn còn cơ hội để vào vòng Luân Hồi, bắt đầu lại từ đầu.
Chỉ như vậy? Hạ Thiên Kỳ nghe xong vẫn cảm thấy rất không chân thực, dù sao đây cũng là một Lệ Quỷ kinh khủng nha, có khi nào lại chịu nghe lời của người khác mà khoanh tay chịu trói.
Tôi nghĩ là cậu đã hiểu lầm. Lãnh Nguyệt biết Hạ Thiên Kỳ đang nghi hoặc, nên cố ý giải thích thêm:
Đúng là Lệ Quỷ không có lý trí, cho nên hầu như không có khả năng hóa giải oán khí. Nhưng tình huống của tiểu Lệ tương đối đặc biệt. Nó là từ người chuyển thành Quỷ, nhưng nó cũng không hoàn toàn đánh mất hết thần trí, hơn nữa chúng ta đều biết rõ nguyên nhân khiến nó trở thành Lệ Quỷ, những chủ để nói tới cũng thỏa mãn nó cho nên nên tôi mới may mắn làm được.
Nếu như không có cậu thì tôi cũng không thể thu phục nó đâu?
Vậy thì thôi, dù sao khi đó chúng ta đã giải quyết xong nhiệm vụ, mà nó lại bị nhốt trong trận khốn quỷ, cho nên tôi hoàn toàn có đủ thời gian để mang cậu thoát khỏi thôn Hồ Lô. Tôi lúc ấy cũng chỉ suy nghĩ là nên thử một chút.
Ha, hóa ra là vậy. Theo như cậu mới nói, chỉ có từ người trở thành quỷ là có ý gì? Chẳng lẽ Quỷ không hoàn toàn là từ loài người biến thành sao?
Hạ Thiên Kỳ nhớ rất rõ rằng lúc trước có nghe ai đó đề cập tới điều này.
Nếu như người nào sau khi chết đều biến thành Quỷ thì ngươi cảm thấy thế giới này còn cần pháp luật sao?
Hầu hết loài người sau khi chết sẽ không thành Quỷ, chỉ có một bộ phận rất ít, mới có thể biến thành Quỷ.
Nghiêm túc thì loại Quỷ này cũng không thể gọi là Quỷ, mà phải gọi là làm quỷ hoặc Quỷ Hồn.
Giống như Từ Xung và tiểu Lệ, loại Quỷ này, bản chất cũng thuộc về bộ phận hiếm hoi đó, bởi vì chúng nó tồn tại là do nhân quả mà ra. Còn còn lại đại bộ phận Quỷ, bọn chúng tồn tại hoàn toàn không có nguyên cớ,
Bọn chúng càng giống một loại giống loài, là thiên địch với nhân loại, lấy việc giết người làm niềm vui.
Bọn chúng đều rất xảo trá, âm hiểm, quỷ dị. . . mục đích là để giết người
Đến đây, Lãnh Nguyệt nhìn hắn rồi tiếp tục nói tới công ty:
Cá nhân tôi nhận thấy, công ty tồn tại là một tổ chức để trừ quỷ, mục đích là tiêu diệt những con Quỷ này, duy trì sự cân bằng trong xã hội loại người.
Không phải cứ để mặc kệ mà thả những con Quỷ này muốn làm gì thì làm, ngươi cảm thấy súng đạn có thể làm gì bọn chúng sao?
Cậu nói công ty này làm vậy là vì phục vụ cho ZF(Chính phủ) sao? Hạ Thiên Kỳ chẳng biết tại sao khi nói tới điểm này, trong đầu đột nhiên nhớ lại, trên bản hợp đồng chính thức hắn có nhìn thấy dòng chữ Minh Phủ thứ ba .
Hắn luôn cảm thấy cái công ty này không hề đơn giản giống như Lãnh Nguyệt nói.
Trên thực tế, Lãnh Nguyệt cũng chỉ là thuận miệng nói ra một câu như vậy, hắn cũng không xác định được việc này:
Tôi cũng không chắc, chỉ có thể xác định công ty này nắm giữ rất nhiều lực lượng diệt trừ Quỷ. Đương nhiên, những cái khác tôi cũng không có hứng thú.
