Chương 46
SUNQINGtheWriter
04/12/2020
Nói xong, hắn liếc nhìn mọi người, ai nấy đều đang há hốc miệng nhìn hắn, vẻ mặt vô cùng kinh hãi. Trò chơi có phải đã quá phiêu không? Con trai vẫn hôn con trai luôn a?
Đình Huy từ nãy đến giờ ngồi yên một chỗ, tay mân mê ly rượu một chút, sau đó nhướng mày hỏi anh chàng kia:
- Ý cậu là...con trai vẫn có thể hôn con trai?
- Đúng vậy!! – Hắn gật đầu cái rụp không ngại anh là chủ tịch.
Nghe thế, Đình Huy nhếch nhẹ môi cười khẩy, sau đó liếc sang phía Hàn Di, ánh mắt như muốn hỏi ý kiến của cậu thế nào.
Bắt được ánh mắt của anh, cậu nhíu mày suy nghĩ, sau đó thì nhẹ gật đầu. Thật ra trò này có hơi lạ lẫm với cậu khiến cậu rất muốn chơi thử một lần. Mặc kệ có hôn ai đi nữa thì...cậu cũng sẽ chỉ hôn ở má thôi!
Nghĩ rồi cậu nhìn sang mọi người, hối thúc:
- Thế thăm ở đâu ra đây?
Cậu vừa hỏi thì từ xa, một nhân viên phục vụ đã đi đến trước chỗ của mọi người, đưa ra một tờ giấy trắng với một cây bút, sau đó thì nhanh chóng xoay đi. Hàn Bối Bối nhướn người cầm lấy tờ giấy cùng với cây bút, xé giấy thành mảnh nhỏ rồi ghi vào đó những con số.
Ghi xong, cô gấp lại, trộn đều lên rồi nháy mắt với mọi người:
- Được rồi, mọi người chọn đi!
Hàn Di suy nghĩ vài giây rồi lấy một mảnh giấy, Đình Huy cũng không buồn chọn, nhắm đại một tờ rồi lấy thôi. Lần lượt như thế, tất cả lá thăm trên bàn đều biến mất.
Đình Huy giữ tờ thăm trong tay, hơi hé mở hai mép giấy, vừa vặn thấy số của mình. Sau đó anh lại an tĩnh ngồi đó, không buồn hỏi xem Hàn Di là số mấy.
Còn cậu thì ngược lại, cậu thấy được số của mình rồi lại rất muốn biết số của anh. Lỡ đâu, anh và cậu không giống nhau thì sao? Bây giờ, Hàn Di mới nhớ đến tình huống quái gỡ này.
Nếu phải để anh hôn một người trong số những người ở đây thì...Hàn Di cậu có chút không cam tâm.
Sau khi mỗi người đều nhìn thấy con số của mình, ai nấy đều liếc nhìn nhau với ánh mắt đầy nghi hoặc. Hàn Bối Bối mở đầu với lá thăm của mình, cô đọc to số của mình lên rồi chờ đợi người nào đó giống với mình.
- Số ba.
Trong lúc đấy, một cô nàng khẽ cất tiếng. Hai người nhanh chóng đứng dậy, trao nhau một nụ hôn trên má. Vòng chơi cứ xoay chuyển như thế cho đến khi anh chàng thư sinh kia mở tờ giấy mình ra, đọc lên:
- Số một. Ai giống tôi thế?
Hắn liếc nhìn bên phía phải của mình, thấy bọn họ ngồi qua yên tĩnh, vừa định nhìn sang phía Đình Huy với Hàn Di thì bất ngờ nghe giọng một người lên tiếng:
- Là tôi!
Một giọng nói vô cùng điềm tĩnh, cánh tay còn hơi giơ lá thăm lên, gương mặt phảng chút sự thờ ơ. Đình Huy nói, sau đó nhìn đến anh chàng thư sinh kia, cười khẩy một cái.
