Chương 8: Thiếu Niên Yếu Ớt
Lượng Nhược Tinh Thần
24/04/2021
Trên người Đái Nạp đầy vết thương, mặc dù chưa xâm nhập đến xương cốt, nhưng miệng vết thương rất sâu.
Nicole thường hay tìm thảo dược mới về cho hắn, giã nát thảo dược rồi trộn với máu rồng của nàng.
Thế nhưng, đáng tiếc là, cho dù Nicole dùng máu rồng để làm thuốc cho hắn, hắn vẫn khôi phục rất chậm, cả người ốm yếu, mặt mày phờ phạc.
Nicole không tìm được lí do, rõ ràng hắn cũng ăn trái cây nàng cho. Nàng cho hắn thuốc, hắn cũng thoa đúng hạn.
Sợ hắn bị cảm lạnh vào buổi tối, nàng còn che ở đầu gió, để hắn ngủ ấm áp ở dưới bụng nàng.
Bởi vì Đái Nạp rất thức thời, cho hắn ăn, hắn sẽ ăn, cho hắn mặc, mặc dù ghét, hắn vẫn dùng kiếm cắt quần áo để may thành y phục nam nhân.
Đái Nạp như thế, Nicole rất thích. Nàng không muốn hắn ốm yếu mãi như vậy.
Cho dù một người một con rồng rất ít nói chuyện, nhưng Nicole nằm một bên, lúc nhìn Đái Nạp cầm kim bằng đá mài nhọn khâu vá quần áo, nàng cảm thấy tâm trạng rất vui vẻ.
Nếu Đái Nạp bệnh chết, nàng sẽ thật không vui.
Bởi vì Nicole vẫn luôn nhìn Đái Nạp nên Đái Nạp ngẩng đầu, nhìn nàng một cái.
Yết hầu Đái Nạp nhấp nhô một chút, mở miệng nói với nàng vài câu, nhưng Nicole chỉ nghe hiểu được linh tinh mấy từ, như là "Tiền tài", "Chức tước" gì đó.
Hiếm khi ngữ khí của hắn được ôn hòa, nghe rất dễ chịu.
Nicole nghe hắn nói, bị xiêu lòng, lăn lộn vui vẻ trên mặt đất.
"Lại nghe không hiểu sao?" Đái Nạp nhìn ác long lăn lộn, hắn khẽ nói, "Thôi được, chỉ là một con ác long thôi."
Đái Nạp khép mắt im lặng, Nicole thất vọng ngẩng đầu nhìn hắn, làm hắn tiếp tục nói.
Bởi vì Nicole và Đái Nạp ở chung sớm chiều nên không cảm thấy có điều gì thay đổi ở Đái Nạp.
Nhưng lúc này, nhìn thấy môi của Đái Nạp tái nhợt, vẻ mặt tiều tụy, Nicole bỗng nhận ra được hắn gầy ốm rất nhiều, nếu so với vẻ đẹp đáng kinh ngạc của hắn trong lần đầu tiên gặp thì hiện giờ hắn đã tiều tụy không ít.
Hắn đã bệnh nghiêm trọng như vậy sao?
Nicole có chút bất an, nâng đầu lên nhẹ nhàng cọ vào bờ vai hắn.
Đái Nạp đẩy đầu nàng ra, không để ý tới nàng.
Nicole nhanh chóng bay khỏi huyệt động, chạy đi tìm lão Long, muốn thỉnh giáo hắn, vì sao Đái Nạp lại suy yếu như vậy, thân thể hoàn toàn không có chuyển biến tốt đẹp gì cả?
Lão Long là con rồng uyên bác nhất trên Đảo Rồng, cái gì cũng biết. Nicole làm chúa tể Đảo Ác Long, cao ngạo tự đại, nhưng lại vô cùng kính trọng đối với lão Long.
Sau khi lão Long nghe xong tình trạng của con người, nói: "Con người là sinh vật rất yếu ớt, tâm trạng tốt xấu, ăn ngon hay không, có vận động phù hợp hay không, tất cả đều là nguyên nhân quan trọng ảnh hưởng đến sự phục hồi của hắn. Ít nhất, nếu ngươi muốn tâm trạng hắn tốt hơn, ăn ngon thì thỉnh thoảng nên dẫn hắn đi ra ngoài phơi nắng, đừng nhốt hắn ở hang động cả ngày."
"Tâm trạng tốt, ăn ngon, phơi nắng." Nicole vội gật đầu, khiêm tốn tiếp thu phê bình, kịp thời sửa lại sai lầm.
Nàng phe phẩy cánh, bay trở về hang động.
