Chương 2
Thị Lưỡng Ca
08/10/2021
Edit: Cháo
Hoàng tử đẹp thật.
Cả người long lanh lấp lánh ánh vàng.
Mặc dù hơi hung dữ, nhưng Ác long vẫn rất thích hắn.
Nhưng không thể bắt Hoàng tử được, nào có chuyện bắt Hoàng tử chứ, xưa này toàn bắt Công chúa mà.
Ác long rất biết nghe lời, “Nếu không ta đưa anh về nhé.”
Hoàng tử nói như đinh đóng cột, “Không được.”
“Tại sao vậy?”
“Trở về bọn họ lại bắt ta kết…” Nói chưa hết thì ngừng, “Dù sao cũng không được.”
Sau đó hắn trợn mắt, bắt đầu dọa rồng, “Trước giờ không có chuyện bắt đi rồi lại mang người về cả. Nếu mi đưa ta về, vương thất sẽ cảm thấy nhục nhã, sau đó sẽ thẹn quá hóa giận, đến lúc đó sẽ không chỉ không cho mi tiền vàng, vì rửa mối nhục còn phái dũng sĩ thật tới giết mi…”
Ác long run lẩy bẩy.
Hoàng tử vẫn chưa nói hết, “… Giết mi rồi, sau đó lấy hết tiền vàng trong hang núi này đi.”
Một đòn cuối cùng.
Ác long ‘oa’ một tiếng khóc lên.
Cậu thút tha thút thít khóc thật lâu.
Hoàng tử thấy hơi phiền, “Được rồi được rồi, đừng khóc…”
Ác long không nghe lời khuyên, còn dựa vào đống tiền vàng tiếp tục khóc.
“Mi khóc rung cả núi rồi.”
Ác long mặc kệ hắn, việc mình khóc cứ khóc.
“Mi nghe lời ta, ta sẽ bảo bọn họ không giết mi.”
Ác long vẫn nức nở.
“Cũng không lấy tiền vàng của mi đi.”
Ác long rốt cục cũng dừng lại, “… Thật không? Anh cam đoan chứ.”
Hoàng tử thở dài, “Ta bảo đảm.”
“Vậy ngoéo tay.” Ác long đưa móng vuốt ra.
Hoàng tử nhìn chằm chằm móng vuốt to bằng nửa người hắn, nhướn mày, “Mi có thể biến thành hình người không?”
Ác long do dự, “Hình như là được…”
“Biến cho ta xem chút.”
… Nhưng rồng cho rằng con người là chủng tộc rất nhỏ yếu, biến thành người mất mặt lắm.
Ác long nuốt nửa câu sau lại, không nói ra.
Cậu thấy hơi căng thẳng, “Anh cách xa ta ra một chút… Ta chưa từng biến đổi lần nào cả.”
Không chỉ chưa từng đổi lần nào, cũng chẳng thấy những con rồng khác đổi qua, chỉ có một lần thấy mẹ biến đổi.
Lần đó mẹ phát hiện trong đống tiền chuộc có một đồng tiền là mạ vàng, bởi vì nhân loại đã tuyên bố với bên ngoài là giết rồng mất rồi, cho nên không thể lấy hình rồng xuống núi được, mẹ không thể làm gì khác đành biến thành hình người chạy tới Hoàng cung, thế mới lấy được nốt đồng tiền vàng kia về.
Ác long căng thẳng tiến hành lần biến thân đầu tiên.
Ngoài ý muốn, thật sự thành công đấy.
Có tay có chân, cánh cũng thu lại, Ác long nhìn bản thân, rất hài lòng, hỏi Hoàng tử: “Ta có đẹp không?”
Hoàng tử hơi mất tự nhiên, giọng cứng ngắc, “Cậu mặc quần áo vào đi.”
Ác long vô tội chớp mắt mấy cái, “Nhưng ta không có quần áo loài người…”
Mặt Hoàng tử đỏ một cách dị thường, nhưng giọng điệu rất hung dữ, “Vậy cậu biến lại đi.”
“Ò…” Ác long ủ rũ cúi đầu, “Ta còn cảm thấy mình biến thành người trông rất đẹp đâu…”
Hoàng tử đẹp thật.