Anh chàng thư sinh vừa thấy anh giơ lá thăm của mình lên, ngoài mặt là sự ngỡ ngàng nào đó, bên trong thì ngược lại hoàn toàn. Hắn đang thật sự rất vui đấy!
Nụ cười mỏng được vẽ trên môi, hắn im lặng vài giây. Hàn Di lúc này cũng hoàn toàn câm nín. Cậu cúi mặt xuống, tay siết chặt thành ly. Nhìn biểu hiện rõ ràng của cậu, anh chàng kia chỉ biết mỉm cười.
Đình Huy thấy hắn im lặng bèn lên tiếng:
- Sao? Lúc nãy cậu nói rất chắc nịch đấy, bây giờ lẽ nào không dám?
Nghe anh nói, hắn liền lắc đầu:
- Chủ tịch, tôi là người không bao giờ rút lại lời nói của mình đâu. Chỉ e...chủ tịch chính là không dám đó thôi!
Khi nói câu này, hắn đã vô tình liếc mắt đến Hàn Di – một người đột nhiên im lặng đến bất thường.
- Được rồi, mau chóng kết thúc trò chơi đi!
Đình Huy hơi lạnh giọng, sau đó đứng dậy đi đến chỗ con người kia. Chờ đợi hắn đứng dậy, anh cao hơn hắn một cái đầu, vì vậy khi hôn anh sẽ phải cúi mặt xuống.
Thoạt đầu, anh chỉ định hôn nhẹ lên má hắn coi như hoàn thành trò chơi. Thế nhưng ông trời trớ trêu, ngay lúc anh vừa cúi mặt xuống định hôn thì con người kia bất ngờ xoay lệch mặt sang một góc khác.
Cả hai vừa vặn chạm môi nhau.
Nụ hôn bất ngờ kéo dài hơn năm giây, Đình Huy tỏ vẻ kinh ngạc nhưng cũng khó chịu nhìn người đối diện mình. Anh lùi về sau một bước rồi ngồi xuống ghế, điềm tĩnh nhấp một ngụm rượu.
Người kia vừa hôn được anh, khoé môi đã khẽ nhếch lên cười mỉm. Mọi người trong công ty chứng kiến được nụ hôn này đã vô cùng kinh hoàng. Họ chẳng tin được có ngày họ sẽ được thấy viễn cảnh thế này.
Trong đầu mỗi người lúc đó chỉ biết rằng, Hàn Di chính là người của chủ tịch rồi. Trò chơi hôm nay mục đích cũng chỉ để xem điều đó có thực hay không. Rõ ràng lúc nãy mọi người đều bàn nhau sẽ chọn tờ giấy nào, Hàn Bối Bối chỉ dẫn rất tường tận.
Thế mà bây giờ trong nháy mắt đã đổi lại thành Danh Khôi và Đình Huy. Ánh mắt có phần nghi hoặc được hướng thẳng đến Danh Khôi, thế nhưng hắn vẫn bình tĩnh nói chuyện với Bối Bối.
Lát sau, cô nàng Bối Bối đột ngột đứng dậy, mỉm cười với mọi người:
- A xin lỗi mọi người, tôi có việc phải về trước rồi. Hẹn gặp mọi người vào ngày mai nha.
Nói rồi cô vẫy tay chào tạm biệt xong đi khuất khỏi đó.
Ngay lúc này, Hàn Di chẳng bận tâm đến ai nữa. Gương mặt cậu sầm lại, ánh mắt lâu lâu lại liếc sang phía Danh Khôi đang vô cùng bình thản mà tán gẫu chuyện phiếm.
Ly rượu trên bàn cứ thế được nốc cạn, đến một lúc Đình Huy đành phải ra mặt giành lấy ly rượu trên tay cậu đặt lên bàn một tiếng thật lớn thì Hàn Di mới dừng lại.
Cậu nhăn mặt, ngẩng mắt nhìn anh rồi lại xoay mặt đi. Đình Huy thừa biết lý do vì sao Hàn Di trở nên như thế, nhưng đây là trò chơi, anh làm sao biết trước được?