Nàng vốn định mang Đái Nạp đi ra ngoài dạo, nhưng không nghĩ rằng lại không thấy Đái Nạp.
Nicole thường hay tìm thảo dược mới về cho hắn, giã nát thảo dược rồi trộn với máu rồng của nàng.
Thế nhưng, đáng tiếc là, cho dù Nicole dùng máu rồng để làm thuốc cho hắn, hắn vẫn khôi phục rất chậm, cả người ốm yếu, mặt mày phờ phạc.
Nicole không tìm được lí do, rõ ràng hắn cũng ăn trái cây nàng cho. Nàng cho hắn thuốc, hắn cũng thoa đúng hạn.
Sợ hắn bị cảm lạnh vào buổi tối, nàng còn che ở đầu gió, để hắn ngủ ấm áp ở dưới bụng nàng.
Bởi vì Đái Nạp rất thức thời, cho hắn ăn, hắn sẽ ăn, cho hắn mặc, mặc dù ghét, hắn vẫn dùng kiếm cắt quần áo để may thành y phục nam nhân.
Đái Nạp như thế, Nicole rất thích. Nàng không muốn hắn ốm yếu mãi như vậy.
Cho dù một người một con rồng rất ít nói chuyện, nhưng Nicole nằm một bên, lúc nhìn Đái Nạp cầm kim bằng đá mài nhọn khâu vá quần áo, nàng cảm thấy tâm trạng rất vui vẻ.
Nếu Đái Nạp bệnh chết, nàng sẽ thật không vui.
Bởi vì Nicole vẫn luôn nhìn Đái Nạp nên Đái Nạp ngẩng đầu, nhìn nàng một cái.
Yết hầu Đái Nạp nhấp nhô một chút, mở miệng nói với nàng vài câu, nhưng Nicole chỉ nghe hiểu được linh tinh mấy từ, như là "Tiền tài", "Chức tước" gì đó.
Hiếm khi ngữ khí của hắn được ôn hòa, nghe rất dễ chịu.
Nicole nghe hắn nói, bị xiêu lòng, lăn lộn vui vẻ trên mặt đất.
"Lại nghe không hiểu sao?" Đái Nạp nhìn ác long lăn lộn, hắn khẽ nói, "Thôi được, chỉ là một con ác long thôi."
Đái Nạp khép mắt im lặng, Nicole thất vọng ngẩng đầu nhìn hắn, làm hắn tiếp tục nói.
Bởi vì Nicole và Đái Nạp ở chung sớm chiều nên không cảm thấy có điều gì thay đổi ở Đái Nạp.
Nhưng lúc này, nhìn thấy môi của Đái Nạp tái nhợt, vẻ mặt tiều tụy, Nicole bỗng nhận ra được hắn gầy ốm rất nhiều, nếu so với vẻ đẹp đáng kinh ngạc của hắn trong lần đầu tiên gặp thì hiện giờ hắn đã tiều tụy không ít.
Hắn đã bệnh nghiêm trọng như vậy sao?
Nicole có chút bất an, nâng đầu lên nhẹ nhàng cọ vào bờ vai hắn.
Đái Nạp đẩy đầu nàng ra, không để ý tới nàng.
Nicole nhanh chóng bay khỏi huyệt động, chạy đi tìm lão Long, muốn thỉnh giáo hắn, vì sao Đái Nạp lại suy yếu như vậy, thân thể hoàn toàn không có chuyển biến tốt đẹp gì cả?
Lão Long là con rồng uyên bác nhất trên Đảo Rồng, cái gì cũng biết. Nicole làm chúa tể Đảo Ác Long, cao ngạo tự đại, nhưng lại vô cùng kính trọng đối với lão Long.
Sau khi lão Long nghe xong tình trạng của con người, nói: "Con người là sinh vật rất yếu ớt, tâm trạng tốt xấu, ăn ngon hay không, có vận động phù hợp hay không, tất cả đều là nguyên nhân quan trọng ảnh hưởng đến sự phục hồi của hắn. Ít nhất, nếu ngươi muốn tâm trạng hắn tốt hơn, ăn ngon thì thỉnh thoảng nên dẫn hắn đi ra ngoài phơi nắng, đừng nhốt hắn ở hang động cả ngày."
"Tâm trạng tốt, ăn ngon, phơi nắng." Nicole vội gật đầu, khiêm tốn tiếp thu phê bình, kịp thời sửa lại sai lầm.
Nàng phe phẩy cánh, bay trở về hang động.
Nàng vốn định mang Đái Nạp đi ra ngoài dạo, nhưng không nghĩ rằng lại không thấy Đái Nạp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.