Tốt nha, tôi nghĩ nếu như chúng ta đủ may mắn thì không chừng trong tương lai sẽ có thể hiểu rõ chân tướng mối quan hệ của công ty.
Hạ Thiên Kỳ lại tràn đầy lòng tin đối với tương lai của mình.
Cứ hy vọng đi. Lãnh Nguyệt thì không được lạc quan như Hạ Thiên Kỳ.
Công ty đúng là có một số bí ẩn. Trước mặt bọn hắn chỉ là một đám ma mới chẳng có quan hệ gì, dù sao bọn hắn cũng chỉ là nhân viên cấp dưới chót của công ty, giữ mạng còn khó nói chi đi điều tra bí ẩn của công ty. Điều đó thật không thực tế.
Sau đó, Hạ Thiên Kỳ ở lại thôn Con Rùa nghỉ ngơi một ngày mới có thể cùng Lãnh Nguyệt rời đi. Bọn hắn trở về thành phố.
Trong quá trình có chuyện tốt không thể không nắm bắt, chính là bọn họ đều được cho điểm cấp hoàn mỹ nhất của riêng mình. Và còn được ban thưởng thêm năm điểm vinh dự.
Đến tận bây giờ, hành trình của bọn hắn đến thôn Con Rùa xem như đã hoàn toàn kết thúc.
Số mệnh có luân hồi, có người thì sẽ có quỷ thần, kết thúc cũng không phải là kết thúc, mà là một khởi đầu mới. . .
Khi Hạ Thiên Kỳ mơ màng tỉnh lại thì nghe được tiếng của Lãnh Nguyệt vang lên bên tai.
Hắn không biết Lãnh Nguyệt đang nói chuyện cùng ai, mơ hồ nghe được tiếng một cô gái đang khóc nức nở. Hắn xoay người muốn xem rõ ngọn ngành, nhưng thử một chút mới phát hiện ra ngay cả việc đơn giản nhất là xoay người mà hắn cũng không làm được.
Không bao lâu, hắn lại bất tỉnh mà ngủ thiếp đi một lần nữa.
Khi hắn tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm một mình trên chiếc giường đơn sơ. Căn phòng này không lớn, Lãnh Nguyệt nằm sấp mình nghỉ ngơi trên chiếc bàn gần bên cửa sổ.
Hắn cố gắng bước xuống giường, cảm giác đau ở phần lưng nhói lên khiến hắn kêu lên một tiếng, kinh động đến Lãnh Nguyệt đang gục xuống bàn nghỉ ngơi.
Lãnh Nguyệt dụi dụi con mắt, nhìn về phía Hạ Thiên Kỳ đang ngồi, mặt không hề thay đổi nói:
Cảm giác thế nào, cậu đã ngủ hai ngày rồi đấy.
Mới hai ngày, không được tính là lâu. Tóm lại còn sống là tốt rồi.
Không biết có phải do ngủ quá lâu hay không mà Hạ Thiên Kỳ cảm thấy đầu vẫn còn có chút căng và đau. Hắn dùng sức vuốt vuốt huyệt Thái Dương rồi giật mình nhớ tới cái gì đó quay sang Lãnh Nguyệt hỏi:
Đúng rồi! Cậu giải quyết Từ Xung xong rồi sao?
Ừm, sự việc lần này đã được giải quyết. Nếu như thân thể cậu không có vấn đề gì thì chúng ta về ngay bây giờ.
Sự việc đã được giải quyết sao? Nữ quỷ kia cũng bị cậu xử lý rồi hả?
Vừa nói, Hạ Thiên Kỳ vừa bận bịu nâng cổ tay mắt nhìn bảng vinh dự, chờ xác nhận sự kiện lần này đã thực sự kết thúc, hắn lập tức bật cười:
Ha ha, cuối cùng cũng kết thúc rồi, thật sự là quá tốt.
Lần này công của cậu cao nhất, nếu như không có cậu đưa Lệ Quỷ kia vào trận khốn quỷ, tôi cũng không có cách nào thuận lợi giải quyết được Từ Xung, hoàn thành sự việc lần này.