Chính cậu cũng đồng ý chơi rồi còn gì? Anh cũng khó chịu trong người, bèn đứng dậy, thuận tay kéo cả Hàn Di đứng dậy cùng mình.
- Chúng tôi về trước, mọi người ở lại vui vẻ.
Nói rồi anh chẳng màng đến những ánh mắt ngạc nhiên kia mà cứ thế kéo Hàn Di rời khỏi cái nơi ồn ào, náo nhiệt đó.
Ra đến ngoài, Đình Huy ngoắt một chiếc taxi rồi cả hai cùng nhau trở về căn hộ của Hàn Di. Khi xe dừng lại trước cổng chung cư, cậu đã lầm lũi mở cửa bước xuống xe rồi đi thẳng về phía trước.
Đình Huy sau khi trả tiền xe xong thì đã nhanh chân chạy theo cậu. Hai người một trước một sau, cứ thế lên đến căn hộ 2002.
Hàn Di lấy chìa khoá từ trong túi ra, lần mò chỗ mở cửa. Cậu dường như đã quá say rồi, lúc nãy cứ uống rượu như uống nước cơ mà. Đôi mắt nhoè đi, ổ cắm chìa cũng phân thành hai, ba chỗ khiến cậu nhăn mày.
Trong lòng bực bội, Hàn Di ném chìa khoá xuống đất rồi quay sang Đình Huy, liếc lạnh anh một cái:
- Mở cửa đi!
Nghe cậu nói, anh không nói một lời mà khom người xuống lượm chùm chìa khoá, đi đến mở cửa rồi kéo cậu vào bên trong. Sau khi đóng cửa lại, Đình Huy đã để Hàn Di ngồi ở ghế, còn anh lại đi vào bếp lấy một chai nước lạnh.
Đưa chai nước đến tay Hàn Di, cậu lại hất mạnh chai nước xuống đất. Nhìn hành động bất lịch sự kia, Đình Huy nhất thời không kiềm nén được cơn giận của mình.
Anh gằng giọng:
- Đủ rồi đấy, Hàn Di!
Vừa dứt lời thì Hàn Di đã ngước mắt nhìn anh, vẻ mặt vẫn hờn dỗi như vậy. Đoạn, cậu cúi xuống cầm chai nước đặt lên bàn rồi cất tiếng:
- Em rất khó chịu!
- Anh biết.
- Em vô cùng khó chịu, em rất khó chịu, em muốn...
Hàn Di đang nói dở thì Đình Huy đã đi đến, nhẹ nhàng kéo cậu lại ôm vào lòng, " Được rồi, anh biết em khó chịu, chuyện lúc nãy có lẽ là vô tình thôi."
" Không phải, không phải vô tình! Rõ ràng hắn ta cố tình, cố tình làm như vậy trước mặt em!!!!" Hàn Di bỗng mất kiểm soát, cậu đứng bật dậy, đôi mày chau vào nhau:
" Tên đó rõ ràng là thích anh. Tên đó rõ ràng muốn gạ gẫm anh, muốn anh để ý hắn ta. Ngoài mặt luôn tươi cười với em, thế mà bây giờ em mới biết hắn ta ghê gớm như vậy đó. Ngày nào hắn cũng hỏi thăm em, sau đó liền lảng sang chuyện của anh. Hắn hỏi rất nhiều, anh đâu có biết chứ? Rõ ràng Danh Khôi thích anh, lúc nãy còn cố tình xoay mặt qua để anh hôn lên môi hắn. Rốt cuộc hắn muốn làm gì? Khiêu chiến với em? Đồ chết tiệt, em muốn giết chết tên đó!!!!"
Cậu vừa tức giận buông xả vừa giữ chặt cổ áo Đình Huy, lời nói tuôn ra kèm theo một dòng nước mắt. Lúc nói những câu nói ấy, Hàn Di đã vô tình nhớ lại lời mà người đàn ông trong phòng vệ sinh đã nói.
