Chương 736: Trống rỗng
Trong Nháy Mắt Cười Cười
07/05/2020
Dịch:Hàn Phong Vũ
Lãnh Nguyệt cũng không biết là nên cứu hay không cứu, nhưng lại theo bản năng gật đầu nói:
"Gọi người đến đây đi."
"Tôi van anh, Lãnh thần, bây giờ hai người chúng ta chính là bác sĩ, anh đã thấy bác sĩ nào gọi bác sĩ khác tới cứu người chưa?"
Hạ Thiên Kỳ bị lời nói của Lãnh Nguyệt đả kích không nhẹ, lúc này cũng không trông mong Lãnh Nguyệt sẽ có chủ ý gì, mà tự mình tự quyết định nói:
"Sắp xếp cho vào trong chụp CT não bộ, tìm bông băng băng bó lại vết thương trên đùi cô ta trước rồi lại nói."
Bên này Hạ Thiên Kỳ chỉ huy y tá đi sắp xếp, hắn lại đứng đối diện người phụ nữ có chút bất an, rất sợ người phụ nữ kia đột nhiên mở mắt nhào tới.
May mà chuyện như vậy không xảy ra, thoạt nhìn người phụ nữ này không giống dáng vẻ nữ quỷ trong đoạn ngắn kia, chỉ nhắm mắt lại như đang yên tĩnh ngủ.
Sắp xếp cho người phụ nữ kia đi chụp CT, Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt vẫn ở lại trong phòng cấp cứu, hai người ngồi đối diện nhau không nói gì, đều có ý tứ không biết kế tiếp nên làm gì cho tốt.
"Thế này đi Lãnh thần, chúng ta cứ cố gắng hết sức cứu, dù sao bệnh viện lại lớn như vậy, chúng ta bây giờ chính là muốn tránh cũng không có chỗ tránh."
Lãnh Nguyệt không có ý kiến gì với quyết định của Hạ Thiên Kỳ, Hạ Thiên Kỳ nói xong lại như nghĩ tới cái gì đó, lại đứng dậy khỏi ghế, tiếp theo vội vã đi ra ngoài.
Sau đó Hạ Thiên Kỳ tìm nhân viên phụ trách thiết bị trong bệnh viện, trích xuất ra camera giám sát vừa rồi, kết quả nội trung trong camera khiến hắn không khỏi rợn cả tóc gáy.
Chỉ thấy trong camera, một người phụ nữ mặc váy trắng nhuốm máu như được thứ gì ôm, lơ lửng trong không trung di chuyển tới trước cực nhanh, mà phía sau cô ta thì hoàn toàn không thấy bóng người nào.
Y tá cao ráo kia đi phía trước người phụ nữ, không bao lâu, trong video lại xuất hiện hình ảnh hai người cùng nhau đi vào phòng cấp cứu.
Xem tới đây, cả khuôn mặt Hạ Thiên Kỳ đều tái mét, vì cái này đã chứng minh quỷ vật không phải người phụ nữ kia, mà la... Người đàn ông ôm cô ta tới!
"Cái tình hình gì đây?!"
Hạ Thiên Kỳ vội vàng tắt đoạn video, bước nhanh chạy trở về phòng cấp cứu, đẩy cửa phòng ra nói với Lãnh Nguyệt ngồi bên trong:
"Quỷ không phải người phụ nữ trẻ tuổi kia, mà là..."
Lời của Hạ Thiên Kỳ hơi ngừng, vì khuôn mặt người đàn ông kia đột nhiên rõ ràng trong tầm mắt của hắn.
"Người này nói không yên tâm, nên quay lại."
Lãnh Nguyệt không biết vì sao sắc mặt của Hạ Thiên Kỳ trở nên khó coi như vậy, ánh mắt không khỏi liếc người đàn ông kia một cái.
"Không có gì, yên tâm đi, người đang được kiểm tra bên trong."
Hạ Thiên Kỳ cho Lãnh Nguyệt một ánh mắt, ra hiệu Lãnh Nguyệt nhanh trong ra khỏi phòng cấp cứu, Lãnh Nguyệt lại hiểu ý ra ngoài, nhưng ngay lúc này, người đàn ông kia đột nhiên âm trầm nói:
"Không sao là được rồi, vậy tôi đi về trước."