Đối với biểu hiện trong sự việc lần này của Hạ Thiên Kỳ, Lãnh Nguyệt đánh giá rất cao.
Nghe Lãnh Nguyệt khen mình, Hạ Thiên Kỳ kinh ngạc một hồi lâu mới kịp phản ứng lại. Nếu như hắn nhớ không lầm, hình như đây là lần đầu tiên Lãnh Nguyệt khen hắn, hoặc có thể nói những lời này không giống từ trong miệng Lãnh Nguyệt nói ra.
Nhưng vấn đề người nói đúng Lãnh Nguyệt.
Khục. . . Chủ yếu vẫn là dựa vào cậu, tôi lại không có năng lực để đối phó Quỷ.
Hạ Thiên Kỳ cảm thấy mất tự nhiên mà ho khan một cái, thái độ cũng khiêm tốn một cách khác thường.
Nghe vậy, Lãnh Nguyệt có chút ngoài ý muốn mà nhìn Hạ Thiên Kỳ một cái, sau đó lại tiếp tục nói:
Cậu ở lại nghỉ ngơi thêm một ngày nữa đi. Đợi đến lúc gần xế chiều thì chúng ta hãy về.
Ừm, tôi cũng cảm thấy vậy.
Hạ Thiên Kỳ cũng cảm thấy tình trạng cơ thể trước mắt thật khó có thể trèo đèo lội suối. Sau khi nghĩ đến đoạn đường mà bọn hắn phải đi qua đột nhiên hắn cảm thấy buồn nôn, có cảm giác như mình sắp chết tới nơi vậy.
Nhờ Lãnh Nguyệt rót chén nước cho mình, Hạ Thiên Kỳ đột nhiên nhớ tới câu chuyện hắn nghe được khi hắn tỉnh lại lần thứ nhất, liền quay sang Lãnh Nguyệt hỏi:
Sau khi Lệ quỷ bị nhốt trong trận khốn quỷ thì thế nào?
Đã bị tôi trừ khử. Lãnh Nguyệt bình tĩnh nói.
Cái gì? Bị cậu trừ đi? Hạ Thiên Kỳ nghe xong cảm thấy rất khó tin, hắn thừa nhận Lãnh Nguyệt có chút bản lĩnh nhưng cũng không lớn đến nỗi có thể diệt trừ Lệ Quỷ.
Là nó cam tâm tình nguyện để tôi diệt trừ, tôi đương nhiên không có cái bản lĩnh kia rồi. Lãnh Nguyệt giải thích.
Nó cam tâm để cậu tiêu diệt? Cái này nghe quá giả rồi, rốt cục cậu đã làm như thế nào?
Không làm gì hết, chỉ nói rõ sự thật là Từ Xung cố ý lợi dụng nó. Đồng thời nhắc nhở nó, nếu như từ bỏ oán hận thì vẫn còn cơ hội để vào vòng Luân Hồi, bắt đầu lại từ đầu.
Chỉ như vậy? Hạ Thiên Kỳ nghe xong vẫn cảm thấy rất không chân thực, dù sao đây cũng là một Lệ Quỷ kinh khủng nha, có khi nào lại chịu nghe lời của người khác mà khoanh tay chịu trói.
Tôi nghĩ là cậu đã hiểu lầm. Lãnh Nguyệt biết Hạ Thiên Kỳ đang nghi hoặc, nên cố ý giải thích thêm:
Đúng là Lệ Quỷ không có lý trí, cho nên hầu như không có khả năng hóa giải oán khí. Nhưng tình huống của tiểu Lệ tương đối đặc biệt. Nó là từ người chuyển thành Quỷ, nhưng nó cũng không hoàn toàn đánh mất hết thần trí, hơn nữa chúng ta đều biết rõ nguyên nhân khiến nó trở thành Lệ Quỷ, những chủ để nói tới cũng thỏa mãn nó cho nên nên tôi mới may mắn làm được.
Nếu như không có cậu thì tôi cũng không thể thu phục nó đâu?
Vậy thì thôi, dù sao khi đó chúng ta đã giải quyết xong nhiệm vụ, mà nó lại bị nhốt trong trận khốn quỷ, cho nên tôi hoàn toàn có đủ thời gian để mang cậu thoát khỏi thôn Hồ Lô. Tôi lúc ấy cũng chỉ suy nghĩ là nên thử một chút.