" Tiểu Hàn, được rồi, em bình tĩnh lại đi." Đình Huy đưa hai bàn tay áp lên mặt cậu, nhẹ nhàng xoa dịu.
Được một lúc, Hàn Di mới thôi nói những lời kỳ dị kia. Cậu nhích lại gần anh, vòng tay ôm lấy anh, ôm khư khư như một thứ gì đó vô cùng quan trọng.
" Đình Huy, đừng để người khác lại gần anh, đừng để người khác thân mật với anh nhé..." Hàn Di sụt sùi giọng mũi.
Haiz...
Nhìn bộ dạng cậu lúc này, Đình Huy chẳng biết phải làm thế nào nữa. Khá nhiều lần Hàn Di bỗng nổi điên thế này, làm loạn thế kia chỉ vì anh gần gũi với người khác hoặc chính người khác chủ động gần gũi với anh.
Lần này, xem ra đã vượt quá giới hạn của ai đó rồi.
Anh nhẹ mỉm cười, cúi xuống hôn lên tóc cậu:
- Được, anh nhớ. Nhất định không để ai gần anh quá hai mét, được rồi chứ?
Hàn Di nghe anh nói, cái đầu dụi dụi vô lồng ngực anh ra vẻ đồng ý.
- Vậy bây giờ em muốn làm gì đây, hửm?
Đình Huy kéo cậu ra một khoảng nhất định rồi cúi xuống nhìn gương mặt tèm nhem nước mắt như con mèo kia. Hàn Di nghe thế, cậu ngẩn người suy nghĩ, sau đó lại nhếch mép cười lên:
- Làm tình!
- Hửm??
Đình Huy kinh ngạc ứng một tiếng, sau đó thì đã thấy Hàn Di áp môi cậu lên môi mình, điên cuồng hôn lấy. Cánh tay kia cùng tuỳ tiện cởi bỏ lớp áo sơmi của mình lẫn anh.
Đoạn, cậu lùi về sau, ngồi xuống ghế, thân hình khoả thân một nửa đang trưng bày ra trước mắt Đình Huy. Hàn Di hơi ngã người ra sau, dùng ánh mắt đầy khiêu khích nhìn đến anh:
- Sao anh lại đứng ngây người như vậy? Sói đã ăn cỏ từ bao giờ thế?
Nghe cậu nói, anh cảm thấy bất đắc dĩ, hai ngón tay xoa vùng giữa trán, sau đó thì nhìn đến cậu, mỉm cười nhàn nhạt. Anh cúi người xuống, ấn chặt hai vai Hàn Di vào ra sau ghế, hôn lên chóp mũi:
- Ah...sói dĩ nhiên không bao giờ ăn cỏ rồi!
Dứt lời, cả hai lại nhanh chóng quấn quýt đến thân mật. Một đêm với nhiều màn mây mưa ân ái.
Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa hửng sáng thì điện thoại bên cạnh Đình Huy đã réo lên inh ỏi. Anh đêm qua khá mất sức, sáng nay vừa định ngủ thêm một chút liền bị đánh thức.
Hé mắt nhìn lên đồng hồ trên tường, chỉ vừa mới tám giờ rưỡi, anh nhăn mặt, tay với lấy điện thoại bên phải, nhấn nút nghe. Bên kia chẳng biết nói gì nhưng nghe giọng điệu có vẻ gấp gáp, gương mặt Đình Huy lại biến sắc.
Đoạn, anh ngồi bật dậy, ném điện thoại qua một bên rồi đứng lên rửa mặt, thay đồ. Hàn Di nghe tiếng động, cậu cũng rất uể oải, cả thân người đều không muốn động đậy một chút.
Cậu nằm dài trên giường, tấm chăn bị Đình Huy xốc ra một nửa, lộ một nửa thân hình gợi tình của cậu. Nhìn đến bộ dạng gấp gáp của anh, Hàn Di chống tay ngồi dậy, ngẩn người hỏi:
- Chuyện gì vậy anh?