Người đàn ông nói xong, cũng không chờ Hạ Thiên Kỳ nói gì nữa, đi ngang qua cạnh Hạ Thiên Kỳ ra ngoài.
Mãi đến khi xác định người đàn ông kia rời đi, Hạ Thiên Kỳ mới thở ra một hơi thật dài, áo quần hoàn toàn dính sát vào người vì mồ hôi lạnh.
"Trong video giám sát không có người đàn ông kia, nó vốn là quỷ!"
"Nhưng nó không ra tay với chúng ta." Lần này Lãnh Nguyệt có chút nghi ngờ.
"Tôi cũng không biết vì sao, có thể bây giờ tâm tình nó không tệ lắm phải không."
Đang khi nói chuyện, Hạ Thiên Kỳ vừa liếc nhìn dãy số đang không ngừng đếm ngược trên mặt đồng hồ vinh dự, cách lúc về tới số 0 vẫn còn hơn 11 tiếng.
Ngồi trên giường bệnh trong phòng khám bệnh, Hạ Thiên Kỳ vẫn đang cố gắng nhớ lại đoạn ngắn hắn nhìn thấy lúc vừa đi tới đệ nhị vực, hắn không tin nội dung đoạn ngắn kia hoàn toàn vô dụng, nhất định là có chỗ nhắc nhở bọn họ.
Hoặc là, chỉ đơn thuần nói cho bọn họ biết, làm bác sĩ ở nơi này, bọn họ sẽ gặp trả thù của ác quỷ.
"Lãnh thần, nếu không thì chúng ta vẫn nên chạy trốn đi.
Kỳ đóng băng còn chừng 11 tiếng, trong bệnh viện nguy cơ trùng trùng, chúng ta còn ở lại thì không biết có gặp nguy hiểm hay không."
Hạ Thiên Kỳ cảm thấy việc cấp bách trước mắt là nhanh chóng chuồn khỏi nơi này, vì không biết phải đợi tới năm thìn bão lụt nào năng lực của bọn họ mới có thể phục hồi, riêng tùy tiện một con ác quỷ thôi, đã là sự tồn tại bọn họ không cách nào diệt trừ.
Dù sao cũng đánh không lại, chẳng bằng dứt khoát một chút, chạy trốn rồi tính tiếp.
Với mấy loại chuyện thế này, Lãnh Nguyệt luôn để Hạ Thiên Kỳ làm chủ, cho nên khi nghe Hạ Thiên Kỳ định chạy trốn, anh ta cũng không có ý kiến gì.
Cùng lúc đó, trong phòng CT chiếu chụp.
Y tá cao ráo kia nhìn từng phần một của người phụ nữ chạy vào máy chụp, lại quay về chỗ bác sĩ rất nhanh, thì có chút không hiểu hỏi:
"Bác sĩ Hoàng, não bộ cô ấy có vấn đề gì không?"
"Không chụp được gì, như thể trong đầu cô ấy trống rỗng vậy."
"Có phải máy trục trặc không?" Y tá cao ráo kia cũng không tin có người đầu óc trống rỗng, nên hỏi không quá chắc chắn.
"Chắc là hỏng rồi đi, cô đi tìm tiểu Trương bảo trì kia tới kiểm tra một chút."
Y tá cao ráo kia vừa ra khỏi phòng, lại liếc nhìn thấy Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt đang vội vàng đi ra ngoài, không khỏi gọi bọn họ một tiếng:
"Bác sĩ Hạ, bác sĩ Lãnh, các anh muốn đi đâu? Phong cấp cứu không thể không có người!"
"Chúng tôi ra ngoài một chuyến, sẽ quay lại ngay."
Hạ Thiên Kỳ thuận miệng qua loa một câu, bước chân càng nhanh hơn một chút, đi thẳng ra khỏi hành lang.
Đi một mạch ra khỏi bệnh viện, Hạ Thiên Kỳ đứng ngoài cổng bệnh viện không biết nên chạy đi đâu, thảo luận qua loa mấy câu, cuối cùng hai người quyết định tìm một khách sạn gần đây ở trước, sau đó lại suy nghĩ tiếp.