Cả người long lanh lấp lánh ánh vàng.
Mặc dù hơi hung dữ, nhưng Ác long vẫn rất thích hắn.
Nhưng không thể bắt Hoàng tử được, nào có chuyện bắt Hoàng tử chứ, xưa này toàn bắt Công chúa mà.
Ác long rất biết nghe lời, “Nếu không ta đưa anh về nhé.”
Hoàng tử nói như đinh đóng cột, “Không được.”
“Tại sao vậy?”
“Trở về bọn họ lại bắt ta kết…” Nói chưa hết thì ngừng, “Dù sao cũng không được.”
Sau đó hắn trợn mắt, bắt đầu dọa rồng, “Trước giờ không có chuyện bắt đi rồi lại mang người về cả. Nếu mi đưa ta về, vương thất sẽ cảm thấy nhục nhã, sau đó sẽ thẹn quá hóa giận, đến lúc đó sẽ không chỉ không cho mi tiền vàng, vì rửa mối nhục còn phái dũng sĩ thật tới giết mi…”
Ác long run lẩy bẩy.
Hoàng tử vẫn chưa nói hết, “… Giết mi rồi, sau đó lấy hết tiền vàng trong hang núi này đi.”
Một đòn cuối cùng.
Ác long ‘oa’ một tiếng khóc lên.
Cậu thút tha thút thít khóc thật lâu.
Hoàng tử thấy hơi phiền, “Được rồi được rồi, đừng khóc…”
Ác long không nghe lời khuyên, còn dựa vào đống tiền vàng tiếp tục khóc.
“Mi khóc rung cả núi rồi.”
Ác long mặc kệ hắn, việc mình khóc cứ khóc.
“Mi nghe lời ta, ta sẽ bảo bọn họ không giết mi.”
Ác long vẫn nức nở.
“Cũng không lấy tiền vàng của mi đi.”
Ác long rốt cục cũng dừng lại, “… Thật không? Anh cam đoan chứ.”
Hoàng tử thở dài, “Ta bảo đảm.”
“Vậy ngoéo tay.” Ác long đưa móng vuốt ra.
Hoàng tử nhìn chằm chằm móng vuốt to bằng nửa người hắn, nhướn mày, “Mi có thể biến thành hình người không?”
Ác long do dự, “Hình như là được…”
“Biến cho ta xem chút.”
… Nhưng rồng cho rằng con người là chủng tộc rất nhỏ yếu, biến thành người mất mặt lắm.
Ác long nuốt nửa câu sau lại, không nói ra.
Cậu thấy hơi căng thẳng, “Anh cách xa ta ra một chút… Ta chưa từng biến đổi lần nào cả.”
Không chỉ chưa từng đổi lần nào, cũng chẳng thấy những con rồng khác đổi qua, chỉ có một lần thấy mẹ biến đổi.
Lần đó mẹ phát hiện trong đống tiền chuộc có một đồng tiền là mạ vàng, bởi vì nhân loại đã tuyên bố với bên ngoài là giết rồng mất rồi, cho nên không thể lấy hình rồng xuống núi được, mẹ không thể làm gì khác đành biến thành hình người chạy tới Hoàng cung, thế mới lấy được nốt đồng tiền vàng kia về.
Ác long căng thẳng tiến hành lần biến thân đầu tiên.
Ngoài ý muốn, thật sự thành công đấy.
Có tay có chân, cánh cũng thu lại, Ác long nhìn bản thân, rất hài lòng, hỏi Hoàng tử: “Ta có đẹp không?”
Hoàng tử hơi mất tự nhiên, giọng cứng ngắc, “Cậu mặc quần áo vào đi.”
Ác long vô tội chớp mắt mấy cái, “Nhưng ta không có quần áo loài người…”
Mặt Hoàng tử đỏ một cách dị thường, nhưng giọng điệu rất hung dữ, “Vậy cậu biến lại đi.”
“Ò…” Ác long ủ rũ cúi đầu, “Ta còn cảm thấy mình biến thành người trông rất đẹp đâu…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.