Đối với ánh mắt không biết gì của Hàn Di, Đình Huy lại trầm mặc khó tả, tay vừa thắt xong cà vạt, anh mới cất tiếng nói:
- Ở công ty xảy ra chuyện rồi!
Đình Huy từ nãy đến giờ ngồi yên một chỗ, tay mân mê ly rượu một chút, sau đó nhướng mày hỏi anh chàng kia:
- Ý cậu là...con trai vẫn có thể hôn con trai?
- Đúng vậy!! – Hắn gật đầu cái rụp không ngại anh là chủ tịch.
Nghe thế, Đình Huy nhếch nhẹ môi cười khẩy, sau đó liếc sang phía Hàn Di, ánh mắt như muốn hỏi ý kiến của cậu thế nào.
Bắt được ánh mắt của anh, cậu nhíu mày suy nghĩ, sau đó thì nhẹ gật đầu. Thật ra trò này có hơi lạ lẫm với cậu khiến cậu rất muốn chơi thử một lần. Mặc kệ có hôn ai đi nữa thì...cậu cũng sẽ chỉ hôn ở má thôi!
Nghĩ rồi cậu nhìn sang mọi người, hối thúc:
- Thế thăm ở đâu ra đây?
Cậu vừa hỏi thì từ xa, một nhân viên phục vụ đã đi đến trước chỗ của mọi người, đưa ra một tờ giấy trắng với một cây bút, sau đó thì nhanh chóng xoay đi. Hàn Bối Bối nhướn người cầm lấy tờ giấy cùng với cây bút, xé giấy thành mảnh nhỏ rồi ghi vào đó những con số.
Ghi xong, cô gấp lại, trộn đều lên rồi nháy mắt với mọi người:
- Được rồi, mọi người chọn đi!
Hàn Di suy nghĩ vài giây rồi lấy một mảnh giấy, Đình Huy cũng không buồn chọn, nhắm đại một tờ rồi lấy thôi. Lần lượt như thế, tất cả lá thăm trên bàn đều biến mất.
Đình Huy giữ tờ thăm trong tay, hơi hé mở hai mép giấy, vừa vặn thấy số của mình. Sau đó anh lại an tĩnh ngồi đó, không buồn hỏi xem Hàn Di là số mấy.
Còn cậu thì ngược lại, cậu thấy được số của mình rồi lại rất muốn biết số của anh. Lỡ đâu, anh và cậu không giống nhau thì sao? Bây giờ, Hàn Di mới nhớ đến tình huống quái gỡ này.
Nếu phải để anh hôn một người trong số những người ở đây thì...Hàn Di cậu có chút không cam tâm.
Sau khi mỗi người đều nhìn thấy con số của mình, ai nấy đều liếc nhìn nhau với ánh mắt đầy nghi hoặc. Hàn Bối Bối mở đầu với lá thăm của mình, cô đọc to số của mình lên rồi chờ đợi người nào đó giống với mình.
- Số ba.
Trong lúc đấy, một cô nàng khẽ cất tiếng. Hai người nhanh chóng đứng dậy, trao nhau một nụ hôn trên má. Vòng chơi cứ xoay chuyển như thế cho đến khi anh chàng thư sinh kia mở tờ giấy mình ra, đọc lên:
- Số một. Ai giống tôi thế?
Hắn liếc nhìn bên phía phải của mình, thấy bọn họ ngồi qua yên tĩnh, vừa định nhìn sang phía Đình Huy với Hàn Di thì bất ngờ nghe giọng một người lên tiếng:
- Là tôi!
Một giọng nói vô cùng điềm tĩnh, cánh tay còn hơi giơ lá thăm lên, gương mặt phảng chút sự thờ ơ. Đình Huy nói, sau đó nhìn đến anh chàng thư sinh kia, cười khẩy một cái.
Anh chàng thư sinh vừa thấy anh giơ lá thăm của mình lên, ngoài mặt là sự ngỡ ngàng nào đó, bên trong thì ngược lại hoàn toàn. Hắn đang thật sự rất vui đấy!