Nhưng bọn họ vừa định vẫy tay ngăn một chiếc xe taxi, thì cũng cảm giác một trận choáng váng, nhất thời lại mất đi cảm giác.
Khi Hạ Thiên Kỳ lần nữa phục hồi ý thức, hắn phát hiện mình đang nằm trên bản trong phòng cấp cứu, Lãnh Nguyệt cũng đang ngồi dựa trên giường, xem chứng cũng mới tỉnh lại.
Thấy phòng cấp cứu quen thuộc, Hạ Thiên Kỳ tức khắc giật mình một cái, không thể nghi ngờ, trong nháy mắt khi bọn hắn hoàn toàn ra khỏi bệnh viện, đã có một lực lượng lần nữa kéo bọn họ quay lại nơi này.
Hắn không biết, có phải sự kiện trong đệ nhị vực đều có một phạm vi, đã bước vào phạm vi này rồi bọn họ không thể rời khỏi nửa bước, mặc kệ phỏng đoán này có vững hay không, lúc này bọn họ cũng chỉ có thể đường hoàng ở lại bệnh viện.
"Lãnh thần, biết chuyện gì xảy ra không? Là năng lực của quỷ vật, hay liên quan tới đệ nhị vực này?"
Hạ Thiên Kỳ theo thói quen hỏi Lãnh Nguyệt một câu, thế nhưng Lãnh Nguyệt lại lắc đầu không trả lời, hiển nhiên anh ta cũng đang nghĩ chuyện này.
Đang lúc hai người thử suy tính, ngoài cửa phòng cấp cứu đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập, không bao lâu sau, y tá dáng người cao kia lại xuất hiện cạnh cửa, gấp gáp nói với Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt:
"Các anh may qua xem chút đi, bác sĩ Cao ngất xỉu."
Hạ Thiên Kỳ cũng không biết bác sĩ Cao là ai, thế nhưng tự hiểu lúc này không cách nào rời khỏi bệnh viện, cho nên cũng chỉ có thể mượn cơ hợi đi xem tình hình một chút.
Dù sao tổng cộng cả bệnh viện lớn như vậy, nếu ác quỷ thật sự xuất hiện giết người, lấy tình hình bây giờ của hai người bọn họ, trốn ở đâu cũng vô dụng.
Lãnh Nguyệt cũng không biết là nên cứu hay không cứu, nhưng lại theo bản năng gật đầu nói:
"Gọi người đến đây đi."
"Tôi van anh, Lãnh thần, bây giờ hai người chúng ta chính là bác sĩ, anh đã thấy bác sĩ nào gọi bác sĩ khác tới cứu người chưa?"
Hạ Thiên Kỳ bị lời nói của Lãnh Nguyệt đả kích không nhẹ, lúc này cũng không trông mong Lãnh Nguyệt sẽ có chủ ý gì, mà tự mình tự quyết định nói:
"Sắp xếp cho vào trong chụp CT não bộ, tìm bông băng băng bó lại vết thương trên đùi cô ta trước rồi lại nói."
Bên này Hạ Thiên Kỳ chỉ huy y tá đi sắp xếp, hắn lại đứng đối diện người phụ nữ có chút bất an, rất sợ người phụ nữ kia đột nhiên mở mắt nhào tới.
May mà chuyện như vậy không xảy ra, thoạt nhìn người phụ nữ này không giống dáng vẻ nữ quỷ trong đoạn ngắn kia, chỉ nhắm mắt lại như đang yên tĩnh ngủ.
Sắp xếp cho người phụ nữ kia đi chụp CT, Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt vẫn ở lại trong phòng cấp cứu, hai người ngồi đối diện nhau không nói gì, đều có ý tứ không biết kế tiếp nên làm gì cho tốt.
"Thế này đi Lãnh thần, chúng ta cứ cố gắng hết sức cứu, dù sao bệnh viện lại lớn như vậy, chúng ta bây giờ chính là muốn tránh cũng không có chỗ tránh."
Lãnh Nguyệt không có ý kiến gì với quyết định của Hạ Thiên Kỳ, Hạ Thiên Kỳ nói xong lại như nghĩ tới cái gì đó, lại đứng dậy khỏi ghế, tiếp theo vội vã đi ra ngoài.