Ha, hóa ra là vậy. Theo như cậu mới nói, chỉ có từ người trở thành quỷ là có ý gì? Chẳng lẽ Quỷ không hoàn toàn là từ loài người biến thành sao?
Hạ Thiên Kỳ nhớ rất rõ rằng lúc trước có nghe ai đó đề cập tới điều này.
Nếu như người nào sau khi chết đều biến thành Quỷ thì ngươi cảm thấy thế giới này còn cần pháp luật sao?
Hầu hết loài người sau khi chết sẽ không thành Quỷ, chỉ có một bộ phận rất ít, mới có thể biến thành Quỷ.
Nghiêm túc thì loại Quỷ này cũng không thể gọi là Quỷ, mà phải gọi là làm quỷ hoặc Quỷ Hồn.
Giống như Từ Xung và tiểu Lệ, loại Quỷ này, bản chất cũng thuộc về bộ phận hiếm hoi đó, bởi vì chúng nó tồn tại là do nhân quả mà ra. Còn còn lại đại bộ phận Quỷ, bọn chúng tồn tại hoàn toàn không có nguyên cớ,
Bọn chúng càng giống một loại giống loài, là thiên địch với nhân loại, lấy việc giết người làm niềm vui.
Bọn chúng đều rất xảo trá, âm hiểm, quỷ dị. . . mục đích là để giết người
Đến đây, Lãnh Nguyệt nhìn hắn rồi tiếp tục nói tới công ty:
Cá nhân tôi nhận thấy, công ty tồn tại là một tổ chức để trừ quỷ, mục đích là tiêu diệt những con Quỷ này, duy trì sự cân bằng trong xã hội loại người.
Không phải cứ để mặc kệ mà thả những con Quỷ này muốn làm gì thì làm, ngươi cảm thấy súng đạn có thể làm gì bọn chúng sao?
Cậu nói công ty này làm vậy là vì phục vụ cho ZF(Chính phủ) sao? Hạ Thiên Kỳ chẳng biết tại sao khi nói tới điểm này, trong đầu đột nhiên nhớ lại, trên bản hợp đồng chính thức hắn có nhìn thấy dòng chữ Minh Phủ thứ ba .
Hắn luôn cảm thấy cái công ty này không hề đơn giản giống như Lãnh Nguyệt nói.
Trên thực tế, Lãnh Nguyệt cũng chỉ là thuận miệng nói ra một câu như vậy, hắn cũng không xác định được việc này:
Tôi cũng không chắc, chỉ có thể xác định công ty này nắm giữ rất nhiều lực lượng diệt trừ Quỷ. Đương nhiên, những cái khác tôi cũng không có hứng thú.
Tốt nha, tôi nghĩ nếu như chúng ta đủ may mắn thì không chừng trong tương lai sẽ có thể hiểu rõ chân tướng mối quan hệ của công ty.
Hạ Thiên Kỳ lại tràn đầy lòng tin đối với tương lai của mình.
Cứ hy vọng đi. Lãnh Nguyệt thì không được lạc quan như Hạ Thiên Kỳ.
Công ty đúng là có một số bí ẩn. Trước mặt bọn hắn chỉ là một đám ma mới chẳng có quan hệ gì, dù sao bọn hắn cũng chỉ là nhân viên cấp dưới chót của công ty, giữ mạng còn khó nói chi đi điều tra bí ẩn của công ty. Điều đó thật không thực tế.
Sau đó, Hạ Thiên Kỳ ở lại thôn Con Rùa nghỉ ngơi một ngày mới có thể cùng Lãnh Nguyệt rời đi. Bọn hắn trở về thành phố.
Trong quá trình có chuyện tốt không thể không nắm bắt, chính là bọn họ đều được cho điểm cấp hoàn mỹ nhất của riêng mình. Và còn được ban thưởng thêm năm điểm vinh dự.
Đến tận bây giờ, hành trình của bọn hắn đến thôn Con Rùa xem như đã hoàn toàn kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.