Nụ cười mỏng được vẽ trên môi, hắn im lặng vài giây. Hàn Di lúc này cũng hoàn toàn câm nín. Cậu cúi mặt xuống, tay siết chặt thành ly. Nhìn biểu hiện rõ ràng của cậu, anh chàng kia chỉ biết mỉm cười.
Đình Huy thấy hắn im lặng bèn lên tiếng:
- Sao? Lúc nãy cậu nói rất chắc nịch đấy, bây giờ lẽ nào không dám?
Nghe anh nói, hắn liền lắc đầu:
- Chủ tịch, tôi là người không bao giờ rút lại lời nói của mình đâu. Chỉ e...chủ tịch chính là không dám đó thôi!
Khi nói câu này, hắn đã vô tình liếc mắt đến Hàn Di – một người đột nhiên im lặng đến bất thường.
- Được rồi, mau chóng kết thúc trò chơi đi!
Đình Huy hơi lạnh giọng, sau đó đứng dậy đi đến chỗ con người kia. Chờ đợi hắn đứng dậy, anh cao hơn hắn một cái đầu, vì vậy khi hôn anh sẽ phải cúi mặt xuống.
Thoạt đầu, anh chỉ định hôn nhẹ lên má hắn coi như hoàn thành trò chơi. Thế nhưng ông trời trớ trêu, ngay lúc anh vừa cúi mặt xuống định hôn thì con người kia bất ngờ xoay lệch mặt sang một góc khác.
Cả hai vừa vặn chạm môi nhau.
Nụ hôn bất ngờ kéo dài hơn năm giây, Đình Huy tỏ vẻ kinh ngạc nhưng cũng khó chịu nhìn người đối diện mình. Anh lùi về sau một bước rồi ngồi xuống ghế, điềm tĩnh nhấp một ngụm rượu.
Người kia vừa hôn được anh, khoé môi đã khẽ nhếch lên cười mỉm. Mọi người trong công ty chứng kiến được nụ hôn này đã vô cùng kinh hoàng. Họ chẳng tin được có ngày họ sẽ được thấy viễn cảnh thế này.
Trong đầu mỗi người lúc đó chỉ biết rằng, Hàn Di chính là người của chủ tịch rồi. Trò chơi hôm nay mục đích cũng chỉ để xem điều đó có thực hay không. Rõ ràng lúc nãy mọi người đều bàn nhau sẽ chọn tờ giấy nào, Hàn Bối Bối chỉ dẫn rất tường tận.
Thế mà bây giờ trong nháy mắt đã đổi lại thành Danh Khôi và Đình Huy. Ánh mắt có phần nghi hoặc được hướng thẳng đến Danh Khôi, thế nhưng hắn vẫn bình tĩnh nói chuyện với Bối Bối.
Lát sau, cô nàng Bối Bối đột ngột đứng dậy, mỉm cười với mọi người:
- A xin lỗi mọi người, tôi có việc phải về trước rồi. Hẹn gặp mọi người vào ngày mai nha.
Nói rồi cô vẫy tay chào tạm biệt xong đi khuất khỏi đó.
Ngay lúc này, Hàn Di chẳng bận tâm đến ai nữa. Gương mặt cậu sầm lại, ánh mắt lâu lâu lại liếc sang phía Danh Khôi đang vô cùng bình thản mà tán gẫu chuyện phiếm.
Ly rượu trên bàn cứ thế được nốc cạn, đến một lúc Đình Huy đành phải ra mặt giành lấy ly rượu trên tay cậu đặt lên bàn một tiếng thật lớn thì Hàn Di mới dừng lại.
Cậu nhăn mặt, ngẩng mắt nhìn anh rồi lại xoay mặt đi. Đình Huy thừa biết lý do vì sao Hàn Di trở nên như thế, nhưng đây là trò chơi, anh làm sao biết trước được?
Chính cậu cũng đồng ý chơi rồi còn gì? Anh cũng khó chịu trong người, bèn đứng dậy, thuận tay kéo cả Hàn Di đứng dậy cùng mình.