Sau đó Hạ Thiên Kỳ tìm nhân viên phụ trách thiết bị trong bệnh viện, trích xuất ra camera giám sát vừa rồi, kết quả nội trung trong camera khiến hắn không khỏi rợn cả tóc gáy.
Chỉ thấy trong camera, một người phụ nữ mặc váy trắng nhuốm máu như được thứ gì ôm, lơ lửng trong không trung di chuyển tới trước cực nhanh, mà phía sau cô ta thì hoàn toàn không thấy bóng người nào.
Y tá cao ráo kia đi phía trước người phụ nữ, không bao lâu, trong video lại xuất hiện hình ảnh hai người cùng nhau đi vào phòng cấp cứu.
Xem tới đây, cả khuôn mặt Hạ Thiên Kỳ đều tái mét, vì cái này đã chứng minh quỷ vật không phải người phụ nữ kia, mà la... Người đàn ông ôm cô ta tới!
"Cái tình hình gì đây?!"
Hạ Thiên Kỳ vội vàng tắt đoạn video, bước nhanh chạy trở về phòng cấp cứu, đẩy cửa phòng ra nói với Lãnh Nguyệt ngồi bên trong:
"Quỷ không phải người phụ nữ trẻ tuổi kia, mà là..."
Lời của Hạ Thiên Kỳ hơi ngừng, vì khuôn mặt người đàn ông kia đột nhiên rõ ràng trong tầm mắt của hắn.
"Người này nói không yên tâm, nên quay lại."
Lãnh Nguyệt không biết vì sao sắc mặt của Hạ Thiên Kỳ trở nên khó coi như vậy, ánh mắt không khỏi liếc người đàn ông kia một cái.
"Không có gì, yên tâm đi, người đang được kiểm tra bên trong."
Hạ Thiên Kỳ cho Lãnh Nguyệt một ánh mắt, ra hiệu Lãnh Nguyệt nhanh trong ra khỏi phòng cấp cứu, Lãnh Nguyệt lại hiểu ý ra ngoài, nhưng ngay lúc này, người đàn ông kia đột nhiên âm trầm nói:
"Không sao là được rồi, vậy tôi đi về trước."
Người đàn ông nói xong, cũng không chờ Hạ Thiên Kỳ nói gì nữa, đi ngang qua cạnh Hạ Thiên Kỳ ra ngoài.
Mãi đến khi xác định người đàn ông kia rời đi, Hạ Thiên Kỳ mới thở ra một hơi thật dài, áo quần hoàn toàn dính sát vào người vì mồ hôi lạnh.
"Trong video giám sát không có người đàn ông kia, nó vốn là quỷ!"
"Nhưng nó không ra tay với chúng ta." Lần này Lãnh Nguyệt có chút nghi ngờ.
"Tôi cũng không biết vì sao, có thể bây giờ tâm tình nó không tệ lắm phải không."
Đang khi nói chuyện, Hạ Thiên Kỳ vừa liếc nhìn dãy số đang không ngừng đếm ngược trên mặt đồng hồ vinh dự, cách lúc về tới số 0 vẫn còn hơn 11 tiếng.
Ngồi trên giường bệnh trong phòng khám bệnh, Hạ Thiên Kỳ vẫn đang cố gắng nhớ lại đoạn ngắn hắn nhìn thấy lúc vừa đi tới đệ nhị vực, hắn không tin nội dung đoạn ngắn kia hoàn toàn vô dụng, nhất định là có chỗ nhắc nhở bọn họ.
Hoặc là, chỉ đơn thuần nói cho bọn họ biết, làm bác sĩ ở nơi này, bọn họ sẽ gặp trả thù của ác quỷ.
"Lãnh thần, nếu không thì chúng ta vẫn nên chạy trốn đi.
Kỳ đóng băng còn chừng 11 tiếng, trong bệnh viện nguy cơ trùng trùng, chúng ta còn ở lại thì không biết có gặp nguy hiểm hay không."
Hạ Thiên Kỳ cảm thấy việc cấp bách trước mắt là nhanh chóng chuồn khỏi nơi này, vì không biết phải đợi tới năm thìn bão lụt nào năng lực của bọn họ mới có thể phục hồi, riêng tùy tiện một con ác quỷ thôi, đã là sự tồn tại bọn họ không cách nào diệt trừ.
