Ác Ma Bá Yêu Chỉ Yêu Cô Gái Nhỏ Ngọt Ngào
Chương 250: Người phụ nữ độc ác (1)
Ngưỡng Diện Ái Tình
14/06/2016
Thời điểm chân bị thương của Giang Triết gần như khỏi hoàn toàn, bụng Giang Thiến cũng đã lớn hơn trước.
Giang Triết không dám đi làm ở Minh Đế, nhìn Giang dd.lqd Thiến ở trước mặt mình di chuyển như bay, anh khẩn trương vô cùng, mỗi ngày ở bên cạnh cô nhìn cô chằm chằm, chỉ sợ cô không để ý sẽ trượt chân.
Năm tháng sau, Giang Thiến bắt đầu thích ăn các loại đồ ăn vặt.
Đặc biệt là đối với những thứ thơm nức mũi gì đó, cô càng thêm không có bất kỳ sức kháng cự nào.
Giang Triết không dám để cho Giang Thiến đi ra ngoài ăn, vì vậy phân phó quản gia đi tìm những chủ quầy ăn vặt đầu đường kia, mỗi ngày đều có một người đến nhà làm.
Nhưng trong tình huống này, để cho cô một mình đối mặt nhiều đồ ăn như vậy, làm sao cô có thể ăn hết được?
Vì thế mấy lần sau cô bèn nói lên kháng nghị, sau đó nhất định phải đi ra ngoài tiện thể đi dạo một vòng.
Lại nói, đúng là rất lâu cô đã không ra ngoài đi dạo phố rồi.
Giang Triết dĩ nhiên là không yên lòng để cô đi, anh hận không mua được cả con đường, sau đó để cho cô một mình đi dạo ở bên trong thật vui vẻ.
Giang Thiến vừa nghe anh nói như vậy xong, liếc mắt nhìn về phía anh, vì vậy, còn chưa kịp nói đã nuốt tất cả xuống, vừa ra dd.lqd khỏi miệng, biến thành: "Đi. . . . . . Tại sao không đi? Thuận tiện để cho con chúng ta đi ra ngoài mở rộng tầm mắt".
Vì vậy, Giang Triết dẫn Giang Thiến ra ngoài đi dạo phố.
Giang Thiến khẽ nhíu mày một cái, đi dạo phố thì đi dạo phố, có nhất thiết phải làm cho phiền phức như vậy sao?
Phía trước hai người mở đường, phía sau có bốn người đi theo.
Sáu người kia lại vẫn cứ mặc đồ đen, trông dáng vẻ giống như đại ca xã hội đen, cứ như vậy khoanh tay đi sau lưng Giang Thiến, nói là có bao nhiêu kỳ cục thì có bấy nhiêu khó chịu.
Chỉ là dù sao cũng hơn bị cấm không thể đi ra ngoài, Giang Thiến nhìn những người bên cạnh một chút, rõ ràng mấy người này khẩn trương quá độ, bất đắc dĩ thở dài một cái.
Lần trước đi đường dành riêng cho người đi bộ, cũng ở chỗ này, Giang Triết đã sắp xảy ra chuyện.
Chỉ cần nghĩ đến những chuyện này, trong lòng Giang Thiến có chút không thoải mái, chỉ là, tay nhỏ bé của mình bị người bên cạnh nắm thật chặt, mặt người kia còn khẩn trương nhìn mình, lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng đỡ cô nếu cô bị ngã.
Quên đi, quên đi, nể mặt chuyện này, mình cũng tạm thời tha cho anh thôi.
Trước mặt truyền đến từng đợt mùi thơm, Giang Thiến sớm đã đi theo mùi thơm này.
Thì ra là hạt dẻ rang đường, trước kia Giang Thiến vẫn rất ưa thích thứ này.
Giang Triết không dám đi làm ở Minh Đế, nhìn Giang dd.lqd Thiến ở trước mặt mình di chuyển như bay, anh khẩn trương vô cùng, mỗi ngày ở bên cạnh cô nhìn cô chằm chằm, chỉ sợ cô không để ý sẽ trượt chân.
Năm tháng sau, Giang Thiến bắt đầu thích ăn các loại đồ ăn vặt.
Đặc biệt là đối với những thứ thơm nức mũi gì đó, cô càng thêm không có bất kỳ sức kháng cự nào.
Giang Triết không dám để cho Giang Thiến đi ra ngoài ăn, vì vậy phân phó quản gia đi tìm những chủ quầy ăn vặt đầu đường kia, mỗi ngày đều có một người đến nhà làm.
Nhưng trong tình huống này, để cho cô một mình đối mặt nhiều đồ ăn như vậy, làm sao cô có thể ăn hết được?
Vì thế mấy lần sau cô bèn nói lên kháng nghị, sau đó nhất định phải đi ra ngoài tiện thể đi dạo một vòng.
Lại nói, đúng là rất lâu cô đã không ra ngoài đi dạo phố rồi.
Giang Triết dĩ nhiên là không yên lòng để cô đi, anh hận không mua được cả con đường, sau đó để cho cô một mình đi dạo ở bên trong thật vui vẻ.
Giang Thiến vừa nghe anh nói như vậy xong, liếc mắt nhìn về phía anh, vì vậy, còn chưa kịp nói đã nuốt tất cả xuống, vừa ra dd.lqd khỏi miệng, biến thành: "Đi. . . . . . Tại sao không đi? Thuận tiện để cho con chúng ta đi ra ngoài mở rộng tầm mắt".
Vì vậy, Giang Triết dẫn Giang Thiến ra ngoài đi dạo phố.
Giang Thiến khẽ nhíu mày một cái, đi dạo phố thì đi dạo phố, có nhất thiết phải làm cho phiền phức như vậy sao?
Phía trước hai người mở đường, phía sau có bốn người đi theo.
Sáu người kia lại vẫn cứ mặc đồ đen, trông dáng vẻ giống như đại ca xã hội đen, cứ như vậy khoanh tay đi sau lưng Giang Thiến, nói là có bao nhiêu kỳ cục thì có bấy nhiêu khó chịu.
Chỉ là dù sao cũng hơn bị cấm không thể đi ra ngoài, Giang Thiến nhìn những người bên cạnh một chút, rõ ràng mấy người này khẩn trương quá độ, bất đắc dĩ thở dài một cái.
Lần trước đi đường dành riêng cho người đi bộ, cũng ở chỗ này, Giang Triết đã sắp xảy ra chuyện.
Chỉ cần nghĩ đến những chuyện này, trong lòng Giang Thiến có chút không thoải mái, chỉ là, tay nhỏ bé của mình bị người bên cạnh nắm thật chặt, mặt người kia còn khẩn trương nhìn mình, lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng đỡ cô nếu cô bị ngã.
Quên đi, quên đi, nể mặt chuyện này, mình cũng tạm thời tha cho anh thôi.
Trước mặt truyền đến từng đợt mùi thơm, Giang Thiến sớm đã đi theo mùi thơm này.
Thì ra là hạt dẻ rang đường, trước kia Giang Thiến vẫn rất ưa thích thứ này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.