- Chúng tôi về trước, mọi người ở lại vui vẻ.
Nói rồi anh chẳng màng đến những ánh mắt ngạc nhiên kia mà cứ thế kéo Hàn Di rời khỏi cái nơi ồn ào, náo nhiệt đó.
Ra đến ngoài, Đình Huy ngoắt một chiếc taxi rồi cả hai cùng nhau trở về căn hộ của Hàn Di. Khi xe dừng lại trước cổng chung cư, cậu đã lầm lũi mở cửa bước xuống xe rồi đi thẳng về phía trước.
Đình Huy sau khi trả tiền xe xong thì đã nhanh chân chạy theo cậu. Hai người một trước một sau, cứ thế lên đến căn hộ 2002.
Hàn Di lấy chìa khoá từ trong túi ra, lần mò chỗ mở cửa. Cậu dường như đã quá say rồi, lúc nãy cứ uống rượu như uống nước cơ mà. Đôi mắt nhoè đi, ổ cắm chìa cũng phân thành hai, ba chỗ khiến cậu nhăn mày.
Trong lòng bực bội, Hàn Di ném chìa khoá xuống đất rồi quay sang Đình Huy, liếc lạnh anh một cái:
- Mở cửa đi!
Nghe cậu nói, anh không nói một lời mà khom người xuống lượm chùm chìa khoá, đi đến mở cửa rồi kéo cậu vào bên trong. Sau khi đóng cửa lại, Đình Huy đã để Hàn Di ngồi ở ghế, còn anh lại đi vào bếp lấy một chai nước lạnh.
Đưa chai nước đến tay Hàn Di, cậu lại hất mạnh chai nước xuống đất. Nhìn hành động bất lịch sự kia, Đình Huy nhất thời không kiềm nén được cơn giận của mình.
Anh gằng giọng:
- Đủ rồi đấy, Hàn Di!
Vừa dứt lời thì Hàn Di đã ngước mắt nhìn anh, vẻ mặt vẫn hờn dỗi như vậy. Đoạn, cậu cúi xuống cầm chai nước đặt lên bàn rồi cất tiếng:
- Em rất khó chịu!
- Anh biết.
- Em vô cùng khó chịu, em rất khó chịu, em muốn...
Hàn Di đang nói dở thì Đình Huy đã đi đến, nhẹ nhàng kéo cậu lại ôm vào lòng, " Được rồi, anh biết em khó chịu, chuyện lúc nãy có lẽ là vô tình thôi."
" Không phải, không phải vô tình! Rõ ràng hắn ta cố tình, cố tình làm như vậy trước mặt em!!!!" Hàn Di bỗng mất kiểm soát, cậu đứng bật dậy, đôi mày chau vào nhau:
" Tên đó rõ ràng là thích anh. Tên đó rõ ràng muốn gạ gẫm anh, muốn anh để ý hắn ta. Ngoài mặt luôn tươi cười với em, thế mà bây giờ em mới biết hắn ta ghê gớm như vậy đó. Ngày nào hắn cũng hỏi thăm em, sau đó liền lảng sang chuyện của anh. Hắn hỏi rất nhiều, anh đâu có biết chứ? Rõ ràng Danh Khôi thích anh, lúc nãy còn cố tình xoay mặt qua để anh hôn lên môi hắn. Rốt cuộc hắn muốn làm gì? Khiêu chiến với em? Đồ chết tiệt, em muốn giết chết tên đó!!!!"
Cậu vừa tức giận buông xả vừa giữ chặt cổ áo Đình Huy, lời nói tuôn ra kèm theo một dòng nước mắt. Lúc nói những câu nói ấy, Hàn Di đã vô tình nhớ lại lời mà người đàn ông trong phòng vệ sinh đã nói.
" Tiểu Hàn, được rồi, em bình tĩnh lại đi." Đình Huy đưa hai bàn tay áp lên mặt cậu, nhẹ nhàng xoa dịu.