Dù sao cũng đánh không lại, chẳng bằng dứt khoát một chút, chạy trốn rồi tính tiếp.
Với mấy loại chuyện thế này, Lãnh Nguyệt luôn để Hạ Thiên Kỳ làm chủ, cho nên khi nghe Hạ Thiên Kỳ định chạy trốn, anh ta cũng không có ý kiến gì.
Cùng lúc đó, trong phòng CT chiếu chụp.
Y tá cao ráo kia nhìn từng phần một của người phụ nữ chạy vào máy chụp, lại quay về chỗ bác sĩ rất nhanh, thì có chút không hiểu hỏi:
"Bác sĩ Hoàng, não bộ cô ấy có vấn đề gì không?"
"Không chụp được gì, như thể trong đầu cô ấy trống rỗng vậy."
"Có phải máy trục trặc không?" Y tá cao ráo kia cũng không tin có người đầu óc trống rỗng, nên hỏi không quá chắc chắn.
"Chắc là hỏng rồi đi, cô đi tìm tiểu Trương bảo trì kia tới kiểm tra một chút."
Y tá cao ráo kia vừa ra khỏi phòng, lại liếc nhìn thấy Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt đang vội vàng đi ra ngoài, không khỏi gọi bọn họ một tiếng:
"Bác sĩ Hạ, bác sĩ Lãnh, các anh muốn đi đâu? Phong cấp cứu không thể không có người!"
"Chúng tôi ra ngoài một chuyến, sẽ quay lại ngay."
Hạ Thiên Kỳ thuận miệng qua loa một câu, bước chân càng nhanh hơn một chút, đi thẳng ra khỏi hành lang.
Đi một mạch ra khỏi bệnh viện, Hạ Thiên Kỳ đứng ngoài cổng bệnh viện không biết nên chạy đi đâu, thảo luận qua loa mấy câu, cuối cùng hai người quyết định tìm một khách sạn gần đây ở trước, sau đó lại suy nghĩ tiếp.
Nhưng bọn họ vừa định vẫy tay ngăn một chiếc xe taxi, thì cũng cảm giác một trận choáng váng, nhất thời lại mất đi cảm giác.
Khi Hạ Thiên Kỳ lần nữa phục hồi ý thức, hắn phát hiện mình đang nằm trên bản trong phòng cấp cứu, Lãnh Nguyệt cũng đang ngồi dựa trên giường, xem chứng cũng mới tỉnh lại.
Thấy phòng cấp cứu quen thuộc, Hạ Thiên Kỳ tức khắc giật mình một cái, không thể nghi ngờ, trong nháy mắt khi bọn hắn hoàn toàn ra khỏi bệnh viện, đã có một lực lượng lần nữa kéo bọn họ quay lại nơi này.
Hắn không biết, có phải sự kiện trong đệ nhị vực đều có một phạm vi, đã bước vào phạm vi này rồi bọn họ không thể rời khỏi nửa bước, mặc kệ phỏng đoán này có vững hay không, lúc này bọn họ cũng chỉ có thể đường hoàng ở lại bệnh viện.
"Lãnh thần, biết chuyện gì xảy ra không? Là năng lực của quỷ vật, hay liên quan tới đệ nhị vực này?"
Hạ Thiên Kỳ theo thói quen hỏi Lãnh Nguyệt một câu, thế nhưng Lãnh Nguyệt lại lắc đầu không trả lời, hiển nhiên anh ta cũng đang nghĩ chuyện này.
Đang lúc hai người thử suy tính, ngoài cửa phòng cấp cứu đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập, không bao lâu sau, y tá dáng người cao kia lại xuất hiện cạnh cửa, gấp gáp nói với Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt:
"Các anh may qua xem chút đi, bác sĩ Cao ngất xỉu."
Hạ Thiên Kỳ cũng không biết bác sĩ Cao là ai, thế nhưng tự hiểu lúc này không cách nào rời khỏi bệnh viện, cho nên cũng chỉ có thể mượn cơ hợi đi xem tình hình một chút.
Dù sao tổng cộng cả bệnh viện lớn như vậy, nếu ác quỷ thật sự xuất hiện giết người, lấy tình hình bây giờ của hai người bọn họ, trốn ở đâu cũng vô dụng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.