Được một lúc, Hàn Di mới thôi nói những lời kỳ dị kia. Cậu nhích lại gần anh, vòng tay ôm lấy anh, ôm khư khư như một thứ gì đó vô cùng quan trọng.
" Đình Huy, đừng để người khác lại gần anh, đừng để người khác thân mật với anh nhé..." Hàn Di sụt sùi giọng mũi.
Haiz...
Nhìn bộ dạng cậu lúc này, Đình Huy chẳng biết phải làm thế nào nữa. Khá nhiều lần Hàn Di bỗng nổi điên thế này, làm loạn thế kia chỉ vì anh gần gũi với người khác hoặc chính người khác chủ động gần gũi với anh.
Lần này, xem ra đã vượt quá giới hạn của ai đó rồi.
Anh nhẹ mỉm cười, cúi xuống hôn lên tóc cậu:
- Được, anh nhớ. Nhất định không để ai gần anh quá hai mét, được rồi chứ?
Hàn Di nghe anh nói, cái đầu dụi dụi vô lồng ngực anh ra vẻ đồng ý.
- Vậy bây giờ em muốn làm gì đây, hửm?
Đình Huy kéo cậu ra một khoảng nhất định rồi cúi xuống nhìn gương mặt tèm nhem nước mắt như con mèo kia. Hàn Di nghe thế, cậu ngẩn người suy nghĩ, sau đó lại nhếch mép cười lên:
- Làm tình!
- Hửm??
Đình Huy kinh ngạc ứng một tiếng, sau đó thì đã thấy Hàn Di áp môi cậu lên môi mình, điên cuồng hôn lấy. Cánh tay kia cùng tuỳ tiện cởi bỏ lớp áo sơmi của mình lẫn anh.
Đoạn, cậu lùi về sau, ngồi xuống ghế, thân hình khoả thân một nửa đang trưng bày ra trước mắt Đình Huy. Hàn Di hơi ngã người ra sau, dùng ánh mắt đầy khiêu khích nhìn đến anh:
- Sao anh lại đứng ngây người như vậy? Sói đã ăn cỏ từ bao giờ thế?
Nghe cậu nói, anh cảm thấy bất đắc dĩ, hai ngón tay xoa vùng giữa trán, sau đó thì nhìn đến cậu, mỉm cười nhàn nhạt. Anh cúi người xuống, ấn chặt hai vai Hàn Di vào ra sau ghế, hôn lên chóp mũi:
- Ah...sói dĩ nhiên không bao giờ ăn cỏ rồi!
Dứt lời, cả hai lại nhanh chóng quấn quýt đến thân mật. Một đêm với nhiều màn mây mưa ân ái.
Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa hửng sáng thì điện thoại bên cạnh Đình Huy đã réo lên inh ỏi. Anh đêm qua khá mất sức, sáng nay vừa định ngủ thêm một chút liền bị đánh thức.
Hé mắt nhìn lên đồng hồ trên tường, chỉ vừa mới tám giờ rưỡi, anh nhăn mặt, tay với lấy điện thoại bên phải, nhấn nút nghe. Bên kia chẳng biết nói gì nhưng nghe giọng điệu có vẻ gấp gáp, gương mặt Đình Huy lại biến sắc.
Đoạn, anh ngồi bật dậy, ném điện thoại qua một bên rồi đứng lên rửa mặt, thay đồ. Hàn Di nghe tiếng động, cậu cũng rất uể oải, cả thân người đều không muốn động đậy một chút.
Cậu nằm dài trên giường, tấm chăn bị Đình Huy xốc ra một nửa, lộ một nửa thân hình gợi tình của cậu. Nhìn đến bộ dạng gấp gáp của anh, Hàn Di chống tay ngồi dậy, ngẩn người hỏi:
- Chuyện gì vậy anh?
Đối với ánh mắt không biết gì của Hàn Di, Đình Huy lại trầm mặc khó tả, tay vừa thắt xong cà vạt, anh mới cất tiếng nói:
- Ở công ty xảy ra chuyện rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.